Chương 9
Thủy tinh màu sắc tối tăm,từ bên ngoài nhìn không quá rõ ràng bên trong, nhưng đang đánh bóng có thể thấy rõ người đi qua.
Đó là Lý Tĩnh Dao,nhìn trang phục xem ra đó là "Tiểu Dao" ban đêm.
Đi ở bên cạnh hắn là một người đàn ông,tuổi cơ hồ già đủ làm cha hắn,nhưng còn thân mật ôm bả vai tiểu Dao.
Phương Vật Viễn đứng đứng dậy,bàn tay cầm lấy gậy golf đột nhiên căng thẳng .
Vốn nắm chắc một bóng nhưng ngược lại quanh người phát ra thanh âm thất vọng,nhưng Lâm Minh Phong vốn đã sớm tuyệt vọng,giờ giống như đột nhiên sống lại chạy tới,tự cao kêu gào.
"Cái này đều là của ta!" Cùng Phương Vật Viễn chơi đánh bóng lâu còn chưa có thắng quá một lần,hôm nay hắn nhất định phải chuyển vận.
Nhưng Phương Vật Viễn giống như căn bản không thèm để ý kết quả,hắn liền nhìn cũng không nhìn quả bóng kia,hắn nhíu ấn đường,đột nhiên nhìn Lâm Minh Phong nói:
"Tớ đi ra ngoài một chút."
"Ơ,cậu đi đâu. Khó được để cho tớ thắng một lần,cậu thua một ván không được sao?" Lâm Minh Phong sửng sốt một chút,tiếp theo liền kêu lên.
Nếu không làm trò đánh quả bóng số chín trước mặt Phương Vật Viễn vào túi,vậy làm sao có niềm vui đánh thắng!
Nhưng Phương Vật Viễn lại không để ý đến hắn, đem gậy golf gác lại ở một bên, hắn đẩy ra đám người trước cửa đi ra ngoài.
Đẩy cửa ra,còn mang theo gió đêm lạnh lẽo, giống như là muốn thổi đi không khí vẩn đục đập vào mặt.
Phương Vật Viễn quay đầu nhìn người đi đường -- cửa ở một nơi khác, cho nên hắn biết mình ngăn được Lý Tĩnh Dao.
Quả nhiên, Lý Tĩnh Dao sau khi nhìn thấy Phương Vật Viễn, ở khoảng cách ba bước xa đột nhiên dừng bước.
"Tiểu Dao? Người này quen biết sao?"
Người đàn ông này không tính là cao,có bụng rượu,trên tay mang lòe sáng lên đồng hồ vàng nhãn hiệu nổi tiếng,nhìn là biết người trung niên này nhà giàu tiêu chuẩn tầm thường.
Phương Vật Viễn lạnh lùng đánh giá người đàn ông ,sau mới đưa tầm mắt sang Lý Tĩnh Dao.
Lý Tĩnh Dao mặc dù không có tránh tầm mắt Phương Vật Viễn ,nhưng sắc mặt hắn so với mới vừa rồi tái nhợt hơn.
"Không có, không có." Lý Tĩnh Dao lắc đầu, trả lời câu hỏi người đàn ông kia."Chúng ta đi thôi."
"Tại sao? Thấy người quen sao?" Nhàn rỗi không có chuyện gì Mã Kỳ Vĩ tò mò đuổi theo ra .
Khi gặp Lý Tĩnh Dao ,hắn đi theo thổi một vang dội một cái huýt sáo.
"Người này thật đẹp--" Đợi Lý Tĩnh Dao và người đàn ông kia đi xa, Mã Kỳ Vĩ mới đáng tiếc nói tiếp: "Đáng tiếc bị dùng rồi."
Mã Kỳ Vĩ một tay đặt lên bả vai Phương Vật Viễn,tiếp theo hỏi: "Cậu có hứng thú với hắn? Bất quá,người kia đẹp thì có đẹp,nhưng nhìn dáng dấp,hẳn là đã『 bán 』 ." Bằng không cũng sẽ không cùng cái người"Âu Cát Tang" ở cùng một chỗ.
Mặc dù đối tượng niên đệ bình thường kia,bất quá người này nói như thế nào cũng là bán,Phương Vật Viễn đối với người như vậy có hứng thú sao?
Phương Vật Viễn không có trả lời, trầm mặt đẩy ra bàn tay Mã Kỳ Vĩ,đi thẳng trở về đánh bóng .
"Mới vừa không phải rất tốt sao? Tại sao thoáng tâm tình liền khó chịu?"
Mã Kỳ Vĩ lẩm bẩm tự nói.Bất quá dù sao Phương Vật Viễn bực bội không chỉ có hôm nay hắn làm bạn lâu vậy đã sớm thành thói quen.
Mã Kỳ Vĩ nhún vai đi theo cũng đi vào cửa.
.................
Trên bảng đen,thầy toán học đang cố gắng viết một công thức,giảng giải ứng dụng công thức nước miếng tung bay,học sinh phía dưới không phải là cố gắng ghi chép sợ bỏ lỡ công thức.
Lý Tĩnh Dao đờ đẫn trống rỗng nhìn phía trước,trên bàn mở ra sách giáo khoa,trong tay cầm bút nhưng thủy chung không nhúc nhích.
Tâm tư của hắn không ở trên lớp học.
Mấy ngày qua,trước mắt thủy chung đuổi đi không được ánh mắt miệt thị đêm trước của Phương Vật Viễn.
Hơn một năm qua,hắn cho bản thân quen với ánh mắt như vậy,ban đêm đi trên đường với đàn ông, người đi đường phóng cho hắn chính là ánh mắt khinh thường.
Nhưng lánh mắt Phương Vật Viễn,ngoại trừ khinh miệt phảng phất còn thêm cái gì đó--
Giống như lột tất cả ngụy trang của hắn,ánh mắt sắc bén kia cơ hồ xé bỏ mặt nạ"Tiểu Dao",để cho một đêm kia thiếu chút nữa phá hủy giao dịch. Chỉ là ánh mắt mà thôi,tại sao hắn để ý như vậy?
Chẳng qua-- ánh mắt như vậy mà thôi . . . . . .
Tiếng chuông tan học vang lên,thầy trên bục giảng còn đang làm tổng kết cuối cùng ,học sinh phía dưới đã sớm bắt đầu đưa tay dọn dẹp sách giáo khoa trên mặt bàn , chuẩn bị nghỉ ngơi.
Vẫn còn chìm nghĩ trong suy nghĩ của mình Lý Tĩnh Dao không có chú ý tới đã tan lớp, cho đến có người bên cạnh kêu hắn một tiếng.
"Tĩnh Dao,mới vừa có vị niên trưởng truyền lời cho cậu. Hắn nói! Gặp ở chỗ cũ." Tên bạn học kia gãi gãi đầu,đi theo lại tò mò hỏi: "Lời truyện thật là kỳ quái . . . . . . Cậu biết là nơi nào sao?"
Sắc mặt khẽ biến thành trắng bệch, Lý Tĩnh Dao ngắn gọn nói cảm ơn hắn,lại như cũ ngồi ở vị trí.
Hắn biết lời đó là ý gì,nhưng hắn một chút cũng không muốn gặp hắn,hắn không muốn --
"Tĩnh Dao,cậu không đi sao?" Bạn học thấy hắn không có ý đứng dậy,hỏi: "Nếu cậu không đi,đợi lát nữa đến giờ lên lớp sẽ đi không kịp."
". . . . . . Tớ. . . . . . Tớ biết." Lý Tĩnh Dao miễn cưỡng nói: "Không có chuyện gấp gáp, cho nên, không sao."
Bạn học kia mặc dù cảm thấy kỳ quái.nhưng không nói gì nữa.
Lý Tĩnh Dao cúi đầu,mặc dù hắn biết mình hành động rất nhát gan,cũng biết cho dù tránh được lần này,Phương Vật Viễn cũng không dễ dàng bỏ qua cho hắn.
Nhưng lần này, hắn vẫn quyết định chạy trốn -- trước khi hắn trang bị tốt.
☆☆☆ ☆☆☆
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro