CHƯƠNG 102 - ANH KHÔNG BÌNH TĨNH
"Đừng cười."
Lộ Văn Tinh mím môi, nhưng nụ cười ở khóe miệng vẫn không thể kìm lại được.
Cố Yến Thâm bị nụ cười đó làm cho hai tai đỏ lên, hắn nhìn cậu với vẻ tức giận, nhưng Lộ Văn Tinh chẳng mảy may động lòng, cậu vẫn ngồi đó vuốt ve đầu con thỏ bông.
"Lông mượt thế này, đúng là dễ thương thật."
Cố Yến Thâm bước nhanh về phía trước, hắn đẩy ngã Lộ Văn Tinh, giật con thỏ bông trong tay cậu ra rồi đè người xuống.
"Không được cười."
Lộ Văn Tinh chớp chớp mắt, hàng mi dày như chiếc chổi nhỏ, mỗi lần chớp đều như quét qua tim Cố Yến Thâm, ngứa ngáy, lại khiến người ta để tâm.
"Sao anh hung dữ thế."
Đôi mắt màu sáng của Lộ Văn Tinh phản chiếu gương mặt đẹp trai của Cố Yến Thâm, bốn mắt nhìn nhau, Cố Yến Thâm cúi đầu xuống trao cho cậu một nụ hôn nhẹ nhàng.
Lông mi của Lộ Văn Tinh khẽ rung động, nụ hôn bắt đầu từ mắt rồi đến má, mũi, cuối cùng là môi.
Khi nụ hôn kết thúc, Lộ Văn Tinh đẩy Cố Yến Thâm ra.
"Hôn đủ chưa? Em đi tắm đây."
Cố Yến Thâm xoay người rời khỏi người Lộ Văn Tinh, hắn nằm xuống bên cạnh cậu. Lộ Văn Tinh ngồi dậy, cởi áo bước vào phòng tắm.
Khi cửa sắp đóng lại, một bàn tay chặn lấy cánh cửa.
"Anh làm gì vậy?"
Lộ Văn Tinh ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Cố Yến Thâm cười nhẹ: "Em nghĩ xem."
"Để anh tắm trước đó." Lộ Văn Tinh mở cửa ra.
Cố Yến Thâm bước vào phòng tắm, hắn ôm lấy vai Lộ Văn Tinh, cúi người nhấc bổng cậu lên, dùng chân khẽ đá, đóng cửa phòng tắm lại.
"Để làm gì? Tắm cùng nhau chẳng phải nhanh hơn sao."
Lộ Văn Tinh: "..."
Cũng không quá bất ngờ.
Vòi sen được bật lên, dòng nước ấm chảy xuống, bầu không khí lập tức trở nên mờ ám.
Hai người đã không gặp nhau một tuần, cả hai đều đang trải nghiệm tình yêu lần đầu, vốn là ở độ tuổi dễ dàng bị kích thích, chỉ ôm ấp thôi cũng đủ khiến nhiệt độ cơ thể không kiềm chế được mà tăng vọt.
Cố Yến Thâm đẩy người cậu vào bức tường gạch xám xanh, một tay hắn nắm lấy cằm Lộ Văn Tinh, cúi đầu hôn lên môi cậu.
Dòng nước chảy xuống, những nụ hôn của Cố Yến Thâm nhẹ nhàng rơi trên làn da của Lộ Văn Tinh, hắn ôm lấy eo cậu.
Cách Cố Yến Thâm ôm như bế trẻ con khiến Lộ Văn Tinh phải vòng tay ôm lấy cổ của hắn.
Nhịp tim cũng vì thế mà tăng lên vài nhịp.
" Cố lão sư, có thể đổi tư thế nào bớt thách thức trái tim của em không?"
"Bạn học Lộ, phải có tinh thần thử thách chứ."
Cố Yến Thâm ôm cậu chặt hơn, cười khẽ.
"Yên tâm, anh sẽ không để em ngã đâu."
Lộ Văn Tinh: "......" Tinh thần thử thách là dùng theo kiểu này à?
"Hơn nữa..." Ánh mắt của Cố Yến Thâm trở nên sâu thẳm, hắn cắn nhẹ vào ngón tay của Lộ Văn Tinh.
"Anh nghĩ em sẽ thích."
Tiếng nhịp tim và hơi thở đan xen vào nhau.
---
Lộ Văn Tinh chống cằm, nằm trên ghế sô pha chơi điện thoại, Cố Yến Thâm lấy máy sấy tóc ra, "Tóc phải sấy khô."
Cố Yến Thâm ngồi xuống, Lộ Văn Tinh liền dịch về phía trước, cằm của cậu tựa vào đùi hắn, tay ôm điện thoại tiếp tục chơi.
"Em mặc vào đi."
Áo choàng tắm của cậu hơi xộc xệch, Cố Yến Thâm giơ tay giúp cậu chỉnh lại.
"Lo em bị cảm sao?"
Cố Yến Thâm chưa kịp đáp, Lộ Văn Tinh thản nhiên nói: "Lúc ở trong phòng tắm em không mặc gì sao không thấy anh lo?"
Cố Yến Thâm: "... Phòng tắm không lạnh mà."
Câu này thật có ẩn ý, Lộ Văn Tinh bật cười khẽ, mở Weibo.
Mười phút sau, Cố Yến Thâm sấy khô tóc cho cậu.
"Em đang xem gì mà nhập tâm vậy?"
Khóe môi Lộ Văn Tinh không tự chủ được mà cong lên, ánh mắt cậu dán chặt vào màn hình điện thoại, Cố Yến Thâm cảm thấy mình bị bơ.
"Em đang xem gì đấy?"
Cố Yến Thâm ôm người vào lòng, cúi xuống nhìn màn hình đang mở trên giao diện siêu thoại.
"CP lạnh ngắt thế này mà em cũng đẩy thuyền à?"
"Lạnh thì sao? Ngọt là được rồi." Lộ Văn Tinh không phục, "CP nổi tiếng chưa chắc đã HE, CP lạnh lùng có khi lại là thật đấy."
"Giả thôi, hai người đó không có khả năng." Cố Yến Thâm thẳng tay phá CP, Lộ Văn Tinh vội vã bịt miệng hắn, "Phủi phủi phủi, không được nói bậy."
"Tuần trước anh gặp Lương Thanh, anh ta có bạn trai rồi, là người ngoài giới."
Lộ Văn Tinh ngạc nhiên tròn xoe mắt, mất một lúc lâu cậu mới thoát khỏi cú sốc vì CP của mình BE.
"Cố Yến Thâm."
"Sao? Anh nói thật đấy, nếu em không tin, anh có thể gọi điện cho Lương Thanh."
Lộ Văn Tinh ném điện thoại xuống ghế sô pha, cậu rời khỏi vòng tay của Cố Yến Thâm, mặt đầy vẻ không vui: "Em không tin, anh nói nhảm."
Lộ Văn Tinh bịt tai lại, tỏ vẻ chỉ cần cậu không tin thì CP của cậu sẽ không thể BE.
Cố Yến Thâm nhéo nhéo tai cậu: "Ngoan, đổi CP khác đi."
"Em không, em chỉ đẩy thuyền cặp này."
"Cứng đầu thật." Cố Yến Thâm cười nhẹ, "Cược đi, trong vòng một tháng Lương Thanh sẽ công khai."
Lộ Văn Tinh hừ khẽ: "Em biết ngay là anh nói bậy mà, một tháng nữa công khai, anh đến từ tương lai à?"
Lộ Văn Tinh chắc chắn rằng Cố Yến Thâm đang nói dối, cậu tiếp tục ôm điện thoại đăng nhập và điểm danh, Cố Yến Thâm bất lực thở dài.
"Anh không đến từ tương lai, nhưng chuyện công khai là Lương Thanh tự nói với anh."
Lộ Văn Tinh: "..."
"Sao anh ấy lại nói với anh?"
"Xin kinh nghiệm."
Lộ Văn Tinh khó hiểu: "Các anh một người là diễn viên, một người là ca sĩ, anh ấy hỏi anh cái gì?"
"Hỏi cách công khai."
Lộ Văn Tinh: "..."
"Em đừng chơi điện thoại nữa."
Cố Yến Thâm tiện tay lấy điện thoại của Lộ Văn Tinh đi: "Anh bận mấy tháng mới có được kỳ nghỉ một tuần, em không thể chú ý đến anh nhiều hơn một chút à?"
"Ai mà chẳng bận mấy tháng." Lộ Văn Tinh hừ nhẹ: "Em cũng chỉ nghỉ trước anh hai ba ngày thôi."
"Được, được, phiền bạn trai bận rộn của anh dành chút thời gian quan tâm anh."
"Vậy chuyện anh vừa nói là thật à?" Lộ Văn Tinh vẫn không muốn tin vì cậu đã nghiêm túc đẩy thuyền trong suốt mấy tháng trời.
"Thật đấy."
Lộ Văn Tinh có chút thất vọng: "Thật sự là tan vỡ rồi."
"CP nhiều như vậy, cặp này tan thì em đổi cặp khác không được à?" Cố Yến Thâm không hiểu lắm.
"Đổi cặp nào?"
"Ừm..." Cố Yến Thâm suy nghĩ nghiêm túc: "Cặp Vương Phi chắc chắn là thật, lại còn rất ngọt."
Lộ Văn Tinh: "......"
.......
Ngày hôm sau, Lộ Văn Tinh tỉnh dậy từ chiếc giường màu hồng, đầu óc cậu vẫn còn ngơ ngác.
Cậu ngồi dậy làm Cố Yến Thâm bên cạnh cũng tỉnh theo.
"Sao em dậy sớm vậy?"
Giọng Cố Yến Thâm vẫn mang chút khàn khàn của người chưa tỉnh ngủ, hắn mơ màng nhìn đồng hồ.
"Còn chưa đến 6 giờ mà."
Lộ Văn Tinh vẫn trong trạng thái trống rỗng, trên đầu cậu còn có một lọn tóc nghịch ngợm vểnh lên, trông khá ngây ngô.
"Sao vậy?"
Cố Yến Thâm cũng ngồi dậy, nghĩ thầm hôm qua hắn cũng không hành hạ Lộ Văn Tinh nhiều, hắn tự cho rằng mình vẫn khá kiềm chế, cũng quan tâm đến cảm giác của Lộ Văn Tinh.
Nhưng nhìn vẻ mặt của Lộ Văn Tinh, hắn lại bắt đầu lo lắng: "Em có chỗ nào không thoải mái à?"
"Đáng sợ quá." Lộ Văn Tinh vỗ ngực, cảm giác kinh hãi vẫn còn: "Em mơ thấy một cơn ác mộng."
Cố Yến Thâm thở phào nhẹ nhõm, không sao, miễn là không phải cơ thể khó chịu là được. Hắn cúi xuống hôn lên mặt cậu, an ủi.
"Mơ là ngược lại mà."
Lộ Văn Tinh gật đầu: "Như vậy sao, em cũng nghĩ mơ là ngược lại."
Cố Yến Thâm đỡ cậu nằm xuống, hắn dỗ dành: "Ngủ thêm chút nữa đi."
Lộ Văn Tinh nằm xuống nhưng vẫn rất tỉnh táo: "Anh có biết em mơ thấy gì không?"
"Em mơ thấy gì?"
"Em mơ thấy CP em ghép tan vỡ rồi........" Lộ Văn Tinh quay đầu nhìn Cố Yến Thâm: "Không phải là rất đáng sợ sao?"
Cố Yến Thâm: "......." Đúng là đáng sợ thật.
"Bảo bối, có lúc giấc mơ......... không phải ngược lại đâu."
Đối mặt với ánh mắt sâu thẳm của Lộ Văn Tinh, Cố Yến Thâm khó khăn tiếp tục: "Chúng ta phải học cách chấp nhận thực tế."
"Anh nói đúng."
Giọng của Lộ Văn Tinh lạnh đi, rồi ngay sau đó, vòng tay của Cố Yến Thâm trở nên trống rỗng. Lộ Văn Tinh quay lưng về phía hắn, để lại một bóng lưng lạnh lùng.
Cố Yến Thâm: "....."
--------
Khi tỉnh dậy lần nữa đã là chín giờ sáng, Cố Yến Thâm cũng không còn trên giường. Lộ Văn Tinh từ từ ngồi dậy, cậu ngồi trên giường một lúc, thẫn thờ.
"Em dậy rồi à?"
Cố Yến Thâm vẫn còn đang đeo tạp dề, "Dậy ăn sáng đi."
"Ừm." Lộ Văn Tinh chậm rãi tỉnh táo hơn, cậu quay vào phòng tắm rửa mặt, một lúc sau mới bước ra.
Cố Yến Thâm đã hâm nóng sữa và lấy bánh từ lò nướng ra. Lộ Văn Tinh ngẩn người nhìn bánh cupcake, cậu lập tức cảnh giác.
"Anh có làm gì có lỗi với em không đấy?"
Cố Yến Thâm im lặng trong giây lát. "Bảo bối, em không thể nghĩ về anh theo cách tích cực được à?"
Dạo trước, Lộ Văn Tinh đã năn nỉ Cố Yến Thâm làm bánh ngọt cho mình để mang đến đoàn phim, nhưng Cố Yến Thâm đã từ chối thẳng thừng và còn cấm cậu ăn nhiều đồ ngọt.
Vậy nên sáng nay, Lộ Văn Tinh khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung.
"Vậy anh......."
"Không phải sáng nay em gặp ác mộng sao?" Cố Yến Thâm đưa cốc sữa ấm cho Lộ Văn Tinh, "Ăn chút đồ ngọt cho vui vẻ lại."
Lộ Văn Tinh thoáng sững sờ, cậu cảm thấy bất ngờ, cậu ôm cổ Cố Yến Thâm, trao một nụ hôn buổi sáng cho hắn.
Cố Yến Thâm thản nhiên đón nhận, chỉ nghe Lộ Văn Tinh nói:
"Nếu ngày mai tâm trạng của em cũng không tốt......."
Lộ Văn Tinh chưa nói hết câu nhưng Cố Yến Thâm đã hiểu cậu định nói gì, hắn vừa buồn cười vừa bất lực.
"Không, chỉ có hôm nay thôi."
"À."
Ăn sáng xong, hai người ngồi trên ghế sô pha xem TV.
Hai tập mới nhất của <<Loạn Thế>> đã được phát sóng tối qua nhưng hai người bận chơi đùa nên không xem ngay. Sáng nay, vì không có gì làm nên họ tiện xem luôn.
Lộ Văn Tinh thích đọc bình luận về phim, cậu vừa ôm điện thoại vừa xem TV. Cố Yến Thâm mang đĩa trái cây và đồ ăn vặt ra, đặt trên bàn trà.
Có dưa lưới, dưa hấu, cả chuối và táo, tất cả đều đã được cắt sẵn.
Lộ Văn Tinh dùng dĩa xiên một miếng dưa lưới đưa đến bên miệng Cố Yến Thâm.
"Bạn trai của em thật hiền huệ."
Cố Yến Thâm cắn một miếng, "Rất ngọt."
"Thật sao?" Lộ Văn Tinh xiên một miếng cho mình, mắt sáng lên.
"Đúng là rất ngọt."
_____ Một tiếng 'Pằng' vang lên.
Trong phim truyền đến tiếng súng nổ, cả hai người lập tức quay sang nhìn TV. Đó là cảnh Lục Trác dẫn thuộc hạ vây bắt Chu Uẩn.
Trên Weibo, từ tối qua đã có các bài viết về chủ đề này, phần bình luận cũng bùng nổ với nhiều khán giả vốn chỉ hay xem phim mà không để lại bình luận.
[Thấy mọi người đều bị hành hạ như mình thì tôi yên tâm rồi.]
[Các nhà nghiên cứu 'chèo thuyền' chắc chắn rằng Đại soái bắn súng giỏi như vậy, không thể nào không bắn trúng Chu Uẩn, viên đạn chỉ sượt qua vai thôi, chỉ là một vết thương ngoài da, đây chắc chắn là đường mật!!!]
[Liếm đường từ nòng súng, quá kích thích!]
[Đúng đúng đúng!! Đại soái chắc chắn không nghiêm túc, anh ấy bắn trúng một phát là gục ngay, không thể nào bắn lệch được.]
[Nhưng Chu Chu bảo bối thực sự đã bắn Đại soái!! Trúng ngay ngực, cậu bảo tôi tìm đường mật ở đâu?]
[Giá mà cậu ấy bắn chỗ khác, tôi còn có thể nhặt được đường từ trong đống mảnh vỡ, nhưng ngay ngực thì...!! Chí mạng đấy.]
[Đại soái không chết đã là đường rồi.]
[Ngậm đường trong sự hèn mọn.]
Lộ Văn Tinh đưa những bình luận của cư dân mạng cho Cố Yến Thâm xem, "Fans CP lần này không được tốt lắm."
Cố Yến Thâm mở tài khoản phụ của mình, nhanh chóng gõ một loạt tin nhắn dài. Lộ Văn Tinh liếc mắt nhìn xuống.
[Hành Tinh Nhỏ trong vũ trụ]: Kỹ năng bắn súng của Chu Chu đều do Đại soái dạy từng chút một, nếu cậu ấy thật sự muốn giết Đại soái thì viên đạn không thể nào lệch khỏi tim được. Trong đội đã có người nghi ngờ mối quan hệ giữa cậu ấy và Đại soái rồi, phó quan dám ra lệnh nổ súng là vì biết chắc Đại soái sẽ không bắn lại, bề ngoài thì nói là hỗ trợ Đại soái, nhưng thực ra là giám sát anh ấy.
[Tôi đồng ý với tầng trên, nếu bắn nhẹ quá sẽ không rửa sạch được nghi ngờ và cũng không chạy thoát được. Nếu vết thương nặng, đám thuộc hạ sẽ lập tức lo lắng vết thương đầu tiên, bỏ lỡ thời gian truy đuổi tốt nhất, điều đó tốt cho cả hai.]
[Miễn là tôi không nhìn thấy dao, thì nó sẽ không làm đau tôi.]
[Toàn là đường giả thôi!! Mọi người tỉnh táo lại đi, Chu Chu thực sự dám ra tay, cậu ấy không nghĩ đến việc nếu kỹ năng bắn không chuẩn, trúng ngay tim thì sao?]
[Đại soái dám công khai nương tay, bắn vào cánh tay còn cố tình lệch, tại sao Chu Chu lại bắn thẳng vào ngực?]
[Thực tế chứng minh, có những người trông vừa mềm vừa ngoan, nhưng khi bóp cò thì không hề run tay.]
[Hu hu hu, đừng nói nữa. Tôi muốn khóc rồi, Chu Uẩn không có trái tim.]
Lộ Văn Tinh nhìn Cố Yến Thâm, người còn đang định tiếp tục tranh luận với cư dân mạng, cậu cảm thấy buồn cười, "Anh còn nghiêm túc thật đấy."
"Miếng đường to thế kia sao lại không ăn?" Cố Yến Thâm không hiểu.
"Vì trên đường có mảnh vỡ thủy tinh, muốn ăn đường thì phải chịu bị hành trước."
Cố Yến Thâm im lặng một lúc, hắn nhỏ giọng nói, "Nếu ăn được đường, bị hành một chút cũng không sao."
Lộ Văn Tinh sững lại, "Đừng nói bừa. Làm sao em nỡ để anh bị hành hạ."
Cố Yến Thâm bỗng cảm thấy đúng. Những người thật sự quan tâm đến hắn sẽ không nỡ để hắn chịu bất kỳ tổn thương nào.
Chỉ sau khi nhận được tình yêu của Lộ Văn Tinh, Cố Yến Thâm mới nhận ra hành động thời thơ ấu của mình ngu ngốc đến mức nào.
Cha mẹ không đủ quan tâm, dù hắn có tự làm mình thương tích đầy mình, ánh mắt họ nhìn hắn cũng chẳng bao giờ kéo dài.
Ngược lại, Lộ Văn Tinh yêu hắn, nên không nỡ để hắn chịu một chút tổn thương nào. Hắn không cần phải làm gì để đổi lấy sự chú ý.
"Từ giờ anh không được nói những lời như vậy nữa."
Cố Yến Thâm không có ý gì khi nói nhưng với những chuyện này, Lộ Văn Tinh cảm thấy cần phải nói rõ ràng với Cố Yến Thâm.
"Em sẽ đau lòng đấy, nếu em khó chịu, anh sẽ lại phải tốn thời gian dỗ em." Lộ Văn Tinh nằm gọn trong lòng Cố Yến Thâm, đưa cho hắn một miếng dưa hấu.
"Anh nghĩ đi, xét về chi phí và thời gian thì không đáng chút nào. Thù lao xuất hiện của Cố lão sư đắt lắm đấy."
"Đúng vậy, không đáng thật."
Cố Yến Thâm đồng tình theo, hắn xoa đầu Lộ Văn Tinh.
"Anh rất bận, phải đóng phim, còn phải theo kịp lịch trình, quan trọng nhất là phải yêu em thật nhiều."
Lộ Văn Tinh hài lòng nhìn hắn, "Nói hay lắm, thưởng cho anh một miếng dưa lưới."
"Chỉ dưa lưới thôi à?"
Lộ Văn Tinh ôm lấy cổ của Cố Yến Thâm, hôn hắn một cái, "Còn có cả nụ hôn nữa."
Bầu không khí rất tuyệt, thời điểm cũng vừa vặn.
Cố Yến Thâm lại nhắc đến chuyện hôm qua chưa bàn xong.
"Chuyện hôm qua anh nói với em, em suy nghĩ thế nào rồi?"
Lộ Văn Tinh nghĩ một lát, "Hôm qua anh nói nhiều lắm."
"Là về chương trình thực tế đó."
Lộ Văn Tinh im lặng trong giây lát, "Yến Thâm, em cảm thấy......"
"Nếu em định nói cho qua chuyện thì thôi."
Lộ Văn Tinh sợ Cố Yến Thâm sẽ suy nghĩ nhiều, cậu muốn nghiêm túc giải thích.
"Em không định nói cho qua, chỉ là.....em chưa sẵn sàng. Kết hôn là chuyện lớn, hơn nữa...... đây là lần đầu của em."
Cố Yến Thâm không nghĩ nhiều, hắn chỉ muốn biết Lộ Văn Tinh đang băn khoăn điều gì.
"Ai mà chẳng là lần đầu."
"Em, em mới 23." Lộ Văn Tinh cúi đầu, "Rất nhiều bạn của em đang yêu đương nhưng em chưa nhận được thiệp cưới nào cả."
"Nếu không nhận được thì em gửi thiệp cho họ."
"Hơn nữa...... hộ khẩu của em đã chuyển về nhà cha mẹ rồi, dù em có đồng ý cũng không được tính."
Hồi Lộ Văn Tinh học ở đại học C đã có hộ khẩu tập thể, sau khi nhận lại người nhà, hộ khẩu của cậu đã được chuyển về sổ hộ khẩu của nhà họ Văn.
Cố Yến Thâm không cần sổ hộ khẩu của Lộ Văn Tinh, hắn chỉ cần một lời chắc chắn từ cậu.
Hắn chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm của Lộ Văn Tinh dành cho hắn, vì vậy hắn chỉ muốn biết mình có chỗ nào làm chưa tốt khiến Lộ Văn Tinh không yên tâm.
"Anh giận à?" Lộ Văn Tinh không nghe thấy câu trả lời của Cố Yến Thâm, cậu cẩn thận liếc nhìn hắn.
"Đúng vậy." Cố Yến Thâm cố tình làm nghiêm mặt, "Tới lượt em dỗ anh đấy."
"Được rồi, em dỗ anh."
Lộ Văn Tinh biết hắn không thật sự giận, cậu cố nhịn cười, đôi mắt cong cong, đẹp đến mức khiến người khác không thể rời mắt.
Cậu nâng ngón út lên móc vào ngón út của Cố Yến Thâm, giọng nói mềm mại.
"Bạn trai à, đừng giận nữa."
Cố Yến Thâm chờ mãi cũng không nghe thấy câu nói tiếp theo, bốn mắt nhìn nhau, Lộ Văn Tinh vô tội chớp mắt khiến Cố Yến Thâm không nhịn được nữa.
"Em dỗ người khác như thế này à?"
"Hả?" Lộ Văn Tinh làm như nhận ra điều gì, "Không đủ sao?"
"Tất nhiên là không đủ."
Lộ Văn Tinh khiêm tốn hỏi, "Vậy phải làm thế nào?"
Cố Yến Thâm nghĩ thầm, bình thường Lộ Văn Tinh đâu có như vậy? Nhưng nhìn thấy vẻ mặt ngây ngô của cậu, giống như cậu thật sự không biết vậy.
"Trước hết, thái độ phải hạ thấp một chút."
Lộ Văn Tinh gật đầu, nghiêm túc lắng nghe.
Cố Yến Thâm tiếp tục, "Sau đó, em có thể ôm anh, hôn anh. Rồi nói......"
"Xin lỗi, em sai rồi."
Cố Yến Thâm cúi đầu, chờ đợi Lộ Văn Tinh thực hành, nhưng Lộ Văn Tinh lại ngước mắt nhìn hắn, nở nụ cười dịu dàng.
"Được rồi, em tha thứ cho anh."
Cố Yến Thâm: ???
Nhận ra mình bị trêu, Cố Yến Thâm ôm lấy eo cậu, "Ai dạy em vậy? Xấu xa thật."
Cố Yến Thâm đè Lộ Văn Tinh vào lòng, đưa tay cù lét cậu khiến cậu bật cười thành tiếng, giọng nói của cậu đứt quãng.
"Ha ha.... đừng, em sai rồi."
Lộ Văn Tinh thật sự rất nhột, cậu cười đến chảy nước mắt, khóe mắt hơi ửng đỏ, chẳng còn chút dáng vẻ nghịch ngợm nào.
"Anh Thâm, em..... sai rồi. Haha......"
"Xin lỗi, hahaha..... Anh Thâm, em không dám nữa."
"Anh không tin em, đồ lừa đảo."
Cố Yến Thâm liền dùng tay lật người cậu xuống sô pha, hắn cúi người, kéo hai tay của Lộ Văn Tinh giơ qua đầu, đè cậu xuống, một tay khác của hắn trượt vào vạt áo của Lộ Văn Tinh.
Chỉ tiếp xúc qua lớp áo đã khiến Lộ Văn Tinh không chịu nổi, khi ngón tay của Cố Yến Thâm chạm trực tiếp vào da, cơ thể cậu lập tức run lên.
"Làm ơn đi mà." Lộ Văn Tinh cười đến kiệt sức, chỉ có thể không ngừng cầu xin.
"Thâm Thâm, anh Thâm, anh... anh Thâm yêu dấu."
"Anh yêu, lần sau..... em không dám nữa."
Lộ Văn Tinh đã hết sức lực, thấy Cố Yến Thâm vẫn không tha, cậu đột ngột ngẩng đầu lên hôn vào môi Cố Yến Thâm.
Cú tấn công bất ngờ của Lộ Văn Tinh khiến Cố Yến Thâm sững người, quả nhiên hắn đã dừng lại, cúi đầu xuống hôn Lộ Văn Tinh.
Lộ Văn Tinh cười khẽ, cố tình nghiêng đầu né tránh.
Cố Yến Thâm hôn vào khoảng không.
Lộ Văn Tinh cuộn tròn người trên sô pha cười, cậu không cố ý tránh, chỉ là trong khoảnh khắc Cố Yến Thâm hôn xuống, đột nhiên cậu muốn trêu hắn.
Cậu tưởng rằng sẽ bị Cố Yến Thâm trêu chọc dữ hơn, không ngờ hắn lại ngồi thẳng người, quay đầu không thèm để ý đến cậu.
Lộ Văn Tinh cũng ngồi thẳng dậy, cậu ghé sát vào mặt Cố Yến Thâm, nghiêng đầu nhìn hắn.
"Giận rồi sao, nhỏ mọn vậy sao?"
Cố Yến Thâm không để ý tới cậu, Lộ Văn Tinh kéo vạt áo của hắn, "Em không trốn nữa, được không?"
Lộ Văn Tinh ghé lại hôn hắn, Cố Yến Thâm không ngăn lại nhưng cũng không đáp lại.
"Thật sự không để ý đến em à?"
Đôi mắt Lộ Văn Tinh thoáng chuyển động, cậu ngồi lên đùi Cố Yến Thâm.
Cậu nhìn chằm chằm vào hắn.
"Để ý đến em đi mà."
Ngón tay của Lộ Văn Tinh nghịch ngợm trượt vào bên trong áo của Cố Yến Thâm, cậu nghiêng người áp sát vào tai hắn, hơi thở phả lên mặt và cổ hắn.
Khiến Cố Yến Thâm cảm thấy tai hắn nóng ran.
"Anh Thâm......"
Đầu ngón tay của Lộ Văn Tinh lướt xuống theo cơ bụng của Cố Yến Thâm..... 'Cạch'.
Thắt lưng được mở ra, vẻ mặt bình tĩnh mà Cố Yến Thâm cố giữ lúc này cùng với nhịp thở của hắn đều rối loạn.
"Anh không để ý đến em, em sẽ buồn đấy."
Lộ Văn Tinh vẫn chưa thấy đủ, bàn tay trên vai Cố Yến Thâm của cậu trượt xuống đến xương quai xanh. Cậu miêu tả từng đường nét tinh tế trên cơ thể hắn như khi cậu cầm bút vẽ từng nét trên giấy vậy.
Đầu ngón tay ấm áp chạm vào phần xương nhô ở cổ.
Yết hầu của Cố Yến Thâm di chuyển, Lộ Văn Tinh khẽ cười, người cậu nghiêng về phía trước, ôm lấy cổ hắn.
"Thâm Thâm, anh không bình tĩnh được nữa rồi."
Cố Yến Thâm: "....."
Là một người đàn ông khỏe mạnh, vào lúc này mà vẫn giữ được bình tĩnh mới là không bình thường.
Lộ Văn Tinh hôn lên yết hầu của hắn, đầu lưỡi khéo léo liếm nhẹ khiến cả người Cố Yến Thâm nóng bừng lên. Hắn định đẩy cậu ra nhưng lại bị cậu ôm chặt hơn.
"Anh Thâm, anh không để ý đến em, nhưng mà... hửm?" Ánh mắt của Lộ Văn Tinh di chuyển xuống, dừng lại ở chỗ khó mà không chú ý được.
"........ để ý đến em rồi."
Cố Yến Thâm cảm thấy hô hấp của hắn trở nên gấp gáp, hắn đẩy người cậu xuống sô pha, hai tay chống hai bên cổ của cậu, hắn cúi người xuống.
Môi hắn chạm vào tai Lộ Văn Tinh, hơi thở ấm áp phả ra.
"......Vậy để anh cũng để ý đến em."
________________________________________________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Thâm Thâm: Ai mà chịu nổi chứ?
________________________________________________________________________________
Còn 2 chương.....
ヾ(≧ ▽ ≦)ゝ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro