Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 39-40


Chương 39

Chuyện của Tỉnh Tinh cũng không làm sinh hoạt của hai người biến hoá nhiều lắm, sau chuyện đó, cũng thật sự không thấy đám nữ nhân làm bộ làm tịch kia nữa. Tỉnh Phi cũng lơi lỏng phòng bị với các nàng.

Lưu Lam rất có hảo cảm với Tiêu Dương, Tiêu Dương có đôi khi sẽ đến tiệm giám sát, đụng phải Tỉnh Phi cũng đến, sẽ lôi kéo cậu cùng đi công ty Cung Phàm. Lấy danh nghĩa huấn luyện để gặp người trong mộng.

Lưu Lam là huấn luyện viên cao cấp. Một lần chỉ nhận hai học viên. Thời gian huấn luyện cố định là do chính y sắp xếp, học viên theo lịch đến tập. Tiêu Dương mỗi ngày đều ngắm Lưu Lam, lấy danh nghĩa huấn luyện, đối Lưu Lam động tay động chân. Đương nhiên, Lưu Lam vẫn luôn giữ bộ mặt than. Trong ánh mắt lại là nụ cười ôn hòa. Giống như y đối với ai cũng là bộ dạng này. Khiến học viên đối với y vừa thương vừa sợ.

Tỉnh Phi mang theo bình thuỷ cùng Tiêu Dương đi tới công ty Cung Phàm. Vì chưa tới thời gian nghỉ trưa. Tỉnh Phi liền cùng Tiêu Dương tới chỗ Lưu Lam. Mà không đến văn phòng Cung Phàm.

Trong phòng tập trống trải đang có một người cùng Lưu Lam đối kháng, thoạt nhìn cao lớn không kém gì Lưu Lam. Nhưng thân thủ so với Lưu Lam hơi kém một chút. Tiêu Dương cùng Tỉnh Phi hai người đứng ở cửa. Tiêu Dương chỉ vào người đàn ông đang cùng Lưu Lam tập đối kháng, "Đó là tiền bối của tôi, tên Trương Hạ. Tập cùng Lưu Lam sắp ba tháng rồi, lập tức là có thể tốt nghiệp. Cho nên lúc đó, tôi sẽ kêu Lưu Lam chỉ dạy một mình tôi. Huấn luyện một đối một a~"

Bên kia hai người Lưu Lam cùng Trương Hạ gặp chiêu phá chiêu. Cuối cùng vẫn là Trương Hạ hơi kém hơn một chút, bại bởi Lưu Lam. Lưu Lam chào hỏi hai người đứng ở cửa, Tỉnh Phi cùng Tiêu Dương cùng nhau tiến vào.

Tỉnh Phi đi vào mới nhìn rõ mặt Trương Hạ, giống hệt gã thư sinh tay trói gà không chặt, thế nhưng Tỉnh Phi không tin hắn sẽ vô hại như vậy, vừa nãy hắn cùng Lưu Lam đối kháng, động tác lưu loát, uy vũ sinh phong.

Trương Hạ chào hỏi hai người.

Tiêu Dương giới thiệu Tỉnh Phi với Trương Hạ, Trương Hạ cười tủm tỉm.

"Chảo cậu, tôi là Trương Hạ, còn cậu?"

"Tỉnh Phi."

Tỉnh Phi vừa nói xong danh tính, Tiêu Dương bên kia đột nhiên hướng Lưu Lam công kích, một đá chân, Lưu Lam đùi phải lui về phía sau một bước, tay phải bắt lấy mắt cá chân Tiêu Dương, lôi kéo, Tiêu Dương liền hướng phía trước đánh tới, Lưu Lam chuẩn xác tiếp được một chiêu của Tiêu Dương. Trương Hạ đối với chuyện này thấy nhưng không thể trách. Ngược lại động tác của Tiêu Dương càng ngày càng mạnh mẽ. Lưu Lam giống như hũ nút, nói không nhiều. Tiêu Dương nương theo tư thế sắp ngã xuống mà tựa vào trên người y, y cũng không đẩy Tiêu Dương ra, cánh tay nửa khoát lên trên thắt lưng Tiêu Dương. Trương Hạ đối với tư thế ái muội đó một chút cũng không phản cảm. Có vẻ cũng biết được mục đích của Tiêu Dương, cũng biết được sự ái muội giũa hai người bọn họ.

Trương Hạ nhìn đồng hồ, "Đi ăn cơm thôi, sắp đến giờ nghỉ rồi. Đi chậm rất có khả năng không có chỗ ngồi."

"Căn tin công ty được hoan nghênh như vậy sao?" Tỉnh Phi có chút kinh ngạc, trên mạng không phải đều là nói đồ ăn ở căn tin ngay cả cún đều không muốn ăn sao.

"Thức ăn ở công ty này không tệ."

Bên kia Tiêu Dương vẫn còn động thủ động cước với Lưu Lam. Lưu Lam tựa vào trên tường.

"Ai, Phi Phi không cùng ăn với chúng ta đâu. Cậu ta có người ăn cùng rồi."

"Hửm?" Trương Hạ nhìn Tiêu Dương. Tiêu Dương chỉ chỉ bình thuỷ Tỉnh Phi xách trong tay.

Trương Hạ nhìn qua, "Xin lỗi không thấy được. Có điều không biết ai hạnh phúc như vậy?"

"Lão tổng." Ngoài y muốn, Lưu Lam lên tiếng.

Trương Hạ có chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn Tỉnh Phi liền trở nên cung kính hơn.

Tiêu Dương nhìn Lưu Lam, "Em cũng làm cơm trưa tình yêu cho anh nhé."

Lưu Lam vỗ vỗ cặp chân dài của hắn, "Em biết nấu cơm sao?"

Tiêu Dương cười ha ha, "Biết làm cơm chiên trứng. Nếu anh nguyện ý, em có thể đi học."

Lưu Lam không tiếp lời hắn, nhìn thoáng qua cặp chân dài của Tiêu Dương đang khoát lên thắt lưng của mình, nói: "Chân dài. Rất dễ nhìn."

Thấy Tiêu Dương cùng Lưu Lam hai người ngươi tới ta đi, mà Tỉnh Phi chỉ nhìn chằm chằm vào đồng hồ. Trương Hạ đành phải tìm cớ rời đi. Đợi Trương Hạ đi rồi, Tiêu Dương lắc lắc đầu ghé vào trên cửa nhìn bóng dáng Trương Hạ đi xa, nói với Tỉnh Phi, "Còn muốn cua cậu, cũng không xem xem chính mình là ai."

"Hơn nữa, cua thì cua, còn mời cậu đi ăn căn tin!"

Nói xong không ngừng cùng Tỉnh Phi nháy mắt, ý bảo cậu nhanh chóng lượn đi, hắn muốn cùng Lưu Lam có thời gian riêng của hai người.

Tỉnh Phi bị người lợi dụng xong, cũng không muốn làm bóng đèn, thức thời chuẩn bị tới thang máy đi lên văn phòng Cung Phàm. Thế nhưng không biết may rủi thế nào, Tỉnh Phi gặp được một người mà cậu không muốn gặp nhất, nhưng lại đang thẳng hướng cậu mà đến.

Tiêu Dương lần đầu tiên trong công ty nhìn thấy "con chim công" kia, hắn cùng Tỉnh Phi hai người mắt to trừng mắt nhỏ. Lưu Lam ôm ngực nhìn hai người bọn họ giống như kiến bò trên chảo nóng.

"Ngọa tào(*), Sao con chim công đó lại ở trong này? !" Tiêu Dương nhìn Tỉnh Phi, tiếc rằng, Tỉnh Phi cũng không có đáp án.

(câu nói lái của từ f*ck you)

Lưu Lam đem cửa phòng huấn luyện đóng lại, nhìn hai người bọn họ, nói, "Trương Xuyên là trưởng phòng của Phòng Hội viên, cũng chính là anh trai Trương Hạ."

Nghe xong, hai người Tỉnh Phi cùng Tiêu Dương đều ngây ra như phỗng. Tiêu Dương đồng tình nhìn Tỉnh Phi, sau đó, đúng lúc này, cửa có người gõ, Tỉnh Phi cùng Tiêu Dương nghe vào trong tai, khủng bố giống như tiếng sấm trong đêm khuya!

Lưu Lam nhìn hai người bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ, tuy rằng không biết giữa Trương Xuyên cùng hai người bọn họ có uẩn khúc gì, thế nhưng vẫn ưu tiên đứng về phía hai người bọn họ, một người có khả năng là vợ tương lai, y rất có hảo cảm đối với Tiêu Dương, cậu nhóc này cũng muốn có cuộc sống an ổn về sau, về phần chuyện cũ, ai lại không có chứ. Một người khác lại là phu nhân lão tổng, nên đắc tội ai vừa thấy liền biết. Hơn nữa chức vị của y cũng không thấp hơn Trương Xuyên.

"Lưu Lam, mở cửa, tôi vừa thấy anh ở bên trong." Gõ cửa hồi lâu, cũng không thấy người đáp lại. Thanh âm Trương Xuyên tựa hồ có chút không kiên nhẫn.

Lưu Lam nhàn nhã tựa vào trên cửa, nhìn hai người bọn họ quyết định như thế nào. Cuối cùng Tỉnh Phi quyết định mở cửa, kẻ làm tiểu tam và chuyện xấu cũng không phải bọn họ, sao phải trốn ở trong phòng không dám gặp người làm gì. Lưu Lam mở cửa.

Trương Xuyên nhìn khuôn mặt kia, cùng với ánh mắt đang cười tủm tỉm. Tức giận không biết phát tiết chỗ nào. Đen mặt trừng Lưu Lam nói không ra lời. Qua hồi lâu, mới bình tâm tĩnh khí hỏi, "Trương Hạ đâu?"

Lưu Lam nhún nhún vai, "Đi rồi."

Sắc mặt Trương Xuyên dễ nhìn một chút, nhưng vẫn là có chút khó coi, "Anh vừa đóng cửa làm gì?"

Lưu Lam chỉ chỉ phía sau, "Bạn trai nhỏ của tôi. Đóng cửa đương nhiên là có chuyện tốt để làm."

Trương Hạ bị trách ngầm phá hoại chuyện tốt của người khác, thấy được bạch nhãn của Tiêu Dương cũng không thể nói gì hơn. Đứng ở cửa có chút xấu hổ.

"Cậu ta thì sao?" Trương Xuyên híp mắt nhìn Tỉnh Phi, luôn có cảm giác nhìn thật quen mắt, giống như đã gặp ở đâu. "Chơi np à?"

Lưu Lam liếc mắt nhìn Trương Xuyên, "Tôi thấy miệng của cậu vẫn nên sạch sẽ một chút đi. Tôi cũng không có phúc khí lớn như vậy, người ta là bảo bối tâm can của lão tổng."

Bên này lời nói của Lưu Lam vừa ra, Trương Xuyên bên kia liền ngốc lăng hiểu ra vì sao người này nhìn lại quen mắt đến thế, đây không phải thiếu niên trong avatar của lão tổng sao!

Trương Xuyên ôm ngực nhìn Tỉnh Phi, "Cậu tên là gì?"

Tỉnh Phi xách bình thuỷ, lung lay, "Anh cùng Cung Phàm thân như vậy, Anh ấy không nói cho anh sao?"

Trương Xuyên, "..."

Tỉnh Phi, "Nếu anh ấy cảm thấy nói cho anh là không cần thiết, tôi đây nói cho anh cũng không tốt, gặp lại sau. Tôi còn phải đưa cơm cho Cung Phàm."

Trương Xuyên đứng ở cửa cũng không nhúc nhích, sắc mặt khó coi đến cực điểm. Tỉnh Phi không qua được, nói, "Có thể lui ra một chút không? Cung Phàm tính tình không tốt. Bụng đói tâm tình lại càng không xong. Anh muốn để tôi bị mắng sao?" Đương nhiên Tỉnh Phi chỉ nói nói vậy mà thôi. Cung Phàm nhiều lắm thì lúc uống rượu mới không khống chế được cái loại tính tình ác liệt kia, ngày thường tuy rằng hay uy hiếp đe dọa Tỉnh Phi, nhưng chưa bao giờ thật sự động thủ.

Tỉnh Phi vừa nói xong, bên kia Tiêu Dương liền tiếp, "Có người bụng dạ khó lường, kiểu như khiến ngươi bị mắng, quan hệ sẽ rạn nứt." Tiêu Dương giống như người không xương, mềm nhũn nằm sấp tựa vào trên người Lưu Lam. Câu nói "bạn trai nhỏ" vừa rồi của Lưu Lam khiến hắn vui đến sắp hôn mê bất tỉnh.

Trương Xuyên nhìn Lưu Lam, Lưu Lam mặt than cư nhiên toát ra biểu tình bất đắc dĩ, "Không có biện pháp, cậu ấy là phu nhân lão tổng. Tôi còn đang làm công cho người ta đây." Lưu Lam tỏ vẻ chính mình lực bất tòng tâm. Trương Xuyên hầm hừ ly khai.

Trương Xuyên vừa đi, Tiêu Dương liền từ trên người Lưu Lam nhảy xuống. "Phi Phi, nhìn không ra a, sức chiến đấu của cậu cũng rất cao đó!"

Tỉnh Phi mang theo hộp cơm đi ra ngoài, nói, "Còn phải cảm ơn công lao của cậu."

Văn phòng Cung Phàm mỗi khi đến giờ nghỉ trưa ăn cơm, đều luôn duy trì trạng thái khép hờ.

Tỉnh Phi đi vào, nhìn thấy Cung Phàm đang đun nóng sữa chua. Tỉnh Phi đem cà mèn buông xuống, Cung Phàm đem sữa chua ấm áp đưa cho cậu. Hai người phối hợp thật sự ăn ý.

Cung Phàm lắc lắc đồng hồ, "Phi Phi hôm nay đến muộn mười phút."

Tỉnh Phi trong lòng nghiến răng nghiến lợi, "Em cũng không phải nhân viên của anh!" Cung Phàm nghe thấy giọng điệu hỏa khí mười phần của cậu, đoán rằng tâm tình cậu không tốt, cũng không sinh khí, bao dung tức phụ tuổi nhỏ hơn mình rất nhiều mới là nam nhân tốt.

"Vậy có muốn anh trả phí vất vả cho Phi Phi không?"

Tỉnh Phi xòe bàn tay, "Bao nhiêu?"

Cung Phàm cười cười, "Két sắt trong nhà."

"Nó vốn là của em, lão công nào cũng nên đưa tiền cho lão bà quản lý."

Cung Phàm mở cà mèn, mùi thịt toả ra bốn phía, khiến người khẩu vị đại khai."Vậy lão công không có tiền."

Tỉnh Phi ngồi ở bên người anh, uống sữa chua, "Nghèo chết đi được."

Cung Phàm miệng nhai thịt, "Ân, người nghèo tìm vợ."

Tỉnh Phi hừ hừ.

Cung Phàm ăn cơm xong, đoán tâm tình Tỉnh Phi đã tốt một chút, đem bình thuỷ thu thập xong, lại đem Tỉnh Phi ôm ở trên đùi, "Ai chọc em, ca giúp em đánh hắn."

Tỉnh Phi rốt cuộc nở nụ cười, nghiêm trang nói, "Là em khi dễ người khác."

Cung Phàm cố ý làm ra bộ dáng không tin, "Nói bừa, Phi Phi nhà ta ngoan như vậy, sao có thể đi bắt nạt người khác! Tay thì gầy chân thì nhỏ, khẳng định là bị người khi dễ."

Tỉnh Phi được anh dỗ cười ha ha. Cung Phàm xoa hắn bụng, bụng nhô lên, đã ăn no.


Chương 40

Mặt Tỉnh Phi cười đến xung huyết, đỏ rực. Cung Phàm cúi đầu cắn một ngụm."Nói đi, ai bắt nạt em anh giúp em dạy dỗ hắn."

Tỉnh Phi ngồi ở trong lòng anh, đút cho Cung Phàm uống một ngụm sữa chua, Cung Phàm sợ chua, ngũ quan đều nhăn cùng một chỗ, càng thêm xác định vợ cưng chịu ủy khuất.

"Kỳ thật cũng không xem là bắt nạt em."

Cung Phàm một chút cũng không tin tưởng. Không bắt nạt em, em còn ủy khuất đến mức bắt anh uống sữa chua, cái thứ đồ chua loét kia anh không thể uống nổi ngụm thứ hai!

"Anh từng nói với em thế nào, chịu ủy khuất hãy nói thẳng với anh, em không nói, anh cũng sơ sẩy không chú ý, em lại phải tự mình chịu đựng." Cung Phàm đem ngụm sữa chua cuối cùng đút cho Tỉnh Phi, Tỉnh Phi uống xong, chưa đã thèm vươn đầu lưỡi ra liếm liếm miệng bình. Cung Phàm cười cười, đoạt lấy cái chai ném vào thùng rác, còn bản thân thì chiếm lấy cái đầu lưỡi phấn hồng kia. Tỉnh Phi mềm nhũn nằm úp sấp trên người anh, hai tay ôm cánh tay anh. Ý do chưa hết nhìn anh. Cung Phàm vỗ vỗ mông cậu,"Buổi tối trở về tiếp tục. Hiện tại không tiện lát còn phải đi họp."

Tỉnh Phi thất vọng cọ cọ trong lòng anh, cọ đến mức Cung Phàm khó chịu đến cực điểm.

"Nói với anh xem nào." Cung Phàm thanh âm khàn khàn. Chóp mũi thở ra nhiệt khí so bình thường càng nóng hơn. Tỉnh Phi vô thức nhích tới nhích lui trong lòng anh. Sau bị Cung Phàm đè lại không để động đậy."Ngoan, đừng quậy."

Tỉnh Phi hừ hừ, liếc mắt nhìn Cung Phàm,"Anh còn nhớ cái con công đực kia hay không."

"Nhớ, trưởng phòng của Phòng Hội viên." Cung Phàm tựa hồ đã minh bạch,"Hôm nay gặp hắn? Hắn ta làm em khó chịu à?"

Tỉnh Phi gật gật đầu, lại lắc đầu,"Là em khiến anh ta khó chịu."

Cung Phàm cố ý lộ ra biểu tình khoa trương, giống như phụ thân khoe con nhà mình,"Phi Phi nhà ta thật lợi hại. Đúng là truyền nhân của anh rồi."

Tỉnh Phi lại bắt đầu cười khúc khích. Cố chui vào trong lòng Cung Phàm tách hai chân ra ngồi trên đùi anh. Cung Phàm nhếch chân lên bắt chéo, vuốt ve cặp chân dài của Tỉnh Phi, cầm ra một điếu thuốc ngậm trên miệng, Tỉnh Phi được anh dỗ dành vui vẻ, cầm bật lửa chuẩn bị châm thuốc cho anh. Cung Phàm ngăn lại tay cậu,"Ca chuẩn bị cai thuốc."

"A? Vì sao? ...Có điều cai thuốc cũng được, đối với thân thể có lợi." Tỉnh Phi sờ sờ vị trí buồng phổi của anh. Cung Phàm hút thuốc kỳ thật không nhiều, thế nhưng hút thuốc vẫn rất hại.

"Hút thuốc đối với trẻ nhỏ không tốt. Anh còn mong Phi Phi sinh cho anh một thằng nhóc mà." Cung Phàm xoa xoa bụng Tỉnh Phi. Tỉnh Phi bĩu môi.

Tỉnh Phi nói sang chuyện khác, kể lại mấy chuyện vừa gặp, đương nhiên đem suy đoán của Tiêu Dương về Trương Hạ đệ đệ Trương Xuyên muốn theo đuổi mình xem nhẹ.

Cung Phàm xoa nắn mặt Tỉnh Phi,"Phi Phi nhà ta thật anh dũng, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Anh giúp Phi Phi xả giận một chút nữa có được không nào?"

Tỉnh Phi cũng không nói, ngồi im trên người anh không xuống. Cung Phàm cũng không đuổi cậu, liền ôm cậu lẳng lặng ngồi. Cai thuốc là một việc làm rất khó chịu, Cung Phàm mày hơi hơi chau lên, trên mặt có vài phần bất mãn, càng không ngừng hít sâu, miệng vẫn ngậm một điếu thuốc không châm. Tỉnh Phi ngẩng đầu nhìn anh, có chút khó chịu.

"Hay là anh đừng cai nữa. Chưa chắc đã sinh ra nhóc con bị dị dạng hay thiểu năng gì đâu."

Cung Phàm thở ra một hơi, lắc đầu,"Thân thể em vẫn có khác biệt với phụ nữ. Sinh con nhất định khiến thân thể em chịu ảnh hưởng không nhỏ, cũng không biết đứa nhỏ có chịu ảnh hưởng nào không. Anh phải có trách nhiệm với em, cũng phái có tránh nhiệm với con, không thể vì vui thích nhất thời, khiến nhân sinh của con bị huỷ."

Cung Phàm khó chịu cắn đầu lọc thuốc, Tỉnh Phi đem thuốc từ trong miệng anh rút ra, ném vào thùng rác sau đó hôn lên môi anh. Cung Phàm cười cười, ôm cậu chậm rãi cắn cắn, khi thì khẽ hôn, hai người có một loại lãng mạn tế thủy trường lưu(*).

(*tế thuỷ trường lưu: tình cảm chậm rãi trở nên sâu đậm)

Hai người hôn đến nghiện, thẳng đến lúc thư ký gõ cửa gọi anh đi họp. Hai người mới buông đối phương ra. Cung Phàm đem Tỉnh Phi ôm tới phòng nhỏ bên cạnh, để cậu ngủ trưa, đợi lát nữa hãy về. Tỉnh Phi gật gật đầu, ngủ trưa bên cạnh Cung Phàm, loại cảm giác này thật không tồi, ngủ trưa xong lại đi tiệm trà sữa đếm tiền......

Tỉnh Phi không nghe thấy âm thanh Cung Phàm mở cửa đi ra ngoài. Thời điểm cậu tỉnh lại, cũng không nhìn thấy Cung Phàm. Tỉnh Phi có chút thất lạc, ở trên chiếc giường hẹp lăn qua lăn lại. Di động đột nhiên vang lên. Tỉnh Phi lấy di động qua xem, là số lạ. Tỉnh Phi tắt điện thoại, thế nhưng đối phương nhất quyết không tha, giống như muốn buộc cậu nhất định phải tiếp điện thoại.

Tỉnh Phi cau mày, bấm nghe.

"Tỉnh Phi, có thể gặp mặt không?" Đối phương là nữ, có giọng nói lạnh lẽo.

Tỉnh Phi mạc danh kỳ diệu, người xa lạ sao có thể biết tên mình."Chị là ai?"

"......" Đối phương im lặng thật lâu, mới mở miệng đánh vỡ trầm mặc."Tỉnh Tinh."

Giờ đến phiên Tỉnh Phi trầim lặng."Có chuyện gì nói trực tiếp trên điện thoại đi."

Tỉnh Tinh lại bắt đầu trầm mặc, qua hồi lâu, có chút không kiên nhẫn,"Không có việc gì!" Sau đó cúp máy.

Tỉnh Phi nhìn di động, cảm thấy vô cùng khó chịu. Kế hoạch chuẩn bị tĩnh tâm dưỡng thân luôn luôn bị quấy rầy!

Tỉnh Phi vừa định cầm điện thoại ném sang một bên, di động lại kêu, là nam sinh làm thêm trong tiệm gọi tới.

"Ông chủ, anh mau trở lại, đám nữ nhân không biết xấu hổ kia lại tới đây muốn ăn uống miễn phí. Chúng em đuổi không đi!"

Tỉnh Phi nhíu mày,"Được, anh về ngay đây."

Tỉnh Phi mặc quần áo đi ra ngoài cửa, liền nhìn đến sắc mặt Tiêu Dương cũng không dễ nhìn đang đi tới đây. Nói với Tỉnh Phi,"Cậu biết rồi?"

Tỉnh Phi gật gật đầu, hai người xuống lầu gọi taxi về tiệm trà sữa.

Vừa vào trong tiệm, liền nhìn thấy một đám nữ nhân ăn mặc hở hang. Còn có hai nữ nhân uống say đang đập phá các thứ.

Tiêu Dương vừa qua, nữ nhân kia liền chỉ vào Tiêu Dương mắng,"Đàn ông đều không phải thứ gì tốt đẹp, súc sinh!"

Người bên cạnh đều cười ầm lên, có điều một số người biết Tiêu Dương là gay, chỉ cảm giác thấy Tiêu Dương bị mắng thực oan uổng. Tiêu Dương tự nhiên bị mắng, hắn còn chưa đạt tới cảnh giới có thể khoan hồng độ lượng, sắc mặt lúc này rất khó coi.

Lạnh như băng nhìn đám bạn của nữ nhân kia,"Cút ngay, bằng không tôi báo cảnh sát!"

Đám nữ nhân kia sau khi nghe vậy, ngược lại nhìn Tiêu Dương khinh thường ,"Tôi sợ một mình cậu không làm chủ được. Chúng tôi là bạn bè của ông chủ nhỏ ở đây đấy!"

Trong đó có một nữ nhân không biết lấy ra một chén rượu từ nơi nào, lắc mông đi đến trước mặt Tỉnh Phi, nói,"Người anh em, uống chén rượu này đi, bạn bè mà, mọi người đều dễ nói chuyện."

Người vây xem bên cạnh phát ra tiếng thổi thức. Có vài người ánh mắt nhìn Tỉnh Phi cũng thay đổi. Nhìn người đúng là không thể chỉ nhìn bề ngoài, những lời này quả không sai, bề ngoài nhìn rất đơn thuần, ai ngờ lại ngấm ngầm cùng một đám nữ nhân như vậy qua lại.

Tỉnh Phi bị các nàng hắt một chậu nước bẩn, sắc mặt cũng trở nên khó coi, nhất thời cũng trầm mặt,"Tôi không biết các người, đi ra ngoài! Bằng không tôi sẽ báo cảnh sát!"

Nam sinh làm thêm đứng bên cạnh đã bấm sẵn số điện thoại, chuẩn bị chỉ chờ ông chủ ra lệnh một tiếng sẽ gọi điện thoại, đưa đám nữ nhân này tống vào đồn!

Nghe được Tỉnh Phi nói như vậy, thần sắc lại nghiêm nghị, đám nữ nhân kia trên mặt cũng không còn thoải mái, có điều lăn lộn ở cái địa phương kia, có ai da mặt không dày? Ngồi tại chỗ không nhúc nhích, uống trà sữa. Hai nữ nhân kia uống say mượn rượu làm càn, không có cái gì đập, liền bắt đầu cởi quần áo, thấy khách nam liền nhào tới. Nơi này có rất nhiều khách đều là học sinh, thấy như liền bị doạ cho sững sờ tại chỗ, bị nữ nhân say rượu sờ tới sờ lui.

Tiêu Dương đi qua, kéo nữ nhân kia ra, để mấy người khách đi ra ngoài trước. Nữ nhân kia lảo đảo vài bước, lại say rượu, nhất thời đứng không vững, ngả ngửa về phía sau, đụng phải một đống ghế dựa, cuối cùng ngã xuống một đống thủy tinh. Nữ nhân này phát ra tiếng kêu bén nhọn, đau đớn khiến nàng thanh tỉnh không ít.

Mà Tỉnh Phi thì bị mấy người đè lại tay chân, động thủ động cước sờ mặt sờ thân, lại bị nữ nhân say xỉn mạnh mẽ ép rượu, trên môi đều là vết rượu. Sắc mặt hồng hào.

Nữ nhân bị ngã bắt lấy tay Tiêu Dương,"Bồi thường! Không thì tôi tố cáo cậu tội cố ý gây thương tích!" Đám nữ nhân kia cũng kêu la,"Nhanh bồi thường đi! Bằng không bà đây không những báo cảnh sát, còn đập nát tiệm của các người." Nói xong, liền bắt đầu hung hang đập bàn đập ghế.

Tiêu Dương căn bản không muốn cùng đám nữ nhân này dây dưa, quay đầu nhìn Tỉnh Phi tinh thần hoảng hốt, mặt đỏ bừng bừng, ngốc ngốc nhìn chằm chằm vào một chỗ. Lúc này thật sự nổi giận, quay đầu nói với nam sinh,"Báo cảnh sát!" Nam sinh kia nhận đực lệnh, lập tức gọi điện.

Đám nữ nhân kia thấy bọn họ thật sự báo cảnh sát, có chút kích động, khí thế giảm dần, thế nhưng nhìn đến người bạn cánh tay máu chảy đầm đìa, cắn răng kiên trì ở lại.

Trong chốc lát, xe cảnh sát đã đến nơi. Có tất cả bốn cảnh sát. Trong đó có hai người trung niên, hai thanh niên, nhìn đến tiệm trà sữa bị đập phá loạn thất bát tao, còn có đám nữ nhân ăn mặc hở hang, nhìn thấy cảnh sát đến đây liền bắt đầu khóc lóc sướt mướt kể lể mình bị bắt nạt như thế nào, còn nói ông chủ động thủ động cước với các nàng.

Vị cảnh sát trẻ tuổi không ngừng an ủi đám nữ nhân kia, nhìn Tỉnh Phi cùng Tiêu Dương, ánh mắt cũng không quá tôn trọng. Ngược lại hai vị cảnh sát trung niên rất nghiêm trang. Làm một chút thủ tục ghi lại hiện trường, chụp ảnh, sau đó dẫn mọi người về cảnh cục.

Tiêu Dương nói với vị cảnh quan tuổi lớn nhất,"Hai học sinh này không có liên quan, bọn họ chỉ làm thêm ở đây thôi, vào cảnh cục, sẽ ảnh hưởng không tốt đối với việc học tập ở trong trường." Vị cảnh sát đứng tuổi kia cũng hiểu lý lẽ, gật gật đầu, mang Tỉnh Phi say rượu đang ngơ ngác, Tiêu Dương còn có đám nữ nhân đang khóc sướt mướt kia đi.

Đến cảnh cục, đám nữ nhân kia khóc lóc kể lể, chính mình chịu ủy khuất như thế nào, ông chủ vô duyên vô đánh các nàng ra làm sao, thậm chí còn có hành vi không đứng đắn đối với các nàng. Một nữ cảnh quan giúp nữ nhân bị thương băng bó, nữ nhân này không đồng ý. Hét lên,"Băng làm gì! Tôi muốn để cho người khác xem xem, bọn họ bắt nạt chúng tôi như thế nào!" Toàn bộ cảnh cục bị các nàng biến thành gà bay chó sủa. Sắc mặt mỗi người đều rất khó coi.

Tiêu Dương trầm mặt không nói gì. Nghiêng đầu lo lắng nhìn Tỉnh Phi. Tiêu Dương đột nhiên nhớ tới Cung Phàm vì đề phòng rắc rối, đã trang bị camera trong tiệm của bọn họ. Tâm tình khẩn trương lập tức liền thả lỏng.

Tiêu Dương nói có camera, vị cảnh sát trung niên phái người đi lấy, một người cảnh quan trẻ tuổi bên cạnh không kiên nhẫn nói,"Vì sao lúc ở tiệm không nói, vào đây mới nói!"

Tiêu Dương cho hắn một bạch nhãn, hoàn toàn không muốn để ý đến hắn, bên cạnh cũng không ai để ý tới cảnh sát kia. Cảnh sát này không được chú ý, liền quay đi an ủi đám nữ nhân kia.

Tiêu Dương nhìn Tỉnh Phi, nói,"May mà anh Phàm lắp camera cho chúng ta, anh Phàm không hổ là nam thần của tôi!"

Tỉnh Phi nhìn Tiêu Dương,"Nga, ha ha."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro