Chương 19. Đoàn viên?
Thấy người kia bỗng nhiên tiến gần lại, Tả Ký cảm thấy cả người mất tự nhiên. Giãy giụa một chút, trán hai người liền chạm vào nhau.
Lục giáo chủ buông tay, đi sang bên cạnh dựa vào vách đá, giơ tay che ánh mặt trời chói mắt, đến một lúc sau mới nói. “Nếu ngươi làm ruộng mà thu hoạch không cao thì làm thế nào?”
Tả Ký xoa thái dương, cảm thấy ngờ vực: “Vậy thì biết làm sao? Đành phải thu hoạch ít đi, tiền thu về cũng không nhiều như trước mà thôi.”
Lục Hành Đại hừ lạnh một tiếng. “Vậy ngươi cũng biết, nếu võ công của ta không phải đệ nhất thiên hạ thì đã sớm bị kẻ khác phân thây rồi. Từ khi ta bắt đầu nhận biết được mọi chuyện, đạo lý này chưa bao giờ thay đổi. Thân làm nhi tử của ma giáo giáo chủ, sau này đương nhiên phải tiếp nhận ngôi vị giáo chủ, tự nhiên ta chính là kẻ thù không đội trời chung với cả thiên hạ, không biết bao nhiêu người muốn giết ta. Ngoài việc cả ngày tập võ thì ta biết làm gì bây giờ? Nấu cơm? Giặt quần áo? Ta học những thứ đó để làm gì! Có thể giúp ta thoát thân lúc bị vây đánh sao?”
Nói đến đây, Lục Hành Đại đã sớm bỏ đi dáng vẻ bình thản thường ngày, vẻ mặt y đầy ý giễu cợt: “ Ngươi cũng biết cho dù ma giáo đã nổi danh mấy trăm năm nay, nhưng không phải trên dưới một lòng. Cá lớn nuốt cá bé, ai mạnh nhất kẻ đó sẽ lên làm lão đại. Nếu một lúc nào đó giáo chủ suy yếu đi, tất nhiên sẽ có người nổi lên cướp lấy ngôi vị giáo chủ. Ta đây biết làm gì bây giờ? Mất mạng thì sẽ uổng công!”
Tả Ký không ngờ y lại phản ứng kịch liệt như vậy, trong lòng hắn có chút bất an. “Ngươi…”
Lục giáo chủ không đợi hắn nói xong liền nắm chặt vạt áo trước của hắn: “Ngươi cho rằng giang hồ là nơi ngươi từng chứng kiến sao? Một lũ cãi vã ầm ĩ như trò đùa, chính phái trừng phạt tà phái cứ như đi họp chợ? Ngươi có biết đã có bao nhiêu người chết vì nó không? Vị tiên sinh dạy ta đọc sách hồi còn nhỏ đánh ta, đúng lúc đó bị cha ta say rượu bắt gặp, liền bị đánh một chưởng mà chết. Hắn dạy ta những thứ như tà bất thắng chính, lấy nhân nghĩa làm đầu, hết thảy đều là vô dụng! Cha ta thì sao? Một lần nhất thời sơ ý liền bị bao vây tiêu diệt, cuối cùng liên lụy đến mẹ ta không biết võ công. Hơn mười tuổi ta đã thống lĩnh ma giáo, biết bao nhiêu người dòm ngó ngôi vị đó ngươi có biết không? Ta làm gì có thời gian học mấy chuyện vặt vãnh như bẫy chim!”
Tả Ký nghe vậy thì nghẹn họng, hắn đành cố gắng xoa dịu không khí: “Ngươi còn có Thạch Hộ pháp giúp đỡ…”
Lục giáo chủ cười nhạt: “Thành Bích? Quả thực hắn rất trung thành, đáng tiếc không phải trung thành với ta! Ngươi biết hắn gia nhập ma giáo như thế nào không? Là do ta dùng một quyển kiếm phổ đổi lấy! Vì Nghiêm gia trang, ngay cả thanh danh một đời hắn cũng không màng. Rõ ràng là hậu nhân của ma giáo ta, chỉ bị người khác đem đi nuôi dưỡng vài năm, liền một lòng hướng về bọn họ. Chuyện xử lý bang vụ, đối nội đối ngoại quả thực không cần chê trách điều gì. Nhưng chỉ cần gặp chuyện liên quan đến Nghiêm gia trang, ngay cả nghĩ hắn cũng không muốn nghĩ. Ngày ấy hắn hiểu được điểm yếu trong kiếm pháp của Đường Ca, kết quả thì sao nào? Ngươi nghĩ một mình Nghiêm Việt có thể hạ độc được ta sao? Ngươi tưởng sợi dây thừng kia dễ dàng đứt như vậy sao? Ngươi cho rằng lúc lên núi ta vô duyên vô cớ bị trượt chân à?”
Càng vặn hỏi, giọng nói của y lại càng nặng nề, mơ hồ vang vọng trong sơn cốc. Lúc này Lục giáo chủ đang vô cùng phiền muộn cũng giận dữ, nhìn qua rất có dáng vẻ của một đại ma đầu. Tả Ký bị y làm sợ hãi, nhưng đồng thời lại nhớ đến một chuyện: “Dây thừng? Trượt chân? Rõ ràng ngươi vẫn còn nhớ, vậy mà lại gạt ta là đã quên rồi!”
Lục giáo chủ càng ngày càng tiến lại gần: “Đương nhiên là ta gạt ngươi. Trên giang hồ này, ngươi đã gặp được bao nhiêu người nói thật? Chỉ có mình ngươi ngu ngốc tin tưởng! Ngươi tự nhìn mình mà xem, không an phận sống cuộc sống ngu ngốc của ngươi, dấn thân vào giang hồ này làm cái gì? Nếu không phải ngươi đụng phải ta, nếu không phải từ nhỏ ta được dạy nhân nghĩa đạo đức là cái gì, ngươi đã chết không biết bao nhiêu lần rồi!”
Tả Ký nghe y nói tiêu cực như vậy, nhưng cũng rất hợp tình hợp lý, nhất thời không biết phải cãi lại như thế nào, chỉ biết thì thào: “Cũng không hẳn vậy… Những người khác ta không biết,… nhưng ít nhất… ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đề phòng ngươi, hãm hại ngươi.”
Thanh âm Lục giáo chủ nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Ta biết.” Y buông vạt áo Tả Ký ra, chống người lên vách đá. Tả Ký thấy hai người quá gần gũi, không được tự nhiên rụt người lại, muốn cách xa ra một chút. Hắn vừa quay đầu, môi liền đón lấy đôi môi đang tiến lại gần của kẻ kia. Tả Ký cứng người, vội vàng ngửa đầu ra sau, nhưng trước khi hắn đập đầu vào vách đá phía sau thì đối phương đã kéo hắn lại, lần thứ hai bao phủ lên môi hắn, khiến cho suy nghĩ vốn chưa thành hình trong đầu hắn trở nên rối loạn, biến mất không còn dấu vết.
Tả Ký bị cắn vài lần mới phục hồi tinh thần, vội vàng đẩy tay hòng thoát khỏi cái kẻ đang dây dưa không ngừng kia. Lục giáo chủ bất ngờ không kịp đề phòng, bị hắn đẩy mạnh đến mức lảo đảo lui về sau hai bước. Y ngẩng đầu lên trừng Tả Ký, vẻ mặt hung ác tàn nhẫn lại còn tức giận, khiến Tả Ký khiếp sợ không hiểu gì. Hai người mặt đối mặt, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
Phút chốc có một cơn gió thổi qua, Tả Ký hắt xì mấy cái thật to. Hắn vừa xoa xoa mũi vừa ngẩng đầu lên thì Lục giáo chủ đã khôi phục lại vẻ mặt bình thản trầm tĩnh thường ngày.
Tả Ký ngập ngừng nói: “Độc, độc… kia lại tái phát?”
“Không phải.” Lục giáo chủ quyết đoán trả lời, nhưng lại nghiêng đầu sang một bên.
“Ừ.” Tả Ký đáp lại, có chút do dự rồi lại khập khiễng đi ngang qua bên cạnh Lục Hành Đại.
Cả người Lục giáo chủ cứng đờ đứng yên tại chỗ, nhưng mắt thấy Tả Ký vừa đi tới gần lại sắp đi xa, y giơ tay nắm lấy: “Ngươi chạy đi đâu?”
Tả Ký không nhìn y: “Đi kiếm củi, ngươi không định ăn cơm tối sao?”
Lục Hành Đại ngượng ngùng buông tay, lại nghiêm mặt, cuối cùng y cầm lấy một cành cây, tiếp tục luyện kiếm bằng tay trái.
Tả Ký đi sang phía bên kia sơn cốc, cách một khoảng rừng thưa, nhìn không thấy mọi chuyện phía đầu kia. Lúc ấy hắn mới ôm đầu ngồi sụp xuống, trên mặt sắc đỏ lan tràn. Trời ạ, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?
Nếu nói Tả Ký lớn như vậy rồi mà chưa bao giờ động xuân tâm thì chắc chắn là nói dối, tốt xấu gì hắn cũng hơn hai mươi tuổi rồi, nếu có cô nương xinh đẹp nào đó nói chuyện với hắn thì hắn cũng sẽ đỏ mặt, thậm chí hắn cũng từng nghĩ đến chuyện kết hôn cưới vợ gì đó. Trước đây khi còn đi học, hắn cũng từng nghe bạn đồng môn lén lút kể những điển cố về phân đào đoạn tụ, hắn biết nam nhân với nam nhân cũng có thể xảy ra chuyện như vậy. Thậm chí mấy hôm trước ở trong miếu đổ nát Tả Ký cũng từng nhìn thấy, nên chuyện họ Lục kia trúng độc đã dọa hắn một trận.
Thế nhưng những chuyện đó đều là tưởng tượng, những khi thần chí mơ hồ nếu không phải là không thật thì cũng là chuyện của người khác. Cho dù có tiến xa hơn, cũng không kích động như hôm nay. Bị ôm lấy, hai thân thể thân mật gần kề, còn bị cắn mấy miếng. Hình như cái đó gọi là hôn môi thì phải? Nhưng chưa bao giờ nghe nói khi hôn môi thì lại cắn…
Tả Ký phiền não buồn bực bẻ gãy mấy cành cây, vừa nãy hắn có thể bình tĩnh bỏ đi như vậy cũng bởi hắn cảm thấy so với chính mình, họ Lục kia còn kích động hơn nhiều. Khi hắn đẩy người kia ra, y còn hơi run rẩy.
Nhưng mà chuyện lúc nãy là sao? Không phải vì trúng độc thì tự nhiên y cắn mạnh như vậy làm gì? Tả Ký vừa thầm nói, vừa thuận tay bẻ gãy cành cây. Tuy nói vậy, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì hắn không thể đi hỏi Lục Hành Đại được: hắn sợ Lục Hành Đại trêu đùa mình, cũng sợ y sẽ lại nói thêm chuyện gì đó.
Cứ như vậy bối rối, mơ hồ, rồi lại có chút vui vẻ, rất tốt.
Dù sao vết thương của cả hai vẫn chưa khỏi hẳn, vẫn phải ở lại đây nghỉ ngơi, tạm thời chưa thể rời đi.
Đợi đến lúc Tả Ký đưa ra quyết định như vậy, hắn mới nhận ra cành cây xung quanh đã bị hắn bẻ gãy chất thành một đống lớn. Không chỉ đủ để nấu cơm hôm nay, mà cả ngày mai vẫn còn đủ dùng.
Vội vàng bó củi lại, trở về nhóm lửa nấu cơm. Bên kia Lục giáo chủ cũng đã luyện kiếm xong, liền đi qua. Lần nay hai người ăn cơm vô cùng yên lặng, bình thường cho dù không nói chuyện gì, Lục giáo chủ sẽ sai bảo người ta, còn Tả Ký thì sẽ oán giận lầm bầm mấy câu. Hôn nay thì ngược lại, cả hai vô cùng khách sáo. Nếu có lúc nào tình cờ chạm vào nhau thì cả hai cứ như phải bỏng liền nhanh chóng tách nhau ra.
Ăn uống xong xuôi, Tả Ký dọn dẹp xung quanh một hồi rồi đi rửa mặt, sau đó mặc kệ sớm hay muộn, hắn trở về giường mình trong sơn động, nằm xuống liền ngủ.
Bên trong sơn động có hai phòng, một phòng chứa đầy các đồ dùng vật dụng trong sinh hoạt hằng ngày cùng lương thực đủ loại, còn phòng bên kia là dùng cho người ở. Trong phòng vốn có hai giường, cả hai chiếc đều đặt bên cạnh vách hang. Sau khi cả hai ngã xuống nơi này, Lục giáo chủ liền chuyển một chiếc giường ra gần cửa động, nói một cách hoa mỹ thì lý do là: ngươi đi lại không tiện, ngủ bên ngoài cho dễ hoạt động.
Tả Ký ngủ một đêm mới hiểu được, dễ hoạt động cái gì, rõ ràng là bắt hắn đi chắn gió!
Tả Ký nhắm mắt yên lặng hồi lâu, chợt nghe tiếng người kia đi tới đứng bên cạnh giường mình, đứng một lúc rồi lại đi vào trong, cởi quần áo, có tiếng giường rung động, sau đó thì không còn âm thanh gì nữa.
Nghe tiếng thở ở bên trong dần dần bình ổn, chính Tả Ký lại không ngủ được. Những chuyện xảy ra ngày hôm nay cứ bay qua bay lại trong đầu, hắn phẩy mãi mà không biến mất. Hóa ra Lục Hành Đại là tên ngốc cái gì cũng không biết làm, Lục Hành Đại từ nhỏ bị dạy dỗ theo phương thức kỳ quái, Lục Hành Đại không có bằng hữu đáng tin cậy nào, Lục Hành Đại… cắn mình mấy cái.
Những suy nghĩ này cứ bám lấy hắn không tha. Tả Ký trở mình như cái bánh nướng áp chảo đến tận nửa đêm mới mơ mơ màng màng ngủ mất.
Vừa hết lăn lộn không ngủ được, Tả Ký lại bắt đầu mơ. Trong mơ có một người không rõ mặt mũi, hung tợn xách tai và má hắn nói: “Cái thủ và cái tai heo này vừa vặn để nhắm rượu, cắt cho ta nửa cân!”
Tả Ký bị nhéo đến khó chịu, cố gắng vung tay đẩy ra, bộp một tiếng, hình như hắn đụng phải cái gì đó rồi, động người một cái, hắn tỉnh lại.
Tả Ký ngẩng đầu lên nheo mắt nhìn, hóa ra trời đã sáng rồi. Ánh mặt trời chiếu trên vách đá đối diện, sáng lóa cả mắt.
Lục giáo chủ không biết đã dậy từ lúc nào, hiện giờ đang đứng ngoài cửa động. Nghe thấy tiếng động, y quay đầu lại: “Tả Ký, hôm nay ta đưa ngươi rời núi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro