Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 46: SẮC TỰA HOA XUÂN

Hoàn Huỳnh sững người, đôi mắt đen nhánh bất động, thốt lên không tin nổi: "Sao có thể, thế được? Đó là, thuốc do, chú Lô Kỳ, chuẩn bị, rất hiệu nghiệm, mà..."

Vẻ mặt cô chân thành, nghiêm túc, chẳng hề có chút lúng túng hay gian trá.

Chẳng lẽ những con côn trùng đen tối qua cô thật sự không biết, thậm chí thật lòng muốn giúp tôi sao?

Tôi không dám vội vàng kết luận.

"Anh có phải, nghĩ rằng, tôi hại anh không?" — Hoàn Huỳnh cắn môi, vội giải thích: "Thuốc là, chú Lô Kỳ chuẩn bị, tôi dám đảm bảo, không có hại đâu. Không tin thì, anh có thể, hỏi Thẩm Kiến Thanh."

Tôi lặng lẽ nghe cô nói hết. Dù vẻ mặt hơi rối, nhưng không phải kiểu lúng túng vì nói dối. Hơn nữa, cô nói đúng, chuyện này chỉ cần hỏi Thẩm Kiến Thanh là rõ.

Có lẽ đám côn trùng đen đêm đó vốn không sợ thuốc của Lô Kỳ. Dù sao thuốc trừ sâu cũng đâu thể diệt hết sâu bọ trên đời.

"Cảm ơn cô, Hoàn Huỳnh." — Tôi nói: "Là tôi nghĩ xấu rồi, mong cô đừng để bụng. Tôi thật lòng biết ơn cô."

Hoàn Huỳnh liên tục xua tay, vòng bạc trên cổ tay khẽ vang lên tiếng leng keng trong trẻo: "Tôi về nhà, trước đây. Ông ngoại, bảo vệ bọn tôi, mệt lắm rồi. Tôi phải, chăm sóc ông."

Nói xong, Hoàn Huỳnh gượng cười với tôi, cúi đầu chạy nhỏ vào rừng, bóng áo xanh nhanh chóng biến mất giữa cây cối.

Ngôi nhà sàn lại trở nên yên tĩnh.

Bất chợt mu bàn tay tôi ngứa râm ran, tôi giơ tay phải lên thì thấy Hồng Hồng đang bám vững trên đó, vung vẩy hai chân nhỏ mảnh, như đang cố ra hiệu điều gì.

Đôi mắt đen lấp lánh trên thân đỏ rực, trông như hai hạt đậu nhỏ, nhìn kỹ lại thậm chí còn thấy đáng yêu.

"Mày đang lo cho Thẩm Kiến Thanh à?"

Tôi khẽ thì thầm, chẳng biết nó có hiểu không, chỉ thấy nó nghiêng nghiêng cái đầu bé xíu.

Tôi bước vào phòng Thẩm Kiến Thanh, cậu vẫn nằm yên không biết gì, hơi thở đều đặn, dáng vẻ an tĩnh.

Lần trước cậu nằm trước mặt tôi thế này, tôi từng nghĩ sẽ bóp cổ cậu, kết thúc tất cả. Nhưng lần này, nhìn cậu yếu ớt như vậy tôi không cách nào ra tay nữa.

Nghĩ đến việc cậu bị thương thế này là vì tôi, lòng tôi lại dâng lên nỗi xót xa không sao kìm được.

Vết thương trên người cậu đã được băng bó cẩn thận, má phải cũng được rửa sạch và bôi thuốc, nhưng vết sẹo kéo dài nơi khóe mắt thật quá sâu, máu khô đóng lại khiến trông vừa đáng thương vừa đau lòng.

Hồng Hồng từ mu bàn tay tôi nhảy xuống, vội vã bò lên má Thẩm Kiến Thanh, leo đến chỗ vết thương, loanh quanh một vòng, rồi dừng lại trên sống mũi cậu, không nhúc nhích nữa.

Thẩm Kiến Thanh dường như cảm nhận được gì đó, chân mày khẽ nhúc nhích, con ngươi chuyển động nhẹ dưới mi mắt, dấu hiệu sắp tỉnh. Tôi vội vào bếp, bưng bát thuốc đã sắc theo lời dặn của Lô Kỳ mang ra.

Khi tôi quay lại, Thẩm Kiến Thanh đã hé mắt, ánh nhìn hướng thẳng ra cửa. Con Hồng Hồng trên sống mũi đã biến mất, có lẽ chui vào chỗ nào đó mà tôi không biết.

Khi thấy tôi, Thẩm Kiến Thanh khẽ thở phào rất khẽ, gần như không nhận ra.

"Cây thuốc tôi mang về đâu rồi?" — Giọng Thẩm Kiến Thanh khẽ khàn, hơi yếu, nhưng tôi nghe rất rõ.

Câu đầu tiên cậu hỏi vẫn là vì tôi.

"Chú Lô Kỳ đã ngâm nó vào rượu rồi, uống trong và bôi ngoài, sẽ nhanh khỏi thôi." — Tôi nói: "Cậu cũng mau khỏe lại đi."

Thẩm Kiến Thanh cố gắng ngồi dậy, nhếch môi như muốn cười, nhưng động tác kéo căng vết thương trên mặt, khiến cậu nhăn lại vì đau: "Hự—"

"Đừng cử động lung tung," — tôi tiến lại, đè vai cậu xuống: "Vết thương băng lại rồi, nếu rách ra thì phiền lắm."

"Mặt em... có bị hủy dung không?" — Thẩm Kiến Thanh nhìn thẳng tôi, tay ngược lại nắm lấy bàn tay tôi đặt trên vai: "Anh liệu có chê em không còn đẹp như trước không?"

Cậu vừa nói, tôi liền nhìn kỹ khuôn mặt Thẩm Kiến Thanh. Dung mạo cậu quả thật xứng với câu "sắc như hoa buổi sớm mùa xuân"*, chỉ là bây giờ lại một vết sẹo sâu hằn ngang má, vừa đường đột vừa ngứa mắt.

Tôi nói: "Lúc trán cậu bị tôi đập rách chẳng phải cậu còn thấy không sao ư? Sao giờ lại để ý?"

"Không giống nhau đâu..." Thẩm Kiến Thanh nói, "Nếu ngay cả cái vẻ bề ngoài này em cũng không còn thì anh lại càng không thích em."

Nói xong, cậu bĩu môi, bày ra vẻ bi thương cố ý, nhưng trong mắt lại tràn ngập mong chờ.

Tôi biết cậu muốn tôi nói gì.

Lúc này, dù thuận miệng nói vài lời dễ nghe để dỗ cậu cũng được mà?

Nhưng tôi lại do dự, chẳng nói nên lời.

Bảo tôi dùng câu "tôi thích cậu" để dối cậu, tôi không thốt ra nổi.

Niềm chờ đợi trong mắt Thẩm Kiến Thanh dần nguội. Một lúc lâu, cậu lạnh giọng: "Lý Ngộ Trạch, anh biết không? Em lại thích cái kiểu của anh, thà trong lòng khó chịu chết đi, cũng không chịu nói vài câu dịu tai để lừa dối em."

Ánh mắt chúng tôi giao nhau lửng lơ trong không trung, lặng im không nói.

"Uống thuốc đi." Tôi né ánh mắt, đổi chủ đề.

Thẩm Kiến Thanh lại bày vẻ yếu ớt tủi thân: "Tay em đau, không tự uống được."

Bầu không khí căng thẳng lập tức giãn ra.

Tôi ngầm coi như cuộc đối đầu ngắn ngủi vừa rồi chưa hề xảy ra, bất lực thở dài, đỡ cậu ngồi dậy, múc một muỗng thuốc đen kịt đưa đến bên môi.

Thẩm Kiến Thanh hé môi uống xuống, rồi lập tức nhíu mày, đôi mắt nheo lại vì đắng, nét mặt co rút kéo căng vết thương khiến cậu lại hít mạnh một hơi.

"Đắng quá!"

Ngửi mùi là biết đắng rồi, nhưng thuốc nam nào chẳng đắng? Lô Kỳ dặn, thuốc này rất hiệu nghiệm, phải uống ngày ba lần.

"Đắng cũng phải uống." Tôi nói, đặt muỗng xuống, kê miệng bát vào môi cậu: "Uống một hơi là hết luôn rồi, chỉ đắng một lần thôi."

Thẩm Kiến Thanh né môi đi: "Uống xong em muốn ăn mứt."

Lúc này cậu mới hài lòng, ực một hơi hết bát thuốc vừa hôi vừa đắng.

"Đắng quá!" Nuốt xong giọt cuối, Thẩm Kiến Thanh nhăn nhó nói: "Mứt! Mứt nằm ở..."

Giọng cậu nhỏ dần, tôi vô thức ghé sát muốn nghe cho rõ: "Ở đâu..."

Lời còn chưa dứt, môi tôi bỗng ấm lên, hơi thở nóng phả vào mặt. Ánh sáng trước mắt chợt bị che khuất, trước mắt chỉ còn khuôn mặt của Thẩm Kiến Thanh.

Trong mắt cậu đầy vẻ xảo quyệt đắc ý, hé răng khẽ cắn môi dưới của tôi.

Không đau, chỉ khiến lòng người thấy kỳ kỳ.

Tôi lập tức lùi lại, tách ra khỏi nụ hôn cố ý và bất ngờ ấy.

Thẩm Kiến Thanh nửa tựa vào đầu giường, bặm bặm môi, lần này cười mà chẳng sợ kéo rách vết thương nữa.

"Còn ngọt hơn cả mứt nữa."

Nhưng tôi lại nếm toàn vị thuốc trong miệng cậu, đắng nghét.

--

*色若春晓之花 (Sắc nhược xuân hiểu chi hoa), mình nghĩ tác giả nhầm chữ nhược (như) thành chữ nhược (nghĩa là yếu) vì cùng gõ pinyin giống nhau. Nguyên văn câu này nằm trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần: 面若中秋之月,色如春曉之花,鬢若刀裁,眉如墨畫,鼻如懸胆,睛若秋波,雖怒時而似笑,即瞋视而有情. Là đoạn văn rất nổi tiếng miêu tả vẻ ngoài của Giả Bảo Ngọc khi Lâm Đại Ngọc lần đầu tiên đến phủ Giả. Bản dịch của Vũ Bội Hoàng, Trần Quảng, Nguyễn Bỉnh Pháp dịch: "Mặt như trăng rằm tháng tám, sắc như hoa buổi sớm mùa xuân. Tóc mai như đẽo bằng dao, lông mày như vẽ bằng mực. Mũi như đài ngọc, mắt như sóng gợn mùa thu. Dù lúc giận dường như đang cười, dù lúc trừng mắt cũng vẫn có tình."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro