Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 2 - CHÚNG TA CÓ QUEN BIẾT NHAU KHÔNG?

Trình Lạc Sơ nghĩ rằng sự cố lần này chỉ là một sai sót nhỏ, không cần phải học bù. Tuy nhiên, Khương Điềm vẫn kiên quyết khuyên nhủ, cuối cùng cậu mới đồng ý.

Nhìn xuống đôi giày đã hơi bạc màu, cậu nghĩ, 'Cứ ra khỏi văn phòng rồi giải thích rõ với Vu Chi Hằng cũng được.'

Thấy cậu đã đồng ý, Khương Điềm cho phép cậu rời khỏi văn phòng.

Lão Tạ thấy Vu Chi Hằng phiền phức nên bảo hắn quay lại lớp học.

Nhưng Vu Chi Hằng làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội tiếp xúc với Trình Lạc Sơ được? Ngay khi cậu ra khỏi văn phòng và đóng cửa, Vu Chi Hằng lập tức nhanh chóng theo sau như một chú chó con.

Trình Lạc Sơ đang suy nghĩ thì bất ngờ bị tiếng bước chân phía sau làm cho giật mình.

"Trình Lạc Sơ, khi nào chúng ta bắt đầu học bù?" Vu Chi Hằng hỏi, bám sát phía sau.

"Chờ một chút, để tôi xem điện thoại đã." Trình Lạc Sơ nói, rút điện thoại ra, không biết đang lướt nhìn cái gì. 

Trình Lạc Sơ cao đến bả vai của Vu Chi Hằng nên khi cậu cúi xuống, cái gãy trắng nõn lập tức đập vào mắt của hắn.

Đột nhiên, Vu Chi Hằng cảm thấy khô miệng, những kỷ niệm về những gì họ đã trải qua cùng nhau___trên giường, trên sofa, trong xe, tất cả đều hiện lên trong đầu hắn.

"Ừm..... tôi có việc làm thêm vào cuối tuần, không cần cậu dạy thêm cho tôi đâu." Trình Lạc Sơ ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn.

Thấy đôi mắt trong sáng của Trình Lạc Sơ, Vu Chi Hằng cảm thấy không được tự nhiên nên quay đầu đi, hắn ho khan hai tiếng, "Vậy làm sao được?"

Trình Lạc Sơ không hiểu tại sao hắn lại quay mặt đi, mặc dù có chút thắc mắc nhưng cậu vẫn không hỏi ra miệng.

Sau khi bình tĩnh lại, Vu Chi Hằng hỏi Trình Lạc Sơ với giọng điệu thắc mắc, "Tại sao cậu lại làm thêm? Cậu đang làm công việc gì vậy?"

Hắn không biết nhiều về Trình Lạc Sơ ở thời điểm này, chỉ biết được một số điều.

"Có vấn đề gì sao? Cậu không tiện nói à?" Thấy Trình Lạc Sơ mãi không trả lời, Vu Chi Hằng thử hỏi.

"Chúng ta có quen biết nhiều đến thế không? Đừng hỏi những gì không nên hỏi." Trình Lạc Sơ nhăn mặt, giọng điệu không còn hòa nhã như lúc ở trước mặt Khương Điềm nữa.

Đây là lần đầu tiên Vu Chi Hằng thấy Trình Lạc Sơ như vậy, cả ở kiếp trước lẫn kiếp này.

Vu Chi Hằng ngẩn ra tại chỗ, cho đến khi hắn nhận ra được điều này thì Trình Lạc Sơ đã đi xa.

Trong đầu hắn hồi tưởng lại cái cổ trắng nõn của Trình Lạc Sơ, rồi nghĩ đến giọng điệu vừa rồi của cậu, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Thật là, sao mà dữ dằn thế, chẳng có chút ngoan ngoãn nào, mà còn chưa cho mình số điện thoại nữa."

Đối với ánh mắt đề phòng của Trình Lạc Sơ, trong lòng Vu Chi Hằng có chút không thoải mái. Nhưng đến giờ, hắn mới nhận ra mình biết rất ít về những chuyện xảy ra trong thời kỳ cấp 3 của Trình Lạc Sơ.

Trong đầu hắn, những ký ức sâu sắc nhất chính là mười năm trước, lúc hai người gặp nhau lần đầu và thời điểm tốt nghiệp.

Hai lớp học không ở gần nhau nhưng ngay khi chuông tan học vang lên, Vu Chi Hằng lập tức chạy ra khỏi lớp, chặn ngay trước cửa lớp của Trình Lạc Sơ.

"Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ nghĩ rằng bạn Trình Lạc Sơ đây còn phải làm thêm vào cuối tuần, bận rộn như vậy thì không có thời gian học bù. Nếu điểm số lại tụt xuống, tôi sẽ thực sự làm cô Khương thất vọng mất." Vu Chi Hằng cười hề hề nói.

Trình Lạc Sơ có lẽ không quen với việc ai đó đột ngột đến gần như vậy nên ngay khi Vu Chi Hằng tiến lại gần, cậu liền lùi một bước, thậm chí nghiêng đầu sang một bên, chỉ để lại cho hắn thấy một cái tai đỏ.

Vu Chi Hằng khẽ kêu lên một tiếng, nở nụ cười trên môi, "Bạn Trình ngại ngùng à?"

"Không, không có." Trình Lạc Sơ vội vàng phủ nhận.

Vu Chi Hằng không dám đùa giỡn nữa, lo rằng hắn sẽ làm Trình Lạc Sơ sợ chạy mất. Ở kiếp trước, khi hai người vừa gặp lại nhau, hắn đã không biết xấu hổ đeo bám Trình Lạc Sơ, khiến cậu, người vốn có chút thiện cảm, hoảng sợ chạy sang thành phố bên cạnh và ở đó cả tháng.

Chuông vào học đúng lúc vang lên, Trình Lạc Sơ nhìn về phía Vu Chi Hằng, hắn không quay đầu lại nhưng dường như rất vui vẻ, lại còn vừa đi vừa ngâm nga hát.

Điện thoại trong túi quần của Vu Chi Hằng rung lên hai cái. Hắn lôi ra, nhìn thấy người gửi tin nhắn thì nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ.

Người lạ: [Bạn Vu Chi Hằng, tôi là Trình Lạc Sơ. Ngày mai, buổi trưa sau khi tan học tôi sẽ đợi cậu ở cổng trường, phiền cậu ra nhanh để chúng ta đi đến một quán cà phê gần trường nhé.]

Vu Chi Hằng: [Cậu biết số điện thoại của tôi bằng cách nào vậy, bạn Tiểu Trình?]

Trình Lạc Sơ: [Vừa nãy ở văn phòng, thầy Tạ lớp cậu cho tôi.]

Yu Chi Hằng: [Không phải cậu muốn sao?]

Trình Lạc Sơ ở đầu dây bên kia khựng lại, cảm thấy như mình bị bắt quả tang, cậu có chút xấu hổ. Dường như chỉ qua màn hình, cậu cũng cảm nhận được sự châm chọc từ Vu Chi Hằng, cậu không dám thừa nhận rằng mình đã chủ động xin số liên lạc của Vu Chi Hằng từ thầy Tạ.

Bạn cùng bàn đã quen khi thấy Trình Lạc Sơ đỏ mặt. Bề ngoài cậu nhìn rất lạnh lùng nhưng thực ra bên trong lại rất dễ xấu hổ, chỉ cần một lời khen đơn giản cũng đủ khiến cậu đỏ mặt như mông khỉ.

Trình Lạc Sơ điều chỉnh lại tâm trạng đang hồi hộp, chủ động kết thúc cuộc trò chuyện: [Cậu tập trung học đi, có gì chúng ta nói sau giờ nhé.]

Vu Chi Hằng bên kia thấy tin nhắn này, ngoan ngoãn trả lời: [Đã nhận, bạn Tiểu Trình.]

[Gấu nhỏ nhận được.jpg]

Bên kia, Trình Lạc Sơ không nhắn lại cho hắn.

Vu Chi Hằng vừa đặt điện thoại xuống, quay lại đã thấy Phong Thuần bên cạnh đang nhìn hắn với vẻ mặt như của một người dì (chú?).

"Anh Hằng có người yêu rồi hả?" Phùng Thuần hỏi với giọng điệu đầy dò xét.

Vu Chi Hằng dựa lưng vào ghế, đưa tay đẩy gọng kính trên mũi, cười nhìn cậu ta, "Cậu đoán xem."

"Tôi thấy khuôn mặt của anh Hằng gần đây có vẻ có vận đào hoa đó."

"Cậu nói nhảm gì vậy, vận may của anh Hằng lúc nào mà chả có, người này nối tiếp người kia." Giọng nói vui vẻ từ phía trên đầu Phùng Thuần vọng xuống.

Vu Chi Hằng thấy người kia thì nhướng mày.

Phùng Thuần xoa xoa cái gáy bị thằng nhóc đứng sau đánh một cái, cậu ta nheo mắt lại, "Luật Vận, cậu không phải đi thi đấu sao? Sao lại về rồi?"

"Tên nghịch ngợm này không bị huấn luyện viên đuổi về mới lạ." Lão Tạ nói với giọng không mấy thiện cảm.

Ông đặt chồng giấy xuống bàn giáo viên với một tiếng 'bịch' mạnh. Tất cả ánh mắt của học sinh dưới lớp đều đổ dồn về phía ông, chờ nghe những lời tiếp theo.

"Giáo viên thể dục của các cô cậu vừa mới bị trẹo chân, không thể đi lại nên tiết học này tôi sẽ dạy thay."

Vừa nghe xong lời của lão Tạ, dưới lớp lập tức vang lên những tiếng kêu than.

Luật Vận xen vào, "Lão Tạ, thầy nói cô Khương Điềm lớp B bị trẹo chân thì em còn có thể tin được, thầy nói giáo viên thể dục sao? Thân hình thầy ấy cao to như vậy mà cũng bị trẹo chân được?"

Lão Tạ trừng mắt nhìn cậu ta, giọng điệu không mấy tốt đẹp, ông gõ gõ lên bàn giáo viên với vẻ mặt cau có, "Mọi người ồn ào cái gì? Nhìn lại thành tích của mình đi, với thành tích này, các cô cậu còn muốn thi vào trường đại học trọng điểm à? Tôi thấy ngay cả trường hạng hai cũng chưa chắc đã đỗ đâu."

Vừa nghe câu đó, tiếng kêu than trong lớp ngay lập tức im bặt.

Lão Tạ cũng nhận ra mình đã nói hơi nặng lời, nhưng đã nói ra rồi thì không thể rút lại nên chỉ còn cách tiếp tục, "Các cô cậu nhìn Trình Lạc Sơ ở lớp B đi, rồi nhìn lại mình. Dù cậu ấy không học lớp A trọng điểm, nhưng chúng ta thì có! Trên cùng một đề thi, có mấy người trong các cô các cậu bằng được với cậu ấy?"

Dưới lớp, Luật Vận ngồi ở phía sau Vu Chi Hằng, cậu ta dùng bút chọc nhẹ vào lưng hắn, nhỏ giọng hỏi, "Anh Hằng, Trình Lạc Sơ đó thật sự giỏi như vậy à? Giỏi hơn cả mày sao?"

Phùng Thuần nghe thấy liền nói, "Cậu cũng không xem điểm tổng kết của anh Hằng đi, bỏ xa Trình Lạc Sơ cả một đoạn, cậu nói xem ai giỏi hơn?"

"Tôi đang nói chuyện mà ai còn nói chuyện ở dưới vậy? Tôi vừa ngừng lại, các cậu cũng phải ngừng theo, sao? Có phải đang phối âm cho tôi không hả?" Lão Tạ quát.

Ánh mắt của mọi người xung quanh đều đổ dồn về phía họ, Phùng Thuần và Luật Vận đột nhiên toát mồ hôi lạnh.

Quả nhiên, ngay sau đó, lão Tạ lên tiếng, "Phùng Thuần, Luật Vận, hai cậu ra ngoài đứng cho tôi!"

Vu Chi Hằng vừa định cảm thấy may mắn vì mình không nói gì, không cần phải ra ngoài đứng thì đầu phấn của lão Tạ ngay lập tức bay về phía hắn.

Hắn ngẩn người nhìn lão Tạ.

"Nhìn xem, chữ viết của cậu nhằng nhịt như thế nào, giống như chó cào ra vậy, cầm cuốn tập viết ra đằng sau đứng viết cho tôi!"

Vu Chi Hằng: Hắn đã làm sai điều gì?

Đây là lần đầu tiên Trình Lạc Sơ cảm thấy thời gian trôi qua nhanh như vậy, sao đã đến thứ Sáu rồi?

Hơn nữa sao đã sắp tan học rồi vậy?

Trường Ngũ Trung là trường trung học trọng điểm nhưng không cần phải tốn quá nhiều tiền, tất cả đều dựa vào điểm số của bản thân để vào học. Nếu hỏi sự khác biệt giữa lớp thường và lớp trọng điểm, chỉ có thể nói rằng lớp trọng điểm là những người ưu tú nhất, là nơi đào tạo nhân tài cho các trường 985, 211.

Ngũ Trung thường quản lý lỏng lẻo, tan học vào lúc 12 giờ rưỡi thứ Sáu, cuối tuần thì không có lớp học.

Học hành hoàn toàn phụ thuộc vào ý thức tự giác.

Ngay khi chuông tan học vang lên, Trình Lạc Sơ vô tình nhìn ra cửa, chỉ với một cái nhìn đó, cậu đã thấy được một khuôn mặt quen thuộc.

"Sao cậu lại đến đây? Không phải nói là ra cổng trường à?" Trình Lạc Sơ mang theo cặp sách đi đến trước mặt Vu Chi Hằng hỏi.

"Tôi muốn gặp cậu sớm hơn." Thật ra Vu Chi Hằng muốn nói rằng, 'Tôi nhớ cậu, nhớ đến mức muốn có một bản sao của mình để thay thế tôi lên lớp, còn cơ thể thật thì sẽ lặng lẽ bên cạnh Trình Lạc Sơ.'

Nhưng hắn không dám nói ra.

Vì vậy, hắn thuần thục nhận lấy cặp sách của Trình Lạc Sơ.

Trình Lạc Sơ vẫn đang mơ màng vì câu nói 'Tôi muốn gặp cậu sớm hơn' của hắn, cặp sách bị lấy đi mà không hề phản ứng.

"Đi thôi, đừng đứng ngây ra nữa, đi ăn đi." Vu Chi Hằng khoác tay qua cổ Trình Lạc Sơ, dẫn cậu ra ngoài.

Trình Lạc Sơ hồi phục lại tinh thần, dùng hai tay nắm lấy cánh tay đang ôm cổ mình, giọng có chút hoảng hốt, "Thả, thả ra, ăn gì mà ăn!"

________________________________________________________________________________

Còn 54 chương.....

q(≧▽≦q)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro