Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 04: Sói con không bắt được thỏ thì không phải đồ đệ tốt

Chương 04: Sói con không bắt được thỏ thì không phải đồ đệ tốt

Chuyển ngữ: Tủ
Chỉnh sửa: Múp

"Sư tôn!"

Bạch Đồ đang muốn mở xấp giấy Tuyên Thành thì bất ngờ bị Vân Dã nắm lấy cổ tay.

Nhiệt độ nóng hổi trong lòng bàn tay của hắn xuyên thấu qua da thịt truyền tới cổ tay y, khiến cả người y nóng ran. Bạch Đồ suýt nữa nhảy dựng lên giống như thỏ con bị hù sợ. Tay y buông lỏng làm xấp giấy Tuyên Thành bay lả tả rơi đầy đất.

Chưa kịp nói gì, Vân Dã đã nhanh tay lẹ mắt thi triển chú pháp khiến cho xấp giấy đang rơi xuống bay trở về trong tay hắn.

Bạch Đồ xấu hổ muốn đập đầu.

Dù đã xem như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng y lại không thể khống chế được bản năng của cơ thể. Y không thể không thừa nhận, dù có tự kỷ ám thị cỡ nào thì chuyện xảy ra tối hôm qua đều đã để lại cho y một bóng ma tâm lý không nhỏ.

Không, cái đấy không thể gọi là "bóng ma tâm lý không nhỏ".

Vân Dã không chạm vào y thì còn đỡ, chỉ cần hắn đụng một cái, y lại nhớ đến cảm xúc da thịt điên cuồng tối hôm qua. Tim của Bạch Đồ đập dồn dập làm y cảm thấy khó thở.

May là Vân Dã hình như cũng không phát hiện ra sự bất thường của y.

Sói con giấu xấp giấy sau lưng, nhích về phía Bạch Đồ, mềm giọng nũng nịu: "Sư tôn, con viết không được tốt, không dám cho người xem. Sau này con viết xong, con sẽ đưa cho người xem được không?"

Vân Dã dựa sát đến khiến Bạch Đồ lại cảm thấy khó thở. Y nuốt nước bọt, âm thầm nhích người về sau: "... Cũng được."

"Sư tôn tốt quá."

Vân Dã cười cong mắt, ngoan ngoãn ngồi xuống bàn bên cạnh, không nói thêm nữa. Bạch Đồ nhẹ nhàng thở ra, tâm tình nặng nề ngồi ăn tối cùng Vân Dã.

Thời gian từ giờ đến lúc diễn ra thí luyện của đệ tử nhập môn chỉ còn hơn nửa tháng. Kẻ trước giờ luyện công sương sương cho có như Vân Dã cũng bắt đầu luyện kiếm ngày đêm dưới sự chỉ đạo của Bạch Đồ nhằm chuẩn bị thật tốt trước khi tiến vào bí cảnh. Tu vi của Vân Dã còn hạn chế, nhưng thân pháp của hắn lại đứng nhất nhì ở Thiên Diễn Tông, ai cũng có thể thấy được tiến bộ của hắn.

Trên thực tế, chỉ với thân pháp hiện tại của Vân Dã, cho dù Bạch Đồ không cùng vào bí cảnh, thì hắn cũng có thể an toàn đi ra.

Nhưng nói cho cùng, Bạch Đồ vẫn không yên lòng.

Vì vậy, hai ba ngày trước khi đại điển thí luyện diễn ra, Bạch Đồ ngự kiếm bay ra khỏi đỉnh Lạc Hà.

Cách ngàn dặm về phía nam bên ngoài núi Thanh Vân có một sơn cốc u tĩnh. Trong cốc, ba mặt núi vây quanh, tán cây lớn che khuất cả bầu trời, sương mù dày đặc.

Một luồng kiếm quang trong suốt hạ xuống trước sơn cốc, Bạch Đồ bước ra từ trong kiếm quang, nhịn không nổi ngáp một cái.

Những ngày qua y luôn cảm thấy tinh thần không được tốt.

Giống như hôm nay, mới ngự không chưa đến hai canh giờ, y đã thấy hơi buồn ngủ.

Có lẽ là do trước kia hao tổn quá nhiều tu vi, bây giờ chưa có cơ duyên khôi phục lại. Bạch Đồ vừa nghĩ vừa đi vào trong cốc. Vừa đến trước sơn cốc, y đã trông thấy một nam tử thân hình cao gầy từ xa tiến tới đón.

Nam tử tuấn lãng, ngũ quan sắc sảo, mang theo chút sắc thái dị vực, khí chất trầm tĩnh ưu nhã, lại có kiếm ý lạnh băng quanh người. Hắn cúi chào Bạch Đồ: "Kính chào Chiêu Hoa Tiên Quân, chủ nhân nhà ta đợi ngài đã lâu, mời ngài đi theo ta."

"Đa tạ."

Nam tử dẫn Bạch Đồ đi qua cầu dây leo vào cốc, cảnh tượng xung quanh lập tức thay đổi.

Sương mù dày đặc bao phủ sơn cốc giống như bị gió thổi bay, mây mù tan đi hiện ra bóng dáng của một tòa cung điện nguy nga bằng ngọc thạch được gọt giũa.

Nam tử dẫn Bạch Đồ tới trước cửa điện: "Tiên Tôn mời vào."

Bạch Đồ cảm ơn hắn, vừa định gõ thì bỗng nhiên cửa điện tự động mở ra, hàn ý từ bên trong thoát ra.

Bạch Đồ túm chặt quần áo lại, thong dong đi vào.

Trong phòng tối tăm, trên mặt tường có ánh lửa yếu ớt nhảy lên, chiếu rọi những giá trưng bày hai bên. Phía trên những giá trưng bày là các loại pháp khí rực rỡ muôn màu để lộn xộn, thậm chí trên mặt đất cũng có không ít pháp khí, đan dược.

Ngửi thấy mùi rượu nồng đậm, Bạch Đồ nhíu nhíu mày, một thanh âm lười biếng vang lên: "Cuối cùng cũng nhớ đến thăm ta rồi à?"

Thanh âm truyền ra từ phía đại điện, phía sau màn che dày nặng hiện lên một bóng người mơ hồ.

Bạch Đồ nhẹ giọng: "Sư huynh, đã lâu không gặp."

Y vừa lên tiếng gọi sư huynh, bóng người sau màn che lập tức đứng lên, xốc màn bước ra.

Đó là một nam tử trẻ tuổi, mặt mày tuấn tú. Nam tử mặc đạo bào màu đen buộc tùy ý, bên hông cài một bầu rượu linh lung, phong lưu tuấn dật, lôi thôi lếch thếch, không nhìn ra điểm nào của một người tu chân.

Người này chính là sư huynh duy nhất của Chiêu Hoa Tiên Quân, cùng bái sư học đạo ở Côn Luân, Thanh Huy Tiên Quân, Tuân Dịch.

Tuân Dịch bước đến trước mặt Bạch Đồ, thân thể có hơi men nghiêng ngả về phía trước, lại nhíu mày: "Sao sắc mặt đệ lại như thế này?"

Bạch Đồ không giải thích: "Không có gì."

Tuân Dịch nghi ngờ nheo mắt lại, không nhiều lời, hỏi: "Nói đi, tìm ta có chuyện gì? Lại vì tên đồ đệ kia của đệ đấy à?"

Bạch Đồ: "Hai ngày sau bí cảnh Thái Sơ của Thiên Diễn Tông mở ra, đệ thay Vân Dã đến tìm chút vật hộ thân."

Tuân Dịch quăng cho y ánh mắt "Ta biết ngay mà", tùy ý đá văng một bình đan dược ở bên chân: "Chỗ của đệ muốn gì mà chẳng có, việc gì cứ phải đến Vô Nhai cốc của ta?"

Bạch Đồ nói: "Nói về ngưng đan luyện dược, chỉ có tài nghệ của sư huynh là cao siêu nhất."

Tuân Dịch trầm ngâm một lát, nghiêng đầu cười nói: "Có việc thì sư huynh, không việc thì là người dưng à?"

"Sư huynh à..."

"Được rồi, sư huynh trêu đệ thôi." Tuân Dịch gõ nhẹ một cái lên trán Bạch Đồ, "Chiêu Hoa à Chiêu Hoa, từ sau khi đệ phi thăng, đệ càng ngày càng không đáng yêu."

Khi còn trẻ, tính cách của Chiêu Hoa Tiên Quân vốn không phải như vậy.

Khi Chiêu Hoa Tiên Quân vẫn chỉ là một con thỏ trắng vừa hóa hình thành người, Tuân Dịch đã mang y về Côn Luân, bái Côn Luân Tiên Quân làm thầy. Chiêu Hoa Tiên Quân tu hành khắc khổ, gần đến lúc phi thăng thì lại chậm chạp không có cách nào đột phá.

Cuối cùng, Chiêu Hoa Tiên Quân tuyệt tình tuyệt vọng, chuyển sang tu Vô Tình đạo, trăm năm sau cuối cùng cũng được phi thăng.

Nhưng cũng vì vậy mà tính tình của y lại thay đổi thành như bây giờ, thanh lãnh vô tình.

Bạch Đồ không muốn thảo luận chuyện này với sư huynh y, nói: "Sư huynh, đệ..."

"Biết rồi." Tuân Dịch ngắt lời y, lung lay cầm bầu rượu ở trên bàn, nhìn Bạch Đồ cười, "Không phải là đan dược ức chế yêu lực, tăng trưởng tu vi à, sư huynh sẽ cho đệ."

Hắn vừa nói xong, bỗng trong điện nổi lên một cơn gió, một cái túi gấm bay vào trong tay hắn. Tuân Dịch cầm túi gấm chui vào trong giá trưng bày bên, trong điện vang lên tiếng nói rầm rì của hắn: "Cái này được... Cái này cũng được... Cái này, cái này không đúng, à ở đây..."

Thanh âm bình lọ chạm vào nhau loảng xoảng trên giá trưng bày khiến cho Bạch Đồ kinh hãi, nghe như Tuân Dịch vừa bất cẩn đụng nát cái gì.

Bạch Đồ bước lên dìu hắn: "Sư huynh, huynh uống say rồi à?"

"Không có, uống có từng đấy làm sao say được." Tuân Dịch khoát khoát tay, buộc chặt túi gấm, đưa cho Bạch Đồ.

Bạch Đồ nhận lấy cất kỹ: "Đa tạ sư huynh."

"Được rồi, khách sáo với sư huynh làm gì." Tuân Dịch xoa nhẹ đầu Bạch Đồ, lại nói, "Huynh bảo này, sắc mặt của đệ không ổn lắm, có cần sư huynh bắt mạch cho đệ không?"

Bạch Đồ lắc đầu: "Thật sự không có chuyện gì, chắc là lúc trước không cẩn thận tổn hao chút tu vi, điều dưỡng qua một thời gian sẽ ổn thôi."

Mùi rượu trong phòng khiến Bạch Đồ khó thở, y không ở lâu, nhanh chóng tạm biệt Tuân Dịch, bước ra cửa điện. Nam tử lúc nãy dẫn Bạch Đồ vào trong cốc vẫn còn đứng chờ bên ngoài cửa điện, đang muốn tiễn Bạch Đồ ra khỏi cốc, lại nghe tiếng của Tuân Dịch từ trong điện truyền ra: "Bùi Nhiễm, cầm vò rượu đến cho ta!"

Giữa mày Bùi Nhiễm lộ ra vài phần bất đắc dĩ, Bạch Đồ vội nói: "Không sao, tự ta đi được rồi."

"Xin thứ lỗi." Bùi Nhiễm cúi chào Bạch Đồ, quay đầu đi lấy rượu giúp Tuân Dịch.

Khi Bạch Đồ trở lại đỉnh Lạc Hà thì đêm đã tối đen.

Có lẽ do hôm nay y đi đường khá lâu, Bạch Đồ ngồi trong phòng một lát, vẫn cảm thấy không thoải mái. Y nhíu nhíu mày, đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ. Vân Dã mấy ngày nay đều luyện kiếm ở sau núi, thường về trễ, lúc này trên đỉnh Lạc Hà không có một ai.

Một giây sau, quần áo trên người Bạch Đồ rơi xuống, một bé thỏ trắng nằm chổng vó xuất hiện trong đống quần áo, thở dài một hơi thư thái.

Dễ chịu quá.

Dù là tiên hay là yêu, chỉ cần bản thể không phải là người, khi biến thành hình người đều sẽ tiêu hao linh lực, làm gì dễ chịu như nguyên hình. Cho nên mặc dù trước khi xuyên thư Bạch Đồ là người, nhưng từ khi trở thành thỏ tiên ở đây, y đã dần dần thích cảm giác biến trở về nguyên hình.

Thỏ trắng nhỏ lăn vài vòng trong đống quần áo, nhỏm dậy, chân sau đạp một cái nhảy từ cửa sổ ra khỏi phòng, không quay đầu lại mà chạy thẳng tới rừng trúc rồi rất nhanh biến mất ở trong màn đêm.

Sâu trong rừng trúc, thỏ con trăng trắng lông xù mềm mại đang dựa nửa người vào trong bụi cỏ, đuôi nhỏ rung nhè nhẹ, trong chốc lát đẩy một cái rổ nhỏ bện từ cây mây từ trong bụi cỏ ra ngoài.

Bên trong rổ là các loại cây cỏ rau quả được xếp ngay ngắn thứ tự, trái cây có mùi thơm ngát, cây cỏ tươi non, khiến cho người thèm ăn nhỏ dãi.

Thỏ trắng nhỏ nhảy đến bên rổ, cái mũi hồng run run, chăm chú hít hà, miệng nho nhỏ ba múi hé mở, ngậm từ trong rổ ra một củ cà rốt non.

Thỏ trắng nhỏ giấu rổ cỏ thật kỹ một lần nữa, rồi mới ngồi dưới đất, hai chân trước be bé ôm lấy củ cà rốt còn to hơn so với mình, vui vẻ gặm.

Chiêu Hoa Tiên Quân đã sớm có thân thể thần tiên, không cần ăn. Nhưng dù đạo pháp có cao thâm đến đâu thì cũng không thể trị hết bệnh ham ăn, Chiêu Hoa Tiên Quân chân chính có lẽ có thể làm được, nhưng Bạch Đồ thì còn lâu.

Ngay cả ăn cũng không được thoải mái thì còn làm Tiên Quân làm gì?

Bé thỏ trắng ăn uống no đủ, vuốt vuốt bụng, nằm ngửa trên đồng cỏ mơ màng buồn ngủ.

Không biết qua bao lâu, cách đó không xa vài tiếng bước chân bỗng truyền đến.

Hai lỗ tai nhỏ của bé thỏ trắng dựng lên, hoảng hốt quay đầu, đúng lúc nhìn thấy một gương mặt quen thuộc. Vân Dã hình như vừa luyện kiếm trở về, lọn tóc hơi thấm ướt, khí tức còn có chút bất ổn.

Hắn trở về từ lúc nào??!

Lông toàn thân của thỏ trắng nhỏ dựng đứng hết lên, không thèm nghĩ ngợi, lủi ngay vào trong bụi cỏ, nhanh như chớp trốn mất tăm, chỉ để lại Vân Dã với khuôn mặt kinh ngạc.

Vân Dã chớp mắt vài cái, trên mặt đầy vẻ mờ mịt.

Vừa rồi hình như hắn nhìn thấy... một con thỏ?

Một con thỏ???

Hai mắt Vân Dã tỏa sáng.

Thanh tu ở Thiên Diễn Tông nhiều năm, hắn giấu đi răng nhọn móng sắc, dần dần tập quen mình là người. Thế nhưng bản tính của loài sói trong máu của hắn thì vẫn còn chưa bị bào mòn, nhất là trong nháy mắt khi vừa nhìn thấy con thỏ kia, bản tính kẻ săn mồi lập tức chiếm lĩnh toàn bộ cơ thể.

Một con thỏ con xuất hiện trước mặt một con sói, nếu để cho nó chạy thoát thì chẳng còn mặt mũi nào cả.

Vân Dã liếm liếm môi, nhanh chóng đuổi theo.

Tác giả có lời muốn nói:

Vân Dã: Đầu thỏ cay, chân thỏ nướng, thịt thỏ kho tàu, ta tới đây.

Bạch Đồ: ... Á á á, ngươi cút đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro