CHƯƠNG 91 - WEIBO TÊ LIỆT
Bữa tối hai người ăn khá nhiều, bánh tuy ngon nhưng hai người cũng chỉ ăn một miếng tượng trưng. Điều mà Cố Yến Thâm tò mò là những món quà xếp thành đống kia của Lộ Văn Tinh gồm những gì.
"Anh có thể mở quà không?"
"Có thể." Lộ Văn Tinh bước đến, "Bắt đầu từ món trên cùng đi."
Cố Yến Thâm mở hộp quà đầu tiên, bên trong là một mô hình xe thể thao Aston Martin....... nhỏ như lòng bàn tay, được chế tác tinh xảo, trên cần gạt nước có gắn một tấm thiệp nhỏ.
_____Năm nay Yến Thâm 3 tuổi rồi! Chúc mừng sinh nhật!
Cố Yến Thâm: "!"
Lúc hắn vừa sinh ra, cha mẹ vẫn còn rất yêu nhau và cực kỳ mong chờ sự chào đời của đứa con này. Cố Yến Thâm không có ký ức về thời điểm một, hai tuổi nhưng hắn đã xem những bức ảnh cũ, sinh nhật tròn 1 tuổi, sinh nhật 2 tuổi, trong ảnh đều chứa đầy tình yêu thương của cha mẹ.
Chỉ là tình yêu đó không chịu nổi sự thử thách của thời gian. Cuối cùng, cuộc hôn nhân của họ đổ vỡ, họ từng yêu nhau sâu đậm nhưng cũng đeo gông xiềng cho tình yêu này, sau khi chia tay, mỗi người lại có cuộc sống của riêng nhau.
Người ta nói việc cha mẹ ly hôn sẽ để lại bóng đen tâm lý cho con cái nhưng Cố Yến Thâm không có vết thương tâm lý gì cả, chỉ là hắn đã không còn kỳ vọng vào tình yêu nữa. Nhưng kể từ khi gặp Lộ Văn Tinh, hắn bắt đầu tin vào tình yêu và mong đợi tình yêu này có thể kéo dài mãi mãi.
Khi cầm món quà thứ hai lên, Cố Yến Thâm đã đoán ra, đây là món quà sinh nhật 4 tuổi của hắn.
____Trò chơi ghép hình thành phố C.
"Lúc 4 tuổi em rất thích chơi ghép hình, cha mẹ đã mua cho em rất nhiều bộ ghép hình nhưng bộ ghép hình này là em tự mình hoàn thành một mình lần đầu tiên." Lộ Văn Tinh dừng lại một chút rồi tiếp tục nói.
"Em không biết Cố lão sư lúc 4 tuổi thích chơi gì nhưng em muốn chia sẻ tuổi thơ lúc 4 tuổi của em với anh."
.........
Món quà sinh nhật 18 tuổi là một bộ vest.
"Năm em tốt nghiệp cấp 3, trường đã phát cho mỗi học sinh một bộ vest. Em thấy nó rất có ý nghĩa, dù em không thể thấy Cố lão sư mặc vest khi 18 tuổi nhưng....."
"Em có thể tưởng tượng ra, chắc chắn là rất cao ráo và đẹp trai. Lại là độ tuổi mới bắt đầu biết yêu, chắc chắn đã có không ít người theo đuổi Cố lão sư."
Cố Yến Thâm tốt nghiệp đại học năm 22 tuổi, đó cũng là một ngày rất đáng nhớ, Lộ Văn Tinh tặng hắn một chiếc đồng hồ.
"Năm nay em cũng vừa tròn 22 tuổi." Lộ Văn Tinh lấy chiếc đồng hồ ra khỏi hộp và đeo cho Cố Yến Thâm, "Đây là mẫu thiết kế của LULU năm ngoái, được đặt tên là Hải Dương."
Mặt đồng hồ là hình ảnh biển xanh đậm và bờ cát vàng với tông màu chuyển sắc lấp lánh.
Lộ Văn Tinh kéo tay áo lên, để lộ chiếc đồng hồ Tinh Không màu xanh đậm trên cổ tay mình, hai chiếc đồng hồ chạm vào nhau. "Vậy có tính là.....hai chúng ta đều đeo đồng hồ đôi ở độ tuổi 22 không?"
Nhìn vào nụ cười rạng rỡ của Lộ Văn Tinh, Cố Yến Thâm không thể kiềm chế, cúi đầu nhẹ nhàng hôn cậu, cẩn thận và dịu dàng.
Lần đầu tiên Cố Yến Thâm cảm thấy mình thật sự may mắn.
May mắn vì hắn thích Lộ Văn Tinh, may mắn vì hắn cũng nhận được tình yêu của Lộ Văn Tinh.
Hắn đã từng nói với Lộ Văn Tinh rằng sau 3 tuổi, hắn không còn tổ chức sinh nhật nữa, Lộ Văn Tinh luôn ghi nhớ điều đó và đặc biệt dành rất nhiều tâm huyết để chuẩn bị mọi thứ.
Câu nói của Lộ Văn Tinh 'Em muốn đón sinh nhật với anh', không chỉ là sinh nhật năm nay của hắn, mà còn là bù đắp cho tất cả những sinh nhật mà hắn đã bỏ lỡ.
"Dù không thể gặp Cố lão sư sớm hơn nhưng em vẫn muốn bù đắp cho anh những món quà sinh nhật của từng năm."
Cố Yến Thâm mở hộp quà cuối cùng______đó cũng là món quà sinh nhật năm nay của hắn.
Một......móc khóa?
Đẹp thì có đẹp, nhưng so với hơn hai mươi món quà trước đó, Cố Yến Thâm nghĩ chắc chắn móc khóa này phải có ý nghĩa gì đó đặc biệt, nhưng dù nghĩ mãi, hắn cũng không thể đoán ra.
"Tại sao lại tặng anh móc khóa?"
Lộ Văn Tinh chớp mắt, "Anh đoán thử xem."
"Cũng không thể là để anh treo vào chìa khóa chứ?"
Lộ Văn Tinh gật đầu, mỉm cười nhẹ, "Chính xác là như vậy."
Cố Yến Thâm có vẻ hơi nghi ngờ, chỉ có thế thôi sao?
"Cố lão sư không tin à? Vậy thì anh nghĩ lý do là gì?"
Cố Yến Thâm: "...... Treo chìa khóa."
Hắn suy nghĩ rất nghiêm túc nhưng không nghĩ ra được lý do gì khác, hắn chỉ nhìn Lộ Văn Tinh với ánh mắt mong đợi.
"Vậy anh viết cho em một bản cam kết đi."
Cố Yến Thâm:?
"Cam kết?"
"Anh không chịu à?" Lộ Văn Tinh nhướng mày.
"Làm sao lại không chịu." Cố Yến Thâm không theo kịp suy nghĩ của Lộ Văn Tinh, cậu nhảy từ chủ đề này sang chủ đề khác quá nhanh. "Em muốn anh viết gì đây?"
Lộ Văn Tinh nhìn xuống, lông mi dày và dài che khuất đôi mắt của cậu, cậu giống như đang suy nghĩ, "Chỉ cần viết, ừm.......cả đời Cố Yến Thâm sẽ đối xử tốt với Lộ Văn Tinh."
"Chỉ có vậy thôi?" Cố Yến Thâm mỉm cười, "Vậy thì hơi thiếu công bằng với Tinh Tinh của anh rồi."
"Anh nói cũng không sai."
Lộ Văn Tinh vòng tay trái ra đằng trước, khuỷu tay phải tựa vào mu bàn tay trái, cậu chống cằm, giả vờ suy nghĩ. "Vậy thêm gì nữa đây?"
"Ví dụ như tài sản cố định chẳng hạn."
Lộ Văn Tinh ngạc nhiên: "Em đã rất giàu rồi, cần tài sản cố định của anh làm gì?"
Cố Yến Thâm: "......."
Lộ Văn Tinh đứng trước mặt Cố Yến Thâm, đôi mắt sáng ngời nhìn hắn như muốn nhìn vào tận đáy lòng của hắn.
"Cố Yến Thâm, nếu sau này anh không còn thích em nữa, em sẽ....."
"Sẽ làm sao?" Cố Yến Thâm hơi tò mò, "Đánh anh một trận? Công khai trên mạng? Lên án anh? Để anh từ đỉnh cao rơi xuống đáy vực?"
Lộ Văn Tinh hừ nhẹ một tiếng, "Em không làm những việc nhàm chán như vậy đâu."
"Vậy em sẽ làm gì?"
"Em sẽ không cần anh nữa. Em đẹp như vậy, lại còn giàu có, em sẽ tìm một người còn yêu em hơn anh, khiến anh tức chết."
Dù biết Lộ Văn Tinh đang đùa nhưng nghe câu này vẫn khiến Cố Yến Thâm cảm thấy lo lắng trong lòng, hắn ôm Lộ Văn Tinh từ phía sau.
"Sẽ không có người nào làm anh rung động như em, anh chỉ yêu mỗi mình em. Nhưng......"
Cuộc hôn nhân thất bại của cha mẹ vẫn khiến Cố Yến Thâm hơi lo sợ, nếu một ngày nào đó Lộ Văn Tinh muốn rời bỏ, hắn có thể làm như cha hắn đã làm, để mẹ hắn tự do không?
"Nhưng gì?"
Cố Yến Thâm cười tươi, "Không có gì, chỉ là rất muốn hôn em thôi."
Lộ Văn Tinh quay lại và hôn lên môi Cố Yến Thâm, đầu lưỡi nhẹ nhàng miêu tả môi hắn, chỉ chạm nhẹ liền dừng lại.
Cố Yến Thâm muốn làm nụ hôn này sâu hơn nhưng Lộ Văn Tinh đã nghiêng đầu tránh đi.
"Em muốn về sao?"
"Cố Yến Thâm, anh không có trái tim. Mới nhận quà của em xong đã muốn đuổi em về rồi."
Cố Yến Thâm: "......Ý của anh không phải vậy."
"Vậy ý của anh là gì?"
Cố Yến Thâm ngẩn ra một lúc mới buột miệng trả lời.
"Sáng nay không phải em nói anh của em bảo em về sớm à?"
"Anh ấy nói nhưng em không đồng ý."
Cố Yến Thâm: "Có lẽ anh ấy sẽ...."
"Anh sợ anh của em như vậy à?"
"......" Cố Yến Thâm ngớ ra rồi đáp lại. "Không phải."
"Anh không hỏi em về móc khóa sao?"
Lộ Văn Tinh chớp mắt, đôi mắt sáng như sao phản chiếu hình ảnh của Cố Yến Thâm, cậu thường xuyên thay đổi chủ đề, Cố Yến Thâm đã bắt đầu thích ứng được.
"Anh hỏi thì em có nói không?"
"Vậy còn phải xem anh hỏi thế nào."
Hai mắt Cố Yến Thâm sáng lên, ngay lập tức hiểu ra.
"Bảo bối Tinh Tinh, anh muốn biết lý do tại sao em lại tặng anh móc khóa, em có thể nói cho anh biết không?"
Lộ Văn Tinh mỉm cười, "Nếu anh hôn em một cái thì em sẽ nói cho anh biết."
Cố Yến Thâm cúi xuống hôn cậu, Lộ Văn Tinh không biết từ đâu lấy ra một dải ruy băng che mắt Cố Yến Thâm.
"Em làm gì vậy?"
Cố Yến Thâm không phản kháng, để cho Lộ Văn Tinh che mắt hắn, dải ruy băng buộc chắc phía sau đầu, Lộ Văn Tinh kéo nhẹ một cái, đảm bảo sẽ không bị rơi.
Lộ Văn Tinh ngẩng đầu lên, hôn nhẹ qua dải ruy băng.
Cậu nắm tay Cố Yến Thâm, dẫn hắn xuống cầu thang, đi đến hầm rượu chưa hoàn thành kia
"Em giấu gì ở dưới đây sao? Trong khi anh đi lấy bánh thì em đặt vào đây à?"
Lộ Văn Tinh giữ vẻ bí ẩn, hầm rượu dưới đất rất lớn, còn có một phòng kính dự định làm thành phòng nghỉ, có thể thưởng thức rượu trong phòng kính.
Cậu dẫn Cố Yến Thâm ngồi trên sô pha, chưa để Cố Yến Thâm hỏi gì, một nụ hôn nhẹ nhàng và mềm mại đã rơi xuống, môi và lưỡi hòa quyện, nụ hôn dài khiến nhiệt độ xung quanh dần tăng lên.
Bên ngoài biệt thự là mùa đông khô lạnh nhưng trong phòng kính thì như mùa hè nóng bức.
"Tinh Tinh, anh rất thích em."
Cố Yến Thâm đảo khách thành chủ, đôi tay dài của hắn từ lưng của Lộ Văn Tinh trượt xuống, dừng lại ở vòng eo mảnh khảnh, đẩy Lộ Văn Tinh ngã xuống.
Không khí trở nên căng thẳng, hơi thở hòa quyện với nhau.
"Mặc dù đã ôm em nhưng anh vẫn rất muốn em."
Cố Yến Thâm ôm chặt người trong vòng tay, nhịp tim đập dồn dập, từng nhịp từng nhịp vang lên trong căn phòng kính yên tĩnh, không thể bỏ qua nhưng lại càng kích thích hai người xích lại gần nhau.
"Cố Yến Thâm."
Cổ áo Lộ Văn Tinh trượt xuống lộ ra xương quai xanh tinh xảo, đôi môi mềm mại chạm lên cằm hắn, từ cái cổ mảnh khảnh đến xương quai xanh nhô ra, hai người chìm đắm trong sự dịu dàng của nhau.
"Em muốn lấp đầy ký ức lúc 5 tuổi của anh , không có bảo mẫu......cũng không phải là hầm rượu trong những ngày mưa giông."
Lộ Văn Tinh thở dốc, giọng nói trong trẻo bên tai.
"Chỉ có những ký ức ở bên nhau cùng Lộ Văn Tinh vào ngày 21 tháng 12 năm 2021."
Áo rơi khỏi sofa, giọng nói của Cố Yên Thâm khàn khàn.
"Tinh Tinh, anh muốn......muốn em."
Cố Yến Thâm đặt tay lên hai bên của sô pha, Lộ Văn Tinh nâng cằm lên, đôi môi chạm vào ngón trỏ của Cố Yến Thâm.
"Cố lão sư, đã có ai nói rằng tay anh rất phù hợp để chơi piano chưa?"
Đầu lưỡi của cậu rất khéo léo, như có một chiếc cọ vẽ quen thuộc trong tay, tỉ mỉ và cẩn thận vẽ lên những ngón tay dài của Cố Yến Thâm.
"Có."
Con ngươi của Cố Yến Thâm nhuốm màu tối hơn.
"Nhưng chỉ có những lời của em mới khiến anh không ngừng rung động."
........
Reng reng.
Điện thoại của Lộ Văn Tinh rung lên hai lần.
"Đến giờ rồi."
"Gì cơ?"
"Cố lão sư, chúc mừng sinh nhật."
Thời gian là 23 giờ 59 phút.
Nụ hôn nhẹ rơi trên đỉnh đầu.
"Cảm ơn Tinh Tinh, đây là sinh nhật khó quên nhất của anh."
Cuộc gọi của Thịnh Siêu reo lên rồi tắt.
"Không nhận à?"
Cố Yến Thâm không còn tâm trí để nhận cuộc gọi nào, đã nửa đêm rồi........Chuông điện thoại reo lên lần thứ hai.
"Anh nhận đi."
"Alo." Cố Yến Thâm có chút lười biếng, "Chúc mừng sinh nhật thì thôi đi, đã muộn rồi."
Thịnh Siêu: "......"
"Xem Weibo."
Nói xong, anh ta cúp máy, đợi Cố Yến Thâm xem Weibo sẽ liên lạc lại với anh ta sau.
"Có chuyện gì vậy?"
"Để anh xem Weibo."
Thịnh Siêu đặc biệt gọi điện cho hắn để bảo hắn xem Weibo, vậy thì chắc chắn có liên quan đến hắn. Cố Yến Thâm nhanh chóng mở Weibo, sau đó màn hình suýt chút nữa bị đơ.
Tin nhắn cá nhân vô cùng nhiều, Cố Yến Thâm giống như có cảm giác, hắn ngẩng đầu nhìn Lộ Văn Tinh, thuận tay mở bảng hot search.
#Lộ Văn Tinh đăng nhầm tài khoản#
#Vương Phi SZD#
#Lộ Văn Tinh Hoạ sĩ S#
Cố Yến Thâm chấn động, mỗi mục hot search đều kèm theo chữ 'Bùng nổ' ở phía sau. Hắn bấm vào mục đầu tiên.
[Lộ Văn Tinh V]: Chúc mừng sinh nhật bạn trai, @Cố Yến Thâm V
Hình ảnh kèm theo là một bức tranh fanart Cố Yến Thâm cầm bánh sinh nhật thổi nến, nhưng chữ ký ở góc dưới bên phải là......họa sĩ S.
Thời gian là ngày hôm qua.
Cố Yến Thâm: !!!
Tinh Tinh dự định công khai sao?
Cố Yến Thâm cảm thấy tim của hắn đập rất nhanh, hắn chưa kịp xem kỹ, Weibo bất ngờ.......bị tê liệt.
Không đúng.
Hắn nhìn màn hình trống rỗng vài giây, đột nhiên nhớ đến tiêu đề hot search.
"Bảo bối, hình như em...... đã đăng nhầm tài khoản rồi."
________________________________________________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Bạn trai của người khác: Đã khuya như vậy, hay là ở lại đi.
Bạn trai của Lộ Văn Tinh: Đã khuya rồi, em phải về nhà à?
Lộ Văn Tinh: Cố Yến Thâm không có trái tim.
Cố Yến Thâm, hãy rút kiếm ra đi, tôi cũng muốn một Tinh Tinh như này QAQ.
________________________________________________________________________________
Lam: Một người đã 'trơ' với 'thịt' như tui nhưng lại khúc khích cười vì mấy câu miêu tả đơn giản, tui không phục!!!
________________________________________________________________________________
Còn 13 chương.....
(ˉ▽ ̄~)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro