Chương 16
Phương vật bên giờ phút này đang nhíu lại lông mày nhìn hắn, trên mặt không có lạnh lùng như thường ngày,mà có một tia quan tâm xen lẫn lo lắng.
Nhưng Lý Tĩnh Dao phân biệt không được,Phương Vật Viễn đưa tay ra nhưng hắn né tránh.
"Đừng đụng tôi!"
Lý Tĩnh Dao gào thét,đột nhiên chuyển hướng bên kia, ôm bụng bắt đầu cuồng nôn. . . . .
Cho đến khó chịu trong bụng đi qua,Lý Tĩnh Dao chậm rãi vịn thân cây đứng lên.
"Cậu đi được không?" Phương Vật Viễn đi ra phía trước,thấy hắn bước chân loạng choạng,vội vàng muốn đở lấy hắn.
Nhưng Lý Tĩnh Dao hất tay hắn ra.
"Tôi không sao,chuyện như vậy tôi sớm đã quen. Huống chi, hắn làm,và anh làm, có cái gì khác biệt?" Lý Tĩnh Dao giọng nói lạnh lẽo, vịn vách tường, từ từ đi về phía trước.
Phương Vật Viễn mím môi,không thể phủ nhận lời nói chính xác của Lý Tĩnh Dao.
Nhưng đối với hành động của mình,Phương Vật Viễn chưa từng hối hận qua,cũng không thấy cần thiết hối hận, hắn đã nói , chỉ cần hắn muốn,hắn sẽ nhận được.
Mà hắn phát hiện, hắn muốn Lý Tĩnh Dao.
Không đơn thuần chỉ là thân thể mà thôi, hắn muốn Lý Tĩnh Dao người này!
Bắt đầu trò chơi này chính là hắn, mặc dù bị Lý Tĩnh Dao hấp dẫn là chuyện ngoài dự tính, nhưng hắn không có ý định buông tha.
Trò chơi sẽ chỉ kết thúc lúc hắn có được Lý Tĩnh Dao.
Hắn đi ra phía trước,đột nhiên ôm lấy Lý Tĩnh Dao suy yếu.
"Anh muốn làm cái gì!" Lý Tĩnh Dao nhìn chằm chằm hắn,giận giữ nói. Cho dù thân thể lúc này suy yếu,ngọn lửa trong mắt hắn vẫn chưa từng yếu bớt.
"Đưa cậu về nhà mà thôi."
Biết giãy dụa cũng phí công, Lý Tĩnh Dao bỏ qua,mặc cho hắn ôm hắn đi về phía chỗ ở của hắn,cả người đều mệt hắn không có chú ý tới động tác ôm của Phương Vật Viễn dịu dàng hơn so với trước đó .
Hắn thật mệt mỏi quá,mệt mỏi quá, mặc dù sớm đã thành thói quen như vậy,nhưng hắn vẫn cảm giác thân thể mình. . . . . . Thật bẩn. . . . . .
Hắn còn có thể chống đở đến bao lâu?
Bắt đầu từ khi Phương Vật Viễn xé rách ngụy trang của hắn,hắn đã càng ngày càng không cách nào phân biệt ban ngày và đêm tối —— từ khi đó bắt đầu,ban đêm đối với hắn mà nói,chẳng qua không ngừng hành hạ, bởi vì hắn đãn không thể nào phân biệt "Tiểu Dao" bán đứng thân thể và mình ban ngày. . . . . .
Nhưng hắn có thể dừng lại cuộc sống như vậy sao?
Đáp án,vẫn là không thể nào ——
.............
Đám người không tiếng động sải bước qua thiếu niên ngồi ở bên đường,ánh mắt thiếu niên trống rỗng nhìn phía trước.
Trong đầu Lý Tĩnh Dao thủy chung quanh quẩn lời bác sĩ nói,mẹ hắn bị ung thư,thế giới của hắn phảng phất trong khoảnh khắc đó vỡ vụn.
Lưng bọn họ đeo đầy nợ nần,cuộc sống vốn không dư dả,hôm nay tin tức mẹ bị bệnh đúng là họa vô đơn chí.
Hắn không thấy tương lai của mình,hắn thật không hiểu được bản thân nên làm gì,mẹ bị bệnh lại gánh tiền nợ, người ngân hàng tư nhân sẽ không bởi vì mẹ sinh bệnh mà buông tha,đến lúc đó bản thân làm sao đối mặt những người đó?
Lý Tĩnh Dao đứng dậy,đi không mục đích trong đám đông,hắn không muốn trở về căn nhà trống rỗng kia. . . . . .
Đêm dần dần tối,Lý Tĩnh Dao không có chú ý tới,đám người chuyển động bênh cạnh hắn đã từ từ giảm bớt.
Cổ tay của hắn đột nhiên bị kéo lấy,một người đàn ông trung niên người đầy mùi rượu thối đang cười toe toét miệng,ánh mắt mập mờ nhìn hắn.
"Một buổi tối bao nhiêu? Tôi mua cậu——"
Sợ run một hồi lâu, Lý Tĩnh Dao mới hiểu được ý người đàn ông kia,hắn kinh hoảng hất tay người đàn ông ra.
"Tôi không phải là. . . . . . ông hiểu lầm rồi. . . . . ."
Cho đến lúc này hắn mới phát giác thời gian không ngờ trễ như thế,lúc này hắn còn đi dạo chơi ngoài đường,tự nhiên sẽ bị người hiểu lầm.
Người đàn ông ngược lại nhích tới gần hắn,nắm được cằm của hắn,mắt say lờ đờ xem kỹ hắn.
"Không cần làm bộ làm tịch,muốn cao giá đúng không,mau nói ra, ông đây có tiền, nói đi,cậu muốn bao nhiêu?"
Tiền. . . . . .
Chữ kia để cho Lý Tĩnh Dao giãy dụa trở nên yếu ớt ,nếu có tiền không phải tất cả vấn đề có thể giải quyết sao ——
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro