CHƯƠNG 97 - BẤT NGỜ CHO ANH
Đã ba tháng từ khi vào đoàn phim nhưng việc quay phim vẫn chưa kết thúc. Nhân dịp Tết Nguyên Đán, đạo diễn đã cho mọi người một tuần nghỉ ngơi.
Những năm trước, Cố Yến Thâm thường không nhận bất kỳ lời mời nào mà chọn đi du lịch một mình. Từ nhỏ đến lớn, hắn đã trải qua rất nhiều ngày lễ một mình. Trước đây, hắn từng mong có gia đình để cùng nhau đón Tết nhưng khi lớn lên, hắn lại cảm thấy thích sự cô đơn một mình.
Hắn vẫn nhớ đêm giao thừa đầu tiên gặp Lộ Văn Tinh, lúc đó hai người nói chuyện điện thoại với nhau, Lộ Văn Tinh cũng đồng ý nhận vai trong <<Trăm Quỷ>>.
Cũng trong đêm giao thừa năm đó, ngoài tiếng chuông giao thừa, hắn còn nhận được câu chúc 'Chúc mừng năm mới' của Lộ Văn Tinh.
Một lần nữa, Cố Yến Thâm nhận ra rằng có người bên cạnh thật là điều hạnh phúc.
Thấy Cố Yến Thâm cầm kịch bản mà không biết đang nghĩ gì, Lộ Văn Tinh tiến lại hỏi: "Đoàn phim nghỉ một tuần, Cố lão sư định ăn Tết thế nào?"
Cố Yến Thâm cười: "Trước đây anh thường ăn Tết một mình, không có kế hoạch gì cả. Bây giờ thì nghe theo bạn trai."
Lộ Văn Tinh đã biết về những chuyện trong quá khứ của Cố Yến Thâm và hiểu tính cách của hắn. Cha mẹ hắn đã lập gia đình mới nên hắn không muốn làm phiền ai, vì vậy hắn luôn chọn ăn Tết một mình.
"Em đã bàn với cha mẹ, sẽ đón Tiểu Trình và họ đến nhà họ Văn. Cố lão sư về nhà cùng em nhé."
"Được."
Nếu muốn về nhà họ Văn ăn Tết, Cố Yến Thâm chắc chắn phải chuẩn bị quà Tết. Hắn cũng cần gửi quà Tết cho mẹ đang ở nước ngoài. Rồi hắn còn phải ghé nhà họ Cố, mọi năm hắn cũng thường đến trước để tặng quà nhưng sẽ không ở lại ăn cơm hay qua đêm.
Năm nay cũng vậy, Cố Yến Thâm mang theo quà đã chuẩn bị sẵn, lái xe về nhà họ Cố.
Ngoài ý muốn chính là, Cố Yến Thâm thấy Cố An Thịnh đang ngồi trên ghế sô pha.
"Cha."
"Ừ."
Cố An Thịnh chỉ đáp một tiếng rồi không nói gì thêm. Cố Yến Thâm theo thói quen mang quà Tết vào.
"Anh." Cố Yến Ninh đã gọi điện cho Cố Yến Thâm từ lâu, thấy hắn đến, cậu ta cầm điều khiển game đi xuống. "Chơi game với em không?"
"Không chơi."
"Anh chơi với em đi, em chơi một mình chán quá."
Cố Yến Ninh đã kết nối game với TV ở phòng khách, cậu ta ép Cố Yến Thâm nhận tay cầm. "Nghỉ đông ở nhà chán quá."
"Em lớn rồi, còn cần người chơi cùng làm gì?"
"Không giống nhau."
Cố Yến Ninh lén nhìn Cố An Thịnh, thấy cha cậu ta không nói gì, có vẻ cho phép cậu ta chơi game ở phòng khách. Trước đây cậu ta đã chơi ở đó nhưng Cố An Thịnh không thích nên bắt cậu ta về phòng.
TV trong phòng đâu có lớn như phòng khách.
"Trái trái."
"Đánh hắn đi!"
Cố Yến Ninh đang chơi game thì đứng dậy, Cố An Thịnh chỉ lặng lẽ ngồi đó, nhìn con trai nhỏ gần như lao vào màn hình.
Rồi lại nhìn về Cố Yến Thâm, người đang ngồi khoanh chân trên sàn, yên tĩnh không giống như đang điều khiển game. Cố An Thịnh khẽ thở dài, ông rất ít khi thấy Cố Yến Thâm biểu lộ ra cảm xúc mạnh mẽ.
Từ nhỏ Cố Yến Thâm đã như vậy, dù ông có mắng hay thậm chí đánh, Cố Yến Thâm vẫn đứng im như trời trồng, không phản kháng.
Ngay cả việc né tránh cũng không biết, cũng không giải thích, tính cách rất bướng bỉnh.
Sau này, Cố An Thịnh cũng không biết phải làm sao để đối xử với con trai mình. Khi lên cấp 3, ông gần như không quản lý gì cả.
Cố Yến Thâm tự chọn trường nội trú, ngoài việc trở về nhà mỗi tuần, hai cha con cũng ít khi gặp nhau. Lúc đó công ty cũng bận, việc học của Cố Yến Thâm cũng không cần ông phải lo lắng.
Cố An Thịnh cảm thấy có chút áy náy nhưng chỉ có thể bù đắp cho Cố Yến Thâm bằng tiền. Mỗi lần mua quà cho Cố Yến Ninh, ông cũng hỏi Cố Yến Thâm muốn cái gì, nhưng lần nào ông cũng nhận được câu trả lời 'Không cần đâu'.
Ông không biết Cố Yến Thâm thích gì, nhìn thấy những gì mà đứa trẻ ở cùng độ tuổi khác có, ông cũng mua về. Cố Yến Thâm nhận quà nhưng không tỏ ra vui vẻ.
Cố An Thịnh cũng từng đau đầu về điều này, nhưng sau nghĩ lại ông cũng đã giải tỏa, dù sao thì cũng là do ông không có đủ thời gian bên cạnh con từ nhỏ, Cố Yến Thâm có sự không hài lòng cũng là điều dễ hiểu. Thời gian cấp 3, ông tự cho rằng mình đã rất nuông chiều Cố Yến Thâm.
Cố Yến Thâm im lặng, nhìn có vẻ ngoan ngoãn nhưng bên trong lại đang âm thầm chuẩn bị cho ông một cú sốc lớn. Khi biết Cố Yến Thâm thay đổi nguyện vọng, ông đã tức giận đến mức không còn lý trí.
Ông cho rằng Cố Yến Thâm cố tình dùng tương lai của mình để trả thù ông.
Điều này làm Cố An Thịnh nhớ lại việc Cố Yến Thâm hồi nhỏ bị bảo mẫu ngược đãi mà không nói một lời, chỉ chờ đến khi ông phát hiện.
Cảm giác như đang trả thù ông, khiến ông cảm thấy áy náy.
Quả thực điều này đã làm Cố An Thịnh cảm thấy bị tổn thương, ông chưa bao giờ nghĩ rằng một đứa trẻ năm tuổi lại có tâm lý báo thù mạnh mẽ như vậy.
Khi biết Cố Yến Thâm quyết định theo con đường diễn viên, ông đã tát Cố Yến Thâm một cái, tịch thu thẻ ngân hàng của hắn và đuổi hắn ra khỏi nhà.
Ông tưởng rằng có thể chờ đến khi Cố Yến Thâm nhận sai, nhưng ông đã đánh giá thấp hắn. Cố Yến Thâm sao có thể quay lại để nhận sai?
Kể từ đó, Cố Yến Thâm rất ít khi về nhà. Nhưng vào dịp lễ Tết, Cố Yến Thâm sẽ về, chỉ đơn giản là thăm cha mẹ, gửi quà rồi rời đi.
Đến gần giờ ăn, Cố Yến Ninh muốn mời anh cậu ta ở lại ăn cơm. Cậu ta đã đoán trước sẽ bị từ chối nhưng mỗi lần đều hỏi.
"Yến Thâm, hôm nay đúng lúc cha con cũng ở đây. Mấy năm rồi chưa ăn cơm ở nhà, con ở lại đi." Giang Lê tháo tạp dề, đi tới.
"Đúng đó, anh ở lại ăn cơm đi. Hôm nay món ăn là mẹ và cô giúp việc làm chung, trước đây anh không phải rất thích ăn món mẹ làm sao?"
Cố Yến Ninh kéo kéo Cố Yến Thâm, liên tục liếc nhìn Cố An Thịnh, hy vọng cha cậu sẽ nói gì đó.
"Không cần, anh....."
"Ăn cơm rồi đi."
Cố Yến Thâm hơi sững sờ, những năm trước hắn đã tránh đến nhà vào lúc có Cố An Thịnh, chỉ mang quà đến rồi đi. Thỉnh thoảng gặp mặt cũng chỉ là vài câu nói nhạt nhẽo rồi kết thúc.
Đây là lần đầu tiên Cố An Thịnh nhẹ nhàng giữ Cố Yến Thâm lại ăn cơm kể từ khi hắn rời khỏi nhà.
"Ngày hôm nay có tôm và cua đều do dì làm." Giang Lê lại khuyên, "Là cha con bảo dì làm, ông ấy nói con thích ăn."
Giang Lê biết Cố Yến Thâm thích ăn tôm và cua nhưng cố tình nói là do Cố An Thịnh yêu cầu, nhằm giúp làm dịu mối quan hệ giữa hai cha con.
"Được ạ."
Nghe Cố Yến Thâm đồng ý, Cố Yến Ninh vui vẻ đẩy Giang Lê vào bếp, "Mẹ, con cũng muốn ăn cua."
Trên bàn ăn, chỉ có Cố Yến Ninh và Giang Lê làm không khí thêm phần sôi nổi, còn Cố Yến Thâm và Cố An Thịnh chỉ lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng cũng đáp lại vài câu.
Sau bữa ăn, Cố Yến Thâm không có ý định ở lại.
"Không còn sớm nữa, cha, dì Giang, con đi trước."
"Lái xe cẩn thận đó."
Khi Giang Lê vừa dứt lời, Cố An Thịnh đột nhiên lên tiếng, "Con và Lộ Văn Tinh quen nhau từ khi nào?"
Cố Yến Thâm dừng bước, Cố An Thịnh lại hỏi.
"Con bắt đầu thích đàn ông từ khi nào?"
"Sau khi gặp Lộ Văn Tinh."
Cố An Thịnh mở miệng, Cố Yến Thâm ngẩng lên, nhìn thẳng vào ông.
"Nếu không phải là chúc phúc thì cha không cần nói."
"Dù cha có chấp nhận hay không, con cũng chỉ có thể ở bên em ấy. Giống như lúc trước cha không đồng ý để con vào Học viện Điện Ảnh, nhưng điều đó không thể thay đổi quyết định của con."
Cố An Thịnh nhíu mày, "Hiện giờ nó thích con, nhưng sau này thì sao? Liệu có ở bên nhau không? Nó là một trong những người thừa kế nhà họ Văn, chắc chắn sẽ cưới một cô gái."
"Em ấy sẽ không."
"Cho dù không, thì các con có chắc sẽ ở bên nhau mãi mãi không?" Giọng Cố An Thịnh bình tĩnh.
"Con chưa bao giờ yêu đương, cũng không có bạn bè thân thiết hay bạn học nào. Nếu con đã ở cạnh nó thì chắc chắn là rất thích. Nhưng con thích nó, liệu nó có mãi mãi thích con không?"
"Nó nhỏ hơn con bảy tuổi, kinh nghiệm cũng không nhiều, nó thích con đến mức nào? Có thể chỉ là tình cảm từ việc hợp tác diễn xuất. Nếu nó làm việc với người khác sau này, hoặc gặp người hợp hơn, liệu nó còn thích con không?"
"Cha và mẹ con, từ khi quen đến khi cưới đều rất lãng mạn. Cha yêu bà ấy, bà ấy cũng yêu cha. Cha chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu của chúng ta, nhưng tình yêu có thể kéo dài bao lâu? Cuộc sống bên nhau lâu dài đôi khi sẽ phát hiện ra không hợp nhau."
Cố Yến Thâm nghiêm túc nói: "Hợp hay không con biết rõ."
"Cha chỉ đang lo lắng cho con." Cố An Thịnh nén lại cơn tức trong lòng, "Phải, chuyện hồi nhỏ của con là do cha không làm đủ trách nhiệm của một người cha, cha cũng không mong có được sự tha thứ của con, cha chỉ muốn nhắc nhở con."
"Đặc biệt là trong giới giải trí, nơi dễ bị lóa mắt như thế này, tình cảm chưa bao giờ có giá trị cố định."
"Cha không nghi ngờ việc hiện tại nó thích con, nhưng tình cảm đó có thể kéo dài bao lâu?"
"Vậy nên......" Cố Yến Thâm bình tĩnh hỏi, "Cha muốn nói gì? Muốn con chia tay với em ấy?"
Cố An Thịnh bị nghẹn lại, khi biết Cố Yến Thâm yêu một người đàn ông, phản ứng đầu tiên của ông là tức giận, nhưng Giang Lê đã ngăn ông lại, không cho ông gặp Cố Yến Thâm.
Biết Cố Yến Thâm sẽ trở về vào hôm nay, Giang Lê cũng đã nói rất nhiều với Cố An Thịnh vào tối qua. Giống như Cố Yến Thâm đã nói, ông phản đối việc hắn vào giới giải trí, nhưng phản đối cũng không thay đổi được bất kỳ kết quả nào.
Trong vài năm đầu Cố Yến Thâm vào giới giải trí, Cố An Thịnh từng nghĩ, có thể sau khi sự mới mẻ qua đi, hắn sẽ trở lại, không có tư bản hậu thuẫn, muốn đứng vững trong giới giải trí rất khó, đặc biệt là với những người mới vào.
Đến bây giờ, Cố Yến Thâm đã chứng minh bằng hành động rằng hắn không cần dựa vào ai, cũng không cần sự giúp đỡ của ông.
Trong cuộc đời Cố Yến Thâm, ông dường như chỉ là một cái tên 'cha', lại chưa bao giờ thực sự tham gia vào cuộc sống của hắn.
Giang Lê lập tức đứng ra hòa giải, "Cha con chỉ quan tâm đến con thôi, không có ý gì khác. Con và cậu bé đó sẽ ổn thôi, để Yến Ninh tiễn con ra ngoài nhé."
Nhận được ánh mắt ra hiệu từ Giang Lê, Cố Yến Ninh đi đến. "Anh, khi nào anh dẫn em đi gặp Tinh Tinh đi, em muốn chụp ảnh cùng anh ấy để khoe với bạn học."
Cố Yến Thâm không nhìn Cố An Thịnh mà nói với Giang Lê, "Dì Giang, con đi trước."
"Được, Yến Thâm, lái xe cẩn thận nhé."
Cố An Thịnh mở miệng nhưng không nói gì thêm, ông chỉ thở dài nhìn theo bóng lưng Cố Yến Thâm.
Giang Lê ngồi cạnh Cố An Thịnh, "Em đã tìm hiểu qua, Lộ Văn Tinh là một đứa trẻ tốt, sẽ không xảy ra những chuyện mà anh lo lắng. Thằng bé vừa khó khăn lắm mới đồng ý ở lại ăn cơm, sao anh cứ nói những điều thằng bé không muốn nghe vậy?"
"Anh vẫn vậy, chỉ cần nói một câu dễ nghe thì Yến Thâm cũng sẽ không từ chối ở lại nhà suốt nhiều năm như vậy. Khi còn nhỏ cha không chăm sóc, mẹ không ở bên cạnh, có chuyện cũng không biết nói với ai, anh không đau lòng nhưng em nhìn đã thấy đau lòng rồi."
"Với cái tính bướng bỉnh của nó, anh bảo ở lại thì nó có ở lại không?" Cố An Thịnh cũng tức giận, "Nhìn nó trầm lặng như vậy nhưng nếu có chuyện thì sẽ rất ầm ĩ."
...
"Anh, đừng để lời của cha làm ảnh hưởng đến anh." Cố Yến Ninh cẩn thận quan sát biểu cảm của Cố Yến Thâm nhưng nhiều lúc Cố Yến Thâm không có biểu cảm gì nên cậu ta không thể nhìn ra tâm trạng.
"Anh và Tinh Tinh sẽ ở bên nhau lâu dài."
"Chờ hai người kết hôn, em sẽ tặng một món quà lớn......"
Cố Yến Thâm đến bên cửa xe, hắn nhìn Cố Yến Ninh không mặc áo khoác. "Vào trong đi, bên ngoài gió to."
"Em không lạnh, em sẽ đợi anh đi rồi mới vào."
Cố Yến Thâm không nói thêm gì, khởi động xe rời khỏi nhà họ Cố.
Nhìn xe đi khuất, trong lòng Cố Yến Ninh cũng hơi chua xót. Những chuyện hồi nhỏ, cậu ta có cái nhớ, có cái không nhớ.
Chỉ biết hồi nhỏ cậu ta nghịch ngợm làm phiền Cố Yến Thâm không ít lần, có lúc còn ghen tỵ với Cố Yến Thâm vì Giang Lê đối xử với Cố Yến Thâm tốt hơn cả đối xử với cậu ta, cậu ta còn nói vài câu không hay.
Cậu ta nghe Giang Lê nói, khi bà và Cố An Thịnh kết hôn, Cố Yến Thâm mới tám tuổi.
Về sự xuất hiện của Giang Lê, Cố Yến Thâm không có phản ứng chống đối, cũng không tỏ ra không vui.
Hắn trầm lặng như không phải một đứa trẻ ở độ tuổi này.
Giang Lê đến nhà Cố và bắt đầu đảm nhận trách nhiệm chăm sóc Cố Yến Thâm. Hai người sống cùng nhau trong yên bình.
Một thời gian sau, Giang Lê cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của Cố Yến Thâm đối với bà. Bà thấy hơi vui vì dường như Cố Yến Thâm đã gần gũi hơn với bà.
Cố An Thịnh cũng phần nào yên tâm, điều này giúp ông tạm quên đi mình là một người cha không đủ trách nhiệm.
Mọi chuyện có vẻ bình lặng cho đến một ngày, khi Cố Yến Thâm trở về nhà sau giờ học và thấy Giang Lê ngất xỉu.
Cố Yến Thâm hoảng hốt, không biết Giang Lê đã ngất được bao lâu và có nguy hiểm không. Hắn vội gọi số khẩn cấp 120 và gọi cho Cố An Thịnh, nhưng không ai bắt máy.
Khi Cố An Thịnh đến bệnh viện, bác sĩ nói Giang Lê đã mang thai và sức khỏe có chút yếu, cần phải nghỉ ngơi.
Phản ứng đầu tiên của Cố An Thịnh là tìm Cố Yến Thâm, ông cảm thấy hơi áy náy. Ông lo lắng rằng Cố Yến Thâm sẽ hiểu lầm rằng hắn lại bị bỏ rơi nên đã giải thích với hắn rất lâu, đảm bảo rằng sẽ không đối xử tệ với hắn chỉ vì có em bé.
Cố Yến Thâm chỉ nhìn ông bằng ánh mắt lạnh lùng, bình tĩnh đáp lại một câu, không có phản ứng đặc biệt nào.
Điều này làm Cố An Thịnh thấy ngột ngạt, ông cố gắng giao tiếp với Cố Yến Thâm, nhưng phản ứng của hắn làm ông cảm thấy mệt mỏi.
Sau đó, khi bụng của Giang Lê ngày càng lớn, tâm trí Cố An thịnh dần chuyển sang đứa trẻ chưa chào đời. Ông không muốn một lần nữa bị coi là người cha không đủ năng lực, vì vậy ông rất quan tâm đến Cố Yến Ninh.
Như mọi người cha khác, ông xuất hiện bên cạnh con cái khi chúng cần. Quả nhiên, Cố Yến Ninh rất hoạt bát và vui vẻ.
Cố Yến Thâm nhiều lúc chỉ đứng xa quan sát, không muốn làm phiền hay tham gia, như thể không xem mình là một phần của gia đình.
Cố Yến Ninh được nuông chiều từ nhỏ, Giang Lê có tính cách dịu dàng, còn Cố An Thịnh không biết làm thế nào để bù đắp cho Cố Yến Thâm, chỉ có thể dồn hết tình thương và nỗi áy náy vào Cố Yến Ninh, mong muốn trở thành người cha tốt, cuối cùng dẫn đến việc nuông chiều quá mức.
Cố Yến Ninh hồi nhỏ giống như một tiểu bá vương, nghịch ngợm và hư hỏng.
Bởi vì Cố Yến Thâm không cho ai vào phòng của mình nên Cố Yến Ninh, lúc đó còn nhỏ, lại càng muốn vào hơn.
Cậu ta còn cố tình xé sách vở và bài tập của Cố Yến Thâm.
Khi Cố An Thịnh biết chuyện cũng không bênh vực Cố Yến Ninh, lần đầu tiên ông dạy dỗ cậu ta, thậm chí làm cậu ta khóc.
Cố Yến Ninh cảm thấy rất uất ức, nhìn thấy đồ trong nhà thì đập phá, bất kể thứ gì quý giá.
Giang Lê và Cố An Thịnh đều nghĩ Cố Yến Thâm sẽ không để tâm, nhưng kết quả ngoài dự đoán, lần đầu tiên, Cố Yến Thâm đánh Cố Yến Ninh.
Cũng chính lần đó, Cố Yến Thâm chủ động giao tiếp với Cố An Thịnh.
"Con đánh em ấy không phải để trút giận, mà là để giáo dục. Làm sai thì phải chịu phạt. Em ấy làm sai mà còn nổi giận, giờ thì đập phá đồ trong nhà, vậy sau này thì sao?"
Dù chỉ là học sinh cấp 2 nhưng Cố Yến Thâm nói chuyện như một người lớn.
Sau lần đó, Cố Yến Ninh đặc biệt kính trọng Cố Yến Thâm, vì cha mẹ sẽ không thực sự đánh cậu ta nhưng Cố Yến Thâm thì có. Hơn nữa, khi Cố Yến Thâm đánh cậu ta, Cố An Thịnh và Giang Lê sẽ không can thiệp, nên trong thời gian đó, Cố Yến Ninh đã học được cách giả vờ ngoan ngoãn.
Trong một thời gian dài, cậu ta rất ghét Cố Yến Thâm. Đến khi vào tiểu học, những bài văn của các bạn đều viết về người thân yêu nhất, chỉ có Cố Yến Ninh viết_____Người anh mà tôi ghét nhất.
Sau này, Cố Yến Ninh vào cấp 2, trải qua giai đoạn nổi loạn, luôn gây rối, không biết làm thế nào mà lại bị một nhóm lưu manh vây đánh, còn khoe khoang chuyện đánh nhau.
Cố Yến Ninh đâu có đấu lại được, cậu ta bị giữ lại và đánh. Cậu ta bị thương trên mặt, tay bị gãy, còn sợ không dám về nhà, cậu ta lang thang trên phố thì liền gặp Cố Yến Thâm, người đã bị đuổi khỏi nhà và không về trong nhiều năm.
Cố Yến Thâm ép Cố Yến Ninh dẫn hắn đến gặp nhóm lưu manh đã đánh cậu ta, chỉ một cuộc gọi báo cảnh sát đã đưa chúng vào đồn.
Đối với Cố Yến Ninh năm 14 tuổi, việc báo cảnh sát với phụ huynh thật sự là mất mặt, không hề ngầu chút nào. Nhưng đó cũng là lần đầu tiên cậu ta biết rằng Cố Yến Thâm dường như không ghét cậu ta.
Sau này, Cố Yến Ninh mới biết rằng nhóm lưu manh đã bị Cố Yến Thâm đánh cho một trận.
Mặc dù thấy cậu ta bị thương, Cố Yến Thâm vẫn lạnh lùng nói cậu ta đáng đời, còn cảnh cáo cậu ta không được đánh nhau. Nhưng trên thực tế, hắn vẫn lén lút giúp cậu ta trả thù.
Sau đó, Cố Yến Ninh bắt đầu bám lấy Cố Yến Thâm. Mặc dù Cố Yến Thâm thường nói những lời châm chọc nhưng vẫn đưa cậu ta về nhà.
Hàng năm cậu ta đổi thần tượng không biết bao nhiêu lần, không phải là cậu ta thật sự hâm mộ. Chỉ vì khi nói về giới giải trí, cậu ta và Cố Yến Thâm mới có nhiều chủ đề hơn, và hắn cũng thường giúp cậu ta xin chữ ký của thần tượng, cậu ta cũng viện cớ để ở lại nhà của Cố Yến Thâm.
Nghĩ đến đây, Cố Yến Ninh bỗng cảm thấy mình cậu ta làm fans của Lộ Văn Tinh là đúng đắn. Còn tìm được đối tượng cho anh mình, sau này sẽ có người ở bên cạnh anh ấy, họ chắc chắn sẽ mãi mãi ở bên nhau.
...
Khi Cố Yến Thâm vừa mở cửa đã thấy Lộ Văn Tinh ngồi trên sàn, cậu đang chọn đĩa nhạc.
"Anh về rồi à?"
Lộ Văn Tinh cười khi thấy hắn, ánh mắt cậu sáng ngời. Trong khoảnh khắc đó, tất cả những cảm xúc không vui trong lòng Cố Yến Thâm đều tan biến.
"Hôm trước đi đến biệt thự của anh, anh đưa cho em chìa khóa ở đây nên em đã tự vào luôn." Lộ Văn Tinh đứng dậy, nhận túi từ tay Cố Yến Thâm.
"Anh mua gì vậy? Để em xem nào."
"Đồ ăn vặt và những món em thích."
Cố Yến Thâm và Lộ Văn Tinh đã hẹn gặp nhau vào ngày mai nhưng trên đường về, hắn đã cố tình ghé qua siêu thị mua một ít đồ mà Lộ Văn Tinh thích.
Không ngờ Lộ Văn Tinh lại đến sớm.
"Em đợi lâu chưa? Sao không gọi cho anh?"
"Em muốn tạo bất ngờ cho anh." Lộ Văn Tinh cười tươi, mở gói khoai tây chiên.
"Em dự định sẽ đến sớm vào ngày mai nhưng sau khi ngủ dậy vào buổi chiều, em bỗng nhớ anh quá nên đã đến tìm anh luôn."
Lộ Văn Tinh ngẩng đầu hôn Cố Yến Thâm.
Khi Cố Yến Thâm mở cửa bước vào, cậu đã chú ý thấy tâm trạng hắn có chút u ám, cậu đoán rằng có thể đã xảy ra chuyện gì sau khi về nhà. Nhưng Cố Yến Thâm không nói gì, cậu cũng không hỏi, đợi khi nào Cố Yến Thâm muốn nói thì sẽ nói thôi.
"Cố lão sư thấy em thì không vui à?"
"Rất vui." Cố Yến Thâm dang tay ôm Lộ Văn Tinh, trả lời rất nghiêm túc. "Vui lắm."
"Em chưa ăn cơm," Lộ Văn Tinh để cho Cố Yến Thâm ôm, cậu tựa vào ngực anh. "Muốn chờ anh về ăn cùng, sao anh lại về muộn vậy?"
"Anh không biết em đến, anh đã ăn xong ở nhà cha anh rồi."
"Không sao cả, anh cũng phải ăn với em." Lộ Văn Tinh lấy điện thoại ra, hỏi. "Gần nhà anh có gì ngon không? Em gọi đồ ăn."
"Em muốn ăn gì? Để anh nấu cho em."
"Anh nấu món gì em cũng thích ăn."
Cố Yến Thâm lo lắng cậu nhịn đói lâu sẽ không tốt cho dạ dày, "Nấu một bát mì nhé, sẽ rất nhanh thôi."
"Được rồi."
Lộ Văn Tinh theo Cố Yến Thâm vào bếp, "Em vào đây làm gì? Ngồi ở sô pha đi."
"Em đã nói rồi mà."
Cố Yến Thâm:?
"Mới ngủ dậy đã rất nhớ anh, giờ em phải đi theo anh."
"Nếu em cứ như thế thì anh sẽ......"
"Sẽ làm sao?" Lộ Văn Tinh mỉm cười, còn có chút to gan.
"Hôn em."
Lộ Văn Tinh ngẩng cằm lên, như thể đang chờ Cố Yến Thâm hôn mình. "Ừ? Anh hôn đi."
Cố Yến Thâm: "........."
"Đừng nghịch, để anh nấu mì cho em trước."
"Nếu anh không hôn em thì em sẽ hôn anh."
Chưa kịp để Cố Yến Thâm phản ứng, Lộ Văn Tinh đã ôm cổ hắn, hôn lên môi hắn.
Hai người đứng sát nhau, nghe thấy nhịp tim của nhau, cảm nhận hơi thở của nhau.
Mềm mại và nóng bỏng.
Khiến người ta không thể ngừng đắm chìm.
________________________________________________________________________________
Còn 7 chương.....
(∪.∪ )...zzz
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro