Phiên ngoại 05.3: Thỏ bự, sói nhỏ và hồ ly
Phiên ngoại 05.3: Thỏ bự, sói nhỏ và hồ ly
Chuyển ngữ: Sunny
Chỉnh sửa: Múp
Cục Lông Nhỏ bái Tuân Dịch làm thầy.
Nhưng bởi vì Vân Dã quá bảo bọc con cái, mới đi Vô Nhai Cốc được mấy năm, Vân Dã hoặc là quá nhàn rỗi lại lôi kéo Bạch Đồ và Cục Xám Nhỏ chạy tới Vô Nhai Cốc, hoặc là kiếm cớ đón Cục Lông Nhỏ về ở mấy tháng.
Thật sự muốn nói tới kết quả tu hành, tất nhiên là không có.
Có điều Cục Lông Nhỏ là tiên thân, tuổi thọ còn dài, tuổi còn nhỏ, không vội tu hành cũng không sao.
Tuân Dịch vội vàng đón người về Vô Nhai Cốc như vậy, một là muốn giúp nhóc điều dưỡng thân thể, thứ hai là muốn thỏa mãn tâm nguyện nuôi dưỡng đồ đệ của mình.
Tuân Dịch kỳ thật rất thích trẻ con, cũng thích động vật nhỏ, nếu không lúc đầu cũng sẽ không nhặt Bạch Đồ bị thương về làm sư đệ.
Giờ đây có được một đồ đệ vừa nhu thuận vừa đáng yêu, hận không thể đặt trong lòng bàn tay mà ôm ấp. Mệt cho y năm đó oán Bạch Đồ sủng đồ đệ quá mức, hiện giờ y so với Bạch Đồ năm đó, chỉ có hơn chứ không có kém.
Đảo mắt hơn mười năm trôi qua, Cục Lông Nhỏ khi vừa tới Vô Nhai Cốc đi đường còn không được, dần dần đã lớn lên thành một tiểu thiếu niên thanh tú xinh đẹp.
"Cục Lông Nhỏ, đồ mang theo đầy đủ rồi, đừng để sót gì đấy. Về nhà nhớ mỗi ngày ôn tập y lý, luyện nửa canh giờ kiếm thuật, đừng lười biếng học hành."
Hàng năm cứ gần đến sinh nhật, Cục Lông Nhỏ sẽ về nhà ở hai tháng. Trước khi đi, Tuân Dịch cằn nhằn lải nhải, dặn dò liên miên không dứt.
Thiếu niên ngẩng đầu, bất đắc dĩ nói: "Sư tôn, sao người lại gọi con như thế nữa rồi..."
Giọng nói của thiếu niên đặc biệt trong trẻo, ôn nhã bình thản, vô cùng dễ nghe.
Cục Lông Nhỏ là nhũ danh, sau khi lớn lên không thể gọi nữa. Hơn nữa sau khi trưởng thành, Cục Lông Nhỏ cảm thấy nhũ danh có phần ngây thơ, mãnh liệt yêu cầu trưởng bối gọi tên khai sinh của mình, Vân Nặc.
"Được, không gọi như vậy nữa." Tuân Dịch ở trước mặt đồ đệ nhà mình một chút tính khí nóng nảy cũng không có, thoải mái sửa miệng: "A Nặc, về đừng quên đồ ta cho cha con đó, tiên nhưỡng (rượu tiên) kia a cha con thích, cha con giục ta không biết bao lần, lần này nếu không cho con mang về, cha con lại giận ta. Mệt cho a cha con vẫn ghét ta cướp con đi, uống rượu ta ủ lại không khách sáo tí gì."
Vân Dã bất hòa với Tuân Dịch nhiều năm, thù mới hận cũ chồng thành đống, hễ gặp nhau là lại cãi cọ.
Mấy năm nay có Bạch Đồ và Vân Nặc ở giữa khuyên can, quan hệ mới dịu đi vài phần.
Vân Nặc đáp: "Vâng, sư tôn."
"Đúng rồi, còn nữa..."
Không đợi y nói xong, Bùi Nhiễm mở miệng ngắt lời: "A Nặc, thời gian không còn sớm nữa, từ đây về núi Kỳ Minh cũng phải mấy canh giờ, con nên khởi hành sớm đi."
Vân Nặc bỏ hành lý vào trong túi trữ linh, gật gật đầu: "Vậy con xuất phát đây."
Tuân Dịch lại lắc đầu: "Từ đây bay về quá xa, hay là vẫn nên chuẩn bị tiên xa đi, còn có thể nghỉ ngơi trên xe một lúc."
"Không cần đâu sư tôn." Đôi mắt Vân Nặc cong cong, lại cười nói: "Con tự mình ngự không quay về là được rồi."
Vân Nặc càng lớn càng giống Bạch Đồ như từ khuôn đúc ra, có điều tiểu thiếu niên tính tình nội liễm, so với Bạch Đồ khi còn trẻ hiểu chuyện nhu thuận hơn nhiều.
Vân Nặc thu dọn xong đồ đạc ra cửa, Tuân Dịch vẫn còn đang đi theo sau thiếu niên dặn dò: "Đừng la cà trên đường quá lâu, nhanh chóng về nhà nhé."
Y vừa dứt lời, một cánh tay từ đằng sau đưa ra, ôm chặt lấy y: "Cục Lông Nhỏ đã lớn như vậy rồi, lại hiểu chuyện, chủ nhân không thấy mình lo lắng quá mức sao?"
Tuân Dịch thoáng tránh ra, nhưng tránh không thoát: "Bùi Nhiễm, buông ra."
"Không buông." Bùi Nhiễm vùi vào cổ Tuân Dịch, nhẹ giọng nói: "Nếu chủ nhân đã thích trẻ con như thế, chúng ta không ngại cũng..."
Mấy chữ còn lại nói cực khẽ, chui vào trong tai Tuân Dịch, tai của người sau lưng đỏ bừng.
Tuân Dịch hổn hển: "Cút đi, bản tôn lại không có năng lực đó, có bản lĩnh ngươi sinh một đứa đi."
Bên kia, Vân Nặc ngự không rời khỏi Vô Nhai Cốc, không mất tới nửa ngày, liền tới chân núi Kỳ Minh.
Hiện giờ tu vi thiếu niên còn chưa cao, ngự không nửa ngày hơi thấm mệt.
Vân Nặc không vội lên núi, mà chậm rãi đi vào trấn nhỏ dưới chân núi. Mấy năm nay, trấn nhỏ dưới chân núi phát triển ngày càng phồn thịnh, cửa hàng san sát, thương nhân lui tới nườm nượp.
Vân Nặc vào trong tử lâu lớn nhất trấn mua hai con vịt quay và mấy miếng bánh hoa quế.
Vịt quay là Vân Dã và Cục Xám Nhỏ thích ăn, bánh hoa quế là nhóc và Bạch Đồ thích ăn.
Mua xong đồ, Vân Nặc vừa muốn ra khỏi tửu lâu, liền nghe thấy ở đại sảnh có người đang bàn luận.
"Nghe nói trên núi Kỳ Minh có tiên nhân sống, vận khí tốt còn có thể tình cờ gặp được đó."
"Đúng đó, năm ấy cha ta ở trên núi ngã gãy chân, được một vị bạch y tiên nhân cứu. Không chỉ đưa ông ấy về tận nhà, còn chữa khỏi chân cho ông ấy nữa, từ đó thân thể cha ta tốt vô cùng, mỗi ngày có thể xuống giường làm việc nhà nữa."
"Thật sự có chuyện hay như vậy, không bằng chúng ta cũng đi thử thời vận đi?"
Vân Nặc mím môi, lộ ra một ý cười nhàn nhạt.
Đúng vào lúc này, một giọng nói trong trẻo của tiểu thiếu niên vang lên: "Tiên nhân gì chứ, đừng có nói bừa, rõ ràng trên đó có yêu quái, muốn ăn thịt người."
Vân Nặc khẽ chau mày, nhìn người vừa nói chuyện một cái.
Đó là một thiếu niên thanh tú xấp xỉ tuổi nhóc, quần áo màu đỏ, mi tâm điểm một ấn ký màu hồng nhạt, đôi mắt linh động sáng trong, lộ ra vẻ thông minh lanh lợi.
Thiếu niên kia hiện giờ như gặp phải kẻ địch lớn, nghiêm túc nói: "Mấy người đừng tin hắn, trên núi thực sự có yêu quái, rất đáng sợ, ngàn vạn lần đừng có đi."
Vân Nặc: "..."
Thiếu niên áo đỏ cơm no rượu say, xoa xoa cái bụng ăn đến mức tròn vo đi ra khỏi trấn, vừa mới đi không xa, bước chân lại ngừng.
"Là kẻ nào?"
Thiếu niên cảnh giác quay đầu lại, một bóng áo trắng từ chỗ tối ven đường đi ra.
Chính là Vân Nặc.
Thiếu niên nghiêng đầu hỏi: "Ngươi là ai vậy?"
Vân Nặc hỏi: "Thế ngươi là ai?"
Thiếu niên nọ nhướng mày: "Rõ ràng là bây giờ ngươi đang theo dõi ta, sao lại biến thành ngươi hỏi ta? Ngươi đi theo ta làm gì?"
"Vừa rồi ở tửu lâu ta đã nghe thấy lời người nói rồi. " Vân Nặc tiến lên một bước: "Ngươi đang gạt người, trên núi Kỳ Mình làm gì có yêu quái."
Thiếu niên: "Ta không gạt người, lúc ta còn bé suýt nữa bị yêu quái trên núi ăn thịt đó!"
Vân Nặc không tin y: "Ngươi đúng là đang lừa người, từ nhỏ ta lớn lên ở đó, trên núi này chỉ có tinh quái và tiên linh, không có yêu quái ăn thịt người."
Thiếu niên chớp mắt mấy cái, hỏi: "Ngươi từ nhỏ lớn lên ở trong này? Vậy ngươi biết làm thế nào để đi vào trong kết giới trên núi Kỳ Minh không?"
Vân Nặc cảnh giác hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Thiếu niên đảo tròn mắt, lại nói: "Vừa rồi không phải ngươi nói trên núi không có yêu quái à? Nếu thật sự không có yêu quái, ngươi dám đưa ta vào xem không?"
Vân Nặc chần chừ chốc lát, lắc đầu: "Cha ta không cho phép ta mang người lạ vào, hơn nữa... Ngươi là yêu."
Thiếu niên kinh ngạc: "Ngươi có thể nhìn ra chân thân của ta sao?"
Vân Nặc gật gật đầu.
Thiếu niên suy nghĩ chốc lát, đành phải nói thật: "Thật ra trước đây khi ta còn bé ta ở bên trong đó, sau đó ta rời đi rồi, lại không biết cách vào nữa. Ta và người nhà thất lạc nhau trên núi Kỳ Minh, ta vẫn luôn muốn vào trong tìm bọn họ. Thế này đi, chúng ta kết làm bằng hữu, ngươi đưa ta vào có được không?"
Đôi mắt Vân Nặc khẽ động: "Ngươi và người nhà bị thất lạc sao?"
"Đúng vậy." Thiếu niên rũ mắt, bộ dáng cỏ vẻ vô cùng khổ sở: "Đã rất lâu rồi ta không gặp bọn họ."
Vân Nặc tiến lên trước, vỗ vỗ vai thiếu niên, mềm giọng nói: "Đừng buồn, ta mang ngươi vào trong. Ta là Vân Nặc, tên ngươi là gì?"
"Lê Cửu."
Sau giờ Ngọ, ánh mặt trời chiếu xuống tán rừng, từng bóng râm loang lổ. Vân Nặc dẫn Lê Cửu đi trên con đường màu xanh rợp bóng cây trong rừng, người sau cả người căng thẳng, vẻ mặt hồi hộp.
Vân Nặc chú ý tới phản ứng này của thiếu niên, nghiêng đầu hỏi: "Ngươi rất sợ sao?"
"Đúng, đúng vậy." Lê Cửu căng thẳng tới mức mím chặt môi, lẩm bẩm nói: "Cũng không biết yêu quái kia có còn ở đây không, nếu không phải vì tìm người nhà, ta mới không thèm đến nơi này..."
Vân Nặc hỏi: "Ngươi thật sự đã từng gặp yêu quái ăn thịt người ở trong này ư?"
Lê Cửu: "Đương nhiên rồi, ta chưa bao giờ gạt người hết."
Vân Nặc buồn bực: "Nhưng mà, nơi này chưa từng có yêu quái mà."
Tiếng nước loáng thoáng truyền tới, phía trước cách hai người không xa, là một dòng suối nhỏ. Dọc theo đầu nguồn dòng suối, một cây đa lớn mọc ở ven suối.
Một thiếu niên mặc đồ đen nằm nghiêng trên nhánh cây, một chân gập lại, một chân tùy ý buông thõng, nửa vạt áo màu đen rũ xuống.
Trên miệng thiếu niên còn ngậm một nhánh cỏ, được ánh nắng ấm áp soi chiếu tới mức buồn ngủ.
Bỗng nhiên, thiếu niên mở mắt ra, một đôi mắt màu đen thẳm nhìn về nơi cách đó không xa, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.
Không bao lâu, hai bóng người một trắng một đỏ từ trong rừng đi ra.
Vẻ vui mừng trong mắt thiếu niên rút xuống vài phần, ánh mắt dừng trên người thiếu niên mặc áo đỏ kia, mi tâm không tự chủ khẽ nhíu. Thiếu niên giấu đi vẻ bất thường trong mắt, xoay người xuống khỏi cây, hạ xuống trước mặt Vân Nặc và Lê Cửu.
"Cục Lông Nhỏ về rồi." Thiếu niên mặc áo đen giang hai tay ra, ôm Vân Nặc vào trong lòng một chút.
Vân Nặc hơi lùi ra sau, nhưng thiếu niên trước mặt cao hơn nhóc ước chừng nửa cái đầu, dễ dàng kéo nhóc vào trong lồng ngực. Vân Nặc không trốn được, chỉ đành cúi đầu gọi một tiếng: "Ca."
Thiếu niên mặc áo đen này, tất nhiên chính là Cục Xám Nhỏ.
Có điều bây giờ nên gọi hắn là Vân Như Hứa rồi.
Vân Như Hứa xoa nhẹ tóc Vân Nặc, hỏi: "Cục Lông Nhỏ, lần này đệ về sao không báo trước, biết trước ca đi đón đệ về."
"Muốn cho mọi người một niềm vui bất ngờ." Nhìn một hồi lâu không thấy người nhà, tâm tình Vân Nặc nhất thời hơi mất vui, hỏi: "Cha và a cha có nhà không ?"
Vân Như Hứa nói: "Hai cha ra ngoài vân du rồi, phải hai ngày nữa mới về. Không sao cả, bọn họ quay về thấy đệ chắc chắn vui vẻ."
Vân Như Hứa nói xong định dắt Vân Nặc đi lên phía trước, Vân Nặc kéo hắn lại, thấp giọng nói: "Ca, đây là bằng hữu của đệ."
Ánh mắt Vân Như Hứa hơi trầm xuống, có điều giấu đi rất nhanh, không chút để ý quay đầu lại nhìn: "Cục Lông Nhỏ kết bạn mới rồi ư?"
Lê Cửu bị ánh mắt hắn liếc qua, mặt không tự chủ đỏ lên, ấp úng nói: "Ca... chào ca ca, đệ là Lê Cửu."
"Ừm." Vân Như Hứa thản nhiên đáp lại, không nói gì nhiều, quay đầu tiếp tục nói với Vân Nặc: "Nếu đã là bằng hữu của đệ, vậy thì cùng nhau về đi. Đi, ca đưa đệ về nhà trước."
Ba thiếu niên nhanh chóng trở về đình viện.
Có hai người con, đình viện đã được Vân Dã sửa lại, lớn hơn so với trước kia không ít. Không chỉ Vân Như Hứa và Vân Nặc có phòng riêng, còn có thêm mấy gian khách phòng, đề phòng những lúc cần đến.
Vân Nặc rất lâu chưa về, vẫn quay về phòng mình thu dọn, để lại Lê Cửu mất tự nhiên ngồi trong sân.
Vân Như Hứa dựa vào cửa phòng Vân Nặc, nghiêng đầu nhỏ giọng nói chuyện cùng Vân Nặc trong phòng, ánh mắt lộ ra ý dịu dàng không khó phát hiện.
Khác với vẻ thanh tú của Vân Nặc, Vân Như Hứa kế thừa hoàn toàn vẻ nổi trội của Vân Dã và Bạch Đồ, dáng dấp khôi ngô anh tuấn, lại mang theo vài phần tính công kích. Tuy rằng vẫn là một thiếu niên, nhưng ngũ quan tinh tế, đường nét lưu sướng sắc bén, đã có thể nhìn thấy sau này khi trưởng thành sẽ mang bộ dáng hại nước hại dân như thế nào.
Thân hình hắn cao lớn cân xứng, y phục màu đen làm nổi bật đường thắt lưng nhỏ hẹp, đôi chân dài thẳng tắp, toàn thân từ trên xuống dưới, không tìm ra chỗ nào xấu.
Thật, thật sự rất đẹp đó.
Lê Cửu ngồi trên ghế mây ở trong sân, nhìn thiếu niên mặc áo đen cách đó không xa suy nghĩ xuất thần.
Chú ý tới ánh mắt Lê Cửu, lông mày Vân Như Hứa hơi nhếch lên, đi qua chỗ y.
Mặt Lê Cửu lại càng đỏ thêm mấy phần.
Vân Như Hứa đứng trước mặt Lê Cửu, ánh mắt đánh giá y từ trên xuống dưới chốc lát: "Lê Cửu nhỉ?"
Lê Cửu không dám nhìn hắn: "Vâng, vâng ạ."
Phản ứng này của y ngược lại làm Vân Như Hứa thấy hứng thú, hắn hơi cúi người, nhẹ giọng hỏi: "Hai người quen biết thế nào?"
"Ca ca, bọn, bọn đệ..."
"Ai là ca ca của ngươi?" Vân Như Hưa ngắt lời y, tiếp tục hỏi: "A Nặc mấy năm nay đều ở Vô Nhai Cốc tu hành, có sư bá ta trông nom, căn bản không có khả năng tiếp xúc với người bên ngoài. Đệ ấy quen biết bạn bè như ngươi lúc nào, sao ta lại không biết?"
Lê Cửu ngẩn ra, rung động ở đáy lòng vì điều này phai nhạt đi.
Vân Như Hứa khoanh hai tay trước ngực, trong ánh mắt toát ra vài phần âm u tàn nhẫn, bá đạo nói: "Tiểu hồ yêu, A Nặc đơn thuần dễ lừa gạt, nhưng ta thì không đâu."
"... Ngươi cách xa ra cho ta."
Tác giả có lời muốn nói:
Chính thức đổi Cục Xám Nhỏ và Cục Lông Nhỏ thành Vân Như Hứa và Vân Nặc nha, cả nhà thích ứng chút.
Viết nhũ danh chỉ do vẫn cảm thấy bọn nhóc còn nhỏ.
CP là Cục Xám Nhỏ x Lê Cửu, Cục Lông Nhỏ là trợ công, không có CP, không tham gia tuyến tình cảm, càng không có nhiều drama. Tóm lại chính là một câu chuyện yêu sớm tinh khiết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro