Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 55

Để giữ lại chút hy vọng cho những binh sĩ đã cùng mình đến núi Mục Lan, Tiết Thanh và Tiết Quý ngầm hiểu nhau, chọn cách giữ im lặng. Họ không nói với ai rằng... Thổ Thành, đã không còn viện quân nữa.

Ngay cả Cố Trọng cũng không biết.

Sáng hôm sau, trinh sát báo về: quân Đại Tề đã nhổ trại.

Tiết Thanh nhìn tấm bản đồ trong tay, rồi khoanh tròn một điểm.

"Hồ Lô Cốc là con đường bắt buộc phải đi qua nếu tiến về phía nam. Trong cốc hẹp, chỉ đủ hai con ngựa đi song song. Hai bên đều là rừng rậm, rất thích hợp để phục kích." Cố Trọng nhận xét.

A Thanh gật đầu: "Hồ Lô Cốc đúng là một nơi lý tưởng để mai phục. Nhưng nếu ngươi nghĩ ra, quân Đại Tề cũng có thể nghĩ tới. Sau chuyện kho lương bị thiêu rụi đêm qua, chắc chắn bọn chúng sẽ càng thêm cảnh giác. Nếu ta đoán không lầm, chúng nhất định sẽ cử một đội quân tiên phong đi trinh sát trước, khi xác nhận không có nguy hiểm, đại quân mới tiếp tục tiến lên."

"Chúng ta có ít người, tên cũng không nhiều, phạm vi Hồ Lô Cốc lại rộng, mai phục ở đó cũng không thể gây ra tổn thất lớn." A Thanh mím môi, tiếp tục dò xét bản đồ, cuối cùng, ngón tay của y dừng lại ở một góc ít ai để ý.

"Chúng ta sẽ phục kích ở Sư Tử Nhai. Khi vượt qua Hồ Lô Cốc mà không gặp mai phục, quân Đại Tề nhất định sẽ lơi lỏng cảnh giác. Nếu muốn đi đường tắt, chúng sẽ chọn Sư Tử Nhai. Địa hình nơi đó có nhiều tảng đá lớn, chúng ta có thể lợi dụng để đẩy đá xuống, cắt đứt đường tiến quân của chúng."

"Nhưng nếu chúng quá cẩn thận, thà đi đường vòng chứ không qua Sư Tử Nhai thì sao?" Cố Trọng hỏi.

"Không, chúng nhất định sẽ đi con đường này." Tiết Thanh khẳng định chắc chắn, bởi y đã nghe trộm được cuộc đối thoại của chúng.

Nếu không phải vô tình nghe thấy, y cũng sẽ còn do dự. Nhưng chính vì nghe được, y biết rằng đêm qua quân Đại Tề vốn dĩ định nhổ trại sớm, nhưng do kho lương bị cháy mà bị trì hoãn. Vị hoàng tử Đại Tề kia đã mất cả đêm để kiểm tra quân số, lùng bắt kẻ phóng hỏa, mãi tới rạng sáng mới yên ổn. Lúc này, bọn chúng nhất định sẽ gấp rút hành quân đến Hồ Lô Cốc mà không thể trì hoãn thêm.

Vì vậy, khi qua Hồ Lô Cốc mà không gặp phục kích, chúng sẽ thả lỏng, đồng thời tăng tốc tiến về phía trước...

"Cố Trọng, ngươi dẫn theo một trăm quân, đi đường núi, đặt bẫy ngựa ở hai bên chân Sư Tử Nhai."

"A Quý, ngươi dẫn hai trăm người lên núi, chuyển càng nhiều đá càng tốt đến mép vách đá. Chỉ cần thấy quân địch hỗn loạn, lập tức đẩy đá xuống."

"Những người còn lại đi theo ta, đắp bao cát, chặn dòng nước thượng nguồn sông Lan. Đợi khi quân địch vượt qua Sư Tử Nhai, lập tức thả bao cát, lợi dụng dòng nước nhấn chìm quân địch."

"Tất cả phải rút lui theo đường cũ sau khi hoàn thành nhiệm vụ, không được giao chiến. Chúng ta sẽ tập hợp lại ở thượng nguồn sông Lan."

"Rõ, Tiết tướng quân!"

"Thiếu gia, để A Quý đi cùng ngài..."

Tiết Thanh lắc đầu: "A Quý yên tâm, ta không sao đâu. Đây mới chỉ là bắt đầu, những chuyện khó khăn hơn vẫn còn ở phía trước."

Nói rồi, y mỉm cười, giọng hạ thấp: "Dù sao thì chúng ta cũng đều sẽ chết. Nếu đến đường Hoàng Tuyền, ngươi vẫn có thể tiếp tục ở bên ta, cũng không coi là nuốt lời."

"Được!"

Mọi chuyện diễn ra đúng như Tiết Thanh dự liệu. Khi quân Đại Tề vượt qua Hồ Lô Cốc, họ cử một toán quân nhỏ đi trước trinh sát. Trong cốc trống trải, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng chim hót, không hề có dấu vết phục kích.

Đại quân Đại Tề nhanh chóng vượt qua Hồ Lô Cốc, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

"Lập tức chỉnh đốn đội hình, toàn quân tăng tốc tiến lên!"

Bên kia Hồ Lô Cốc là một vùng đồng bằng rộng rãi, thuận lợi cho kỵ binh triển khai. Càng tiến về phía trước, con đường càng hẹp lại. Đội hình kỵ binh từ năm hàng thu hẹp còn ba hàng để vượt qua Sư Tử Nhai, nhưng tốc độ vẫn không giảm bao nhiêu. Vì vậy, khi thấy bẫy ngựa phía trước, họ đã không còn kịp dừng lại.

Tiếng ngựa hí vang trời, kỵ binh liên tục ngã xuống, những người phía sau không kịp ghìm cương, cũng bị cuốn theo, ngã rạp trên đất. Tiền quân hỗn loạn, hậu quân không hiểu chuyện gì, cứ thế dồn lên, làm tình hình càng thêm rối ren.

Tiết Quý tính toán thời gian, đợi khi tiền quân đã sa vào bẫy ở chân vách đá, lập tức ra lệnh đẩy đá xuống.

Những tảng đá khổng lồ lăn xuống, kéo theo đất đá vụn, nghiền nát bất cứ kẻ nào trên đường đi. Tiếng la hét thảm thiết vang vọng khắp Sư Tử Nhai.

"Tam điện hạ! Phía trước có phục binh!" Một binh sĩ Đại Tề hốt hoảng báo lại.

Từ đêm qua đến giờ, tâm trạng tam hoàng tử Đại Tề luôn bực bội khó chịu, nay lại nghe tin dữ, càng thêm giận dữ quát lớn:

"Phục binh? Cố Đông Hải đã bị vây chặt trong Thổ Thành, viện quân từ các hướng đều không thể tiếp cận. Chẳng lẽ quân phục kích này từ trên trời rơi xuống?"

"Thuộc, thuộc hạ không biết..."

Tam hoàng tử quất mạnh một roi, để lại một vệt máu dài trên người tên lính: "Cái gì cũng không biết? Vậy ngươi tồn tại để làm gì? Mau đi thăm dò lại cho ta!"

Quân sư bên cạnh tam hoàng tử vuốt râu, trầm giọng nói: "Thông thường, mai phục sẽ được bố trí ở Hồ Lô Cốc, nhưng kẻ này lại bỏ qua Hồ Lô Cốc mà chọn Sư Tử Nhai___một nơi chúng ta chưa chắc sẽ đi qua. Điều này chứng tỏ hắn hoặc là đã biết rõ kế hoạch hành quân của ta, hoặc là có khả năng nắm bắt tình hình chiến trường vô cùng tinh tế, là một tướng tài. Hơn nữa, hắn nhất định phải rất am hiểu địa hình núi Muc Lan."

"Cách đánh này có phần giống với trận chiến năm trước. Có lẽ, Cố Đông Hải đã sớm phái người này đến để kiềm chế chúng ta."

"Ai?" Tam hoàng tử bực bội hỏi.

"Tiết Thanh."

Ánh mắt của tam hoàng tử hơi nheo lại: "Là kẻ một mình tiến sâu vào núi Mục Lan, chém giết gần vạn quân Đại Tề của ta, cũng là tiểu tướng quân mỹ mạo luôn kề cận Cố Diễn của Cố gia quân sao?"

"Chính là y. Theo tình báo của chúng ta, Thổ Thành đã cạn lương thực, Cố Đông Hải cũng thiếu hụt binh lực, vậy nên quân phục kích ở Sư Tử Nhai chắc chắn không thể quá đông. Chúng ta chỉ cần đợi đến khi chúng ném xong đá, dọn sạch đống thi thể chắn đường, là có thể an toàn tiến qua."

"Nếu y có đủ binh lực, chúng ta đã chịu tổn thất ngay từ Hồ Lô Cốc rồi. Hơn nữa, chúng ta đã đi đến đây, không thể quay đầu lại được. Nếu vòng qua Tư Ninh Đạo, chúng ta sẽ không kịp hội quân với Đại Lương theo thỏa thuận."

Tam hoàng tử nghiến răng tức giận: "Quân sư, nếu y thực sự là một tướng tài, vậy thì không thể để y sống sót. Y đã tàn sát bao nhiêu quân sĩ Đại Tề của ta, ta nhất định phải nghiền xương y thành tro mới hả dạ!"

"Tam điện hạ yên tâm, quân chủ lực Đại Tề của chúng ta đang ở đây, dù y có bao nhiêu mưu kế, cũng không thể chống lại năm vạn đại quân của ta."

Sau khi hết đá ném, quân Đại Tề bắt đầu dọn dẹp lối đi trên Sư Tử Nhai. Lúc này, Tiết Quý đã dẫn quân tiến về thượng nguồn sông Lan.

Quân Đại Tề, với bộ dạng nhếch nhác, rốt cuộc cũng đến được bờ sông Lan. Lo sợ có phục binh, bọn chúng không dám dừng lại nghỉ ngơi, mà lập tức kéo nhau bước lên cây cầu gỗ...

Mới đi được nửa cầu, cây cầu gỗ bỗng đổ sập với thế sấm sét, như thể mục ruỗng từ lâu. Những binh sĩ trên cầu rơi xuống dòng nước xiết, chật vật vùng vẫy muốn trèo lên. Đúng lúc đó, chỉ nghe một tiếng "ầm" dữ dội, mặt đất như rung chuyển. Chưa kịp phản ứng, bọn họ đã thấy nước sông cuộn trào, như một con rồng khổng lồ há miệng, mang theo hơi lạnh thấu xương, cuốn tới ào ào.

Dọc đường đi, tam hoàng tử đã sớm mất kiên nhẫn, nóng nảy đến cực điểm. Giờ mà phải xây lại cầu, không biết sẽ mất bao lâu. Đợi khi nước rút, mặt sông trở lại yên tĩnh, hắn lập tức hạ lệnh___cho binh sĩ phía trước xếp chồng lên nhau, tạo thành 'cầu người', để đại quân phía sau giẫm lên mà vượt qua, không chút thương tiếc.

Tiến lên nữa là một con đường bằng phẳng. Qua con đường đó là một vùng đất trống rộng lớn. Khi Tiết Quý đến nơi, Tiết Thanh liền sai hắn dẫn quân vào rừng trúc hai bên đường, chặt lấy từng khúc trúc.

Trúc được chặt ra từng đoạn, mỗi đoạn đều có một đầu vót nhọn. Khi nước chưa kịp rút hết, Tiết Thanh đã dẫn quân hợp với Tiết Quý, cầm số trúc đã vót nhọn, đào hố trên khoảng đất trống, chôn trúc xuống, chỉ để lộ đầu nhọn sắc bén.

Đợi quân Đại Tề đến, vó ngựa bị những đầu trúc nhọn xuyên thủng, còn bộ binh đi sau thì bị trúc đâm xuyên chân, khiến trận hình đại loạn, người ngã ngựa đổ.

Cố gia quân đến đây vẫn chưa hao tổn một binh một tốt, chỉ đứng nhìn quân Đại Tề khốn đốn mà cười.

Có binh sĩ bật cười nói: "Tiêu tướng quân, ngài đúng là mưu kế vô tận. Chỗ này tưởng không thể đặt phục binh, vậy mà ngài vẫn nghĩ ra được cách này, đúng là mở mang tầm mắt. Nếu là ta, chắc chắn đã bó tay từ lâu."

"Tiết tướng quân và thiếu tướng quân là chiến thần của Cố gia quân, đương nhiên không giống chúng ta. Nếu ngươi nghĩ ra được thì đã thăng chức lâu rồi, đâu phải làm tiểu binh nữa."

"Nói cứ như ngươi không phải tiểu binh vậy."

"Ha! Nhưng ta cam tâm tình nguyện làm tiểu binh, bởi vì ta là tiểu binh của Cố gia quân."

"Lời này chí lý. Chỉ cần được ở trong Cố gia quân, dù có làm ở bếp ta cũng cam lòng. Còn nếu có thể theo bên Tiết tướng quân, ta càng vui hơn, haha."

"..."

Binh sĩ vẫn còn tinh thần đùa giỡn nhưng Tiết Thanh biết, trận chiến thực sự sắp bắt đầu.

Lúc hoàng hôn buông xuống, y cùng số binh lực còn lại đã giao chiến với quân Đại Tề suốt một ngày trời. Hiện tại, bọn họ trốn trong rừng rậm, nhai sống những củ khoai môn đào từ dưới đất lên. Tiết Quý cùng vài binh sĩ ra ngoài tìm lương thực, vất vả lắm mới kiếm được ít trái cây dại.

Tất cả đều để dành cho Tiết Thanh.

Tiết Thanh không từ chối, chỉ mỉm cười nhận lấy, vì y biết đây là tấm lòng của binh sĩ. Chỉ khi y ăn, bọn họ mới yên tâm.

Ngay cả khi ăn khoai sống, họ cũng ăn rất vui vẻ.

Sau khi kiểm kê quân số, chờ quân Đại Tề vượt qua trận địa chông tre, Tiết Thanh liền chỉ huy tổ chức những trận phục kích nhỏ, xem như lần đầu chính diện đối đầu với đại quân chủ lực của Đại Tề.

Qua vài trận giao tranh, trên người bọn họ ngoài thanh đao ra chẳng còn gì nữa. Năm trăm quân ban đầu, sau những trận chiến khốc liệt, giờ chỉ còn chưa đầy ba trăm người.

Mỗi người đều máu me đầm đìa, đất bùn hòa với máu, toàn thân không chỗ nào nguyên vẹn. Nhưng không ai than vãn một lời.

Trong tình thế cấp bách đó, họ mất đi chiến hữu, thậm chí còn không có cơ hội thu dọn thi thể. Họ chỉ có thể lặng lẽ nhìn những người trở về, rồi khắc tên những người đã ngã xuống lên mảnh trúc, đeo trước ngực.

Như vậy, họ sẽ mãi mãi bên nhau.

Về sau, có người đề nghị khắc tên tất cả mọi người lên trúc, để đến khi chết đi, không ai bị lãng quên.

Tiết Thanh cũng cầm lấy một mảnh trúc, cẩn thận khắc lên tên mình.

Khi trời tờ mờ sáng, tuyến phòng thủ cuối cùng mà Tiết Thanh bày ra đã bị quân Đại Tề phá vỡ.

Tiến thêm nữa, chính là cửa vào thung lũng núi Mục Lan.

Trên tay, xương sườn, bắp chân của y, nhiều chỗ đã bị tên địch xuyên qua. Thuốc trị thương đã dùng hết, chỉ có thể quấn tạm bằng vải. Giờ đây, máu đã khô, tạo thành lớp vảy mỏng, chỉ cần cử động một chút là nứt ra.

Từ sau khi mất đi đôi mắt, rồi lại lấy lại ánh sáng, sức khỏe của y vì không có điều kiện dưỡng thương, đã suy yếu đi nhiều. Huống hồ, từ khi ra chiến trường phương Bắc, ngày nào cũng căng thẳng, chiến sự liên miên.

Hai ngày ở núi Mục Lan, y đã kiệt sức, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ để không ngã xuống.

Tiết Quý biết, y lại lên cơn sốt cao, chỉ là cố nhịn không nói ra mà thôi. Giống như năm đó, khi vương phủ gặp biến, y chưa từng rơi một giọt nước mắt trước mặt mình.

Y luôn cười mà nói: "A Quý à, ta chỉ còn lại một mình ngươi thôi, ngươi phải luôn ở bên ta đấy."

Tiết Quý nhiều lần bắt gặp thiếu gia một mình ngước nhìn bầu trời đầy sao, nở nụ cười rạng rỡ.

Y nói với những vì sao: "Ta biết cha mẹ vẫn đang dõi theo ta từ đó. Mẫu thân nói, ta cười lên rất đẹp, rất rạng rỡ, mẫu thân thích thấy ta cười. Vậy nên A Thanh không khóc, mãi mãi không khóc. A Thanh sẽ sống thật vui vẻ, thật hạnh phúc. Cha mẹ thấy A Thanh hạnh phúc, cũng sẽ yên lòng, đúng không?"

Một người tốt như thiếu gia, cớ sao lại phải chịu đựng nhiều đau khổ đến vậy...

Rất nhanh, bọn họ sẽ khởi hành đến cửa ải Mục Lan để chặn quân địch. Lúc này, Cố Trọng đang chỉnh đốn binh mã, còn hơn chục người khác thì đi trước thăm dò đường.

Tiết Quý giả vờ có chuyện muốn nói, lặng lẽ dẫn Tiết Thanh đến một hang đá phía sau. Nhưng ngay khi y vừa định mở miệng hỏi, y bỗng cảm thấy tứ chi bủn rủn, không còn chút sức lực, không thể cử động.

"A Quý... ngươi đã làm gì..."

________________________________________________________________________________

Còn 10 chương.....

(o゜▽゜)o☆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro