Chương 42: Ta có thể hôn người không?
Chương 42: Ta có thể hôn người không?
Chuyển ngữ: Mèo Ú
Chỉnh sửa: Múp
Đại quân Ma Uyên dựng trại đóng quân ở một nơi cách thành Lâm Uyên năm trăm dặm. Vân Dã một thân khinh cừu hắc giáp* bước lên thành lâu, hai vị hộ pháp theo sát phía sau.
*Khinh cừu hắc giáp: Áo giáp màu đen, ấm và nhẹ.
Thống soái trú quân đứng trên thành lâu hành lễ với Vân Dã: "Tôn thượng!"
Sắc mặt Vân Dã có phần hơi trắng, hắn khoát tay, thấp giọng hỏi: "Tình hình hiện nay thế nào?"
Thống soái trả lời: "Sau trận đánh vừa rồi, quân địch tổn thất nặng nề, hiện đã lui về trấn giữ doanh địa, tạm thời không có động thái gì khác."
Vân Dã ho nhẹ hai tiếng, phân phó: "Không được mất cảnh giác."
Chỉ Phong lo lắng nhìn hắn, thấp giọng khuyên: "Tôn thượng nên trở về nghỉ đi, vết thương của ngài..."
"Chỉ là vết thương nhỏ." Vân Dã lắc đầu, "Mấy hôm nay quân địch luôn án binh bất động, ta nghi ngờ chúng có mưu đồ khác. Truyền lệnh xuống, nếu ngày mai địch vẫn không hành động, đêm mai quân ta sẽ tấn công doanh trại của chúng."
"Nhưng hiện giờ ngài..."
"Ta không sao." Vân Dã chặn lời.
Hắn nhíu mày nhìn về nơi xa.
Đã vài ngày kể từ sau trận đại chiến lần trước, tuy nói Ô Kỳ thua to, nhưng không lý nào gã lại chậm chạp không tiếp tục hành động như vậy.
Mấy ngày nay chiến trường gió êm sóng lặng vậy mà lòng hắn càng lúc càng bất an, luôn cảm thấy đối phương đang ngấm ngầm tính kế.
Vân Dã nói: "Việc Ô Kỳ đình chiến không hề đơn giản, nghe lệnh ta, chúng ta cần phải ra tay trước."
Chỉ Phong chần chừ một lát, cuối cùng chỉ có thể tuân theo: "... Rõ!"
Cùng lúc đó, tại quân doanh Vạn Điệp Hải, Ô Kỳ đang nôn nóng đi qua đi lại trong doanh trướng. Gã rất giống Ô Cưu nhưng khuôn mặt góc cạnh hơn, thần sắc thâm trầm, dáng vóc uy nghiêm.
Phó tướng bên cạnh khuyên: "Ô Kỳ đại nhân, ngài đừng nên nóng vội..."
"Sao có thể không vội, chúng ta đã đợi bao nhiêu ngày rồi?" Ô Kỳ tức giận, "Sai chúng đi bắt một đứa trẻ, vậy mà chẳng có chút tin tức nào! Nhiều người như thế, chẳng lẽ đánh không lại một Chiêu Hoa Tiên quân?"
Phó tướng e dè nói: "Ô Kỳ đại nhân bớt giận, người nọ hẳn không dễ đối phó như thế, đại nhân Ô Cưu..."
"Ô Cưu chỉ là kẻ lòng dạ đàn bà!" Giọng Ô Kỳ đầy khinh thườn, "Nếu hắn nhẫn tâm giết chết họ Vân kia, Ma Uyên này đã sớm thuộc về chúng ta, chính đạo cũng bị chúng ta tiêu diệt từ lâu..."
"Đại nhân!" Một người từ bên ngoài chạy vào doanh trướng: "Đại nhân, có, có..."
Ô Kỳ cau mày, "Hoảng hốt cái gì! Làm sao?"
Người vừa chạy tới còn chưa kịp nói hết lời, ngực đã bị một thanh kiếm sắc bén xuyên qua, lập tức hộc máu, thân mình xụi lơ ngã xuống đất, để lộ thân ảnh bạch y đằng sau.
"Chiêu Hoa Tiên quân?!" Một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt Ô Kỳ, gã cùng phó tướng liếc nhau, rất nhanh thu lại vẻ khác thường, "Không biết Tiên tôn đến đây có việc gì? Chẳng lẽ chính đạo muốn quản chuyện nội chiến ở Ma Uyên?"
Bạch Đồ giương mắt nhìn gã.
Thật ra tình cảnh hiện giờ của y rất khó xử. Trên danh nghĩa y vẫn là tiên quân chính đạo, nếu y ra tay can thiệp chuyện Ma Uyên nội chiến, ắt sẽ có kẻ dựa vào việc này để nói chính đạo nhúng tay vào sự vụ của Ma Uyên, khiến cho mối quan hệ giữa ma đạo và chính đạo càng trở nên gay gắt. Bởi vậy y chỉ có thể để Vân Dã một mình trở về đối mặt với chuyện này.
Y có thể chịu đựng cảnh phải cùng Vân Dã tạm thời chia xa, nhưng nếu những kẻ này dám đánh chủ ý lên người con của y...
Ánh mắt Bạch Đồ tối sầm, y không trả lời, chỉ giơ tay vứt cái túi lụa đen đang cầm xuống chân Ô Kỳ.
Túi lụa đen mở tung, một cái đầu từ bên trong lăn ra.
Là Ô Cưu!
Ô Kỳ biến sắc.
"Vì sao ta tới đây, ngươi là kẻ rõ nhất." Bạch Đồ nói: "Trước kia ta không muốn nhúng tay vào cuộc nội chiến của Ma Uyên, nhưng ngươi và Ô Cưu dùng truyền tống bí pháp phái binh tiến vào Trung Nguyên, việc này liên quan tới an nguy của chính đạo, ta không thể không quản."
Bạch Đồ sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua hai kẻ đứng trong doanh trướng, khiến bọn chúng cảm thấy sống lưng lạnh toát, "Hôm nay chỉ là cảnh cáo, nếu ngươi còn không chịu rút quân, ta sẽ đích thân ra tay tiêu diệt Vạn Điệp Hải!"
Y nói xong bèn xoay người rời đi, lúc này Ô Kỳ mới khôi phục tinh thần, quát lên: "Ngươi cho rằng đây là nơi ngươi muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao? Người đâu!"
Một đám ma quân lập tức từ bên ngoài xông vào doanh trướng, cầm kiếm đâm tới tấp vào người Bạch Đồ. Nhưng mũi kiếm chạm vào y đều như đâm vào không khí. Thân hình Bạch Đồ dần dần trở nên trong suốt, sau đó biến mất.
Đây không phải là chân thân.
Trong doanh trướng tức khắc loạn thành một đoàn, mà Bạch Đồ chân chính đã sớm không còn ở trong doanh địa Vạn Điệp Hải.
Bạch Đồ đi vào một rừng cây, thỏ xám nhỏ từ trong ngực y chui ra, nhảy xuống mặt đất, biến thành hình người.
Cục Xám Nhỏ tò mò nhìn ngó xung quanh, "Nơi này chính là nhà của a cha sao?"
"Đúng vậy, Cục Xám Nhỏ cảm thấy nơi này thế nào?"
Cục Xám Nhỏ lắc lắc đầu, tỏ ý không thích, "Quá tối..." Rồi lại vui vẻ bảo: "Nhưng nếu a cha và cha đều ở đây thì Cục Xám Nhỏ cũng nguyện ý ở lại nơi này, áu!"
Bạch Đồ cười khẽ, nắm lấy tay nó, "Được, chúng ta đi tìm a cha thôi."
"Áu áu!"
Vân Dã tới quân doanh kiểm tra lại đội ngũ được phái đi tập kích ban đêm, sau đó vì Hộ pháp khăng khăng yêu cầu mới đành quay về nghỉ ngơi.
Đoàn người đi tới nơi ở hiện tại của Vân Dã, vừa tới trước sân, Vân Dã đột ngột dừng bước, như thể phát hiện điều gì.
Cửa lớn bị đẩy ra, một thân ảnh nho nhỏ từ bên trong ập tới, "A cha!"
Bị Cục Xám Nhỏ nhào vào lòng, Vân Dã bất ngờ đứng không vững, lảo đảo lùi về phía sau một chút, vội vàng ôm chặt nhãi con trong ngực.
Hơn một tháng không gặp, Cục Xám Nhỏ đã cao lên không ít, khuôn mặt được dưỡng tới tròn vo nhìn càng đáng yêu hơn trước.
Vân Dã ôm con trai vào lòng, nhất thời không kịp phản ứng, hoảng hốt hỏi: "Sao con lại tới đây, còn cha con..." Hắn ngừng lại, như có cảm giác mà ngẩng đầu lên.
Một thân ảnh thuần trắng đứng cạnh cửa, ánh mắt nhu hòa, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt.
Ánh mắt hai người giao nhau, Bạch Đồ thu lại nụ cười, lẳng lặng nhíu mày.
Chỉ mới hơn một tháng, sao người nọ lại khiến mình trở thành bộ dáng thế kia?
Vân Dã không nhận ra nét mặt Bạch Đồ thay đổi, bởi lẽ Cục Xám Nhỏ đã nắm lấy ống tay áo y, bắt đầu cáo trạng: "A cha, a cha, con nói cho a cha biết nha, cha phá nát nhà rồi!"
Vân Dã ngẩn người, "Phá nát?"
"Đúng vậy, áu." Cục Xám Nhỏ đáng thương nói, "Cho nên chúng con không còn chỗ ở nữa, chỉ có thể đến tìm a cha."
Vân Dã: "Vậy..."
Hắn chưa kịp nói gì, Bạch Đồ đã đi tới trước mặt hắn. Y nhẹ nhàng kéo Cục Xám Nhỏ ra, nhíu mày nhìn Vân Dã, gặng hỏi: "Ngươi bị thương?"
Vân Dã đờ người, vô thức lùi về phía sau nửa bước, "Không phải, ta..."
"Ngươi vào đây với ta!" Bạch Đồ không nghe hắn giải thích, một mực kéo tay Vân Dã đi thẳng vào nhà.
Cục Xám Nhỏ muốn đuổi theo nhưng bị Chỉ Phong giữ lại: "Tiểu thiếu chủ, Tôn thượng và Tiên tôn cần nhỏ to một chút, ngươi đừng đi theo. Thiếu chủ hẳn đã đói bụng, chi bằng để thuộc hạ sai người chuẩn bị thức ăn?"
Cục Xám Nhỏ vừa nghe có ăn lập tức đem hai người cha quăng ra sau đầu, "Được, áu!"
Bạch Đồ kéo Vân Dã vào phòng, cửa phòng tự động đóng lại sau lưng họ.
Hai người đi tới bên giường, Bạch Đồ đẩy Vân Dã ngồi xuống, lạnh lùng nói: "Cởi quần áo ra!"
Vân Dã thấy vậy, sắc mặt lại trắng thêm vài phần, hơi ngập ngừng một chút, trêu ghẹo: "Sư tôn chủ động như vậy thật khiến đệ tử sợ hãi."
"Ta không đùa với ngươi!" Ánh mắt Bạch Đồ thâm trầm, đầu ngón tay lướt nhẹ trên ngực áo giáp của Vân Dã.
Áo giáp tự động tách ra một khe hở, để lộ thân thể quấn băng vải bên dưới.
Trên băng vải dính một chút máu, tay Bạch Đồ run lên, tháo lớp băng ra.
Vết thương vừa dài vừa sâu, gần như xuyên qua toàn bộ phần ngực của Vân Dã, kéo tới tận eo. Miệng vết thương nhiễm ma khí, trong thời gian dài khó bề khép lại, xem ra là mới bị thương.
Tròng mắt Bạch Đồ rung động.
Vân Dã bất an, đưa tay nắm vạt áo Bạch Đồ, "Sư tôn, ta quả thật không sao, vết thương nhỏ này..."
"Đừng nhúc nhích." Bạch Đồ nói khẽ, xòe bàn tay ra, một lọ tiên dược lập tức xuất hiện. Y ấn Vân Dã nằm xuống giường, cẩn thận bôi thuốc cho hắn, băng kỹ miệng vết thương, sau đó mới ngồi dậy.
Bạch Đồ nhắm mắt, tận lực áp chế lửa giận trong lòng, bình tĩnh hỏi: "Chuyện này là thế nào?"
"Bị tên nhãi con Ô Kỳ kia ám toán." Vân Dã đáp qua loa, "Có điều gã còn thảm hơn ta, lần giao chiến đó gã mất hơn một nửa binh mã, ta bị thương cũng không thiệt."
Ánh mắt Bạch Đồ tối sầm, đột nhiên cảm thấy hối hận vừa nãy không dùng chân thân đi tới địch doanh, trực tiếp lấy tính mạng kẻ nọ.
Vân Dã thấy vẻ mặt Bạch Đồ không đúng, vội vàng lảng sang chuyện khác: "Sao sư tôn lại tới? Còn có... Vừa nãy Cục Xám Nhỏ nói nhà bị phá nát?"
Bạch Đồ nói: "Ô Kỳ phái người đánh lén Kỳ Minh Sơn."
"Cái gì?" Vân Dã bật dậy, động tới miệng vết thương, đau đến sắc mặt trắng bệch. Hắn chẳng thèm để ý, kéo tay Bạch Đồ, gấp gáp hỏi: "Sư tôn có sao không? Có bị thương không?"
"Ta không sao." Bạch Đồ đáp, "Ngay khi đối phương lẻn vào Kỳ Minh Sơn, Cục Xám Nhỏ đã cảm nhận được nguy hiểm, bởi vậy ta sớm có chuẩn bị. Chắc hẳn bọn chúng nhằm vào Cục Xám Nhỏ, định bắt nó để uy hiếp ngươi."
"Khốn kiếp, sao gã dám..." Vân Dã nói tới đây lại cảm thấy không đúng, ngẫm nghĩ một lát, "Mọi lối ra vào tại Ma Uyên đều nằm trong sự khống chế của ta, gã làm cách nào đưa người tới Kỳ Minh Sơn? Chẳng lẽ là... Ô Cưu?"
Bạch Đồ gật đầu, "Sau khi Ô Cưu bị giải về Thiên Diễn Tông, chính đạo chỉ nhốt hắn trong cấm ngục, không trực tiếp xử tử. Bọn chúng hẳn đã mưu tính từ trước, lợi dụng truyền tống thuật nào đó, trực tiếp đưa người từ Ma Uyên tới Thiên Diễn Tông."
"Hóa ra là vậy..."
"Ngươi không cần lo lắng, sau này chúng không có cơ hội dùng lại chiêu này."
"Sư tôn... giết Ô Cưu?"
"Phải."
Vân Dã trầm mặc, Bạch Đồ đang muốn nói thì hắn đột nhiên ôm lấy y.
Bạch Đồ theo bản năng tránh đi, "Đừng nghịch nữa, miệng vết thương của ngươi sẽ nứt ra."
"Không sao." Vân Dã thì thầm bên tai y, "Ta chỉ muốn ôm người, ta rất nhớ người."
Động tác từ chối của Bạch Đồ ngừng lại.
Vân Dã vuốt ve mái tóc Bạch Đồ, ngửi hương cỏ xanh trên người y, hai tay khẽ siết chặt.
Nói không sợ là giả.
Vết thương trên người hắn chỉ cách nơi yếu hại một chút, hắn thiếu điều đã... không thể gặp lại người này nữa rồi.
Bạch Đồ yên lặng hồi lâu, bàn tay vừa đặt lên cánh tay Vân Dã lại chậm rãi trượt xuống, ôm lấy vòng eo gầy gò rắn chắc của hắn.
Đâu chỉ riêng Vân Dã điên cuồng thương nhớ đối phương.
Bạch Đồ dựa vào vai Vân Dã, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Một lúc lâu sau, Vân Dã khe khẽ lên tiếng: "Xin lỗi, ta vốn không muốn liên lụy tới hai người."
"Sao có thể nói là liên lụy?" Bạch Đồ ngẩng đầu, trừng hắn một cái, "Đây là lý do ngươi bị thương nặng như thế cũng không chịu báo tin cho ta?"
"Sư tôn, ta..." Vân Dã hơi hơi hé miệng, lại không thể thốt ra lời nào, đành thấp giọng nói: "Xin lỗi."
Bạch Đồ buồn bực: "Ngươi biết là ta không muốn nghe ngươi nói câu này."
Vân Dã: "Vậy ta nói chuyện khác?" Hắn hít một hơi thật sâu, ngón tay lướt qua mặt Bạch Đồ, thăm dò hỏi: "Ta có thể hôn người không?"
Tai Bạch Đồ đỏ lên.
Y thu lại bàn tay đặt trên eo Vân Dã, dứt khoát đứng lên, vừa bực vừa tức.
Bạch Đồ: "Nói hươu nói vượn! Chiến sự bên ngoài đang căng thẳng, ngươi lại bị thương nặng như thế, vậy mà trong đầu toàn là những... những thứ kia!"
Vân Dã rũ mắt, đôi môi bởi mất máu quá nhiều mà trở nên trắng bệch, thoạt nhìn càng thêm đáng thương. Hắn mềm giọng hỏi: "Thật sự không được sao?"
Lại là chiêu này!
Tên kia đoán chắc Bạch Đồ sẽ trúng chiêu, trăm lần không sai.
Bạch Đồ dời ánh mắt, không nhìn hắn nữa, kiên định nói: "Không được, nằm xuống đi."
Nhưng Vân Dã đã vươn tay câu lấy ngón tay Bạch Đồ, đầu ngón tay tựa như lơ đãng mà lướt qua lòng bàn tay y.
Cảm xúc tê dại ngứa ngáy từ lòng bàn tay xộc thẳng tới sống lưng Bạch Đồ.
Bạch Đồ định rút tay ra nhưng đối phương lại dùng sức nắm chặt, không tài nào thoát nổi. Y không thể nhịn được nữa, quay đầu trừng hắn. Vân Dã nắm chắc thời cơ, lập tức tỏ ra khổ sở: "Sư tôn, vết thương đau quá..." Lại than: "Không phải ta cố ý không báo tin cho sư tôn, chỉ vì mới bị thương hai hôm, cơ thể ngay cả cử động cũng không nổi chứ nói gì tới đứng dậy. Sư tôn, người đừng nóng giận..."
Ánh mắt Bạch Đồ dịu xuống, "Nghiêm trọng thật à."
Vân Dã gật đầu liên tục, "Đúng thế, đúng thế."
"Nếu đã như vậy..." Bàn tay Bạch Đồ rời khỏi tay Vân Dã, chậm rãi đặt lên vạt áo hắn, đè người nằm xuống giường. Y từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt nhu hòa, nói: "Đã như vậy, ngươi càng nên nghỉ ngơi cho tốt, đừng tơ tưởng đến chuyện khác nữa."
Dứt lời, y xoay người đi thẳng ra ngoài.
Vân Dã: ...???
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Đồ: Muốn lừa ta? Ha hả!
Vân Dã: ... [Khóc-hu-hu.jpg]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro