CHƯƠNG 29
Tất cả mọi người có mặt đều ngẩn người, không ai là không sửng sốt. Tuy nhiên, Cố Bình và Quế ma ma là những người phản ứng nhanh nhất.
"Đã trở về rồi, thật sự là trở về rồi. Ta đã nói rồi, mỗi lần nhìn thấy A Tư, ta luôn thấy bóng dáng của Thanh thiếu gia trong đó. Làm gì có chuyện trùng hợp đến thế." Quế ma ma nước mắt lưng tròng.
"Đúng vậy, đúng vậy, thật tốt." Cố Bình cũng đi tới bên Quế ma ma, lau nước mắt.
Cảm giác này, nói sao nhỉ, giống như một gia đình bốn người đoàn tụ vậy.
Cố Đình nhìn qua nhìn lại một hồi, rồi bất chợt hét lên và chạy ra ngoài: "Tên tiểu yêu tinh này có pháp lực quá cao, cả người trong phủ đều bị y mê hoặc rồi! Đến cả cha ta cũng phản bội ta!"
"......"
"Trưởng công chúa, sao ngài lại thích chơi với lửa thế? Đây là lần thứ ba rồi đấy."
Nếu không phải trưởng công chúa là mẫu thân của Cố Diễn, chỉ riêng những chuyện bà ta đã làm với mình, bà ta chắc chắn đã chết mười lần tám lần rồi.
"Lần thứ ba?" Cố Diễn nghi ngờ hỏi. Sau đó lại nghĩ đến cảnh A Thanh khi nhìn thấy trưởng công chúa, y vô thức che mặt...
Có lẽ nào...
Ánh mắt sắc bén của Cố Diễn nhắm thẳng vào trưởng công chúa Gia Nghi, khiến bà không tự chủ được mà run rẩy. Không biết là vì ánh mắt đáng sợ của Cố Diễn, hay là vì người đã chết nay lại đột ngột xuất hiện.
Trưởng công chúa cười điên cuồng: "Quả báo, đúng là quả báo!"
Tống ma ma đỡ trưởng công chúa trở lại chủ viện, từ đó, A Thanh hiếm khi gặp lại trưởng công chúa*.
(*tui chưa đọc hết nhưng nếu bà mẹ có kết thế này co cảm giác hơi cụt nhỉ)
Còn tin tức về A Tư, thực ra chính là vị tiểu chiến thần Tiết Thanh năm xưa, cũng nhanh chóng lan ra trong phủ Tướng quân.
Người hầu của A Thanh, Bao Tiến, suốt ngày cứ như bay bổng.
"Cái gì, thiếu gia A Tư lại chính là Thanh thiếu gia ngày xưa!"
"Trời ơi! Ta lại hầu hạ Thanh thiếu gia à!"
"Nhanh nhanh nhanh, mau nói ta may mắn biết bao!"
Bao Tiến chạy khắp phủ, gặp ai cũng khoe rằng mình là người hầu của Thanh thiếu gia, suýt nữa thì muốn cả thành Thượng Kinh này đều biết.
Sau đó, Bao Tiến càng hầu hạ A Thanh tận tình hơn, chuyện gì cũng chú ý, chẳng khác gì mẹ ruột. Chu đáo đến mức Cố Diễn cảm thấy, tên người hầu này có vẻ hơi phiền phức...
"A Thanh, Công Tôn Giản đang ở trong phủ, ta đã bảo ông ta xem qua cho em. Trước đó ở trong phòng tối của Thanh Các, em hôn mê lâu như vậy, ta lo em bị tổn hại thân thể."
"Được."
Trước đó, do viện Thanh Uyển bị cháy, Cố Diễn không kịp nói gì đã vội vàng chạy đi, cả phủ Tướng quân lại vì Cố Diễn xông vào Thanh Các mà náo loạn, chẳng ai quan tâm đến Công Tôn Giản nữa.
May mà ông ta không bận tâm, tìm được bếp nhỏ trong viện Phù Dung, tự mình nấu một bữa cơm, ăn xong rồi ngồi trong hoa sảnh đợi.
"Ha, ngươi đúng là bình tĩnh."
Sau khi A Thanh mở miệng nói với ông ta, Cố Diễn cảm thấy cả người nhẹ nhõm, thậm chí nhìn người khác cũng thấy dễ chịu hơn.
"Haiz, chỉ là đợi một kết quả thôi. Nếu mục tiêu chết mất thì ta cũng chẳng phải làm nhiệm vụ nữa, chẳng phải tiện lợi sao." Công Tôn Giản ngẩng đầu đối diện Cố Diễn, nhưng ánh mắt không tự giác lại dừng lại trên người A Thanh bên cạnh.
Con ngươi của ông ta co rút mạnh, là y!
Sự kinh ngạc thoáng qua trên mặt Công Tôn Giản không thoát khỏi ánh mắt của Cố Diễn.
Hắn lập tức chắn A Thanh sau lưng, lạnh lùng hỏi: "Ngươi nhận ra y à?"
Công Tôn Giản im lặng một hồi, rồi nói: "Có chút duyên cớ, hehe, nhưng thiếu tướng quân yên tâm. Nếu mục tiêu cần bảo vệ là y, dù không có tiền thưởng, ta cũng sẽ làm."
"Ồ? Không biết Công Tôn tiên sinh có thể tiết lộ một chút không?"
"Đều là chuyện đã qua rồi, duyên phận đến, tự nhiên sẽ biết."
Công Tôn Giản rõ ràng không muốn nói. Chỉ trách bản thân không kiềm chế được cảm xúc, khiến người này phát hiện.
"Cẩn Chi, Công Tôn tiên sinh cũng không có ác ý, huynh không phải muốn ông ấy xem bệnh cho ta sao, thì cứ để ông ấy xem đi, ta mệt rồi, xem xong rồi còn ngủ nữa."
"Ừm, vẫn là tiểu huynh đệ này biết chuyện."
A Thanh luôn cảm thấy ánh mắt của Công Tôn Giản nhìn mình có chút phức tạp. Không thể diễn tả là cảm giác gì, giống như hối hận, lại như là vui mừng.
Nhưng y nghĩ mãi, cũng không nhớ ra mình có gặp qua người này hay không.
Dù sao trí nhớ của y vẫn chưa hoàn chỉnh, chỉ dựa vào những giấc mơ kia mà thôi.
Khi đang mông lung, Công Tôn Giản đã bắt mạch cho y.
"...... Thân thể của thiếu gia này đã chịu đả thương rất nặng, có thể sống sót đã là may mắn. Không có cách nào khác, chỉ có thể chăm sóc thật tốt. Tiếp tục dùng phương thuốc trước kia, một năm sau, hồi phục kha khá rồi, ta sẽ đổi thuốc cho ngài. Dĩ nhiên, trong thời gian ở phủ, ta bảo vệ ngài, cũng bao gồm chăm sóc thân thể của ngài. Ngài yên tâm, có ta ở đây, sẽ không để ngài gặp chuyện đâu."
"Vậy thì đa tạ Công Tôn tiên sinh."
"Một năm sau còn tìm được ngươi không?" Cố Diễn biết ông ta luôn có hành tung bất định.
"Yên tâm đi, hoàn thành nhiệm vụ của Thưởng Kim Các, phủ Tướng quân của các ngài hoàn toàn có thể thuê ta làm y sư cho phủ, ta sẽ ở lại đây, cho đến khi thiếu gia này hồi phục, thế nào?"
"Phủ y à, công việc của phủ y không được trả cao đâu. Nhưng mà người như ngươi lại hiếm, mỗi tháng một lượng vàng, ngươi có làm không?" Cố Diễn cười nói.
"Một lượng vàng? Ngài đang xua đuổi ăn mày à! Ta, một thần y, bất kỳ lần nào ra tay cũng phải nhận ngàn lượng vàng, ngài chỉ đưa ta một lượng vàng!"
"Ồ, tất nhiên rồi, nếu ngươi không muốn, ta hoàn toàn có thể đánh gãy chân ngươi, dù sao thì phủ Tướng quân chúng ta cũng không thiếu tiền nuôi một phế nhân đâu."
"...... Ta làm!"
"Bình thúc, viết khế ước đi, kẻo sau này Công Tôn thần y lại đổi ý."
"Thật là đê tiện!" Công Tôn Giản xoay người, không nhìn Cố Diễn, vừa thấy hắn là đã đau đầu rồi.
A Thanh lại cảm thấy người này cũng khá thú vị. Cái thái độ của ông ta, cứ như là đang cầu xin chữa bệnh cho mình vậy.
Khi trực tiếp nhìn thấy Công Tôn Giản ký và đóng dấu tay, Cố Diễn mới yên tâm rời đi.
"A Thanh, Quế ma ma đã hầm thuốc, uống thuốc rồi ngủ đi." Cố Diễn mang một bát thuốc đen đúa đặt trước mặt A Thanh, A Thanh đã quen với điều này, ngửa đầu uống hết sạch.
Cố Diễn lại rất tự nhiên đưa một miếng mứt hoa quả cho y ăn.
"À, Cẩn Chi, sao cả đêm không thấy Cố Đình đâu vậy?"
"Hắn á, chắc là trốn đâu đó buồn bực rồi."
"Cố Đình vẫn vậy, ngốc nghếch như thế."
"Đừng quan tâm hắn, hắn cứng đầu lắm, để hắn tự hiểu ra là được." Cố Diễn xoa đầu A Thanh, nhẹ nhàng nói: "Ngủ sớm đi, nếu không ngủ được, ta có thể hát ru cho em ngủ."
"...... Ta đi ngủ đây, lớn thế này rồi, đâu cần phải ru nữa."
A Thanh từ chối rất dứt khoát, Cố Diễn bỗng thấy hơi khó chịu trong lòng, cảm thấy thật tổn thương.
Có lẽ cảm nhận được sự ủy khuất trong lòng Cố Diễn, A Thanh quay lại xoa đầu hắn: "Ngủ đi, ngoan."
Hai người lại thêm một phen âu yếm, rồi mới ai về phòng nấy để ngủ.
Bao Tiến nhanh chóng trải giường, vừa làm vừa ghen tị nói: "Thanh thiếu gia và thiếu tướng quân thật là tình cảm tốt quá."
"Tiểu Bao Tử."
"Vâng?"
"Từ nay, ngươi gọi ta là thiếu gia là được."
Mọi người trong phủ đều gọi là Thanh thiếu gia, mà bản thân lại có thể gọi là thiếu gia! Dù chỉ thiếu một chữ, nhưng cảm giác như trời và đất khác biệt vậy!
Danh xưng thiếu gia có nghĩa gì? Nó có nghĩa là hắn đã thật sự trở thành người hầu thân tín của Thanh thiếu gia.
Bao Tiến lại cảm thấy mình đang bay bổng...
Hắn cười đến mắt híp lại thành một khe nhỏ, hai cái lúm đồng tiền cũng vui vẻ hẳn lên.
A Thanh nhớ lại, khi còn nhỏ, y rất thích chọc vào lúm đồng tiền của A Quý.
"A Quý có lúm đồng tiền, thật đẹp, sao A Thanh lại không có vậy? Thật không công bằng."
A Quý mỉm cười dịu dàng: "Thiếu gia sinh ra hoàn hảo không tì vết, mọi thứ đều vừa vặn, nếu có thêm lúm đồng tiền, lại càng thêm thừa."
A Thanh chống cằm nhìn A Quý, rất hài lòng với cách giải thích này: "Đúng vậy, A Quý có lúm đồng tiền rất đẹp, thật là vừa vặn."
Nói xong lại tiếp tục chọc vào.
Cố Đình cũng thích lúm đồng tiền của A Quý, mỗi lần đều thử chọc một chút, nhưng lần nào cũng bị 'bánh bao đỏ' đánh cho một trận.
"Lúm đồng tiền của A Quý chỉ có mình ta mới được chọc thôi!"
Mỗi khi Cố Đình buồn bực, hắn lại trốn vào đống củi sau bếp của Tây viện, tự vẽ vòng tròn trong đó.
Quả nhiên...
"Ta nói này Cố Đình, ngươi không có chút nào tôn nghiêm à, lớn thế này rồi còn trốn vào đây." Sáng sớm, A Thanh đã lén lút vào Tây viện, quả nhiên tìm thấy Cố Đình trong đống củi.
"Ái chà, đào ra một cái hố lớn như vậy. Tsk tsk, cũng phải thôi, dù sao lớn rồi, cái hố hồi nhỏ không đủ chui nữa."
Cố Đình hừ một tiếng, không thèm để ý.
"Này này này, sao lại nhỏ mọn vậy?"
Cố Đình trừng mắt nhìn y, người này hiểu cái gì chứ! Y hiểu cái gì!
Y có biết hắn đã mất mặt như thế nào không!
Khi còn nhỏ, người này lúc nào cũng đầy mưu ma chước quỷ, hắn luôn là người bị bắt nạt, mỗi ngày hắn đều thề phải khiến người này không thể sống yên, một ngày nào đó phải đánh cho y một trận.
Thực ra, trong lòng hắn rất kính phục người này. Y thông minh, tài ba xuất chúng, lại biết chế tạo vũ khí, chỉ là vì lòng tự trọng và sĩ diện của nam nhân nên hắn không bao giờ thừa nhận trước mặt.
Sợ rằng người này sẽ tự mãn đến mức bay lên trời.
Nhưng... nhưng trước con tiểu yêu tinh này, hắn đã sớm bại lộ rồi!
Mỗi ngày, hắn đều 'rửa não' tiểu yêu tinh, nói cho y biết Thanh thiếu gia giỏi thế nào, mạnh mẽ ra sao, hắn tôn kính Thanh thiếu gia đến mức nào, mục đích chính là để con tiểu yêu tinh nhận ra khó khăn mà từ bỏ, tránh xa thiếu tướng quân.
Thế nhưng giờ, hắn lại được báo tin rằng, con tiểu yêu tinh chính là Thanh thiếu gia!
Điều đó không phải là gián tiếp thừa nhận hắn rất kính trọng Thanh thiếu gia trước mặt y sao!
Hắn đã mất hết thể diện và danh dự rồi!!
Tuy nhiên, so với việc Thanh thiếu gia sống lại từ cõi chết, thể diện có là gì, mặc dù hắn thật sự chưa từng có thứ đó.
Cố Đình đột nhiên đỏ hoe mắt, có chút nghẹn ngào: "Ngươi chính là y, sao không sớm nói cho ta biết!"
A Thanh gãi đầu: "Ta cũng mới nhớ ra mà."
Cố Đình hít một hơi thật sâu: "Vậy có nghĩa là ngươi không cố tình giấu ta rồi."
"Đương nhiên rồi, chúng ta là anh em tốt mà. Nếu ta biết ta chính là Tiết Thanh, làm sao có thể tránh xa ngươi được!"
Cố Đình ấm ức hai tiếng: "Vậy còn được. Nhưng mà, thiếu tướng quân vừa nhìn một cái đã nhận ra ngươi, mà ta lại không nhận ra... lại còn đối xử với ngươi như vậy, ngươi sẽ không tức giận chứ?"
"Nhìn vào việc ngươi bảo vệ Tiết Thanh như vậy, ta đương nhiên không tức giận. Thái độ này phải giữ vững đấy, bất cứ ai muốn tiếp cận A Diễn ca ca, ngươi phải cảnh giác, không thể để A Diễn ca ca bị người khác làm ô uế."
"Yên tâm, ta đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"
"Vậy còn không nhanh ra ngoài! Còn muốn làm ổ trong đống củi à?"
Cố Đình mặt đỏ bừng, từ trong đống củi chui ra, cười ngớ ngẩn.
"Ngươi về rồi, thật tốt quá!"
________________________________________________________________________________
Còn 36 chương.....
( ͡°( ͡° ͜ʖ( ͡° ͜ʖ ͡°)ʖ ͡°) ͡°)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro