Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

📖 Chương 191 : Trạm trung chuyển (2)

Edit & Beta: Quất Tử An 

-.-. .... .. -.-. --- - .- .. .-- .- - - .--. .- -.. .--- ..- --.. .. --... --... --... 

Ly Trạm cũng có trang bị sao?

Trên mặt trang bị viết hai chữ "Ly Trạm", là trang bị do Ly Trạm trong 《Đỉnh Lưu Tuyển Tú》 chế tạo. Hắn biết rèn trang bị, hơn nữa trang bị hắn rèn vô cùng đặc biệt.

Hòa Ngọc trước mắt chỉ từng gặp hai món: một cái chổi, và một món đã nổi danh khắp Liên Bang —— Ly Trạm Cầm.

Nếu nổ rớt trang bị của Ly Trạm, có thể trực tiếp nổ sập luôn cả phó bản?

Phòng live stream cũng không chịu nổi, sau đó phòng live stream biến mất?

Hòa Ngọc ngẩng đầu nhìn Eugene:
"Cậu là bị nổ chết, hay là phó bản biến mất nên chết?"

Eugene trầm ngâm một chút, rồi khẳng định:
"Là nổ chết."

Hòa Ngọc gật đầu, ánh mắt chìm vào suy nghĩ.

Trấn Tinh tò mò nhìn cậu, đơn phượng nhãn mang theo nghi hoặc:
"Cậu phát hiện ra gì sao?"

Hòa Ngọc lắc đầu:
"Không có, chỉ là một ít tin tức vụn vặt, chưa nối chuỗi được, cũng không chắc có dùng được hay không."

Thực ra, cậu cảm thấy những tin tức này rất mấu chốt.
Thậm chí, cậu đã bắt đầu có vài liên tưởng.

Nghe cậu nói vậy, Trấn Tinh cũng không hỏi thêm.

Vạn Nhân Trảm nhìn mọi người, ánh mắt lạnh băng, khóe môi là nụ cười trào phúng, đao sẹo giật giật, khiến cả khuôn mặt trông càng thêm hung dữ. Hắn bực bội cất tiếng:

"Cho nên, mấy phó bản trước chúng tôi đều là chiến đấu, chỉ có Hòa Ngọc với Thành Chiêu là nhiệm vụ, cũng là bẫy giết bọn họ."

Hắn nhìn sang Hòa Ngọc:
"Tiếp theo cậu tính làm gì? Nếu hệ thống nhất định phải giết cậu, thì có cả đống cách để hố cậu."

Hòa Ngọc ở vòng trước đã may mắn sống sót, vậy hiệp sau thì sao?

Nghĩ tới đây, Vạn Nhân Trảm lại muốn chửi thề.

Hòa Ngọc bình tĩnh, giọng nhàn nhạt:
"Gặp chiêu nào phá chiêu đó."

Gặp chiêu nào phá chiêu đó trong lúc thi đấu, cậu không có cách nào trực tiếp can thiệp vào hành vi của hệ thống. Nhưng chỉ cần đối phương ra tay một lần, cậu liền có thể biết thêm nhiều tin tức hơn, nhiều manh mối hơn, và càng nhanh bắt được kẻ phía sau màn!

Mọi người lại một lần nữa rơi vào trầm mặc.

Tuy đây là nguy cơ của Hòa Ngọc, nhưng lúc này, bọn họ bỗng nhiên rất hiểu cậu.

Cảm giác trở thành miếng thịt trên thớt, mặc người xâu xé... thật sự là khó chịu đến cực điểm.

Thua đường đường chính chính thì không sao.
Nhưng bị âm mưu quy tắc ép chết thì không thể chấp nhận.

 Đánh vỡ quy tắc, lật đổ hệ thống.

Trong đầu bọn họ, tám chữ này lại vang lên, thật lâu không tản đi.

Không thể không nói, những lời trước đó của Hòa Ngọc đã gõ mở cánh cửa lòng của bọn họ, khắc sâu vào trí nhớ, không ngừng ảnh hưởng đến họ.

Tám chữ này, rất có thể một ngày nào đó sẽ trở thành khẩu hiệu của bọn họ.

Hòa Ngọc đậy nắp bút, gấp vở lại, ánh mắt một lần nữa đảo qua mọi người. Đôi mắt hạnh nghiêm túc:
"Tôi hỏi thêm một chuyện, phó bản của các cậu có gì bất thường không?"

"Bất thường gì?" Nguyên Trạch nghi hoặc.

Hòa Ngọc hơi ngẩng đầu. Áo khoác da thú màu lam bao lấy thân hình cậu, đường nét hàm dưới rõ ràng, đường cong thanh thoát. Ánh mắt cậu bình tĩnh, giọng điềm đạm:

"Đôi mắt màu lam. Các cậu có nhìn thấy đôi mắt màu lam không?"

Mọi người: "!!!"

Khán giả: "!!!"

【 làn đạn: "Ngọa tào, Hòa Ngọc có ý gì vậy?" 】
【 làn đạn: "Cậu ấy đang nói đến đôi mắt lam mà tôi đang nghĩ tới kia sao?! A a a a, chính phủ bắt đầu rải đường rồi!!" 】
【 làn đạn: "Thảo, Hòa Ngọc quả nhiên cũng nhớ tới đôi mắt lam!" 】
【 làn đạn: "Ý Hòa Ngọc là gì, chẳng lẽ mỗi phó bản đều phải xuất hiện đôi mắt lam?" 】
【 làn đạn: "Sao tôi cảm thấy có gì đó sai sai? Không giống kiểu nhớ nhung Boss... mà giống như một ý khác?" 】

Làn đạn điên cuồng lướt qua, hiện trường mọi người cũng lần lượt có phản ứng.

Vạn Nhân Trảm lập tức gào lên:
"Ý gì? Cậu còn muốn gặp Boss nữa hả? Hơn nữa, cho dù có Boss thì cũng chưa chắc là đôi mắt lam!"

Bỏ qua toàn bộ phó bản trước, mắt lam đều là Boss cuối.

Từ phó bản 《Ai là nằm vùng》 với con mèo lớn kia bắt đầu, không ai có thể thắng đôi mắt lam. Đồng thời, đôi mắt lam cũng chưa từng bộc lộ sát khí thật sự với bọn họ, nếu không... bọn họ đã chết sạch từ lâu rồi.

Với điều kiện như vậy, đương nhiên phó bản không có đôi mắt lam càng tốt.

Vạn Nhân Trảm cực kỳ không muốn thấy đôi mắt lam. Tên đó vừa khó đối phó, lại là bug, còn cứ quấn lấy Hòa Ngọc, khiến hắn chán ghét vô cùng. Mấy phó bản không có đôi mắt lam hắn còn thấy vui, chỉ tiếc... những phó bản đó lại không có Hòa Ngọc cùng tràng thi đấu với hắn.

Không đúng, phó bản trước là may mắn Hòa Ngọc không ở cùng tràng với hắn!
Nếu không, chỗ này chỉ có thể còn một trong hai người.

Vạn Nhân Trảm vừa gào vừa chua, nhưng những người khác thì không.

Quỳnh nhíu chặt mày, chăm chú nhìn Hòa Ngọc:
"Ý cậu là... đôi mắt lam lẽ ra nên xuất hiện?"

Hòa Ngọc chậm rãi gật đầu.

Mọi người: "!!!"

【 làn đạn: "A a a, cho nên đôi mắt lam là CÙNG MỘT NGƯỜI?!" 】
【 làn đạn: "Thổ bát thử thét chói tai, đây là chân ái! CP tôi khái là thật! A a a!" 】
【 làn đạn: "Không, tôi vẫn ship Hòa Ngọc với Trấn Tinh." 】

Eugene hít sâu một hơi, giọng nâng cao:
"Cậu nói người đang giằng co với hệ thống... chính là đôi mắt lam?"

Hòa Ngọc không lên tiếng, nhưng ánh mắt cậu ngầm ẩn ý.

Trấn Tinh khẽ cau mày:
"Chúng tôi gặp đôi mắt lam tuy có khác biệt, nhưng thực ra đều là cùng một tồn tại?"

Nguyên Trạch như bừng tỉnh:
"Hèn chi phó bản có đôi mắt lam đều không đi ra được. Đôi mắt lam là một trường hợp đặc biệt, là tồn tại đặc thù, đồng thời là bug của hệ thống. Chỉ khi Hòa Ngọc giết được đôi mắt lam, chúng ta mới có thể thành công thăng cấp."

Tây Nhã càng nghe càng đau đầu. Nàng ôm đầu, nỗ lực nhớ lại mấy phó bản từng gặp đôi mắt lam...

Nàng vẫn thấy mơ hồ:
"Rốt cuộc đôi mắt lam là cái gì? Vì sao nó có thể xuất hiện lặp đi lặp lại? Vì sao mỗi đôi mắt lam đều mạnh như vậy, mà còn như chẳng hề quen biết nhau?"

Nghi vấn quá nhiều, khiến rất nhiều người khó mà hiểu nổi.

Hòa Ngọc lắc đầu, buông tay, nói thẳng:
"Tôi cũng không biết hắn làm cách nào. Nhưng hắn thực sự đã tách bản thân thành rất nhiều cá thể, hơn nữa giữa các thân thể đó không có liên hệ. Hoặc cho dù có thân thể chính, thì hắn cũng không ý thức được mối liên hệ ấy."

Trong tất cả mọi người, Hòa Ngọc là người có quan hệ tốt với đôi mắt lam nhất, cũng là người hiểu rõ hắn nhất.

Còn đôi mắt lam rốt cuộc là ai...

Hòa Ngọc không trả lời.

Đoán Vu Thần bỗng trợn mắt, như nghĩ đến điều gì, người khom về phía trước:
"Đôi mắt lam đang tạo phản. Lần NPC tạo phản trước đó chắc chắn có liên quan đến hắn!"

Dù lần NPC tạo phản trước không phải do hắn trực tiếp thao túng, thì cũng nhất định dính dáng đến hắn.

Đôi mắt lam đang đối kháng với hệ thống.
Đôi mắt lam có liên quan đến vụ NPC tạo phản lần trước.
Đôi mắt lam... còn thần bí và quan trọng hơn bọn họ tưởng.

Nếu Hòa Ngọc muốn đối kháng hệ thống, vậy đôi mắt lam chính là một mắt xích cực kỳ trọng yếu. Không lạ khi cậu coi trọng hắn đến vậy.

Đường Kha lại cảm thấy không ổn. Hắn chau mày:
"Những điều này đều chỉ là suy đoán, không có chứng cứ cho thấy đôi mắt lam có liên quan tới lần NPC tạo phản trước. Hắn có lẽ chỉ là một bug hệ thống trong lần này thôi."

Hắn nhìn sang Hòa Ngọc, hy vọng cậu có thể đưa ra chứng cứ phản bác mình.

Nhưng Hòa Ngọc chỉ gật đầu, thản nhiên nói:
"Đúng, cũng không loại trừ khả năng cậu nói."

An Ni nghe mà choáng váng, ôm đầu, cáu kỉnh nói:
"Hòa Ngọc, rốt cuộc cậu còn biết những gì? Nói hết ra đi, đoán tới đoán lui đau đầu chết được."

Vạn Nhân Trảm gật đầu lia lịa.

Bọn họ không có nhiều "tâm nhãn" như Hòa Ngọc, cũng không thông minh bằng cậu, chẳng phân tích được mấy, thậm chí nghe thôi cũng đã thấy phức tạp và đau đầu.

Nếu không thì nói thẳng luôn có hơn không?

Trấn Tinh vẫn luôn cúi đầu, môi mím lại, ánh mắt chìm trong suy tư.

Một lúc lâu sau, hắn như chợt nghĩ ra, ngẩng đầu, đơn phượng nhãn mang theo kinh ngạc:
"Đôi mắt lam? Là... là hắn? Là người tôi đang nghĩ đến?"

Giọng hắn mang theo thử thăm dò, nhưng tầm mắt lại gắt gao khóa trên mắt Hòa Ngọc.

Hòa Ngọc nhìn lại hắn, chậm rãi gật đầu, ánh mắt cho thấy sự đồng ý.

Trấn Tinh hít sâu, đôi mắt trống rỗng trong chốc lát, giống như đầu óc bị rung chuyển mạnh, cả người hơi mất hồn.

Eugene cũng khẽ động:
"... Tôi hình như cũng hiểu rồi."

Nói xong, mái tóc bạc, đôi mắt đen của hắn vẫn bất động, trong tròng mắt vang lên từng vòng gợn lạ —— rõ ràng là... lag.

Mỏng Kinh Sơn kéo nhẹ Lăng Bất Thần, ánh mắt dò hỏi.

Lăng Bất Thần lắc đầu, hạ giọng:
"Tôi không biết là ai, dù sao tôi cũng không hiểu rõ người Liên Bang. Nhưng chắc chắn đó là một người ai ai cũng biết, hơn nữa có thể lôi kéo mấy trăm cao thủ tạo phản lần trước."

Lần trước có mấy trăm tuyển thủ theo NPC tạo phản, điều này quá bất thường.
Vì sao tuyển thủ lại chịu nghe theo một NPC?

Nếu đây chỉ là suy đoán của Hòa Ngọc, rất nhiều người sẽ không tin.
Nhưng người nói là Vạn Nhân Trảm, và đó là sự thật đã được xác nhận ở lần trước!

Cụ thể bên trong ra sao thì bị che giấu, ngay cả người duy nhất còn sống sót là Vạn Nhân Trảm cũng không rõ.

Đương nhiên, nếu hắn biết chi tiết, hẳn là đã chết từ lâu.

Mỏng Kinh Sơn gật đầu, không hỏi thêm.

 Bọn họ đúng là không hiểu nhân vật phía Liên Bang.

Đoán Vu Thần nghe vậy, nhìn Eugene rồi lại nhìn sang Quỳnh, cuối cùng đối diện với ánh mắt của nàng. Trong mắt Quỳnh là kính nể, hiểu rõ... và phẫn nộ.

Đoán Vu Thần: "!"

Hắn bật dậy:
"Chết tiệt?!"

Hắn cũng biết.

Hiện tại, ngoài Hòa Ngọc, chỉ có Trấn Tinh, Eugene, Đoán Vu Thần và Quỳnh là dường như đã đoán ra điều gì đó, và điểm giống nhau là... bọn họ đều bị chính suy đoán của mình dọa cho khiếp sợ.

Tây Nhã bất mãn:
"Này, giải thích cho tôi với chứ."

Trảm Đặc:
"... Tôi cũng không biết."

Nguyên Trạch nhíu mày:
"Có ai có thể nói cho rõ không? Hay là đáp án này không thể nói?"

Cách Hữu nói với giọng sâu xa:
"Nhìn phản ứng của bọn họ cũng hiểu, tạm thời không thể nói. Hoặc là, một khi nói ra sẽ tạo ảnh hưởng quá lớn, trong lúc chưa xác định được thì không thể nói."

Nhìn bốn người kia bị dọa đến ngây người là biết, một khi nói ra, tất cả mọi người sẽ bị chấn động. Mà hiện tại, tất cả chỉ là suy đoán dựa vào phản ứng của Hòa Ngọc. Khi chưa có chứng thực, bọn họ không thể, cũng không dám tùy tiện nói ra.

Cách hiểu rất rõ điều đó, nhưng vẫn nhịn không được liếc sang Eugene, vô cùng không phục.

Vì sao Eugene đoán ra được, còn hắn thì không?

Đường Kha lại có trực giác mạnh. Hắn lắc đầu, nổi da gà, giọng thấp thỏm:

"Có lẽ... không biết mới là chuyện tốt. Thành Chiêu chính là vì biết nên mới bị diệt khẩu."

Nếu bọn họ đã biết, rất có thể bọn họ cũng sẽ bị diệt khẩu.

Lời cuối cùng trước khi chết của Thành Chiêu vô cùng ý vị:

Thứ nhất, suy đoán của Hòa Ngọc là đúng.
Thứ hai, không chỉ mình hắn, lần này quá nhiều tuyển thủ ưu tú hội tụ không phải trùng hợp.

Bất luận điểm nào trong hai điều đó đều đáng giá để tiếp tục đào sâu. Nhưng một khi đào ra, kết quả chưa chắc là thứ bọn họ có thể tiếp nhận  bọn họ có khả năng đối mặt với kết cục như Thành Chiêu.

Đường Kha nói xong, tất cả đều im lặng.

Chỉ có Vạn Nhân Trảm là còn không cam lòng:
"Rốt cuộc các cậu biết cái gì? Tôi là người từng tham gia tuyển tú lần trước mà còn không biết, các cậu làm sao biết?!"

Hắn ôm rìu, mắt trợn tròn, ngay cả vết đao trên mặt cũng tràn đầy vẻ không thể tin nổi.

Vạn Nhân Trảm thật sự không hiểu.

Vì sao đầu hắn như bị dán chặt, nghĩ gì cũng không xong?

Hắn mờ mịt nhìn Hòa Ngọc, lại nhìn sang bốn người kia.

【 làn đạn: "...... Tôi cũng không hiểu, có ai giải thích giùm không?" 】
【 làn đạn: "Họ tổng kết còn tôi nghe đến ngu luôn." 】
【 làn đạn: "Dựa, không hiểu gì hết. Đôi mắt lam thì có liên hệ gì? Mà đôi mắt lam đẹp thật, Trấn Tinh cũng là mắt lam, xanh như sao trời, còn Uy Bạch Lặc với Nguyên Trạch cũng là đôi mắt lam, cả hai đều màu xanh biển. Liên Bang nhiều người mắt lam lắm." 】
【 làn đạn: "Thần tượng trạm thần của tôi cũng mắt lam, mắt lam ở Liên Bang là chuyện rất bình thường." 】
【 làn đạn: "Cho nên rốt cuộc họ phát hiện cái gì? Đôi mắt lam rốt cuộc là tồn tại kiểu gì? Có ý nghĩa gì? Hay là bí mật mà chúng ta chưa biết?" 】
【 làn đạn: "Ngọa tào! Hệ thống ra thông báo rồi, mau đi xem!" 】

Cùng lúc đó.

Những người đang tham gia tổng kết phó bản cũng nhận được thông báo của hệ thống 

-.-. .... .. -.-. --- - .- .. .-- .- - - .--. .- -.. .--- ..- --.. .. --... --... --... 

【 Kinh kiểm nghiệm, trận đấu chém giết lần này công bằng, công chính. Tất cả quy tắc và thông báo đều do hệ thống nội bộ thiết lập, tổ chương trình không thể can thiệp, cũng không có dấu vết can thiệp từ bên ngoài. 】

【 Kinh kiểm nghiệm, không tồn tại bug hệ thống. Phó bản được phân phối ngẫu nhiên, người chơi tiến vào bất kỳ phó bản nào cũng là do phân phối ngẫu nhiên, rơi trang bị cũng ngẫu nhiên, không xuất hiện...... 】

Thông báo viết kín cả một trang, trôi chảy lưu loát.

Đoán Vu Thần đọc từng chữ một, nghiêm túc niệm hết.

Đọc xong, hắn ngửa cổ im lặng một lúc lâu mới nói:
"Thông báo dài như vậy... hình như chỉ muốn nói một ý..."

Vạn Nhân Trảm cười lạnh, tổng kết:
"Chết cũng không thừa nhận."

Một đoạn giải thích thật dài, một bản thông cáo thật dài, nói cho cùng chỉ có một nghĩa:
Không có vấn đề, các cậu đừng nghĩ nhiều.

Đối với điều này, mọi người chỉ muốn đáp lại một câu:
"Ha ha."

Giờ phút này, Hòa Ngọc có thể xem làn đạn. Cậu thấy khán giả đang phẫn nộ mắng chửi, thấy bọn họ bàn bạc tìm cách đòi lời giải thích từ tổ chương trình và vương cung, thấy fans của mình lo lắng cho sự an toàn của cậu, liên tục đề nghị cậu bỏ dở cuộc thi.

Cũng có người đang hô hào kéo thêm người đến vây bên ngoài vương cung, nói nếu không cho một câu trả lời thì sẽ không chịu rời đi.

Lông mày Hòa Ngọc giãn ra, trong lòng ấm áp.

Bất kể bọn họ có giúp được hay không, chỉ cần bọn họ muốn giúp cậu, nguyện ý hành động vì cậu, cậu đã thấy vô cùng thỏa mãn.

Hòa Ngọc thu sổ và bút, bỗng nhiên đứng dậy, thần sắc ôn hòa, giọng bình tĩnh:
"Chắc sắp hết thời gian nghỉ rồi, mọi người đi chuẩn bị đi. Kết thúc phó bản tiếp theo, chúng ta lại tổng kết."

Tầm mắt cậu đảo qua mọi người, cuối cùng dừng trên người Quỳnh:
"Có thể nói chuyện riêng một lát không?"

Quỳnh khựng lại, rồi gật đầu:
"Được."

Nàng đứng lên, theo Hòa Ngọc nhanh chóng rời đi.

Nghĩ ngợi một chút, Trấn Tinh và Lăng Bất Thần cũng đứng dậy đi theo.

Vạn Nhân Trảm la lên:
"Này, Hòa Ngọc đâu có gọi các cậu!"

Eugene yên lặng bắt kịp, quay đầu liếc Vạn Nhân Trảm, ngữ khí ghét bỏ:
"Đồ ngốc, cậu ấy đâu có nói là chỉ nói chuyện riêng với một người."

Vạn Nhân Trảm: "..."

Hắn bật dậy, thấy Đoán Vu Thần cũng theo sau, liền nhấc chân bám theo.

Dựa vào đâu bọn họ được nghe, còn hắn thì không?

Thế là, ở một góc, một đám người tụ lại, từ buổi "đại hội trao đổi 500 người" biến thành "tiểu tổ giao lưu".

Trung tâm là Hòa Ngọc và Quỳnh.

Trấn Tinh, Lăng Bất Thần, Mỏng Kinh Sơn, Eugene, Vạn Nhân Trảm, Đoán Vu Thần vây quanh nghe.

Hòa Ngọc thấy bọn họ đuổi theo cũng không nói gì thêm, rõ ràng chuyện sắp nói không phải bí mật cần giấu.

Quỳnh hỏi:
"Có cần tắt live stream không?"

【 làn đạn: "Không!! Chúng tôi cũng muốn nghe!!" 】
【 làn đạn: "Không —— mỗi lần tới phần bí mật là tắt, không được!" 】

Hòa Ngọc lắc đầu:
"Không cần, khán giả càng biết nhiều càng tốt. Thậm chí, chúng ta còn cần sự giúp đỡ của họ. Dù sao, chúng ta đang ở giữa sân thi đấu, với thế giới bên ngoài Liên Bang đều ngoài tầm với."

【 làn đạn: "!!!" 】
【 làn đạn: "A a a, hòa thần yên tâm! Chúng tôi tuyệt đối không phụ lòng cậu!" 】
【 làn đạn: "Dựa, thích Ngọc Ngọc thật hạnh phúc, Ngọc Ngọc lúc nào cũng cho người khác chỗ dựa. Tôi đang đứng ngoài vương cung đây, vương không ra mặt thì chúng tôi không đi!" 】

Hòa Ngọc nhìn Quỳnh thật sâu, rồi nói:
"Đương nhiên, nếu cậu để ý, chúng ta có thể tắt."

Quỳnh ngẩn người.

Vì sao là nàng để ý?

Ánh mắt Hòa Ngọc có ý sâu xa:
"Tôi muốn hỏi cậu cụ thể tình hình phó bản lần trước."

Nếu Quỳnh không muốn người xem biết, thì có thể tắt live stream.

Đồng tử Quỳnh hơi rung, nàng hít sâu một hơi, giọng khàn khàn:
"Không cần tắt, khán giả đều biết rồi."

Nàng dừng lại, nghi hoặc:
"Vì sao cậu chỉ hỏi riêng tôi về phó bản trước?"

Giọng Hòa Ngọc chắc chắn:
"Vì lúc nãy trong hội giao lưu, phản ứng của cậu không giống bình thường. Hơn nữa, từ đầu tới giờ cậu chưa từng nói thêm về phó bản của mình. Tôi nhìn ra được, không phải không có gì để nói, mà là cậu không muốn nói."

Khóe môi Quỳnh giật nhẹ, một lúc lâu sau mới nói:
"Hòa Ngọc, cậu thông minh đến mức cái gì cũng không giấu được."

Hòa Ngọc bình tĩnh đáp:
"Trong tình cảnh này, chúng ta cần một người đủ thông minh, đúng không? Cậu cũng thông minh, cậu biết tôi muốn hỏi gì, cũng biết mình nên nói gì với tôi."

Quỳnh vô cùng thông minh, lại có thực lực rất mạnh, mới có thể cứng cỏi tới hiện tại.

Trong nhóm tuyển thủ lần này, rất nhiều người vừa có thực lực vừa có trí tuệ. Từ phó bản 《Sáng sớm huấn luyện trường》 trở đi, Hòa Ngọc chưa từng giấu giếm sự tán thưởng dành cho Quỳnh; trước đó trong phó bản 《Ai là nằm vùng》, người cậu chọn làm đồng đội chính là nàng.

Người này đến từ một tinh hệ bị kỳ thị, nhưng giống như Hòa Ngọc, đã phá vỡ nhận thức của người xem, giành được sự yêu thích và công nhận của họ.

Vì vậy Hòa Ngọc nói thẳng, nhắm thẳng vào vấn đề.

Quỳnh không giả ngu, mắt rũ xuống, hồi lâu mới bình tĩnh nói:
"Phó bản lần trước, đối thủ của tôi là Kiều Viễn."

Hòa Ngọc sững lại.

Cậu là người cuối cùng tiến vào trạm trung chuyển. Khi đó, việc phát sóng phó bản đã kết thúc, cho nên cậu không biết những phó bản khác đã diễn ra ra sao, cũng không biết đối thủ của những người khác là ai.

Kiều Viễn...

Người này cậu biết, bọn họ từng cùng nhau trải qua hai phó bản.

Trong phó bản 《Ai là nằm vùng》, họ là đồng đội, Kiều Viễn là người mà Quỳnh tin tưởng giao cho lá cờ đội bay. Ở phó bản đó, hai người thực sự thể hiện ra sự tin tưởng tuyệt đối.

Loại tin tưởng này không chỉ sinh ra từ một trận thi đấu, mà đã bám rễ từ rất lâu.

Cho nên, hai người họ trước khi tiến vào tuyển tú đã là mối quan hệ vô cùng tốt.

Nhìn biểu cảm nặng nề của Quỳnh bây giờ...

Hòa Ngọc chợt hỏi:
"Thực lực của Kiều Viễn thế nào?"

Quỳnh không trả lời trực diện, mà giọng khàn lại, mang theo chút cay đắng:
"Tôi cũng không sớm hơn cậu bao nhiêu khi tới trạm trung chuyển. Tôi là tuyển thủ thăng cấp thứ 499. Còn Kiều Viễn... cậu ấy không hề muốn tranh tài nguyên ở phó bản lần trước."

Tuyển thủ thứ 499.
Nếu không phải vì chém giết kịch liệt không ai giết nổi ai, hoặc là... không nỡ ra tay, thì đã không kéo dài như vậy.

【 làn đạn: "Tôi xem phát sóng rồi. Kiều Viễn không chỉ không tranh tài nguyên, mà còn giúp Quỳnh gom tài nguyên, giúp Quỳnh nâng cao thực lực, để nàng có thời gian tu luyện!" 】
【 làn đạn: "Đúng đó, sau đó Kiều Viễn còn đứng chờ Quỳnh giết mình." 】
【 làn đạn: "Trời ơi, tôi suýt khóc. Kiều Viễn trước lúc chết còn cười an ủi Quỳnh! Hai người họ tuyệt đối là người yêu." 】
【 làn đạn: "Lần chém giết này sao thế? Không những thiếu cảnh hợp tác, mà còn ngập tràn drama đẫm nước mắt." 】

Hòa Ngọc hiểu, môi mím lại.

Cậu không muốn nhắc đến Thành Chiêu. Mỗi lần nhớ lại cảnh hắn chết, tâm trạng cậu lại rất tệ.

Có thể tưởng tượng, tâm trạng của Quỳnh còn tệ hơn.

Kiều Viễn không chỉ không tranh đấu với nàng, mà ngay khi vừa vào tràng đã đặt nàng làm trung tâm, chủ động nâng nàng lên, tích lũy vốn cho nàng sau này.

Hòa Ngọc im lặng thật lâu, mới nhẹ giọng nói:
"Xin lỗi."

Quỳnh lắc đầu:
"Không cần xin lỗi, lẽ ra tôi nên chủ động nói với cậu."

Nghe vậy, Hòa Ngọc nhìn chằm chằm nàng, tầm mắt hai người giao nhau.

Lúc này trong mắt Quỳnh đã không còn bi thương. Giống như Hòa Ngọc, nàng là người lý trí, biết rõ đau buồn vô ích, thà biến đau buồn thành sức mạnh.

Lẽ ra nàng nên chủ động nói?

Ngón tay Hòa Ngọc khẽ động, cậu hơi híp mắt, nhìn sâu vào ánh mắt kiên định của Quỳnh.

Cậu hiểu rồi.

Quỳnh nói mình nên chủ động nói, bởi vì trong lời nàng có chứa thông tin quan trọng, là điều nàng muốn truyền đạt cho Hòa Ngọc nhưng không thể nói thẳng.

Quan hệ giữa Kiều Viễn và Quỳnh tuyệt đối không chỉ là như khán giả nghĩ. Bọn họ không phải là tình lữ đơn thuần.

Nhớ lại cách hai người phối hợp trong 《Ai là nằm vùng》...

Kiều Viễn là cấp dưới của Quỳnh.

Hoặc nói, Kiều Viễn tồn tại như người phụ trợ cho nàng.

Hai người cùng đến từ hỗn loạn tinh, cùng có thực lực cực mạnh. Nếu trước khi vào tuyển tú đã quen biết và quan hệ rất tốt, thì rất có khả năng họ sẽ không cùng lúc tham gia một cuộc thi chỉ cho phép một người sống sót.

Không ai muốn người mình trân trọng phải chết.

Nếu đã vào cùng một tràng thi đấu, nghĩa là trước đó bọn họ đã xác định —— nhất định sẽ có một người chết.

Nhưng họ vẫn vào.

Chỉ có một khả năng:
Kiều Viễn vào để phụ trợ Quỳnh.

Kiều Viễn tiến vào với mục đích đặc biệt, vậy còn Quỳnh?

Thành Chiêu đã nói: không chỉ mình hắn, nơi này còn có người của các khu, các tinh cầu khác được cài vào.

Hỗn loạn tinh chưa chắc đã không dính một chân. Quỳnh có năng lực cực kỳ linh hoạt, thực dụng, bối cảnh chắc chắn không hề đơn giản.

Vạn Nhân Trảm nhìn qua mà chẳng hiểu gì:
"Các cậu đang làm gì thế? Sao không ai nói gì nữa?"

Trấn Tinh và Eugene đồng loạt lườm hắn.

Đoán Vu Thần nói chậm rãi:
"Cậu không hiểu thì thôi, chỉ cần hai người kia hiểu là được rồi."

Vạn Nhân Trảm: "..."

Mẹ, sao cứ thấy mình không cùng hệ với bọn họ vậy.

【 làn đạn: "Ha ha ha, Nhị Lăng Tử, anh nhận mệnh đi. Không thông minh thì khỏi cố chen vào đội hình người thông minh." 】
【 làn đạn: "Cười chết, tôi cũng chả hiểu hai người kia đang làm gì, nhưng chỉ cần Nhị Lăng Tử cũng không hiểu là tôi thấy vui rồi." 】
【 làn đạn: "Hai người cứ lặng im nhìn nhau, là thi xem ai chớp mắt trước hả?" 】

Hai người không nói gì, nhưng dường như lại đã nói hết với nhau.

Đây chính là cách người thông minh giao lưu.

Hòa Ngọc một lần nữa đánh giá Quỳnh, lục lại mọi tiếp xúc trước đây trong phó bản chung, rồi kết nối với phản ứng của nàng trong buổi giao lưu lúc nãy, từng chi tiết nhỏ đều được ghép lại.

Nàng là một trong bốn người đã đoán ra đôi mắt lam là ai, ánh mắt nàng chứa kính nể, hiểu rõ, lại phẫn nộ...

Ánh mắt Hòa Ngọc sắc lại, thẳng tắp nhìn vào mắt nàng, hỏi ra câu cuối cùng:

"Quỳnh, cậu vốn đã biết đôi mắt lam là ai đúng không?"

Vạn Nhân Trảm: "???"

Câu này chẳng phải vừa rồi đã nói qua rồi sao? Quỳnh và bọn họ bốn người không phải đã căn cứ theo suy luận của Hòa Ngọc mà đoán ra lai lịch của đôi mắt lam rồi à?

Sao Hòa Ngọc còn hỏi lại?

【 làn đạn: "Hòa Ngọc không biết là Quỳnh đã đoán ra sao? Ý gì vậy?" 】
【 làn đạn: "Xem không hiểu nữa rồi. Thôi, yên tâm chờ trận đấu tiếp theo vậy..." 】

Hòa Ngọc hỏi lại một câu tưởng như thừa, Quỳnh cũng nghiêm túc trả lời, không chút do dự:
"Đúng vậy."

-.-. .... .. -.-. --- - .- .. .-- .- - - .--. .- -.. .--- ..- --.. .. --... --... --... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro