Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 74 - SỢ CẬU ĐỔI Ý

Cố Yến Thâm sấy tóc xong thì đi ra, Lộ Văn Tinh đang ngồi trên giường, khuôn mặt tinh xảo màu hồng nhạt, sắc mặt trầm tĩnh, đến sợi tóc cũng có vẻ đặc biệt mềm mại.

"Anh tắm xong rồi sao?"

"Ừm."

Lộ Văn Tinh vỗ giường, "Lại đây."

Cố Yến Thâm chần chờ một giây, đi đến mép giường, Lộ Văn Tinh lấy một cái hộp xanh biển từ trên tủ đầu giường.

Từ lúc đang thi đấu thì Cố Yến Thâm đã tò mò món quà Lộ Văn Tinh tặng hắn là gì. Cuối cùng hắn cũng đợi được thời khắc Lộ Văn Tinh lấy quà ra.

Lộ Văn Tinh chớp chớp mắt, "Không mở ra nhìn xem sao?"

Cố Yến Thâm mở hộp, là một cái ghim cài áo.

Dưới lá là một bông đóa hồng, dây xích kéo dài từ đế hoa, kết thúc là một ngôi sao.

Yết hầu Cố Yến Thâm lên xuống, "Tại sao lại tặng ghim cài áo cho tôi?"

"Anh đoán đi?"

Cố Yến Thâm suy nghĩ phức tạp, dò hỏi, "Đáp lễ?"

"......Đúng."

"Như vậy sao." Chờ mong trong lòng Cố Yến Thâm nháy mắt bị mất mát che lấp, giọng nói hắn bình tĩnh, "Cậu tìm thấy khuy măng sét rồi?"

Lộ Văn Tinh nói trong sự bất đắc dĩ, "Anh giấu sâu như vậy là sợ tôi phát hiện sao?"

Cố Yến Thâm khựng lại, nếu hắn mang hành lý hay ba lô ra ngoài, khi về đến nhà, chuyện đầu tiên hắn làm chính là để đồ lại chỗ cũ, còn cẩn thận kiểm tra xem có đồ vật gì ở trong túi không.

Nhưng hiển nhiên, Lộ Văn Tinh không có thói quen này.

Tính sai rồi.

"Thật ra cũng không hoàn toàn là đáp lễ."

Hai mắt Cố Yến Thâm sáng ngời, trong mắt Lộ Văn Tinh là ý cười ẩn ý.

"Cũng có thể là phần thưởng khi anh chiến thắng."

Cố Yến Thâm:"......À." Hắn lại suy nghĩ nhiều.

"Đây là do tôi tự thiết kế."

Cảm xúc mất mát của Cố Yến Thâm chuyển sang kinh ngạc, "Cậu còn có thể thiết kế trang sức sao?"

"Không, chỉ là học đến đâu thì dùng đến đó thôi."

"Chiếc ghim cài áo này là đồ độc nhất?"

Nghe được câu khẳng định của Lộ Văn Tinh, tâm tình của Cố Yến Thâm lại bay lên mây, nhưng Lộ Văn Tinh thì không vui vẻ được mấy vì hình như Cố Yến Thâm không hiểu ẩn ý của chiếc ghim cài áo.

Có lẽ Cố Yến Thâm đã quên, nhưng Lộ Văn Tinh nhớ rõ.

Trong lần quay chương trình đầu tiên, ở quán bar, Cố Yến Thâm đã cầm lấy bông hoa hồng màu đỏ trong tay cậu.

Còn hàm nghĩa của ngôi sao thì càng không cần phải giải thích.

"Anh cảm thấy thế nào?"

Cố Yến Thâm nghi hoặc nhìn cậu, "Cái gì?"

"Anh hỏi tôi là tại sao tôi tặng quà cho anh, vậy anh cảm thấy là vì cái gì?"

Cố Yến Thâm bị hỏi đến sửng sốt.

Còn có thể vì cái gì?

Đương nhiên là bởi vì hắn cho rằng Lộ Văn Tinh có tâm tư giống hắn, nhưng hình như hắn đã nghĩ nhiều.

Thấy Cố Yến Thâm rơi vào mờ mịt, Lộ Văn Tinh đột nhiên lại vui vẻ hơn.

"Ngủ thôi, Cố lão sư."

Đang vắt óc tìm lý do - Cố Yến Thâm: "......"

Lộ Văn Tinh đã nằm xuống, "Cố lão sư, tắt đèn đi."

".....Ừm."

Bình thường dù có mở điều hòa thì nhiệt độ và hơi thở người bên cạnh vẫn khó có thể bỏ qua, nhịp tim của Cố Yến Thâm hơi mất khống chế, hắn khép mắt, bắt mình đi vào giấc ngủ.

Nhưng sau khi nhắm mắt, cảm giác của Cố Yến Thâm lại càng nhạy bén hơn, hắn phát hiện người bên cạnh động một chút, nguồn nhiệt ngày càng gần mình.

"Cố lão sư, anh ngủ rồi sao?"

"Chưa."

"Có phải là anh không ngủ được không?"

Cố Yến Thâm còn không trả lời, Lộ Văn Tinh lại nói, "Thật ra tôi cũng không ngủ được."

"Muốn nói chuyện phiếm sao?" Cố Yến Thâm hỏi.

"Không."

Cố Yến Thâm cho rằng Lộ Văn Tinh sẽ đồng ý nhưng sau khi nghe được câu từ chối, hắn cũng không tiện mở miệng tiếp.

Đợi một lúc lâu, người bên cạnh không có động tĩnh gì, hắn chỉ có thể nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng.

Nương theo bóng tối trong phòng, Cố Yến Thâm trộm nhìn khuôn mặt của Lộ Văn Tinh.

Lộ Văn Tinh nằm nghiêng, bóng của lông mi mảnh dài đổ xuống dưới mắt, sống mũi cao thẳng, ánh trăng ngoài cửa sổ dừng lại trên cánh môi của cậu.

Cố Yến Thâm có chút hâm mộ, lại có chút ghen ghét ánh trăng không kiêng nể gì kia.

Người đẹp từ cung trăng đi xuống, hay là..... người đẹp ngủ say.

Lông mi của Lộ Văn Tinh run rẩy, ngay sau đó cậu mở mắt ra, Cố Yến Thâm chột dạ thu hồi tầm mắt.

"Vừa rồi anh hẳn là nên hỏi tôi tại sao không ngủ được."

Cố Yến Thâm kinh ngạc khi Lộ Văn Tinh chưa ngủ, câu nói của cậu làm hắn nghi ngờ nhưng hắn vẫn hỏi theo như cậu nói.

"Vậy......tại sao cậu không ngủ được?"

"Không nói cho anh biết."

Cố Yến Thâm: "......"

Lộ Văn Tinh nhìn chằm chằm Cố Yến Thâm, cười nhẹ một tiếng, âm thanh dừng bên tai Cố Yến Thâm, hắn chỉ cảm thấy có dòng điện đột nhiên xẹt qua, tê tê dại dại.

"Hiện tại tôi ngủ được rồi, ngủ ngon."

Vốn dĩ Cố Yến Thâm không ngủ được, người mình thích nằm ngay bên cạnh mình, đổi thành ai khác cũng không thể nào bình tĩnh đi vào giấc ngủ được. Nhìn người bên cạnh cố ý gợi lên lòng hiếu kỳ của hắn, Cố Yến Thâm cảm thấy hơi bất đắc dĩ, lại có chút buồn cười.

Cố Yến Thâm biết Lộ Văn Tinh cố ý, hắn phối hợp đáp lại một tiếng, "Ngủ ngon."

Cố Yến Thâm không biết Lộ Văn Tinh có thật sự ngủ được hay không, hắn chỉ biết hiện tại hắn càng không ngủ được.

Tuy nhiên, hắn vẫn khá vui vì hắn chưa từng thấy Lộ Văn Tinh như này bao giờ, điều này có phải thể hiện quan hệ của hai người trong lòng Lộ Văn Tinh đã thân thiết hơn không?

Tinh Tinh có chút hư cũng rất đáng yêu, càng làm cho người khác không thể chống đỡ.

-------

Buổi sáng ngày hôm sau, đồng hồ sinh học của Cố Yến Thâm đúng giờ đánh thức hắn, bên tai là tiếng hít thở nhẹ nhàng, hắn nghiêng đầu liền nhìn thấy một khuôn mặt tinh xảo.

Sáng sớm vốn làm cho người khác dễ xúc động, sau khi bị nhan sắc kia đánh vào, bộ phận nào đó của cơ thể càng đặc biệt phấn khởi.

Cố Yến Thâm nằm không dám động, do dự nên rời giường để bình tĩnh một chút hay là nằm yên mặc kệ.

Không đợi hắn đưa ra lựa chọn, một tiếng kêu đột nhiên vang lên.

Cố Yến Thâm: "......"

Một con gà màu đỏ xuất hiện trong tầm mắt của hắn, bước chân của nó ngắn ngủn, vô cùng cần cù chăm chỉ thực hiện nhiệm vụ đánh thức của nó.

Cố Yến Thâm lập tức không còn ý tưởng gì nữa, trong đầu hắn hoàn toàn là tiếng báo thức của gà trống nhỏ.

Không được chủ nhân để ý, con gà trống chạy tán loạn, càng chạy càng hăng.

Cố Yến Thâm chấp nhận số phận, rời giường đi bắt gà, sau đó hắn phát hiện..... gà trống nhỏ này còn có chức năng tránh chướng ngại vật, cảm giác có chướng ngại vật sẽ liền tránh đi hoặc đổi hướng khác.

Còn rất thông minh.

Trách không được Lộ Văn Tinh dùng từ lúc đi học đến bây giờ vẫn chưa bị hỏng.

Đối với một người có chất lượng giấc ngủ đến sét đánh cũng không dậy được như Lộ Văn Tinh, nếu con gà này không có chức năng tránh vật thì chắc chưa đánh thức được chủ nhân, nó đã có thể tự đâm hỏng chính mình rồi.

Sau khi tắt chuông báo thức đi, Cố Yến Thâm đặt con gà trống lên tủ đầu giường, sau đó đi vào phòng tắm rửa mặt.

Khi hắn đi ra thì Lộ Văn Tinh vẫn đang ngủ, Cố Yến Thâm lại gánh nhiệm vụ đánh thức người đẹp ngủ say.

Suy nghĩ chợt lóe qua, trong truyện, người đẹp ngủ say sẽ tỉnh dậy sau khi được hôn, nhưng hắn không có loại phúc lợi này, hắn chỉ có thể....

"Tinh Tinh."

Cố Yến Thâm kéo chăn của Lộ Văn Tinh.

Lộ Văn Tinh trở mình, mơ mơ màng màng nỉ non, "Ừm, đừng nghịch."

Cố Yến Thâm: "......"

"Rời giường."

Người trên giường thờ ơ.

Hắn đẩy đẩy Lộ Văn Tinh, Lộ Văn Tinh càng chui vào trong, Cố Yến Thâm lập tức cảm thấy chơi khá vui, lại chọc chọc Lộ Văn Tinh.

Lộ Văn Tinh hơi nhăn mày, tiếp tục xê dịch vào bên trong.

Thật đáng yêu, thật muốn.....

Không thể muốn, tưởng tượng sẽ thấy ngứa ngáy trong lòng.

Dưới nỗ lực của Cố Yến Thâm, Lộ Văn Tinh gian nan mở mắt. Nhìn Cố Yến Thâm gần ngay trước mắt, Lộ Văn Tinh có chút mơ hồ, cậu mơ thấy cậu đã thổ lộ.

Trong mơ, Cố Yến Thâm hỏi cậu 'Vì sao ghim cài áo lại là hoa hồng và ngôi sao'?, Lộ Văn Tinh liền thuận thế tỏ tình.

Đây vốn là kế hoạch của Lộ Văn Tinh, nhưng dù Cố Yến Thâm rất thích ghim cài áo lại hoàn toàn không hiểu hàm ý của nó.

Lộ Văn Tinh không vui, cho nên không còn phần thổ lộ ở phía sau.

"Tinh Tinh, rời giường thôi, tổ chương trình sắp đến gọi cậu rồi." Cố Yến Thâm kiên nhẫn gọi Lộ Văn Tinh rời giường.

Lộ Văn Tinh lập tức tỉnh táo.

Cậu bật dậy, mấy sợi tóc nghịch ngợm nhếch lên, cậu vẫn còn hơi buồn ngủ, nhìn về phía Cố Yến Thâm, sau đó hừ nhẹ một tiếng, xuống giường đi rửa mặt.

Còn không biết ngày hôm qua đã bỏ lỡ màn thổ lộ - Cố Yến Thâm: ".........?"

'Hừ' là có ý gì?

Bởi vì hắn đánh thức cậu sao?

---------

Sau khi mọi người đến đông đủ, tổ chương trình đưa bọn họ đến công viên trò chơi.

Người chủ trì tuyên bố nhiệm vụ hôm nay: "Ngày hôm qua đã nói với mọi người rồi, số tiền mọi người hiện có là 0."

"Nhưng mọi người có thể thông qua các hình thức khác để kiếm tiền."

"Đầu tiên, bán nghệ đầu đường', thứ hai, 'bán đồ chơi', thứ ba, 'làm nhân viên nhà ma', cuối cùng, 'làm nhân viên rạp phim 5D'."

"Mỗi đội chỉ có thể chọn một việc, thứ tự lựa chọn dựa vào trình tự chia phòng hôm qua, cũng có nghĩa là đội Tinh Tinh và Cố lão sư có ưu tiên lựa chọn trước."

Mọi người đồng thời nhìn về phía Cố Yến Thâm, hắn nghiêng đầu nhìn Lộ Văn Tinh, "Chọn cái nào?"

Lộ Văn Tinh không chọn, hỏi lại người chủ trì.

"Quy tắc đầy đủ là gì?"

Người chủ trì cười cười, nói ra quy tắc hoàn chỉnh.

"Cái đầu tiên, lựa chọn biểu diễn cần phải thuê đạo cụ, nhạc cụ của tổ chương trình, một ngày 200, mỗi một người hát kiếm được 15 tệ."

"Liệu có hố không?"

"Không phải chứ? Là chúng tôi kiếm tiền ăn uống hay là tổ chương trình kiếm tiền nuôi nhân viên công tác?"

"Ha ha ha ha ha."

Đối diện với những ánh mắt sống không còn gì luyến tiếc, người chủ trì cười sảng khoái.

[Cười chết mất, đâu đâu trong chương trình này cũng là hố, kiếm tiền nhưng lại không có vốn.]

[Cái này mà Tinh Tinh cũng đoán được, không phục không được.]

[Cái này cần thiết, Tinh Tinh là một quản gia có tay nghề điêu luyện.]

"Cái thứ hai là mặc trang phục gấu trúc bán đồ chơi, cần lấy đồ chơi từ chương trình, mỗi món cần trả 10 tệ, bán ra ngoài với giá 25 tệ, không được nâng giá, mỗi lần lấy đồ chơi cần phải lấy ít nhất 50 cái."

"Cái này cũng quá hố người rồi?"

"Tổ chương trình đây là đang bóc lột chúng tôi, thật quá đáng, chúng tôi muốn khởi nghĩa."

"Ha ha ha ha, Hứa Y Thần, anh đi đầu."

"Cái thứ ba thì sao?"

Người chủ trì: "Nhân viên trong nhà ma, thuê đạo cụ của một người hết 150 tệ, thành công dọa một du khách được 15 tệ."

"Nhân viên rạp chiếu phim, cần phải được dạy học riêng, phí huấn luyện là 200 tệ, mỗi bộ phim kiếm được 20 tệ."

Ý cười của người chủ trì càng nhiều, "Suy xét đến việc mọi người không có vốn, tổ chương trình rất chu đáo, cung cấp lựa chọn 'ghi nợ'."

Nghệ sĩ của các đội: "......." Thật là chu đáo.

Cố Yến Thâm không có phản ứng quá lớn, "Cậu muốn chọn cái nào?"

"Nhân viên nhà ma?" Lộ Văn Tinh có chút tò mò, từ trước đến giờ đều là bị 'quỷ' dọa, cậu cũng muốn thử niềm vui khi giả quỷ.

"Được." Cố Yến Thâm vô cùng quyết đoán.

Người chủ trì ghi nợ xong, Lộ Văn Tinh và Cố Yến Thâm cầm phiếu đi tìm nhân viên lấy đạo cụ.

"Hai người có để ý việc vẽ lên chút 'máu' không?" Nhân viên hỏi bọn họ.

"Không ngại."

Lộ Văn Tinh trả lời xong, bổ sung thêm một câu, "Càng dọa người càng tốt."

Cố Yến Thâm hoá trang thành âm sai, hắn cầm xích sắt chế thành còng tay trong tay, nửa khuôn mặt là 'máu', ăn mặc áo trắng, tóc tai tán loạn, đội mũ quan thật dài, trên mũ viết hai chữ 'âm sai'.

Lộ Văn Tinh mặc một bộ trang phục màu đen, ngực 'cắm' một con dao, miệng đầy răng kéo dài đến lỗ tai, còn đeo thêm một cái 'tròng mắt' rơi ra ngoài.

Hai người hóa trang xong thì được đưa đến nhà ma, "Công viên trò chơi mở cửa lúc 9 rưỡi, khoảng 10 giờ thì mới có khách tiến vào."

Bọn họ được sắp xếp trong một căn phòng như hang động, ánh đèn màu đỏ sậm, trong phòng có thiết bị phun nước, bọt nước mịn chảy ra từ cục đá, trong không khí phảng phất mùi tanh, giống như mùi máu loãng lưu lại trên người.

Âm thanh kỳ ảo vang vọng, trên bàn là đủ loại dụng cụ tra tấn.

"Sợ không?"

Nhân viên công tác rời đi, trong phòng chỉ còn Lộ Văn Tinh và Cố Yến Thâm.

Lộ Văn Tinh cảm thấy Cố Yến Thâm hỏi rất dư thừa, nếu cậu sợ thì tại sao lại chọn nhiệm vụ này.

Cậu tiến lên một bước, tròng mắt giả chạm vào cằm của Cố Yến Thâm.

"Anh trai nhỏ này."

Lộ Văn Tinh nhếch môi, ghé vào bên tai Cố Yến Thâm, dùng ngữ điệu lạnh lẽo khiếp người nói.

"Tôi muốn về nhà cùng anh, anh.........có sợ không?"

Lộ Văn Tinh không cảm thấy những lời này có thể dọa được Cố Yến Thâm, chỉ là người chơi vẫn chưa xuất hiện, cậu chỉ có thể ồn ào với Cố Yến Thâm.

Nhưng Cố Yến Thâm không lên tiếng, có thể là cảm thấy cậu quá nhàm chán, Lộ Văn Tinh đang định tìm thú vui khác thì giọng nói trầm thấp của Cố Yến Thâm vang lên.

"Sợ."

Lộ Văn Tinh kinh ngạc nhìn hắn, phối hợp như vậy?

Chỉ đột nhiên nghe một tiếng 'cạch'.

Lộ Văn Tinh cúi đầu nhìn xuống____

Cổ tay trái của cậu bị còng tay lạnh lẽo của Cố Yến Thâm khóa chặt.

Lộ Văn Tinh:???

Cố Yến Thâm dùng phương thức tương tự, dùng còng tay khóa lại tay phải của mình.

"Sợ cậu đổi ý."

[Sợ cậu đổi ý!!!! A a a a a, đây là thổ lộ sao? Tôi mặc kệ, chính là vậy đó!!!]

[A, tôi chết mất, tôi ra lệnh cho Tinh Tinh mau về nhà cùng anh Thâm.]

[Tinh Tinh, nói được thì phải làm được, cho nên làm ơn hãy về nhà cùng anh Thâm đi.]

[Vương Phi khóa chết cho tôi!! Tôi nuốt chìa khóa rồi.]

________________________________________________________________________________

Còn 30 chương.....

👈(⌒▽⌒)👉 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro