Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 17 - GIỌNG NÓI ĐÊM KHUYA

"Thất thần làm gì? Đều cười đi!"

Tống Gia Giai là người đầu tiên phản ứng, "Không nghe anh Thâm nói đùa sao?"

"Ha ha ha ha ha, anh Thâm còn rất hài hước."

"Miểu Miểu, em cười cũng quá giả đi." Tống Gia Giai lạnh nhạt vạch trần cô.

"Chuyện cười này của anh Thâm đột ngột quá nên em không phản ứng kịp."

Cố Yến Thâm không có giải thích, ý vị thâm trường nhìn về phía Lộ Văn Tinh, bốn mắt nhìn nhau, Lộ Văn Tinh làm như không có việc gì rũ đầu xuống.

Chỉ cần cậu không nói lời nào, xấu hổ sẽ không đuổi kịp cậu.

Một đám người cãi nhau nên thời gian trôi qua rất nhanh, chờ đến tận giữa trưa mà đạo diễn vẫn chưa có ý định tuyên bố kết quả ngày hôm trước.

Đạo diễn cười khà khà, "Tập này tạm thời đến đây thôi, đợi đến tập ba sẽ công bố kết quả. Đội thắng sẽ được thưởng nha~."

Tống Gia Giai: "........Nói chuyện thì nói chuyện, làm cái gì mà còn giọng lên giọng xuống vậy."

"Con gái nhỏ của tôi nói như vậy tương đối đáng yêu, bọn bạn học ở nhà trẻ cũng nói như vậy nha~"

Mọi người: "............"

Tập này liền kết thúc ở đây, Tống Gia Giai còn phải đến phim trường, xe bảo mẫu đã chờ sẵn ở bên ngoài, chờ quay xong chương trình liền xuất phát.

Cố Yến Thâm cũng đi ngay sau Tống Gia Giai, hắn có rất nhiều công việc, vội đến nỗi một ngày bay đến tận ba thành phố.

Chỉ còn lại bốn người không bận gì, vừa kéo hành lý xuống tầng vừa trò chuyện tạm biệt nhau.

"Mấy cậu thế nào?"

"Tôi chờ trợ lý đến đón."

"Tôi cũng....."

Ôn Miểu hỏi: "Tinh Tinh bay về thành phố C đúng không? Cậu muốn quay về cùng Tiểu Văn sao?"

"Đêm nay tôi ở thành phố G, có một người bạn muốn đến đây chơi." Ngày hôm qua Lộ Văn Tinh nhận được cuộc gọi của Ngụy Trạch, cậu ta nói muốn đến thành phố G chơi mấy ngày.

"Vậy thì Tiểu Văn phải về một mình rồi?"

"Anh của tôi đến thành phố G làm việc, đợi lát nữa anh ấy sẽ đến đón tôi."

Trên mặt Văn Dụ lúc nào cũng mang theo ý cười nhàn nhạt, nhưng thật ra rất sát với nhân thiết ôn nhuận của cậu ta.

"Tiểu Văn có anh trai à, nghe ra quan hệ rất không tồi."

"Ngày thường anh của tôi rất bận, lần này cũng là vừa vặn." Đang nói thì điện thoại của Văn Dụ vang lên, "Xin lỗi, tôi nhận điện thoại."

"Đã dọn xong hết, vâng, em chờ anh." Văn Dụ tắt điện thoại, những người khác không khỏi tò mò.

Bởi vì Văn Dụ đã từng nói người nhà của cậu ta không ủng hộ việc cậu vào giới giải trí, vốn tưởng rằng quan hệ của Văn Dụ với gia đình sẽ vô cùng căng thẳng nhưng thoạt nhìn hình như không phải là như vậy.

Từ cách ăn mặc và cách nói chuyện của Văn Dụ, gia cảnh của cậu chắc chắn không tệ. Ôn Miểu nói đùa, "Người nhà của Tiểu Văn không đồng ý là vì muốn cậu quay về nhà kế thừa gia nghiệp sao?"

Lộ Văn Tinh: "......"

Thật đúng là một phát trúng đích.

Lộ Văn Tinh muốn cho Ôn Miểu thêm chút tự tin, xóa chữ 'sao' kia đi.

Văn Dụ cong cong khóe mắt, "Không phải bởi vì cái này. Anh trai của tôi sắp đến rồi, tôi đi ra ngoài đợi anh ấy đây."

"Đi cùng nhau đi, trợ lý của tôi cũng sắp đến rồi."

"Được."

Ôn Miểu và Chu Tử Đồng cùng kéo hành lý ra ngoài, Lộ Văn Tinh là người đi cuối cùng.

Thấy cậu đi ra, Văn Dụ sửng sốt một chút, "Tinh Tinh cũng muốn ra ngoài chờ sao?"

"Đúng, có vấn đề gì sao?"

Lộ Văn Tinh cảm thấy Văn Dụ hỏi cái này rất kỳ quái, mọi người đều ra sân chờ, cậu cũng ra ngoài chờ thì có gì không đúng sao?

"Không có gì." Văn Dụ cười cười, "Tôi thấy cậu không có tinh thần nên cho rằng cậu sẽ ở trong phòng nghỉ ngơi một lúc."

"Bạn của tôi sắp đến rồi, tôi sợ cậu ấy không tìm thấy đường." Lộ Văn Tinh khó có khi giải thích nhiều một câu, cậu luôn cảm thấy hình như Văn Dụ rất để ý đến chuyện của cậu. Đương nhiên, cũng có thể là do cậu cảnh giác quá nhiều nên sinh ra ảo giác.

Đang nói, một chiếc Maybach màu đen vững vàng dừng ở sân trước.

"Trời đất!"

Hai mắt Chu Tử Đồng sáng lên, "Chiếc Maybach này ít nhất phải 600 vạn nhỉ!!"

"Sao đột nhiên lại dừng ở đây?"

"Là anh của tôi đến. Hẹn gặp lại!" Văn Dụ đẩy hành lý, bước chân có chút nhanh.

Chu Tử Đồng nhìn xe rồi lại nhìn Ôn Miểu, "Quả thật là bị cô nói trúng rồi! Tiểu Văn là thiếu gia nhà ai đó vào giới để chơi đúng không? Người trong nhà không ủng hộ chắc là vì lo lắng nhỉ? Quay một chương trình mà cũng tự mình đến đón?"

Ôn Miểu không nghĩ tới một lời thành sấm, cô ngốc lăng nhìn bóng dáng của Văn Dụ, "Cho nên quả thật là có gia nghiệp phải kế thừa?"

"Tinh Tinh, sao cậu không kinh ngạc chút nào vậy?" Chu Tử Đồng lấy lại tinh thần, cậu ta nhìn Lộ Văn Tinh như suy tư cái gì nhìn cái xe kia, thần sắc của Lộ Văn Tinh rất bình tĩnh.

"Kinh ngạc." Lộ Văn Tinh có việc trong lòng, lên tiếng lấy lệ.

Cảm giác rất kỳ quái.

Cậu rất muốn thoát khỏi cốt truyện pháo hôi, nếu như vậy thì cậu cần phải tránh xa Văn Dụ, kể cả người nhà của Văn Dụ nhưng đột nhiên cậu lại có chút tò mò không biết anh của Văn Dụ là người như thế nào.

Giống một bá đạo tổng tài?

Không cần biết người khác suy nghĩ thế nào, tôi suy nghĩ là được?

Hoặc là.......

Trời lạnh, Vương thị nên phá sản rồi?

Đến tận khi Văn Dụ ngồi lên xe thì Lộ Văn Tinh vẫn không thể nhìn thấy bá tổng ngồi trong xe, cửa kính xe không thể nhìn thấy bên trong, chỉ có người bên trong nhìn được ra ngoài.

"Tinh Tinh, cậu thật là có lệ."

Chu Tử Đồng lập tức cảm thấy giữa người với người đâu chỉ là cảm tình không tương thông, đến cảm xúc cũng không tương thông.

"Tinh Tinh, sao cậu lại bình tĩnh như vậy?" Ôn Miểu nhìn cậu chằm chằm, "Thành thật nói cho tôi biết, không phải cậu cũng là tiểu thiếu gia trốn nhà đi chơi nhá?"

Lộ Văn Tinh:".........cất bộ não bổ của cô đi."

Đương nhiên là cậu không kinh ngạc, bởi vì cậu biết cốt truyện. Hơn nữa, những hào môn giống như nhà họ Văn thì một chiếc xe 600 vạn có lẽ chỉ là một chiếc xe bình thường trong gara.

---------

Trên xe.

Tầm mắt của Văn Tranh dừng trên kính chiếu , vừa rồi anh ta đã chú ý đến đám người đứng cạnh Văn Dụ, đặc biệt là thiếu niên mặc áo lông vũ màu vàng nghệ, thiếu niên đó vô cùng nổi bật giữa ba người mặc áo tối màu.

Nhưng Văn Tranh bị thiếu niên đeo kính đứng bên cạnh chắn tầm nhìn nên không thể nhìn thấy rõ diện mạo của thiếu niên mặc áo lông vũ vàng. Anh ta chỉ chú ý đến cái áo màu vàng kia.

Anh ta nhớ rõ trong tủ quần áo của Tinh Tinh có một cái áo hoodie màu vàng nghệ nhưng không được mặc nhiều lần lắm. Có một lần Văn Tranh cố ý trêu đùa Tinh Tinh, nói cậu mặc áo hoodie đứng trong vườn hoa giống như một chú ong mật.

Từ lúc đó, cái áo đó bị vứt trong góc tủ, Tinh Tinh không còn mặc nó nữa.

Có lẽ là quần áo gợi lên hồi ức, Văn Tranh cũng liền nhìn thêm vài lần.

Xe bắt đầu đi, bóng người trong kính chiếu hậu ngày càng mơ hồ.

Văn Tranh đang định thu hồi tầm mắt thì kính chiếu hậu đột nhiên nhiều thêm một bóng dáng, nhanh chóng bay về phía thiếu niên, thiếu niên bị đâm vào  về sau hai ba bước mới có thể đứng vững thân hình.

Văn Tranh nhìn cảnh này thì nhíu mày.

Quá nguy hiểm.

Dù nhìn thiếu niên như vậy nhưng vẫn khá mảnh khảnh, làm sao có thể chịu được sự thô bạo như thế.

"Anh, anh đang nhìn cái gì vậy?"

Văn Tranh thu hồi tầm mắt, mặt vô biểu tình nhìn về phía Văn Dụ, "Ngày hôm qua cậu nói gì với mẹ?"

"Không có gì nha." Văn Dụ rũ xuống mi mắt.

"Chỉ là sắp ăn tết, mẹ hỏi em khi nào thì về nhà nên em mới nói em đang quay chương trình ở thành phố G. Em thật sự không biết anh cũng ở thành phố G, cũng không ngờ mẹ sẽ bảo anh đến đón em."

Văn Tranh không tin lời giải thích của Văn Dụ, ngữ khí lạnh đi vài phần, "Đừng giở trò."

"Anh, sao anh lại có địch ý lớn như vậy với em?" Văn Dụ rũ mi mắt, giấu đi sự cô đơn trong mắt.

"Đúng, không tìm được Tinh Tinh cũng làm em rất buồn, nhưng việc Tinh Tinh lạc đường không phải là do em, anh không thể bởi vì đau buồn cho Tinh Tinh mà nhắm vào em."

"Em lớn lên từ nhỏ ở nhà họ Văn, cũng vẫn luôn an phận thủ thường, sớm chiều ở chung như vậy nhưng tại sao anh vẫn không thể ở chung một cách bình thường với em?"

Đối mặt với chất vấn của Văn Dụ, Văn Tranh mặt không đổi sắc, giọng điệu bình tĩnh, "Nếu không thể ở bình thường với cậu thì cậu cho rằng hiện tại cậu còn có thể quay về nhà họ Văn sao?"

Mặt Văn Dụ lập tức trắng bệch, trầm mặc vài giây, cậu ta chậm rãi nói.

"Anh, em xin lỗi. Vừa rồi em quá kích động, là em nói sai rồi."

Văn Tranh không đáp lại, không khí trong xe càng thêm nặng nề.

--------

Lộ Văn Tinh có chút bất đắc dĩ nhìn Ngụy Trạch, "Em không cần phải nhào vào anh giống như gấu mỗi lần gặp mặt như vậy đâu."

Ngụy Trạch khoác vai Lộ Văn Tinh, bất mãn lên tiếng, "Tinh Tinh, sao anh có thể nói em giống gấu, dạo này em đã gầy đi rất nhiều đó!"

Lộ Văn Tinh kéo người từ trên người mình xuống, sửa lại lời của cậu ta, "Trọng điểm là 'nhào', không phải 'gấu'."

"À, chính là lâu rồi không được gặp anh, anh không nhớ em sao?"

Lộ Văn Tinh không để ý đến cậu ta, cậu quay đầu chào tạm biệt với Ôn Miểu và Chu Tử Đồng rồi kéo hành lý mang Ngụy Trạch đi ăn.

Bây giờ chương trình đã phát sóng, Lộ Văn Tinh không thể thoải mái đi lên phố như trước nữa, khẩu trang trở thành vật phẩm luôn được chuẩn bị. Hiện tại cậu không có trợ lý hay người đại diện, rất nhiều thời điểm cần phải tự mình suy xét chuẩn bị.

Bởi vì Ngụy Trạch đã đến, Lộ Văn Tinh lại ở thành phố G thêm hai ngày, sau đó mới cùng nhau quay về thành phố C.

Buổi tối, Lộ Văn Tinh bỗng nhiên nhớ tới còn chưa trả lời [Yêu thích ngủ].

Cậu vào App nhận bản thảo, lần nữa gõ lời từ chối, đối phương cũng không tiếp tục cầu xin, gửi cho cậu vài cái biểu tình 'thương tâm muốn chết', Lộ Văn Tinh có chút dở khóc dở cười, cuối cùng lại không nỡ từ chối hết.

Cậu nhận một bản thảo trong đó, chính là cái vẽ Cố Yến Thâm.

Dù sao thì vẽ chính mình, còn là mặc đồ ngủ, Lộ Văn Tinh cảm thấy quá mức xấu hổ.

Vừa mới nhận bản thảo này thì những bản thảo lúc trước cũng nên hoàn thành nhanh chóng. Tết đã gần đến, cậu phải hoàn thành mọi thứ trước khi về ăn Tết.

Bận rộn nên thời gian trôi qua vô cùng nhanh, chờ đến khi Lộ Văn Tinh chuẩn bị ngủ, cầm điện thoại mới biết có một tin nhắn WeChat mới.

Lộ Văn Tinh bấm mở thì mới biết là Cố Yến Thâm gửi tới.

[. ]: Có tiện nói chuyện không?

Thời gian là một tiếng trước.

[ET]: Cố lão sư, anh ngủ chưa?

Giây tiếp theo, cuộc gọi WeChat hiện lên màn hình.

Giọng nói trầm thấp của Cố Yến Thâm xuyên qua microphone, "Chào, Tinh Tinh."

Tay cầm điện thoại của Lộ Văn Tinh nắm chặt, không biết vì cái gì, Cố Yến Thâm dùng ngữ khí nghiêm túc như vậy gọi cậu làm cậu có cảm giác tai như nóng lên.

Cậu bình tĩnh hỏi, "Cố lão sư có việc tìm tôi sao?"

"Ừm." Cố Yến Thâm lên tiếng, đi thẳng vào vấn đề, hỏi.

"Tinh Tinh, cậu có muốn đóng phim không?"

________________________________________________________________________________

Còn 87 chương....

( ̄y▽ ̄)╭ Ohohoho.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro