CHƯƠNG 42
Nếu thời gian có thể quay ngược lại, Thời Duyệt nhất định sẽ chọn trở về vài phút trước để ngăn bản thân gọi cuộc điện thoại bốc đồng đó.
Việc gọi cho ba để xin 500 vạn đúng là cậu đã quá nóng vội. Nếu ba không bắt máy nhanh như vậy, có lẽ cậu cũng sẽ không nói ra trước mặt mọi người, mà chỉ nói riêng thôi. Nhưng một khi đã lỡ rồi, cậu cũng không cố che giấu.
Chuyện này cũng chẳng có gì đáng xấu hổ. Sau khi hỏi chị Trần, cậu cũng đã tìm hiểu sơ qua về khái niệm 'đầu tư vào đoàn phim'. Đúng như cậu đoán, bản chất của nó là diễn viên không nhận cát-xê, tự mang tiền hoặc nhà đầu tư vào phim, thực chất là một hình thức đầu tư cổ phần để chia lợi nhuận sau này. Cậu từng nghe Trần Thư Ngữ và đạo diễn Trình nói rằng bộ phim này chắc chắn sẽ nổi. Nếu thế, cậu đầu tư cũng không lỗ!
Đã không lỗ, lại còn có thể đưa ra yêu cầu nhỏ là giữ nguyên kết cục như kịch bản ban đầu, sao cậu không làm chứ? Trong lòng Thời Duyệt tính toán rất kỹ, cảm thấy mình thật thông minh.
Nhưng cậu lại không ngờ Trần Thư Ngữ lừa mình. Hơn nữa, qua lời đạo diễn, dù có thêm bao nhiêu tiền cũng vô ích vì kinh phí đã đủ, chẳng còn cơ hội nào cho cậu cả. Nghĩ lại, dự án chắc thắng thế này, ai lại muốn chia sẻ phần bánh ngon?
Thế mà cậu còn ngây thơ tin lời Trần Thư Ngữ, vui mừng tuyên bố đầu tư 500 vạn. Bây giờ thì mất mặt đến tận cùng! Đã vậy, đám phóng viên ở hiện trường lại thích xúm vào trêu chọc, vây quanh cậu như bầy sói đói thấy dê non:
"Thời Duyệt, chị Trần nói với cậu chuyện đó trong hoàn cảnh nào vậy?"
"Thời Duyệt, cậu thật sự chỉ vì muốn thay đổi kết cục nên mới định đầu tư sao?"
"Tiểu Duyệt, gia đình cậu làm nghề gì vậy? Ba cậu chuyển tiền nhanh thật đấy..."
...
Những câu hỏi dồn dập khiến Thời Duyệt bối rối. Nhưng lần này, cậu đã khôn ra sau một lần mất mặt. Cậu chỉ thận trọng trả lời ngắn gọn: "Tôi thấy tiềm năng của dự án này nên muốn đầu tư. Việc giữ kết cục ban đầu chỉ là nguyện vọng cá nhân, không bắt buộc."
Sau đó, cậu quyết định giữ im lặng hoàn toàn, giả vờ như câm. May mà đạo diễn ra tay giải cứu, chuyển hướng truyền thông sang người khác.
Thoát khỏi vòng vây, Thời Duyệt nắm tay đạo diễn cảm ơn rối rít: "Cảm ơn đạo diễn! Đây là lần đầu tiên tôi bị hỏi dồn dập như vậy, đáng sợ quá!"
Đạo diễn vỗ vai an ủi: "Không sao, quen rồi sẽ ổn thôi. Lần sau đừng tùy tiện nói những chuyện như vậy trước mặt người khác, kẻo bị cắt ghép ác ý."
Thời Duyệt gật đầu lia lịa: "Tôi sẽ không bao giờ làm vậy nữa!"
Đạo diễn mỉm cười: "Chị Trần và tôi từng hợp tác hai lần, cô ấy cũng nhờ tôi chăm sóc cậu, nhưng kết cục của phim thì còn phải chờ quyết định cuối cùng. Đừng lo!"
Nhắc đến Trần Thư Ngữ, Thời Duyệt mới nhớ đến thủ phạm. Cậu không còn bận tâm quá nhiều về kết cục nữa. Đợi đạo diễn rời đi, cậu lập tức gọi điện cho Trần Thư Ngữ. Vừa nối máy, cậu đã nghiến răng: "Chị! Lại! Lừa! Em!"
Đầu dây bên kia, Trần Thư Ngữ ngẩn ra vài giây. Cô cố nhớ xem gần đây có lừa cậu không. À... hình như có một lần...
Rồi cô chợt nhớ hôm nay là lễ khai máy của Thời Duyệt. Không phải thằng nhóc này đã nói với đạo diễn rằng muốn đầu tư đấy chứ?
Nghĩ vậy, cô hoảng hốt cúp máy luôn.
Thời Duyệt nhìn chằm chằm điện thoại, mất mấy giây mới hoàn hồn. Cậu bĩu môi, cảm thấy uất ức cả nửa đời người.
Lễ khai máy kết thúc, cảnh quay của Thời Duyệt được xếp vào ba ngày sau. Cậu gọi người của công ty đến đón. Vừa lên xe, điện thoại reo lên. Thấy tên người gọi là Phó Du, cậu bèn bắt máy, giọng đầy ấm ức: "Anh họ Phó..."
Đứa trẻ chịu chút ấm ức luôn muốn tìm người thân thiết để than thở. Không dám kể với ba, Thời Duyệt chỉ có thể tìm anh họ Phó Du, người gần đây chơi thân nhất và lại đang rảnh. Thậm chí nếu Phó Du không gọi, cậu cũng định về nhà kể lể với anh.
Phó Du cười nhẹ, giọng trấn an như dỗ trẻ con: "Tôi thấy em lên hot search rồi. Khổ thân em rồi."
"Em lại lên hot search á?" Thời Duyệt ngạc nhiên, thầm nghĩ hot search cũng dễ lên thật!
"Ừ, nhiều tờ báo đã đưa tin trước khi lễ khai máy kết thúc. Dạo này em được chú ý nhiều nên lên top cũng dễ hiểu."
Thời Duyệt bĩu môi, thở dài: "Ước gì chẳng ai quan tâm. Mất mặt quá! Chắc họ đang cười em, giống như cái gọi là 'chết vì xấu hổ' trên mạng đúng không?"
Phó Du bật cười, giọng trầm ấm: "Không đâu. Video được like nhiều nhất do kênh truyền thông quen biết với công ty chị Trần đăng. Không bị cắt ghép hay bóp méo. Giờ ai cũng biết em bị lừa rồi. Nhưng nhớ nhé, đừng dễ bị lừa thế này nữa. 500 vạn còn chẳng đủ tiền cát-xê của vài diễn viên ấy chứ, huống chi là đầu tư."
"500 vạn cũng không đủ? Cát-xê của em chỉ mấy vạn, em đâu nghĩ được vậy... " Thời Duyệt kinh ngạc. Cậu tưởng cát-xê cao lắm cũng chỉ vài trăm vạn. Hóa ra cậu nghĩ quá đơn giản! Vậy nếu đoàn phim có một minh tinh lớn, đừng nói 500 vạn, có khi 5000 vạn cũng chưa chắc đã mời được.
Cậu than thở: "Giờ em mới hiểu, cát-xê cũng chênh lệch như vậy. Quả nhiên là đúng khi quyết định ra đời va chạm."
Phó Du ở đầu dây bên kia khẽ cau mày: Cát-xê của cậu nhóc này còn thấp vậy sao? Nhưng nghĩ lại, đây chắc là bộ phim đàm phán trước <<Tâm Điểm Mới>> nên cũng không trách được. Chờ thêm vài tác phẩm nổi bật, mọi thứ sẽ khác.
Anh ủi vài câu, hai người hẹn nhau ăn tối rồi cúp máy. Vừa yên lặng được vài giây, điện thoại lại reo liên tục. Cậu mở ra xem___ là chị Trần gửi hàng loạt lì xì đỏ!
Thời Duyệt nhếch mép cười. Được đấy, sếp biết lỗi rồi! Cậu cố tình không nhận, để chị Trần sốt ruột gửi thêm.
Đợi đến khi cô ngừng, cậu mới từ từ mở từng cái. Tổng cộng 22 bao lì xì! Ngón tay sắp chuột rút nhưng cậu cười sung sướng: Tiền ăn tối từ trên trời rơi xuống!
Trần Thư Ngữ nhắn: [Đủ để xoa dịu ngài chưa?]
Thời Duyệt điềm tĩnh trả lời: [Tiền không quan trọng, quan trọng là em muốn tha thứ cho chị.]
Biết 'mua chuộc' bằng tiền là cách nhanh nhất dỗ cậu, Trần Thư Ngữ vừa buồn cười vừa bất lực, cô tưởng tượng ra dáng vẻ đắc ý của cậu nhóc.
Nhận sự an ủi từ Phó Du rồi nhận tiền bồi thường từ sếp, tâm trạng Thời Duyệt tốt hẳn. Cậu khe khẽ hát, mở Weibo xem hot search.
Tên cậu thật sự đang ở trên đó ____#Thời Duyệt 500 vạn#. Cậu bĩu môi, cảm thấy con số này như đang chọc quê mình, nhưng khi xem kỹ, hóa ra lại không có trào phúng như cậu tưởng.
Video nổi bật nhất có hàng trăm nghìn lượt like, kể chi tiết toàn bộ sự việc. Đúng như Phó Du nói, truyền thông này thật thân thiện. Nếu là kênh khác, chắc họ chỉ cắt mỗi đoạn '500 vạn' để giật tít thôi.
Khu bình luận vô cùng đa dạng, bình luận trên top thế mà lại là của Phạm Tinh Dương.
[Phạm Tinh Dương V]: A a a Thời Tiểu Duyệt, cậu còn thiếu anh em không? Anh em cùng hưởng mà khác cha khác mẹ ấy! @Có tiền là vui sướng
Thời Duyệt nhướng mày, cảm thấy đau lòng cho thằng con dạy mãi không được này, cậu trả lời:
[Con ngoan, thấy bùn ven đường không? Qua đó chơi đi!]
Bình luận tiếp theo là của Trần Thư Ngữ: [Là lỗi của chị, chị sai rồi @Có tiền là vui sướng]
Đã sớm nhận được sự xin lỗi - Thời Duyệt, vui vẻ thản nhiên trả lời: [Bụng dạ tể tướng có thể chống thuyền, tha thứ cho chị!]
Còn lại đều là của cư dân mạng.
[Hả??? 500 vạn? 1000 vạn? Tôi làm rớt hết dưa xuống đất rồi.]
[Cho nên, tôi vẫn đánh giá thấp tài lực nhà Tiểu Duyệt à?]
[Ba cậu ấy chuyển 1000 vạn trong 5 phút à?]
[Nhà tôi có công ty, không phải là không lấy ra được 1000 vạn tiền mặt nhưng cũng không có khả năng lấy ra đơn giản như vậy, tiền mặt đã nhiều như vậy, thế thì tài sản cố định còn nhiều như thế nào! Rốt cuộc thì nhà bọn họ có địa vị gì?]
[Tuy cười rất to nhưng cười xong tôi lại muốn khóc thật lớn! A a a a, đã cảm nhận được sự khác biệt của cuộc sống QAQ]
[Chồng à, anh tính xem bao giờ chúng ta đi đăng ký kết hôn được đây? Con cái thì sao, anh muốn mấy đứa, thích nam hay thích nữ? @Có tiền là vui sướng]
[Hóa ra 21 vạn thật sự không tính là gì! Nhưng Thời Tiểu Duyệt bị lừa thảm quá a ha ha ha.]
[Mấy người gọi chồng rồi thì tôi làm chút đặc biệt đi. Con ngoan, con tính bao giờ thì đưa ta đi gặp ba con?]
.......
Sau khi lướt vài vòng, Thời Duyệt cuối cùng cũng dừng lại hành vi 'ngược đãi' đôi mắt của mình lại, cậu yên lặng tổng kết: Đa số thấy cậu bị lừa thì buồn cười, nhưng họ càng quan tâm chuyện cậu muốn 500 vạn nhưng ba cậu liền cho 1000 vạn. Cuối cùng là quan tâm chuyện chung thân đại sự của ba con cậu.
Có khá nhiều người nhắc đến chuyện chung thân đại sự của hai ba con cậu, hơn nữa càng ngày càng có nhiều người gọi cậu là 'chồng'. Thời Duyệt cảm thấy không thể để nó tiếp tục phát triển như vậy được, vì thế, cậu quyết định đăng một dòng Weibo...
[@Có tiền là vui sướng]: Đừng gọi linh tinh, tôi vẫn còn muốn tìm người yêu đấy!
________________________________________________________________________________
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Phó Du ngay lập tức bấm thích, tốc độ nhanh như thể đã mua hẳn một biệt thự trên Weibo.
________________________________________________________________________________
Còn 56 chương.....
(u‿ฺu✿ฺ)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro