CHƯƠNG 32 - CÙNG NHAU ĂN CƠM
Kỷ Viện kéo tay Lộ Văn Tinh, bà nhìn chằm chằm cậu, sợ giây tiếp theo Lộ Văn Tinh liền biến mất trước mặt bà.
Lại một đợt chen lấn xô đẩy, mọi người xung quanh đều muốn nhanh chóng đi ra ngoài. Kỷ Viện giống như không cảm giác được gì, hiện tại tất cả trong đầu bà đều là Lộ Văn Tinh, hai mắt bà đầy nước mắt trong suốt, nháy mắt liền có thể lăn xuống.
Thấy cảm xúc của Kỷ Viện không đúng lắm, Lộ Văn Tinh chỉ có thể lôi kéo bà đi, một bên kéo một bên che chở, đưa bà đến nơi an toàn.
Dưới sự sơ tán của nhân viên, chỉ trong mười phút ngắn ngủi, mọi người đều đi đến khu đất trống an toàn bên ngoài.
Điện thoại trong túi Lộ Văn Tinh liên tục vang lên, cậu đoán được là Tạ Trình Phỉ gọi tới, thời điểm đi ra vừa rồi hai người bị mọi người xô đẩy nên tách ra.
"Alo, Tiểu Trình."
"Anh đang ở đâu vậy?"
Lộ Văn Tinh miêu tả vị trí để Tạ Trình Phỉ đến tìm mình, sau khi cúp điện thoại thì Lộ Văn Tinh mới phát hiện khuôn mặt tinh xảo của Kỷ Viện đã tràn đầy nước mắt.
Cậu lấy khăn giấy từ trong túi ra đưa cho Kỷ Viện, "Cô có bị thương không?"
Kỷ Viện một câu cũng nói không nên lời, bà che miệng, nước mắt không ngăn được chảy xuống, yết hầu khô khốc, ngực của bà lên xuống phập phồng, Lộ Văn Tinh nhẹ nhàng vỗ vai bà.
"Anh." Tạ Trình Phỉ nhẹ nhàng thở ra, "Anh không có việc gì là tốt rồi."
"Có thể là ảnh hưởng từ thành phố bên cạnh, ngoại trừ chấn động ban đầu khá mạnh thì lúc sau chỉ là dư chấn nhỏ."
"Không phải thành phố A thì chính là thành phố D, tra một chút tin tức trên mạng thì có lẽ sẽ ra." Tạ Trình Phỉ đang nói, bỗng nhiên chú ý tới Kỷ Viện đang lôi kéo tay Lộ Văn Tinh.
"Cô này là?"
Giờ phút này, cảm xúc của Kỷ Viện đã dần dần khôi phục bình tĩnh, bà nhìn về phía thiếu niên bên cạnh Lộ Văn Tinh, hít sâu, hỏi một câu.
"Hai người là.... anh em?"
"Đúng vậy, bọn cháu là anh em." Tầm mắt của Tạ Trình Phỉ từ Lộ Văn Tinh chuyển sang Kỷ Viện, "Anh, cô ấy là ai?"
Lộ Văn Tinh lắc đầu, "Vừa rồi người nhiều, cô ấy suýt chút nữa bị ngã nên anh kéo cô ấy cùng ra."
"À, vậy cô ấy...."
Tạ Trình Phỉ có chút nghi hoặc, lại thấy khóe mắt Kỷ Viện còn treo nước mắt, câu 'vì sao còn lôi kéo tay anh không bỏ' bị Tạ Trình Phỉ nuốt xuống bụng.
"Xin lỗi." Kỷ Viện buông tay, giấu đi luyến tiếc trong mắt, bà hít một hơi thật sâu, một lần nữa điều chỉnh lại cảm xúc của chính mình.
"Vừa rồi cô có chút kích động."
Kỷ Viện muốn trực tiếp nói chân tướng cho Lộ Văn Tinh nhưng bà nhịn xuống, hiện tại bà không biết gì về Lộ Văn Tinh, hoàn cảnh hiện tại cũng không thích hợp.
Còn có...
Tầm mắt của bà dừng trên người Tạ Trình Phi, có thể nhìn ra quan hệ của hai người khá tốt, chắc chắn người nhà nhận nuôi Lộ Văn Tinh đối xử với cậu rất tốt, bà lo lắng chính là Lộ Văn Tinh không biết chính mình là con nuôi.
Nếu bà tùy tiện nói ra thì nhỡ đâu Tinh Tinh không tiếp nhận được thì sao?
Tinh Tinh không biết gì cả, Kỷ Viện lo lắng bà sẽ đột ngột dọa cậu.
Hai tay Kỷ Viện nắm chặt, móng tay hơi đâm vào lòng bàn tay, bà nhất định sẽ đưa Tinh Tinh về nhưng không phải là bây giờ.
Hiện tại bà không biết gì về Tinh Tinh, thậm chí không biết Tinh Tinh còn thích ăn ngọt không, khẩu vị đậm hay thanh đạm.
Mười mấy năm trong cuộc sống của Tinh Tinh bà đều không tham dự, dưới tình huống như vậy thì bà dựa vào cái gì để nhận lại Tinh Tinh?
Người khác giúp bà chăm sóc Tinh Tinh mười mấy năm, là mẹ đẻ nhưng bà không hề làm gì, chẳng lẽ chỉ bằng một câu 'mẹ là mẹ ruột của con' liền muốn mang người đi sao?
Điều này không công bằng với Tinh Tinh, cũng không công bằng với gia đình đã có công dưỡng dục Tinh Tinh.
"Vừa rồi cảm ơn cháu."
"Không cần khách khí ạ, sắc mặt của cô không tốt lắm, cô gọi điện cho người nhà đi, để bọn họ đến đây đón cô."
Lộ Văn Tinh không quá yên tâm bởi vì Kỷ Viện thoạt nhìn rất tiều tụy.
"Lễ hội âm nhạc đã không còn, Tiểu Phỉ, chúng ta ở lại với cô ấy một lúc được không?"
Tạ Trình Phỉ không có ý kiến, dù sao cũng không phải chuyện gì lớn.
Kỷ Viện thật khó khăn mới gặp được Tinh Tinh, cũng luyến tiếc để Tinh Tinh rời đi, bà nghe thấy Tinh Tinh nói như vậy thì trong lòng bắt đầu vui sướng.
Không đợi Kỷ Viện gọi điện thoại thì Văn Tranh đã gọi đến, "Mẹ, mẹ không sao chứ?"
"Không có việc gì, con liên lạc với cha con chưa?"
"Đã gọi rồi ạ. Mẹ yên tâm đi, đều không có việc gì, con lập tức đến nơi."
Kỷ Viện cúp điện thoại, lộ ra nụ cười, "Hai đứa thường xuyên đến đây nghe nhạc sao?"
"Lần đầu tiên tới ạ."
Tạ Trình Phỉ tiếp lời Lộ Văn Tinh, nói, "Chủ nhiệm lớp tặng cháu hai tấm vé nên cháu liền đến đây cùng với anh trai, không nghĩ tới lần đầu tiên đi nghe nhạc còn gặp phải động đất."
"Em trai còn học cấp 3 sao?"
"Đúng vậy ạ."
Kỷ Viện cười cười, chuyển sang Lộ Văn Tinh, "Cháu thì học cao hơn?"
"Đại học năm 3 ạ."
Đang nói chuyện, xe của Văn Tranh đã lái qua đây, thấy Lộ Văn Tinh và mẹ của chính mình ở cạnh nhau, Văn Tranh có chút ngoài ý muốn, "Mẹ, sao mẹ lại ở cùng với Văn Tinh?"
Kỷ Viện: "Văn Tinh?"
Văn Tranh không nghe được ý tứ trong lời nói của Kỷ Viện, chỉ cho rằng Kỷ Viện là bởi vì không quen biết Lộ Văn Tinh nên mới kinh ngạc như vậy, anh ta giải thích với Lộ Văn Tinh.
"Ngày thường mẹ tôi không chú ý nhiều đến giới giải trí nên chắc bà ấy không biết cậu."
"Không sao cả."
Giờ phút này Lộ Văn Tinh cũng rất kinh ngạc, vì vẻ ngoài của Kỷ Viện quá trẻ tuổi, nhìn qua không giống người có một đứa con lớn tuổi như Văn Tranh.
"Không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy."
"Hai đứa quen nhau sao?" Tầm mắt của Kỷ Viện dừng trên người Văn Tranh, vừa vui vẻ lại vừa khó chịu.
Vui vẻ chính là hai người quen nhau, như vậy Kỷ Viện càng có lý do để tiếp xúc với Tinh Tinh, khổ sở chính là Văn Tranh lại không nhận ra Tinh Tinh.
Quan hệ lúc nhỏ của hai anh em tốt như vậy nhưng hiện tại lại không quen biết lẫn nhau.
"Lúc trước cháu gặp chút phiền toái, may mắn được ngài Văn giúp đỡ, lại nói, vẫn còn chưa chính thức nói lời cảm ơn với anh."
"Gặp phiền toái?" Kỷ Viện lập tức nhíu mày.
"Cũng không phải là việc gì lớn ạ."
Kỷ Viện cũng không có bởi vậy mà bớt buồn rầu, lần trước là có Văn Tranh trợ giúp, vậy mấy lần trước đó nữa thì sao, Tinh Tinh gặp rắc rối thì giải quyết như thế nào?
Nghĩ đến đây, Kỷ Viện càng thêm đau lòng, nhưng hiện tại bà lại không thể biểu hiện quá rõ ràng.
Bà kìm lại sự chua xót dưới đáy lòng, nở một nụ cười, "Ít nhiều thì vừa rồi cháu cũng đã cứu cô, nếu không thì cô suýt bị té ngã rồi, cô có thể mời cháu bữa cơm không?"
"Mẹ, như thế nào sẽ thiếu chút nữa té ngã?" Văn Tranh lo lắng nhìn về phía Kỷ Viện, "Mẹ có bị thương chỗ nào không?"
"Không có việc gì. Ít nhiều có Tinh... Văn Tinh, hiện trường có chút hỗn loạn, mọi người đều muốn nhanh chóng đi ra bên ngoài, mẹ bị người ta đụng một chút thôi, may mắn Văn Tinh giữ mẹ lại."
Dù Kỷ Viện đã nói như vậy nhưng Văn Tranh cũng không bớt lo lắng.
"Văn Tinh, cùng nhau ăn cơm tối đi?" Văn Tranh cũng đưa ra lời mời với Lộ Văn Tinh, "Hai người các cậu cùng đi đi, để tôi đặt chỗ."
Văn Tranh mở cửa phụ của xe, Kỷ Viện không ngồi lên ngay mà mặt đầy trông mong nhìn về phía Lộ Văn Tinh. Văn Tranh lại kéo cửa xe ra giúp Lộ Văn Tinh và Tạ Trình Phỉ, "Đi thôi, cùng nhau ăn một bữa cơm."
"Anh, chúng ta đi sao?"
Lộ Văn Tinh do dự một chút, "Đi thôi."
Thấy Lộ Văn Tinh đồng ý, Kỷ Viện mới an tâm ngồi lên xe, trong lúc đó bà có ngó vài lần vào kính chiếu hậu, trộm đánh giá dáng vẻ của Lộ Văn Tinh.
Tầm mắt của bà từ lông mày, đôi mắt rồi lại đến khóe miệng của Lộ Văn Tinh, bà nhìn vô cùng nghiêm túc, giống như muốn khắc ghi dáng vẻ của Lộ Văn Tinh vào lòng vậy.
"Nghe nói cậu từ chối ký hợp đồng với Hoa Dịch, có thể nói cho tôi biết lý do tại sao không?" Văn Tranh rất ít khi lên Weibo, cũng không biết chuyện ồn ào mấy ngày hôm trước trên Weibo.
Văn Yển chỉ nói cho anh ta biết là Lộ Văn Tinh không ký, Văn Tranh có hỏi nhưng Văn Yển cũng không nói gì, hiện tại thấy người thật thì Văn Tranh liền tự nhiên đem suy nghĩ hỏi ra.
"Bởi vì tôi muốn ra nước ngoài."
Nụ cười mới xuất hiện trên mặt Kỷ Viện lập tức ngưng lại, hoảng loạn trên mặt cũng không kịp che giấu, "Vì sao lại muốn ra nước ngoài?"
Hai tay đang nắm tay lái của Văn Tranh cũng tự nhiên căng chặt.
"Trường học cho cháu một suất sinh viên trao đổi, thời gian học khoảng 1 năm."
Kỷ Viện lập tức nhẹ nhàng thở ra, "Như vậy sao, vậy kết quả học tập của cháu chắc chắn rất tốt."
"Rất giỏi."
Nói chuyện chính là Văn Tranh, nghe câu khích lệ như vậy thì Tạ Trình Phỉ và Lộ Văn Tinh đều rất bất ngờ, thậm chí Lộ Văn Tinh còn nghĩ mình nghe nhầm.
Ban đầu, những hiểu biết của cậu với Văn Tranh chỉ dừng lại ở những dòng chữ trong tiểu thuyết.
Sau đó, Lộ Văn Tinh lên mạng tìm kiếm thông tin về Văn Tranh mới biết Văn Tranh tốt nghiệp cao học ở đại học Z, còn là song bằng thạc sĩ, Lộ Văn Tinh cho rằng cậu không thể so sánh với Văn Tranh được.
Nhưng Văn Tranh lại khen cậu giỏi?
Lộ Văn Tinh còn có chút đơ người thì đột nhiên cậu lại nghe thấy Kỷ Viện đang ngồi trên ghế phụ phụ họa, "Đúng, rất giỏi.".
Không biết có phải ảo giác không nhưng cậu lại nghe ra chút tự hào trong lời nói của Kỷ Viện?
Lộ Văn Tinh:???
Là ảo giác đúng không?
"Cô có thể gọi cháu là Tinh Tinh không?" Kỷ Viện thử hỏi một câu.
Lộ Văn Tinh sửng sốt một chút, đồng dạng sửng sốt còn có Văn Tranh.
Tuy anh ta có ấn tượng tốt với Lộ Văn Tinh nhưng đây mới là lần đầu tiên mẹ của anh ta gặp mặt Lộ Văn Tinh, vậy tại sao mẹ của anh ta lại gọi Lộ Văn Tinh bằng nhũ danh của em trai anh ta? Bởi vì càng thân thiết, hay là....
"Như nào cũng được ạ."
Nhận được câu trả lời của Lộ Văn Tinh, Kỷ Viện vui vẻ hỏi tiếp, "Tinh Tinh sẽ đến trường đại học nào?"
"Đại học Y ạ."
Lần này đến lượt Kỷ Viện và Văn Tranh ngoài ý muốn, đây cũng là nơi Kỷ Viện học thiết kế và tốt nghiệp.
Kỷ Viện: "Vậy đúng là quá trùng hợp rồi."
Văn Tranh cho rằng Kỷ Viện nói chính là bà tốt nghiệp ở đại học Y, anh ta thầm nghĩ là có chút trùng hợp thật, nào biết Kỷ Viện lại giải thích với Lộ Văn Tinh là, "Là như thế này, cô sắp có một buổi tọa đàm ở đại học Y."
Văn Tranh: "......?"
Chuyện khi nào? Vì sao anh ta không biết?
Văn Tranh vừa định hỏi cái gì thì bị Kỷ Viện đánh cho một phát.
"Lái xe thì phải tập trung."
Cuối cùng, cả đoạn đường Văn Tranh không nói được lời nào, chờ đến nơi thì Văn Tranh mới xác định Kỷ Viện có việc gạt anh ta.
Văn Tranh dẫn mọi người đến khách sạn của nhà họ Văn, đây là sản nghiệp trong tay chú hai của anh ta.
Vừa vào cửa thì người phục vụ liền dẫn đường cho bọn họ, chờ đến khi mọi người ngồi xuống thì người phục vụ lập tức đưa thực đơn lên.
"Tinh Tinh thích ăn cái gì? Món thiên cay hay món thiên ngọt ở đây đều rất ngon."
Sau đó, toàn bộ quá trình Văn Tranh nhìn Kỷ Viện cầm thực đơn, một lúc thì hỏi Lộ Văn Tinh có ăn cái này không, một lúc lại hỏi Tạ Trình Phỉ có ăn cái kia không.
Văn Tranh ngồi ở một bên, kiên nhẫn chờ Kỷ Viện gọi món cho Lộ Văn Tinh và Tạ Trình Phỉ xong.
"Được rồi."
Sau đó, Kỷ Viện không thèm nhìn Văn Tranh một cái, trực tiếp đưa thực đơn cho người phục vụ, "Những món đó, đều là những món mấy đứa nó thích ăn."
Đang chuẩn bị gọi vài món ăn - Văn Tranh: "......"
Trong lúc dùng cơm, cảm giác kỳ lạ của Văn Tranh ngày càng lớn, anh ta chưa kịp nghĩ tiếp thì liền nghe được tên của mình.
"Cháu nói Tiểu Tranh? Khẩu vị của nó thiên về thanh đạm."
Hóa ra là Lộ Văn Tinh không thấy Văn Tranh động đũa nên mới hỏi một câu. Sau khi nhận được câu trả lời, Lộ Văn Tinh nhìn một bàn toàn các món cậu và Tạ Trình Phỉ thích ăn.
Mỗi món đều có hương vị đầy đủ, chính là...... không hề thanh đạm.
Tạ Trình Phỉ tò mò hỏi câu, "Khẩu vị của cha ngài Văn cũng nghiêng về thanh đạm sao?"
Tạ Trình Phỉ nghĩ như vậy vì diện mạo của cậu ta rất giống mẹ của mình nhưng Văn Tranh lại không giống mẹ của anh ta chút nào, đến khẩu vị cũng không giống nên cậu ta mới tò mò.
"Không phải, khẩu vị của cha nó tùy theo cô." Kỷ Viện nói.
"Vậy ngài Văn lớn lên giống với cha?"
"Nó không giống ai trong hai chúng ta." Đối với Tạ Trình Phỉ, Kỷ Viện yêu ai thì yêu cả đường đi lối về, bà nhìn ra được Văn Tinh rất quan tâm đến người em trai này.
"Gen hỗn huyết của Tiểu Tranh được di truyền từ ông nội của nó."
Tạ Trình Phỉ biết về việc di truyền cách thế hệ nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta nghe đến việc gen con lai di truyền cách thế hệ như thế này?
Hôm nay tâm trạng của Kỷ Viện vô cùng tốt, nghĩ đến gì thì liền nói đến cái đó, "Diện mạo của đứa nhỏ nhà cô cũng như vậy, không giống cô hay chồng cô."
Tạ Trình Phỉ càng thêm tò mò, "Cũng là gen hỗn huyết sao ạ?"
"Không phải, diện mạo của nó giống với bà nội, khi còn trẻ bà nội cũng là một mỹ nhân nổi tiếng một phương đó." Nói đến việc này thì ý cười trên mặt Kỷ Viện càng nhiều, "Hình như gia tộc nhà cô đều là di truyền cách thế hệ, chú nhỏ của Tiểu Tranh lớn lên không giống với ông nội của Tiểu Tranh mà càng giống với cụ cố hơn."
Nghe Kỷ Viện giải thích xong, Văn Tranh cảm thấy đại não của mình giống như bị điện giật, chuyện mà anh ta hoang mang hình như đã có câu trả lời, Văn Tranh quay đầu nhìn về phía Lộ Văn Tinh.
Lúc Văn Tranh ba bốn tuổi thì bà nội liền qua đời, mấy năm sau, khi Tinh Tinh được sinh ra thì có rất nhiều người nói Tinh Tinh giống với bà nội, nhưng Văn Tranh không có nhiều ấn tượng với bà nội, anh ta chỉ cảm thấy đôi mắt của em trai rất đẹp.
Đôi mắt.
Văn Tranh đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lộ Văn Tinh, khuôn mặt xinh đẹp có chút quen thuộc.
Bình thường Văn Tranh rất trầm ổn bình tĩnh nhưng giờ phút này anh ta cũng không kìm lại dòng máu cuồn cuộn trong lòng được.
Anh ta nhìn Kỷ Viện trong mắt đều là Lộ Văn Tinh, lại nhìn Lộ Văn Tinh đang nói chuyện với Tạ Trình Phỉ.
Trong nháy mắt kia, Văn Tranh rốt cuộc phản ứng lại, vì sao Kỷ Viện lại thất thần nhìn Lộ Văn Tinh trên bàn cơm, đó là bởi vì việc ngồi ăn cơm với Lộ Văn Tinh là một việc khiến bà vô cùng thỏa mãn.
Trách không được Kỷ Viện đột nhiên nói muốn đến tọa đàm ở đại học Y, thật ra cũng là vì......
Lại nói tiếp, không chỉ Kỷ Viện muốn gần gũi Lộ Văn Tinh, Văn Tranh cũng vô cùng có ấn tượng tốt với Lộ Văn Tinh, từ lần đầu tiên gặp mặt chính là như thế, anh ta muốn che chở Lộ Văn Tinh, không nhìn được việc Lộ Văn Tinh bị bắt nạt, muốn giúp đỡ cho Lộ Văn Tinh.
Hóa ra tất cả không phải là những chuyện không thể hiểu được mà là bởi vì....
Lộ Văn Tinh chính là đứa em trai anh ta tốn hết tâm tư muốn tìm về.
_______________________________________________________________________________
Còn 72 chương.....
(^^ゞ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro