Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Báo động cos đồ nữ

Chương 13: Báo động cos đồ nữ

Chuyển ngữ: Be den
Chỉnh sửa: Múp

Sáng sớm hôm sau, chưởng môn Thiên Diễn tông Lăng Vi Quân đi vào đỉnh Lạc Hà, cách làn nước đã trông thấy thân ảnh màu trắng kia ngồi pha trà trong đình nghỉ mát ở giữa hồ.

Lăng Vi Quân xuyên qua hành lang trên mặt hồ, đi vào trong đình nghỉ mát.

Trên bàn đá bày hai cái chén không, Lăng Vi Quân chẳng suy nghĩ nhiều, ngồi xuống phía bên kia bàn đá.

Lăng Vi Quân: "Hôm nay Tiên tôn có nhã hứng."

Bạch Đồ giương mắt nhìn Lăng Vi Quân, hơi hé miệng, tốt bụng nuốt câu "Cái chén này chuẩn bị cho Vân Dã đấy" xuống.

Bạch Đồ hỏi: "Có chuyện gì?"

Lăng Vi Quân lấy ra một cây sáo ngọc từ trong ngực, đưa cho Bạch Đồ: "Ta đã kiểm tra ma khí hôm qua Vân Dã trình lên, còn cả hai người sử dụng ma khí kia nữa, cũng đã phái người thẩm vấn rồi. Chỉ là..."

Nước trà trong ấm dần sôi, Bạch Đồ bình tĩnh nhìn Lăng Vi Quân, chờ đợi kết luận của vị chưởng môn này.

Lăng Vi Quân lại nói: "Tạm thời vẫn không cách nào xác định lai lịch của vật này, nhưng có thể đoán được rằng, nó hẳn phải có quan hệ với Ma Uyên."

Tay Bạch Đồ khựng một cái, rất nhanh khôi phục trấn định. Y nhấc ấm trà lên, rót chút trà vào hai cái chén không: "Khẳng định là đến từ Ma Uyên sao?"

"Chúng ta kiểm tra qua, quả thật đã nhận thấy được một làn hơi thở của Ma Vực trong sáo ngọc. Có điều, Ma Vực biến mất khỏi thế gian đã lâu, muốn nói về bất cứ bằng chứng chính xác nào, e rằng chẳng thể tìm ra trong chốc lát."

Lăng Vi Quân cười cười, "Năm đó là tiên tôn một mình dẹp yên Ma Uyên, so với chúng ta, ngài phải là người hiểu rõ nhất chứ."

Bạch Đồ trầm mặc.

Y cúi đầu nhìn cây sáo ngọc kia, thất thần trong nháy mắt.

Ma Uyên, chính là nơi Vân Dã rơi xuống sau khi hắc hóa, nơi nương thân cuối cùng của hắn.

Trong quyển tiểu thuyết này, bản thể của Vân Dã vốn là nửa ma nửa tiên, nửa người nửa yêu, mà cha hắn, còn là Ma Quân đời trước của Ma Uyên. Trong tiểu thuyết, việc Vân Dã hắc hóa được cho là do sức mạnh Ma tộc trong người hắn thức tỉnh, nhưng Bạch Đồ từng trải qua kiếp trước lại nói với hắn, tất cả điều đó, thật ra đều là âm mưu của người Ma Uyên.

Từ sau khi Ma Quân đời trước qua đời, Ma Uyên khó có thể vãn hồi xu hướng suy tàn, bèn phái người ra ngoài tìm kiếm con cháu của Ma Quân. Bọn họ tìm được Vân Dã, thức tỉnh sức mạnh Ma tộc của hắn, khiến hắn không cách nào sống yên ở chính đạo, chỉ có thể lưu lạc đến Ma Uyên.

Vì vậy ở kiếp này, từ hơn mười năm trước, Bạch Đồ đã khiến Ma Uyên hoàn toàn biến mất trên đời này. Nhưng tại sao, đồ vật của Ma Uyên lại xuất hiện vào lúc này?

"Tiên tôn?"

Lăng Vi Quân gọi Bạch Đồ hồi thần lại, y lắc đầu, lại hỏi: "Chưởng môn có tính toán gì?"

"Chuyện này..." Lăng Vi Quân do dự một lát, vô thức nhấp một ngụm trà, "Giao việc này cho đệ tử trẻ tuổi, ta thật sự không an tâm cho lắm. Nhưng Thiên Diễn tông lại vừa chiêu nạp một đám đệ tử mới, hiện giờ sự vụ chính hết sức bận rộn, sợ rằng không có nhiều tinh lực để đi điều tra việc này. Không biết... không biết tiên tôn nguyện ý hay không...?"

Bạch Đồ hiểu ý của Lăng Vi Quân.

Chuyện này cho dù Lăng Vi Quân không mở miệng, y cũng muốn tự mình điều tra rõ ràng mới có thể yên tâm.

Bạch Đồ đang muốn trả lời, một thanh âm đột nhiên truyền tới từ đằng sau: "Không được."

Vân Dã nhanh chóng xuyên qua hành lang, bước đến bên cạnh Bạch Đồ.

Lăng Vi Quân nhăn mày: "Trưởng bối nói chuyện, đến lượt ngươi xen mồm sao?"

Vân Dã không để ý tới lời của chưởng lão này, chỉ nói: "Gần đây thân thể của sư tôn ta không khỏe, không thể lại mệt nhọc."

Lăng Vi Quân sửng sốt: "Thân thể tiên tôn làm sao vậy, có cần gọi trưởng lão Ngưng Đan đến xem không?"

"Không sao cả, chỉ là lúc trước hao tổn chút tu vi mà thôi." Bạch Đồ nói, "Vân Dã, việc này không liên quan đến ngươi, ngươi lui ra trước đi."

"Nhưng mà..."

Bạch Đồ: "Nghe lời."

Vân Dã không tình nguyện vâng một tiếng, đi đến bên cạnh đình nghỉ mát, hai tay khoanh lại, dựa lưng vào cột đá, vẫn còn tỏ ra bực dọc.

Bạch Đồ bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Việc này ta sẽ nghĩ cách điều tra rõ ràng, chưởng môn không cần lo lắng."

Thấy Bạch Đồ cuối cùng cũng lên tiếng, Lăng Vi Quân yên tâm: "Như thế thì tốt. Vậy ta giao cho tiên tôn bảo quản vật này, còn hai tên đệ tử mang theo sáo ngọc này hiện giờ đang nhốt trong Giới Luật các, cũng cùng giao cho ngài xử lý."

"Được."

Lăng Vi Quân rời đi, Bạch Đồ đưa mắt nhìn Vân Dã dựa vào cột đá hờn dỗi, rót trà một lần nữa: "Nói muốn uống trà chính tay ta pha, bây giờ lại không muốn uống nữa sao?"

"Đương nhiên muốn." Vân Dã đi lên phía trước, ngồi xuống bên cạnh Bạch Đồ.

Bạch Đồ đưa chén trà cho hắn, Vân Dã đưa tay tiếp nhận, ngón tay có ý vô tình xẹt qua mu bàn tay lạnh như băng của Bạch Đồ: "Sư tôn thật sự muốn đi sao?"

"Tất nhiên." Bạch Đồ thu tay lại, nhẹ giọng nói, "Việc liên quan đến Ma Uyên, ta không thể xem nhẹ được."

Vẻ mặt Vân Dã u ám: "Sư tôn... thật sự chán ghét Ma Uyên đến vậy sao?"

Bạch Đồ giương mắt nhìn hắn: "Chính Ma không thể cùng tồn tại."

... Huống chi, không giải quyết được sự tình Ma Uyên, nhóc sói con này vẫn sẽ bị bắt tới Ma Uyên.

Y cũng không muốn thất bại lần nữa.

"Con hiểu rồi." Vân Dã nói, "Sư tôn, để con đi cùng người."

Bạch Đồ nhíu mày: "Ngươi không ngoan ngoãn ở lại trên núi luyện công, chạy khắp nơi làm gì?"

"Chẳng phải con đang lo lắng cho thân thể của sư tôn hay sao?" Vân Dã rủ mắt, nhẹ nhàng nói, "Sư tôn cho con đi đi mà. Con đến Thiên Diễn tông lâu như thế, còn chưa từng xuống núi đâu."

Bạch Đồ không chịu nổi dáng vẻ đáng thương này của hắn nhất, nhưng hiện tại có thể nói Vân Dã luôn ngoan ngoãn vâng lời mình, mỗi khi có yêu cầu gì lại lập tức bày ra bộ dạng này, làm cho Bạch Đồ không nỡ cự tuyệt.

Y cân nhắc một hồi, nói: "Có thể mang ngươi theo, nhưng mọi việc đều phải nghe lời ta, không được tự ý làm bậy, biết chưa?"

"Dạ, đều nghe theo sư tôn."

Hai ngày sau, hai thầy trò dẫn theo hai huynh đệ kia xuống núi.

Theo lời hai người này, bọn họ vốn tu hành trong một đạo quán ở một tòa thành nhỏ. Lần nọ ngẫu nhiên đi trừ tà ám trong phủ tri huyện đại nhân trong thành, họ quen được một vị thuật sĩ tha phương đang ở nhờ trong phủ.

Khi đó Thiên Diễn tông vừa chính thức thông báo tin tức Chiêu Hoa tiên quân sắp sửa thu nạp đồ đệ, hai huynh đệ này ngưỡng mộ Chiêu Hoa tiên quân đã lâu, thuật sĩ kia lập tức tặng sáo ngọc cho hai người, còn đưa ra chủ ý này cho bọn họ.

Không đến nửa ngày, đoàn người đã đến tòa Cẩm Thành cách Thiên Diễn tông hơn trăm dặm.

Thành trấn này không tính là lớn, nhưng rất tấp nập, trên phố người đi đường rất đông, vô cùng náo nhiệt. Đoàn người ăn mặc thành thương nhân bình thường, dừng chân tại gian khách điếm lớn nhất trong thành.

Hai huynh đệ kia bị Vân Dã phái đi điều tra tin tức, Bạch Đồ thì bị hắn đè xuống bắt phải nghỉ ngơi trong phòng ngủ của khách điếm.

Bạch Đồ thử nói lý với hắn: "Ta thật sự không sao..."

"Không được." Vân Dã ấn Bạch Đồ xuống giường, giọng điệu hiếm khi cứng rắn, "Sư tôn nôn quá nhiều lần, sắc mặt cũng không tốt, không thể khinh thường."

Bạch Đồ xụ mặt: "Trước đó ngươi đã hứa sẽ nghe lời ta."

Vân Dã rót cho y cốc nước, dịu giọng dỗ dành: "Việc khác đều có thể nghe lời sư tôn, chỉ riêng chuyện này người phải nghe lời con. Thân thể quan trọng hơn, sư tôn đừng cậy mạnh."

Bạch Đồ không lay chuyển được hắn, chỉ có thể vịn tay Vân Dã uống hai ngụm nước ấm, lại bị hắn đè lên giường ngoan ngoãn nằm xuống. Nhìn Vân Dã một tấc không rời canh ở bên giường, đáy lòng Bạch Đồ buồn bực một trận.

Rốt cuộc ai mới là sư tôn hả?!

Rõ ràng là một con sói con, mở khóa thuộc tính mẹ già hồi nào vậy?

Qua một lúc, Vân Dã ngồi xuống cạnh giường, hỏi: "Sư tôn cảm thấy, thuật sĩ tha phương kia thật sự có quan hệ với Ma Uyên chứ?"

Bạch Đồ suy tư một lát: "Bây giờ vẫn chưa thể nói rõ, nhưng nếu trong tay hắn có đồ vật của Ma Uyên, hẳn phải có liên quan đến Ma Uyên."

"Nhưng chẳng phải Ma Uyên đã bị sư tôn hủy từ hơn mười năm trước rồi sao?"

Bạch Đồ mím môi, không trả lời.

Vân Dã mơ hồ ý thức được điều gì đó, thấp giọng hỏi: "Sư tôn, Ma Uyên rốt cuộc..."

Lời hắn còn chưa nói xong, có người ở ngoài gõ vang cửa phòng.

Vân Dã: "Vào đi."

Là hai vị sư huynh ra ngoài tra xét tin tức.

Vừa vào cửa, Doãn Thiếu Dương lập tức đi đến bên giường, quan tâm hỏi: "Thân thể tiên tôn đã khỏe hơn chưa?"

Người này diễu võ dương oai khi ở trong bí cảnh, kiêu ngạo vô cùng. Mãi đến sau hai ngày tiếp xúc này, Bạch Đồ mới phát hiện, người này trăm phần trăm là một fan não tàn của y.

Lúc trước khi bị giam ở Thiên Diễn tông, người này rất không tình nguyện phối hợp điều tra, vừa nghe nói phải xuống núi một chuyến với Chiêu Hoa tiên quân, ngay lập tức vui vẻ đáp ứng.

Dọc đường đi, cũng tìm mọi cách làm thân với Bạch Đồ, Vân Dã tức đến nỗi hận không thể cắn tên này một cái.

Vân Dã thoáng nghiêng nghiêng người, ngăn cản tầm mắt Doãn Thiếu Dương, lạnh lùng nói: "Các ngươi hỏi thăm đến đâu rồi?"

Cảnh Ngạn nói: "Thưa tiên tôn, Vân sư huynh, chúng con đã hỏi thăm rồi, nghe nói gần đây tri huyện đại nhân bệnh nặng quấn thân, không gặp khách lạ."

Bạch Đồ nhíu mày, lại nghe Doãn Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng: "Nào có chuyện không gặp khách lạ, chỉ không gặp chúng con mà thôi. Vừa rồi, con còn nhìn thấy gánh hát đi ra từ bên trong."

Doãn Thiếu Dương ngừng một lát, lại nói: "Tiên tôn không cần lo lắng, chúng con đều biết pháp thuật, sao vài tên gia đinh có thể ngăn cản được, trực tiếp đi vào phủ bắt tri huyện giao người không phải tốt rồi sao?"

"Không được." Bạch Đồ nói, "Nếu như thuật sĩ tha phương kia thật sự có chút đạo hạnh, như thế chỉ càng đánh rắn động cỏ. Mục đích của của chúng ta là tìm ra nguồn gốc của ma khí, cố gắng không làm kinh động đến quá nhiều người."

Vân Dã cúi đầu suy tư một hồi, bỗng nhiên mở miệng: "Ta vẫn có một cách."

Buổi chiều hôm sau, ba người Vân Dã, Doãn Thiếu Dương, Cảnh Ngạn trầm mặc ngồi ở đại sảnh khách điếm, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt trên tầng hai của Bạch Đồ, ngẩn người.

Dường như không chịu nổi không khí khó xử này, người nhỏ tuổi nhất là Cảnh Nhạn cẩn thận mở lời: "Vậy... Vân sư huynh, chúng ta làm như vậy có phải không ổn cho lắm không?"

Vân Dã ho nhẹ một tiếng, thu lại ánh mắt: "Tiên tôn còn chưa nói gì, ngươi lo làm gì chứ?"

"Nhưng, nhưng mà..."

Cảnh Ngạn không nói gì nữa, ba người tiếp tục nhìn ấm trà trước mặt ngẩn người. Không biết qua bao lâu, cửa phòng của Bạch Đồ mở ra, hai vị nữ tử trẻ tuổi bước ra từ bên trong.

Mấy người vội vàng đến nghênh đón.

Hai vị nữ tử che miệng cười: "Đều thu xếp xong rồi, buổi tối chúng ta sẽ yên lặng đợi các vị công tử ở dưới tàng cây tại phía Đông thành."

Vân Dã nói lời cảm ơn, lập tức lên lầu.

Cửa phòng Bạch Đồ khép hờ, Vân Dã gõ cửa, bên trong truyền đến một tiếng "Vào đi."

Trong phòng, Bạch Đồ đưa lưng về phía cửa ngồi trước gương trang điểm, trên người thay một bộ hồng y. Làn váy đỏ rực như lửa buông trên mặt đất, trên hông thắt đai lưng, phác họa ra vòng eo mảnh khảnh.

Nhịp tim đập của Vân Dã nhanh thêm vài phần, hắn đóng cửa đi vào phòng.

Nghe được hắn đi vào, Bạch Đồ quay đầu lại, trong mắt khó có được hiện lên chút lo lắng bất an: "Vân Dã, ta cảm thấy như thế này không ổn."

Trên mặt y mang một tấm khăn đỏ được sửa thành khăn che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt sạch sẽ linh động, trên mặt trang điểm đơn giản, không hề khoa trương, ngược lại làm nổi bật nét đẹp tự nhiên vốn có.

"Không, sư tôn như vậy rất đẹp."

Vân Dã ổn định lại tinh thần, cầm bút son ở trên bàn lên, nâng mặt Bạch Đồ lên, tinh tế điểm tô lên giữa mi tâm y, một đóa hoa điền* đỏ tươi dần thành hình.

*Hình vẽ trang trí trên trán phụ nữ thời xưa.

Bạch Đồ hơi căng thẳng, môi chợt mím nhẹ lại, mi mắt khẽ run lên, như lông vũ lướt qua ngón tay Vân Dã.

Trong lòng Vân Dã khó khống chế được, nổi lên một ngọn lửa đen tối.

Để Bạch Đồ ăn mặc thành dáng vẻ như vậy là chủ ý của Vân Dã.

Mỗi đêm tri huyện đều cho gọi vũ nữ ca cơ đến khiêu vũ góp vui trong phủ, lẫn vào trong đội ngũ vũ nữ, là cách vào phủ nhanh nhất.

Trong đoàn người bọn họ, chỉ có Bạch Đồ và Cảnh Ngạn thân hình hơi thấp, nhưng tu vi của Cảnh Ngạn quá thấp, không thể một mình đi trước.

Nói đi nói lại, chỉ có Chiêu Hoa tiên quân là phù hợp nhất.

Đủ lý do đủ căn cứ, không thể phản bác.

Vân Dã đưa ra ý tưởng này vốn cũng mang theo chút tư tâm của bản thân, nhưng cùng với việc ngọn lửa đen tối trong lòng càng đốt càng mãnh liệt, thậm chí ngăn không nổi nó truyền xuống dưới, hắn mới ý thức được...

... Hình như hắn đang tự mình chuốc lấy cực khổ mất rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Bạch Đồ: Ta cảm thấy hình như mình đang bị dắt mũi.

Vân Dã: Không có, không thể nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro