
CHƯƠNG 15
Nhìn hình ảnh mình cuối cùng phải chịu khuất phục trước Thời Tiểu Duyệt ác quỷ trên màn hình, đạo diễn Lý không khỏi rơi lệ hối hận____như thể thấy được danh hiệu 'Đạo diễn sói tàn nhẫn' trong giới chương trình thực tế đã hoàn toàn rời xa ông. Từ giờ trở đi, hình ảnh của ông trong lòng khán giả có lẽ chỉ còn lại bốn chữ 'bị người ta ức hiếp'.
Ông chỉ có thể tội nghiệp tự an ủi mình, tất cả đều vì tỷ lệ người xem, tất cả đều vì nghệ thuật!
Còn đương sự Thời Tiểu Duyệt, một trong những người liên quan, thì không có nhiều cảm khái như vậy. Nhìn bản thân mình vui vẻ đếm tiền dưới ánh hoàng hôn trong chương trình, cậu không khỏi thở dài: "Em thật thông minh! Em quá ghen tị với bản thân lúc đó!" Niềm vui đếm tiền ấy dường như tràn ra khỏi màn hình.
Trần Thư Ngữ vừa cười vừa ném một chiếc gối ôm về phía cậu, nói: "Còn thông minh nữa, không ngu ngốc đã là tốt rồi!"
Cậu bé linh hoạt tiếp nhận chiếc gối ôm, không tỏ ra tức giận, chỉ mỉm cười nhìn cô.
Dù nói như vậy nhưng thật ra Trần Thư Ngữ vẫn rất ngưỡng mộ Thời Duyệt. Có lẽ vì bản thân cậu gia nhập vào giới này không phải vì danh lợi, chỉ đơn thuần là kiếm tiền để có cuộc sống ổn định, không giống như một số người nhỏ bé cố gắng nịnh bợ hoặc tự trói buộc mình. Đối mặt với nhiều nhân vật lớn trong chương trình, cậu không hề tỏ ra khúm núm, mà ra tay rất mạnh mẽ và nhanh chóng. Thật sự thông minh, luôn nghĩ ra cách để làm cho đội ngũ sản xuất phải bó tay bó chân.
Cô và đạo diễn Trình đã từng nghĩ rằng hai người ký hợp đồng với một cậu bé chỉ biết diễn xuất, không ngờ lại gặp được một kho báu thực sự có khả năng tham gia chương trình! Nhìn cậu, chỉ cần thấy nụ cười tươi rói đã đều khiến người khác không thể ngừng cười theo.
Cô bắt đầu nghĩ, có lẽ không nên để Thời Duyệt chỉ phát triển theo con đường diễn xuất, như vậy sẽ khiến cô mất đi nhiều niềm vui!
Ở một bên khác, Phó Du đang ở bệnh viện nhìn màn hình, thấy Thời Duyệt vui vẻ như chuột con ăn cắp dầu, trong lòng không khỏi cảm thấy một chút vui vẻ.
Muốn đưa tiền cho cậu ấy, để cậu ấy luôn có tiền để đếm, để cậu ấy luôn vui vẻ như thế này.
Trong chương trình, bây giờ đã phát đến cảnh mọi người vui vẻ cùng nhau nấu ăn. Tại bàn ăn, cuộc cãi vã giữa Phạm Tinh Dương và Thời Duyệt đã khiến nhiều người trong và ngoài chương trình cười rộ lên. Nhiều khán giả đã gửi bình luận, nói rằng ba anh em nhà Phạm Tinh Dương đã lâu không vui vẻ như vậy. Không khí vui vẻ, ấm áp, quan tâm và muốn giúp đỡ lẫn nhau, thật sự tạo cảm giác giống như một gia đình. Thậm chí còn nhiều khán giả hy vọng chương trình có thể để Thời Duyệt ở lại làm khách mời cố định.
Khi chương trình đến cảnh sau bữa ăn, Thời Duyệt bị châm chọc đòi biểu diễn hát, không ít khán giả đã rất mong đợi, trong đó có cả đạo diễn Trình. Nhìn Thời Duyệt chạy vào bếp lấy một củ cà rốt làm micro, anh ta ngạc nhiên nhìn cậu: "Tiểu Nguyệt, cậu còn biết hát nữa à?"
Thời Duyệt: "À..... có lẽ là biết?" Chột dạ.jpg.
Trần Thư Ngữ, người đã rõ ràng biết cảnh tượng phía sau còn thảm hại hơn cả một hiện trường tai nạn, cô nhìn vẻ mặt hoang mang không dám nhìn họ của Thời Duyệt, rồi lại nhìn bạn trai mình đang sáng mắt lên với vẻ 'nhặt được bảo bối'. Cô chuyển mắt, nắm lấy cánh tay của bạn trai, âu yếm nói: "Thân ái à, em nói cho anh biết, Tiểu Nguyệt hát rất hay, hoàn toàn không giống như cậu ấy nói là không có năng khiếu gì đâu! Em nói thật, chúng ta đã thực sự ký hợp đồng với một viên ngọc quý, cậu ấy khiến em quá bất ngờ!"
A di đà phật, chị Trần lại bắt đầu gây rắc rối. Thời Duyệt - người đã hiểu rõ sức mạnh của giọng hát mình, trong lòng thầm cầu nguyện cho đạo diễn Trình.
Ánh mắt của đạo diễn Trình sáng lên, giống như nhìn thấy ánh sáng vàng, chăm chú nhìn Thời Duyệt khiến cậu không tự chủ được mà ngồi thẳng lưng lại, cũng không dám quay đầu nhìn anh ta nữa. Đạo diễn Trình thì lại ngốc nghếch nghĩ rằng cậu đang xấu hổ, vì vậy càng thêm mong đợi chương trình.
Trong chương trình, Thời Duyệt cầm củ cà rốt, tạo dáng rất chuyên nghiệp, còn đặc biệt hắng giọng. Ngay sau đó, dưới tiếng đệm dịu dàng của Phạm Tinh Dương, cậu nhắm mắt lại, hơi ngẩng cằm, môi khẽ mở: "Cậu~ ơ~ mang gánh hàng~~~~ mình oh dắt ngựa~~~~~"
Bình luận trên màn hình ngay lập tức biến mất sạch sẽ.
Biểu cảm của đạo diễn Trình đọng lại trong sự ngạc nhiên, hai giây sau liền chuyển sang hoảng sợ.
Cho đến khi trong chương trình, Phạm Tinh Dương bỏ guitar xuống, lấy một tờ giấy cuộn lại làm nút tai, mấy vị khách mời cũng bắt đầu tranh nhau bắt chước, anh ta mới hoàn toàn tỉnh táo lại. Quay đầu nhìn Thời Duyệt đang ngồi nghiêm chỉnh với vẻ mặt 'không liên quan đến tôi', rồi nhìn sang Trần Thư Ngữ bên cạnh đang cố nhịn cười đến đau khổ. Cuối cùng anh ta cũng cất được một câu: "Một bất ngờ lớn...."
"Phụt ha ha ha ha...." Đáp lại anh ta là bạn gái đang cười lăn lộn trên đất.
Khán giả dường như cũng như đạo diễn Trình, lúc này mới tỉnh táo lại, bình luận ngay lập tức tràn ngập màn hình.
[Mẹ ơi, cái gì vậy?!]
[A a a a, tiếng hát này quá kinh khủng!]
[Ha ha ha ha, Phạm Tinh Dương bỏ guitar luôn rồi, họ còn dùng giấy nhét tai, phản ứng thật sự quá chân thật!]
[Một chàng trai đẹp, sao lại có cái miệng như vậy?]
[Phạm Tinh Dương: Tiểu Duyệt, không hát nữa chúng ta vẫn có thể là bạn!]
[Ha ha ha ha, tôi thậm chí cảm thấy tiếng ồn của việc sửa đường ngoài cửa còn hay hơn tiếng hát của cậu ấy!]
......
Khuôn mặt của Thời Duyệt đã phình to như bánh bao, chỉ muốn yêu cầu chương trình cắt đoạn này đi! Bây giờ thì tốt rồi, hình tượng của cậu mất hết, sau này ai còn mời cậu kiếm tiền chứ? Cậu tủi thân lẩm bẩm như nói với chương trình: "Chặt đứt con đường kiếm tiền, thật không có đạo đức mà!"
Trần Thư Ngữ và đạo diễn Trình hoàn toàn không nghe thấy tiếng của cậu, hai người đều tập trung vào chương trình. Trong chương trình, hình ảnh của cậu nhóc bị lời nói của Ngô Nguyên Minh 'bài hát này chỉ có trên thiên đường' làm cho gần như tự kỷ, đang ấm ức gặm cà rốt khiến họ cảm thấy quá dễ thương. Trần Thư Ngữ thậm chí còn trực tiếp vươn tay ra, nhẹ nhàng véo má cậu, nhận lại ánh mắt tủi thân của Thời Duyệt rồi mới thỏa mãn rúc vào lòng bạn trai mình.
Họ đều có phản ứng như vậy, không cần phải nói đến khán giả nữa.
[Quá dễ thương, Thời Duyệt dễ thương quá đi, muốn cướp cà rốt của cậu ấy để cậu ấy biết rằng lòng người hiểm ác 333]
[Ha ha ha, để lại chút rau cho gấu trúc đi nào, anh Ngô!]
[Hộ.... hộ... cười đến nỗi quỳ xuống luôn.]
[Nếu người khác hát là Tây Thiên Thỉnh Kinh, thì cậu ấy hát là Tây Thiên Sát Mệnh! Ha ha ha ha quá tuyệt vời!]
....
Bên này, Thời Duyệt đã bị chính giọng hát của mình kích thích đến mức suýt thì cào ra một cái hang trong sàn nhà của đạo diễn Trình. Ở bên kia, Phó Du trong bệnh viện lại tự động tua lại giọng hát làm anh sợ đến mức ho liên tục vào sáng nay. Nhìn vào phản ứng như thấy ma của mọi người trong chương trình, lòng anh lại vô tình cảm thấy một chút an ủi.
Thật tốt, hóa ra không chỉ mình anh bị thương.
Chương trình vẫn tiếp tục, giờ đã phát đến ngày thứ hai. Cảnh mọi người cùng nhau đi chợ mua rau vào buổi sáng cũng khiến không ít khán giả lâu năm cảm thán____thật hiếm hoi, vậy mà có thể thấy vài vị khách mời không chút do dự mua mua sắm sắm trong chương trình! Sự xuất hiện của Thời Duyệt thật sự đã phá vỡ nhiều quy tắc!
Đến khi chương trình phát đến buổi chiều, Triệu Nhân lại khuyến khích Thời Duyệt biểu diễn, đạo diễn Trình lại một lần nữa cảm thấy hồi hộp, anh ta khô khan hỏi Thời Duyệt: "Lần này chắc không phải lại là một hiện trường tai nạn chứ?"
Lần này Thời Duyệt lại rất tự tin, không chỉ nhìn thẳng vào anh ta mà còn vỗ ngực: "Đạo diễn Trình, yên tâm đi, không dám nói gì khác, nhưng nhảy múa thì em là người giỏi nhất trong làng!"
Cái miệng của đạo diễn Trình khẽ giật giật, lại càng không yên tâm rồi! Nhìn sang bạn gái mình, không biết cô ấy nghĩ đến điều gì mà đã cười lăn lộn.
Dưới sự mong đợi của mọi người, cuối cùng Thời Duyệt trong chương trình cũng đã bắt đầu động đậy. Chỉ thấy, cùng với tiếng guitar mãnh liệt của Phạm Tinh Dương, Thời Duyệt hào hứng nhảy múa, mang đến cho mọi người một điệu nhảy sôi động____điệu nhảy quảng trường.
Ánh mắt của đạo diễn Trình cũng giật giật: "... Đậu xanh!"
Trần Thư Ngữ: "Hộ hộ hộ hộ hộ hộ..."
Bình luận lại một lần nữa điên cuồng.
[Tôi quỳ luôn, thật sự quỳ xuống, hahahaha.]
[Cứu tôi với, tôi thật sự không muốn cười chết đâu, ha ha ha!]
[Không biết sao tự dưng lại có cảm giác như đã dự đoán được điều này, ha ha ha!]
[Cái quái gì mà chỉ có sáu bảy năm kinh nghiệm nhảy múa quảng trường!]
[Thậm chí còn tự hào, ơ ơ ơ ơ, tôi sắp cười điên rồi!]
....
Thời Duyệt thấy bình luận rõ ràng mà không thể hiểu được, cậu quay đầu nhìn đạo diễn Trình và Trần Thư Ngữ đang cười đến điên cuồng: "Em không nên tự hào sao?"
Cả khuôn mặt của đạo diễn Trình đều co giật, nhìn vào gương mặt ngây thơ của cậu cầu xin sự công nhận, lại không nói nên lời.
"Em là niềm tự hào của làng mình đấy!" Thời Duyệt không quên ưỡn ngực nhỏ đầy tự hào, nói: "Em đã làm trưởng nhóm nhảy ở làng em ba năm rồi!"
Đáp lại cậu là cảnh Trần Thư Ngữ cười lăn lộn dưới đất và biểu cảm kỳ lạ như muốn khóc của đạo diễn Trình.
Trời ơi, chẳng lẽ người mình ký hợp đồng không phải là thiên tài về diễn xuất, tương lai là diễn viên kịch xuất sắc, mà lại là một nghệ sĩ hài?!!
Khoảnh khắc này, đạo diễn Trình rơi vào sự nghi ngờ sâu sắc về bản thân.
Ở một bên khác, trong bệnh viện, Phó Du đang cử động nhẹ nhẹ ngón tay trỏ bên phải. Ừm, muốn gửi tiền cho Thời Tiểu Duyệt, cầu xin cậu đừng hát và cũng đừng nhảy nữa.
________________________________________________________________________________
Còn 83 chương.....
(o′┏▽┓`o)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro