Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Tên truyện: Kẹo mạch nha

Tác giả: Sơ Hòa

Edit + Beta: Jeong Cho

Lúc ngậm lấy, cả người cậu run rẩy, im lặng một lát, đang muốn nuốt sâu hơn một chút thì thứ trong miệng đột nhiên lại lui ra ngoài, một giọng nói thốt ra từ trên đầu.

"Cậu đang làm gì đó?"

- Chương 6-

Sau trận đánh lén xe cung cấp nước, Lăng Yến không phải lúc nào cũng canh giữ bên cạnh Diệp Triều, mà tạm thời trở về đại đội, cùng Tuân Diệc Ca chấp hành nhiệm vụ điều tra phía sau địch.

Hai người phối hợp ăn ý, ngay cả nguy hiểm đến "bỏ mình" cũng thăm dò được vài chỗ kho vũ khí mà quân địch che giấu, mỗi lần cả hai mang tình báo về cũng mệt bở hơi tai.

Tuân Diệc Gia là thiếu gia nhà binh đến từ phương Bắc, gia thế hiển hách, cuộc sống rất thoải mái, nhưng mà hắn vẫn muốn tới bộ đội dã chiến chịu khổ, còn cả ngày nhắc mãi về lữ đoàn đặc chủng Liệt Ưng thần bí ở chiến khu phía Tây, cái bộ dạng không đi đến Liệp Ưng được thì hắn sẽ không về nhà. Ngày thường, hắn tập luyện rất khắc khổ, không hề có sự kiêu ngạo và ỏng ẻo của thiếu gia nhà giàu, hơn nữa hắn thật sự có thiên phú, tố chất thân thể của rất tốt, vừa đến đoàn trinh sát đã được chỉ định là một binh lính mũi nhọn.

Nhưng huấn luyện quân sự khác hoàn toàn so với tập huấn ngày thường, nửa tháng nay, thần kinh không lúc nào lơi lỏng, nhiệm vụ đánh bất ngờ cứ đến một đợt rồi lại một đợt, dù có được thay ca để nghỉ ngơi nhưng vẫn phải bảo trì cảnh giác từng giây từng phút.

Tuân Diệc Ca có lợi hại thế nào thì cũng chỉ là binh nhì, còn là một binh nhì được chiều chuộng từ bé, khi chấp hành nhiệm vụ thì liều mạng chống đỡ, vừa trở về đã ngã xuống đất không dậy nổi, có khi cơm cũng ăn không vô.

Tình trạng của Lăng Yến không thể nào tốt hơn so với hắn, thời gian nghỉ ngơi của cậu còn ít hơn. Thường thường chỉ nằm một lát, uống mấy ngụm nước rồi buộc bản thân ăn hết đồ ăn của đơn vị, sau đó gượng ép gia tăng tinh thần mà đứng lên, xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía sở chỉ huy.

Tuân Diệc Ca khàn giọng gọi:

"Lăng Tiểu Yến, cậu lại làm gì đó? Hai ngày nay tôi đã không chợp mắt rồi, cậu chạy đi đâu thế?"

Lăng Yến hơi nghiêng người, hữu khí vô lực mà nói:

"Đoàn trưởng chắc chắn còn chưa ngủ, em đi nấu cho anh ấy chút nước ấm."

"Đậu mè, ngay cả đứng thẳng cũng không nổi mà cậu muốn nấu nước ấm cái gì cơ!"

"Anh quản được em chắc!"

"Ai, không phải!"

Tuân Diệc Ca khó khăn mà ngồi dậy:

"Tôi sợ chờ cậu lát nữa bưng nước ấm nửa đường thì té. Lăng Tiểu Yến, sao cậu lại làm đến mức thế này, sao lại để bụng đoàn trưởng đến vậy? Người ta thì nói cậu nịnh bợ, lấy lòng anh ấy, nhưng mà có ai đi nịnh bợ lấy lòng mà làm đến nước này như cậu? Sao tôi cứ cảm thấy..."

"Cảm thấy gì?"

"Cảm thấy cậu xem đoàn trưởng như con gái mà chăm sóc ấy? Còn đi đưa nước ấm gì gì đó."

Lăng Yến hơi giật mình, ánh mắt phức tạp mà nhìn Tuân Diệc Ca, lười giải thích chỉ nói:

"Em là thông tín viên của đoàn trưởng, em chăm sóc anh ấy là chuyện thiên kinh địa nghĩa, em vui lắm!"

Tuân Diệc Ca lại mắng "đệt" một lần, lải nhải:

"Vậy cậu cũng tự chú ý đến bản thân đi, đừng để mình bị mệt chết, chúng ta có ít thời gian nghỉ ngơi như vậy, nửa đêm có khi bị đánh bất ngờ nữa, cậu kiềm chế lại chút đi."

Lăng Yến biết hắn có ý tốt, khóe môi cố sức mà nâng lên trên:

"Biết rồi ạ, anh về ngủ một lát đi, em đi xem đoàn trưởng xong sẽ trở lại."

Diệp Triều đang cùng nhóm đoàn trưởng mở họp, bố trí nhiệm vụ buổi tối, mấy ngày nay anh dùng giọng quá độ lại còn thêm thiếu nghỉ ngơi, giọng nói khàn khàn, khô khốc, Lăng Yến đến gần nghe được, chỉ cảm thấy có một nhúm cát đang chậm rãi chà lên đầu tim, vừa ngứa vừa khó chịu.

Nghe trong chốc lát, cậu lại chạy đến chỗ bếp, nhét đầy rau dưa và thịt bò vào trong hộp cơm rồi lại rót hai bình nước ấm, trở lại lều trại không một bóng người, muốn giặt quần áo cho Diệp Triều nhìn chỉ nhìn thấy một cái áo màu đen.

Hai ngày nay, cậu đi theo đoàn đội xuyên qua trung tâm trận địa của địch, không rảnh để về, nên Diệp Triều tự giặt sạch quần áo của mình chỉ dư lại cái áo bảo hộ anh vừa mới đổi, vẫn chưa kịp giặt.

Trong lòng cậu hụt hẫng, cầm lấy cái áo đó đặt lên ngực, cẩn thận mà dịch lên trên, thẳng đến khi khoang hô hấp chỉ còn là mùi hương của Diệp Triều.

Cơ thể đột nhiên mềm nhũn, mấy ngày nay cậu bôn ba mỏi mệt khắp nên, chân cẳng suýt nữa run lên mà ngã ra đất.

Vải dệt trong tay làm cậu mất sức nhưng cũng tiếp thêm sức lực cho cậu.

Trước khi Diệp Triều trở về, cậu giặt sạch cái áo bảo hộ đó, sau đó nhìn gương cười ba phút, đuổi hết tất cả mệt nhọc trên người hết mới chịu thôi.

Khi Diệp Triều trở về, đồ ăn vẫn chưa lạnh, Lăng Yến tinh thần sáng láng mà đi lên đón, giọng nói của cậu không tự chủ được mà mang theo vài phần ngọt ngào.

"Đoàn trưởng, hôm nay có thịt bò, chắc ngài đói bụng rồi, nhanh ăn đi ạ."

Diệp Triều nhận lấy hộp cơm, cười cười:

"Cậu thì sao, đã ăn chưa?"

"Đã ăn rồi ạ."

Lăng Yến từng bước đi theo, Diệp Triều ngồi ở cạnh bàn, cậu liền chuyển qua ngồi ghế nhỏ, ngồi ở trước mặt Diệp Triều.

Diệp Triều ăn cơm rất nhanh, cũng rất im lặng, Lăng Yến không nói lời nào, dùng tay chống mặt nhìn chằm chằm anh, khóe mắt lóng lánh như muốn câu lòng người ta, mệt nhọc lúc trước hầu như bay biến trong nháy mắt.

Sau khi ăn xong, cậu giành lấy hộp cơm đi rửa, Diệp Triều khó có được lần chủ động mà nói chuyện với cậu, hỏi cậu ở trong đoàn đội nhiều ngày như vậy rồi có mệt không, cậu vui đến mức trái tim nhảy tưng tưng, vội nói không mệt, thấy Diệp Triều lại cười, còn cố ý khoe mẽ, nói trung đội còn khen cậu linh hoạt, dũng cảm.

Diệp Triều gật đầu:

"Ừm, tôi biết."

Lăng Yến trợn to mắt:

"Ngài biết ạ?"

"Trung đội trưởng của các cậu có báo với tôi."

Diệp Triều nói:

"Khá tốt, kiên trì một chút nữa thôi, huấn luyện quân sự còn một vòng nữa là kết thúc rồi, đến lúc đó nhớ nghỉ ngơi cho tốt."

Âm điệu của Diệp Triều rất thấp, không có sự uy nghiêm của cấp trên, mọi ngôn từ đều là cổ vũ và quan tâm, Lăng Yến chìm trong ánh mắt và giọng nói của anh, sửng sốt nửa ngày mới hoàn hồn, khuôn mặt hồng ửng, nói:

"Đoàn trưởng, em sẽ tiếp tục nỗ lực để trở thành niềm kiêu ngạo của ngài!"

Lời vừa nói ra, cậu mới nhận ra "niềm kiêu ngạo của ngài" có chút kì lạ, Lăng Yến lo sợ mà há miệng thở dốc, gương mặt càng hồng hơn, cậu cho rằng mình sẽ chọc Diệp Triều không vui, nhưng Diệp Triều lại chỉ khẽ nhúc nhích ánh mắt thôi, rất nhanh đã vỗ vỗ vai cậu:

"Binh lính của tôi đều là niềm kiêu ngạo của tôi."

Từ sở chỉ huy đến đoàn đội, cả người Lăng Yến lâng lâng, một đường cười ngây ngô, câu nói đầu tiên nói với Tuân Diệc Ca đó là –

"Hí hí hí!"

"....."

Tuân Diệc Ca ghét bỏ mà trừng mắt, một tay ấn cậu lên thảm.

"Thằng ngốc, mệt ngu rồi hả? Nhanh đi nghỉ ngơi đi, trước khi nhiệm vụ bắt đầu thì tôi gọi cậu."

Mới không có mệt ngu đâu!

Lăng Yến cuộn thành một cục, nghĩ về nụ cười của Diệp Triều, lời nói của Diệp Triều nói với cậu, mùi hương trên lưng của Diệp Triều, biên độ của khóe môi không thể nào áp xuống được.

May mà bây giờ bản thân có cơ thể khỏe mạnh hơn so với trước, có mệt cũng có thể khiêng đồ, có khổ thì cũng có thể vì Diệp Triều mà làm chút chuyện.

May mắn nhất là, còn có thể tiếp tục ở cạnh Diệp Triều, ở nơi rất gần rất gần mà nhìn người đàn ông cậu thích đến luống cuống tay chân.

Nửa đoạn sau của huấn luyện quân sự, bộ đội chủ lực dựa vào giai đoạn đoàn trinh sát nỗ lực và hi sinh lúc trước mà thắng lợi liên tiếp, cuối cùng vào một ngày cũng chiếm lĩnh thành công bộ tư lệnh của quân địch.

Đoàn trinh sát có rất nhiều chiến sĩ lần đầu tham gia huấn luyện quân sự, Tuân Diệc Ca trong đám người kích động đó nhảy lên nhảy xuống, Lăng Yến thì chỉ thở phào một hơi, cảm nhận sự hoài niệm đã lâu không thấy.

Đoàn chỉ huy cho các binh lính tham gia một ngày nghỉ ngơi để chỉnh đốn, Diệp Triều bảo các chiến sĩ ở nơi đóng quân nghỉ ngơi một đêm, giữa trưa ngày tiếp theo sẽ khởi hành về Tây Nam.

Mấy đoàn đội trắng đêm cuồng hoan, Tuân Diệc Ca lôi kéo Lăng Yến không cho cậu đi, Lăng Yến tránh thoát, nóng lòng về nhà.

So với mấy đoàn đội tác chiến đang làm bậy thì lều của Diệp Triều có thể nói là im lặng đến hơi kì lạ.

Khi Lăng Yến trở về, anh đang sửa sang lại tư liệu tác chiến, trên bàn là ly trà đặc đang tỏa nhiệt.

Anh nâng mắt lên, dịu dàng hỏi:

"Sao lại không đi chơi với mọi người?"

Lăng Yến lắc đầu.

"Đoàn trưởng, em trở về cạnh ngài, tay của ngài đã vài ngày không mát xa rồi."

Diệp Triều cười nói:

"Không sao."

"Có sao!"

Lăng Yến đến gần, nhìn nhìn tư liệu đầy bàn, biết bây giờ không phải là lúc để mát xa, lại nói:

"Đoàn trưởng, ngài làm việc đi, em không quấy rầy ngài nữa, để em xoa vài lần cho ngài được không? Ngài sửa sang xong rồi thì em đổ rượu thuốc lên."

Nói xong, không đợi Diệp Triều cự tuyệt đã vòng đến phía sau anh, đôi tay đặt lên vai anh.

Diệp Triều không đuổi cậu đi, cơ thể cứng ngắc vài giây, rất nhanh đã thả lỏng, chấp nhận Lăng Yến xoa ấn.

Ánh sáng trong lều trại ấm áp, mấy con bọ hống ở trước đèn bay tới bay lui, từ trong ra ngoài của Lăng Yến đều là Diệp Triều, hận không thể cúi người, hôn hôn lên đỉnh đầu của Diệp Triều.

Đêm khuya, Diệp Triều cuối cùng cũng xử lý xong tư liệu, Lăng Yến vẫn luôn đứng ở bên cạnh anh, khi thì cầm quạt quạt, khi thì sững sờ, nhưng hoàn toàn không thấy mệt, càng không cảm thấy phiền.

Trước khi đi ngủ, cậu giúp Diệp Triều mang nước đến, rửa mặt xong lại mát xa cánh tay Diệp Triều một lát, Diệp Triều nói cảm ơn với cậu, kêu cậu nhanh đi ngủ đi.

Cậu nằm trên giường lăn qua lộn lại, đến thẳng hừng đông cũng không ngủ.

Đoàn trinh sát trở lại thành phố C, tổng kết và khen ngợi xong, không thiếu được một màn ăn mừng trong đoàn.

Diệp Triều bị chuốc không ít rượu, Lăng Yến đỡ anh vào trong xe, cẩn thận lái về.

Diệp Triều đã ngủ, nằm ở trên giường. Lăng Yến vừa đau lòng vừa kích động mà cởi giày vớ của anh, rồi cũng cởi quần áo của anh ra luôn, múc nước ấm, cẩn thận mà lau.

Khi đôi tay chạm lên cơ thể quen thuộc đó, trong lòng cậu vừa ngọt vừa xót.

Lăng Yến hít hít mũi, khi khăn lông đi đến bụng nhỏ của Diệp Triều, lòng bàn tay cậu run rẩy.

Cậu cúi đầu, hôn lên tuyến nhân ngư của Diệp Triều.

Cậu không lo Diệp Triều sẽ đột nhiên tỉnh lại, Diệp Triều của cậu là người đàn ông có tửu lượng không tốt lắm, uống say thì sẽ ngủ suốt một đêm, dù kêu thế nào cũng không tỉnh.

Đã từng có một lần, cậu vì muốn giáo huấn Diệp Triều mà vẽ ở trước ngực Diệp Triều một cặp ngực đầy đặn, Diệp Triều cũng không bị cậu quậy cho tỉnh, ngày kế tiếp, nhìn thấy ngực của mình bị vẽ xấu thì vẫn không giận mà chỉ dùng một cách khác trừng phạt cậu.

Khi đó, cậu ở dưới thân Diệp Triều rên rỉ xin tha, giọng nói cầu xin cũng mang theo mật ngọt.

Cậu nhắm mắt lại, không muốn rời khỏi người Diệp Triều.

Phía trên truyền đến âm thành khàn khàn, tâm hồn của cậu rung chuyển, bỗng nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy Diệp Triều nhíu chặt mi, hầu kết quay cuồng, nhẹ gọi tên một người:

"Đường Đường."

Trong nháy mắt, nước mắt cậu tràn mi.

Kẹo mạch nha dính người.

Là biệt danh khi nhỏ mà Diệp Triều đặt cho cậu.

Diệp Triều có phải mơ thấy cậu không?

Cậu quỳ gối lên mép giường, trái tim đang đập bị hô hấp làm cho đau đớn, cố nén xúc động muốn nói chân tướng cho anh, nước mắt đong đầy mà nhìn Diệp Triều.

Không biết qua bao lâu, cảm xúc mênh mông rốt cuộc cũng chậm rãi vơi đi, cậu quỳ thẳng người, đầu ngón tay run rẩy mà đưa đến giữa háng của Diệp Triều.

Diệp Triều đã say, suốt đêm sẽ không tỉnh!

Môi nhẹ nhàng dán lên, máu nóng trong người như đốt cháy, cậu muốn Diệp Triều, chẳng sợ dùng phương pháp tạm thời này.

Lúc ngậm lấy, cả người cậu run rẩy, im lặng một lát, đang muốn nuốt sâu hơn một chút thì thứ trong miệng đột nhiên lại lui ra ngoài, một giọng nói thốt ra từ trên đầu.

"Cậu đang làm gì đó?"


Jeong: Ngược bắt đầu rồi đây. Chúc mừng năm mới!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro