Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Editor: Lam Dực

__________._._____________

Năm năm trước, Lý Phong Niên đi tập hợp ở trấn trên, nhìn thấy một đám người dáng dấp du côn đang trêu ghẹo một người phụ nữ. Người phụ nữ kia tuy rằng cả người bẩn thỉu nhưng vẫn không che dấu được dung mạo xinh đẹp. Nhìn một hồi, hắn thực sự nhìn không nổi, một đám nam nhân cao to làm sao có thể bắt nạt một nữ nhân tay trói gà không chặt như thế.

Tinh thần trọng nghĩa thôi thúc hắn đi tới đem đám lưu manh kia đuổi đi hết, vì thế nên hắn mới bị đám người kia đánh cho mấy quyền.

Hắn nhìn nữ nhân mặt đầy kinh hoảng, nói không sao rồi..

Nhưng khuôn mặt kia vẫn lộ ra nét kinh hoàng, mái tóc ngổn ngang cũng không che lấp được hoảng sợ cũng sợ hãi trên mặt nàng. Nàng ta cả người co rúm lại, tựa hồ muốn đem người cuộn lại thành một đoàn.

Lý Phong Niên ngồi xổm người xuống, hạ thấp giọng, dùng giọng nói hắn cảm thấy tương đối ôn hòa, nỗ lực cùng nữ nhân kia trò chuyện. Sau đó hắn thử vài lần cũng không có kết quả, nhìn nữ nhân này có lẽ tinh thần có vấn đề, thế nhưng trên trấn hắn cũng chưa thấy qua nữ này. Chắc hẳn nàng là người nơi khác lang thang đến đây.

Nhìn nữ nhân đen thui không nhìn ra được màu gốc chân răng, cùng một thân bẩn thỉu nhưng y phục lại khá gọn gàng, hắn cũng hơi khó nghĩ.

Nếu nàng muốn tiếp tục lưu lại nơi này, chắc chắn mấy tên lưu manh kia lại trở về, nữ nhân này khẳng định một kiếp này khó thoát.

Bởi vậy...Năm ấy...

Hắn đem một người phụ nữ về nhà, người phụ nữ kia lúc nào cũng thất thần, ngây ngốc.

Hắn không biết tên của nàng, nàng cũng không chịu nói cho hắn biết. Nhìn nữ nhân thu thập sạch sẽ, còn là một người vô cùng xinh đẹp, là người đầu tiên hắn thấy ưa nhìn nhất, so với đệ nhất mỹ nữ trong thôn - Dương Cô, nàng đẹp hơn còn không biết bao nhiêu lần.

Gia đình hắn chỉ có một mình hắn, năm nay cũng đã 26, ở trong thôn thì người ở độ tuổi này con cái cũng đã biết đi, cắt thức ăn cho heo. Nhưng hắn đến nay vẫn còn độc thân, bởi vì gia đình hắn là hộ nghèo nhất trong thôn, hơn nữa còn bởi vì một chút nguyên nhân khác...Nên khuê nữ nhà ai cũng không để ý hắn mà cũng không có nhà ai chịu đem khuê nữ gả cho hắn, hắn cũng chẳng cưỡng cầu gì. Trong nhà cha mẹ chỉ có một mình hắn là con. Cha hai năm trước đã qua đời, hiện tại chỉ còn lại hắn cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, dựa vào vào mẫu đất khô cằn, mấy gian nhà ngói, chăn nuôi gia súc, tháng ngày miễn cưỡng có thể gọi là tạm ổn.

Hắn nghĩ, nếu nàn không muốn đi chỗ khác, vậy cũng có thể làm bạn đời của mình đi....

Vốn là nửa đời sau, hắn chỉ muốn chăm sóc mấy mẫu đất khô cằn, bảo vệ mấy gian nhà ngói, khi nhàn hạ thì chọc ghẹo mấy con chó trong viện, cứ như vậy đi hết một cuộc đời bình thường. Đi tới hoàng hôn ở Tây Sơn, lá rụng về cội.

Thế nhưng mà lần này lòng tốt của hắn lại đem quỹ đạo cuộc đời của hắn bị lệch.

Hoàng hôn, tiếng côn trùng và tiếng chó sủa một phát đập vỡ yên lặng.

Những khoảng ruộng xanh sẫm như bị nhiễm phải màu máu, kéo dài tận đến phía chân trời, nhà  ngói thưa thớt phân bố trên vùng đất này.

Sơn thôn nhỏ yên tĩnh mà an tường - hưởng thụ ánh hoàng hôn gột rửa, vài sợi khói bếp chậm rãi bay lên, trên không triền miên lượn lờ, cuối cùng lại hóa thành hư vô.

Năm năm sau.

"Lý tiểu tử! Ai cho phép ngươi leo cây?" Lý Phong Niên nhìn thân ảnh nho nhỏ ở trong viện có chút tức giận hô lên.

"A...Cha, con sai rồi." Ở trong viện, một cậu bé ngồi trên chạc cây quýt, cúi đầu xuống nói.

"Đến, cha ôm xon xuống." Hắn đối với oa nhi này thật sự là cứng rắn dạy bảo không được. Nghe thanh âm mềm mại của oa nhi, tức giận trong lòng liền bị gió cuốn đi, lòng nhũn thành một bãi nước. Hắn đi tới ôm tiểu oa nhi hạ xuống, nói rằng:"Thân thể ngươi vốn không tốt còn làm loạn như vậy. Lần sau không cho phép nữa, có hiểu hay không?"

Tiểu oa nhi gật gù ra vẻ đã hiểu, sau đó ôm cổ hắn, nhoẻn miệng cười rất dễ thương:"Con biết cha thương con nhất, lần sau con sẽ không làm như vậy nữa đâu."

Lý Phong Niên sờ sờ đầu tiểu oa nhi, khóe mắt tràn đầy nhu hòa, giống như hồ nước xuân nổi lên tầng tầng gợn sóng, tia sáng chói mắt:"Con đúng là...."

Tiểu oa nhi vẫn ôm cổ hắn, khanh khách cười. Oa nhi này da trắng nõn, yếu ớt mà đẹp đẽ - căn bản không giống hài tử ở nông thôn, càng không giống mấy thiếu gia thành thị xuống nông thôn du ngoạn. Là giống người vợ của hắn.

Quần áo của Lý Kỳ đa số là do hắn lấy từ những nhà có hài tử. Những cái này đều do con của bọn họ không muốn mặc hoặc là mặc không vừa. Nhưng bất luận mặc quần áo cũ rách như thế nào cũng không che dấu được cái khí tức linh động hoạt bát kia.

Lại nói, người trong thôn ai cũng biết Lý Phong Niên năm năm trước tìm được một nữ nhân rất xinh đẹp làm vợ. Nhưng đáng tiếc, người phụ nữ xinh đẹp như vậy làm sao có thể để Lý Phong Niên hưởng? Không đến một năm, nàng kia bởi vì sinh con mà buông tay nhân gian, người đẹp đã không còn, chỉ lưu lại tiếng trẻ con gào khóc đòi sữa liền đi.

Thực sự là đến thì nhanh mà đi thì vội vã.

"Cha, ngày mai người phải đi rồi, con không muốn cha đi đâu hết á." Nói nói, nước mắt Lý Kỳ đã muốn tràn mi. Nước mắt không muốn rơi ra, liền đọng lại ở viền mắt, làm cho lòng người như thắt lại.

"Kỳ Nhi, cha cũng không muốn đem ngươi gửi cho nhà bà nội, như vậy cha cũng không yên lòng, nhưng bệnh của con cần chữa khỏi. Cha đi ra ngoài là để kiếm tiền để trị bệnh cho con a." Lý Phong Niên nói thẳng, trong giọng nói đều tràn đầy không muốn. "Đừng sợ, đến Tết cha sẽ trở lại với con, còn mỗi tháng cha đều gửi tiền về, chắc chắn sẽ không để con chịu khổ. Con phải ngoan, nghe lời bà nội. Biết không?"

"Con nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời bà nội. Thế nhưng người trong thôn ai cũng thật đáng ghét, bọn họ nói cha xấu, hơn nữa còn chán ghét con, đám con nít cũng thường xuyên bắt nạt con, nói ta cũng xấu như cha, sau này lớn lên nhất định sẽ bị sét đánh, làm người ác...Có điều cha đừng lo lắng, con vẫn cảm thấy cha tốt nhất, con sẽ không chú ý tới bọn họ, con sẽ tự chơi một mình...."

Đứa nhỏ trong lòng khổ sở, nước mắt ngập cả mi mà chẳng chịu khóc, đôi tay trắng nõn vỗ vỗ khuôn mặt của Lý Phong Niên mà an ủi.

Lý Phong Niên ôm Lý Kỳ thật chặt. Cũng may là tiểu oa nhi này hiểu chuyện, bảo hắn trả giá bao nhiêu cũng đáng! Hắn tự biết người trong thôn đều không ưa gì hắn nhưng mà Lý Kỳ còn là một tiểu hài tử a...Nghĩ thế, lòng Lý Phong Niên chợt thấy chua xót...

Thế nhưng tiểu tử này linh động đáng yêu, lại là người hiểu chuyện, vì lẽ đó nên tiểu tử này chịu khổ hắn càng đau. Nhất định hắn sẽ không để mấy cái này tiếp tục diễn ra nữa!

Lý Phong Niên để Lý Lỳ cưỡi trên cổ mình, chơi trò cưỡi ngựa, bỗng nhiên truyền đến một trận mắng chửi.

"Lý Phong Niên! Ngươi cái tên ác bá trời đánh này! Trộm gà nhà ta một lần thì thôi, còn được voi đòi tiên đúng không? Mau đưa gà ra đây, nếu không thì ngày hôm nay lão nương quyết không để ngươi yên" Tiếng mắng chửi của nữ nhân sắc bén, cũng không có biết bao nhiêu người tụm năm tụm ba lại bàn tán. Lý Phong Niên Thấy thế thì cả đầu đều đau.

Nhìn tới nữ nhân hung hăng kia, Lý Phong Niên lớn tiếng nói:"Ta không có lấy trộm đồ của người khác! Các người cũng đừng tùy tiện dội nước bẩn!"

Lý Kỳ ôm cổ tay Lý Phong Niên thật chặt, rụt rè nhìn người đến. Lý Phong Niên cũng đưa bàn tay lớn thô ráp nắm lấy bàn tay nhỏ của Lý Kỳ.

"Các ngươi nói bậy! Cha ta là người tốt nhất trên đời! Các ngươi mới là đồ bại hoại! Các ngươi mới là người xấu! Các ngươi đều nói bậy!" Thanh âm đứa nhỏ căn bản là non nớt, không có tí cường độ, nói vài câu mặt liền đỏ lên. Chỉ trong chốc lát, mặt Lý Kỳ liền trắng bệch, gấp gáp thở dốc.

Lý Phong Niên vội vã ôm nhi tử vào trong lồng ngực, vuốt vuốt ngực nó:"Khỏe chưa?" Hắn vừa nói vừa nhìn sắc mặt hài tử dần trở nên hồng hào.

"Cha là người tốt nhất trên đời! Bọn họ đều là người xấu..." Lý Kỳ nói đến đó, bao nhiêu nước mắt tích tụ từ nãy đến giờ đều tuôn ra.

"Đừng khóc a, kệ bọn họ nói gì thì nói, cha không làm như vậy là được rồi." Bàn tay thô ráp của Lý Phong Niên lau lau nước mắt trên gương mặt trắng noãn.

"Không phải ngươi lúc nào cũng vậy sao? Liền lôi ngươi ra nói, ngươi không làm thì ai làm? Trừ ngươi ra trong thôn còn có ai làm cái chuyện cắp gà trộm chó này? Cẩn thận ông trời lại đem sét đánh chết ngươi!" Nữ nhân hùng hổ dọa người, tiếng mắng chửi tiếp tục truyền đến. Mấy người bên người nàng liền xoắn xuýt, dồn dập đáp lời.

"Đúng đấy... Đúng đấy..."

"Ai cũng biết hắn là kẻ ác đó!"

"..."

Ai cũng biết nữ nhân này ở trong thôn yêu nhất là bài bạc, nhất định không vì tiền trong nhà mà đem gà ra bán, sợ nam nhân trong nhà đánh nên nàng bó tay hết cách liền tìm đến nhà hắn gây sự. Thế là mọi chuyện nhà ả được giải quyết. Đây cũng không phải lần đầu tiến hắn bị mấy chuyện tương tự thế này. Người trong thôn đều thích đem sự tình bất hạnh nhà mình quy lên người hắn, hắn cũng sớm quen rồi.

Đang muốn đem đám người này xua đi, sợ bọn họ lại làm hài tử sợ.

Lúc này, một lão thái thái một đầu tóc hoa râm, thế nhưng tinh thần vẫn còn minh mẫn, tay cầm cây chổi dài, một tay chống nạnh ở thềm trên lớn tiếng nói:"Ngươi cái lão bà điên này nhất định là không có tiền đánh cược, sợ nam nhân trong nhà đánh liền lén lút lấy gà bán đi! Cớ gì lại bắt con trai ta chịu tội thay?"

Nữ nhân sắc mặt hơi biến:"Lão thái bà, ngươi làm cái quỷ gì đấy hả? Trong thôn không người nào không biết con trai của ngươi là cái thứ kẻ ác bị trời đánh, trong thôn thường thường gặp cái cớ sự gì, nhất định là do hắn từ trên xuống dưới làm ra. Ngươi nhìn cái kẻ trời sinh tính tình quái ác, ngay cả ông trời trên cao cũng nhìn được. Kẻ ác thì làm chuyện xấu, hiện tại trộm gà bắt chó còn làm được, không chừng ngày nào đó đem ngươi đi giết cũng được!"

"Ngươi cái phụ nhân điên này, cút ngay khỏi của nhà ta! Ngươi mà ở nhà ta thả chó, ta liền đem cái chổi này đánh cho ngươi bầm dập mặt mũi đến mẹ ngươi cũng không nhận ra nổi!" Lão thái thái hung thần ác sát nói.

Người trong thôn đều biết nương của Lý Phong Niên là một nữ nhân mạnh mẽ, người kia chửi không được, khí thế cũng yếu đi, sau lại sinh khí chửi vài câu má nó rồi dứt khoát đi về. Đám người xung quanh cũng dần dần tản đi.

Lão thái thái đi tới cạnh Lý Phong Niên, ôm lấy Lý Kỳ trong lồng ngực của hắn, đối với Lý Phong Niên nói:"Đám người kia không có tí đức hạnh. Thiệt thòi ngươi còn giúp bọn họ làm mấy công việc bề bộn, bọn họ vẫn đối xử với ngươi như thế. Ngươi cá tính thành thật, ăn nhiều thiệt thòi như vậy mà cũng chẳng thấy chút phúc khí."

Lý Phong Niên nhìn Lý Kỳ một chút rồi lại nhìn mẫu thân, hoàn toàn không biết nói như thế nào.

"Được rồi, nhanh chuẩn bị một chút, mai mai phải rời đi rồi. Ở bên ngoài kiếm tiềm nhiều một chút, sau đó thì trở lại thăm Kỳ nhi một chút." Nhìn con mình còn đứng đờ ra ấy, không biết làm gì, lão thái thái liền thúc giục.

Lý Phong Niên xoay người đi vào trong phòng.

__________________________________________

Ahaha...Thực ra tui định chỉnh sửa lại bản edit một chút nên có lẽ hơi nhiều thông báo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro