Chương 32: Gâu?
Chương 32: Gâu?
Chuyển ngữ: Mei
Chỉnh sửa: Múp
Bộ lông màu xám bạc đẹp đẽ ban đầu đã mất một mảng lớn, lớp da sau lưng lần đầu tiên hoàn toàn lộ ra với không khí, hơi run lên theo hô hấp.
Vừa tội nghiệp lại vừa buồn cười.
Bạch Đồ nhất thời không nhịn được, cười hì hì ra tiếng.
Cảm nhận được Bạch Đồ đang cười hắn, sói nhỏ vội vàng đứng dậy chạy về phía trước, vụt vào một bụi cỏ khác, chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng xám.
Sau đó, trong bụi cỏ truyền ra những kêu khẽ "Ư ư ô ô" của sói nhỏ.
Bạch Đồ đứng tại chỗ nhìn hắn một hồi, bỗng chợt nhớ tới bên cạnh mình còn có người, liền thu lại ý cười ngay lập tức. Y nói với Tuân Dịch: "Sư huynh, đi vào trước đã."
Tuân Dịch: "..."
Cười ngốc với đồ đệ nhà mình, nhưng đối với hắn thì mặt vô biểu tình, trọng sắc khinh bạn cũng không có rõ ràng như này đâu nhỉ?
Hai người vào phòng.
Bạch Đồ không xa lạ gì nơi này, đây chính là núi Kỳ Minh lúc trước y từng sống ẩn dật. Lúc đó, Tuân Dịch đánh giá cao sự thanh tịnh và linh khí dồi dào của nơi này, nên đã bỏ ra một miếng đất cho y ở để dưỡng thai.
Bạch Đồ ngựa quen đường cũ ngồi xuống giữa nhà chính, nói: "Đa tạ ơn cứu mạng của sư huynh."
"Cảm ơn ta làm gì?" Tuân Dịch lắc đầu, "Là đệ tự mình vượt qua được lôi kiếp, tái tạo lại tiên cốt, liên quan gì tới ta? Đệ đã hôn mê ba ngày sau khi trở về, giờ thấy thế nào?"
Bạch Đồ nói: "Khỏe lắm."
"Thế thì tốt." Tuân Dịch thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vẫn còn sợ hãi, liền dạy dỗ y: "Ta nhận thấy Tinh mệnh của đệ chuyển động khác thường, suýt nữa bị dọa hết hồn. Đệ có từng nghĩ hay không, nếu Vân Dã không ở đây, đệ phải làm thế nào để vượt qua Lôi kiếp? Đệ không cần mạng của mình, cũng không cần mạng đứa trẻ trong bụng nữa hả?"
Bạch Đồ cúi đầu, tay khẽ xoa bụng.
Y thực sự không biết trước được việc phá Vô tình đạo sẽ dẫn đến Lôi kiếp.
Càng không ngờ được rằng có thể vượt qua được Lôi kiếp, còn nhờ họa được phúc, lập đạo lần nữa.
Quả thực lần này y đã mạo hiểm, nhưng...
Bạch Đồ: "Có một số thứ, ta làm sao khống chế được."
Y có thể khống chế hỉ nộ ái ố, có thể sống với dáng vẻ thanh tâm quả dục, chỉ không khống chế được một thứ duy nhất... tình cảm.
Y không phải Chiêu Hoa tiên quân chân chính, hắn không vô cảm được, Vân Dã cũng không phải Ma quân lòng dạ độc ác trong sách, đó chính là đệ tử do y tự tay nuôi nấng.
Tuân Dịch hừ lạnh một tiếng: "Lại nữa, lại nữa rồi, biết tình cảm của đệ và hắn tốt rồi, thu liễm một chút trước mặt ta đi. Sư huynh ta đây đã cô đơn nhiều năm rồi, đệ trưng vẻ mặt như này đến trước mặt ta có thích hợp không?"
Nghe được vị chua trong lời hắn nói, Bạch Đồ cong khóe miệng, không nói chuyện này nữa, mà hỏi: "Thân thể Vân Dã giờ thế nào?"
Tuân Dịch: "Như đệ đã thấy, bảy bảy bốn mươi chín đạo Lôi kiếp, bị đánh về nguyên hình rồi."
Bạch Đồ trong lòng nhói đau, hai mắt tối đi.
Tuân Dịch nói tiếp: "Nhưng đệ không cần lo lắng, may là lúc trước tên nhóc đó đã luyện thành Ma công, linh mạch chưa bị tổn hại. Lần này hắn đã mất nhiều tu vi, nên lúc này mới tạm thời không thể biến hình, chờ hắn tu luyện một thời gian, tu vi khôi phục sẽ ổn thôi."
"Được." Bạch Đồ gật đầu, "Ta sẽ chăm sóc hắn thật tốt."
Tuân Dịch đáp một tiếng, không nói gì nữa.
Lát sau, Bạch Đồ chợt hỏi: "Sắp tới sư huynh dự định thế nào?"
Nhưng Tuân Dịch lại im lặng một cách kỳ lạ.
Bạch Đồ: "Chuyện ở Vô Nhai cốc không cần huynh coi chừng sao?"
Tuân Dịch bất mãn nói: "Ta ngàn dặm xa xôi chạy tới cứu đệ, đưa đệ với tên nhóc sói kia trở về, lại ngày đêm không ngủ để chăm sóc đệ ba ngày, đệ để ta ở đây mấy ngày thì sao hả?"
"Không phải không cho sư huynh ở lại, chỉ là..." Bạch Đồ trầm ngâm chốc lát, dò hỏi: "Có phải sư huynh đang trốn người nào phải không?"
Tuân Dịch bác bỏ mà không chút nghĩ ngợi: "Không có, bản tiên tôn có thể trốn ai. Ta..."
Giọng hắn đột ngột dừng lại, như thể đột nhiên cảm thấy điều gì đó.
Tuân Dịch đứng dậy, nhanh chóng nói: "Ta cũng nghĩ không tiện ở chỗ này quấy rầy các người, ta vẫn nên đi trước đây, có chuyện gì đệ cứ truyền tin cho ta là được."
Nói xong, hắn xoay người muốn rời đi, Bạch Đồ nhìn ra gì đó, cố ý ở phía sau gọi hắn lại: "Sư huynh, không cần đợi nữa? Bùi Nhiễm đã sắp tới rồi."
Tuân Dịch nhìn y: "Ngươi biết lâu rồi?"
Bạch Đồ gật đầu: "Ta đã cảm nhận được hắn từ khi hắn chưa vào núi."
"Thế sao đệ không nói sớm?"
Bạch Đồ chống cằm, không nhanh không chậm nói: "Nhưng không phải sư huynh nói là không trốn ai sao?"
Sắc mặt Tuân Dịch nhất thời trở nên vô cùng đặc sắc, hắn nói không nên lời hồi lâu, rồi tức giận nói: "Lúc đệ tu Vô tình đạo vẫn tốt hơn."
Tuân Dịch nói xong, triệu hồi pháp khí rồi rời đi.
Chân trước hắn vừa đi, một luồng kiếm ảnh lập tức đáp xuống đình viện.
Bạch Đồ đứng dậy đi ra ngoài, trong sân, Bùi Nhiễm hành lễ với y.
Bùi Nhiễm: "Bái kiến tiên tôn, chủ nhân nhà ta, ngài ấy..."
Bạch Đồ: "Mới đi không lâu, giờ ngươi đuổi theo có lẽ vẫn kịp."
Vẻ bất lực hiện lên trên gương mặt Bùi Nhiễm, hắn khẽ thở đài: "Đa tạ tiên tôn đã cho biết."
Bùi Nhiễm không hề chậm trễ, nhanh chóng rời khỏi đình viện. Bạch Đồ thu hồi ánh mắt, nghĩ tới gì đó, quay đầu muốn trở về phòng.
Khi đi tới trước cửa phòng, y dừng lại, khóe miệng nở một nụ cười nhạt: "Nếu ngươi không ra nữa, ta sẽ nhốt ngươi ở bên ngoài."
Không có động tĩnh.
Bạch Đồ cũng không khách khí, đi vào phòng, dứt khoát đóng cửa.
Vân Dã trốn trong bụi cỏ: "..."
Con sói vô vọng.
Vân Dã chịu đả kích quá lớn.
Giúp sư tôn cản Lôi kiếp, hình tượng của hắn trong lòng sư tôn nên là cao lớn, vĩ đại. Lúc này nên rèn sắt khi còn nóng, ăn nói nhẹ nhàng, dịu dàng, lo gì không thể ôm được mỹ nhân về.
Nhưng người tính không bằng trời tính, không ngờ Lôi kiếp lại tặng cho hắn một món quà lớn như vậy.
Vân Dã vốn vô cùng hài lòng về nguyên hình của mình, tứ chi to lớn, mạnh khỏe hữu lực, bộ lông xám bạc đẹp đẽ uy nghiêm, hắn cũng là con sói có dáng vẻ đẹp nhất nhì trong bầy sói, nhưng bây giờ...
Vân Dã quay đầu lại liếc nhìn tấm lưng trần của mình, chỉ cảm thấy lạnh từ lưng đến tim.
Một con sói trụi lông, đã mất đi tôn nghiêm của loài sói.
Cửa phòng đóng chặt, hoàn toàn không có dấu hiệu mở ra lần nữa.
Vân Dã ủ rũ đi ra khỏi bụi cỏ, hắn đi tới cửa, dùng chân trước cào cửa: "Ngao..." Sư tôn...
Cửa phòng tự động mở ra.
Vân Dã không vội vàng đi vào, chỉ thò đầu nhìn vào trong phòng.
Bạch Đồ ngồi bên giường, trong tay cầm một chiếc áo choàng dày bằng lông tơ, tay phải cầm kim chỉ khâu vá linh hoạt lên áo choàng, bên chân còn có mấy mảnh vải vụn.
Vân Dã đi qua: "Ngao ngao ngao?" Sư tôn đang làm gì vậy?
Bạch Đồ liếc mắt nhìn hắn, thanh âm ấm áp nói: "Chờ một lát."
Vân Dã không nói gì nữa, nằm bên chân Bạch Đồ đợi. Cây kim trong tay Bạch Đồ lướt nhanh, rất nhanh đã may xong áo choàng.
Y giũ áo choàng ra, giơ lên trước mặt Vân Dã, so với thân hình hắn.
Chiếc áo choàng được y cắt theo kích thước vừa vặn, hai đầu trên dưới được khâu đơn giản, kích thước vừa phải để vừa với Vân Dã.
Vân Dã: "Ngao?" ...Cho con sao?
Bạch Đồ nói: "Ừ, ngươi mặc cái này trước đi, chờ lông mọc dài là được."
Động vật sử dụng bộ lông của chúng để tránh rét, mặc quần áo không chỉ có thể ngăn phần lông bị mất đi, cũng có thể chống rét, mà còn có thể khiến hắn không tự ti nữa.
Một công nhiều việc.
Hai mắt Vân Dã lập tức lấy lại tinh thần như trước, chân trước của hắn đứng lên, nắm lấy cánh tay Bạch Đồ, mạnh dạn chồm tới liếm mặt y.
Lưỡi của sói con có chút gai ngược, tê tê, còn hơi ngứa.
Tai Bạch Đồ nóng lên, nghiêng đầu né tránh, nhẹ giọng dạy dỗ: "Ngươi có mặc hay không? Ngươi không mặc thì ta lấy lại."
"Ngao ngao ngao ô~" Mặc, con mặc liền.
Bạch Đồ giúp Vân Dã mặc chiếc áo choàng nhỏ vừa may, tiện tay xoa đầu hắn.
Lông sói không mềm, sờ vào vô cùng dai, nhưng lại không cảm thấy bị đâm, xúc cảm tốt đến mức không thể tin được.
Bạch Đồ lần đầu sờ sói thấy rất mới lạ, không nhịn được nên sờ nhiều chút.
Sau khi che chỗ lông trụi kia, Vân Dã cuối cùng cũng khôi phục được một chút dáng vẻ uy nghiêm. Bạch Đồ không phân được thế nào là đẹp trong bầy sói, nhưng y cảm thấy con sói trước mặt uy phong đẹp trai hơn tất cả con sói y từng thấy.
Vân Dã là nửa ma nửa yêu, sinh ra trong hình dạng con người, sau này hắn từ Ma vực lưu lạc nhân gian. Tu vi hắn bị phong bế, nên phải sống trong hình dạng của một con sói, cho nên hắn khác Bạch Đồ, càng quen hơn với hình dáng con người. Sau khi Bạch Đồ nhận hắn làm đồ đệ, hắn rất ít khi biến trở về nguyên hình trước mặt Bạch Đồ.
Vân Dã thoải mái khò khè mấy tiếng, chủ động dụi đầu vào lòng bàn tay Bạch Đồ, thúc giục hắn tiếp tục sờ mình.
Bạch Đồ nghe lời xoa đầu hắn, lại sờ cằm, rồi nghĩ đến gì đó, lại hỏi: "Ngươi bị đánh về nguyên hình, vậy Ma vực phải làm sao?"
Vân Dã lắc đầu ý bảo hắn không cần lo lắng, "Ngao ngao ô ô." Giải thích hồi lâu, đại khái nói là hắn đã truyền tin cho hai hộ pháp, bảo họ thay hắn trông coi Ma vực, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì cũng sẽ phái người đi tìm bọn họ.
Bạch Đồ hiểu ý, gật đầu: "Như vậy cũng tốt. Nhưng tình hình Ma vực giờ đây bất ổn, ngươi không thể lơ là việc luyện công trong khoảng thời gian này, sớm ngày khôi phục tu vi, sớm ngày trở về."
Tai sói của Vân Dã cụp xuống, buồn bã ỉu xìu kêu "Ngao", dáng vẻ vô cùng không vui.
Hiếm được có thể có thế giới hai người, chỉ biết đốc thúc hắn luyện công.
Bạch Đồ xoa hai tai sói kia, trong lòng y mềm xèo đến không nói nên lời.
Trên đời này còn có ai sẽ đối xử tốt với y như tên ngốc này chứ?
Bảy bảy bốn mươi chín đạo thiên lôi, dù hắn đang ở thời kỳ hưng vượng cũng không chắc chịu đựng nổi.
Vậy phải đau biết bao nhiêu?
Như thể nhận thấy sự thay đổi cảm xúc của Bạch Đồ, chân trước của Vân Dã chợt dùng sức đẩy Bạch Đồ một cái.
Bạch Đồ không phòng bị, liền bị hắn đẩy xuống giường mềm mại.
Sau đó, bóng xám lập tức phủ lên.
Vân Dã đè vào cánh tay Bạch Đồ, cẩn thận không chạm vào bụng y, vùi đầu vào giữa cổ y, cọ tới cọ lui mấy lần, thỉnh thoảng lại vươn đầu lưỡi ra liếm, trong miệng kêu "Ô ô" để làm nũng.
Nếu hắn biến thành hình người, Vân Dã dám quấy y thế này, nhất định bị y tát, nhưng hiện tại hắn đã trở về nguyên hình, hành động này lại giống như một con chó lớn đang bám người, khiến Bạch Đồ không tức giận được.
Bạch Đồ bị quấy đến không ổn, vươn tay chống vào ngực sói con, nói: "Ngươi là chó con à, dính người như thế?"
Vân Dã dừng động tác, cúi đầu bình tĩnh nhìn y.
Bạch Đồ kinh ngạc nghĩ có phải mình nói sai không, bản tính của tộc sói vốn cao ngạo, nên không thích bị người nói là chó.
Y đang muốn mở miệng, bỗng nhiên nghe Vân Dã nhẹ nhàng nức nở một tiếng.
Bạch Đồ ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng Vân Dã lại nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt long lanh như ngây thơ mà chớp chớp.
"... Gâu?"
Tác giả có lời muốn nói:
Vân Dã: Để liếm được sư tôn, làm chó thì làm chó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro