Chương 25
"Cô đơn?" Tên kia có gì cô đơn?
Nghĩ như thế nào Phương Vật Viễn cũng không thể dính vào hai từ đó.
"Cậu ở đây nhiều nên biết, lão gia và phu nhân ít có thời gian ở nhà."
Đúng là sự thật. Lý Tĩnh Dao gật đầu.
"Cũng không phải sau khi thiếu gia lớn lên mới bắt đầu,ngay từ lúc thiếu gia mới ra đời,lão gia và phu nhân đã bằng mặt không bằng lòng. Lão gia và phu nhân kết hôn theo lợi ích gia tộc, giữa hai người không có chút nào tình cảm,đối với bọn họ mà nói thiếu gia chỉ là công cụ thừa kế ,bọn họ cho tới bây giờ sẽ chưa từng yêu thương thiếu gia."
Quản gia thở dài mới nói tiếp: "Mặc dù sự nghiệp Phương gia lớn mạnh,thiếu gia muốn cái gì có gái đó,đời sống vật chất chẳng bao giờ thiếu hụt qua,nhưng lão gia và phu nhân ngay cả tình cảm cơ bản nhất cũng không cho thiếu gia.Tôi còn nhớ được,thiếu gia lúc nhỏ luôn một mình ngồi trong phòng ăn,chờ lão gia phu nhân trở lại cùng ăn tối, chẳng qua đợi đến thức ăn cũng nguội,lại như cũ đợi không được người —— tôi đến bây giờ còn nhớ rõ trong phòng ăn lớn như thế, thân thể thiếu gia nho nhỏ,núp trên ghế,hai mắt nhìn đồng hồ trên tường, đếm thời gian từ từ trải qua. . . . . ."
Lão quản gia nhớ lại, hốc mắt hơi đỏ lên.
Nghe lão quản gia tự thuật, Lý Tĩnh Dao trong đầu không khỏi hiện lên Phương Vật Viễn đột nhiên hỏi hắn một câu:
Mẹ cậu,cũng từng gội đầu cho cậu sao?
Cho tới giờ khắc này,Lý Tĩnh Dao mới rốt cục hiểu,Phương Vật Viễn nói những lời mong ngóng đó.
Cho dù Phương Vật Viễn cái gì cũng có,lại như cũ không chiếm được thứ hắn muốn ——bất kể hắn cố gắng như thế nào cũng không có được tình cảm kia.
"Tôi nói những lời này, chẳng qua là hi vọng cậu có thể bao dung thiếu gia tùy hứng. Tôi thật lâu không có nhìn thấy thiếu gia vui vẻ."
Lão quản gia nói thế nhưng Lý Tĩnh Dao không có lên tiếng, hắn không biết mình có thể nói cái gì.
"Tôi đây cũng nên đi. Ngài cứ tiếp tục." Lão quản gia nói xong lời muốn nói, cung kính cúi người chào hắn,xoay người rời đi.
☆☆☆ ☆☆☆
Thói quen có khi thật sự rất đáng sợ.
Bất quá ngắn ngủn mấy ngày mà thôi,Lý Tĩnh Dao phát giác bản thân thế nhưng quen nằm trong ngực Phương Vật Viễn.
Đêm sớm về khuya,Lý Tĩnh Dao nhìn trần nhà,Phương Vật Viễn một tay để ngang trước ngực hắn,chân to lớn duỗi qua trên đùi hắn,mặt nghiêng đều đều hô hấp, nhẹ nhàng phả qua tóc hắn,mấy ngày qua bọn họ đều là ngủ như vậy.
Ngày đầu tiên hắn bởi vì sợ Phương Vật Viễn thất tính đột nhiên động thủ với hắn,cả đêm lăn qua lộn lại cơ hồ không ngủ,nhưng mới mấy ngày mà thôi, cho dù Phương Vật Viễn ôm hắn, hắn vẫn có thể đi vào giất ngủ,an tâm —— tựa như mẹ hắn trước kia.
Hắn biết Phương Vật Viễn đã ngủ,nhưng lý trí hắn vẫn tĩnh táo như cũ.
Quanh quẩn ở trong đầu hắn,quấy nhiễu giấc ngủ của hắn là lời lão quản gia khi đó nói.
Hắn biết mình không nên để ý ,cho dù Phương Vật Viễn thiếu tình thân như thế nào,cũng không thể lấy đó thành cớ,càng không thể thay đổi những chuyện hắn đả từng làm với mình,muốn hắn tha thứ đó là chuyện căn bản không thể nào!
Nhưng nỗi hận đối người kia đã từ từ —— tiêu tán, cho dù Lý Tĩnh Dao không muốn thừa nhận,cũng không quên được Phương Vật Viễn từng làm sao vô tình đùa bỡn thân thể hắn,thời khắc tựa vào lòng ngực của hắn, Lý Tĩnh Dao không thể phủ nhận,lúc ban đầu đối với người này chán ghét thống hận,không ngờ trong lúc vô tình. . . . . . biến mất.
Trước đó với Phương Vật Viễn mỗi một lần chung đụng,hắn luôn là đem thần kinh của mình kéo căng thật chặc,cho dù ở ban đêm hắn là Tiểu Dao bị vô số đàn ông ôm,nhưng người hắn đầu tiên ôm là Lý Tĩnh Dao ban ngày,từng cái ôm của hắn làm mình cảm thấy khuất nhục.Nhưng lúc này,nằm ở trong ngực hắn, tại sao mình không cảm thấy thống khổ ghét?
Lý Tĩnh Dao nghiêng mặt qua, nhìn chăm chú gương mặt quen thuộc đang ngủ.Người đàn ông ở trước mắt từng hoàn toàn xé nát tự ái của hắn, nhưng khi bây giờ nhìn người đó ,hắn chỉ cảm thấy bình tĩnh ——bình tĩnh đến nỗi làm hắn kinh sợ.
Cảm giác không cách nào nắm trong tay khiến cho Lý Tĩnh Dao cảm thấy bất an,nếu như không có gì ngoài hận ý, như vậy hắn và Phương Vật Viễn lúc này là gì?
Bên cạnh Lý Tĩnh Dao giật mình,cảm giác được hô hấp Phương Vật Viễn lướt qua trên cổ hắn, Lý Tĩnh Dao theo bản năng kéo ra khoảng cách giữa hai người , hắn xoay người,đưa lưng về phía Phương Vật Viễn —— tựa như muốn đem Phương Vật Viễn đẩy ra bên ngoài.
..........
"Vết thương phục hồi như cũ trạng huống không tệ,xem ra cậu chăm sóc không tệ." Dương Vũ Duệ xem kỹ vết thương đóng vảy, cười nói.
Phương Vật Viễn đối với vết thương phục hồi như cũ một chút cũng không thèm để ý,trên thực tế,hắn ngược lại hi vọng vết thương có thể chậm lành một chút, như vậy hắn có thể để Lý Tĩnh Dao tiếp tục ở lại bên cạnh hắn.
"Lần trước. . . . . . Phiền đến anh rồi——"
Phương Vật Viễn ho một cái,có chút khó có thể mở miệng hỏi.
"Không thành vấn đề. Khó được cậu nhờ cậy tôi,thân là thầy,tôi được sẽ hết sức giúp học sinh tôi giải quyết vấn đề."
Tuy nói là nhờ cậy,nhưng giọng nói Phương Vật Viễn hôm nay,tràn đầy bắt buộc và ra lệnh,rất giống nếu hắn không giúp đỡ,sẽ đánh hắn, đây là lần đầu tiên Dương Vũ Duệ thấy có người nhờ cậy như vậy.
"Cám ơn. . . . . .cám ơn. . . . . ." Phương Vật Viễn không được tự nhiên nói,nói xong giống như là có người cầm lấy đao kề trên cổ buộc hắn.
Dương Vũ Duệ nhịn cười,chỉ có lúc này hắn mới có thể cảm thấy Phương Vật Viễn là thiếu niên mười tám tuổi ,dáng vẻ thoạt nhìn rất khả ái.
"Vết thương phải băng bó lại?"
"Hả."
Bằng không vết thương của hắn làm sao dấu diếm được Lý Tĩnh Dao.
"Vết thương của cậu đã sớm không sao,thật đúng là lãng phí những băng vải này. . . . . ." Dương Vũ Duệ có chút tiếc hận nói.
"Đừng nói lời vô ích,thầy băng hay là không băng!"
Dương Vũ Duệ từ vừa mới bắt đầu đã biết hắn cố ý muốn ngụy trang thành dáng vẻ nghiêm trọng,mỗi lần bị hắn trêu chọc đều làm cho Phương Vật Viễn thẹn quá thành giận.
"Ơ,được rồi,được rồi. Tại sao phải cần tôi phạm tội với cậu nha?"
Phòng chăm sóc sức khỏe cửa đột nhiên bị mở ra,Dương Vũ Duệ quay đầu lại, hướng về phía người đó lộ ra nụ cười mê người.
"Vị bạn học này, cần giúp đỡ sao?"
Đứng ở cửa chính là Lý Tĩnh Dao,sắc mặt hắn xanh mét nhìn chằm chằm hai người bên trong cửa .
"Tĩnh Dao,thân thể không thoải mái sao?"
Dương Vũ Duệ phát giác sắc mặt Lý Tĩnh Dao có chút khó coi,cho nên quan tâm hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro