CHƯƠNG 92 - CHÍNH THỨC CÔNG KHAI
"Đúng vậy, vậy phải làm sao đây?"
Lộ Văn Tinh ngáp một cái, cuộn mình trong lòng Cố Yến Thâm, cậu lơ đãng hỏi lại.
"Em..." Cố Yến Thâm phản ứng chậm, cuối cùng cũng nhận ra, "Em cố ý?"
Lộ Văn Tinh chớp mắt, "Không thì sao?"
Cố Yến Thâm chỉ cảm thấy như bị một niềm vui lớn bất ngờ đập trúng, hắn sững lại một giây rồi ôm chặt lấy Lộ Văn Tinh, nôn nóng muốn hôn cậu.
Lộ Văn Tinh đã lên kế hoạch công khai từ khi có tin đồn trên mạng, cuối cùng cậu chọn thời điểm vào đêm sinh nhật của Cố Yến Thâm.
Cậu cũng đã nói trước với cha mẹ và Văn Tranh, cũng đã thử thăm dò ý kiến của Cố Yến Thâm, chỉ là Cố Yến Thâm không nhận ra.
Ban đầu cậu không định công khai tài khoản họa sĩ, nhưng nghĩ đến việc cư dân mạng có thể dựa vào bài đăng trước đó của cậu để đoán ra trường học của cậu thì việc bị tìm ra tài khoản chỉ còn là vấn đề thời gian.
Hơn nữa, tài khoản họa sĩ của cậu từng công khai một lần, là do cư dân mạng không tin thôi.
Cuối cùng, Lộ Văn Tinh quyết định công khai theo cách này.
Lộ Văn Tinh chưa bao giờ che giấu tình cảm của mình dành cho Cố Yến Thâm, nhưng cậu có thể cảm nhận được, Cố Yến Thâm rất cẩn trọng với tình cảm này, như thể đang đối xử với một món đồ dễ vỡ.
Sau khi biết về tuổi thơ của Cố Yến Thâm, Lộ Văn Tinh hiểu ra hắn đang cố che giấu bản thân, không muốn bộc lộ sự lo lắng của mình trước mặt cậu.
Trong quá trình cả hai ở bên nhau, Cố Yến Thâm vụng về dùng cách của mình để bảo vệ Lộ Văn Tinh, hắn không muốn cậu nhận ra sự bất an của hắn.
Cố Yến Thâm tôn trọng ý muốn của Lộ Văn Tinh. Cậu không đề cập đến việc công khai nên cả hai đều cố gắng giấu đi mối quan hệ này.
Do ảnh hưởng từ tình cảm xiềng xích của cha mẹ, Cố Yến Thâm lo sợ rằng tình yêu của hắn dành cho Lộ Văn Tinh cũng sẽ trở thành gánh nặng. Vì thế, tuy có vẻ như người chủ động trong tình yêu là Lộ Văn Tinh nhưng thật ra Cố Yến Thâm đang sợ hắn không thể kiểm soát được mức độ tình cảm của bản thân.
Lộ Văn Tinh có thể cảm nhận được sự nhẫn nhịn của hắn.
Cậu không nói thẳng ra nhưng những bất ngờ và món quà mà cậu chuẩn bị đều muốn nói với Cố Yến Thâm rằng.
"Thích một người không cần phải nhẫn nhịn hay kiềm chế gì cả."
Lộ Văn Tinh nâng mặt Cố Yến Thâm , hôn nhẹ lên đôi môi của hắn.
"Anh đúng là chưa từng yêu đương, nhưng không sao cả, đây cũng là lần đầu của em, cả hai ta đều không chê trách gì nhau."
"Ừm."
Bất ngờ liên tiếp xảy đến, sau khi bình tĩnh lại, Cố Yến Thâm cũng hiểu được ý định của Lộ Văn Tinh. Trước khi yêu nhau, họ có rất nhiều chuyện để nói, có chung đam mê, chung thần tượng và quan điểm, cậu thật sự không cần phải cẩn trọng đến vậy.
Lộ Văn Tinh rất dịu dàng, sự dịu dàng của cậu thể hiện từ lời nói đến hành động, khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Lần đầu tiên cả hai tham gia chương trình truyền hình, trong những ngày sống chung, Cố Yến Thâm cũng có cảm giác như vậy với Lộ Văn Tinh.
Như ánh nắng ấm áp của mùa đông, mềm mại và dễ chịu.
Vì vậy, tình yêu cũng nên như thế.
"Em thích anh. Vì vậy, anh có thể dựa vào tình cảm này để làm mọi điều mình muốn, vui thì nói, buồn cũng nói, anh có thể ghen tuông, thậm chí nổi giận."
Lộ Văn Tinh nói rất nghiêm túc, cậu ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi Cố Yến Thâm, như chuồn chuồn lướt qua, chạm nhẹ rồi rời đi.
"Chỉ có tình cảm chân thành mới lâu dài."
"Em muốn có một mối tình lâu dài với anh."
"Tinh Tinh."
Cố Yến Thâm nắm lấy cằm Lộ Văn Tinh, cúi xuống hôn cậu, từ dịu dàng đến cuồng nhiệt, không còn kiềm chế, không cần nhẫn nhịn, tràn ngập tình yêu mãnh liệt, cả hai chìm đắm trong nụ hôn sâu.
"Anh chỉ sợ rằng những gì anh trao cho em là chưa đủ tốt."
Cố Yến Thâm lại hôn cậu, từ mái tóc đến tai, rồi xuống cổ. Lộ Văn Tinh đẩy hắn ra, giọng cậu khàn khàn.
"Em muốn đi tắm."
........
Đang hưng phấn nhưng lại bị bắt dừng lại làm Cố Yến Thâm cảm thấy rất khó chịu. Sau khi tìm cho Lộ Văn Tinh một bộ đồ ngủ, hắn tự mình vào phòng khác để tắm.
Khi quay lại phòng, Lộ Văn Tinh đã ngồi trên giường của hắn, mặc bộ đồ ngủ của hắn, trên người còn thoảng mùi sữa tắm mà hắn thường dùng.
Ánh đèn nhẹ nhàng trong phòng ngủ chiếu xuống, tóc của Lộ Văn Tinh cũng toát lên vẻ mềm mại. Cố Yến Thâm trông như một con mèo lớn đang kiểm tra lãnh địa của mình.
Lộ Văn Tinh ngẩng đầu lên nhìn Cố Yến Thâm đứng ở cửa: "Anh tắm xong rồi à, có muốn......"
Nửa câu còn lại của cậu bị một nụ hôn nuốt chửng. Đầu mũi Cố Yến Thâm khẽ chạm vào cổ của Lộ Văn Tinh, một mùi hương quen thuộc và gợi cảm thấp thoáng xuất hiện, đôi môi nóng bỏng dán vào nhau, không khí trong phòng trở nên ngột ngạt.
Ngón tay của Cố Yến Thâm nóng rực, Lộ Văn Tinh không thoải mái cựa mình. Cố Yến Thâm ôm chặt hơn, không để cậu có cơ hội thoát ra, bàn tay của hắn lướt dưới vạt áo, chạm vào làn da mềm mại, ngay lập tức như lửa lan khắp cơ thể.
"Tinh Tinh, anh muốn nghe em gọi tên anh."
Đôi mắt của Cố Yến Thâm tối sầm, trong đôi mắt đen tuyền ấy là một cơn sóng ham muốn cuồn cuộn, không còn thỏa mãn chỉ với những nụ hôn và tiếp xúc cơ thể, hắn muốn nhiều hơn thế.
Hơi thở của cả hai trở nên nặng nề. Cố Yến Thâm nhẹ nhàng dỗ dành Lộ Văn Tinh, "Tinh Tinh, gọi tên anh đi."
Cố Diễn Thâm kéo đứt cúc áo của Lộ Văn Tinh, chiếc áo lộn xộn trượt khỏi vai rồi rơi xuống đất. Những ngón tay dài lướt qua phần bụng phẳng lì. Đột nhiên, bả vai của Cố Yến Thâm bị cắn một cái, hắn dừng lại.
"Em muốn tự mình làm."
Cố Diễn Thâm: ???
Lộ Văn Tinh cởi áo của Cố Yến Thâm rồi lặp lại một lần nữa.
"Em đừng nghịch."
Giọng của Cố Yến Thâm khàn đi, hắn cúi xuống hôn lên các ngón tay của Lộ Văn Tinh, từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay, rồi lại đến cổ tay.
Hắn giữ chặt cánh tay của Lộ Văn Tinh, kéo cậu vào lòng mình, những nụ hôn đầy lưu luyến tiếp tục rơi xuống.
"Tinh Tinh.......có được không?"
Trong đôi mắt đen sâu thẳm của Cố Yến Thâm là ham muốn không hề che giấu, điều này khiến cả cơ thể của Lộ Văn Tinh cứng đờ, cậu cảm nhận được chỗ nào đó cứng đến đáng sợ.
.......
Ánh nắng tràn vào từ cửa sổ, Lộ Văn Tinh chỉ nhớ rằng sau đó Cố Yến Thâm đã bế cậu vào phòng tắm, hai người quay lại giường không bao lâu thì cậu đã chìm vào giấc ngủ.
Món quà bất ngờ mà cậu chuẩn bị khiến Cố Yến Thâm rất thích, như ý cậu mong muốn, Cố Yến Thâm không còn kiềm chế tình cảm của hắn dành cho cậu nữa.
Nhưng sự không kiềm chế của Cố Yến Thâm khác hoàn toàn với những gì Lộ Văn Tinh mong muốn.
Vì sự không kiềm chế tối qua, bây giờ chỉ cần cử động nhẹ thôi, Lộ Văn Tinh đã cảm thấy đau lưng.
Lộ Văn Tinh nằm trong vòng tay của Cố Yến Thâm. Cậu vừa xoay mình, Cố Yến Thâm lập tức mở mắt, sự buồn ngủ dần tan biến trong mắt hắn, "Làm sao vậy?"
"Khó chịu."
Cố Yến Thâm ngay lập tức lo lắng, "Chỗ nào không thoải mái sao?"
"Đau lưng."
Giọng của Lộ Văn Tinh lộ rõ vẻ oán trách, Cố Yến Thâm bắt đầu xoa nhẹ phần lưng cho cậu, động tác nhẹ nhàng và ân cần.
Mặc dù Cố Yến Thâm không nghĩ tới sẽ tiến đến bước cuối cùng với Lộ Văn Tinh nhưng hắn đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, thậm chí còn tìm hiểu trước, biết rằng cần phải kiên nhẫn và dịu dàng, đặc biệt là lần đầu tiên không thể quá phóng túng.
Khoảnh khắc hai người trở nên gần gũi, Cố Yến Thâm đã kiềm chế rất nhiều, nhẹ nhàng chờ Lộ Văn Tinh thích nghi.
Màn dạo đầu kéo dài rất lâu vì Lộ Văn Tinh không tin tưởng Cố Yến Thâm, cậu sợ rằng hắn sẽ làm cậu đau.
Lộ Văn Tinh đã xem qua những tài liệu mà bạn cùng phòng đưa cho, cậu biết rằng nếu cậu kiểm soát được tình hình thì cậu có thể tiếp tục nếu thấy thoải mái và dừng lại nếu thấy khó chịu.
Chỉ khi nào nắm quyền chủ động trong tay, cậu mới có thể thực sự thả lỏng.
Cố Yến Thâm không thể từ chối yêu cầu của cậu, hai người quấn quýt mãi, trên trán Lộ Văn Tinh đã đổ đầy mồ hôi. Thử vài lần nhưng vẫn không thành công, Cố Yến Thâm khó chịu nhưng vẫn phải lo lắng giữ lưng cho Lộ Văn Tinh, sợ rằng cậu có thể bị thương.
Nhưng Lộ Văn Tinh vẫn hơi bực bội, cậu không ngờ rằng bước đầu tiên lại...... thất bại.
Cậu luôn tự tin vào khả năng học hỏi của mình, nhưng hôm qua cậu đột nhiên nghi ngờ về điều đó, video xem thì không khó, nhưng khi thực hiện thì khác hẳn.
Lộ Văn Tinh bị cảm giác thất bại làm cho không vui, Cố Yến Thâm phải dỗ dành cậu rất lâu. Hắn biết Lộ Văn Tinh bị căng thẳng, thực ra chính hắn cũng rất căng thẳng, nhưng để trấn an cậu, hắn phải tỏ ra bình tĩnh và điềm đạm hơn.
Cố Yến Thâm nắm tay Lộ Văn Tinh, đặt lên vai mình, "Nếu em thấy đau thì có thể dừng lại, hoặc véo anh, anh sẽ không tiếp tục."
Đôi mắt của Lộ Văn Tinh hơi ướt át, đuôi mắt đỏ lên, giọng điệu cậu khá hung hăng, "Nếu anh dám làm em đau thì không có lần sau đâu."
Hiện tại, nét mặt của Lộ Văn Tinh vẫn giống như tối qua.
"Đừng chạm vào em."
Cố Yến Thâm vẫn nhẹ nhàng xoa lưng cho cậu, hắn dịu dàng dỗ dành, "Sao vậy?"
"Đồ lừa đảo."
"Anh lừa em cái gì?" Cố Yến Thâm hơi ngơ ngác.
"Anh nói em bảo dừng thì sẽ không tiếp tục nữa."
Lộ Văn Tinh quay mặt đi, như thể đang lên án Cố Yến Thâm về việc hắn quá đáng tối qua. Nhưng Cố Yến Thâm vẫn tỏ ra vô tội, "Nhưng...... em cũng rất thoải mái mà."
Lộ Văn Tinh: "..."
"Em không đau thì anh mới tiếp tục."
Lộ Văn Tinh: "..."
Lần đầu tiên không thể không đau nhưng đó không phải là cơn đau không thể chịu đựng được.
Cố Yến Thâm rất quan tâm đến cảm giác của cậu, sự không thoải mái dần dần tan biến trong sự chăm sóc chu đáo của hắn.
Đến nửa đêm, Lộ Văn Tinh đã rất mệt, cậu dậy sớm, lại thức khuya đến như vậy, nhưng dù cậu đã gần như không mở nổi mắt, Cố Yến Thâm vẫn kéo cậu tiếp tục.
Miệng thì nhẹ nhàng dỗ dành, nhưng hành động thì chẳng dịu dàng chút nào.
Hậu quả của việc buông thả tối qua là sáng nay lưng cậu đau ê ẩm.
Đặc biệt khi thấy Cố Yến Thâm còn tỏ vẻ bối rối và vô tội, Lộ Văn Tinh không thể kiềm chế được cơn giận.
"Anh xin lỗi."
Lộ Văn Tinh hừ nhẹ một tiếng, Cố Yến Thâm xoa bóp rất nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng dễ chịu, cậu tạm thời giảm bớt cơn đau lưng.
Lộ Văn Tinh hờn dỗi nói: "Em rút lại lời nói tối qua."
"Lời nào?"
"Thích vẫn nên kiềm chế một chút." Lộ Văn Tinh cố tình nhấn mạnh mấy chữ cuối.
Cố Yến Thâm: "......."
Hắn thật sự đã rất kiềm chế.
Bởi vì đây là lần đầu tiên của hai người, lại lo lắng ngày hôm sau Lộ Văn Tinh không thoải mái nên hắn đã không lăn lộn cậu quá mức.
"Em có muốn ngủ thêm chút nữa không?"
"Em đói rồi."
"Vậy em muốn ăn gì?"
"Bún nước." Đây là món ăn sáng mà Lộ Tiểu Phỉ thường làm cho bọn họ khi còn ở thành phố B.
"Được."
Chỉ cần không phải món cay là được, Cố Yến Thâm dậy rửa mặt rồi chuẩn bị bữa sáng cho Lộ Văn Tinh.
Lộ Văn Tinh nằm úp mặt trên giường, lấy điện thoại ra.
Hot search tối qua vẫn còn nằm trong top tìm kiếm hôm nay, khi vào xem phần bình luận thì số lượng bình luận đã tăng lên hàng chục nghìn.
[!!! Tôi biết ngay là chuyện tình của Vương Phi là thật mà.]
[Khóc chết mất, tôi đã xem biết bao cặp đôi CP kết thúc buồn, đây là lần đầu tiên có kết thúc hạnh phúc, nhưng tôi vẫn không dám tin.]
[Tôi cứ ngỡ là mình mơ, sáng dậy xem lại thì vẫn còn trên hot search.]
[Từ hâm mộ Lộ Văn Tinh đến bò tường sang họa sĩ S...... hóa ra cũng vẫn là cùng một người, buồn cười chết mất.]
[Họa sĩ S đã công khai trên Weibo từ lâu rồi nhưng mọi người vẫn không tin.]
[Vai hề chính là tôi.]
[Bạn trai của chúng ta chỉ có trong lời nói, còn bạn trai của Tinh là thật.]
[Fans này không được lắm, đoán ra được Tinh Tinh và họa sĩ S học cùng trường cùng ngành mà lại không ai đoán là tài khoản chính tài khoản phụ.]
[Cười đau cả bụng vì mấy tài khoản marketing nói rằng họa sĩ S có vẻ muốn công khai chủ quyền, hai người họ cãi nhau sao?]
[Câu chuyện này có thể làm tôi cười cả năm.]
[Tinh Tinh: Không ngờ phải không, đều là tôi cả.]
[Tinh Tinh biết mình đăng nhầm tài khoản không? Ha ha ha ha ha.]
[Tôi cảm thấy đây là cố ý.]
[Bình luận phía trên toàn là vị đường.]
[Cố Yến Thâm vẫn chưa phản hồi?]
[Phòng làm việc đã đưa ra tuyên bố chúc phúc hai người rồi, tối qua Weibo bị quá tải, sao anh Thâm có thể trả lời được?]
[Cái này mà tài khoản marketing cũng muốn đào bới? Weibo của Tinh Tinh được đặt giờ đăng, lúc đó chắc chắn hai người đang ở cùng nhau, còn ai rảnh mà đăng Weibo chứ?]
Lộ Văn Tinh thoát ra, lại thấy một hot search mới.
#Cố Yến Thâm khoe quà tặng#
[Cố Yến Thâm V]: Quà sinh nhật bạn trai tặng @Lộ Văn Tinh V
Hình ảnh là đôi đồng hồ cặp trên tay họ.
Tinh Không, Hải Dương.
[Chính thức công khai rồi!!!]
[A a a a, chúc mừng anh Thâm thoát kiếp độc thân, tôi sẽ biểu diễn một cú xoay 360 độ để ăn mừng.]
[Cục dân chính: Xin hỏi hai người tự đến kết hôn hay để tôi gửi giấy chứng nhận luôn?]
[Lần đầu tiên CP tôi cắn trở thành hiện thực.]
[Rưng rưng nước mắt, fan CP chúng ta đúng là được ăn Tết rồi.]
Lộ Văn Tinh nhắn tin cho Cố Yến Thâm từ tầng hai.
[ET]: Bữa sáng của em đâu?
[. ]: Em muốn xuống ăn hay để anh mang lên?//hình ảnh//
[ET]: Xuống ăn
Lộ Văn Tinh rửa mặt xong thì xuống tầng, Cố Yến Thâm rót cho cậu một ly nước ấm.
"Uống xong rồi ăn."
Hai người ngồi đối diện nhau, chậm rãi tận hưởng buổi sáng, "Ăn xong lên ngủ bù nhé?"
Lộ Văn Tinh ngáp một cái, khóe mắt rỉ ra chút nước mắt do buồn ngủ, cậu lơ đãng gật đầu.
Cuộc gọi từ Từ Dung đến rất đúng lúc, nếu muộn hơn chút nữa thì Lộ Văn Tinh đã ngủ rồi.
"Alo ạ."
Giọng Lộ Văn Tinh có chút nghẹt mũi, Từ Dung, với vai trò người đại diện, trước tiên quan tâm hỏi han cậu đầy tính nhân văn: "Cảm lạnh à?"
"Không ạ, có việc gì không chị?"
Lộ Văn Tinh lại ngáp một cái, cậu nghe Từ Dung nói xong.
"Em sẽ suy nghĩ."
Tắt điện thoại, Cố Yến Thâm hỏi cậu.
"Kịch bản hả?"
Lộ Văn Tinh chui vào chăn, tìm một tư thế thoải mái rồi rúc vào lòng Cố Yến Thâm, cậu lười biếng nheo mắt lại.
"Một chương trình thực tế về tình yêu mời chúng ta tham gia, Thịnh Siêu có lẽ cũng đã liên lạc với anh rồi."
"Em vẫn chưa nói với anh...... về cái móc khóa."
Dù Cố Yến Thâm có làm thế nào thì Lộ Văn Tinh cũng không chịu nói, cậu chỉ hừ hừ tỏ vẻ không vui.
"Nếu anh đoán đúng em sẽ nói."
Lộ Văn Tinh lại ngáp, trả lời qua loa một tiếng.
"Nhìn anh đoán thấy vui không?"
Lộ Văn Tinh uể oải đáp lại: "Vui."
Cố Yến Thâm bật cười, đưa tay véo má Lộ Văn Tinh, cằm hắn tựa lên đỉnh đầu cậu.
"Vậy thì anh không đoán nữa."
Lộ Văn Tinh cũng chẳng bận tâm Cố Yến Thâm có đoán hay không, cậu ngáp liên tục, buồn ngủ đến nỗi mắt đầy nước nhưng lại chưa thể ngủ ngay được.
Cố Yến Thâm lại hỏi: "Em có nhận kịch bản không?"
"Anh nói cái kịch bản không đứng đắn kia sao?"
________________________________________________________________________________
Còn 12 chương.....
(@^0^)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro