Thần phục II ~ Chương 68
CHƯƠNG 68
Vượt quá giới hạn (thượng)
Edit: Tử Linh Lan
Beta: Mộc
Nghe được mệnh lệnh, Trác Duyệt do dự trong chớp mắt, ánh mắt nhìn về phía dưới đài. Hàng ghế đầu tiên trên sô pha đã không còn thân ảnh của Phương Minh Diễn.
Bên môi cậu lộ ra một nụ cười khổ. Đối với người hoặc chuyện không có hứng thú, người nọ luôn luôn không nguyện ý tiêu phí tinh lực mà chú ý, chỉ sợ chính mình cũng đã bị phân vào phạm vi này mất rồi. Trong lòng vô cùng khó chịu, cậu đối mặt với DOM trên đài quỳ xuống.
Số 28 lắc lắc nhuyễn tiên trong tay, căn cứ vào chiều dài mà có chút điều chỉnh cự ly, sau đó liền mệnh lệnh cho Trác Duyệt nói: "Kế tiếp ta sẽ thực thi quất roi trước mặt đối với ngươi, tổng cộng bốn roi. Nếu ngươi lộn xộn, tất cả hậu quả phát sinh đều tùy ngươi tự mình gánh vác. Nghe rõ không?"
Trác Duyệt vẫn duy trì tư thế quỳ đứng, hơi mím môi: "Rõ ràng."
Số 28 nuốt một ngụm nước miếng, tay niết roi bởi vì khẩn trương mà có chút run rẩy. Hắn hít sâu một hơi, nâng tay vung chiếc roi quất lên người cậu.
Nhưng mà trong nháy mắt khi quất chiếc roi kia trong lòng hắn ta liền hoảng sợ, theo bản năng hắn cảm thấy được phương hướng mình vung roi sai lệch hơn nữa dùng lực quá mạnh, muốn thu tay lại đã không kịp. Lúc này chỉ cảm thấy cán roi nắm trong tay run lên, một chiếc roi mềm vàng kim rất dài xé không khí mà lao đến, căn đúng giữa nhuyễn tiên màu đỏ mà quất thẳng xuống, mạnh mẽ bẻ cong chiếc roi hướng về Trác Duyệt, khiến nó rơi xuống đất. Một roi này ra tay cực nhanh, hơn nữa lực đạo rất mạnh, đánh vào vũ đài phát ra một tiếng "Ba" giòn vang. Dưới một kích này, ngọn roi màu đỏ nguyên bản muốn dừng trên người Trác Duyệt chớp mắt xẹt qua trước mặt cậu, thậm chí gần đến nỗi cậu có thể cảm giác được khí lưu mỏng manh mà chiếc roi mang đến. DOM trẻ tuổi trên đài run lên một trận giữa nguy hiểm, thấy rõ người vung roi, hắn nhất thời cứng nhắc tại chỗ.
Trác Duyệt không động đậy, cậu vẫn gắt gao nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt cắn môi. Đợi đến một tiếng "Ba" kia vang lên, cậu mới lo sợ không yên mở mắt. Lọt vào tầm mắt đầu tiên là chiếc roi mềm màu vàng kim quất lên mặt đất, sau đó là người cầm roi đứng dưới vũ đài.
Thời gian phảng phất như đình trệ, tầm mắt cứ như vậy chăm chú nhìn về phía đó.
Phương Minh Diễn không nhìn cậu, cán roi cầm trong tay anh khẽ động một cái, lưu loát thu hồi chiếc roi mềm màu vàng kim về trong tay. Sau đó mặt không chút thay đổi nói với số 28 trên đài: "Xuống dưới."
Thanh âm kia phảng phất như đúc kết từ băng giá, khiến đối phương không khỏi run rẩy. Trong lòng số 28 biết mình thiếu chút nữa gây ra đại họa, lúc này cả người đều nơm nớp lo sợ, một câu cũng không dám nói, xám xịt từ trên đài lui xuống.
Toàn trường yên tĩnh vô thanh.
Phương Minh Diễn từng bước đi lên vũ đài, đứng vững trước mặt Trác Duyệt đang quỳ, dùng cán roi cứng rắn nâng cằm cậu lên.
Trác Duyệt ngửa mặt nhìn anh, ánh mắt run rẩy, nhẹ giọng kêu: "Tiên sinh......"
"Vì sao tới chỗ này?" Khẩu khí lạnh lùng, không có chút nhiệt độ nào.
Ngọn đèn rơi vào mắt cậu, tạo thành những điểm sáng loang lổ, chiếu sáng con ngươi màu đen như ánh mặt trời ánh lên thạch đá. Cậu nhẹ giọng nói: "Bởi vì ngài rời khỏi thế giới của tôi, cho nên tôi muốn...... Đến thế giới của ngài nhìn một chút."
"Hiện tại cậu đã thấy rồi, cảm thấy thú vị không?"
"So với tưởng tượng của tôi không quá giống."
"Cậu không thích hợp với nơi này, cậu nên trở lại nơi thuộc về cậu."
Ánh mắt Trác Duyệt run rẩy, muốn nói lại không lên tiếng.
"Ách, hai vị, xin lỗi ngắt lời một chút......" Thân là người chủ trì, Con Thỏ thật cẩn thận chen vào nói: "Bởi vì sự cố vừa phát sinh, DOM số 28 lại rời đi ...... Tôi cần trưng cầu ý kiến của SUB số 39, biểu diễn của ngài còn muốn tiếp tục sao? Là muốn thay đổi người để tiếp tục, hay là bỏ quyền?"
"Nếu tôi lựa chọn tiếp tục......" Trác Duyệt ngửa mặt ngưng mắt nhìn Phương Minh Diễn, hỏi: "Ngài nguyện ý làm DOM giúp tôi hoàn thành sao?"
Trong mắt nam nhân phảng phất như tràn ngập tuyết lớn đầy trời, âm thanh lạnh lùng nói: "Tôi cự tuyệt." Nói xong anh liền xoay người bước xuống dưới đài, lại vì nghe thấy thanh âm từ phía sau truyền đến mà ngừng bước.
Trác Duyệt quỳ trên mặt đất hướng về phía anh hô to: "Sư tử tiên sinh không dám động thủ, là sợ đả thương tôi sao?" Cậu dừng một chút, bồi thêm một câu: "Kỹ thuật dùng roi của ngài nguyên lai tồi tệ đến mức không thể để người khác chứng kiến sao?"
Dưới sân khấu một trận ồ lên.
Đây không thể nghi ngờ là một loại khiêu khích trắng trợn.
Vì câu lạc bộ có được chế độ phân chia tầng lớp thập phần nghiêm khắc, nên hội viên mới nói năng lỗ mãng lại khiêu chiến quyền uy của Nguyên lão câu lạc bộ là loại chuyện cực kỳ hiếm gặp .
Phương Minh Diễn xoay người, khuôn mặt đầy hàn ý, trên cao nhìn xuống cậu, từng từ nói ra lạnh lẽo như kết băng: "Người mới, khiêu khích tôi sẽ phải trả giá đại giới."
Nhiệt độ trên sân khấu hạ đến cực điểm. Cảm giác áp bách trầm trọng khiến Trác Duyệt thấy áp lực, cậu nắm chặt hai bàn tay buông bên người, ngón tay kéo căng đến mức có chút trắng bệch, trong mắt tràn ngập quyết tâm được ăn cả ngã về không, nhìn thẳng anh: "Vô luận là đại giới gì, tôi chỉ hi vọng ngài tự mình động thủ."
Bên môi nam nhân lộ ra một tia tiếu ý lạnh lùng: "Tôi thành toàn cho cậu." Nói xong anh cởi áo khoác tùy tay vứt sang một bên. Cởi bỏ khuy áo, cuộn tay áo lên, nắm chiếc roi vàng kim sắc trong tay, dùng thanh âm trầm thấp ra lệnh nói: "Cởi áo ra."
Roi sẽ lưu lại dấu vết trên cơ thể SUB. Lực đạo không đồng đều, góc độ lệch lạc, những vết roi này đều sẽ phản ánh rõ nét trên cơ thể. Cho nên khi DOM yêu cầu SUB cởi quần áo, đại biểu cho anh đối với kỹ thuật của mình có đầy đủ tự tin.
Dưới sự ra hiệu của người chủ trì, khán đài trở nên im lặng.
Hứa Diệp có chút lo lắng nhìn Trác Duyệt. Số thứ tự của Trác Duyệt bị rút trúng đích xác do cậu động tay chân, cậu vốn tưởng rằng Phương Minh Diễn sẽ lên đài hiệp trợ Trác Duyệt hoàn thành biểu diễn, cuối cùng thúc đẩy đôi này, giai đại hoan hỉ (đều là niềm vui). Tuy nói sự tình phát triển đến lúc này hai người đều đã lên sân khấu, nhưng không khí lại hoàn toàn khác với tưởng tượng của cậu. Trác Duyệt đột nhiên khiêu khích khiến cậu lắp bắp kinh hãi, hàn ý trong mắt Sư Tử khiến cậu ngay cả ngồi dưới đài cũng cảm thấy phát lạnh...... Hết thảy đều thoát ly dự đoán của cậu.
Trác Duyệt cởi tây trang màu trắng, thấy đối phương thản nhiên nhìn mình, cúi đầu cởi cúc áo sơmi, cuối cùng đem nửa người trên trần trụi bày ra trước mặt người khác.
"Kế tiếp ta sẽ đối với ngươi tiến hành roi quất trước mặt, tổng cộng bốn roi." Phương Minh Diễn ra lệnh dứt khoát ngắn gọn, không dông dài: "Quy củ thứ nhất, bảo trì tư thế quỳ đứng tiêu chuẩn, không được nhúc nhích. Quy củ thứ hai, nhìn ta. Quy củ thứ ba, không cho phát ra âm thanh. Nếu ngươi trái với bất cứ điều nào trong đó, sẽ phải ăn roi một lần nữa, minh bạch sao?"
"Minh bạch, tiên sinh." Cậu đáp.
Trác Duyệt rất rõ ràng kỹ thuật của anh, thêm nữa cũng cực kỳ tin cậy anh, cũng sẽ không tại thời điểm roi tiếp xúc mà lộn xộn. Cậu quyết tâm chịu đựng không lên tiếng, lại nào ngờ thời điểm roi đầu tiên quất tới liền thất bại .
Rất đau. Đau đớn khiến cả người cậu đều run rẩy. Mặc dù cắn chặt khớp hàm, lại vẫn chịu không nổi mà rên thành tiếng. Chiếc roi kia phảng phất như một con rồng lửa nổi giận, phun lửa địa ngục thiêu đốt làn da của cậu, lưu lại ấn ký đau đớn khó có thể phai mờ.
——
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro