CHƯƠNG 96
Thời Duyệt không biết mình có đang mơ hay không, nhưng.....
"Sao em có cảm giác như đây là lời kịch của em mà nhỉ?" Cậu lẩm bẩm một câu nhỏ, sau đó nhìn vào điện thoại của Phó Du.
"Ba em gửi bao lì xì này có hơi ít nhỉ?" Thời Duyệt liếc nhìn cái bao lì xì, lẩm bẩm một câu. Chỉ có năm vạn cho con dâu, sao không tặng một món đồ cổ gì đó nhỉ?
Ừm, nhưng lần này ba cậu đến chủ yếu là để khuyên chia tay, có lẽ cũng không nghĩ nhiều như vậy. Thời Duyệt nghĩ, hay là quà gặp mặt này để cậu tự bổ sung vậy.
Mai ra ngoài dạo một chút, vừa để thực hiện lời hứa với Phó Du về món quà tình yêu vừa để mua quà cho ba. Ừm, còn phải xem có cửa hàng nào bán đồ giấy tốt không, cậu muốn mua chút đồ cho mẹ.
Mẹ cậu trước đây không có sở thích gì đặc biệt, chỉ thích những thứ lấp lánh.
"Không ít đâu." Phó Du bối rối không biết có nên nhận hay không, "Em nói cái bao lì xì này có ý nghĩa gì không?"
Đúng lúc này, Thời Duyệt bật mic, bên kia Phạm Tinh Dương và Từ Họa đang cãi nhau ầm lên. Thời Duyệt không nghe rõ, quay lại nhìn Phó Du, thắc mắc: "Anh vừa nói gì?"
"Không có gì." Phó Du xoa đầu cậu, "Chơi thật tập trung đi, không thì lát nữa em sẽ bị mắng đấy."
"Ôi, đúng rồi. Đúng rồi, em trai anh dở quá, vừa dở vừa thích chơi, chơi không tốt còn mắng người...."
"Không sao, lần sau cậu ấy xin bài hát, anh sẽ giúp em trả thù."
"Được......"
Thấy Thời Duyệt thật sự nghiêm túc vào game, Phó Du lại nhìn vào điện thoại, do dự một chút rồi cũng nhấn vào.
[Cảm ơn chú.]
Phía bên kia ba Thời nhanh chóng trả lời: [Cậu là đứa trẻ tốt.]
Cảm giác bị một người lớn trẻ tuổi gọi là 'đứa trẻ' thật là kỳ lạ. Phó Du nghĩ, có lẽ ba Thời không nghĩ như vậy đâu. Chắc chắn ông chỉ nghĩ anh là bạn tốt của Tiểu Duyệt, thường xuyên chăm sóc cho cậu nên mới đặc biệt thêm WeChat để cảm ơn.
Ừm, chắc chắn là như vậy.
Dù sao anh cũng không tin ba vợ mình có thể vui vẻ giao con trai cho anh, chắc chắn anh sẽ bị ăn mắng cho mà xem!
Chồng chồng hai người cứ mỗi người một việc, cho đến khi Thời Duyệt chơi xong một ván, định chơi tiếp thì lại bị Phạm Tinh Dương từ chối.
"Chương trình của chúng ta sắp phát sóng rồi, không chơi nữa, đi xem chương trình đi."
Thời Duyệt nhất thời không phản ứng kịp: "Chương trình gì?"
"<<Đây Là Cuộc Sống>> đấy, ngốc quá, cậu quên chương trình tình yêu với anh trai tôi rồi sao?"
"Ôi ôi." Thời Duyệt mới nhớ ra chương trình đó. Ở tập trước cậu không tham gia ghi hình, giữa chừng có nhiều việc xảy ra khiến cậu quên mất còn một tập chưa xem.
Phạm Tinh Dương vừa ghi hình xong một tập nên tập này phát sóng chắc chắn sẽ là tập cậu và anh họ Phó sống chung.
Cậu quay đầu nhìn anh họ Phó, thấy người đàn ông của cậu đã rất tự giác mở máy chiếu tìm chương trình, còn không quên lấy một giỏ đồ ăn nhẹ đến, nhét vào tay Thời Duyệt.
Thời Duyệt ngẩng đầu, dành cho anh một nụ cười tươi rói. Ôi, cảm giác như được nuông chiều..... thật tuyệt!
Hai người ngồi sát bên nhau, lúc thì cậu cho anh ăn khoai tây chiên, lúc thì anh cho cậu ăn khoai tây chiên, tạo ra không khí vui vẻ xem chương trình.
Cảnh đầu tiên của chương trình phát sóng là giới thiệu môi trường sống của các ngôi sao - máy quay quay quanh làng, phơi bày sự hoang tàn của nó. So với cảnh tượng thiên đường của ngôi làng Thời Duyệt ở tập trước, thật sự là một trời một vực.
[Trời ơi, cái này thì quá....]
[So với làng của Tiểu Duyệt thì quả thật là khác biệt một trời một vực!]
[Bạn học của tôi và Tiểu Duyệt sống cùng làng, cô ấy vừa xem chương trình, nói nếu không có nhà Tiểu Duyệt thì làng họ cũng gần giống như thế này.]
[So sánh thấy ba mẹ Tiểu Duyệt thực sự rất vĩ đại, không có gì lạ khi người trong thị trấn lại thích con cái của họ đến vậy.]
.....
Thời Duyệt đột nhiên nảy ra ý tưởng, "Anh họ Phó, em thấy chương trình chọn địa điểm ngày càng tệ, nghe nói tập này họ sống cũng không ổn lắm. Anh nói xem, ở tập cuối họ có đến một hòn đảo hoang để sinh tồn không?"
Phó Du bị cậu chọc cười: "Điều đó thì không đến mức, trừ khi chương trình không muốn làm nữa."
Thời Duyệt nhún vai, dù sao cũng không biết được!
Chương trình nhanh chóng phát đến cảnh Triệu Nhân nâng tay bị thương xuất hiện, khiến người xem vừa lo lắng cho Triệu Nhân vừa lo lắng cho tương lai bữa ăn của họ. Thường thì họ sẽ ăn ngoài hoặc để Triệu Nhân nấu ăn. Nhưng với điều kiện của ngôi làng này, không giống như có thể ăn bên ngoài.
Khi chương trình đến đoạn họ chia phòng, Thời Duyệt nắm tay Phó Du, người xem lại bắt đầu 'ship'.
[Cái quái gì, nắm tay tự nhiên quá!]
[Có ai để ý đến Phạm Tinh Dương và La Nam không? Haha, cười chết!]
[Phạm Tinh Dương: Tôi là ai, tôi ở đâu? Sao anh trai tôi không ở cùng tôi?]
[Quá ngọt quá thật!]
Thời Duyệt không khỏi bị hành động của họ làm cho ngọt ngào, cậu vui vẻ nói: "Chắc chắn sau khi tập này phát sóng, trong fanclub của chúng ta sẽ có sản phẩm mới."
Phó Du nhẹ nhàng chọc vào trán cậu: "Ngốc."
Là do người thật không đủ ngọt hay không đủ quyến rũ hả?
Thời Duyệt "hê hê" cười, dựa vào vai anh tiếp tục xem chương trình.
Chương trình đã đến đoạn họ chơi game và gọi điện thoại. Khi Thời Duyệt gọi cho ba cậu để hát, cả trường quay đều cười ầm lên.
[Giọng hát này độc đáo quá, quá độc đáo haha]
[Ba Thời cũng hài hước ghê, cần bao nhiêu tiền mới chịu im miệng! Còn bắt thầy Phó mời cho Tiểu Duyệt một thầy chỉnh âm nữa haha!]
[Cười không nhặt được mồm, thật sự quá hài hước!]
[Thầy Phó cũng đáng yêu quá, dù thầy chỉnh âm triệu đô cũng không cứu nổi Tiểu Duyệt ahahahaha!]
..... Trong chương trình, Phạm Tinh Dương và những người khác cười ngất ngưởng, còn bình luận của người xem cũng toàn là tiếng cười. Thời Duyệt cảm nhận được bờ vai mình dựa vào liên tục rung rinh, cậu thở dài: "Anh cứ cười đi, em quen rồi."
Phó Du cuối cùng cũng không nhịn được, cười thành tiếng.
[Ôi ôi ôi, tôi chết mất, trời ơi!]
[Độ ngọt bùng nổ luôn, tôi khóc mất!]
[Tôi đồng ý với cuộc hôn nhân này, tôi sẽ chuyển văn phòng dân chính đến đây, các bạn kết hôn ngay tại chỗ nhé!]
[Trước đây tôi là fan cuồng của Tiểu Duyệt, nhưng bây giờ..... quá thật rồi, họ thực sự là tình yêu đích thực! Nhìn không khí như phim thần tượng kìa.]
[Ôi ôi ôi, tôi ngọt đến rụng cả răng!]
....
Thời Duyệt cũng không nhịn được mà thốt lên: "Em cũng sắp rụng răng đây."
"Thật vậy à? Để anh xem nào." Phó Du từ từ cúi đầu, dùng hành động kiểm tra tính xác thực.
Chờ đến khi Thời Duyệt cuối cùng cũng đỏ mặt tiếp tục xem thì chương trình đã đến đoạn cậu lợi dụng lúc Phó Du vào bếp nấu ăn để phát thuốc dạ dày cho mọi người.
[Haha, tôi không chịu nổi, thật sự không chịu nổi! Tài nấu ăn của thầy Phó tệ đến mức nào vậy?]
[Thật sự có độc mà, Tiểu Duyệt ơi, cậu còn mang thuốc dạ dày theo hả?]
[Chao ôi, mặt nạ của tôi đã cười rơi xuống rồi!]
[Cho tôi chút thể diện đi, sao lại như thế, giống như mặt mũi của người nhà vậy?]
[Căn cứ gấu trúc cũng hết thức ăn rồi hả? Haha!]
..... Phó Du thật sự không biết đoạn này, anh nhìn Thời Duyệt đang tập trung, một hồi lâu chỉ nhẹ nhàng niết má cậu: "Lát nữa anh sẽ tính sổ với em!"
Thời Duyệt chu miệng, đột nhiên cảm thấy hơi hối hận vì hôm nay không tranh thủ về nhà với ba để bình tĩnh lại vài ngày. Ngày nào anh họ Phó cũng nghĩ đến chuyện đó, thoải mái thì có thoải mái nhưng mệt quá. Mỗi lần đến cuối, Thời Duyệt lại khóc lóc ầm ĩ nhưng cũng chẳng ích gì.
Cậu chỉ có thể giả vờ như mình không nghe thấy gì, tiếp tục xem chương trình. Trong chương trình đang chiếu cảnh Phó Du cầm thước kẻ và cốc đo, nghiêm túc nấu ăn, dù đã thấy cảnh này từ phòng điều khiển nhưng cậu vẫn không nhịn được mà cười. Còn khán giả thì không cần phải nói, ai nấy đều cười ngất.
[Cảm giác như bị điều khiển bởi thực hành hóa học, thầy Phó lúc nấu ăn trông thật cũng thật điển trai!]
[Ôi ôi ôi, tôi cười đến mức khóc luôn!]
[Mẹ tôi cười đến mức đấm vào bụng ba tôi rồi! Haha!]
[Thật sự xuất sắc, chính xác đến từng gram! Haha!]
[Tôi xin quỳ trước thầy Phó, thật sự là lần đầu thấy ai dùng dụng cụ thí nghiệm để nấu ăn, cười đến muốn đứt hơi!]
....
Thời Duyệt cũng cười đến đau bụng, thật dễ thương, anh họ Phó của cậu!
Rồi đến lượt Thời Duyệt dễ thương – vì món ăn Phó Du nấu quá ngon, hoàn toàn khác với mô tả của cậu, khiến mọi người đều chĩa mũi nhọn vào Thời Duyệt. Và sau khi ăn, đám người không chịu nổi đã cùng nhau trêu chọc Thời Duyệt khi Phó Du không có mặt.
[Tiểu Duyệt dễ thương quá đi!]
[Đau lòng mà không dám nói gì, trông thật tội nghiệp!]
[Ôi ôi ôi, thầy Phó thật chiều chuộng, muốn ăn gì anh sẽ gắp cho em!]
[Haha, mặt cậu ấy đã đỏ lên mà vẫn không dám phản kháng, cười chết mất!]
[Cái giá phải trả cho thuốc dạ dày! Haha!]
....
Trong khi Thời Duyệt bị mọi người trêu chọc, chương trình còn chèn thêm cảnh Phó Du quay đầu hỏi cameraman có nghe thấy tiếng gì không. Đoạn này cũng bị khán giả gọi là cơ hội cứu mỹ nhân bị bỏ lỡ.
Về điều này, Phó Du không thể không thừa nhận, anh thật sự đã bỏ lỡ một cơ hội. Nhưng không sao, anh nghĩ rằng cơ hội sẽ còn nhiều.
Có lẽ do thời lượng không đủ, hoặc có thể là vì lý do gì khác. Đoàn làm phim đã cắt đoạn Thời Duyệt vào phòng điều khiển và tìm thấy chú mèo.
Sau đó, họ phát sóng những cảnh vui đùa của Phạm Tinh Dương và mọi người, tiếp theo là cảnh nhóm họ chơi trò chơi trốn tìm.
Từ việc Thời Duyệt muốn lật kèo và hối lộ chú trung niên chơi chung đến việc cậu chạy vào phòng điều khiển để xem camera gian lận, tìm ra vị trí của mọi người và từng bước tìm ra họ, bình luận cứ dày đặc không ngừng.
[Ôi..... ôi.... tôi không thở nổi nữa!]
[Quá tuyệt, đây chính là góc nhìn của Thượng Đế!]
[Mẹ tôi tưởng tôi đang xem phim giết heo, cười đến ngất xỉu!]
[Tiểu Duyệt ơi, cậu không phải muốn giết tôi để thừa kế hoa bạch kim của tôi đấy chứ! Thật quá đi! Haha!]
[Một cảnh quan trọng nữa trong lịch sử show truyền hình đã ra đời! Haha!]
.....
Phó Du cũng cười đến nở mặt, nhưng bên cạnh, đứa trẻ thường cười vui vẻ lại im lặng. Anh vừa cười vừa cúi xuống nhìn, phát hiện trên mặt Thời Duyệt có chút lo lắng.
Anh từ từ ngừng cười, lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Thời Duyệt có chút sốt ruột: "Anh nói xem, sao họ lại không ship CP cho đúng nhỉ?"
"Ừm?" Phó Du ngạc nhiên.
"Họ không thấy em cố tình đi vòng qua nhiều người, chỉ tìm anh trước sao? Em lo cho anh, ngay cả đường rõ ràng như vậy cũng không ship được sao?"
Phó Du không khỏi nhếch mô cườii: "Em thật là...."
Anh ngập ngừng, nhất thời không tìm ra từ nào.s
Thời Duyệt hiểu chuyện bổ sung: "Vì fans CP mà rầu thúi ruột."
________________________________________________________________________________
Tác giả có lời muốn nói: Thời Tiểu Duyệt: Thật sự không dễ dàng gì cho tôi!
________________________________________________________________________________
Còn 2 chương....
o(*^@^*)o
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro