Phiên ngoại 05.4: Thỏ bự, sói nhỏ và hồ ly
Phiên ngoại 05.4: Thỏ bự, sói nhỏ và hồ ly
Chuyển ngữ: Sunny
Chỉnh sửa: Múp
Vân Như Hứa hiện giờ vô cùng bất an.
Từ nhỏ Cục Lông Nhỏ rất dính hắn, ngày trước gặp phải chuyện gì, cho dù không nói cho phụ thân, cũng sẽ nói với hắn.
Nhưng nhóc chưa bao giờ nhắc đến vị bằng hữu này.
Cục Lông Nhỏ chưa bao giờ gạt hắn bất kỳ chuyện gì lại có bí mật của riêng mình, nhận thức này khiến Vân Như Hứa như gặp phải kẻ địch lớn.
Đệ đệ nhà mình hiếm khi kết giao bạn bè bên ngoài, càng đừng nói mang một người xa lạ về nhà ngủ lại.
Rốt cuộc Lê Cửu là ai? Bọn họ quen biết thế nào? Lại có quan hệ gì?
Vân Như Hứa ở trên giường trằn trọc hồi lâu, nhìn chằm chằm xà ngang trên đỉnh đầu, trong đầu tất cả đều là hồ yêu kia đã mê hoặc đệ đệ nhà mình thế nào, dùng một chút mưu mẹo mà lừa gạt sói trắng nhỏ thần hồn điên đảo, ngu ngốc chạy theo người ta.
Nghĩ tới năm đó Tuân Dịch sư bá đã lừa nhóc chạy mất như vậy.
Không được.
Tuyệt đối không được.
Vân Như Hứa ngồi dậy, trong phòng hiện lên ánh sáng mờ nhạt, một con thỏ nhỏ nhảy xuống từ trên giường.
Con thỏ xám nhỏ đã lớn lên thành bộ dáng trưởng thành, có điều đầu và thân vẫn tròn tròn như cũ, không khác gì bộ dáng lúc nhỏ trước đây.
Đôi tai phủ đầy lông trắng rũ xuống ở sau đầu, nhìn qua không khác gì một cục lông xám to to.
Con thỏ xám nhỏ lặng yên không một tiếng động đẩy cửa phòng ra, chạy về hướng phòng khách.
Cửa phòng khách đóng chặt, con thỏ màu xám nhảy lên cửa sổ, lặng yên đẩy ra một khe nhỏ, ló đầu ngó vào bên trong.
Lê Cửu còn chưa ngủ.
Trong phòng thắp nến, thiếu niên áo đỏ ngồi bên giường, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Hơn mười năm trước y đã rời khỏi núi Kỳ Minh, mấy năm nay phiêu bạt bên ngoài, nhân duyên gặp gỡ hóa được thành hình người.
Mấy năm nay, y vẫn luôn nghĩ cách trở lại núi Kỳ Minh.
Thất lạc phụ mẫu người thân ở nơi này, cho nên biết nơi này có yêu quái, y vẫn muốn quay lại. Nhưng tu vi của y quá thấp, căn bản không có cách nào vượt qua được kết giới ở nùi Kỳ Minh, cho đến tận hôm nay gặp được Vân Nặc.
Lúc rời khỏi đây Lê Cửu còn quá nhỏ, đối với rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ. Chỉ nhớ duy nhất hai sự kiện, một là y chạy ra từ trong hang, không cẩn thận ngã xuống vách núi, không tìm thấy đường về nhà, hai là, gặp được một con yêu quái muốn ăn thịt y.
Nghĩ đến yêu quái muốn ăn thịt y kia, Lê Cửu sợ hãi hơi co rúm lại, thấp giọng tự lẩm bẩm một mình: "Chắc là không có chuyện gì đâu, Nặc Nặc nói nơi này không có yêu quái mà..."
Lê Cửu thấp giọng tự động viên mình, đứng dậy chuẩn bị thổi tắt nến.
Cây nến đặt trên bàn nhỏ cạnh cửa sổ, một cơn gió đêm thổi qua khe cửa, khiến ánh nến lay động. Lê Cửu đi tới bên bàn, đang định thổi tắt nến, ngước mắt, lại đối mắt với một đôi con ngươi đen như mực.
Một con thỏ nhỏ màu xám ngồi bên cửa sổ của y, đôi mắt tròn xoe vô hại chớp chớp, vừa vặn khớp với hình ảnh con yêu quái trong trí nhớ của y.
"A a a a a..."
Vân Nặc đang ở trong phòng ôn bài, nghe thấy tiếng kêu này, định đứng lên ra ngoài, ngoài cửa đã vang lên tiếng đập cửa dồn dập. Nhóc mở cửa phòng, một bóng dáng màu đỏ hiện ra, thiếu niên mặc áo đỏ chạy như bay vào phòng, sợ hãi trốn sau lưng nhóc.
"Nặc Nặc cứu ta." Lê Cửu mắt đầy nước, túm lấy tay Vân Nặc, cả người run lẩy bẩy.
Vân Nặc "Làm sao thế?"
"Ta nhìn thấy yêu quái!" Lê Cửu hoảng sợ chưa hoàn hồn, cố hết sức giấu mình ra sau lưng Vân Nặc, yêu khí tràn ra, một đôi tai hồ ly phủ đầy lông màu đỏ rực mọc ra từ trên đầu. Lê Cửu sợ tới mức khóc lên, nức nở nói: "Thật đáng sợ, huhu..."
"Nhà của ta sao lại có..." Nhóc còn chưa nói xong, khóe mắt liếc ra ngoài, một con thỏ nhỏ màu xám ngồi xổm trong sân, mờ mịt nghiêng đầu với nhóc.
Vân Nặc: "..."
Vân Nặc trấn an vỗ vỗ tay Lê Cửu, thấp giọng nói: "Cửu Cửu ở đây đợi ta được không nào, ta đi ra ngoài xem xem."
Đôi tai Lê Cửu rũ xuống, nước mắt lưng tròng: "Đừng..."
"Không sao đâu." Vân Nặc nói: "Phòng của ta rất an toàn, ngươi ở đây chờ ta nhé."
Vân Nặc khép cửa phòng, đi vào trong sân.
Vân Nặc đứng trước mặt con thỏ màu xám, bất đắc dĩ nói: "Ca, sao huynh lại muốn dọa y?"
Con thỏ màu xám lắc lắc đôi tai, thân hình vụt một cái biến thành hình người, vô tội nói: "Huynh không dọa y."
"Nhưng mà..."
"Ta chỉ biến về nguyên hình đi dạo, vừa khéo đi qua cửa chỗ y." Vân Như Hứa nói dối, lại khó tin mở to mắt: "Nguyên hình của huynh đáng yêu như vậy, dọa người chỗ nào chứ?"
Nội tâm Vân Như Hứa thập phần mù mờ.
Ngày xưa hắn rất thích biến thành nguyên hình xuống núi chơi, bất kể là tinh quái tiên linh trong núi, hay là dân chúng dưới chân núi, thấy hắn đều vô cùng yêu thích, hận không thể mang toàn bộ đồ ăn ngon cho hắn ăn. Bởi vậy, Vân Như Hứa vô cùng am hiểu dùng ngoại hình bán manh, cũng coi là niềm tự hào.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải người bị nguyên hình của hắn dọa sợ.
Vân Như Hứa hoài nghi nhân sinh: "Y là hồ ly, sợ một con thỏ là huynh, y có tiền đồ không vậy?"
Vân Nặc trầm ngâm một lúc, cảm thấy Vân Như Hứa nói cũng có đạo lý.
Muốn nói đến ngoại hình dọa người, so với bộ dáng con thỏ nhỏ mềm mại vô hại như Vân Như Hứa, Vân Nặc tuy tính tình ôn hòa, nhưng nguyên hình cũng là con sói trắng oai phong lẫm liệt.
Hai người bọn họ ở cạnh nhau, nhìn kiểu gì cũng thấy Vân Nặc dọa người hơn nhiều.
Vân Nặc suy nghĩ hồi lâu, thấp giọng an ủi nói: "Tóm lại, Cửu Cửu có hơi nhát gan, ca vẫn nên đừng biến về nguyên hình trước mặt y."
Nhóc vừa nói xong, trong phòng vang lên giọng Lê Cửu mang theo tiếng nức nở: "Nặc, Nặc Nặc, sao ngươi vẫn chưa quay lại, có yêu quái thật không?"
Vân Nặc lắc đầu thở dài, quay về phòng.
Vân Như Hứa nghĩ nghĩ, cũng đi theo nhóc.
Trong phòng, Lê Cửu tận sức cuộn mình ở trong góc tường, hai tay ôm lấy đầu gối, một cái đuôi hồ ly mọc ra từ đằng sau, sợ hãi quặp chặt bên người, hơi run run.
Vân Nặc mềm giọng an ủi: "Đừng sợ, không có yêu quái, có lẽ ngươi nhìn nhầm rồi."
Lê Cửu ngẩng đầu, nước mắt tí tách rơi xuống: "Ta không có nhìn nhầm, thật sự có yêu quái, đó là một con thỏ rất đáng sợ..."
Vân Nặc: "..."
Vân Như Hứa: "..."
Vân Nặc lại dịu dàng an ủi một hồi, Lê Cửu mới ngừng khóc, theo nhóc về phòng ngủ của mình.
Vào phòng, Lê Cửu còn sợ hãi mà nhìn khắp xung quanh: "Thật, thật sự đi rồi sao?"
Vân Như Hứa thấy bộ dáng này của y, tức giận đến nghiến răng: "Rốt cuộc thì thỏ đáng sợ chỗ nào hả?"
Hôm nay sau khi Vân Như Hứa nói chuyện với y một phen, y cũng rất sợ hắn.
Nghe thấy hắn mở miệng, Lê Cửu sợ hãi co rúm lại, thấp giọng nói: "Thỏ rất là đáng sợ mà..."
Sợ bọn họ không tin, Lê Cửu lại nói: "Lúc ta còn nhỏ đã gặp một con thỏ thành tinh ở núi Kỳ Minh, màu xám ấy. Nó bắt ta lại, muốn nướng ta lên ăn, suýt chút nữa ta đã bị nó cắn chết rồi..."
Con thỏ thành tinh, màu xám, còn dám cắn hồ ly.
Vân Nặc quay đầu nhìn Vân Như Hứa.
Vân Như Hứa không nhớ một chút gì về chuyện này, vội vã cãi lại: "Này, ngươi đừng đổ oan cho người ta, ta chưa bao giờ ăn... Không phải, trên núi Kỳ Minh không hề có con thỏ màu xám ăn thịt hồ ly."
Nhưng Lê Cửu chỉ lo khóc, căn bản không nghe rõ hắn nói gì hết.
Vân Nặc bất đắc dĩ lắc đầu: "Đã muộn rồi, ngươi nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì ngày mai chúng ta nói sau."
Lê Cửu cuống cuồng giữ chặt tay nhóc, nhỏ giọng khẩn cầu: "Nặc Nặc, ta vẫn rất sợ, đêm nay ngươi có thể... Có thể ngủ cùng ta được không?"
Vân Như Hứa nheo mắt, suy nghĩ mọi chuyện từ đầu tới cuối.
Gì mà sợ thỏ, gì mà lúc nhỏ từng bị thỏ cắn, có mà vì lúc này thì có.
Ha, quả thật là có ý đồ với Cục Lông Nhỏ nhà hắn mà.
Vân Nặc chần chừ một lát, đang định đồng ý, Vân Như Hứa thình lình tiến lên, nắm lấy cổ tay Lê Cửu.
Hắn nghiêng đầu cười với Lê Cửu, trong mắt lộ ra vài phần tà khí ghẹo lòng người: "A Nặc hôm nay vừa mới vội vàng quay về, rất mệt mỏi, để đệ ấy nghỉ ngơi cho tốt, ta ngủ cùng với ngươi nhé."
Đêm dần về khuya, Vân Như Hứa đi tới bên giường, tiểu hồ yêu đã díu hết đôi mắt bởi vì khóc mà đỏ lên, ngoan ngoãn nằm trên giường.
Hồ tộc hóa hình trời sinh mị sắc hơn các yêu tộc khác vài phần, tiểu hồ yêu trước mắt còn chưa trưởng thành hoàn toàn, nhưng dáng vẻ cũng không hề kém. Gương mặt trắng nõn thanh tú bởi vì vừa khóc xong, hơi hơi phiếm hồng, hàng mi dày cong cong ươn ướt, run run như cánh quạt, phủ xuống khuôn mặt một hàng bóng mờ.
Vừa yếu ớt mỏng manh vừa xinh đẹp.
Vân Như Hứa đã thấy không ít người đẹp, nhưng trừ hai vị phụ thân hắn và Cục Lông Nhỏ ra, tiểu hồ yêu này được xem là người đẹp nhất mà hắn từng gặp.
Đẹp thì có đẹp, đáng tiếc tâm thuật bất chính.
Vân Như Hứa chậc một tiếng, ngẩng đầu tắt đèn trong phòng, khép y phục nằm xuống.
Hắn vừa mới nằm xuống, đã thấy có một bàn tay túm lấy ống tay áo mình.
Vân Như Hứa không chút nghĩ ngợi khẽ đẩy y ra, nhưng hắn vừa mới đụng vào đối phương, lại thấy cái tay kia lạnh như băng, đang run lên bần bật.
Vân Như Hứa nhíu mày.
Quả thực không giống giả vờ.
Động tác vốn muốn cự tuyệt dừng lại, Vân Như Hứa vỗ vỗ mu bàn tay y, hỏi: "Thật sự sợ thế sao?"
Lê Cửu cuộn mình bên cạnh Vân Như Hứa, khẽ gật đầu: "... Sợ"
Vân Như Hứa cười xấu xa một cái, gian ác nói: "Vậy ta đây nói với ngươi, ta chính là yêu quái muốn ăn thịt ngươi đó, ngươi sẽ làm thế nào?"
Lê Cửu ngây ngẩn cả người.
"Không lừa người. Ta chính là con thỏ yêu quái mà ngươi nhìn thấy kia. Hơn nữa..."
Hắn dựa sát vào Lê Cửu, bày ra mấy chiếc răng nanh sáng trắng: "... Ta thích ăn hồ ly nhất đó."
Lê Cửu sợ tới mức hô to một tiếng, lùi mạnh về sau, đầu va vào bức tường, phát ra tiếng.
Vân Như Hứa thấy thế vội vàng kéo y: "Này, cẩn thận."
"Hu..." Lê Cửu đau tới mức nước mắt trào ra, hai cái tai hồ ly không thu lại được vô lực rũ xuống, tay chân y liều mạng giãy giụa, muốn thoát khỏi tay Vân Như Hứa: "Đừng, đừng ăn ta, ta không ngon đâu, đừng ăn ta..."
Vân Như Hứa không thể chịu được nữa, hắn đè lên thiếu niên đang không ngừng giãy giụa trên giường, nói: "Được rồi, ta lừa ngươi đó, ta không phải là yêu, ngươi không nhìn ra sao?"
Lê Cửu đúng là không nhìn ra.
Y có thể hóa thành hình người đều là cơ duyên xảo hợp, không có tu hành nghiêm túc, lại càng không biết bất kỳ phép thuật gì. Y có thể nhìn ra hai huynh đệ Vân Nặc và Vân Như Hứa không phải người bình thường, nhưng hoàn toàn không nhìn ra rốt cuộc bọn họ là gì.
Lê Cửu sợ hãi hỏi: "Ngươi thật sự không phải thỏ yêu quái chứ?"
Vân Như Hứa hít sâu một hơi, nhẫn nại nói: "Thật sự không phải, ngươi yên tâm đi."
Lê Cửu khẽ "ò" một tiếng, lúc này mới chú ý đến khoảng cách của hai người quá gần. Đôi đồng tử đen như mực kia gần ngay trước mắt, khuôn mặt y chợt đỏ bừng, quay đầu đi không dám nhìn người đang đè lên thân mình: "Ngươi có thể... Buông ta ra trước không."
Vân Như Hứa buông y ra.
Đêm nay Lê Cửu bị dọa quá nhiều lần, lòng vẫn còn sợ hãi. Lưng y kề sát mặt tường lạnh như băng, không dám nhắm mắt, lại càng không dám tới gần người ở bên cạnh mình.
Có lẽ là vẻ bề ngoài thiếu niên này quá mang tính mê hoặc, Vân Như Hứa mềm lòng mấy phần, thậm chí sinh ra chút cảm giác áy náy.
Ánh mắt hắn dịu dàng đi nhiều, nói: "Được rồi, nằm lùi ra đây chút, ngươi như vậy không lạnh sao? Không có gì đáng sợ cả, ngươi cho rằng đây là nơi nào, làm gì có yêu quái nào dám đến đây?"
"Nhưng ta thật sự nhìn thấy..."
"Ngươi có ngủ hay không?" Vân Như Hứa túm y lại, kéo chăn đắp kín lên người tử tế: "Nhắm mắt, còn nói nữa có tin ta đuổi ngươi ra ngoài không."
Nửa khuôn mặt Lê Cửu bị vùi trong chăn, y ngoan ngoãn gật đầu, không dám nói thêm gì nữa.
Đúng là đã khóc mệt rồi, sau khi Lê Cửu an tĩnh trở lại, nhanh chóng ngủ say. Vân Như Hứa nghiêng đầu nhìn dung nhan say ngủ của thiếu niên, rơi vào trầm tư.
Có lẽ nào khi hắn còn nhỏ... Đã từng cắn một con tiểu hồ ly ư?
Tác giả có điều muốn nói:
Hồ ly: QAQ thỏ thật đáng sợ QAQ
Cục Lông Nhỏ: Ca huynh tự kiểm điểm lại mình đi.
Cục Xám Nhỏ: Kiểm điểm gì chứ, chả nhẽ nguyên hình của ta không đáng yêu, không mềm mại ngây thơ, không làm cho người ta thích sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro