Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Sách Tàng] Vô đề.

Uông Uông vừa sinh ra đã được Tàng Kiếm sơn trang thu dưỡng.

Nó ở trong một cái ổ gà, hơn nữa nó còn một mực kiên định mà cho rằng cái ổ gà này chính là nhà của nó.

Gà ở trong ổ vô cùng ôn hòa, Uông Uông thích ghé vào bên trong mà ngủ.

Uông Uông cảm thấy trong nhà cái gì cũng tốt, ổ gà cũng vô cùng thoải mái, chỉ có duy nhất một điều làm cho nó phiền não, đó là Tiểu Hoàng Kỷ ở cùng ổ gà với nó luôn luôn tỏ ra không thân thiện với nó.

Tiểu Hoàng Kỷ không thích Uông Uông!

Từ khi Uông Uông vào ở, nó không còn được một mình độc chiếm cả ổ gà nữa, ngày trước trước khi đi ngủ, nó thích lăn một vòng vòng quanh ổ gà, bây giờ Uông Uông lách vào, nó chỉ có thể chiếm lấy một không gian nhỏ xíu.

Tiểu Hoàng Kỷ muốn ngủ một mình một ổ, không muốn ngủ chung với Uông Uông.

Uông Uông ý thức được Tiểu Hoàng Kỷ đối xử với nó lạnh nhạt hờ hững, thậm chí còn có chút phản cảm, cho nên nó không dám chủ động gây chuyện với Tiểu Hoàng Kỷ. Nhưng trong lòng Uông Uông đánh chủ ý muốn tạo quan hệ tốt với Tiểu Hoàng Kỷ, không biết vì cái gì, nó vô cùng có hảo cảm với tiểu gia hỏa cả ngày chỉ biết trừng mắt với nó.

Cho dù không có việc gì người ta cũng thở phì phì mà quay mông đối diện với mình.

Uông Uông nghĩ nghĩ, quyết định đưa cho Tiểu Hoàng Kỷ một ít đồ ăn để lấy lòng đối phương.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Uông Uông ngậm lấy một miếng thịt, chạy ra khỏi ổ gà, đi đến bên cạnh Tây Hồ tìm gà trống lớn.

Đuôi của gà trống lớn có đủ loại màu sắc, uy phong lẫm lẫm, nó đang đứng bên cạnh hồ nước tự chải chuốt bộ lông xinh đẹp của mình.

Uông Uông đem thịt đặt ở trước mặt nó, lễ phép hỏi nó có thể đổi cho mình một ít tiểu mễ mễ được hay không.

Gà trống lớn liếc mắt nhìn nó: "Cho Tiểu Hoàng Kỷ ăn?"

Uông Uông vội vàng gật đầu.

Gà trống lớn quay người đi về ổ, ngậm cho Uông Uông một túi tiểu mễ mễ, nhận thịt.

Uông Uông nói cảm ơn sau đó quay người chạy đi, gà trống lớn chợt gọi nó lại, phảng phất giống như tận lực giải thích, cao giọng nói: "Ngươi chờ một chút, cái kia... Đổi thì đổi, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, không phải ta đặc biệt muốn thịt!"

Uông Uông không rõ ràng cho lắm nhưng vẫn gật gật đầu, miệng ngậm tiểu mễ mễ chạy trở về ổ gà.

Gà trống lớn hừ một tiếng, liếc nhìn thịt.

Lúc này, Đại Uông không biết từ đâu chui ra, cười đùa tí tửng nói: "Cảm ơn tức phụ!"

Gà trống lớn tức giận lao đến mổ nó một ngụm: "Không phải đưa cho ngươi!"

Nhưng mà Đại Uông vẫn ăn hết miếng thịt đó, gà trống lớn nhìn nó, thần sắc lộ ra vui vẻ.

Lúc Tiểu Hoàng Kỷ nhìn thấy tiểu mễ mễ, sắc mặt hòa hoãn không ít.

Nó vẫn có chút không được tự nhiên như trước, nhưng ít ra không dùng bờ mông đối diện với Uông Uông nữa.

Uông Uông hưng phấn chạy quanh sân nhỏ một vòng, kết quả bị Tiểu Hoàng Kỷ ghét bỏ một phen.

Cũng không biết tại sao, ngay cả dáng vẻ ghét bỏ nó của Tiểu Hoàng Kỷ, nó cũng yêu thích.

Uông Uông không ngừng cố gắng, nó ghé vào trong ổ suy nghĩ nửa ngày, sau đó lao ra tìm báo nhỏ xa li ở sân bên cạnh.

Báo nhỏ xa li Thanh Dương thích hái hoa, trên người luôn luôn cõng theo một cái giỏ hoa nhỏ, nó và sói con Hạo Thương sống cùng nhau, Hạo Thương thường xuyên hái hoa tươi đem về cho nó.

Thanh Dương nhận được hoa luôn rất cao hứng, sẽ ở trên người Hạo Thương cọ cọ, cũng sẽ hôn nó.

Uông Uông cảm thấy, nói không chừng Tiểu Hoàng Kỷ cũng thích hoa.

Nếu như cao hứng, có lẽ Tiểu Hoàng Kỷ cũng sẽ cọ cọ mình, Uông Uông rung động trong lòng, không tự chủ được nhếch môi cười ngây ngô.

Thanh Dương vô cùng rộng rãi đem lẵng hoa đặt trước mặt Uông Uông, đứng tại chỗ cùng nó lựa chọn.

Tiểu Hoàng Kỷ nhỏ nhắn đáng yêu, lông tơ màu vàng nhạt xoã tung, giống như một cục bông nhỏ màu vàng.

Uông Uông chọn một đóa hoa hồng tươi đẹp, cánh hoa nở rộ sắc thắm, nếu như đeo ở trước ngực Tiểu Hoàng Kỷ, nhất định rất đẹp mắt.

Thanh Dương cũng hiểu được đóa hoa này rất không tệ, sảng khoái đem bông hoa hồng đẩy về phía Uông Uông.

Uông Uông ngượng ngùng rung rung tai: "Hôm nào ta hái trái cây cho ngươi."

"Không cần, Tiểu Hoàng Kỷ thích là tốt rồi." Thanh Dương cười rộ lên.

Uông Uông nói cảm ơn, sau đó ngậm hoa chạy xa.

Thanh Dương vừa muốn đem cái giỏ nhỏ cõng lên trên lưng, chỉ thấy Hạo Thương lại thả vào bên cạnh trong mấy đoá hoa, nhiều đoá hoa nở rộ, xinh đẹp vô cùng.

"Cho ngươi." Hạo Thương ôn nhu nói.

Thanh Dương thân mật đi đến cọ cọ vào người nó, cười đến hai mắt cong cong.

"Cảm ơn ngươi."

Tiểu Hoàng Kỷ đeo hoa hồng lên ngực, nhịn không được chạy tới mép nước, thân thể xoay trái xoay phải.

Uông Uông đi đằng sau nó, cười ngu ngơ: "Thật xinh đẹp."

Mặt Tiểu Hoàng Kỷ đỏ lên, rầm rì nói: "Ngươi biết cái gì là xinh đẹp sao?"

"Ta không biết." Uông Uông nói: "Nhưng ta cảm thấy, ngươi là con gà con đẹp nhất mà ta từng thấy."

Lời này là phát ra từ trong nội tâm, nhưng ai mà biết Tiểu Hoàng Kỷ lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, hùng hổ mà đập cánh: "Không cho phép ngươi nhìn con gà con khác."

Uông Uông hoảng sợ, vội vàng đáp ứng: "Được được được....Kỳ thật ta cũng chưa từng nhìn thấy chúng."

Nó thật sự chưa từng nhìn thấy những con gà con khác, chẳng qua là nó kiên định cho rằng không có con gà con nào có thể so sánh được với Tiểu Hoàng Kỷ.

Lúc này Tiểu Hoàng Kỷ mới bình tĩnh lại, qua một lát mới nhỏ giọng nói: "Buổi tối, lúc ngủ cũng không cần chừa một nửa ổ cho ta."

"Mỗi ngày ngươi đều chân tay co quắp không ngủ được, ta nhỏ lắm, không cần chỗ lớn như vậy."

Uông Uông vô thức cự tuyệt: "Vậy ngươi sẽ ngủ không thoải mái."

"Sẽ không!" Tiểu Hoàng Kỷ quay lưng lại như trước, dùng mông đối diện với nó, ngữ khí hung dữ, nhưng lại ngậm lấy một tia ngượng ngùng.

"Ngươi...Ngươi để ta ngủ bên cạnh bụng của ngươi là được rồi, sẽ không không thoải mái."

Uông Uông ngủ một giấc ngon lành nhất từ trước đến nay, chỉ cần nghĩ đến việc bên cạnh mình là một cục lông ấm áp, nó nằm mơ cũng muốn cười tỉnh.

Sau khi tỉnh lại tinh thần vô cùng phấn chấn, Uông Uông hưng phấn chạy vòng quanh sân nhỏ.

Sau đó thình lình đụng phải một người.

Người nọ mặc áo giáp cứng rắn, Uông Uông bị đụng đến mắt nổi đom đóm.

Quân gia ngồi xổm xuống quan sát nó một hồi, có chút buồn cười hỏi: "Đây là chó nhỏ ngươi mới thu dưỡng sao?"

Nhị thiếu gia chủ nhân của Uông Uông và Tiểu Hoàng Kỷ đi lên phía trước, bất đắc dĩ nói: "Đúng vậy, bình thường nó rất ổn trọng, hôm nay không biết làm sao nữa."

Hắn quan tâm mà sờ Uông Uông: "Đụng đau sao?"

Uông Uông lắc đầu, không đau không đau.

Tiểu Hoàng Kỷ nghe được thanh âm của chủ nhân, ục ục ục chạy tới, mở ra hai cái cánh nhỏ xíu màu vàng nhạt muốn Nhị thiếu gia ôm.

Nhị thiếu gia khẽ cười một tiếng, bế nó lên, xoa xoa.

Ánh mắt của Uông Uông một khắc cũng không rời khỏi người Tiểu Hoàng Kỷ, bỗng nhiên cái ót bị điểm một cái, vừa quay đầu lại đã thấy Quân gia mỉm cười hỏi: "Tiểu gia hoả, yêu thích con gà con kia sao? Ngươi cứ như vậy thì lúc nào mới đuổi được tới tay?"

Quân gia chê cười Uông Uông một hồi, cuối cùng cũng nhỏ giọng nói với nó: " Ngươi mang con gà con kia đi chơi đi, ta và chủ nhân của ngươi có chuyện cần nói, nói xong ta sẽ giúp ngươi."

Uông Uông nghi ngờ liếc mắt nhìn  hắn một cái, nhưng cũng không cự tuyệt, nó giật nhẹ ống quần của Nhị thiếu gia.

Nhị thiếu gia đem Tiểu Hoàng Kỷ đặt trên đầu nó, sau đó cùng Quân gia đi vào phòng.

Tiểu Hoàng Kỷ ăn hết một đống tiểu mễ mễ nhỏ, ghé vào ổ ngủ trưa.

Uông Uông canh giữ ở bên người nó, qua một lát mí mắt liền đánh nhau, sau đó nhắm mắt ngủ trưa luôn rồi.

Nó ngủ ngủ, chẳng biết tại sao lại có chút bất an, muốn dùng chóp mũi cọ cọ Tiểu Hoàng Kỷ, nhưng lại cọ vào khoảng không.

Uông Uông lập tức mở mắt, một chút buồn ngủ đều không có.

Tiểu Hoàng Kỷ không có trong ổ, cũng không có ở trong sân nhỏ.

Uông Uông có chút nóng vội, một bên gọi Tiểu Hoàng Kỷ một bên chạy khắp nơi tìm kiếm.

Nó trước tiên chạy vào trong phòng, không có, lại chạy đến bên cạnh sân nhỏ hỏi một vòng, Hạo Thương cùng Thanh Dương cũng lắc đầu nói không thấy.

Uông Uông lòng nóng như lửa đốt, bình thường Tiểu Hoàng Kỷ sẽ không rời khỏi sân nhỏ, nó nhỏ như vậy, có thể đi đâu được?

Uông Uông chạy quanh sơn trang mấy lần, trước mắt xuất hiện một con đường nhỏ, Uông Uông vụt qua nhanh như tên bắn.

Mặt trời sắp xuống núi, Uông Uông xông vào sân nhỏ của Thiên Trạch Lầu, nơi duy nhất mà nó chưa tìm kiếm, quét mắt nhìn trái phải một vòng.

Nếu nơi này cũng không có, vậy...

Vậy nó liền đi ra ngoài tìm, vô luận thế nào cũng nhất định phải đem Tiểu Hoàng Kỷ trở về.

Bằng không thì trời tối, nó sẽ sợ.

Uông Uông chạy vào trong sân, trước lầu Thiên Trạch không ngừng rơi xuống cánh hoa màu hồng phấn, cảnh sắc rất động lòng người.

Thế nhưng Uông Uông lại vô tâm thưởng thức, nó đi vòng quanh tấm bia đá khắc mấy chữ Tàng Kiếm sơn trang một vòng, phát hiện một cục lông màu vàng lạnh run dưới tàng cây.

Tiểu Hoàng Kỷ trốn dưới cây, che mắt chổng mông lên trời, giống như cực kỳ sợ hãi.

Uông Uông vô cùng đau lòng, vội vàng chạy đến cọ cọ vào người nó: "Ta đến rồi, đừng sợ."

Tiểu Hoàng Kỷ ngẩng đầu, bổ nhào vào trong ngực nó.

Uông Uông đón lấy Tiểu Hoàng Kỷ, liếm liếm lông tơ của nó, an ủi: "Đừng sợ."

Thân thể mềm mại của Tiểu Hoàng Kỷ nhẹ nhàng phát run, qua một lát rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, tức giận dậm chân: "Đều do người kia, hắn nói nếu ta đến nơi này sẽ có kinh hỉ, ta tin tưởng hắn nên mới tới đây. Nhưng ai ngờ hắn gạt ta."

Hai con mắt như cái mụn cơm của Tiểu Hoàng Kỷ dần dần trở nên ướt át: "May mà ngươi tới cứu ta, ta không nhớ đường về."

Uông Uông biết nó đang nói đến Quân gia, trong lòng cũng có chút khó chịu, nhưng bây giờ Tiểu Hoàng Kỷ đang tựa sát vào người nó, khiến nó không rảnh để lên án Quân gia.

Uông Uông đem Tiểu Hoàng Kỷ ngậm vào trong mồm rồi chạy về ổ, cẩn thận bảo vệ.

Tiểu Hoàng Kỷ ghé vào trong ngực nó, nâng cái đầu nhỏ lên, chân thành nói.

"Cảm ơn ngươi."

Nó có chút bối rối, hai cái chân nhỏ xíu cọ cọ vào nhau: "Trước kia, ta cho rằng ngươi chiếm ổ của ta, cho nên khắp nơi đều nhằm vào ngươi, là ta không đúng.

"Thế nhưng... Thật ra ngươi rất tốt, sau này ta sẽ không đối xử với ngươi như vậy nữa."

Uông Uông mừng rỡ, cũng không khống chế được mình nữa, nó không ngừng cọ cọ lên người Tiểu Hoàng Kỷ.

Tiểu Hoàng Kỷ bị nó cọ khiến cho ngưa ngứa, cười khúc khích mà vỗ vỗ cánh.

Trong mắt Uông Uông tràn đầu quyến luyến, lại ôm Tiểu Hoàng Kỷ vào ngực một lần nữa.

Màn đêm buông xuống, Tiểu Hoàng Kỷ và Uông Uông thân mật mà ghé sát vào nhau ngủ cùng một chỗ.

Quân gia đứng cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, không khỏi cười ra tiếng.

Nhị thiếu liếc mắt nhìn hắn: "Tại sao ngươi lại hù doạ chúng? Nhỡ may Uông Uông không tìm được Tiểu Hoàng Kỷ thì làm sao bây giờ?"

Quân gia cười hớn hở đóng cửa sổ lại, đem Nhị thiếu ôm vào trong lòng: "Không đâu."

Hắn dùng chóp mũi cọ cọ Nhị thiếu, tự tin nói: "Uông Uông nhất định sẽ tìm được nó."

"Cũng giống như chúng ta vậy. Nếu không thấy ngươi, ta nhất định sẽ tìm được ngươi. Uông Uông thích Tiểu Hoàng Kỷ như vậy, tất nhiên có thể tìm thấy nó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro