CHƯƠNG 83
Thời – gây mất hứng – vật 'cách' lãng mạng – Duyệt, hoàn toàn không nhận ra mình đã làm điều không nên làm.
Nếu không phải còn lý trí, có lẽ Phó Du đã nghĩ đến việc 'giết' em họ mình rồi. Ừ, hai người đàn ông trưởng thành, giữa họ cũng có thể gọi là 'chồng'.
Trước đó, Phó Du nghĩ rằng có thể nhân cơ hội này để một bước tiến xa hơn. Dù không thể làm những điều quá thân mật trong chương trình nhưng một nụ hôn thì chắc chắn không phải vấn đề. Dù sao thì họ cũng đã thừa nhận với đạo diễn Dư, cho dù có bị ghi hình thì cũng không phải lo lắng gì vì sẽ không phát tán những cảnh đó. Các nhân viên đã ký hợp đồng giữ bí mật, cũng không cần phải lo lắng.
Nhưng câu nói của Thời Duyệt 'Có thể cho em giữ lại vài trăm tệ làm phí sinh hoạt không?' đã khiến Phó Du hoàn toàn không biết phải làm sao.
Phó Du vừa khóc vừa cười, buông Thời Duyệt ra và nhét thẻ trở lại tay cậu. Sau đó, bất chấp sự kháng cự của Thời Duyệt, anh mạnh tay vò tóc cậu thành hình tổ chim. Lòng báo thù mãnh liệt khiến người khác phải sốc.
Nửa phút sau, Thời Duyệt lôi một góc của thẻ ngân hàng ra và chải tóc mình, vừa chải vừa ấm ức nói: "Anh biết không, em làm mất cả mười tệ đấy!"
Phó Du ngơ ngác, thậm chí còn có chút muốn cười___dùng từ 'Làm' ở đây rất thú vị.
Thời Duyệt chải mãi mà tóc vẫn không gọn, cậu tức giận hừ hừ nói: "Sản phẩm tạo kiểu tóc của em đắt lắm, tính ra ít nhất cũng mất mười tệ. Còn tưởng có thể dùng được hai ngày, kết quả lại bị anh làm hỏng hết."
Phó Du không nhịn được cười, có chút bất đắc dĩ kéo cậu lại, vừa giúp cậu chỉnh lại tóc vừa nhẹ nhàng hỏi: "Không phải em luôn nói nên chi tiêu hợp lý, thường dùng đồ bình dân sao? Sao lần này lại mua sản phẩm đắt tiền như vậy?"
"Em sợ hói đầu mà." Thời Duyệt trả lời rất chính đáng. Máu có thể chảy, nhưng đầu thì không thể hói!
Vừa dứt lời, cậu nghe thấy tiếng cười trầm ấm vui vẻ của Phó Du từ trên cao vọng xuống. Thời Duyệt cũng không nhịn được cười, trong lòng thả lỏng, không ngờ lại vô tình khiến anh họ Phó vui lên. Thế thì, cậu sẽ tha thứ cho hành động của anh họ Phó!
Nhưng cậu vẫn không nhịn được mà lầm bầm: "Em đưa cả nghìn vạn cho anh, anh không muốn cho em bốn năm trăm tệ..... còn vò tóc em....."
"Được, em muốn gì anh cũng cho." Phó Du cười nói, "Về nhà, anh sẽ cho người tổng kết lại toàn bộ tài sản của mình, rồi đổi hết sang tên em. Sau này, tiền của em vẫn là tiền của em, tiền của anh cũng là tiền của em."
Như vậy, có thể giữ em bên cạnh mãi mãi.
Giọng anh dịu dàng và nghiêm túc, không hề có ý đùa. Thời Duyệt ngẩng đầu, hai mắt va vào ánh mắt đầy dịu dàng của Phó Du.
Một lúc sau, cậu ngập ngừng nói: "Thôi, em sợ em sẽ tiêu hết."
"Tiêu hết thì anh kiếm lại." Phó Du cười nói, "Anh không có nhiều bản lĩnh nhưng ít nhất năng lực kiếm tiền khá tốt."
Nếu nói nghiêm túc, chỉ cần từ việc đầu tư và bản quyền bài hát cũng đủ để anh và Thời Duyệt sống thoải mái cả đời.
Thời Duyệt thật sự suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh giữ lại đi, như vậy sau này nếu em không có tiền, còn có thể dựa vào anh. Nhưng như vậy, có phải chúng ta trở thành kim chủ và chim hoàng yến trong tiểu thuyết rồi không?"
Phó Du cười, nhớ đến những món đồ cổ đã thấy ở nhà Thời Duyệt và phong cách tiêu tiền hào phóng của ba cậu, anh nói: "Vậy chẳng phải chim hoàng yến còn giàu hơn kim chủ sao?"
Nghe vậy, Thời Duyệt ngẩn người, nhìn vào mắt Phó Du. Sau một lúc, cả hai cùng cười.
Phó Du cũng rất có lương tâm, rất có trách nhiệm tỉ mỉ giúp Thời Duyệt làm lại tóc, chỉ trong chốc lát đã trở thành một chàng trai tràn đầy sức sống. Sau đó, họ nhận được cuộc gọi từ Triệu Nhân, bảo họ đến bàn bạc về bữa tối.
Nơi này thật sự hẻo lánh, không có siêu thị lớn hay chợ rau nào nên việc mua thực phẩm chỉ có thể từ tay của dân làng. Không giống như chỗ của Thời Duyệt, nơi dân làng dù có nhận tiền cũng không lấy mà thường còn sẽ cho thêm.
Khi mua đồ ở đây, họ chỉ dám ước lượng, không dám để dân làng thiệt thòi nên thường sẽ trả nhiều hơn. Vì vậy, sau một bữa ăn trưa, chi phí sinh hoạt chỉ còn lại vài đồng. Bữa tối vẫn chưa có kế hoạch, Triệu Nhân đang lo lắng vì điều đó. Chẳng lẽ cả tối chỉ ăn một gói mì ăn liền? Thế thì nửa đêm chắc chắn sẽ đói không ngủ được.
Khi Thời Duyệt đến, Triệu Nhân lập tức nói: "Bọn anh đã nghĩ kỹ, hiện tại chỉ có thể nhận nhiệm vụ từ chương trình, hoàn thành rồi lấy tiền mua thực phẩm làm bữa tối."
Đến mức chỉ có thể làm nhiệm vụ sao? Thời Duyệt nhíu mày, nhìn Phó Du, chớp mắt: Có nên lấy ốp điện thoại vàng ra không?
Phó Du lắc đầu một cách kín đáo. Để có bữa tối mà lộ bài tẩy thì không đáng. Hơn nữa, chiếc điện thoại đó có ý nghĩa đặc biệt với anh. Nhờ nó, anh và Thời Duyệt mới vượt qua được rào cản giữa họ. Nó không chỉ là tín vật kỷ niệm mà còn là một linh vật.
Thời Duyệt chỉ có thể thở dài thất vọng, quyết định xem chương trình sẽ nói gì. Chỉ có thể trách chương trình lần này quá tinh vi, không chỉ chọn nơi bất tiện mà khi kiểm tra hành lý và kiểm tra người cũng rất cẩn thận, gần như không bỏ sót một ai.
Triệu Nhân không hiểu hai người đang chơi trò gì, cũng không muốn hiểu. Anh ta gọi nhân viên đến, nói muốn làm nhiệm vụ.
Nhân viên truyền đạt ý kiến của đạo diễn Dư: "Do nơi này có nhiều hạn chế, chương trình quyết định không sử dụng nhiệm vụ nhỏ như trước. Lần này, nhiệm vụ sẽ được nâng cấp thành nhiệm vụ nhóm."
Thời Duyệt sáng mắt lên: "Vậy thưởng thế nào? Thưởng tính sao?"
Nhân viên tiếp tục: "Nội dung nhiệm vụ là chơi trốn tìm. Trong sáu người các bạn, chọn một người cùng với một dân làng do chúng tôi tìm, làm người tìm. Năm người còn lại sẽ tìm chỗ ẩn nấp trong làng."
"Lưu ý, không được trốn trong nhà dân, không được chủ động tiết lộ chỗ trốn cho người tìm và không được ra khỏi làng. Sau khi trốn, không được di chuyển nhiều. Trong vòng bốn mươi phút, nếu phe các bạn bắt được nhiều nhất, các bạn sẽ nhận được một trăm hai mươi tệ. Nếu dân làng bắt được nhiều nhất, thì các bạn chỉ nhận được năm mươi tệ."
"Điều này không công bằng!" Phạm Tinh Dương đứng ra phản đối, "Dân làng tất nhiên hiểu rõ làng của họ hơn bọn tôi, họ có lợi thế lớn về địa lý!"
"Vì vậy, nếu các bạn bắt được nhiều thì sẽ kiếm được nhiều hơn." Nhân viên lập lại lời của đạo diễn Dư. "Hơn nữa, cho dù bắt được ít, chúng tôi cũng vì lý do nhân đạo sẵn lòng cho các bạn năm mươi tệ."
Ý tứ rất rõ ràng, thích thì làm. Phạm Tinh Dương lập tức cứng họng, không biết nói gì.
Thời Duyệt suy nghĩ một chút, quay về phía camera: "Chơi thế này không thú vị, đạo diễn, chúng ta chơi lớn hơn một chút được không?"
Đạo diễn Dư ngồi trong phòng điều khiển nhướng mày, cười nham hiểm, chỉ thị cho nhân viên: "Được, vậy thay đổi quy tắc. Nếu số người mà các bạn tìm được ít hơn hoặc bằng hai, chỉ nhận được ba mươi tệ."
"Nếu tìm được hơn ba người thì sao?" Thời Duyệt tiếp tục hỏi.
"Ba người một trăm hai, bốn người một trăm sáu, năm người hai trăm mốt." Đạo diễn Dư cảm thấy mình vẫn rất hào phóng.
Thời Duyệt vỗ tay: "Được, vậy làm luôn!"
Phạm Tinh Dương vội vàng giữ cậu lại: "Không, tình huống này rõ ràng rất bất lợi cho chúng ta, nếu lỡ chỉ tìm được dưới hai người thì không phải là thua sao?"
Thời Duyệt gạt tay cậu ta ra: "Đừng lo."
Rồi cậu nhìn mọi người, lớn tiếng nói: "Mọi người, để em làm người tìm nhé?"
Phó Du đương nhiên ủng hộ, Triệu Nhân cũng vui vẻ ủng hộ. Âu Dương Tế cũng gật đầu. La Nam có chút nghi ngờ nhưng thấy mọi người đều đồng ý, kể cả Phạm Tinh Dương, cậu ta cũng không phản đối.
Chỉ có đạo diễn Dư trong phòng điều khiển nhìn Thời Duyệt đầy năng lượng, trong lòng có chút bất an.
Không lâu sau, tổ chương trình tìm đến một người đàn ông lớn tuổi, để ông đứng cùng Thời Duyệt, còn những người khác thì đi trốn.
Mười phút sau, người đàn ông lớn tuổi vừa định đi tìm người, Thời Duyệt vội kéo ông lại: "Chú, chúng ta bàn một chuyện được không?"
Ông lớn tuổi nói bằng tiếng phổ thông với giọng rất bình thường: "Bàn chuyện gì?"
"Cháu cho chú bốn mươi đồng, sau này chú không được bắt bạn của cháu, tất cả để cháu bắt, được không?"
Nhân viên: "............." Còn có trò này nữa?!
Đạo diễn Dư trong phòng điều khiển: "................."
Chết tiệt, thậm chí còn muốn lật ngược tình thế!
Đạo diễn Dư nở một nụ cười lạnh, may mà ông đã chuẩn bị trước.
Người đàn ông lớn tuổi lắc đầu, rất chân thật nói: "Nhóc à, người ta cho tôi một trăm, bảo tôi bắt các bạn. Bắt được một người còn thưởng hai mươi nữa!"
Thời Duyệt: "....................." Đếm đếm ngón tay, xong rồi, thương vụ này không thành công.
Cậu chán nản, vẫy tay: "Thôi, họ cho quá nhiều, cháu không chống đỡ nổi, chú đi đi."
Người đàn ông thở dài, quay người đi tìm người.
Thời Duyệt cũng thở dài, bắt đầu đi ra ngoài.
Đạo diễn Dư duỗi người, nói với trợ lý và Tiểu Mã: "Tôi nghỉ một chút, các cậu theo dõi, có chuyện gì thì gọi tôi."
"Được."
Đạo diễn Dư yên tâm ngồi xuống ghế, đeo tai nghe vào chơi bài. Ây da, ngày nào cũng phải đấu trí với đám người này, thật mệt mỏi!
Tiểu Mã lướt qua các camera, nhận thấy năm người tham gia đều khá giỏi trong việc trốn. Phó Du trốn ở một con hẻm tối, nhanh nhẹn leo lên tường nằm ở trên. Người bình thường nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra anh. Nhân viên lo lắng anh sẽ rơi xuống, đã tìm một miếng bọt biển bẩn bỏ đi đặt ở phía dưới.
Triệu Nhân trốn trong chuồng bò, đạo diễn chỉ nói không được trốn ở nhà người khác nên trốn trong chuồng bò cũng không sao.
Âu Dương Tế cũng rất xuất sắc, di chuyển một khoảng trống trong chỗ để củi, chui vào ngồi xếp lại, rồi dùng củi bao quanh mình. Như vậy người không tinh mắt sẽ khó mà nhìn thấy anh ta.
Phạm Tinh Dương có cách nghĩ tương tự Triệu Nhân, trực tiếp tìm một tiệm tạp hóa, dùng vẻ ngoài để thuyết phục bà chủ cho vào bên trong quầy.
La Nam cũng rất thú vị, tìm một bà lão và tỏ ra ngoan ngoãn, thuyết phục bà cho mượn cái lu nước nhà mình để trốn vào trong đó.
Sau khi các khách mời đã ẩn nấp, việc tiếp theo là phải ẩn cả ekip quay phim và camera. Họ không thể để ekip quay phim tiết lộ vị trí của các khách mời, điều đó sẽ khiến chương trình trông rất không công bằng. Vì vậy, họ chỉ tìm vị trí để che giấu camera, sao cho không bị phát hiện mà vẫn có thể ghi lại tình hình của các khách mời. Còn nhân viên thì tạm thời lui ra khỏi hiện trường.
Việc này không dễ tìm chút nào, Tiểu Mã vuốt cằm cười nghĩ, đám khách mời này đều rất có khả năng. Khi nhìn về phía Thời Duyệt, cậu nhóc có vẻ như có mục tiêu rõ ràng, bước đi nhanh chóng và nhìn thẳng về phía trước. Hơn nữa, cảnh vật xung quanh càng đi càng quen thuộc.........
Cho đến khi camera hiện lên hình ảnh trong phòng điều khiển của đạo diễn. Tiểu Mã bất chợt cảm thấy lo lắng, cậu ta đang định gọi đạo diễn Dư nhưng Thời Duyệt lại nhanh chân hơn.
Cửa phòng điều khiển mở ra, Thời Duyệt dẫn theo ekip quay phim đi vào một cách tự tin.
Đạo diễn Dư lập tức bỏ tai nghe xuống, ném điện thoại và đứng dậy nhìn về phía cậu, nhíu mày: "Sao lại tìm người đến tận đây?"
Thời Duyệt chỉ nở một nụ cười rạng rỡ về phía ông rồi nhanh chóng đi qua đứng cạnh Tiểu Mã, chăm chú nhìn vào màn hình giám sát.
Đạo diễn Dư trợn mắt, rất nhanh nhận ra cậu đang làm gì, run rẩy chỉ vào cậu: "Cậu, cậu đang gian lận?!"
Thời Duyệt nhanh chóng ghi nhớ vị trí ẩn nấp của mọi người, sau đó quay sang đạo diễn với vẻ mặt đầy chính nghĩa: "Tôi đâu có! Đạo diễn, ông đâu có nói không được xem camera!"
Nói xong, cậu phát ra tiếng cười gian xảo, làm một cái mặt nhăng nhở về phía đạo diễn. Sau đó, rất phấn khởi vẫy tay về phía camera của mình: "Đi nào, cùng tôi đi tìm người!"
Dáng vẻ của cậu giống hệt như một cậu công tử nhà giàu trong phim cổ trang, gọi người hầu của mình: Đi nào, cùng tôi đi dạo phố!
Người quay phim thương hại ghi lại cảnh đạo diễn Dư đang ngơ ngác, chăm chú vào cái đầu hói của ông rồi nhanh chóng theo kịp nghệ sĩ của mình.
Tiểu Mã nhìn đạo diễn Dư vẫn còn ngơ ngác, nuốt nước bọt, cẩn thận hỏi: "Đạo diễn, có đuổi theo không?"
Chỉ lúc này đạo diễn Dư mới hồi phục lại tinh thần, lau mặt, ông hừ một tiếng: "Đuổi theo cái gì! Cậu còn có thể thông báo cho khách mời đổi chỗ sao? Họ mà đến đây thì chắc chắn sẽ phá hủy cả mái nhà của chúng ta!"
Tiểu Mã nhăn mặt, thầm nghĩ đạo diễn ngày càng không dễ thương.
Trợ lý đạo diễn vỗ vai Tiểu Mã, mỉm cười nhìn cậu ta, ý bảo: Thương xót đạo diễn chút đi, ông ấy cũng không dễ dàng gì!
Trong khi đó, Thời Duyệt dựa vào camera nhanh chóng tìm được người đầu tiên___Triệu Nhân, người gần cậu nhất.
Khi Thời Duyệt kéo Triệu Nhân ra khỏi chuồng bò, anh ta vẫn còn ngơ ngác, rõ ràng không ngờ rằng cậu nhóc lại tìm ra mình nhanh như vậy.
Trên đường tìm những người khác, anh ta không nhịn được hỏi: "Tiểu Duyệt, sao cậu tìm được anh nhanh vậy? Như thể cậu biết anh ở trong chuồng bò từ trước, vừa đến đã kéo anh ra, không có chút bất ngờ nào cả."
Thời Duyệt cười cười: "Thật ra em biết anh ở đó mà."
Triệu Nhân ngạc nhiên nâng cao lông mày: "Sao lại nói vậy?"
Thời Duyệt "hê hê" cười, ngẩng cao đầu với vẻ tự hào: "Em mở góc nhìn của thượng đế!"
Ở phía bên kia, đạo diễn Dư nghe thấy câu này từ màn hình giám sát, tức giận cắn một miếng cà rốt, tiếng cắn cứ liên tục vang lên. Tiểu Mã bên cạnh như có cảm giác rằng đạo diễn không đang cắn cà rốt mà là đang cắn Thời Duyệt.
Mỗi miếng đều là một miếng cà rốt, mỗi miếng đều là một Thời Duyệt.
________________________________________________________________________________
Còn 15 chương......
☆⌒(*^-゜)v
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro