CHƯƠNG 71
Trong lòng Thời Duyệt lo lắng vô cùng, tối qua cậu mới nhận ra mình thích Phó Du, kết quả....
Phó Du lại không biết nấu ăn! Cậu vừa quyết định sẽ theo đuổi Phó Du, nhưng lại có chút dao động trong một khoảnh khắc.
Thời Duyệt cảm thấy hơi do dự, trong một gia đình không thể có hai 'kẻ phá hoại bếp' được!
Nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn Phó Du, dù là đang chán nản nhưng vẫn vô cùng đẹp trai, Thời Duyệt lại tự nhủ trong lòng, dập tắt ngọn lửa do dự. Một giọng nói trong đầu cậu nhẹ nhàng vỗ ngực tự an ủi: Không sao đâu, tệ lắm thì hai người cùng ăn đồ ăn nhanh thôi mà!
"Không sao đâu, hạt muối này đúng lúc có thể cho vào cháo." Thời Duyệt ân cần an ủi Phó Du.
Tuy nhiên, Phó Du lại kiên quyết đổ hết đĩa rau vào thùng rác trong bếp. Nếu mà để cậu ăn như vậy, chẳng phải sẽ phản tác dụng sao!
Sự tự tin ban đầu đã hoàn toàn biến mất, Phó Du nhanh chóng bưng ra một đĩa xì dầu và một đĩa đậu phộng, đặt trước mặt Thời Duyệt, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi vì đã làm phiền em, lần sau tôi nhất định sẽ làm cho em một bữa ăn đúng nghĩa!"
Khóe mắt của Thời Duyệt giật giật, muốn nói không cần thiết. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ có phần tội nghiệp của Phó Du, cậu lại không đành lòng làm tổn thương anh. Cậu chỉ đành nắm lấy tay anh, an ủi một cách khô khan: "Không sao đâu, chỉ là muối hơi nhiều, hạt muối chưa tan. Cũng tốt lắm rồi, ba em còn không dám để em mở bếp đâu."
Cuối cùng không quên thêm một câu: "Lần sau là khi nào?"
Phó Du hơi ngẩn người, còn tưởng là Thời Duyệt đang mong chờ, liền suy nghĩ một chút rồi đáp: "Rau xanh có thể phải mất hai ba ngày để học. Nhưng gần đây tôi đã học được mấy món khó như gà xào tứ xuyên, giò muối... nếu em muốn ăn, quay xong chương trình này tôi sẽ làm cho em."
"Quay xong chương trình em còn có công việc, thôi lần sau khi quay chương trình anh làm cho em nhé." Nói xong, Thời Duyệt lắc lắc tay anh, vẻ mặt nũng nịu.
Cậu cầm lấy tay của Phó Du, lòng bàn tay khô và lạnh, lắc qua lắc lại, giống như những viên đá rơi xuống hồ, tạo ra những vòng sóng lan rộng trong lòng anh.
Phó Du không thể kiềm chế, nắm lại tay cậu, vừa giữ ấm cho tay cậu vừa cười gật đầu: "Được rồi, như vậy tôi cũng có thời gian học thêm vài món nữa để làm cho em ăn."
Học theo sách dạy nấu ăn quá chậm, về nhà phải đăng ký một khóa học nấu ăn cấp tốc!
"Được rồi!" Thời Duyệt ngẩng đầu cười với Phó Du, nụ cười sáng ngời, thật tuyệt, như vậy cậu sẽ có thời gian chuẩn bị thuốc cho dạ dày rồi!
Nhìn thấy nụ cười rực rỡ của cậu, Phó Du cũng không thể kiềm chế, cười theo. Không giống với nụ cười rực rỡ tựa mặt trời của Thời Duyệt, nụ cười của anh kín đáo, nhẹ nhàng nhưng lại ấm áp, mang theo sự dịu dàng từ tận đáy lòng.
Trong phòng điều khiển, đạo diễn Dư nhìn hai người với nụ cười đối lập nhưng lại kỳ lạ bổ sung cho nhau, lặng lẽ che mặt. Trợ lý bên cạnh không hiểu sao lại đâm vào miệng vết thương của ông ta: "Đạo diễn, quay xong chương trình này chúng ta mở một show hẹn hò đi, chắc chắn sẽ rất hot!"
Nhân viên giám sát - Tiểu Mã, gật đầu ngay: "Tôi đồng ý. Nhưng đạo diễn, có cần nhắc họ buông tay không? Nắm lâu quá rồi!"
"Nhắc cái gì mà nhắc." đạo diễn Dư buông tay, vừa cắn cà rốt vừa nói, "Để hậu kỳ thêm hiệu ứng cho họ, đừng quên lấy máy quay riêng cho những cái nhìn đầy tình cảm. Tạo không khí một chút, đừng làm đơn giản."
"Không phải, đạo diễn, ý của anh là chúng ta sẽ xào CP cho hai người họ à?" Tiểu Mã ngạc nhiên.
"Xào CP gì, nhìn họ thể hiện tình cảm chân thật như vậy, còn cần chúng ta làm gì nữa?" Đạo diễn Dư chỉ chỉ vào màn hình giám sát, với biểu hiện rõ ràng như vậy, chỉ có người mù mới không nhận ra. Ông ta chỉ đang giúp đẩy mạnh, tạo chủ đề để tăng rating và biết đâu còn giúp hai người này____rõ ràng có tình cảm với nhau nhưng chưa nói ra___một chút, có gì là không tốt chứ.
Tiểu Mã và trợ lý nhìn vào màn hình, hình như thật sự không cần làm gì thêm.
Sau khi Thời Duyệt uống một ít cháo, cậu định dọn bát đũa thì bị Phó Du giành trước.
"Để tôi làm, em nghỉ ngơi đi." Nói xong, Phó Du không cho Thời Duyệt động vào bát, trực tiếp bưng lên rồi đi về phía bếp.
Thời Duyệt định đứng dậy đi theo, không ngờ vừa đứng dậy, dạ dày cậu lại cảm thấy khó chịu. Cậu không thể kiềm chế, quỳ xuống và nôn vào thùng rác bên cạnh.
Nghe thấy tiếng, Phó Du quay lại, sắc mặt lập tức thay đổi. Anh vứt bát đũa xuống, vội vàng chạy đến bên Thời Duyệt. Anh quỳ xuống, một tay đỡ nhẹ phía trước ngực cậu để không ngã, tay còn lại vỗ nhẹ lên lưng cậu. Đồng thời không quên nhìn về phía máy quay, lo lắng la lên: "Gọi bác sĩ!"
Sau khi nôn hết cháo sáng, Thời Duyệt cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Tuy nhiên, dù không muốn nôn nữa nhưng trong dạ dày vẫn còn cảm giác đau nhói, khá khó chịu. Cậu yếu ớt vỗ nhẹ lên tay Phó Du, ra hiệu cho anh là mình không sao.
Phó Du thấy cậu không còn nôn nữa và định cố gắng đứng dậy, không nghĩ ngợi gì đã đưa tay ra, một động tác nhanh chóng bế bổng cậu lên. Khi bế cậu lên, anh nhẹ nhàng đặt cậu xuống ghế, như đang đối xử với đồ dễ vỡ. Sau đó, một tay giữ Thời Duyệt, tay kia rót một ly nước ấm đặt trước mặt cậu.
Thời Duyệt vẫn chưa kịp hồi phục từ cú 'bế công chúa' đột ngột thì đã cảm thấy ly nước lạnh chạm vào miệng. Đồng thời, cậu nghe thấy giọng Phó Du dịu dàng như đang dỗ dành một đứa trẻ ba tuổi: "Ngoan, súc miệng đi, sẽ dễ chịu hơn."
Thời Duyệt không khỏi ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt anh đầy lo lắng và đau xót. Không biết vì sao, trong lòng cậu chợt run lên một chút, vội vàng cúi đầu ngoan ngoãn mở miệng để súc miệng với nước anh đưa.
Khi bác sĩ đến, Thời Duyệt đã đổ mồ hôi lạnh, mặt mày tái mét, một tay ôm bụng, cả người trông yếu ớt và mong manh. Đôi mắt to trũng xuống, ướt át khiến người khác xót xa.
Phó Du đứng bên cạnh cũng không khá hơn, mặt mày cũng tái nhợt. Anh vốn đã gầy, giờ nhìn lại càng giống bệnh nhân. Anh chăm chú nhìn bác sĩ, khi bác sĩ xong xuôi, anh vội vàng hỏi: "Bác sĩ, Thời Duyệt thế nào rồi?"
Bác sĩ vỗ vỗ tay anh để trấn an: "Đừng lo, không có vấn đề gì lớn. Có thể là tối qua bị lạnh, lại không nghỉ ngơi đầy đủ, dạ dày hơi khó chịu. Một lát tôi sẽ cho cậu ấy uống thuốc, uống thêm nước ấm và nghỉ ngơi là sẽ ổn."
Lúc này Phó Du mới hơi yên tâm nhưng trong lòng cảm thấy hơi hối hận, lẽ ra anh đã phải nhận ra Thời Duyệt không ổn từ trước. Không nói đến chuyện khác, chỉ riêng khi anh nắm tay Thời Duyệt lúc nãy, tay cậu ấy lạnh ngắt, thế này tuyệt đối không phải chuyện bình thường vào mùa hè. Nhưng lúc đó anh chỉ toàn nghĩ đến việc cậu làm nũng với mình, hoàn toàn không nhận ra điều gì bất ổn.
Anh nhìn Thời Duyệt, thấp giọng hỏi: "Hôm qua em mở điều hòa à?" Nếu không sao lại bị lạnh được.
Thời Duyệt mơ hồ gật đầu, thực ra cậu hoàn toàn không mở điều hòa. Nhà cậu nằm gần núi, buổi tối khá mát mẻ, thường thì không cần dùng đến điều hòa. Nếu nói là bị lạnh thì có thể là do tối qua cậu đứng lâu ngoài gió để gọi điện, bị gió thổi lâu quá nên mới thế.
Thấy vậy, Phó Du cũng không nói gì thêm, nhận lấy cốc nước ấm do một nhân viên pha rồi cho Thời Duyệt uống thuốc cùng với nước mà bác sĩ đưa cho.
Thời Duyệt rất muốn nói với anh rằng cậu vẫn có sức uống thuốc và uống nước nhưng khi gặp ánh mắt đầy lo lắng của anh, cậu lại không nói nổi lời nào. Cậu được cho uống thuốc, uống nước, rồi lại để Phó Du chu đáo lấy khăn giấy lau đi mồ hôi lạnh trên trán và cổ.
Chăm sóc cậu tận tình đến mức còn hơn cả ba cậu, Thời Duyệt cảm thấy rất xúc động. Đồng thời, trong lòng cậu cũng hơi vui, vì Phó Du thật sự lo lắng cho cậu!
"Cảm thấy thế nào, ổn chưa?" Phó Du nhẹ nhàng hỏi, như thể sợ sẽ làm cậu sợ hãi.
"Ừm, không sao nữa rồi." Thời Duyệt trả lời thành thật, cảm giác khó chịu cũng chỉ là thoáng qua, sau khi nghỉ ngơi một chút thì đã ổn. Tuy nhiên, dạ dày vẫn còn hơi đau âm ỉ, nhưng không có vấn đề gì nghiêm trọng.
"Vậy tôi đưa em về phòng nghỉ ngơi một chút nhé?"
Thời Duyệt gật đầu, ngăn Phó Du định đưa tay đỡ cậu: "Em tự đi được."
Phó Du hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đồng ý. Tuy nhiên, Thời Duyệt đi phía trước chậm rãi, còn anh thì vẫn đi ngay theo sau, bước chân đều đặn, tay luôn sẵn sàng duỗi ra để đỡ cậu bất cứ lúc nào.
Trong phòng điều khiển, đạo diễn Dư đột nhiên nghĩ, cảnh này giống hệt như lúc ông ta đi dạo với người vợ mang thai của mình.
Đây là lần đầu tiên Phó Du vào phòng của Thời Duyệt nhưng anh chẳng có tâm trạng để ngắm nghía gì. Sau khi giúp Thời Duyệt nằm xuống, anh che camera rồi nhẹ nhàng quay lại giường, đắp chăn cho cậu, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi, tôi sẽ ở đây bên em."
Trong lòng Thời Duyệt cảm thấy hơi thắc mắc, chỉ là đau dạ dày thôi mà sao anh lại làm như cậu bị bệnh nặng không chữa được vậy?
Tuy vậy, khi người mình thích ở bên cạnh, cậu thật sự cảm thấy ấm áp và yên lòng. Cũng nhìn thấy sắc mặt Phó Du không được tốt lắm, nghĩ đến sức khỏe của anh không ổn định, Thời Duyệt liền cuộn người vào trong một chút, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: "Ngủ chung nhé?"
Nghe vậy, mắt Phó Du sáng lên một chút, anh ngập ngừng hai giây rồi quyết đoán trèo lên giường.
Giường của Thời Duyệt khá rộng, chăn cũng lớn, hai người đàn ông nằm là vừa đủ. Như thể sợ Phó Du từ chối, Thời Duyệt nhanh chóng chia cho anh một nửa chăn, sau đó mỉm cười ngọt ngào: "Chúc anh mơ đẹp."
Nhìn vào đôi mắt cong cong như trăng khuyết của cậu, Phó Du cảm thấy tim mình mềm mại như sô-cô-la tan chảy, ngọt ngào nhưng cũng có chút đắng. Anh khẽ nói: "Chúc em mơ đẹp."
Nhận được lời đáp, Thời Duyệt nhanh chóng nhắm mắt lại. Tối qua cậu ngủ không ngon, sáng nay lại gặp phải chuyện này, quả thật cậu cảm thấy hơi mệt, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ do nghĩ đến nhiều điều trong ngày nên trong giấc mơ, Thời Duyệt gặp Phó Du. Lúc này, anh đang đứng giữa một đống hoa tươi, còn Thời Duyệt thì nín thở, muốn thổ lộ với anh. Cậu lúng túng mãi mới nói ra được một câu: "Em thích anh!"
Phó Du ngây người một chút, rồi không những không từ chối mà còn mỉm cười dịu dàng với cậu. Trong giấc mơ, anh còn nhẹ nhàng nắm lấy tay Thời Duyệt: "Thật trùng hợp, anh cũng thích em."
Trong giấc mơ, Thời Duyệt cười tươi như hoa, cảm giác nhẹ nhàng bay bổng, cười tít mắt: "Vậy chúng ta coi như là một đôi tình nhân rồi!"
... Trong giấc mơ, Thời Duyệt cười mãi không ngừng. Còn thực tế, nằm bên cạnh cậu, Phó Du không có được tâm trạng vui vẻ như thế. Người mình thích nằm ngay bên cạnh nhưng lại chẳng thể làm gì, chỉ có thể lặng lẽ nhìn và ở bên cậu. Cảm giác này thật phức tạp, ngọt ngào nhưng không hoàn toàn dễ chịu.
Anh không biết nên làm thế nào để theo đuổi người mình thích, đặc biệt là một người đàn ông. Muốn tiến lên mạnh mẽ nhưng lại sợ làm cậu sợ, sau một hồi suy nghĩ, anh chỉ có thể dùng phương pháp từ từ, như đun nước ấm nấu ếch để theo đuổi. Nhưng cách này quá chậm, anh không biết Thời Duyệt có cảm nhận được không.
Anh cũng không biết liệu Thời Duyệt có thích mình hay không và không biết liệu tương lai của họ sẽ ra sao.
Cảm xúc có chút rối loạn, anh trở mình, nằm nghiêng nhìn Thời Duyệt. Nhìn gương mặt thư thái, hơi cười của cậu, nghe thấy nhịp thở dần đều đặn, Phó Du cảm thấy lòng mình dần trở nên yên bình.
Anh nhìn cậu một lúc lâu, cuối cùng không kiềm chế được, nhẹ nhàng ngẩng đầu, hôn lên trán Thời Duyệt.
"Chúc em mơ đẹp." Anh không nói thành lời.
Trong giấc mơ, Thời Duyệt như cảm nhận được điều gì, bỗng nhiên quay người, cuộn vào trong lòng Phó Du. Cậu nghiêng người vài lần, tìm một tư thế thoải mái rồi im lặng.
Trong giấc mơ, sau khi tỏ tình thành công, Thời Duyệt nhón chân hôn lên trán Phó Du, sau đó cố gắng ôm anh vào lòng.
Bị ôm chặt đột ngột, Phó Du ngạc nhiên một lúc, rồi nhẹ nhàng cười, vuốt tóc mềm mại của Thời Duyệt, điều chỉnh lại tư thế, từ từ chìm vào giấc ngủ cùng cậu.
Ở ngoài sân, nhóm người đi câu cá về, vui vẻ trò chuyện, vào nhà thì liên tục gọi Thời Duyệt và Phó Du ra xem thành quả của họ, nhưng ngay ngoài sân đã bị đạo diễn Dư chặn lại.
"Tiểu Duyệt bị đau dạ dày, đang nghỉ trong phòng."
Mọi người đều lo lắng, đặc biệt là ba Thời, ông nhíu mày, hạ thấp giọng hỏi: "Nó sao rồi?"
Đạo diễn Dư không giấu giếm, trả lời: "Cậu ấy chỉ bị cảm lạnh hôm qua và ngủ không tốt, dạ dày không ổn. Cậu ấy đã nôn một lần, bác sĩ đã kiểm tra và kê thuốc, bảo nghỉ ngơi là sẽ ổn."
Ba Thời gật đầu, bước nhanh về phía phòng của con trai.
Trong sân, Triệu Nhân hỏi: "Tiểu Duyệt nghỉ rồi, còn Phó Du đâu? Sao cũng không thấy cậu ấy?"
"Không cần nói, chắc chắn là anh ấy ở bên cạnh Tiểu Duyệt rồi." Phạm Tinh Dương đáp mà không cần nghĩ.
Triệu Nhân nhướn mày: "Cậu ấy ở bên cạnh Tiểu Duyệt?"
Đạo diễn Dư gật đầu: "Cậu ấy vào phòng Tiểu Duyệt, chắc là đang chăm sóc cậu ấy."
Triệu Nhân ngạc nhiên, trong lòng cảm thấy khó hiểu. Bạn bè giờ có thể thân thiết đến mức này sao?
Mọi người lại đi vào trong, nhìn thấy một vũng chất lỏng màu nâu trên sàn, một nhân viên đang mang chậu nước ra để rửa sạch. Âu Dương Tế hỏi: "Cái này là gì?"
Nhân viên vừa rửa vừa đáp: "Là xì dầu. Phó Du thấy Tiểu Duyệt nôn, anh ấy hoảng hốt làm đổ đĩa xì dầu xuống đất."
Nghe vậy, Âu Dương Tế và Triệu Nhân nhìn nhau, cả hai đều có chút kinh ngạc và hoài nghi. Nếu như những gì nhân viên nói là thật thì Phó Du có vẻ như đã lo lắng quá mức cho Thời Duyệt.
Ba Thời vội vã vào phòng, khi mở cửa, ông nhẹ nhàng bước vào, đi tới bên giường, khẽ gọi: "Con trai..."
Nói xong, ông thò đầu vào, ngay sau đó: "..............."
Ai có thể giải thích cho ông biết, tên đàn ông chó nào đang ôm con trai của ông ở trên giường vậy?!!
________________________________________________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Du: Bị ba vợ bắt gặp khi ôm bạn đời tương lai ngủ, phải làm sao? Khẩn cấp, online chờ giải đáp!
Thời Duyệt – bạn nhỏ thấp hơn Phó Du ngay cả trong giấc mơ: Chỉ có thể nói, tôi đã cố gắng hết sức rồi QWQ
________________________________________________________________________________
Còn 27 chương.....
(づ ̄3 ̄)づ╭❤️~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro