Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

Bóng đêm bao phủ phía chân trời, ánh mặt trời đã bị màn đêm hoàn toàn nuốt hết.

Lý Tĩnh Dao móc ra chìa khóa, cảm giác được ánh mắt phía sau đang đánh giá,hắn rốt cục không thể nhịn được nữa quay đầu lại,nhìn chằm chằm người đứng phía sau hắn .

"Anh đến tột cùng muốn làm cái gì!"

Đi theo hắn đến bệnh viện còn chưa tính,sau khi rời bệnh viện Phương Vật Viễn lại một đường theo hắn về đến nhà!

Lý Tĩnh Dao không biết Phương Vật Viễn đang suy nghĩ gì,hắn cũng không muốn biết,chẳng qua hắn không muốn bị quấy rầy nữa.

Nghe vậy Phương Vật Viễn thu hồi tầm mắt từ nhà trệt xi măng.

"Cậu nghĩ tôi muốn làm gì với cậu?" Phương Vật Viễn hai tay mở ra, trong giọng nói tràn đầy ám hiệu mập mờ .

Vốn nắm chìa khóa tay đột nhiên căng thẳng ,trong lúc bất chợt hiểu,tại sao Phương Vật Viễn có thể từ trường học một đường theo tới nơi này .

Có lẽ là chơi chán ở trường học ——

Lý Tĩnh Dao không hề nói tiếp ,hắn chẳng qua đờ đẫn đem cái chìa khóa cắm vào ổ khóa,mở ra cửa sắt.

Ánh đèn sáng lên,trong nhà trệt đơn sơ không bài biện dư thừa thứ gì,trong phòng khách, chỉ có một bàn mộc một ghế, một bàn trà,phía dưới đặt một cái TV có lịch sử lâu đời.

Có lẽ là bởi vì mặt sàn xi măng cùng vách tường ẩm ướt, cho dù ở đèn huỳnh quang chiếu xuống, cả phòng khách vẫn lộ ra vẻ có chút mờ mờ.

Trừ phòng khách,ngoài phòng bếp,nhà trệt này chỉ có hai phòng。 .

Đơn sơ hoàn toàn khác với cuộc sống của Phương Vật Viễn,Phương Vật Viễn hoàn toàn không có nghĩ tới, Lý Tĩnh Dao ở tại nơi này.

Phương Vật Viễn ngẩn người,đi theo phía sau Lý Tĩnh Dao vào.

Trừ một cái giường ván gỗ,tủ quần áo,và một cái bàn gỗ để học,ngoài ra trong phòng trống rỗng.

Đứng ở trong phòng, Lý Tĩnh Dao buông xuống túi sách, sau đó bắt đầu đưa tay cởi nút áo mình.

Hắn không muốn lãng phí nhiều thời gian,nếu không nhanh kết thúc,những người đó tùy thời có thể đến ——

"Khẩn cấp như vậy sao?" Phương Vật Viễn đem nghi vấn trong đầu bỏ ra xa,mang theo ý cười .

Hắn cảm thấy hứng thú chẳng qua là thân thể Lý Tĩnh Dao,những thứ khác cuộc sống Lý Tĩnh Dao như thế nào không liên quan đến hắn!

Lý Tĩnh Dao không có mở miệng,chẳng qua trần truồng đi tới trong lòng ngực hắn.

☆☆☆ ☆☆☆

Trong căn nhà nho nhỏ,vẫn lưu lại hơi thở sau khi hoan ái.

Phương Vật Viễn đốt điếu thuốc,phun ra nhàn nhạt sương khói màu trắng.

Trong không khí bay tới nồng nặc mùi thơm,Phương Vật Viễn từ trên giường đứng dậy,mặc lên quần dài, đi về phía bên cửa sổ.

Từ cửa sổ nhìn ra ngoài,cách đó không xa là một buội hoa sơn chi,trong đêm trăng sâu lắng tản ra mùi thơm ngát.

Nghe được thanh âm tay cầm ở cửa chuyển động,Phương Vật Viễn vẫn không có quay đầu.

Lý Tĩnh Dao lau chùi nước ươn ướt ,nhìn đến người bên cửa sổ,cước bộ của hắn ngừng lại.

Trong khoảnh khắc đó,Phương Vật Viễn nhìn bóng người ngoài cửa sổ, giống như bao phủ một loại cô tịch,mặt nghiêng phảng phất cô đơn lạnh lẽo.

Là ảo giác sao,là người cuồng ngạo không thể dính đến nổi sao.

"Tôi nghĩ anh nên đi về."

Một cảm giác kỳ lạ lướt qua, hắn có chút cứng ngắc nói.

"Không hoan nghênh tôi lưu lại? Hay cậu muốn nhanh đến cuộc sống về đêm?"

"Anh——"

Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, Lý Tĩnh Dao sắc mặt khẽ thay đổi.

"Không được ra ."

Lý Tĩnh Dao bỏ lại lời cảnh cáo, vội vã sải bước ra ngoài cửa.

Phương Vật Viễn đối với ai tới bái phỏng cũng không có hứng, hắn từ trong túi xách lấy điện thoại di động,đang muốn gọi cho Mã Kỳ Vĩ ,đột nhiên hắn nghe được cách vách tường thật mỏng truyền tới tiếng nói chuyện.

"Tiền tháng này đâu, chuẩn bị xong chưa đó?"

Tiếng nói thô ách,giọng nước ngoài nói tiếng Đài không khách khí hỏi.

"Các người đợi ở chổ này,tôi vào phòng lấy."

Lời của Lý Tĩnh Dao nói xong không bao lâu,hắn liền đi vào phòng,từ trong túi xách lấy ra một chồng tiền giấy rồi ra khỏi phòng, hắn thủy chung không có nhìn Phương Vật Viễn một cái.

Phương Vật Viễn nhìn động tác của hắn,đang nhớ lại trên đường về nhà,hắn từng ở máy rút tiền dừng lại thật lâu, không nghĩ tới hắn có nhiều tiền như vậy.

Thanh âm đếm tiền mặt vang lên.

"Số lượng không có sai." Thanh âm thô tục vang lên.

"Xem cậu mỗi tháng có một khoản tiền,thân thể của cậu thật đúng có thể kiếm tiền."

"Ngươi làm cái gì! Buông tay!" Lý Tĩnh Dao giận dữ mắng mỏ,mang theo chán ghét và tức giận.

"Chẳng qua sờ một chút sẽ thiếu thịt sao? Dù sao thân thể của ngươi không biết bị bao nhiêu đàn ông chạm qua." Một tiếng cười bỉ ổi tiếng vang lên.

"Nếu như rãnh rỗi, xin rời đi!"

Một tràng pháo tay thanh thúy vang lên."Ông đây vui tự nhiên sẽ đi! Còn cần mạng cậu sao?"

Phương Vật Viễn nhăn lại lông mày,đột nhiên mở cửa đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hvan#nguoc