CHƯƠNG 4 - BƯỚC LÊN HOT SEARCH
Một tháng này, đại học bắt đầu được nghỉ, các bạn cùng phòng về nhà ngay ngày hôm sau. Sau khi tiễn người bạn cuối cùng về, Lộ Văn Tinh tính toán ở trong kí túc xá vẽ phác thảo.
Lúc trước không có công việc thì cậu thường nhận vẽ phác thảo ở kí túc xá để kiếm thêm thu nhập.
Cách ngày cậu tham gia cuộc phỏng vấn kia đã là một tuần, lúc này cậu vẫn chưa nhận được tin tức gì, Lộ Trạch Thanh cam chịu đây là điềm báo người đại diện đã đổi người.
Sau đó, Lộ Văn Tinh nhận được một cuộc gọi xa lạ.
"Xin chào, xin hỏi cậu là Lộ Văn Tinh sao?"
Lộ Văn Tinh không ngoài ý muốn khi đối phương có thể biết tên cậu, cậu lên tiếng, "Đúng vậy.".
"Xin chào ngài Lộ, tôi là người đại diện của Cố Yến Thâm, Thịnh Siêu, mấy hôm trước chúng ta đã gặp mặt ở công ty của cậu."
Lộ Văn Tinh không có trả lời, chờ Thịnh Siêu tiếp tục nói.
"Gần đây có phải Lộ tiên sinh có ý định hủy hợp đồng không?"
Lộ Văn Tinh trầm mặc một giây, "Xin hỏi anh gọi điện thoại là có chuyện gì sao?"
Thịnh Siêu không nghĩ tới Lộ Văn Tinh phòng bị mạnh như vậy, anh ta dừng một chút, nói.
"Ngài Lộ không cần hiểu lầm, tôi không có ý khác, chỉ là muốn hỏi cậu có cần hỗ trợ không."
"Không cần, cảm ơn." Lộ Văn Tinh lạnh nhạt từ chối.
"Ngài Lộ không cần vội vã từ chối như vậy, chúng tôi chỉ là muốn trao đổi hợp tác có lợi với ngài Lộ."
'Chúng tôi' trong miệng Thịnh Siêu chính là anh ta và Cố Yến Thâm.
Hợp tác là muốn đạt được mục đính, trợ giúp lẫn nhau.
Nhưng Lộ Văn Tinh không cho rằng chính mình có thể giúp ảnh đế Cố hay là Thịnh Siêu cái gì, hợp tác này có chút khó hiểu.
"Vương Mạn là người đại diện của ngài Lộ đúng không? Mấy hôm trước tôi vừa nhận được điện thoại của cô ấy."
Thịnh Siêu không cần phải nói Lộ Văn Tinh cũng biết, Vương Mạn tìm anh ta khẳng định là vì thay đổi người.
"Vương Mạn nói với tôi, ngài Lộ không có ý định tham gia chương trình này, cô ấy cảm thấy vô cùng có lỗi, đồng thời sẽ để một người thích hợp tham gia thay. Đây là ý nguyện của cậu sao?"
Lộ Văn Tinh dứt khoát trả lời, "Vâng."
"Những công ty giải trí khác đều là người đại diện cho tài nguyên gì thì nghệ sĩ sẽ nhận tài nguyên đó. Đây là lần đầu tiên tôi còn biết có công ty lại làm theo những nguyện ý của nghệ sĩ. Nhưng, tôi lại cảm thấy ngoài ý muốn khi gọi điện cho tổng giám Từ, bà ấy nói với tôi là......"
"Cậu vô cùng nguyện ý cũng như vinh hạnh khi có thể hợp tác với ảnh đế Cố."
Lộ Văn Tinh: "......"
Bị Thịnh Siêu vạch trần lời nói dối, Lộ Văn Tinh cũng không cảm thấy xấu hổ, "Vương Mạn không nói sai, bởi vì nguyên nhân cá nhân nên tôi không thể tham gia. Nhưng có thể hợp tác với thầy Cố thì quả thật là vô cùng vinh hạnh, tôi tin tưởng mỗi một nghệ sĩ của Giải Trí Mang Chanh đều chờ mong."
"Cũng bao gồm cả cậu sao?"
Microphone đột nhiên xen vào một giọng trầm thấp lạnh lùng làm Lộ Văn Tinh giật mình, suýt chút nữa ném điện thoại ra xa.
Là Cố Yến Thâm.
Hiện tại ảnh đế rảnh rỗi như vậy sao? Còn có thể nghe lén người khác gọi điện thoại?
Lộ Văn Tinh không thể hiện sự thất thố của mình ra ngoài, cậu bình tĩnh vài giây, trả lời một cách chân thành, "Đương nhiên."
"Kẻ lừa đảo."
Lộ Văn Tinh: "......"
"Thịnh Siêu mẹ mẹ con con nói nửa ngày còn không nói đến trọng điểm?"
Lộ Văn Tinh: "......" Ngài đột nhiên OOC đó, có biết không?
"Khụ...... Tôi nói đơn giản một chút." Cố Yến Thâm ho khan một tiếng, chiếm điện thoại của Thịnh Siêu làm của riêng.
Hắn miệng lưỡi đứng đắn nghiêm túc, "Đợi lát nữa người đại diện của cậu sẽ gọi điện cho cậu, để cậu đến công ty ký hợp đồng."
Lộ Văn Tinh đang muốn nói ' tôi sẽ không ký', lời nói đến bên miệng nhưng vẫn không đánh gãy Cố Yến Thâm, nghe hắn tiếp tục nói.
"Tôi đã bảo Thịnh Siêu nói chuyện với người đại diện công ty cậu, khách quý của chương trình này tôi chỉ nhìn trúng cậu, thay đổi người thì sẽ bỏ luôn."
Lộ Văn Tinh:???
"Tôi đã nói đến như thế này thì chắc là cậu biết nên làm như thế nào đúng chứ?"
Lộ Văn Tinh đơ trong chốc lát, cố gắng tiêu hóa thông tin.
Cố Yến Thâm quả thật là giúp cậu!
Lộ Văn Tinh mặc kệ kinh ngạc, tự hỏi lời mà Cố Yến Thâm nói, lúc này mới nhận ra.
Chỉ cần Cố Yến Thâm không buông, Giải Trí Mang Chanh liền sẽ tìm mọi cách để Lộ Văn Tinh ký hợp đồng, mà lúc này quyền chủ đạo ở trên người Lộ Văn Tinh.
So với file ghi âm kia, Cố Yến Thâm không chịu thay đổi người mới là lợi thế lớn nhất của cậu.
Cậu hoàn toàn có thể lợi dụng điểm này để nói chuyện hủy hợp đồng với Vương Mạn.
Lộ Văn Tinh không nói lời cảm ơn, bình tĩnh nói ra sự thật. "Tôi biết thầy Cố có thể giúp tôi vô cùng dễ dàng nhưng tôi không thể giúp gì cho anh được."
"Cậu có."
Cố Yến Thâm nói chắc chắn nhưng lại không tính toán nói tỉ mỉ với Lộ Văn Tinh.
Điện thoại vừa ngắt không lâu thì Lộ Văn Tinh nhận được điện thoại của Vương Mạn.
Không có lời dạo đầu, đi thẳng đến chủ đề.
"Buổi chiều tới công ty, nói về việc ký hợp đồng chương trình."
Lộ Văn Tinh không nghĩ quá nhiều, có chuyện gì buổi chiều đi nói rõ ràng là được, đến nỗi việc hợp tác với Cố Yến Thâm, Lộ Văn Tinh tạm thời đoán không được, cũng lười đi đoán.
Lộ Văn Tinh tính toán thời gian, có lẽ sẽ không có thời gian vẽ phác họa, cậu chỉ có thể tranh thủ thời gian, bắt tay vào phác thảo tô màu trước.
--------
Buổi chiều 3 giờ.
Lộ Văn Tinh đi vào văn phòng của Vương Mạn.
Trong văn phòng nồng nặc mùi nước hoa, Lộ Văn Tinh không nhịn được hắt xì một cái.
Thấy cậu đi vào, Vương Mạn nâng cằm, "Ngồi."
Vương Mạn đẩy hợp đồng trong tay về phía Lộ Văn Tinh, "Cậu xem hợp đồng đi, không có vấn đề thì ký đi."
Lộ Văn Tinh không xem, bày ra thái độ kiêu ngạo.
"Không ký, tôi muốn hủy hợp đồng."
Ngón tay đang gõ bàn của Vương Mạn dừng lại.
Trước hôm nay, Vương Mạn không cho rằng việc Lộ Văn Tinh đòi hủy hợp đồng là thật, ánh mắt cô ta hơi lóe, nghiêm túc nhìn kỹ Lộ Văn Tinh.
Một lúc lâu, đôi môi đỏ tươi của cô ta mới giật giật.
"Đã tìm được kim chủ giống như những gì Trình Viễn nói?"
"Thân thể không khoẻ hoặc là bận công việc khác, đây là hai cái cớ cô hay dùng nhất." Giọng điệu Lộ Văn Tinh tràn ngập trào phúng.
Vương Mạn thầm mắng trong lòng, cô ta không biết Thịnh Siêu sẽ liên hệ với Lộ Văn Tinh, cô ta chỉ cho rằng Lộ Văn Tinh đang châm chọc việc cô ta lấy đi tài nguyên của cậu.
Đồng thời, Vương Mạn lại cảm thấy kỳ quái.
Bởi vì, mỗi lần cô ta lấy tài nguyên của Lộ Văn Tinh thì cậu đều không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào, nhìn như không thèm để ý.
Giống như vì thực hiện nghĩa vụ hợp đồng nên mới nhận tài nguyên, nhưng nói Lộ Văn Tinh miễn cưỡng cũng không đúng.
Vương Mạn từng nhìn thấy trạng thái làm việc của Lộ Văn Tinh, vô cùng nghiêm túc, tỏa sáng như một ngôi sao lấp lánh.
Nếu thật sự không thèm để ý đến tài nguyên, Lộ Văn Tinh cũng không cần thiết phải nghiêm túc đối với mỗi lần làm việc như vậy.
Vương Mạn không nghĩ ra, lần đầu tiên cảm thấy Lộ Văn Tinh còn khó hiểu hơn những gì cô ta từng nghĩ.
Nhưng cứ cho là khó thì sao, chỉ cần Lộ Văn Tinh chưa hết hạn hợp đồng thì cô ta vẫn có thể nhào nặn cậu ta.
"Văn Tinh, cậu là người thông minh, cậu không nên vì một chút việc nhỏ mà từ bỏ tiền đồ tương lai."
"Phải biết rằng chỉ cần tham gia chương trình này, cậu chính là một bước thành công xuất hiện trên màn ảnh lớn. Không phải là cậu thích đóng phim sao? Chỉ cần cậu nắm bắt cơ hội, chờ đến khi chương trình chiếu, tự nhiên sẽ có người đem kịch bản đến tìm cậu."
"Tôi thừa nhận tôi thiên vị Văn Dụ, người thì luôn ích kỷ, cậu ta có thể mang đến nhiều lợi ích hơn cho tôi hơn là cậu."
"Nhưng chờ đến khi cậu leo đến một độ cao nhất định thì sẽ không bị thay thế một cách tùy tiện, cũng không bị lấy mất tài nguyên nữa."
Lộ Văn Tinh nhìn Vương Mạn, trong mắt hiện lên một tia trào phúng, "Thời gian của cô quá quý giá, tôi không muốn làm chậm trễ thời gian của cô."
Lộ Văn Tinh lười nói chuyện với Vương Mạn, trực tiếp lấy ra giấy tờ hủy hợp đồng, đẩy đến trước mặt Vương Mạn, biểu lộ thái độ của cậu.
Không khí trong phòng đột nhiên lạnh xuống, Vương Mạn không còn kiên nhẫn, ném giấy tờ hủy hợp đồng sang một bên.
"Cậu trả nổi tiền vi phạm hợp đồng không?"
_____ong ong ong.
Điện thoại của Vương Mạn vang lên, đánh gãy không khí căng thẳng của hai người.
"Vâng, Từ tổng."
Lộ Văn Tinh không nghe thấy trong điện thoại nói gì, chỉ thấy sắc mặt của Vương Mạn dần dần khó coi.
Vài phút sau, Vương Mạn ngắt điện thoại, nhìn qua thì vô cùng tức giận.
"Lộ Văn Tinh, tôi quả thật là đã xem thường cậu rồi."
Lộ Văn Tinh:?
Vương Mạn cười nhạo một tiếng, "Phía trên đồng ý hủy hợp đồng với cậu, cậu cũng không cần phải trả tiền vi phạm hợp đồng."
Lộ Văn Tinh giấu đi sự kinh ngạc trong mắt, vẻ mặt trầm tĩnh.
"Tôi không biết tại sao cậu lại thông đồng được với ảnh đế Cố, còn có thể để hắn gọi điện tới xác nhận hợp đồng."
______ cốc cốc cốc.
Cửa văn phòng bị gõ vang.
"Tiến vào."
"Chị Mạn, đây là giấy tờ hủy hợp đồng của Lộ Văn Tinh."
Cô gái đưa hợp đồng chương trình và giấy tờ hủy hợp đồng đến trước mặt Lộ Văn Tinh, "Từ tổng nói, ký xong hợp đồng chương trình thì có thể ký giấy xác nhận hủy hợp đồng."
Lộ Văn Tinh lập tức hiểu ra, hợp tác mà Cố Yến Thâm nói chính là tham gia quay chương trình.
Nhưng tại sao Cố Yến Thâm lại giúp cậu? Cũng không thể là muốn tham gia chương trình cùng với cậu?
Chuyện này quá hoang đường rồi.
Lộ Văn Tinh không suy nghĩ cẩn thận, nhưng nếu không có Cố Yến Thâm trợ giúp thì việc hủy hợp đồng của cậu cũng không nhanh như vậy.
Nhìn chằm chằm hai bản hợp đồng, Lộ Văn Tinh do dự vài giây, cảm thấy nếu còn từ chối thì lại giống như đã chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ.
Nhưng ký hợp đồng cũng có nghĩa cậu phải tham gia chương trình với Cố Yến Thâm.
Trong vài giây nhưng Lộ Văn Tinh đã suy nghĩ rất nhiều, cân nhắc lợi hại, cuối cùng cậu lựa chọn ký tên.
Mặc kệ thế nào, trọng điểm trước mắt là thoát khỏi Giải Trí Mang Chanh, đồng thời rời khỏi thụ chính, tuy rằng cậu phải ở cùng công chính đến khi chương trình kết thúc.
Lộ Văn Tinh nghĩ, có thể lấy tiền nhận được từ việc quay chương trình đưa cho Cố Yến Thâm để cảm ơn, tuy có lẽ hắn không cần nhưng đây là phương thức duy nhất Lộ Văn Tinh có thể nghĩ đến để cảm ơn.
Đi ra khỏi văn phòng của Vương Mạn, Lộ Văn Tinh cảm thấy có chút vui sướng, cậu xem nhẹ buồn bã trong lòng.
Cậu không vội vã rời khỏi công ty, Lộ Văn Tinh đi xuống phòng vũ đạo.
Lộ Văn Tinh đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy mấy cái đầu xù xù đang rúc vào với nhau, không biết là đang xem cái gì.
"Khụ."
Lộ Văn Tinh cố ý khụ một tiếng, Ngụy Trạch theo phản xạ có điều kiện giấu điện thoại ở phía sau, ngẩng đầu thấy Lộ Văn Tinh thì lập tức nhẹ nhàng thở ra.
"Tinh Tinh, anh làm em sợ muốn chết." Ngụy Trạch khoa trương vỗ vỗ ngực.
"Mấy cậu không tập luyện mà xem cái gì vậy?"
"Phỏng vấn của anh Văn Dụ." Ngụy Trạch cầm điện thoại, mấy cái đầu xù lại chụm vào với nhau.
Một thanh niên tóc xanh hỏi Lộ Văn Tinh, "Anh, anh có muốn xem không?"
Lộ Văn Tinh thò lại gần nhìn thoáng qua, trên hình ảnh là một địa điểm quen thuộc, "Phòng nghỉ của công ty?"
"Đúng vậy, liền ở trên tầng." Ngụy Trạch bớt thời giờ trả lời một câu.
Lộ Văn Tinh nhìn thoáng qua, nhìn Văn Dục mặc tây trang màu trắng, khuôn mặt mỉm cười, vô cùng sáng chói.
Có người đột nhiên cảm thán một câu, "Vào công ty lâu như vậy nhưng tôi còn không được nói chuyện với Văn Dụ lần nào."
"Tôi cũng không có."
"Tôi từng nói chuyện rồi." Ngụy Trạch có vài phần đắc ý, "Anh Văn Dụ rất ôn nhu, lúc trước tôi gặp được anh ấy ở toilet, anh ấy đưa giấy cho tôi, còn hỏi tôi 'có đủ hay không?'."
Không giống với những gì Ngụy Trạch tưởng tượng, trọng điểm của mấy người khác không dừng trên người Văn Dụ mà là trên người cậu ta.
"Cậu đi WC mà không mang giấy à?"
Ngụy Trạch: "......"
Lộ Văn Tinh không nhịn được cười ra tiếng, xoa nhẹ quả đầu màu xám của cậu ta, "Hâm mộ Văn Dụ có phỏng vấn?"
Khuôn mặt của Ngụy Trạch hơi đỏ lên, cậu ta gật đầu nhẹ, sau đó Lộ Văn Tinh giội cho cậu ta một chậu nước lạnh, "Vậy thì không được, cậu muốn cho toàn mạng biết cậu đi WC mà không mang giấy sao?"
"Ha ha ha ha ha."
"Ha ha ha ha ha ha, Tiểu Trạch, tôi cười đau bụng quá."
Ngụy Trạch trừng lớn mắt, nửa ngày cũng không biết phản bác như thế nào, cậu ta tức giận nhìn đồng đội đang cười lăn trên đất.
"Tôi.. không phải là cái gì tôi cũng nói ra ngoài." Ngụy Trạch phản bác không có tự tin gì, thấy mọi người đều không tin, cậu ta xấu hổ hỏi Lộ Văn Tinh.
"Sao hôm nay anh lại đến công ty?"
"Tới hủy hợp đồng."
"Cái gì?"
"Cái gì?"
"Cái gì?"
"Cái gì?"
Bốn cái đầu lông xù ngẩng lên, khó có thể tin nhìn chằm chằm Lộ Văn Tinh, vẫn là Ngụy Trạch phản ứng lại trước.
"Anh muốn hủy hợp đồng? Chính là, chính là tiền vi phạm hợp đồng......"
"Đã ký xong giấy tờ hủy hợp đồng, suỵt."
Mấy người Ngụy Trạch lập tức làm động tác khéo khóa, lại thật sự không nhịn được tò mò, bọn họ nhìn chằm chằm Lộ Văn Tinh.
"Vậy, về sau anh sẽ không đến công ty nữa sao?" Ngụy Trạch có chút khổ sở, biểu tình không hoạt bát như lúc nãy nữa, trong mắt toát ra sự mất mát.
Nhìn khuôn mặt đầy đặn của cậu ta, Lộ Văn Tinh vươn tay nhéo một cái, "Mấy cậu chăm chỉ luyện tập đi, sớm được ra mắt, tôi sẽ đến xem buổi biểu diễn của các cậu."
"Thật vậy sao?"
Lộ Văn Tinh gật đầu, cảm xúc của Ngụy Trạch vẫn không vui. Mấy người khác khoác vai xoa đầu, thấp giọng an ủi cậu ta.
"Chuyện này đối với Văn Tinh là chuyện tốt, người đại diện không hề đối xử tốt với anh ấy chút nào."
"Đúng vậy, chúng ta nên chúc phúc cho anh ấy."
"Tôi biết, nhưng tôi có chút không nỡ."
Lộ Văn Tinh không phải ra mắt từ nhóm nhạc, lúc trước cậu cũng từng học vũ đạo thanh nhạc, cũng từng học cùng lớp với bọn Ngụy Trạch.
Khi Lộ Văn Tinh không có ý muốn tham gia nhóm nhạc, Vương Mạn cố ý hướng cậu đến việc làm người mẫu.
Diện mạo của Lộ Văn Tinh vô cùng kinh diễm, tuy không có danh tiếng nhưng vẫn có một vài tạp chí nhỏ tìm cậu đến chụp bìa quảng cáo.
"Tinh Tinh, anh có muốn xem vũ đạo mới của bọn em không?" Hai mắt Ngụy Trạch sáng long lanh.
Lộ Văn Tinh vô cùng hoài nghi, nếu cậu ta không đồng ý thì Ngụy Trạch sẽ khóc ngay lập tức.
Thấy Lộ Văn Tinh gật đầu, Ngụy Trạch hưng phấn kéo đồng đội đứng lên, "Nhanh lên, tiếp tục luyện tập."
Vẻ mặt của những người khác u ám, "Không phải là nói sẽ nghỉ ngơi nửa tiếng sao? Còn chưa đến hai mươi phút nữa."
Ngày thường Ngụy Trạch là người lười biếng nhất, nhưng hiện tại cậu ta rất muốn nhảy cho Lộ Văn Tinh xem.
Âm nhạc được bật lên, âm thanh cũng được điều chỉnh lớn.
Mấy người Ngụy Trạch đã pose xong dáng, âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, nháy mắt mọi người đều thay đổi.
Hai tay giang ra, thu chân, nghiêng đầu.
Âm nhạc vô cùng thư thái, mang theo một chút lười biếng, mọi người di chuyển từng bước theo âm nhạc.
Tay trái sờ đầu, cúi đầu xuống phía dưới, phủi tay nhảy lấy đà.
Ánh mắt của Lộ Văn Tinh dõi theo Ngụy Trạch, trong lòng không khỏi kinh ngạc cảm thán, mấy tháng trước Ngụy Trạch còn bị thầy MK cười nhạo, nói vặn người giống tang thi.
Không biết như thế nào, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Ngụy Trạch, Lộ Văn Tinh nhịn không được học theo động tác.
Chờ đến lượt nhạc thứ hai, Lộ Văn Tinh đã cởi áo khoác, gia nhập cùng bốn người.
Âm nhạc lên xuống, xoay người đá chân.
Linh hoạt, đẩy hông.
Giai điệu cuối cùng vang lên, động tác của năm người đồng thời dừng lại, trong mắt của Lộ Văn Tinh có một chút lười biếng và gợi cảm.
"Ánh mắt của Tinh Tinh giết em mất thôi."
Ngụy Trạch không nhịn được, hận không thể thét chói tai, cậu ta có chút tiếc nuối, "Nếu quen biết anh sớm hơn một chút thì chắc chắn em sẽ kéo anh vào nhóm."
"Văn Tinh học cũng quá nhanh rồi, chúng ta mới nhảy một lần."
"Bài này không yêu cầu nhiều động tác khó." Lộ Văn Tinh khiêm tốn nói, "Vũ đạo cơ bản là ghép nối các động tác, chỉ là trình tự khác nhau."
"Quả thật là điệu nhảy này của chúng em không khó, chỉ có Ngụy Trạch là không thành thạo nhảy." Đồng đội ngoài miệng nói như vậy nhưng vẫn luôn rất nhân nhượng với Ngụy Trạch.
"Tôi đã học rất nghiêm túc rồi, mấy cậu hỏi Tinh Tinh xem tôi có tiến bộ hay không?"
"Có." Lộ Văn Tinh không bủn xỉn khích lệ, "So với trước kia đã tốt rất nhiều, vô cùng đẹp trai!"
"Mấy cậu xem đi, Tinh Tinh còn khen tôi đẹp trai." Ngụy Trạch được khen, cái đuôi sắp cao tận trời rồi, cậu ta đắc ý dựa vào vai Lộ Văn Tinh.
"Chờ đến khi em nổi tiếng rồi, một năm sẽ mở 180 buổi diễn, Tinh Tinh đều phải tới xem hết. Cho anh một vị trí VIP, ngồi thường thức vũ đạo đẹp trai của em."
"Tỉnh đi, ban ngày đừng có mơ mộng." Đồng đội đánh vỡ mộng tưởng của Ngụy Trạch, "Hiện tại đến một buổi diễn còn không có." Ngụy Trạch thích nói nhiều, nói một lúc thì cái gì cậu ta cũng nói được, "Tôi mặc kệ, chắc chắn về sau chúng ta sẽ là nhóm nhạc nổi tiếng nhất."
Buổi tối, sau khi gửi bản phác thảo cho khách thì Lộ Văn Tinh lập tức nhận được tiền công.
Sau khi vội vàng xong việc, Lộ Văn Tinh mới nhờ đến Thịnh Siêu, cậu gửi một tin nhắn.
___cảm ơn anh, cũng chuyển lời cảm ơn này đến thầy Cố giúp tôi.
Đợi một hồi cũng không chờ được câu trả lời, Lộ Văn Tinh suy đoán có lẽ Thịnh Siêu không ngủ sớm như vậy, có lẽ là đang bận.
Cậu nằm trên giường lướt điện thoại, âm thanh thông báo WeChat liên tục vang lên.
[Ngụy đến đỉnh lưu]: Tinh Tinh!!!
[Ngụy đến đỉnh lưu]: Mau xem Weobo!!!!
[Ngụy đến đỉnh lưu]: A a a a a a!!! Em, em, còn có anh.
[Ngụy đến đỉnh lưu]: A a a a, em quá kích động!!! Trời ạ, đây là sự thật sao!
Lộ Văn Tinh nhìn nửa ngày cũng không hiểu cậu ta muốn biểu đạt cái gì, cậu bấm mở Weibo.
Cũng không biết Ngụy Trạch bảo cậu nhìn cái gì, Lộ Văn Tinh nhìn lướt qua tin nhắn Weibo, trừ bỏ mấy thứ linh tinh thì không có tin tức của Ngụy Trạch.
Bảo cậu nhìn cái gì?
[Ngụy đến đỉnh lưu]: Tinh Tinh, chúng ta lên hot search.
[ET]: Tối rồi, đừng có mộng tưởng hão huyền nữa.
Tiếp theo, Ngụy Trạch gửi tới hai bức ảnh chụp màn hình.
Lộ Văn Tinh mở tấm đầu tiên ra, là chụp màn hình hot search của Weibo, hot search bị đẩy lên.
#Góc nghiêng của anh trai nhỏ quá đẹp#
Trong lòng Lộ Văn Tinh nhảy dựng, click mở bức ảnh thứ hai.
Là chụp màn hình của một đoạn video.
Phòng vũ đạo quen thuộc, giữa bốn cái đầu màu xám kia là cái đầu màu hạt dẻ của Lộ Văn Tinh.
Lộ Văn Tinh: "!"
Thật sự lên hot search!
________________________________________________________________________________
Còn 100 chương.....
(•ˋ _ ˊ•)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro