Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26


Phương Vật Viễn bất giác trợn mắt nhìn Dương Vũ Duệ một cái, tên kia không có chuyện gì gọi Lý Tĩnh Dao thân thiết vậy làm gì,giống như bọn họ rất quen thuộc

Lý Tĩnh Dao không nghe Dương Vũ Duệ hỏi, càng không phát giác Dương Vũ Duệ dĩ nhiên gọi tên hắn,đầu óc của hắn chỉ còn lời bọn họ vừa mới nói

Hắn đến phòng y tế,vốn chính là muốn hỏi thầy y tế vết thương của Phương Vật khi nào mới lành,không nghĩ rằng,hắn đứng ở ngoài cửa,nghe được hai người bọn họ liên thủ lừa gạt hắn!

"Vết thương của anh có phải đã sớm lành?" Lý Tĩnh Dao lạnh lùng hỏi.

Bởi vì vết thương chỉ mới thuốc vẫn chưa băng bó,cho nên Lý Tĩnh Dao rõ ràng nhìn thấy hai vết sẹo đã đóng vảy,Phương Vật Viễn muốn chối cải không xong.

"Ack. . . . . ."

Chuyện xảy ra đột nhiên,ngay cả Phương Vật Viễn cũng không nghĩ cớ để giải thích.

"Thầy,vết thương của hắn hiện tại không cần người chăm sóc?"

Lý Tĩnh Dao chuyển hướng sang Dương Vũ Duệ, khí thế kinh người để cho Dương Vũ Duệ bất giác gật đầu.

"Rất tốt,hôm nay tôi sẽ chuyển ra." Bỏ lại lời nói Lý Tĩnh Dao không quay đầu lại rời đi.

Cho đến cửa bị"Rầm"đóng lại ,hai người bọn họ mới lấy lại tinh thần.

"Thầy không phải nên lên tiếng giúp tôi một chút chứ!" Phương Vật Viễn nhìn chằm chằm Dương Vũ Duệ lên tiếng mắng.

"Sự việc đạ bại lộ,tôi có biện pháp gì." Dương Vũ Duệ nhún vai,vẻ mặt việc không liên quan đến mình —— dù sao Lý Tĩnh Dao nổi dóa cũng sẽ không nhằm vào hắn, hắn một chút cũng không phiền não.

"Cậu ngồi chỗ này phiền não thì được cái gì,không bằng nhanh đưa người trở về." Dương Vũ Duệ rất tốt đưa ra một câu đề nghị.

Ở chỗ này mắng cũng vô dụng,Phương Vật Viễn cầm lấy áo để ở một bên mặc vào,Dương Vũ Duệ còn lành lạnh hỏi:

"Hiện tại vết thương còn cần băng bó không?"

Dương Vũ Duệ lấy được đáp án là Phương Vật Viễn trừng mắt nhìn.

Nhìn bóng lưng Phương Vật Viễn vội vàng rời đi,khóe môi Dương Vũ Duệ treo nụ cười nhạt.

Tiểu Dao,khi đó cậu ta chỉ nói tên này cho hắn.

Đêm hôm đó từng động tác đầu thấm sâu vào tim hắn, để cho hắn không khỏi sinh lòng thương tiếc.Nếu như khi đó hắn có thể ở lại Đài Loan,có lẽ hôm nay tất cả sẽ hoàn toàn thay đổi sao.

Lần nữa gặp lại,Lý Tĩnh Dao vẫn có tính cách đặc biệt hấp dẫn hắn,đồng thời tồn tại nhu nhược và kiên cường,chỉ tiếc chính là bên cạnh hắn đã có người bảo vệ khác.

Ai ya,thân là thầy giáo cũng không thể cùng học sinh đoạt người yêu,huống chi đối với Lý Tĩnh Dao,hắn có chẳng qua là thích mà thôi.

Nếu nói về mức độ,thì cái tên không hiểu được tôn sư trọng đạo Phương Vật Viễn kia,yêu thích Lý Tĩnh Dao so với hắn còn nhiều hơn.

Nếu không phải coi trọng Lý Tĩnh Dao, Phương Vật Viễn làm sao nhờ hắn chuyện kia?

Nếu có Phương Vật Viễn ở bên cạnh,đêm hôm đó tiểu Dao ở trong ngực hắn rơi lệ không ngừng sẽ không xuất hiện nữa.

☆☆☆ ☆☆☆

Bước chân nặng nề quanh quẩn trên hành lang,đủ để biểu hiện giờ phút tâm trạng Lý Tĩnh Dao tệ đến cực điểm.

Tên kia lại dám lừa gạt hắn!

Nghĩ đến hắn mấy ngày qua nhẫn nhịn,nhìn trong đáy mắt Phương Vật Viễn,hắn chắc chắn rất thích!

Mím môi,biết rõ tên Phương Vật Viễn này đối với đồ hắn muốn sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào,tại sao mình còn phải tức giận như vậy!

Ngoại trừ bị lừa gạt,trong lòng dường như còn có những cảm giác khác,một cổ nồng đậm —— bi ai, bị. . . . . . phản bội.

Phản bội?

Đầu óc hiện lên hai chữ kia để cho Lý Tĩnh Dao bất giác dừng bước lại,hắn và Phương Vật Viễn cho tới giờ còn chưa tin tưởng,làm sao gọi là phản bội?

Chẳng lẽ hắn trong lúc vô tình bắt đầu tin tưởng Phương Vật Viễn? Bắt đầu. . . . . . Tin tưởng lời hắn nói?

Lý Tĩnh Dao níu lấy ngực,sự thật cơ hồ khiến hắn không cách nào hô hấp ——

Hắn và Phương Vật Viễn cho tới bây giờ không phải là bạn bè,trước không phải,tương lai cũng không phải,như vậy tại sao tin tưởng?

Đáp án cơ hồ rõ ràng trong lòng nhưng Lý Tĩnh Dao không muốn thừa nhận chuyện thực!

Không,không phải như vậy , cảm giác duy nhất hắn đối với Phương Vật Viễn,chỉ có hận mà thôi. . . . . . Chỉ có thể là hận. . . . . .

Nhưng hắn hận người đó không được,khi Phương Vật Viễn xé bỏ mặt nạ ban ngày của hắn,đồng thời cũng tiến vào chiếm giữ lòng của hắn.

Muốn hận nhưng không thể hận,khi hắn suy nghĩ trong lòng tình cảm phập phồng sôi trào là sao?

Chuông điện thoại di động liên vang lên,khi Lý Tĩnh Dao lấy lại tinh thần,hắn mới phát giác trên trán mình có nhiều mồ hôi lạnh.

Số điện thoại kia chỉ có bác sĩ trưởng và bọn Kỷ Phong biết được, Lý Tĩnh Dao vội vàng mở ra túi sách,thấy gọi tới là bệnh viện,trong lòng Lý Tĩnh Dao trầm xuống.

Trong lòng mãnh liệt dự cảm không tốt,làm cho bàn tay Lý Tĩnh Dao cầm lấy điện thoại di động khẽ run .

"Lý Tĩnh Dao tiên sinh sao?"

Đầu bên kia điện thoại là giọng bác sĩ trưởng.

"Là tôi."

"Mẫu thân của cậu hiện tại tình trạng rất nguy cấp, phiền cậu nhanh lên tới bệnh viện."

Lời của bác sĩ cách xa,bàn tay Lý Tĩnh Dao thì lạnh lẽo,lạnh đến đóng băng tim hắn ,ngay cả ánh sáng rực rỡ ngoài hành lang chiếu vào cũng không ấm áp.

Hắn biết mình nên phản ứng,nhưng đôi môi nhu động một hồi lâu,vẫn hông có phát ra âm thanh.

"Lý tiên sinh? Lý tiên sinh? Ngài còn đang nghe sao? Phiền cậu nhanh đến bệnh viện!" Không nghe đáp lại, giọng bác sĩ nói có chút gấp gáp.

"Tôi. . . . . . Biết rồi."

Lý Tĩnh Dao miễn cưỡng nặn ra thanh âm từ trong cổ họng.

Mờ mịt nắm điện thoại,trong lòng bối rối khiến hắn mất đi năng lực phản ứng .

Ngày hôm trước,hắn nhận được ngân hàng tư nhân gọi đến,nói là cha hắn đã gửi đến một khoảng tiền trả toàn bộ số nợ,cho nên bắt đầu từ ngày hôm qua, hắn đã không cần gánh món nợ nặng nề kia.

Hắn từng hận cha mình,hận ông ấy tại sao bỏ rơi bọn họ,thậm chí còn để lại một món nợ khổng lồ,muốn bọn họ trả hết giùm ông số nợ cho dù hiện tại hắn vẫn không cách nào tha thứ cha mình, nhưng khi biết ông không có quên hắn và mẹ là đủ rồi.

Hắn và Phương Vật Viễn đi đến bệnh viện,mẹ còn cười cười nói nới với bọn họ,nụ cười vui vẻ kia để cho hắn cho là tương lai sẽ chuyển biến tốt đẹp .

Hắn biết mình nên nhanh chạy tới bệnh viện,nhưng sợ hãi sẽ mất đi mẹ lại làm cho hắn không thể động đậy.

"Tĩnh Dao? Tĩnh Dao?"

Thân thể bị lực mạnh lay động, Lý Tĩnh Dao tính phản xạ nhìn người trước mắt. Qua hồi lâu hắn mới ý thức tới, khuôn mặt ánh vào trong mắt là thuộc về Phương Vật Viễn .

"Cậu làm sao vậy? Sắc mặt khó nhìn quá?"

Phương Vật Viễn đuổi theo,gọi Lý Tĩnh Dao rất nhiều lần nhưng Lý Tĩnh Dao nhưng không có phản ứng, hắn vốn cho là Lý Tĩnh Dao bởi vì còn đang tức giận cho nên mới không để ý tới hắn,nhưng đi tới trước mặt,hắn mới phát hiện,sắc mặt Lý Tĩnh Dao tái nhợt.

Thấy Lý Tĩnh Dao trên tay còn cầm lấy điện thoại di động, hắn hỏi: "Mới rồi ai gọi điện thoại đến?"

". . . . . . Bệnh viện."

Bệnh viện? Phương Vật Viễn mặt liền biến sắc ——"Mẹ cậu thế nào rồi?"

Lý Tĩnh Dao đau khổ gật đầu, Phương Vật Viễn thấy thế vội vàng nắm tay hắn.

"Vậy cậu còn ở nơi này làm gì,nhanh đến bệnh viện !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hvan#nguoc