Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 51-55

Chương 51

***

Đã từng có thời gian tôi sợ hãi thời gian trôi qua vô ích. Dẫu rằng tôi chẳng có chí lớn gì, nhưng cũng luôn cảm thấy cuộc đời ngắn ngủi có mấy chục năm, phải biết quý trọng.

Những đám mây tụ mây tan trên trời kia, chờ khi tôi chết rồi sẽ thừa thời gian ngắm nhìn.

Song hiện tại, tôi ngồi bên cửa sổ nhà hàng xóm, để người ta dựa vào tôi, buồn chán nhìn mây đen mưa lớn bên ngoài cửa sổ. Vậy mà chẳng hề cảm thấy lãng phí thời gian có gì xấu.

Cành cây lay động trong cơn gió, chén rượu đã cạn nhưng vẫn nằm trong tay, còn cả cậu ấy yên tâm đặt toàn bộ trọng tâm lên người tôi, như thể đây mới chính là bản chất của cuộc sống.

Bản chất của cuộc sống, đối với tôi mà nói, ngay khi "Cuộc sống rộn ràng vội vã" biến thành "Rượu ngon mới cất một vò, đất nung màu đỏ, hoả lò sẵn kia*".

(Trích trong bài thơ Vấn Lưu Thập Cửu của Bạch Cư Dị)

Tôi cứ ngồi lặng im như thế, uổng phí thời gian cùng cậu ấy cũng tốt.

Tựa hồ cả thế giới đều biến thành một bức tranh, thế giới phức tạp và tráng lệ, còn chúng tôi chỉ trốn ở một góc không ai chú ý, lén lút hưởng thụ thời gian trôi.

Hạ Thanh Hòa nói ngủ là ngủ mất, nhưng dường như ngủ không được ngon.

Chiếc chén rỗng trong tay cậu ấy rơi xuống nền đất, cơ thể dựa vào lòng tôi.

Cuối cùng cậu ấy thoải mái gối đầu lên đùi tôi, nhịp thở dần trở nên ổn định, cứ thế ngã vào giấc mộng, chẳng hay đó có phải một giấc mộng đẹp hay không?

Tôi ngồi uống hết chỗ rượu còn lại, thế giới phía sau lưng tôi là căn phòng tối mịt không sáng đèn, song chỉ cần cúi đầu vẫn có thể nhìn rõ gương mặt cậu ấy.

Ngày mưa không có ánh trăng, tia chớp chói lòa chiếu sáng thế giới này trong khoảnh khắc rồi vụt tắt. Chỉ mấy giây ngắn ngủi đó thôi, gương mặt Hạ Thanh Hòa càng thêm tươi đẹp.

Tửu lượng của tôi vốn dĩ không tệ, nhưng bây giờ hình như tôi say mất rồi.

Tôi vươn ngón tay chọc chọc mặt cậu ấy: "Hôm nao tặng em một bức tranh nhé."

Cậu ấy nhắm mắt, đôi môi khẽ hé mở.

Tôi ghé lại gần, muốn thử xem có thể nhìn thấy đầu lưỡi mềm mại đỏ hồng qua đôi môi hé mở đó không. Mặc dù tôi không biết rốt cuộc tại sao mình phải làm vậy.

Khi tôi cúi người nhìn chằm chằm vào môi cậu ấy, cậu ấy cử động, sau đó mở mắt ra.

Tư thế của hai người chúng tôi có vẻ mất tự nhiên, thoạt nhìn như thể tôi đang nhân cơ hội hôn cậu ấy vậy.

Một tiếng sấm đùng đoàng vang lên bên ngoài cửa sổ khiến tôi cảm thấy đinh tai nhức óc.

Cậu ấy nói câu gì, tôi chẳng nghe rõ. Là lỗi của tiếng sấm này, có lẽ nó đã khiến tôi bỏ qua một thông tin quan trọng nào đó.

Chẳng qua điều này không ảnh hưởng nhiều, bởi vì mấy phút sau tôi đã đoán ra mình đã bỏ lỡ điều gì.

Hạ Thanh Hòa nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt có chút mơ màng. Ngay khi tôi còn chưa kịp hiểu hoặc nghĩ ra lời giải thích cho hành vi của mình thì cậu ấy đã vươn tay lên ôm lấy cổ tôi.

Rất ít khi tôi tiếp xúc cơ thể với người khác thế này. Trước đây khi tôi cùng với đám bạn của mình chơi đùa với nhau, thậm chí còn cố ý đụng chạm. Nhưng chuyện đó khác, hành động đùa cợt vô ý của trai thẳng và hành động thân mật đột xuất của Hạ Thanh Hòa hoàn toàn khác nhau.

Ngón tay cậu ấy lạnh như băng áp vào vùng cổ nóng hầm hập của tôi.

Cậu ấy nhìn chằm chằm tôi chừng hai giây? Cũng có lẽ là ba giây.

Bởi vì hô hấp và nhịp tim đều rất loạn cho nên tôi không thể đếm giờ chính xác.

Nói tóm lại, khi tôi chẳng hề chuẩn bị gì hết, Hạ Thanh Hòa cứ thế ôm cổ tôi kéo xuống hôn lên môi tôi.

Là môi của cậu ấy, áp lên môi tôi.

Hạ Thanh Hòa nhắm mắt, hàng mi đen dài nổi bật trên làn da trắng nõn. Một tia chớp lóe lên xé rách mây đen, mặc dù không nhìn thấy nhưng tôi cảm nhận được, có lẽ trăng đã xuất hiện rồi.

Cậu ấy cứ áp môi lên môi tôi như vậy, không cử động, thậm chí tôi còn nghi ngờ phải chăng cậu ấy đã ngủ rồi.

Để kiểm chứng cậu ấy đã ngủ say hay chưa, tôi cũng nhắm mắt, khiến nụ hôn này sâu hơn.

Cả người Hạ Thanh Hòa tỏa ra mùi thơm.

Giống như một góc nhỏ bị ngày mưa bão che khuất ánh mặt trời, vừa dịu dàng lại vừa đẹp đẽ.

Chương 52

***

Có lẽ con người chúng ta bắt đầu hôn từ khi mới sinh ra.

Bé sơ sinh được bố mẹ hôn, trưởng thành rồi thì hôn người yêu.

Trong cuộc sống bình thường, chúng ta hôn ánh nắng, hôn gió nhẹ, hôn bông tuyết, hôn hạt mưa, đương nhiên, cũng hôn bụi bặm và sóng nhiệt.

Trừ những thứ đó ra, mỗi ngày chúng ta đều hôn đồ ăn, hôn rượu ngon.

Tóm lại, từ bé đến lớn, đôi môi của chúng ta đã được nếm mỹ vị cao cấp nhất chốn nhân gian.

Tôi cho rằng bản thân mình chính là người trải sự đời nhưng giờ phút này mới phát hiện, cái hôn mỹ vị nhất trên thế gian này vừa mới xảy ra.

Môi chạm môi, cảm giác này khác biệt với tất cả những khoảnh khắc nào trước đây.

Bởi vì không biết rốt cuộc Hạ Thanh Hòa đang ngủ hay tỉnh rồi, tôi không dám làm động tác quá mạnh, song tôi vẫn hi vọng cậu ấy có thể cảm nhận được tôi đang hôn cậu ấy.

Hành vi lén lút sờ mó không phải là hành vi của người quân tử, nhưng nếu như bạn muốn tôi đánh thức cậu ấy rồi mới hôn, tôi sợ bản thân mình không có gan ấy.

Đôi khi con người cũng sẽ hèn nhát, tôi cũng có quyền xấu hổ chứ.

Một cái hôn tràn ngập tâm tư riêng. Môi của tôi chạm vào môi cậu ấy, sâu hơn một chút, cậu ấy khẽ phát ra một tiếng "ưm" bằng giọng mũi.

Giống như nghi ngờ, cũng giống như đồng ý.

Chẳng qua, nhất định không phải từ chối.

Giữa đôi môi dán vào nhau có một luồng kích thích vui sướng khẽ khàng chuyển động. Nó chuyển từ người tôi sang người cậu ấy, dạo quanh một vòng rồi lại quay về bên tôi.

Khi kích thích vui sướng ấy quay về bên tôi, nó đã mang theo hơi thở và độ ấm của cậu ấy, vì thế vui sướng tăng lên gấp bội.

Niềm vui tăng lên gấp bội, động tác của tôi càng to gan hơn.

Đầu lưỡi dùng để cảm nhận mùi vị nhân gian. Mà mùi vị nhân gian đáng giá thưởng thức nhất đó chính là mùi vị của người yêu.

Khi tôi vươn đầu lưỡi chạm vào môi Hạ Thanh Hòa, tôi chợt nhận ra rằng, trong đầu tôi đã tự động dán nhãn "người yêu" cho cậu ấy.

Tôi biết điều này có hơi vô liêm sỉ.

Trong tình huống mà người ta không hay biết gì tôi đã tự tiện chiếm lấy người ta.

Hành vi này có phạm tội không?

Mang theo tâm trạng ấy, tôi vươn đầu lưỡi cạy hàm răng cậu ấy ra.

Có lẽ trong mơ cậu ấy không thể phản kháng, cũng có lẽ cậu ấy đang phối hợp với động tác của tôi, giúp tôi dễ dàng cạy hé mở hàm răng ấy. Khoang miệng kia thoải mái chấp nhận tôi.

Trong mắt tôi, hôn và ôm là cách thức biểu đạt tình yêu thích hợp hơn cả tình dục. Hơi thở đan vào nhau truyền đạt tất cả cảm xúc của hai người bọn tôi.

Hôn là một nghi thức rất công bằng, nó là sự trao đổi, là sự dâng tặng và đòi hỏi giữa đôi bên. Khi đầu lưỡi quấn lấy nhau, dâng hiến hết thảy dịu dàng và kích động cho đối phương. Nụ hôn miên man, thậm chí có thể kéo dài đến khi sinh mệnh khô héo.

Đầu lưỡi của tôi chạm vào hàm răng cậu ấy, thực ra tôi không cảm nhận được độ ấm, bởi vì tôi và cậu ấy đã hòa làm một. Thân nhiệt của chúng tôi như nhau.

Đúng vậy, tôi áp đầu lưỡi lên răng cậu ấy, cậu ấy khẽ run lên, bàn tay nắm chặt vạt áo tôi.

Cậu ấy vẫn còn tỉnh.

Đương nhiên, có lẽ chỉ tỉnh trong khoảnh khắc vừa mới thôi.

Nhưng không cần biết thế nào, cậu ấy không đẩy tôi ra mà vẫn nhắm mắt hưởng thụ.

Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày tôi hôn một người cùng giới tính. Cũng tựa như chưa bao giờ tôi nghĩ rằng sẽ có một ngày mình sẽ mê đắm hương vị này tới mức cả thế giới xoay chuyển.

Mây đen rẽ ra một đường, ánh trăng chiếu rọi qua khe hở ấy.

Mưa còn chưa ngừng, ánh trăng vương nước mưa lành lạnh rơi trên cơ thể chúng tôi.

Ánh trăng lạnh nhưng chúng tôi lại nóng hầm hập.

Tôi có thể cảm nhận được cậu ấy đang ôm mình, một tay đặt trên vai tôi, tay kia ôm lấy eo tôi.

Hạ Thanh Hòa giống như một con vật nhỏ, một chú hồ ly trốn trong núi rừng ngày hè nghìn năm mới gặp một lần. Nó chỉ xuất hiện vào ngày mưa bão, chỉ hôn một người tên là Khâu Dương.

Tôi chấp nhận vận mệnh này.

Khi mây đen một lần nữa che khuất ánh trăng, thế giới của hai chúng tôi quay về với bóng tối.

Tôi hơi thẳng người, buông đôi môi nóng ấm ra.

Hạ Thanh Hòa vẫn nhắm chặt mắt, không biết vì cậu ấy không muốn hay không dám nhìn tôi.

Tôi nói:

- Uống say rồi à?

Cậu ấy lắc đầu.

- Nếu không say thì nghe anh nói câu này nhé?

Cậu ấy không cử động, có lẽ khoảng chừng năm giây, cậu ấy mở mắt ra.

Ngày mưa bão thật sự dễ dàng khiến người ta đưa ra quyết định bình thường chẳng thể đưa ra.

Tôi nói:

- Từ ngày mai trở đi đừng viết thư cho anh nữa.

Mắt cậu ấy lấp lánh.

- Có lời nào muốn nói thì nói thẳng với anh luôn đi. – Tôi nuốt nước bọt, tim đập nhanh tới mức như thể sắp ngất đi, tôi nói – Những chuyện khác không quan trọng, chủ yếu muốn nghe em nói câu kia.

- Mỗi ngày đều thực sự rất thích anh.

Hạ Thanh Hòa nói với tôi.

Chương 53

***

Tôi có chút không vui.

Mặc dù Hạ Thanh Hòa đỏ mặt nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng như ngâm trong nước nóng, nhưng tôi vẫn cảm thấy không vui.

Nguyên nhân tôi không vui rất đơn giản, cậu ấy cướp mất lời thoại của tôi.

Theo kịch bản của tôi, đáng lẽ cậu ấy phải hỏi "Câu nào?" mới đúng.

Sau đó tôi sẽ học theo dáng vẻ của cậu ấy để nói "Hôm nay cũng thực sự rất thích em".

Vậy mới đúng.

Hạ Thanh Hòa chơi xấu.

Được rồi, bên trên là tôi được hời còn khoe mẽ.

Thực ra tôi cũng rất vui, vui tới mức không biết phải làm gì.

Con người tôi cũng coi như có mối quan hệ rộng, đi đến đâu nhân duyên đều không tệ, duyên dị tính cũng tốt. Bao nhiêu năm nay cũng có không ít cô gái xinh đẹp tỏ tình với tôi. Khi được tỏ tình tôi cũng vui lắm, cảm giác được người khác yêu thích vô cùng thỏa mãn lòng ham hư vinh của tôi.

Tôi rất cảm ơn sự yêu thích ấy, đồng thời cũng không thể không cảm thán một câu, bọn họ thực sự rất có mắt nhìn.

Chẳng qua nghĩ lại, vào giây phút Hạ Thanh Hòa nói câu đó với tôi, cảm giác ấy vô cùng xa lạ, khác hoàn toàn so với cảm giác phấn khởi và đắc ý mỗi khi được tỏ tình trước đây. Giống như bỗng dưng có luồng điện chạy từ đầu ngón tay đang đặt trên cổ tôi vào sâu trong cơ thể, vừa tê vừa ngứa, không đến nỗi chí mạng nhưng quấy nhiễu khiến người ta không thể duy trì nhịp thở ổn định bình thường.

Nếu nói những người khác tỏ tình sẽ thỏa mãn lòng ham hư vinh của tôi. Vậy thì lời tỏ tình của Hạ Thanh Hòa lại có thể khơi dậy trái tim muốn làm bừa trong tôi.

Cậu ấy nói với gương mặt ngây thơ đến vậy khiến cho trong cơ thể tôi bùng nổ như chứa cả vạn tấn thuốc nổ.

Trong nháy mắt, tôi cứ ngỡ mình là chiếc tàu chở hàng lớn trên biển. Cậu ấy ra lệnh một câu, đống thuốc tôi chở nháy mắt nổ tung, tôi bị nổ thành vô số mảnh vụn không đếm xuể, dập dềnh phiêu bạt theo sóng biển cậu ấy gây nên.

Hạ Thanh Hòa nhìn chằm chằm tôi:

- Khâu Dương?

Có lẽ đợi mãi không thấy tôi có phản ứng gì, cậu ấy cau mày.

Đâu phải tôi không có phản ứng gì, chẳng qua phản ứng của tôi giấu bên dưới lớp da, cậu ấy không nhìn thấy mà thôi.

- Khâu...

Không thể để cậu ấy nói thêm nữa, cậu ấy nói thêm một câu, có lẽ tôi sẽ ngất đi mất.

Nói như vậy tôi thực sự không có tí tiền đồ nào, song tôi cũng chỉ đành nói vậy mà thôi.

Chân đã tê rần nhưng tôi không muốn cậu ấy xuống khỏi người tôi. Dù sao không tàn phế được, cứ để cậu ấy nằm đi.

Tôi cúi người, hôn lên giữa mày cậu ấy. Mong cậu ấy có thể hiểu ý của tôi, không được cau mày.

Có lẽ cậu ấy hiểu rồi, bởi vì khi tôi chống thẳng người lên, đôi mi của cậu ấy cũng dãn ra, nhìn tôi cười.

- Hôn thêm một cái nữa có được không? – Hạ Thanh Hòa hỏi tôi.

Rốt cuộc dạng người gì mới có thể hỏi được câu như vậy với gương mặt ngây thơ thế kia?

Chuyện này bảo tôi phải trả lời thế nào đây?

Không thể trả lời, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn hôn cậu ấy.

Ngay cả lúc hôn Hạ Thanh Hòa cũng như đang cười. Dẫu tôi nhắm mắt nhưng vẫn có thể cảm thấy độ cong trên khóe môi cậu ấy.

Cậu ấy vui lắm à?

Bởi vì tôi hôn cậu ấy sao?

Ngược lại tôi cũng vui lắm.

Bởi vì tôi hôn cậu ấy.

Chân thực sự rất tê, tư thế của tôi không được tự nhiên, cái hôn này triền miên đẹp đẽ, tôi không muốn bị ép buộc chấm dứt nó. Vì thế tôi vừa hôn vừa kéo người cậu ấy.

Tôi nằm thẳng xuống thảm, kéo Hạ Thanh Hòa nằm trên người tôi.

Chúng tôi nằm bên cửa sổ, một trên một dưới, chẳng hề rụt rè chút nào, chúng tôi hào phóng cho mây đen và mưa bão ngoài kia nhìn thấy chúng tôi.

Hôn là một chuyện thật tuyệt vời và lãng mạn. Người dung tục như tôi cũng thoắt cái biến hình thành thanh niên văn nghệ một bụng tài hoa.

Tôi muốn làm thơ trên người Hạ Thanh Hòa, viết một bài thơ kiểu "Tôi có nên ví em với ngày mùa hạ" hay "Nhưng mùa hạ của em sẽ vĩnh viễn không điêu tàn".

Dẫu vậy, tôi biết, tôi không viết được.

Tôi chỉ có thể viết ra một câu.

- Hạ Hạ, hay là làm người yêu anh đi?

Chương 54

***

Ánh mắt Hạ Thanh Hòa nhìn tôi, phải chăng còn mang theo men say?

Cậu ấy nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu, thậm chí tôi đã nghi ngờ cậu ấy chưa từng nghĩ sẽ làm người yêu của tôi.

Chẳng qua cuối cùng tôi vẫn nhận được câu trả lời của cậu ấy.

Cậu ấy chợt ôm lấy tôi, tôi nghe rất rõ cậu ấy đã cười bên tai mình.

Sau tiếng cười, cậu ấy khẽ "vâng" một tiếng rồi nói:

- Muốn làm người yêu anh.

Giọng của Hạ Thanh Hòa vẫn nhẹ nhàng bay bổng tựa mây, không phải mây đen bên ngoài lúc này, mà là đám mây trắng bồng bềnh như kẹo bông giữa bầu trời trong xanh.

Rất đáng yêu.

Rất đáng yêu nhưng người bình thường chẳng thể nắm bắt.

Chẳng qua, tôi đâu phải người bình thường.

Tôi là người liên tục nhận được thư tình của Hạ Thanh Hòa trong mấy ngày liền. Là người mỗi ngày đều được Hạ Thanh Hòa nói thực sự rất thích.

Tôi, Khâu Dương, ngầu.

Tôi ôm cậu ấy, bật cười theo. Niềm vui từ tận đáy lòng không thể kiềm chế được thể hiện ra bên ngoài. Giống như hồi nhỏ đón Tết, nhận được một bao lì xì lớn, nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.

Chúng tôi chẳng khác nào hai đứa ngốc, ngày mưa to gió lớn, nằm bên cửa sổ ôm nhau rồi cười.

Hạ Thanh Hòa nói:

- Khâu Dương, anh không uống say đấy chứ?

- Không hề. – Mặc dù tôi cảm thấy mình hơi chóng mặt thật, nhưng không phải do tôi uống say, mà do cậu ấy.

Tôi ngồi dậy, mỉm cười nhìn cậu ấy, dường như chẳng nỡ chớp mắt chút nào.

Hạ Thanh Hòa vươn tay nhéo mặt mình:

- Đau.

Tôi nhìn cậu ấy cười, học theo dáng vẻ cậu ấy nhéo má mình:

- Đau thật.

Chúng tôi nhìn nhau rồi bật cười ha ha, cười tới mức mây đen tan biến.

Từ lúc lên mười tôi đã bắt đầu ảo tưởng về một tình yêu ngọt ngào.

Đúng vậy, tôi chính là nhóc đẹp trai trưởng thành sớm.

Chẳng qua, ảo tưởng cũng chỉ là ảo tưởng, niềm vui mà hàng vạn ảo tưởng đẹp đẽ mang tới đều không dữ dội bằng một mối tình chân thật.

Những hình ảnh "người vợ" xinh đẹp, chân dài, ngực bự nháy mắt bị xóa sạch, chẳng để lại chút dấu vết nào. Hạ Thanh Hòa như thể biết pháp thuật, chỉ trong chốc lát đã chiếm cứ toàn bộ thế giới của tôi.

Vào cái ngày chúng tôi chính thức xác nhận quan hệ yêu đương, nửa ngày sau trời chợt dừng mưa bão.

Ánh dương xuyên qua tầng mây rải rác chiếu xuống, thế giới bên ngoài vừa ẩm ướt vừa ấm áp.

Hạ Thanh Hòa nói:

- Nhưng Khâu Dương này, anh không phải là trai thẳng à?

Cậu ấy chỉ vào bản thân:

- Em là con trai.

- Anh biết. – Đương nhiên tôi biết cậu ấy là con trai – Quả thực trước đây anh đúng là trai thẳng.

Đống đĩa phim và tranh AV trong nhà có thể làm chứng cho tôi.

Nhưng con người sẽ luôn thay đổi.

Chiều cao cân nặng đang thay đổi, tóc và diện mạo cũng đang thay đổi. Gu bạn gái lý tưởng của một số người sẽ thay đổi theo tuổi tác, còn tôi thuộc dạng theo thời gian dần trôi, bất cẩn tự thay đổi xu hướng tính dục của mình.

Tôi nói:

- Nếu ban đầu em không chuyển đến đây, không trở thành hàng xóm của anh, không viết cho anh những lá thư kia, không nói với anh nhiều lời như vậy, có lẽ anh sẽ mãi là trai thẳng.

Cậu ấy đỏ mặt nhìn tôi rồi mím môi cười.

- Vậy vì em mà anh mới trở thành thế này à?

Tôi gật đầu.

Tôi sực nhớ ra điều gì, nói với cậu ấy:

- Em đừng cảm thấy có lỗi với anh.

Cậu ấy nghi ngờ hỏi tôi:

- Tại sao em lại phải thấy có lỗi với anh?

- Chẳng phải bọn em đều thế cả sao? Bẻ cong một chàng trai thẳng, kéo bọn họ cùng đi trên con đường khó khăn này sẽ cảm thấy có lỗi với bọn họ ấy? – Tôi nói – Không cần đâu, có người yêu như em, anh rất vui.

Hạ Thanh Hòa phì cười:

- Em sẽ không làm thế đâu.

- Hả?

- Em sẽ không cảm thấy có lỗi đâu. – Hạ Thanh Hòa ngoắc ngón tay của tôi, cúi đầu cười nói – Em vui vẻ và hạnh phúc còn không kịp đây này, tại sao em phải cảm thấy có lỗi vô nghĩa như vậy chứ?

Chương 55

***

Con người Hạ Thanh Hòa khiến tôi cảm thấy rất bất ngờ.

Tôi tưởng rằng cậu ấy là một người suy nghĩ tinh tế tới mức nhát gan. Nhưng trên thực tế, cậu ấy vừa chân thành vừa thẳng thắn vô tư.

Đôi mắt sáng ngời của cậu ấy nhìn tôi:

- Chuyện thế này xảy ra thuận theo tự nhiên, không có gì sai trái hết. Em thật lòng với anh, tại sao em phải có lỗi?

Tôi rất thích kiểu thẳng thắn vô tư đó. So với cậu ấy, rõ ràng tôi hẹp hòi hơn nhiều.

Tôi nói:

- Ngầu lắm.

Cậu ấy sững người một lát, sau đó kéo tay tôi cười lớn.

Hiếm khi mới thấy cậu ấy cười to như vậy, không còn hình tượng gì hết nhưng lại càng đáng yêu hơn.

Hạ Thanh Hòa phát hiện tôi cứ nhìn cậu ấy mãi, từ từ ngưng cười, cũng nghiêm túc nhìn lại tôi.

Bỗng dưng chỉ trong khoảnh khắc thôi tôi có cảm giác cậu ấy đang dùng ánh mắt để xăm hình cho tôi, tựa hồ cậu ấy cứ nhìn chằm chằm tôi mãi như thế, không lâu sau trên người tôi sẽ xuất hiện dấu ấn của cậu ấy vậy.

Cảm giác này quá kỳ diệu, có lẽ, đây chính là cách thức thể hiện chân chính của tình yêu.

- Trời nắng rồi. – Hạ Thanh Hòa quay đầu nhìn ra bên ngoài.

Tôi kéo cậu ấy đứng dậy:

- Ra ngoài phơi nắng với anh.

Tôi không quen cảm giác dắt tay người ta đi đường. Nhưng thói quen này không nói rằng tôi không thoải mái, ngược lại, bởi vì mỗi lần nắm tay đều khiến tim tôi đập quá nhanh, đầu óc quá tải, cơ thể mất khống chế.

Nói đơn giản hơn thì là, cầm tay Hạ Thanh Hòa đi đường, tôi sẽ căng thẳng và kích động tới mức tự vấp vào mình.

Mở cửa ra, bầu không khí trong lành sau cơn mưa giống như một quả bóng nước khổng lồ đập thẳng vào mặt tôi. Thoải mái, tinh thần nháy mắt dâng cao hơn.

Chỉ mấy phút trước thôi tôi còn thấy đầu óc quay quay do uống rượu, cho nên cảm giác "cả thế giới này đều mơ hồ, chỉ có mình cậu ấy là rõ ràng", hoàn toàn vì men rượu đang tác quái.

Nhưng vào lúc này, chúng tôi đứng trong sân nhà ướt sũng, đứng trong làn gió trong lành, đứng trong ánh mặt trời dịu dàng ngày hạ. Tôi vẫn chỉ nhìn thấy mình Hạ Thanh Hòa, tất cả những thứ khác đều trở thành vật đính kèm của cậu ấy.

Tôi ghi nhớ hình ảnh và cảm giác lúc này để ngày sau vẽ lại.

Khi cậu ấy quay đầu sang nhìn tôi, không ngờ tôi còn thật sự cảm thấy cho dù thế giới có thay đổi thì cậu ấy sẽ vĩnh viễn tươi đẹp như thế.

Tôi nhớ tới một câu trước đây cậu ấy từng viết trong thư gửi tôi.

"Trước đây em luôn cảm thấy tất cả mọi vật rồi sẽ đi đến hồi kết. Tới lúc ấy, hoa khô cỏ héo, biển cạn, núi cũng sập, tất cả đều chẳng còn ý nghĩa. Nhưng mùa hạ năm nay khiến em chợt hiểu ra một điều, tình yêu có thể khiến cho thế giới này không suy tàn."

Đương nhiên, không phải cậu ấy đang thể hiện tình yêu với tôi mà vì cảm thán nhận ra sức mạnh của sự sống từ bông hoa nhỏ màu vàng, giây phút ấy cậu ấy cảm thấy yêu thương cuộc sống đến lạ.

Vậy mà tôi lại thấy, câu nói kia có thể áp dụng vào thời khắc này, thích hợp dành tặng cho cậu ấy.

Hạ Thanh Hòa nói:

- Khâu Dương, anh có biết tại sao em lại chuyển đến đây không?

- Không phải vì bố em à?

Cậu ấy nhìn tôi cười:

- Phần nhỏ nguyên nhân thôi. Thực ra nếu như muốn chuyển khỏi nhà ra ở một mình, em có rất nhiều nơi để lựa chọn.

Tôi nhìn cậu ấy, ngờ ngợ bản thân có thể sắp biết được một chuyện lớn khó lường.

Quả nhiên, cậu ấy nói:

- Khi ấy em đang đi xem phòng, chuẩn bị tìm kiếm một nơi ở xa trung tâm thành phố, tốt nhất là xung quanh ít nhà và sạch sẽ một chút.

Cậu ấy ngừng một lát, vươn tay xoa xoa thùy tai của mình, dường như có chút xấu hổ.

- Khi ấy em có ba nhà để lựa chọn, vốn dĩ không định mua ở đây đâu. – Cậu ấy cúi đầu, vuốt ve Công Chúa vừa sấn tới đây – Nhưng hôm đó xem nhà xong và chuẩn bị rời khỏi, em nhìn thấy có anh hàng xóm đang tập thể dục theo đài trong sân.

Cậu ấy bật cười thành tiếng:

- Bài tập thể dục số tám của học sinh toàn quốc, "Thời đại đang vẫy gọi".

Hạ Thanh Hòa ngẩng đầu nhìn tôi:

- Anh đoán xem, đó là ai?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro