[Sách Tàng] Cố sự tình yêu của hai cặn bã nam.
Tác giả: 叁聚卿安
Edit: Yi.
Couple: Từ Nhất x Diệp Tổng.
R: 16+
Nhắc đến địa phận Hàng Châu, nơi này trời cao hoàng đế ở xa, thế gia danh môn không ai qua được Tàng Kiếm Diệp thị. Nói đến Tàng Kiếm Diệp thị, từ quan viên lớn nhỏ cho đến dân chúng bình thường, bất cứ ai cũng sẽ không tự chủ mà nghĩ đến một người, Diệp Tổng. Giá trị con người của Diệp Tổng không nhỏ, phú khả địch quốc, tuấn lãng tiêu sái, phong độ nhẹ nhàng, nhân tình khắp nơi.
Khi còn trẻ ca ca Diệp Tài của hắn đã từ bỏ thân phận công tử thế gia, lăn lộn trong quân doanh đến danh chấn một phương, cuối cùng vì bảo vệ quốc thổ mà chết trận trên sa trường, mặc dù Diệp Tổng không sánh bằng ca ca của hắn, nhưng cũng là một công tử phong lưu nổi tiếng khắp Giang Nam.
Quên nói, hắn là một kẻ nam nữ xơi tất.
Không có việc gì, dù sao Đại Đường dân phong phóng khoáng lắm, hơn nữa Diệp công tử có tiền, mồm miệng lại ngọt, được kêu là tình thánh lịch sự tao nhã. Buổi tối nào đó, Diệp Tổng dùng bữa xong nằm trên giường êm đọc sách.
"Một vạn lượng, đem Hồng quý các thu mua."
Diệp Tổng đè lên thái dương, lười biếng nói: "Vương gia cũng đủ phong quang rồi!"
Quản gia yên lặng ghi nhớ. Một tuần sau, tất cả sản nghiệp của Vương gia đều đổi thành sản nghiệp dưới trướng của Tàng Kiếm Diệp thị. Thuận tiện nói thêm, có một người mới tiến vào Vương thị bị xách đến bên người Diệp Tổng.
Còn không phải là do y lớn lên quá đẹp mắt hay sao?
Người nọ họ Từ tên một chữ Nhất, nếu chỉ dựa vào khuôn mặt thì không thể đoán ra niên kỷ của y, ước chừng trong khoảng hai ba mươi tuổi, được Diệp công tử để mắt tới, cho nên liền bị xắp xếp ở lại làm việc bên cạnh hắn.
Bên ngoài đồn đại rằng Từ Nhất là dựa vào thủ đoạn không minh bạch nào đó cho nên mới được Diệp công tử nâng đỡ. Nhưng sự thật là do Diệp Tổng thèm thuồng thân thể của người ta.
Sau lần gặp gỡ vô tình ở suối nước nóng, Diệp Tổng liền hồn khiên mộng nhiễu. Diệp Tổng thưởng thức một ngụm trà, người như vậy, trước tiên cứ giữ ở bên người mới có thể thuận tiện ra tay.
Tình nhân trước kia của Diệp Tổng phần lớn đều là loại mềm mại đáng yêu thấu hiểu lòng người, không phân biệt nam nữ, hắn chưa từng chơi đùa loại người giống như Từ Nhất, cho nên Diệp Tổng muốn nếm thử mới mẻ một chút, nếu sau này hết hứng thú thì cho một ít bạc sau đó đuổi ra ngoài, không có gì to tát cả.
Một ngày nào đó, Diệp Tổng khóa hết cửa nẻo rồi ra lệnh cho hạ nhân lui hết xuống dưới, hắn cố ý giữ Từ Nhất đến tận đêm khuya, lúc Từ Nhất muốn cáo từ, lại phát hiện cửa mở không ra, y quay người lại, lại bị Diệp Tổng giam cầm trên cửa.
Khoảng cách giữa Từ Nhất và Diệp Tổng không quá hai thốn, lúc này Diệp Tổng mới xấu hổ phát hiện, hắn không cao bằng Từ Nhất, chóp mũi của hắn vừa vặn cao đến cằm Từ Nhất.
Diệp Tổng một tay nắm lấy cằm Từ Nhất, ép buộc y cúi đầu, cái tay còn lại đặt lên ngực Từ Nhất, nhẹ nhàng vén áo y lên.
Từ Nhất yết hầu giật giật: "Diệp công tử, ngài làm gì thế?"
Diệp Tổng bắt lấy cằm Từ Nhất, lặng lẽ kiễng mũi chân, lười biếng nói : "Cho ngươi cơ hội ngàn vàng khó cầu là bò lên trên giường của ta, ngươi có muốn không?"
Từ Nhất: "Không muốn!"
Diệp Tổng kinh ngạc, Diệp Tổng nổi giận, đây là lần đầu tiên trong hai mươi năm cuộc đời hắn bị người khác cự tuyệt, hắn cảm thấy dung nhan tuyệt thế cùng mị lực độc nhất vô nhị của mình bị vũ nhục một cách nặng nề, cho nên hắn phẫn hận cắn thật mạnh lên miệng Từ Nhất.
Từ Nhất cũng không phản kháng, Diệp Tổng túm lấy cổ áo của y đem y ném lên trên giường, Từ Nhất muốn ngồi dậy nhưng lại bị Diệp Tổng giạng chân ngồi lên trên người, hắn cúi đầu đụng vào cái trán của y, trong giọng nói không giấu được nộ khí.
"Rất tốt, nam nhân, ngươi là người đầu tiên dám cự tuyệt ta, ta đã hạ thuốc mê vào trong trà, đêm nay ta sẽ khiến cho ngươi hối hận vì những gì mình đã nói."
Dứt lời, Diệp Tổng tức giận xé y phục của Từ Nhất.
Nhưng..... Xé không ra!!!
Từ Nhất cũng không giãy dụa, y nằm yên trên giường nhìn người nào đó hổn hển xé y phục của mình.
Diệp Tổng càng ngày càng cảm thấy không đúng, tại sao mình lại toàn thân vô lực, mí mắt nặng nề, giống như là trúng phải thuốc mê?
"Ngươi....Ngươi đổi ly?"
Từ Nhất cười mà không nói.
Sau đó Diệp Tổng liền bất tỉnh. Ngày hôm sau Diệp Tổng tỉnh dậy trời đã sáng choang, Từ Nhất mũ áo chỉnh tề ngồi trên ghế ở phòng ngoài, thấy Diệp Tổng đứng dậy liền rót cho hắn một chén trà.
Y cười tủm tỉm nói với Diệp Tổng: "Công tử, bá vương ngạnh thượng cung không thành a."
Diệp Tổng tức giận uống xong ly trà liền ném vỡ chiếc ly.
Lần thứ hai Diệp Tổng muốn mạnh mẽ tiến lên, kết quả hắn bị Từ Nhất một kích đánh cho bất tỉnh, té xỉu đến buổi trưa ngày hôm sau.
Lần thứ ba Diệp Tổng muốn mạnh mẽ tiến lên, hắn bị Từ Nhất trói ở trên giường, còn bản thân y thì ung dung về nhà đi ngủ.
Diệp Tổng.... Diệp Tổng còn dám!
Diệp Tổng chính là càng không chiếm được thân thể của Từ Nhất thì lại càng muốn đạt được, hắn không biết là chính mình thèm thuồng thân thể của Từ Nhất hay là mình thấp hèn, ngược lại đối với cấp dưới không biết tức giận luôn luôn cười tủm tỉm này tăng thêm mấy phần hứng thú.
Ngày nào đó, bóng đêm quen thuộc, ly trà quen thuộc, thân thể cũng bị khóa trên cửa, ngay cả quá trình cũng giống hệt như lúc trước.
Cái cằm bị hung hăng nắm lấy, y phục bị vén lên, thân thể bị bức đến trên giường, chỉ có điều lần này Diệp Tổng không còn không biết tự lượng sức mà xé y phục như lúc trước nữa, mà là hắn vươn tay tháo đai lưng của Từ Nhất xuống.
Từ Nhất toàn thân khô nóng, tựa hồ bị trúng thuốc, người nọ ngồi trên người y vẫn không biết tốt xấu mà tiếp tục trêu chọc, hắn đụng trán mình vào trán Từ Nhất, cười khẽ: "Không nghĩ tới đúng không? Ta đã hạ độc vào cả hai chén trà, buổi tối hôm nay ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta."
Diệp Tổng thao tác thuần thục, lúc hắn định vươn hai tay lục lọi xuống phía dưới, hắn bị điểm huyệt, eo lập tức mềm nhũn.
Diệp Tổng không thể di chuyển, hắn có chút sợ hãi nhưng vẫn cố ý giả vờ tức giận, nói: "Từ Nhất!!! Ngươi muốn làm gì???"
Giờ phút này hai người đã thay đổi vị trí cho nhau, bàn tay của nam nhân trên người thăm dò vào u cốc của Diệp Tổng, Diệp Tổng không khỏi run lên một cái.
Từ Nhất nhìn không ra cảm xúc, y cười nói: "Tại hạ muốn lĩnh ngộ một chút xem công tử có bao nhiêu lợi hại."
Ngày hôm sau, Diệp Tổng xụi lơ trên giường, mặc cho Từ Nhất động. Từ Nhất nhẹ tay phủ lên những vết đỏ trên người Diệp Tổng, sau đó y nhẹ nhàng cắn lên tai Diệp Tổng, thì thầm: "Công tử, chớ học theo người ta bá vương ngạnh thượng cung, ai thượng ai còn chưa biết đâu."
Mặc dù sau đó Diệp Tổng có ý muốn trọng trấn hùng phong, nhưng không biết tại sao trên người Từ Nhất lại có chút công phu, kết quả chỉ có là Diệp Tổng tự chuốc lấy cực khổ.
Thời gian dần trôi qua, Diệp Tổng cũng đã tiếp nhận chuyện mình là kẻ nằm dưới.
Chủ yếu là do thân thể Từ Nhất mạnh mẽ cường tráng, vũ khí lợi hại, mỗi khi Diệp Tổng sắp hôn mê, Từ Nhất vẫn kiên trì không ngừng.
Hơn nữa cái vũ khí kia của Từ Nhất thật sự làm cho người ta nhìn mà líu cả lưỡi, một ngụm cũng không nuốt nổi, mỗi lần Diệp Tổng cùng y cá nước thân mật, đều được y hầu hạ đến dục tiên dục tử, thật sự rất thoải mái.
Từ Nhất tiểu xảo nhiều, đồ chơi nhỏ cũng nhiều, luôn có thể thảo mãn Diệp Tổng.
Ban ngày một ngày nào đó, Diệp Tổng ngồi trong thư phòng xử lý công chuyện trong sơn trang, Từ Nhất mở cửa tiến vào.
Sau một nén nhang, Diệp Tổng hai tay chồng trên mặt bàn, run rẩy đứng trước án, hai má đỏ hồng giống như sắp sửa bốc khói, không ngừng thở hổn hển.
Hai chân của Diệp Tổng như nhũn ra, phải nhờ Từ Nhất giữ chặt lấy eo mới có thể đứng vững, y phục bị cởi hơn phân nửa, hạ thân chảy ra thủy lộ.
Từ Nhất đưa một tay dò xét u cốc của hắn, Diệp Tổng hầu như đứng không vững. Trong lúc hai người mây mưa hưởng lạc, một loạt tiếng bước chân làm rối loạn tâm trí Diệp Tổng. Thư phòng của Diệp Tổng luôn không đóng cửa, một là để cho tiện, hai là Diệp Tổng không thích nghe tiếng đập cửa.
Tiếng gõ cửa thùng thùng luôn mang đến tin tức không tốt, lần đầu tiên là lúc người trong quân doanh tới nói cho hắn biết tin ca ca hắn đã chết. Diệp Tổng không muốn phải đối mặt với tình cảnh như vậy nữa, vừa vào cửa, đi qua một tấm bình phong liền có thể trong thấy bàn làm việc của hắn, bộ dạng bây giờ của hắn tuyệt đối không thể để cho người khác nhìn thấy.
"Ngươi làm gi...đột nhiên kẹp nhanh như vậy?...."
"Ngươi mau ngừng lại...có...có người tới...tìm...tìm ta."
Từ Nhất nghe xong cũng ngừng động tác lại, nhưng vẫn không chịu rút ra khổ ôn hương nhuyễn ngọc.
Người nọ rất nhanh đã đi tới cửa, Diệp Tổng phân phó hắn đứng ở bên ngoài, mặc dù cấp dưới cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không tiến vào, chỉ đứng ở ngoài cửa báo cáo.
Diệp Tổng vừa thở phào một hơi, Từ Nhất liền đại khai đại hợp mà làm, đôi tay xấu xa véo lên hai khỏa anh đào khiến cho Diệp Tổng suýt nữa thì kêu thành tiếng, hắn chỉ có thể gắt gao cắn môi.
Người đến chậm rãi hỏi công việc tiếp theo nên làm gì, Diệp Tổng chỉ cảm thấy có lẽ mình sẽ chết ở trên bàn, hắn kinh hồn bạt vía không biết tại sao Từ Nhất ở phía sau lại tấn công dồn dập như thế. Hắn cố nén cảm giác muốn xuất tinh, tức gianh mắng cấp dưới dừng lại, lại ra lệnh cho kẻ nọ nhanh chóng cút xuống.
Cấp dưới nghi hoặc, trước kia Diệp công tử tức giận cũng không lớn như vậy a.
Sau đó không biết Từ Nhất tìm vật gì đó nhét vào phía sau của hắn, Diệp Tổng không thể tự mình lấy ra, hắn đành phải ngậm lấy đồ chơi kia nửa ngày, nửa đường còn bị Từ Nhất kéo vào trong rừng giải quyết tại chỗ.
Từ Nhất không biết từ đâu tìm được một cái tế châm, rồi lại đem tế châm nhập vào đầu rồng của Diệp Tổng, mỗi khi Diệp Tổng muốn phát tiết dục vọng lại vô kế khả thì, hắn đành phải đáp ứng không ít yêu cầu bừa bãi lộn xộn của Từ Nhất.
Lúc bắt đầu Diệp Tổng chỉ coi Từ Nhất là bạn giường, không phân biệt trên dưới, chính mình thoải mái là được. Đối với Diệp Tổng, Từ Nhất thật sự là để ở trong lòng. Mặc dù Từ Nhất kết giao bằng hữu không rộng bằng Diệp Tổng, kỳ trân dị bảo y đưa cho Diệp Tổng, hơn phân nửa trong số đó Diệp Tổng đã sớm thấy qua, nhưng cũng chính bởi hành vi này của y khiến cho Diệp Tổng cảm thấy Từ Nhất thật sự đặt mình ở trong lòng. Mấy ngày nay hắn cũng có chút ngán, cho nên hắn thường xuyên đi tìm đám oanh oanh yến yến bên ngoài.
Từ Nhất biết, tuy y có chút bất mãn nhưng cũng không nhiều lời.
Thái độ này của Từ Nhất khiến cho Diệp Tổng rất hài lòng, không giống mấy tên gia hỏa không có mắt lúc trước cứ sống chết quấn lấy mình, tốt nhất là để cho thuộc hạ đem người đưa đến nơi khác, không bằng mấy kẻ thức thời cầm chút tiền rồi xéo đi.
Từ Nhất năng lực mạnh mẽ, tất nhiên Diệp Tổng sẽ không dễ dàng bỏ quên y. Lúc không có việc gì hắn cũng đến gặp Từ Nhất một hai lần, dù sai nếu muốn người khác khăng khăng một mực bán mạng cho mình, sao có thể không cho chút ngon ngọt được.
Chẳng qua là mỗi lần từ trên giường của Từ Nhất đi xuống, hắn sẽ luôn có cảm giác không đúng, nhưng lại không biết là không đúng ở chỗ nào. Sau này hắn đã biết.
Đó là chính mình không có biện pháp thể hiện uy phong với những kiều hoa nhược liễu kia. Diệp Tổng thẹn quá hóa giận, đây là hổ thẹn lớn nhất trong đời của hắn, hắn tìm rất nhiều danh y, uống rất nhiều thuốc bổ, ăn rất nhiều lộc nhung máu dê bổ thận, nhưng vẫn vô dụng.
Từ Nhất nói, đây là do hắn được hầu hạ lâu rồi, đã quen việc bị làm ở mặt sau.
Diệp Tổng im lặng, càng nghĩ càng cảm thấy đúng là như thế. Sau đó hắn liền đoạn tuyệt quan hệ với đám tình nhân kia, dù sao chuyện hắn bị bất lực càng ít người biết càng tốt. Từ Nhất cứ như vậy trở thành người duy nhất bên cạnh Diệp Tổng.
Về sau khong biết là do Diệp Tổng lâu ngày sinh tình hay là đột phát lương tâm, hắn cảm thấy mình đã phụ Từ Nhất rất lâu, hôm nay muốn hảo hảo đền bù tổn thất cho y, cũng giao cho y tấm chân tình của mình.
Diệp Tổng phát hiện lúc hai người hoan ái Từ Nhất rất thích che mắt của hắn, Diệp Tổng cũng từng phàn nàn qua, nhưng Từ Nhất vẫn giống như trước kia không hề để ý tới, sau này số lần Từ Nhất che mắt hắn ít đi rất nhiều, Diệp Tổng chỉ cho rằng là do y tiếp thu tốt, cho nên cũng không nhiều lời.
Hai người sống chung với nhau một khoảng thời gian, Diệp Tổng thấy cuộc đời này của hắn gặp được Từ Nhất là đủ rồi.
Thẳng đến một ngày Từ Nhất say rượu về muộn.
Từ Nhất mượn rượu giằng co với Diệp Tổng cả một đêm, trong suốt quá trình y đều lẩm bẩm, Diệp Tổng cũng không nghe rõ y nói cái gì, cho đến khi phát tiết lần cuối cùng, Diệp Tổng mới nghe rõ Từ Nhất nói cái gì.
Từ Nhất đang nói, Diệp Tài. Ban đầu Diệp Tổng còn chưa kịp phản ứng, nhưng rất nhanh hắn đã cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh.
Trách không được y luôn che mắt của mình.
Hắn và đại ca rất giống nhau, chỉ duy nhất đôi mắt là không giống.
Diệp Tài đuôi mắt hơi rũ xuống, hai mí khúc chiết rõ ràng, phối hợp với hốc mắt thâm thúy kia, lúc nhìn cười luôn mang theo dáng vẻ thâm tình, lúc nghiêm túc lại không giận mà uy.
Đuôi mắt của Diệp Tổng lại hơi nhếch lên, mắt ngậm hoa đào, vừa nhìn đã biết là một hoa hoa công tử quanh năm lưu luyến bụi hoa.
Tâm của Từ Nhất, luôn thuộc về ca ca của hắn.
Vậy hắn được tính là cái gì? Khôbg công giao phó một tấm chân tình? Sau đó Diệp Tổng đuổi Từ Nhất đi, Từ Nhất cũng không giải thích. Nếu như Từ Nhất nhận thức ca ca của hắn, tất nhiên y là người trong quân doanh, hắn cũng không cần xen vào sống chết của y nữa, hai người bọn họ một đao cắt đứt.
Chỉ có điều thời điểm hắn ngồi trong thư phòng xử lý sổ sách, những hình ảnh khi hai người triền miên ở nơi này không ngừng hiện ra trong đầu hắn.
Sau đó Diệp Tổng tìm đám tình nhân lúc trước nếm thử, nhưng vẫn không được.
Cuối cùng Diệp Tổng đành phải tìm những người có thân hình tương tự Từ Nhất, cũng chỉ cho phép bọn họ ôm hắn từ phía sau.
Diệp Tổng không nghĩ tới sau lần gặp gỡ tiếp theo giữa hắn và Từ Nhất lại là hai tháng sau, Từ Nhất một thân nhung trang, mang theo binh sĩ xông vào sơn trang.
Thì ra y là đại tướng quân Từ Ý.
Trước kia là Diệp Tổng ngồi, Từ Nhất đứng ở bên cạnh, bây giờ là Từ Ý ngồi, Diệp Tổng đứng trước mặt y.
Từ Ý cảm thán: "Cả người và vật đều mất rồi, lần kia chính là trên cái ghế này, không biết ngươi đã lau sạch đồ vật tung tóe phía trên chưa?"
Diệp Tổng : " Cút!"
Từ Ý cười cười: "Có người mật báo ngươi thông đồng với địch bán nước, bán vũ khí cho quân địch, hiện giờ ở biên cảnh chiến sự rất căng thẳng. Diệp công tử, ta đành phải mời ngài ăn cơm tù hai ngày a."
"Thanh giả tự thanh, ca ca của ta chết trận trên sa trường, ta tuyệt đối sẽ không bán nước. "
Nghe thấy hắn nói đến Diệp Tài, Từ Ý im bặt, xoay người rời đi. Cuối cùng Diệp Tổng vẫn bị giam vào ngục, là Từ Ý đích thân áp giải vào.
"Ngươi không cần hư tình giả ý như vậy, ta biết rõ người ngươi yêu là ca ca của ta."
Từ Ý nói nhỏ: "Lần này là do có người hại ngươi, ta đã nắm được chứng cứ, nghe nói mấy tháng nay người tìm mấy kẻ Long Dương biết võ công, thế nào? Nhớ ta? Chỉ cần ngươi nguyện ý chuyển đến phủ tướng quân của ta. Ta lập tức thả ngươi đi."
Chuyển đến phủ tướng quân của y, để hắn làm thế thân cho ca ca cả đời sao? Diệp Tổng đẩy tay Từ Ý ra, tiếng xích sắt vang lên rầm rầm.
"Cảm ơn ý tốt của Từ tướng quân, Diệp mỗ không bằng ca ca của mình, không xứng ở lại phủ tướng quân phục thị ngài."
Trong lòng Từ Ý nổi lên một cỗ lửa giận vô hình, y tức giận đến nỗi bật cười: "Chọc giận ta như vậy, ngươi nhất định sẽ phải hối hận."
"Lúc ấy Diệp Tài cũng rất hối hận." Từ Ý nói nhỏ bên tai Diệp Tổng: "Hối hận vì đã làm ta tức giận, ba ngày không thể cưỡi ngựa."
"Mặc dù hai người các ngươi là huynh đệ, tính cách lại khác nhau một trời một vực, tuy nhiên giọng điệu rên rỉ lúc ở trên giường của ta lại không hề khác nhau a."
"Nhanh cút cho ta!"
Từ Ý phảng phất như đã thực hiện được mưu kế, nhẹ nhàng bước chân ra khỏi nhà lao, đến phút cuối cùng y quay đầu lại, nói với Diệp Tổng.
"Loại thuốc đó khiến ngươi bất lực với người khác, ngươi chỉ có thể ở dưới thân ta mới có thể cứng lên được. Trên thế gian này cũng chỉ mình ta có giải dược."
Diệp Tổng thực sự nổi giận, không nghĩ tới, tấm chân tình của mình lại bị vứt cho chó tha, từ đầu đến cuối hắn đều bị Từ Ý tính kế.
Hắn thật sự hận Từ Ý, nhưng muốn bản thân triệt khống chế cảm xúc trong lòng khi đối diện với y, lại không có khả năng.
Dù sao thời gian hai người ở chung cũng không ngắn, hơn nữa bọn họ lại hết sức ăn ý, hắn vừa nhấc mắt Từ Nhất đã biết hắn muốn làm gì.
Không được, không thể để cho y dễ dàng thực hiện được như vậy.
Từ Ý quay về phủ tướng quân liền khôbg tức giận như vậy nữa, y phân phó hạ nhân phải cung cấp cho Diệp Tổng ăn ngon mặc tốt. Trước khi đi y còn đưa cho hạ nhân một trang giấy, bên trên toàn chữ là chữ: "Diệp công tử kiêng ăn, rất nhiều đồ không ăn được, trên tờ giấy này là những thứ hắn không thích ăn, các ngươi phải cẩn thận một chút."
Hạ nhân có chút kỳ quái: "Không phải chỉ là một tên tù phạm thôi sao, tướng quân hà tất phải chăm sóc chu đáo như vậy?"
Từ Ý nhìn tờ giấy trong tay hạ nhân, tất cả đều là nét chữ của y, thời gian đã qua lâu rồi, cũng không biết tại sao y lại nhớ rõ tất cả những món ăn mà Diệp Tổng yêu thích.
Tại sao y phải để tâm như vậy? Không phải y chỉ coi hắn là thế thân của Diệp Tài sao?
Thời điểm bị Diệp Tổng cự tuyết lúc trước, y cũng không rõ tại sao mình lại tức giận như vậy.
Từ Ý càng nghĩ càng thấy phiền muộn, cũng không biết lúc đó mình tức giận cái gì. Được lắm, hắn cự tuyệt y, y sẽ khiến cho hắn biết thế nào là lợi hại.
Tên tội phạm gầy yếu cùng phòng giam với Diệp Tổng lúc trước bị chuyển đi, thay vào một người mới.
Mấy ngày trước người nọ còn cùng Diệp Tổng nước sông không phạm nước giếng, không biết tại sao hôm nay lại xuống tay với hắn.
Lúc người này túm vai Diệp Tổng muốn xé áo tù của hắn, Diệp Tổng liền biết chuyện này không hề bình thường.
Hắn liều mạng phản kháng, nhưng người nọ thân thể cường tráng, hắn giãy dụa thế nào cũng vô dụng, tên trộm kia đắc thủ, quần áo của Diệp Tổng bị gã xé nát hơn phân nửa.
Lúc Diệp Tổng cảm thấy tuyệt vọng, cửa phòng bị một cước đá văng, Từ Ý cầm thương một nhát đâm chết tên trộm kia, y cởi áo choàng trên người mình choàng lên người Diệp Tổng, sau đó ôm người về phòng mình. Chính y an bài mọi việc, chính y lại đem người đâm chết, chính y đứng bên ngoài nhìn Diệp Tổng sắp bị vũ nhục, chính y còn có thể không biết xấu hổ mà cương lên.
Diệp Tổng phảng phất giống như bị kinh hãi, hắn run rẩy ôm chặt Từ Ý không chịu buông tay, trong miệng một lần lại một lần gọi tên của y, hai hành nước mắt đọng ở khóe mắt. Từ Ý nhìn mà đau lòng không thôi, thứ đồ vật phía dưới lại càng có tinh thần, trong lòng chửi thầm mình quả là khốn khiếp.
Y không ngừng an ủi Diệp Tổng, thẳng đến khi hắn thiếp đi trong lòng mình.
Ngày hôm sau khi Diệp Tổng mở mắt đã thấy Từ Ý quần áo chỉnh tề ngồi ở bên giường, hắn không hề nghĩ ngợi liền hôn lên môi y. Lúc đầu Từ Ý còn có chút sững sờ, đến khi y muốn đáp lại thì Diệp Tổng đã đẩy y ra.
Từ Ý có chút phiền muộn, Diệp Tổng sửa sang lại quần áo, lạnh nhạt nói: "Còn tưởng rằng mọi thứ vẫn như trước đây, thì ra nơi này không phải là phòng của ta, quấy nhiễu tướng quân rồi."
Từ Ý còn chưa mở miệng, Diệp Tổng đã nói tiếp: "Mặc dù ta không đại nghĩa bằng ca ca, vì nước hi sinh, nhưng ta biết ngài tư tành tù phạm, quốc pháp khó chứa. Ta không nên tiếp tục ở lại nơi này, có lẽ ta nên trở lại nhà lao. Từ tướng quân không sợ có kẻ cố tình tố giác mình sao?"
Từ Ý vừa nghe thấy hắn nói đến Diệp Tài cũng có chút sốt ruột, y vội vàng giải thích: "Ta đã cho người điều tra làm sáng tỏ chuyện này giúp ngươi, không quá một tháng ngươi có thể trở về. Trước mắt ngươi không cần ở lại nhà lao, cũng không thể quay về sơn trang, ngươi ở lại đây đi, sẽ không thiếu ăn uống của ngươi đâu."
Trước kia y tiếp cận Diệp Tổng xác thực là bởi vì hắn rất giống Diệp Tài, nhưng bây giờ không giống như trước kia.
Diệp Tổng cười lạnh: "Cũng được, xem như ta dính chút hào quang của ca ca."
Sau đó Diệp Tổng luôn tránh không gặp mặt Từ Ý, thái độ lo lắng của Từ Ý vừa hay xác nhận chút suy nghĩ không thực tế trong lòng Diệp Tổng.
Trong lòng Từ Ý thật sự có hắn.
Mỗi lần hắn nhắc đến đại ca thì y có chút sợ hãi, giả bộ như có chút tức giận, càng về sau trái lại còn tự an ủi mình. Xem ra lúc ấy bị y ôm về đây cũng có chút lợi ích.
Có một ngày Diệp Tổng nói với quản gia của Từ Ý muốn không ít rượu, sau đó một mình ngồi ở Thiên viện uống rượu làm thơ.
Từ Ý vừa về đã nhìn thấy Diệp Tổng say thành một đống bùn nhão.
Y vội vàng ôm lấy Diệp Tổng, đem hắn đặt lên giường, còn bản thân thì ngồi ở bên giường nhìn hắn. Không nghĩ tới khí lực của con ma men này lại lớn như vậy, một tay ôm lấy y, tay còn lại bắt đầu cởi quần áo của y.
Từ Ý không mặc áo giáp, cho nên dẽ dàng bị Diệp Tổng cởi sạch sẽ.
Diệp Tổng ngăn cản Từ Ý, tựa như làm nũng mà cọ xát lên cổ y, nhỏ giọng nói: "Ta nhớ ngươi lắm, toàn thân đều nhớ, nhất là chỗ kia..."
Từ Ý một thân khô nóng, đang lúc định xử lý Diệp Tổng, Diệp Tổng lại tiếp tục nhỏ giọng nói: "Tên vương bát đản Từ Nhất kia chỉ thích ca ca ta, vậy ngươi chỉ thích ta có được không? Được không, A Quyết?"
Từ Ý như bị sét đánh, y biết kẻ tên A Quyết này, người này chính là người mà sau khi y rời đi Diệp Tổng thường xuyên đi tìm.
Từ Ý nói trong cơn giận dữ: "Được a, có thể, ta sẽ cho ngươi biết là ta lợi hại hay A Quyết của ngươi lợi hại."
Diệp Tổng bị giày vó đến hừng đông, nhưng trong miệng hắn từ đầu đến cuối luôn gọi cái tên A Quyết.
Từ Ý cả đêm không ngủ.
Lúc Diệp Tổng tỉnh lại, toàn thân đau nhức giống như bị ai đó đánh một trận, thấy Từ Ý đen mặt ngồi ngẩn người, khóe miệng lộ ra một nụ cười không thể phát giác.
Hắn nhanh chóng điều chỉnh thành biểu lộ lạnh lùng lại có chút không cam lòng: "Ta biết, ta không bằng ca ca, ủy khuất Từ tướng quân rồi."
"A Quyết là ai?" Từ Ý cắn răng nói ra mấy chữ này.
Diệp Tổng nhướn mày: "Chỉ là một người hầu hạ của ta mà thôi, sao vậy, Từ tướng quân? "
"Hắn lợi hại hay ta lợi hại?"
Diệp Tổng nở nụ cười: "Vấn đề ngây thơ như vậy mà ngươi cũng có thể hỏi ra miệng được."
Từ Ý giống như muốn đem chén trà trong tay bóp nát, nhịn xuống nộ khí, giải thích: "Lúc trước đúng là ta đem ngươi trở thành thế thân của ca ca mình, nhưng bây giờ..." y dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Người ta thật sự muốn là ngươi."
Diệp Tổng cười khinh miệt: " Ta với A Quyết cũng là như thế."
Từ Ý cố nén tức giận: "Mới một tháng, có thâm tình gì đáng nói chứ?"
Diệp Tổng nhẹ giọng: "Lòng ta đã chết, hắn nhân lúc ta thương tâm tuyệt vọng mà quân tâm chăm sóc ta, một tháng sớm chiều ở chung cộng thêm hằng đêm sênh ca, vậy là đủ rồi."
Cuối cùng Từ Ý cũng không nhẫn nhịn nổi nữa, y cầm theo trường thương đi ra ngoài, Diệp Tổng vội vàng ôm eo của y, khóc nức nở: "Cầu xin ngươi, đừng tổn thương hắn, ngươi giày vò ta thế nào cũng được, đừng tổn thương hắn, hắn chỉ là một người bình thường mà thôi."
Tay Diệp Tổng có chút run rẩy: " Mặc dù ta đã chết tâm với ngươi, nhưng nghĩ lại, dù sao chúng ta cũng có chút tương giao, ngươi buông tha cho hắn đi."
Từ Ý xem như minh bạch tâm tình trước kia của Diệp Tổng là gì.
Diệp Tổng thích uống rượu, uống đến say khướt, không biết từ lúc nào mà hắn dưỡng thành tật xấu thích liếm láp lỗ tai y nói cái gì mà tình a...ái a...., thế nhưng hắn không phải gọi tên hoa khôi này thì chính là gọi tên tiểu quan kia, mỗi lần như vậy y đều không kìm được ghen tuông mà giày vo y cả một đêm. Ngày hôm sau Diệp Tổng sẽ luôn lạnh nhạt, không để ý đến Từ Ý.
Sau này Từ Ý phát hiện chẳng biết từ lúc nào thời điểm hai người hoan ái Diệp Tổng luôn kêu to tên của y, ngữ khí còn vô cùng thâm tình.
Từ Ý có chút mừng rỡ nhưng lại không nói rõ được tại sao.
Hắn không phải là một lần nữa tiếp nhận y đấy chứ?
Có lần thừa dịp Diệp Tổng đứng ngắm trăng ngoài phòng, Từ Ý ôm lấy hắn từ phía sau, tâm trạng có chút khó kìm nổi xúc động.
Diệp Tổng vuốt ve cánh tay của Từ Ý, lạnh lùng nói: "Nhớ đại ca của ta sao? Ta cũng nhớ hắn."
Từ Ý nhìn dáng vẻ ghen tuông tức giận này của hắn, cảm thấy có chút đáng yêu: "Lòng của ta đã sớm giao cho ngươi rồi, ngươi còn không tin ta sao?"
Diệp Tổng hừ nhẹ, hiển nhiên là hắn không tin.
Từ Ý tiếp tục nói: "Lúc đầu đúng là do ta khốn khiếp, bây giờ nghĩ lại có lẽ ta nên hảo hảo quý trọng người trước mắt, ngươi nói đúng không?"
Diệp Tổng không nói lời nào.
"Ngươi gọi tên A Quyết là để khiêu khích ta, ta biết, thế nhưng ta vẫn còn trúng kế của ngươi. Không có biện pháp, không biết từ lúc nào ta đã động chân tình với ngươi."
Từ Ý tiếp tục nói: "Ngày mai ngươi có thể trở về, kỳ thật ngươi không cần phải trở về, ở lại phủ tướng quân của ta đi, ngươi thấy có được hay không?"
Diệp Tổng: " Xem tâm tình của ta."
Ngày hôm sau, lúc Từ Ý đi ra ngoài liền nhìn thấy quản gia sơn trang kéo vài xe đồ đến, nói là đồ dùng hằng ngày của Diệp Tổng.
Từ Ý cười vẫy vẫy ta ra hiệu cho bọn họ tiến vào.
Cuối cùng Từ Ý cũng có thể yên tâm, y xuống nước nhượng bộ nhiều như vậy mới khiến Diệp Tổng tin tưởng mình, y nhất định phải hảo hảo quý trọng hắn.
Diệp Tổng đứng bênh cạnh đại môn sơn son nhìn Từ Ý phất tay về phía quản gia, lúc này mới thở dài một hơi.
Mình phí hết tâm tư bày mưu tính kế như vậy mới khiến cho Từ Ý khăng khăng một mực, sau này phải đối xử với y như thế nào đây?
Đến tột cùng thì ai là kiếp nợ của ai?
The End.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro