Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36-40

Chương 36

***

Tôi chợt nhận ra một điều, đối với một số người, một số vấn đề không quan trọng thậm chí trước giờ chưa từng suy nghĩ đến lại là vấn đề quấy nhiễu nhiều người. Nó tựa dây leo, quấn chặt lấy người ta, mà người bị quấn chặt kia có lẽ đã sắp chẳng thể hít thở.

Giống như tôi, trước giờ tôi chưa từng nghĩ đến vấn đề về xu hướng tính dục của mình. Bởi vì ngay từ khi bắt đầu, người bên cạnh tôi đều giống với tôi. Tôi là sự tồn tại "đại chúng". Mấy vấn đề khiến tôi đau đầu thường là tại sao bây giờ đối tượng yêu đương của tôi còn chưa xuất hiện, tôi có thể thích một ai đó hay không, liệu việc tôi thích một người có gây ảnh hưởng gì đến đối phương hoặc bản thân tôi, hay là những người xung quanh tôi hay không.

Xem ra tôi sống vừa may mắn vừa thoải mái.

Nghĩ đến đây, tôi chợt cảm thấy lời tôi an ủi cậu ấy thật thừa thãi, không ở trong hoàn cảnh cậu ấy, chẳng thể hiểu được điều cậu ấy lo. Tôi không phải đồng tính, tôi cũng chưa từng trải qua những tâm sự ấy. Tôi không thể dễ dàng nói ra câu "có sao đâu" hay "đâu đến mức ấy".

Da mặt tôi thực sự rất dày.

- Này, - Tôi vội vàng giải thích – Tôi không có ý đó đâu, tôi chỉ muốn nói, cậu đừng buồn vì chuyện này.

Cậu ấy quay sang, nghiêng đầu nhìn tôi, im lặng chừng ba phút rồi mới cười nói:

- Tôi không buồn.

Không buồn vậy cậu thở dài cái gì?

Cậu đang trêu tôi đấy à?

Chỉ trong nháy mắt ấy thôi, hình tượng của Hạ Thanh Hòa trong lòng tôi lại tốt đẹp hơn một chút.

Dịu dàng, nhẫn nhịn, nhận hết tủi thân nhưng vẫn đối diện với cuộc sống bằng sự lạc quan.

Thái độ của cậu ấy thực sự rất đáng để cho loại người "thân kiên chí tàn" như tôi phải học tập.

Tôi nói:

- Được, không buồn là tốt rồi.

Thực ra tôi còn muốn nói thêm mấy câu, nhưng lại cảm thấy không nên bóc vảy vết thương của người ta thì hơn.

Chúng tôi ngồi trò chuyện, nhìn đám mây lững lờ trôi, ăn kem, cảm thụ từng giây phút thời gian qua đi.

Chú chó lớn nằm ngủ bên chân Hạ Thanh Hòa, có vẻ nó rất ỷ lại cậu ấy.

Cũng phải thôi, hai người họ cũng coi như sống nương tựa vào nhau.

- Khâu Dương.

Hạ Thanh Hòa chợt gọi tên tôi làm tôi giật mình.

Hai từ "Khâu Dương" như được cụ thể hóa theo âm thanh thốt ra từ miệng cậu ấy. Khoảnh khắc ấy, tôi nhìn thấy hai chữ này nhảy nhót trên trang giấy. Chúng xuất hiện dưới nét chữ Hạ Thanh Hòa, mang theo mùi nước hoa trên thư.

- Hả? – Tôi đã ăn hết kem, chỉ ngậm que gỗ trả lời cậu ấy.

Cậu ấy chần chừ một lát, sau đó hỏi:

- Tại sao anh lại chuyển đến đây?

Tôi sống ở đây một mình cũng đã gần năm rồi. Trước lúc đến đây, xung quanh không có ai để nói chuyện hết.

Thật ra ban đầu rất hợp ý tôi, nhưng lâu dần, tôi vẫn mong có một người trò chuyện.

- Nếu tôi nói ghét cuộc sống nhanh của thành phố thì có ngu ngốc lắm không?

Cậu ấy cúi đầu cười, khẽ nói:

- Tôi cũng thế.

- Cậu cũng thế à?

- Ừ... - Cậu ấy kéo dài giọng, kéo dài tới khi tôi tưởng rằng cậu ấy đang luyện phổi, chợt nghe cậu ấy nói – Một phần nguyên nhân thôi.

Hạ Thanh Hòa vươn tay cọ chóp mũi, khẽ nói:

- Khâu Dương, anh có tò mò về chuyện của tôi không?

Hóng hớt? Đào bới chuyện cá nhân người ta?

Trước giờ tôi không thích hớt chuyện người khác, bởi vì suy cho cùng người ta đâu có liên quan gì đến tôi.

Mẹ tôi nói suy nghĩ này của tôi chứng minh tôi là một kẻ lạnh lùng từ sâu trong xương tủy.

Nhưng anh đẹp trai lạnh lùng giờ đây thực sự rất tò mò về chuyện của cậu ấy.

- Nếu cậu bằng lòng nói, tôi có thể nghe.

- Vậy nếu tôi không chủ động nói thì anh không hỏi hả?

Tôi gật đầu:

- Bởi vì làm vậy không lịch sự.

Tôi nói với cậu ấy:

- Con người đều phải tôn trọng lẫn nhau. Tôi thấy cậu cũng không phải người thích nói chuyện, hỏi quá nhiều sợ sẽ khiến cậu cảm thấy khó chịu. Dù sao hai chúng ta cũng chỉ là hàng xóm mà thôi.

Hàng xóm mà thôi.

Tôi nhớ đến những lá thư kia.

Tôi hiểu, cậu ấy không chỉ muốn làm hàng xóm của tôi.

- Tôi chuyển đến đây vì một người. – Khi nói ra câu này, trái tim tôi nháy mắt bắn lên tận cổ họng.

Tôi quay sang nhìn cậu ấy.

Bấy giờ có một đám mây hờ hững ngang qua đỉnh đầu tôi, cản lại ánh mặt trời, giống như vây chúng tôi trong một không gian nhỏ độc lập.

Cậu ấy định tỏ tình à?

Tôi hỏi cậu ấy với vẻ căng thẳng:

- Là ai?

Cậu ấy nhìn tôi cười:

- Anh đoán xem.

Chương 37

***

Tôi đoán?

Cậu ấy bảo tôi đoán?

Vậy chắc chắn tôi sẽ cảm thấy cậu ấy chuyển đến đây vì tôi.

Không phải do tôi tự đa tình đâu, chẳng qua khi cậu ấy nhìn về phía tôi, rõ ràng ánh mắt kia đang viết – Khâu Dương, là vì anh đó.

Thậm chí trong đầu tôi còn vang lên tiếng ca của Vương Phi: Em nguyện vì anh, em nguyện vì anh, em nguyện vì anh quên đi tên chính mình...

BGM vừa vang lên, bỗng cảm thấy có chút lãng mạn.

Cơn gió nhẹ thoáng qua như mang theo sóng nhiệt, tôi nói:

- Hôm nay trời nóng thật đấy,

Đám mây trên đỉnh đầu đã bị gió thổi đi làm thế giới nhỏ của người khác rồi, hai người chúng tôi phơi mình dưới ánh mặt trời chói chang.

Cậu ấy gật đầu:

- Ừ, tôi lấy cho anh thêm một que kem nữa nhé.

Dứt lời, cậu ấy đứng dậy vào phòng, khi bước ra đưa cho tôi một que kem người tuyết.

Tôi rất muốn nói dẫu cho đang là mùa hè thì ăn nhiều kem cũng không tốt. Nhưng tôi cảm thấy bản thân mình nói những lời này chẳng có ý nghĩa gì, tôi bèn cầm lấy, mở giấy gói ra.

Tôi cắn chiếc mũ của người tuyết nhỏ, cảm thấy bụng dạ của mình thực sự quá nham hiểm.

Hạ Thanh Hòa hỏi tôi:

- Anh đoán ra rồi à?

Tôi gần như nghe thấy tiếng tim đập bình bịch của mình, vô cùng sôi trào, vô cùng kích động.

- Tôi... - Tôi đắn đo suy nghĩ, khó nói thật.

Thực ra chỉ trong nháy mắt ấy thôi, tôi đã hơi chần chừ. Tôi chẳng rõ rốt cuộc bản thân đang mong chờ cậu ấy tỏ tình hay sợ hãi cậu ấy tỏ tình.

Mặc dù trước đây tôi cũng không phải dạng học tập tốt, nhưng từ nhỏ tới lớn thường có người nói với tôi: Cậu nhóc thông minh lắm, chẳng qua không chịu học mà thôi.

Tất nhiên rồi, mẹ tôi nói câu này chẳng khác nào giải khuyến khích ai ai cũng có trong mấy cuộc thi. Nhưng tôi luôn nghĩ nó là thật.

Một người bao năm thông minh như tôi, sau khi gặp Hạ Thanh Hòa, đầu óc bỗng trở nên ngu ngốc.

Tôi đoán, có lẽ vì lý do thời tiết, thời tiết nóng quá. Thời tiết nóng, trí thông minh của tôi cũng héo hon theo những cây ở trong vườn.

- Là... tôi à, tôi đâu...

- Đương nhiên là bố tôi. – Hạ Thanh Hòa ngắt lời tôi.

Tôi ngạc nhiên quay sang phía cậu ấy. Nhìn cậu ấy ngậm que kem, chẳng hiểu sao tôi lại thấy có chút chút thất vọng với đáp án này.

Vòng vo nửa buổi, chẳng ngờ tôi còn thật sự chờ mong.

Cậu ấy nói:

- Tôi không về nhà không chỉ vì tôi là đồng tính.

Cậu ấy vươn đầu lưỡi liếm que kem, mặt của người tuyết cứ thế bị cậu ấy liếm qua.

- Ông ấy không thích nghề nghiệp của tôi, cảm thấy nó không có tương tai. – Hạ Thanh Hòa nói – Người nhà tôi đều làm ăn, theo sắp đặt của bọn họ, đáng lẽ ra tôi phải đi theo con đường của họ mới đúng.

Nghe lời cậu ấy nói, tôi cau mày.

- Ban đầu tôi cũng đi theo bọn họ, nhưng mà, một ngày nọ những bông hoa dại ven đường đã thu hút tôi. Tôi vô cùng mẫn cảm với mùi hương chúng tỏa ra. Thậm chí tôi có thể cụ thể hóa những mùi hương ấy trong đầu mình. – Giọng Hạ Thanh Hòa rất nhạt, rất khẽ, giống như cánh bồ công anh ngày hạ thoảng qua và dừng lại lông mi của chúng ta.

Cậu ấy nói:

- Ban đầu tôi rất tò mò, bắt đầu tự học tập nghiên cứu, mò mẫm bừa cuối cùng cũng vào ngành này.

- Ngành này?

Cậu ấy quay sang cười với tôi:

- Đúng vậy, ngành điều chế nước hoa.

Nói câu thật lòng, người cục mịch như tôi không hiểu biết về ngành này. Thậm chí khi nhìn giới thiệu nước hoa tôi còn không rõ hương mạt dược, hương nhựa thông rốt cuộc là gì.

- Nghe rất ngầu.

Hạ Thanh Hòa nhìn tôi cười:

- Đúng vậy, hơn nữa tôi cũng rất có thiên phú.

Tôi gật đầu, biểu đạt tin tưởng với lời cậu ấy nói.

- Ban đầu người nhà tưởng rằng tôi chỉ chơi thôi. Cho tới khi tôi bắt đầu bỏ rất nhiều thời gian và công sức vào nó. Thậm chí còn tuyên bố tôi muốn chuyển hẳn sang ngành ấy. – Hạ Thanh Hòa nói – Sau đó bố tôi nổi giận.

- Rồi cậu chuyển đến đây hả?

- Đương nhiên là không. – Hạ Thanh Hòa nói – Khi ấy chúng tôi cứ gặp mặt là lại cãi vã. Ông ấy càng cảm thấy ngành này vớ vẩn, tôi càng muốn làm cho thật tốt.

- Có khí phách!

Cậu ấy cắn que kem, bật cười thành tiếng, cười tới mức đôi mắt cong cong, giống như trăng non thỉnh thoảng cũng xuất hiện trên nền trời xanh vào ban ngày.

- Vốn dĩ tôi làm rất tốt, thậm chí đã bắt đầu chuẩn bị cho việc mở nhãn hiệu nước hoa của riêng mình. – Hạ Thanh Hòa không cười nữa, cũng không nhìn tôi mà nhìn thẳng về trước. Không biết tầm mắt cậu ấy đã rơi xuống nơi nào, giọng nói cậu ấy ủ rũ, tựa hồ từ nơi núi non xa xôi vọng tới – Nhưng không biết tại sao, có lẽ tôi đã dùng sạch thiên phú của mình, không ngờ... lại mất khứu giác.

Tôi biết rồi, cậu ấy đang nhìn những hình bóng loang lổ. Buồn phiền sâu trong hồi ức tựa những hạt bụi rải rác trong không khí và ánh dương, theo cậu ấy từ quá khứ đến tận hiện tại.

Chương 38

***

Khi nói đến chuyện bản thân mình bị mất khứu giác, Hạ Thanh Hòa không tủi thân lau nước mắt như trong tưởng tượng của tôi mà vươn tay dụi mặt, khiến gương mặt nhỏ nhắn xinh xẻo kia hiện nếp nhăn.

Cậu ấy nói:

- Ban đầu tôi không dám nói với người ta. Sau đó... tôi mặt dày nói với bản thân "Mày xem, Beethoven mất đi thính lực vẫn có thể tiếp tục diễn tấu, vậy mày mất đi khứu giác cũng vẫn có thể tiếp tục điều chế nước hoa".

Tôi vội vàng nói tiếp:

- Đúng vậy đấy, thiên tài các cậu đâu giống như người bình thường chúng tôi.

Kết quả Hạ Thanh Hòa cúi đầu cắn một miếng kem, sau đó nói mơ hồ:

- Sự thực chứng minh, tôi không phải thiên tài.

Con người chúng ta chính là loại sinh vật rất dễ tự cho rằng mình giỏi. Dường như mỗi người đều muốn chứng minh bản thân mình khác biệt so với người khác. Đối với chúng ta, thừa nhận bản thân mình là một người bình thường trong biển người thực sự là một chuyện rất đau khổ.

Dù sao chăng nữa, thiên tài chỉ là số nhỏ, còn chúng tôi là "đại đa số người".

- Tôi không xứng để sánh với Beethoven. – Hạ Thanh Hòa vừa ăn kem vừa kể cho tôi nghe một chuyện chắc hẳn cậu ấy đã rất khó chấp nhận với giọng bình thường chẳng khác nào mùa hè rất nóng, mùa đông rất lạnh – Cho nên sau khi nộp tác phẩm cuối cùng tôi đã từ bỏ.

Trong lúc nói chuyện, đôi mắt cậu ấy luôn lấp lánh nét cười, giọng điệu cũng nhẹ nhàng tới mức khó tin.

Tôi đang nghĩ, nếu có một ngày tôi không nhìn được nữa, hoặc tay không cầm nổi bút vẽ, một người họa sĩ như tôi chắc chắn sẽ rất suy sụp. Mặc dù lúc nào tôi cũng cằn nhằn biên kịch đòi bản thảo như đòi mạng, cũng oán thán mỗi ngày đều không vẽ xong. Nhưng nếu thật sự có một ngày năng lực vẽ tranh của tôi bị tước đoạt, có lẽ tôi sẽ cảm thấy trời đất sụp đổ.

So với cậu ấy, tôi thực sự chẳng có tiền đồ.

Dẫu vậy, khi tôi nhìn qua, có giọt lóng lánh vương trên khóe mắt Hạ Thanh Hòa.

Phải chăng là kim cương.

- Tác phẩm cuối cùng của cậu có tên "Hạ của anh" phải không? – Tôi buột miệng. Sau đó tôi biết, có lẽ mình đã gây họa rồi.

Cậu ấy sững người một lát, hay phải nói, sững người một hồi lâu. Khi cậu ấy hồi thần lại, que kem trong tay cũng đã tan ra rồi.

Tôi lấy khăn ướt trên chiếc bàn nhỏ trong sân cho cậu ấy, cậu ấy vừa lau tay vừa bất cẩn khiến kem đã tan rơi xuống quần.

Thực ra tôi không cần phải hỏi thêm nữa. Có lẽ một số chuyện trong lòng chúng tôi đều rõ.

Cậu ấy nói:

- Đúng, xin lỗi.

- Hả? – Sao tự dưng lại nói xin lỗi.

Cậu ấy ngồi xuống xử lý kem rơi dưới đất, khi đứng dậy, cậu ấy nói với tôi:

- Tôi đi thay quần.

Tôi nhìn thấy cậu ấy gần như chạy vào trong phòng, suýt nữa vấp phải bậc cửa.

Dáng vẻ ấy vừa buồn cười, vừa ngốc nghếch đáng yêu.

Tôi đứng trong sân, đi cũng không được mà ở cũng không xong.

Lần đầu tiên tôi cảm thấy có lẽ mình không nên trốn tránh một số chuyện, huống hồ đã đến nước này rồi, bây giờ tôi mà đi, phải chăng sẽ càng khiến cậu ấy tổn thương hơn?

Nhưng ở lại, tôi phải ngả bài với cậu ấy thế nào đây?

Tỏ tình với tôi, sau đó bị từ chối.

Cậu ấy vừa nói chuyện bản thân luôn canh cánh trong lòng, hiện tại còn bị tôi từ chối, cậu ấy có nghĩ quẩn không?

Tôi cảm thấy cậu ấy là một người tâm tư tinh tế và nhạy cảm đến mức gầy gò, lỡ như chuyện này làm hại người ta, vậy tôi sẽ biến thành gì?

Cho đến khi cậu ấy thay quần xong đi ra ngoài, tôi vẫn đang suy nghĩ vấn đề này... phải làm thế nào để thể hiện tôi là một trai thẳng một cách vừa khéo léo vừa dịu dàng đây?

Vấn đề này quá khó, tôi không thể không nói rõ ràng một lần nữa. Đối với tôi mà nói, vấn đề này còn khó hơn câu cuối cùng trong đề thi đại học môn vật lý.

- Anh...

Hạ Thanh Hòa không biết phải nói gì, đầu óc tôi nhất thời rút gân tự dưng lại ngắt lời cậu ấy.

Nhưng câu tôi buột miệng nói ra lại là:

- Tôi là trai thẳng.

Chương 39

***

Cái miệng của tôi, đôi khi không có còn hơn.

Bầu không khí vốn đã lúng túng rồi, tôi vừa nói như vậy, mây trên đỉnh đầu đều chạy tứ tán vì tôi.

Cậu ấy nhìn tôi, một lúc sau mới nói một câu:

- Ừ... tôi biết rồi.

Giọng cậu ấy giống gì nhỉ?

Giống một chú ong mật nhỏ dạo chơi trong lùm hoa cỏ mùa hè, nó ong ong quanh tôi, cuối cùng đâm thẳng vào đầu tôi.

Cậu ấy trả lời rất bình tĩnh, chẳng nhìn ra chút gì bất thường, thậm chí còn cười với tôi.

- Tại sao tự dưng anh lại nhắc đến vấn đề này?

- Không có gì. – Toàn thân tôi đổ mồ hôi, chẳng khác nào vừa chạy năm nghìn mét trong tiết trời nắng nóng bốn mươi độ.

Chẳng hiểu sao tôi không dám nhìn cậu ấy, trái tim như bị máy nghiền thịt khuấy trộn. Rõ ràng tôi từ chối cậu ấy, tại sao trong lòng lại khó chịu đến vậy?

Rất lâu trước đây tôi đã từng vẽ một bộ truyện tranh, nam chính trong đó bị cô gái mình thích từ chối.

Trong bộ truyện ấy, nam chính đã hình dung cảm giác bị từ chối với "Trời đất thay đổi vị trí, cây trên núi đổ sập xuống từng lớp như domino, sông hồ chảy ngược, ngay cả hoa cỏ cũng nháy mắt trở nên héo rũ".

Khi ấy biên tập của tôi nói: "Tốt lắm, đậm phong cách thiếu nữ."

Không biết tại sao, rõ ràng chỉ là một câu chuyện nhỏ nhiều năm về trước, tôi đã quên sạch sẽ mấy tình tiết khác rồi, vậy mà lúc này lại sực nhớ tới mấy khung truyện ấy.

Tôi nói:

- Vậy tôi về trước nhé.

Cậu ấy khẽ "ừ" một tiếng, sau đó ngồi xổm xuống vuốt ve chú Alaska há miệng thở hồng hộc nhìn tôi.

Lúc tôi bước ra ngoài có cảm giác như chân không phải chân, đùi không phải đùi, tôi cũng không còn là tôi nữa.

Lúc mở cửa ra, bên tai tôi bắt đầu văng vẳng âm thanh "Khâu Dương", tôi phát hiện cậu ấy gọi tên tôi vô cùng hay, còn hay hơn bất cứ lời nào cậu ấy từng nói.

Tôi đứng ngoài cổng, do dự giây lát, cuối cùng vẫn nhịn không quay đầu nhìn. Nhưng khi tôi đi đến cửa nhà mình, cố gắng hết sức không nhìn cậu ấy thì chiếc hòm thư của tôi lại vẫy tay chào tôi, khiến tôi liếc về phía nó theo phản xạ.

Cậu ấy vẫn ngồi quay lưng với tôi vuốt ve Alaska, bóng lưng vô cùng mỏng manh yếu đuối.

Nếu bóng lưng biết nói chuyện, vậy thì chắc hẳn bây giờ cậu ấy đang muốn thể hiện sự cô đơn phải không?

Tôi vào nhà, không dám ra ngoài nữa nhưng vẫn không nhịn được đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Cậu ấy vẫn ngồi xổm ở đó, cuối cùng ngồi bệt xuống đất.

Cậu ấy ngồi nơi đó, ôm chú Alaska nghe lời hiểu chuyện, một người một chó phơi nắng, tựa như hòa vào làm một với ngày hè này.

Vốn dĩ chất lượng ngủ của tôi rất tốt, kể cả khi phải chạy deadline thì cứ đặt đầu xuống gối là tôi ngủ sâu ngay.

Nhưng tối nay, tôi lăn qua lăn lại như nướng bánh trên giường.

Tôi chính là chiếc bánh ấy.

Không ngủ được, làm thế nào cũng không ngủ được, thậm chí tôi còn thử nghĩ tới những cô "bạn gái" và "vợ" mình, định bụng bắn máy bay một cái. Dù sao giải phóng áp lực thì cả cơ thể và tâm hồn đều vui sướng, có trợ giúp cho giấc ngủ.

Song, cuối cùng tôi vẫn thất bại, thậm chí không một ai trong những cô gái ấy thoát khỏi dục vọng tà ác của tôi.

Trong đêm đen vươn tay không nhìn rõ năm ngón, tôi không thể không cảm thán một câu: Khâu Dương, mày thay đổi rồi.

Không ngủ được, nằm mãi cũng khó chịu. Tôi vùng vẫy ngồi dậy đến tủ rượu tìm chai rượu uống, sau đó mở máy tính lên, chuẩn bị xem phim.

Đáng tiếc, tôi xem phim cũng không vào.

Từ cửa sổ phòng tôi có thể nhìn ra hòm thư ngoài cổng, cốc rượu trong tay, nhưng chẳng uống được mấy ngụm, phim điện ảnh cũng phát triển nội dung theo tiết tấu riêng mình. Chỉ mình tôi đặt tất cả sự chú ý lên hòm thư. Tôi đang nghĩ, chờ hôm sau trời sáng, tôi có còn nhận được câu nói "Hôm nay vẫn thực sự rất thích anh" nữa không?

Chương 40

***

Trong đêm mất ngủ tôi bắt đầu suy ngẫm về một vấn đề triết học... tôi là ai? Tôi đến từ đâu? Tôi sẽ phải đi về nơi nào? Cùng với chuyện, tại sao giờ phút này tôi lại ở đây mất ngủ xuyên đêm?

Tôi là một người tẻ nhạt, "Khâu Dương" chẳng qua chỉ là một cái tên đại diện cho cuộc đời này mà thôi. Nó chẳng hề quan trọng, quan trọng tôi là một người tẻ nhạt.

Tôi đến từ tận sâu trong đáy lòng mình, phải đi về phía sâu trong nội tâm mà tôi chưa phát hiện.

Nguyên nhân cả đêm nay tôi không thể đi vào giấc ngủ chỉ vì tôi không thể đối diện với nội tâm mình.

Nói nhiều như vậy, khái quát đơn giản hơn thì thực ra Khâu Dương tôi đang mất ngủ vì cậu hàng xóm.

Chuyện này thật châm chọc, cũng khó mà tin được.

Tôi đợi rất lâu cũng không đợi được tới lúc trời hửng sáng. Dường như trời chẳng chịu sáng lên, cũng như việc cậu ấy không chịu gửi thư cho tôi.

Tôi chợt nảy ra suy nghĩ, trời chắc chắn sẽ sáng lên, nhưng còn cậu ấy, chưa chắc sẽ viết cho tôi thêm lá thư nào nữa.

Tôi nằm ra bàn, phim điện ảnh tiếp tục chiếu, song tôi chẳng biết phim đang chiếu gì.

Thực sự lo âu, tôi đứng dậy mở ngăn kéo rút ra một tập thư, tất cả đều là của Hạ Thanh Hòa viết cho tôi. Cuối mỗi lá thư đều là câu "Hôm nay vẫn thực sự rất thích anh", dưới mỗi phong thư đều là chữ ký "Hạ của anh" với nét chữ xinh đẹp.

Đúng rồi, "Hạ của anh".

Tôi chợt nhớ tới lọ nước hoa trước đây mình mua. Gói hàng chuyển phát nhanh vừa mới bóc được một nửa đã bị tôi quăng sang một bên.

Tôi xuống dưới tầng, mở cửa, nó vẫn nằm im trên ghế trước cửa, được bao trọn bởi màn đêm, im lặng say ngủ.

Tôi bỗng cảm thấy nó có chút đáng thương, rõ ràng là tôi đã tốn không ít công sức tìm kiếm sau đó bỏ ra số tiền lớn mua nó về, kết quả vừa nhận được đã vứt nó sang một bên.

Tôi ngồi trong sân bóc hộp chuyển phát nhanh lấy nước hoa ra.

Cùng một loại nước hoa xịt ban ngày và ban đêm có khác nhau không nhỉ?

Giống như cùng một người, ban ngày gặp và ban đêm gặp sẽ có cảm giác khác nhau ấy.

Tôi ngồi trong sân, áng chừng lọ nước hoa trong tay mình. Ngửi qua lớp thủy tinh cũng có thể loáng thoáng cảm nhận được mùi thơm.

Trước đây tôi tưởng rằng nó sẽ giống mẫu nước hoa mà Hạ Thanh Hòa tặng tôi, sau đó mới phát hiện, cậu ấy đã nói, mẫu cậu ấy cho tôi không có bán.

Quả thực rất khác.

Tôi vươn tay lên, phun nước hoa vào không trung trước mặt. Hương thơm nhàn nhạt thoảng qua đây. Tôi nhắm mắt cảm nhận nó, bản thân như xuyên qua rừng cây đến với đại dương. Mùi hương hỗn hợp giữa rừng cây và biển lớn là ngày hạ vĩnh viễn không bao giờ kết thúc.

Tôi hồi tưởng lại hương nước hoa mà cậu ấy tặng tôi, hương nước hoa vẫn luôn xuất hiện trên người cậu ấy, xuất hiện trên tất cả những vật cố định liên quan đến cậu ấy. So với nước hoa trên tay tôi, mùi hương ấy thiếu đi một chút tươi mới, nhưng thêm chút dịu dàng và u buồn.

Nếu nói "Hạ của anh" là biển lớn ban ngày thì loại nước hoa độc nhất vô nhị không tên kia chính là biển lớn vào đêm.

Tôi ngồi trong sân suy nghĩ vẩn vơ, nhớ tới một bài thơ của William Shakespeare.

Shall I compare thee to a summer's day?

Thou art more lovely and more temperate.

***

But thy eternal summer shall not fade,

Nor lose possession of that fair thou owest;

***

So long as men can breathe or eyes can see,

So long lives this, and this gives life to thee.

Mùa hạ của em sẽ vĩnh viễn không điêu tàn.

Tôi nhắm mắt, ngửi mùi thơm nhạt dần trong không khí. Không ngờ lại từ từ chìm vào giấc ngủ say.

Chờ khi mở mắt ra, trời đã sáng rồi. Sớm mai mùa hạ, mặt trời đã ló rạng.

Rõ ràng mùi thơm đã tan đi hết nhưng giây phút mở mắt ra dường như tôi vẫn ngửi thấy mùi thơm mát từ biển khơi xa xôi thổi tới.

Nhà bên có người mở cửa định ra ngoài, hàng xóm của tôi dắt theo chú chó lớn bước ra sân. Cậu ấy quay sang nhìn tôi, sau đó vẫy tay chào buổi sáng.

Tôi nhìn theo cậu ấy dắt chó ra, ngang qua trước cửa nhà tôi, chẳng hề dừng lại hay do dự, cứ thế bước vào thế giới khác.

Sáng ngày hôm nay, tôi không nhận được thư của Hạ Thanh Hòa.

Không có được khẳng định lại câu "Hôm nay vẫn thật sự rất thích anh".

Trong giây phút ấy thôi, tôi cảm thấy mùa hạ của tôi đã hạ màn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro