PHIÊN NGOẠI 4 - TÔI VÀ NGƯỜI THÂN YÊU CỦA TÔI
[Hhhhh, Nhậm Hướng Ý muốn chọc tôi cười chết sao?]
[Thật sự không phải anh Thâm chạy quá nhanh mà là Nhậm Hướng Ý đạp xe quá chậm.]
Sau khi bỏ lại Nhậm Hướng Ý và Giang Nhiên phía sau, Cố Yến Thâm giảm tốc độ lại.
Bọn họ là người xuất phát đầu tiên, sớm hơn Nhậm Hướng Ý đạp xe tận mười phút. Hai người đi bộ xuất phát sau họ hai mươi phút, còn cặp vợ chồng mới cưới ở vị trí thứ ba đang đi xe buýt, tính toán thời gian cũng gần xuất phát rồi.
Nhóm cuối cùng phải xuất phát sau họ ba mươi lăm phút, đi xe buýt thì chưa rõ, nhưng chắc chắn xe thuê sẽ đến nhanh hơn họ.
Tính toán một chút, cả hai người cảm thấy không cần phải vội, dù sao cũng đã chắc chắn trong top ba.
Người đứng đầu có thể chọn nhà trước nhưng cũng không có quy định rằng ngôi nhà được chọn trước sẽ là ngôi nhà tốt nhất, còn ngôi nhà chọn sau thì sẽ không tốt.
Sau khi đạt được sự đồng thuận, Lộ Văn Tinh và Cố Yến Thâm nắm tay nhau dạo phố một cách thư thái.
"Cố lão sư, anh có muốn thử không?"
Lộ Văn Tinh muốn Cố Yến Thâm trải nghiệm chút niềm vui của việc đi ván trượt, "Em sẽ đỡ anh mà."
[A a a a a! Đây mới là sự ngọt ngào mà tôi muốn xem.]
[+1, tôi rất thích xem tương tác hàng ngày của anh Thâm và Tinh Tinh.]
Anh quay phim đặc tả cận cảnh hai người, Cố Yến Thâm đang đứng trên ván trượt, còn Lộ Văn Tinh thì giả vờ đỡ lấy hắn.
Cố Yến Thâm đặt một chân xuống đất, nhích người lướt đi, tốc độ không nhanh nhưng hắn đứng rất vững. Lộ Văn Tinh trực tiếp lấy điện thoại ra, mở video hướng dẫn trượt ván cơ bản cho người mới bắt đầu, việc trượt thẳng về phía trước cũng không quá khó.
Lộ Văn Tinh có cảm giác thăng bằng rất tốt, thử vài lần là có thể tự mình chơi mà không cần Cố Yến Thâm đỡ nữa. Tuy nhiên, để trượt ván đến tận đích thì vẫn còn hơi khó, chưa kể còn phải chở thêm người nữa.
[Xem Tinh Tinh và anh Thâm chơi ván trượt, tôi cảm thấy mình cũng biết trượt rồi.]
[Não bạn: Biết rồi. Chân bạn: Hỏng rồi.]
[Hhhhh, các mỹ nữ ơi đừng để bị lừa. Tinh Tinh và anh Thâm đều biết trượt tuyết, mặc dù không liên quan lắm, nhưng cũng đều là trượt mà?]
[Mặc dù bạn nói linh tinh, nhưng không hiểu sao tôi lại tin!]
...
Ở bến tàu đợi lâu đến quá chán, người chủ trì và nhân viên đoàn làm phim đang ngồi uống trà và tán gẫu một cách thoải mái.
Nếu lái xe thì chưa đầy nửa tiếng đã đến nơi, nhưng họ đã phải đợi tận hai tiếng mới thấy một chiếc xe thuê từ từ tiến tới, tốc độ còn thua cả những người cưỡi lừa bên cạnh.
"Hahaha, họ đến rồi."
Cửa sổ bên hông xe mở ra, Trần Hy thò đầu ra khỏi cửa sổ và hét lên.
"Chúng tôi là người cuối cùng à? Những người khác đâu?"
Hoàng Vi Vũ nhìn quanh. "Không lẽ chúng tôi là người đầu tiên sao?"
"Em nghĩ nhiều quá rồi, với tốc độ này của anh tài xế, những nhóm khác dù có bò thì cũng đến nơi rồi."
"Nhưng những người khác đâu hết rồi?"
[Hhhhh tôi sắp bị nhóm này chọc cười chết mất, tài xế chạy như rùa bò vậy.]
[Lúc đầu chị Vi Vi còn thúc giục, giờ thì đã buông bỏ hoàn toàn.]
Người chủ trì nhìn vào màn hình giám sát của các thành viên khác, cặp Trương Viễn Tề có vẻ như tự nhận mình đã tụt lại phía sau, hai người đã đạt được thỏa thuận ngầm và chẳng buồn đuổi theo ai nữa, cả hai cứ thế vừa đi vừa ăn.
Khi người chủ trì chuẩn bị ra đón Trần Hy và Hoàng Vi Vũ về nhất thì bên trái đường dành cho người đi bộ xuất hiện hai bóng người, chỉ trong chớp mắt, họ đã vượt qua chiếc xe thuê kia.
"Wow!!!"
"Họ vượt qua rồi."
"A a a a, tài xế ơi tôi cầu xin ông chạy nhanh lên, tôi thấy anh Thâm và Tinh Tinh rồi."
"Chúng ta không phải người cuối cùng! Tài xế ơi, chạy nhanh đi!"
Tuy nhiên, những người kích động là cặp đôi này, còn tài xế dường như không nghe thấy gì, vẫn đều đều chạy tiếp.
Người chủ trì đột nhiên đứng bật dậy khỏi ghế bành, anh ta tháo chiếc kính râm mà anh ta chẳng cần thiết phải đeo rồi trố mắt nhìn.
Lộ Văn Tinh đứng trước ván trượt với hai chân đặt một trước một sau, Cố Yến Thâm sát bên cậu, một tay ôm lấy eo Lộ Văn Tinh, chân trái đặt trên ván, chân phải nhấn đất tiếp tục lướt đi, từ từ tăng tốc, họ băng qua vạch đích.
Người chủ trì ôm hai trái dừa cắm sẵn ống hút bước tới, "Vất vả rồi, vất vả rồi."
"Chúng tôi về nhất sao?" Lộ Văn Tinh có chút khó tin.
"Đúng vậy, người thứ hai đến rồi."
Trần Hy và Hoàng Vi Vũ bước xuống từ xe thuê.
"Tôi biết ngay mà, ngồi xe thuê không dễ dàng vậy đâu. Xuất phát muộn hơn họ ba mươi lăm phút đã đành, tài xế chắc trước đây là người chạy xe ba bánh."
"Hahaha, sao hai người không tự lái xe?" người chủ trì cười hỏi.
"Gì cơ, có thể tự lái xe à?"
"Ừ, nhưng hai người không hỏi."
Hoàng Vi Vũ ngạc nhiên, "Chương trình này chơi đểu quá."
"Anh Thâm, sao hai người về chậm thế?" Trần Hy hỏi.
Lộ Văn Tinh ôm lấy ván trượt, "Học tạm thôi mà."
"Những người khác đâu rồi?"
Người chủ trì dẫn họ đến ghế bành ngồi, mỗi người ôm một trái dừa, vừa uống vừa xem màn hình giám sát những người khác.
"Người chủ trì thật sướng, tụi tôi phải đi hai tiếng, còn anh thì nằm đây xem cả hai tiếng."
"Trịnh Hạo Dương và Trương Viễn Tề sao còn ăn thế này, chắc họ phải đi thi đấu vua ăn nhiều rồi."
Màn hình chuyển sang hình ảnh của ảnh hậu Giang Nhiên và Nhậm Hướng Ý, lúc đầu là Nhậm Hướng Ý đạp xe, nhưng giờ anh ta ngồi sau, còn Giang Nhiên đạp xe về đích.
"Đi thôi, đi đón người về ba nào."
"Nhóm đi xe buýt đâu rồi?"
Người chủ trì cười phì, "Họ tra bản đồ, phát hiện gần đó có ga tàu điện ngầm nhanh hơn xe buýt. Họ định lén đi tàu điện ngầm, kết quả là đi nhầm hướng."
"Hahaha."
"Họ đến rồi."
Giang Nhiên dừng lại, đưa xe đạp cho Nhậm Hướng Ý, cô bước tới cầm lấy trái dừa và uống một hơi. "Khát chết đi được."
"Sao hai người lại đổi vị trí rồi?"
Giang Nhiên mang vẻ mặt đầy khó chịu, "Anh ấy đạp xe chậm quá."
[Làm chồng của ảnh hậu không dễ đâu, Nhậm Hướng Ý thật đáng thương.]
[Cười chết mất, Nhậm Hướng Ý nhận vai 'người chồng nhỏ' của ảnh hậu rồi.]
"Anh..... bình thường anh ít khi đạp xe." Nhậm Hướng Ý cố gắng giải thích cho bản thân.
"Chẳng lẽ em thường xuyên đạp sao?"
"Không sao đâu, chị Giang, vẫn còn hai đội chưa đến mà."
"Làm sao chia nhà đây?"
Lộ Văn Tinh có vẻ quan tâm đến vấn đề này.
"Đợi hai đội kia đến rồi bốc thăm chia nhà."
Lộ Văn Tinh mang khuôn mặt không biểu cảm, "Vậy ý nghĩa của việc về nhất là gì?"
"Có thể bốc thăm đầu tiên," Người chủ trì cười đáp.
Lộ Văn Tinh: "....."
Ba đội ngồi trên ghế trò chuyện, đợi hai đội còn lại đến thì cũng đã đến giờ ăn tối.
"Tối nay mọi người có thể ăn thoải mái." Người chủ trì dẫn họ tới một khách sạn gần bến tàu, sự hào phóng đột ngột của ê-kíp chương trình khiến mọi người cảnh giác.
"Có phải đang đặt bẫy chúng tôi không?"
"Không có đâu." Người chủ trì vừa cười vừa nói, "Ăn xong sẽ lên thuyền đến 'lâu đài rừng rậm' bên kia, đêm nay chúng ta sẽ ở đó."
"Lâu..... lâu đài?" Hoàng Vi Vũ lo lắng đến mức nói lắp bắp.
"Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn."
"Nghe không giống một nơi để nghỉ dưỡng!!!"
"Tôi nhớ hai mùa trước chỉ toàn ăn uống vui chơi du lịch mà?"
"Mùa này đổi thành trò chơi kịch bản rồi sao?"
Người chủ trì mỉm cười bí ẩn mà không trả lời.
"Hiện tại mọi người có một tiếng tự do hoạt động. Tối nay 7 giờ tập trung ở bến tàu."
...
7 giờ 30 tối, cả nhóm xuống thuyền.
Họ theo ê-kíp chương trình đi đến 'Lâu đài rừng rậm', căn biệt thự đã bị cải tạo thành lâu đài ma ám khiến cả nhóm im lặng. Do ánh sáng ban đêm, nơi đây thật sự trông rất đáng sợ.
"Lát nữa mỗi người sẽ nhận được một kịch bản riêng." Người chủ trì mở cửa, tiếng cửa kêu kẽo kẹt khiến ai cũng rùng mình.
[Bình luận để bảo vệ mình.]
[Tôi bắt đầu thấy sợ rồi!!!]
[Tập này đổi thành khám phá ngôi nhà ma sao? Đoạn giới thiệu ngọt ngào thế mà kết quả.....]
"Em có sợ không?"
"Không đâu?" Trịnh Hạo Dương đáp không chắc chắn, "Chương trình lừa đảo rồi, bảo là chuyến du lịch đôi ngọt ngào, sao lại thành trò chơi kịch bản thế này?"
[Cười chết mất, khách mời cũng không biết mình đang tham gia chương trình gì nữa.]
[Mùa trước toàn là chuyến du lịch lãng mạn, mùa này có phong cách khác hẳn.]
Một người đàn ông trung niên mặc trang phục thời Trung Âu, giống như một quản gia, bước đến trước mặt họ và nói: "Chào mừng các vị khách phương xa."
Mọi người được dẫn đến một bàn dài, quản gia bảo rằng ông sẽ đi báo cáo với Công tước Lancaster.
Người chủ trì rút ra mười thẻ bài, "Tinh Tinh và anh Thâm bắt đầu trước."
"Em rút đi." Cố Yến Thâm tự nhận mình không may mắn, chuyện bốc thăm dựa vào may mắn này để cho Lộ Văn Tinh làm thì tốt hơn.
"Anh Thâm cũng phải rút."
Cố Yến Thâm: "?"
Sau khi rút thẻ bài theo thứ tự xếp hạng, "Bây giờ hãy lật thẻ bài lên, sau đó có thể đến lấy kịch bản tương ứng từ tôi."
"Trước tiên nói về quy tắc, bạn chỉ được xem kịch bản của mình, sợ mọi người không nhớ tên của đối phương, tấm thẻ này có thể dùng để dán lên lưng."
Lộ Văn Tinh cúi đầu nhìn: Quý nữ mới nổi trên lục địa Mid, Cecilia.
Nhân vật: Tiểu thư xinh đẹp kiêu ngạo.
Tiểu thư???
Để leo lên quyền lực của Công tước Lancaster, cô ấy đang tìm cơ hội để leo lên giường công tước, nhằm trở thành tân nương thứ mười ba của ông ta.
Lộ Văn Tinh: "???"
"Tân nương thứ mười ba?" Ánh mắt của Cố Yến Thâm dừng lại ở mấy chữ cuối cùng, lông mày hơi nhướng lên.
"Không phải em." Lộ Văn Tinh giải thích với khuôn mặt không cảm xúc, "Là Cecilia."
[Tôi nhớ trò kịch bản này chính là diễn vai nhân vật!!!]
[Lộ Văn Tinh lại phải mặc đồ nữ rồi sao! Tôi rất mong chờ!]
Hoàng Vi Vũ cười và nói: "Tôi rút được vai thiếu gia yếu ớt, Tinh Tinh có muốn đổi không?"
"Không được trao đổi."
Lộ Văn Tinh chưa kịp nói gì, người chủ trì đã đáp lại.
Quy tắc không cho phép điều này, và.... ai lại không muốn xem Lộ Văn Tinh mặc đồ nữ chứ?
Lộ Văn Tinh im lặng.
Cậu nhìn Cố Yến Thâm: "Anh rút được vai gì?"
"Con cháu hoàng gia trước đây, Fleylyn."
Cố Yến Thâm không nói ra thân phận bí mật của mình rằng hắn là một ma cà rồng. Với dòng máu mạnh mẽ, hắn không sợ ánh sáng mặt trời, và đáng ra hắn sẽ trở thành vị vua tiếp theo. Hiện tại, hắn đang giả dạng làm một bác sĩ đến để chữa bệnh cho công tước.
Tuy nhiên, chủ nhân của tòa lâu đài này, Công tước Lancaster, vì lợi ích cá nhân đã sát hại quốc vương và hoàng hậu trước đó, và mục tiêu của Fleylyn là giết Công tước Lancaster để báo thù.
"Ôi trời! Anh Thâm là con cháu hoàng gia lúc trước, còn tôi là hoàng tử đương nhiệm."
Nhậm Hướng Ý cầm tấm thẻ với nhân vật của mình, "Tôi thật sự là hoàng tử."
"Giang Nhiên, em là gì?"
Giang Nhiên lật thẻ của mình lên, "Em là hoàng phi."
"Vậy chúng ta vẫn là một cặp."
Khi mọi người đang thảo luận sôi nổi, quản gia đã thay trang phục đuôi én và xuất hiện lần nữa trước mặt mọi người.
"Đây là chìa khóa phòng của các vị khách, tôi sẽ cho người hầu dẫn các vị lên."
"Có cả người hầu sao?" Trương Viễn Tề có chút bất ngờ, "Trải nghiệm này cũng không tệ."
Sau đó, quản gia quay sang người dẫn chủ trì, "Gina, cô hãy đưa các vị khách về phòng nghỉ."
"Gina?"
Mọi người nhìn người chủ trì cao ráo, hơi vạm vỡ, nghĩ đến cảnh anh ấy mặc đồ người hầu, dường như..... cũng không quá mong đợi.
Người chủ trì còn ngạc nhiên hơn họ, anh ấy chỉ vào mình và hỏi lại.
"Tôi? Gina?"
Sắc mặt của quản gia trầm xuống, "Gina, tôi hy vọng cô sẽ phục vụ khách cẩn thận, nhớ kỹ địa vị của mình. Phu nhân trước đã qua đời, và tân nương thứ mười ba tuyệt đối không phải là cô."
[Đừng nói địa vị nữa, nếu tôi là công tước, tôi nhất định chọn Tinh Tinh.]
[Cười xỉu, người chủ trì bị ghét bỏ luôn rồi.]
Người chủ trì miễn cưỡng chấp nhận vai người hầu, mặt mày ủ rũ dẫn mọi người về phòng. Vì mỗi người đều có thân phận mới nên việc phân phòng cũng dựa theo kịch bản.
Lộ Văn Tinh và Cố Yến Thâm chắc chắn không thể ở cùng nhau.
Một người là hậu duệ hoàng gia giả dạng bác sĩ, một người là quý nữ trên lục địa Mid và có thể là tân nương tương lai của công tước.
Giang Nhiên và Nhậm Hướng Ý tiếp tục vai trò vợ chồng, một người là hoàng tử, một người là hoàng phi, nên tất nhiên sẽ ở chung phòng.
[Tôi không đồng ý!!! Tinh Tinh phải ở cùng anh Thâm.]
[Tôi ra lệnh người chủ trì phải để họ ở chung, nếu không tôi sẽ quỳ xuống cầu xin.]
"Tối nay mọi người có thể nghỉ ngơi thoải mái, trò chơi sẽ bắt đầu từ sáng mai."
Sau khi người quay phim rời đi, mọi người chúc nhau ngủ ngon và ai nấy về phòng.
-------
Tổ đạo diễn và các nhân viên vẫn đang tập trung trong phòng, họ nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát, lúc này hành lang và khu vực cầu thang không có ai khác.
"Mọi người sẽ ra ngoài chứ?"
"Chắc chắn là sẽ có. Mặc dù trò chơi bắt đầu vào ngày mai, chắc chắn sẽ có người giở trò thông minh, ra ngoài để bí mật điều tra."
Năm phút trôi qua.
"Có rồi."
Nhân viên phấn khích nhìn cánh cửa phòng bị mở ra, chỉ thấy Cố Yến Thâm bước ra ngoài.
Sau đó, hắn gõ cửa phòng của Lộ Văn Tinh.
Tổ đạo diễn trước màn hình: "???"
"Chuyện bình thường thôi, một người đi điều tra thì sẽ bị nghi ngờ. Anh Thâm chắc chắn đi tìm Tinh Tinh để đi cùng nhau."
...
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Lộ Văn Tinh liền cất kịch bản chưa xem xong của mình đi.
Cậu đoán rằng có thể là nhiệm vụ bí mật do chương trình giao, nhưng khi mở cửa, người trước mặt lại là Cố Yến Thâm.
"Có chuyện gì vậy?"
Hành lang không có ai, Cố Yến Thâm không có gì e ngại, hắn nắm lấy cằm của Lộ Văn Tinh, cúi xuống hôn nhẹ lên môi cậu.
[!!! Họ có biết rằng hành lang có camera không?]
[Hahaha, chương trình này quá 'chó' luôn.]
Lộ Văn Tinh đẩy hắn ra, nhìn trái nhìn phải. "Anh đang làm gì vậy?"
"Anh đến để ngủ." Cố Yến Thâm nói rất thản nhiên.
[Mọi người đều biết rằng 'ngủ' là một động từ!]
"Anh là bác sĩ, em là quý nữ. Có thể em còn là tân nương thứ mười ba của công tước." Lộ Văn Tinh nhắc nhở hắn.
"Em cũng đã nói là.... chỉ có thể thôi mà." Cố Yến Thâm nhanh nhảu đáp.
"Ở ngoài kịch bản, chúng ta là vợ chồng hợp pháp, trong kịch bản, đàn ông chưa cưới, phụ nữ chưa gả, thì tại sao không thể tự do phát triển?"
Lộ Văn Tinh: "......"
[Đây thật sự là anh Thâm sao???]
[Anh Thâm ở trước mặt Tinh Tinh là như thế này sao??? Cậu học trò nhỏ ngây thơ mà ai cũng biết đâu rồi!]
[Xin chào, chú gà nhỏ đã tiến hóa thành ông chú lưu manh rồi.]
Không cho Lộ Văn Tinh cơ hội từ chối, Cố Yến Thâm giữ chặt cằm cậu, môi lại chạm xuống, lời nói của Lộ Văn Tinh bị nuốt chửng.
".....Ưm."
Cố Yến Thâm ôm lấy Lộ Văn Tinh, hai người hôn nhau ngay giữa hành lang. Giây tiếp theo, Lộ Văn Tinh đã đẩy hắn ra.
"Anh đừng......." Lộ Văn Tinh hạ giọng, ánh mắt đầy cảnh cáo. "Nếu có ai từ phòng khác đi ra thì sao?"
[Aaaaaa!!! Đây là thứ tôi có thể nhìn thấy ngay trong livestream sao?]
[Đây chính là niềm vui khi bác sĩ tư nhân hẹn hò với quý nữ sao? Quá đã!!!]
[Anh Thâm: Đàn ông chưa cưới, phụ nữ chưa gả, phát triển tự do thì sao?]
[Tinh Tinh, cậu yên tâm đi, sẽ không có ai từ phòng bước ra đâu. Không ai nhìn thấy đâu, chỉ có khán giả cả nước thấy thôi.]
[Đừng dừng lại!!! Anh Thâm tiếp tục đi.]
Cố Yến Thâm thả Lộ Văn Tinh ra. "Em nói đúng."
Sự nghe lời của hắn làm Lộ Văn Tinh bất ngờ.
"Vậy thì chúng ta sẽ....." Cố Yến Thâm ôm lấy eo Lộ Văn Tinh, khẽ cười và thì thầm: "Vào phòng rồi tiếp tục."
Cạch một tiếng, cửa phòng đóng lại.
Và rồi____
Livestream bùng nổ!
[Anh Thâm à!! Anh không làm tôi thất vọng chút nào.]
[Vào phòng rồi tiếp tục? Có phải là cái tôi đang nghĩ không vậy?]
[Anh Thâm thật sự giỏi quá!!! Huhu, tôi muốn thấy Tinh Tinh bị hôn đến mềm nhũn cả người.]
[Ngậm miệng lại đi!!! Cảnh cáo vi phạm.]
[Tôi còn muốn thấy Tinh Tinh mắt ngấn lệ, thở hổn hển dưới thân anh Thâm.....]
[Đưa bút cho chị em nào, bạn tôi đang bị ung thư giai đoạn cuối, cô ấy muốn xem tiếp.]
________________________________________________________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro