CHƯƠNG 15 - BẤT CHẤP TẤT CẢ
Đây đều là lời thoại xấu hổ gì?
Lộ Văn Tinh nghi ngờ người đưa ra nhiệm vụ này là một người yêu thích tiểu thuyết cẩu huyết.
"Tôi có thể chọn lại không?" Lộ Văn Tinh thử hỏi một câu.
"Không thể."
Dù như trong dự kiến nhưng Lộ Văn Tinh vẫn rất khó tiếp thu, bình tĩnh lúc trước khi chọn bay đi hết, hiện tại cậu chỉ cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc.
Cậu không phải là người hay thẹn thùng nhưng cậu lại không chịu nổi mấy lời kịch quá mức xấu hổ như này. Thật ra nếu đổi thành người Lộ Văn Tinh quen thuộc, như Ngụy Trạch hay đám bạn cùng phòng thì đây chính là buột miệng thốt ra, là nhiệm vụ vô cùng đơn giản.
Nhưng đối tượng là Cố Yến Thâm ......
Lộ Văn Tinh nghĩ thầm: Còn không bằng để cậu biểu diễn một cú nổ mạnh tại chỗ.
"Có thể trao đổi nhiệm vụ sao?" Ánh mắt Lộ Văn Tinh sáng ngời, thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm Chu Tử Đồng.
Vẻ mặt Chu Tử Đồng đầy cảnh giác, cậu ta còn lâu mới nói loại lời kịch này trước toàn mạng.
Ôn Miểu cười tủm tỉm nhìn Lộ Văn Tinh, "Tinh Tinh, muốn đổi với tôi không?"
Để Tống Gia Giai luyện yoga dưới tình huống Ôn Miểu không dẫn dắt thì quả thật không đơn giản nhưng nếu để cô nói lời kia với Tống Gia Giai thì lại quá dễ dàng.
Lộ Văn Tinh còn chưa nói cái gì, Chu Tử Đồng liền mở miệng trước, "Đổi cái gì mà đổi? Chị Gia Giai lại không có cơ bụng."
"Chị Gia Giai có tuyến nhân ngư, hai khối cơ bụng thì cũng là cơ bụng."
Chu Tử Đồng: "Nhưng cô có thể tưởng tượng được hình ảnh anh Thâm luyện yoga không?"
Lộ Văn Tinh: "......"
Ôn Miểu: "...... Tôi cũng chỉ thuận miệng nói, không cần phải tích cực như vậy."
Dù Ôn Miểu có nói đùa thì đạo diễn vẫn nhấn mạnh lại một lần, "Không được trao đổi nhiệm vụ, mời mọi người hoàn thành nhiệm vụ của mình trước trưa ngày mai."
"Từ từ, tôi còn có một vấn đề." Ôn Miểu xem náo nhiệt không chê việc lớn, "Tinh Tinh chỉ cần nói trước mặt Cố lão sư là được sao? Hay là phải sờ một chút?"
Lộ Văn Tinh: "......"
Chu Tử Đồng trừng lớn mắt, cũng bắt đầu hứng thú, "Thời điểm anh Thâm quay <<Trọng lai>> còn để lộ cơ bụng tám múi, chắc chắn là rất rắn chắc."
Ôn Miểu khoa trương "Oa" một tiếng, "Đây đâu phải là nhiệm vụ của Tinh Tinh, đây rõ ràng là phúc lợi! Đã có thể tưởng tượng được làn đạn sẽ đều là tiếng thét chói tai sau khi tập này được phát sóng rồi."
Phúc lợi?
Lộ Văn Tinh mặt vô biểu tình nhìn cô, "Nếu không thì nhường cho cô?"
"Không, không cần." Ôn Miểu lập tức thu hồi ý cười.
Nói đùa, kia chính là Cố Yến Thâm, cho dù cô có tà tâm cũng không có gan làm giặc.
----------
Khi Lộ Văn Tinh về phòng thì Cố Yến Thâm đang nằm trên giường chơi điện thoại.
Nghe bối cảnh âm nhạc quen thuộc, Lộ Văn Tinh biết hắn lại chơi nuôi thú. Nhìn Cố Yến Thâm đang nhàn nhã chơi trò chơi, Lộ Văn Tinh không khỏi thở dài.
"Làm sao vậy?"
Cố Yến Thâm vừa nhấc đầu liền thấy Lộ Văn Tinh đứng im tại chỗ.
"Không có việc gì."
Lộ Văn Tinh đóng cửa phòng, treo áo khoác lên tủ quần áo, lấy áo ngủ ra thay.
"Đã khuya còn không ngủ?"
"Ngủ." Cố Yến Thâm lên tiếng.
Hổ con cũng ngủ, hắn tắt trò chơi đi, đặt điện thoại ở bên cạnh, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lộ Văn Tinh đang cởi áo.
Cố Yến Thâm: "......"
Lộ Văn Tinh đưa lưng về phía hắn, đường cong lưng xinh đẹp, làn da trắng bóng loáng đến lóa mắt.
Hô hấp của Cố Yến Thâm dừng lại. Lộ Văn Tinh đã mặc áo ngủ vào, cậu quay đầu đối diện với ánh mắt của hắn.
"Làm sao vậy?" Lộ Văn Tinh hỏi.
"...Không." Cố Yến Thâm hơi chột dạ thu hồi tầm mắt, "Đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Ngày hôm sau, buổi sáng.
Cố Yến Thâm lại một lần bị đồng hồ báo thức của Lộ Văn Tinh làm tỉnh giấc.
Hơn nữa sau lần quay tập một, hai người ở cùng nhau tổng cộng bốn buổi tối, Cố Yến Thâm quỷ dị phát hiện, hắn thế nhưng lại quen thuộc với cái đồng hồ báo thức này, thậm chí có thể tự nhiên tỉnh và rời giường để bắt lại con gà trống có ý đồ trốn đi kia.
Ấn xuống cái nút màu đỏ, âm thanh báo thức đột nhiên im bặt, cả phòng lại khôi phục sự yên tĩnh.
Lộ Văn Tinh xoay người, cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, nâng mí mắt lên. Cố Yến Thâm đã đi vào phòng tắm. Cậu ngáp một cái, muốn chờ khi nào Cố Yến Thâm ra khỏi phòng tắm thì rời giường nhưng không biết tại sao lại mơ màng ngủ tiếp.
Sau khi Cố Yến Thâm đã ăn mặc chỉnh tề thì Lộ Văn Tinh vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, hắn đi về phía trước gọi cậu dậy.
"Hử?"
Lộ Văn Tinh lên tiếng trong vô thức, trở mình cọ cọ gối đầu, mái tóc màu hạt dẻ mềm mại chuyển động theo động tác của cậu, Cố Yến Thâm nhịn lại ham muốn sờ mái tóc đó.
"Lộ Văn Tinh, rời giường."
"Không cần." Lộ Văn Tinh càng ngủ càng mơ hồ, thậm chí đẩy người ở trước mặt, "Tôi không xem."
Cố Yến Thâm:???
Đây là đang nói mớ?
"Tôi cũng có...... Tôi mới không muốn sờ."
Cố Yến Thâm vẫn luôn cho rằng chỉ có ban đêm mới có thể nằm mơ, vậy hóa ra thời điểm ngủ nướng không dậy nổi cũng sẽ nằm mơ?
Hắn có chút tò mò không biết Lộ Văn Tinh mơ thấy cái gì, lại không muốn sờ cái gì?
____cộc cộc cộc.
Tiếng đập cửa đánh gãy suy nghĩ tìm tòi nghiên cứu của Cố Yến Thâm, hắn đi ra mở cửa.
"Cố lão sư, buổi sáng tốt lành!"
Ngoài cửa là Văn Dụ, hôm nay cậu ta mặc áo lông vũ màu trắng, càng tạo lên sự ôn nhu cho cậu ta.
"Buổi sáng tốt lành."
"Tinh Tinh còn chưa rời giường sao?"
Cố Yến Thâm nhìn nhìn camera đang đi theo sau Văn Dụ, "Đã tỉnh, đang rửa mặt."
"Vậy không phải là nhiệm vụ của em bị thất bại rồi hay sao?" Văn Dụ nghiêng đầu, để lại một khuôn mặt tiếc nuối cho máy quay.
"Nhiệm vụ?"
"A, đúng." Văn Dụ xoa xoa mũi, "Hôm nay em có một nhiệm vụ chính là gọi hai người rời giường, kết quả em ngủ dậy quá muộn, hai người đều đã tỉnh hết."
"Một lát nữa bọn tôi sẽ đi xuống." Cố Yến Thâm không có ý tứ cho Văn Dụ đi vào phòng.
Văn Dụ cũng thông minh, phối hợp trả lời. "Được, vậy em xuống tầng chờ hai người trước."
Sau khi đóng cửa, Cố Yến Thâm vẫn còn nghe thấy Văn Dụ nói chuyện với camera.
"Lộ Văn Tinh." Cố Yến Thâm trở lại trước giường, trực tiếp kéo Lộ Văn Tinh lên, "Bắt đầu công việc."
Lộ Văn Tinh ngồi dậy, khi Cố Yến Thâm buông lỏng tay thì cậu lại như chất lỏng nằm xuống, không có ý tứ rời giường.
Ngày hôm qua bọn họ quay về lúc 11 rưỡi, sau khi thay phiên nhau tắm rửa thì Lộ Văn Tinh còn xuống tầng một chuyến nữa, lúc hai người đi ngủ thì đã hơn 12 giờ, đối với một con mèo đêm thì 12 giờ cũng không tính là muộn.
Hiện tại là 8 giờ rưỡi sáng, giấc ngủ chắc chắn là đầy đủ, nhưng tại sao Lộ Văn Tinh vẫn có thể buồn ngủ như vậy?
Rơi vào đường cùng, Cố Yến Thâm chỉ có thể lấy ra đòn sát thủ, phái gà trống nhỏ lên sân khấu.
Hắn không để gà trống xuống đất mà cầm ở trong tay, đúng giờ kêu lên, đầy đủ nhịp điệu, vừa cao vừa thấp như là hai bài xướng kết hợp.
Một phút sau.
Lộ Văn Tinh xoa xoa khóe mắt, dựa theo ký ức của cơ thể ngồi dậy. Cố Yến Thâm hiểu rõ, hắn gọi Lộ Văn Tinh vô dụng, chỉ có con gà này là có thể dùng, tuy người chưa tỉnh nhưng vẫn có thể ngồi dậy được.
"Đừng kêu, ba ba tới đây." Lộ Văn Tinh xốc chăn, gian nan mà mở mắt ra, sau đó ——
Đối diện với khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Cố Yến Thâm.
Lộ Văn Tinh: "......"
Hai người đối diện một giây, Lộ Văn Tinh hoàn toàn tỉnh táo. Sau khi phản ứng lại tình huống hiện tại, hai tai cậu nóng lên. Lộ Văn Tinh chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội nhìn Cố Yến Thâm.
Cố Yến Thâm: "......"
"Tỉnh chưa?"
Dáng ngồi của Lộ Văn Tinh nghiêm túc, ngoan ngoãn gật đầu như một học sinh tiểu học bị dạy bảo.
"Đi rửa mặt trước đi."
Mười phút sau.
Lộ Văn Tinh ăn mặc chỉnh tề xuất hiện trước mặt Cố yến Thâm, cậu mặc áo lông vũ cùng quần jean, chân đi giày chơi bóng, vô cùng có cảm giác thiếu niên.
Khi hai người xuống tầng thì mọi người đã ngồi trên bàn cơm chia bữa sáng tổ chương trình chuẩn bị.
Thấy Lộ Văn Tinh cùng Cố Yến Thâm đi tới, Văn Dụ hơi hơi mỉm cười, "Vẫn còn nóng, mau tới ăn."
"Buổi sáng hôm nay quay tại đây, mọi người cứ thoải mái, coi như là hoạt động tự do."
Lý Hướng Minh kinh ngạc mà nhìn về phía đạo diễn, có chút không thể tin được, "Hôm nay không có nhiệm vụ?"
"Không có." Đạo diễn nhanh chóng phủ nhận, ông ngồi ở giữa các nhân viên công tác, bình tĩnh cùng bọn họ thưởng thức bữa sáng.
"Thế mà lại không có nhiệm vụ, sao tôi lại có chút khó tin vậy?" Lý Hướng Minh nhìn về phía những người khác đang ngồi cùng bàn ăn.
"Không phải là có nhiệm vụ bí mật gì chứ?"
Tống Gia Giai nhếch lông mày, cô thật sự không thích nhiệm vụ bí mật, bản thân nhiệm vụ đã khó khăn, che giấu nhiệm vụ rồi nhiệm vụ gì cũng không biết càng khó khăn, còn phải tự đào hố chính mình.
Cố Yến Thâm không có chút ảnh hưởng nào, hắn thong thả ăn bữa sáng, Lý Hướng Minh nhìn hắn một cái, "Sao anh Thâm lại không lo lắng chút nào?"
"Lo lắng cái gì?"
"Nhiệm vụ bí mật đó!" Lý Hướng Minh uống một ngụm sữa đậu nành, "Hy vọng không phải là nhiệm vụ kỳ quái gì."
"Thật ra cũng không có gì phải lo lắng." Chu Tử Đồng đã ăn xong bữa sáng, cậu ta đang định bắt đầu khiêu chiến nhiệm vụ, "Mọi người đều đang ngồi ở đây, có nhiệm vụ thì khẳng định phải hoàn thành cùng nhau, có phải như vậy không Tinh Tinh."
"A?", Lộ Văn Tinh đang vùi đầu ăn sáng nên phản ứng chậm nửa nhịp, cậu hút một ngụm chè đậu xanh, phối hợp lên tiếng.
Lý Hướng Minh không nghe ra ý tứ khác trong lời Chu Tử Đồng nhưng Ôn Miểu và Lộ Văn Tinh lại nhận ra, Chu Tử Đồng đang gián tiếp dẫn đường.
Ôn Miểu vốn không suy nghĩ đột nhiên nhanh trí, cũng bất chấp không ăn bữa sáng nữa.
"Ài, nơi này còn có tạ tay nha.", giọng điệu của Ôn Miểu đầy sự cố tình, "Vừa lúc, ăn xong vận động một chút vậy."
Chỉ thấy Ôn Miểu nâng tạ tay lên bắt đầu tập, dưới ánh mắt của mọi người, không đến một phút cô liền...... không cử động nữa.
Lộ Văn Tinh và Chu Tử Đồng suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
Ôn Miểu thử xong tạ tay thì bắt đầu ép chân, "Đã lâu rồi không kéo duỗi."
"Cô ấy bị cái gì kích thích vậy?" Tống Gia Giai vô cùng khó hiểu, "Không đến mức đó đâu Miểu Miểu, thật sự, em chỉ là ăn thêm một cái bánh bao nhỏ thôi mà."
"Cân nặng của em không được quản lý tiêu chuẩn như của chị Gia Giai, vì thế càng phải ôm chân Phật ngay."
Tống Gia Giai:???
Ôm chân Phật ngay là dùng như vậy?
Nhìn động tác khoa trương của Ôn Miểu, Tống Gia Giai đứng lên, "Để chị dạy cho em mấy động tác."
Ôn Miểu bỗng nhiên quay đầu lại, trên mặt tràn đầy nụ cười như 'lập tức nhận được 3000 vạn', "Thật vậy sao? Chị Gia Giai, chị thật là một người tốt bụng."
Tống Gia Giai: "......" Không cần thiết phải đưa thẻ người tốt như vậy, thật sự.
Lộ Văn Tinh và Chu Tử Đồng liếc nhìn nhau, hai người không nghĩ đến tốc độ của Ôn Miểu lại nhanh như vậy.
"Chị Gia Giai." Lộ Văn Tinh mở miệng đánh gãy Tống Gia Giai đang định làm mẫu cho Ôn Miểu.
"Làm sao vậy?"
"A, cái kia......" Đầu của Lộ Văn Tinh chuyển động một lượt, không có cái cớ nào thích hợp nên cậu đá bóng sang cho Chu Tử Đồng.
"Tử Đồng nói cậu ấy rất thích phim chị đóng, cậu ấy muốn nhân buổi sáng rảnh rỗi hôm nay trò chuyện với chị."
Chu Tử Đồng:???
"A, là Văn Tinh nói như vậy." Chu Tử Đồng lập tức phản bác lại.
"Chi Gia Giai, tí nữa mọi người có thể trò chuyện với nhau, hiện tại em cần chị." Ôn Miểu căm tức nhìn Lộ Văn Tinh cùng Chu Tử Đồng.
"Ba người làm sao vậy? Cả buổi sáng mà cứ kỳ kỳ quái quái." Lý Hướng Minh cũng nhìn ra không đúng.
"Có sao?" Chu Tử Đồng cười một tiếng, nhanh chóng giải thích, "Bởi vì, bởi vì tập này sắp kết thúc rồi, em luyến tiếc."
Hôm qua Chu Tử Đồng đã suy nghĩ cả đêm nhưng không nghĩ ra cách nào để Lý Hướng Minh hát <<Anh em tốt của tôi>>.
Lộ Văn Tinh cũng để ý nhiệm vụ của mình không kém bọn họ, vì thế nên cả đêm qua cậu đều mơ về Cố Yến Thâm....... cơ bụng của Cố Yến Thâm.
Thật ra nhiệm vụ của câu đơn giản hơn so với Chu Tử Đồng và Ôn Miểu, chỉ cần chiến thắng cảm giác ngại ngùng, nói ra liền xong việc.
Lộ Văn Tinh tự lấy can đảm, cậu hít sâu một hơi, "Cố lão sư."
Hai đôi mắt của Chu Tử Đồng và Ôn Miểu sáng quắc nhìn về phía Lộ Văn Tinh, nếu giờ Lộ Văn Tinh nói ra thì bọn họ liền thua.
Hai người hồi hộp nhìn Lộ Văn Tinh, chỉ thấy cậu đi đến trước mặt Cố Yến Thâm, ấp ủ một hồi lâu, cuối cùng mở miệng.
"Cố lão sư....... anh cũng thường xuyên tập thể hình sao?"
Chu Tử Đồng: "......"
Ôn Miểu: "......"
Cố Yến Thâm gật gật đầu, chờ Lộ Văn Tinh nói tiếp, nhưng mà không có sau đó.
Cố Yến Thâm: "......?"
Thấy Lộ Văn Tinh không có ý tứ mở miệng, Ôn Miểu và Chu Tử Đồng cười vài tiếng, vô tình trào phúng: "Lộ túng túng."
"Ba người cứ làm gì mà bí hiểm như vậy?"
Ôn Miểu cho Lộ Văn Tinh một cái biệt danh khó hiểu làm Tống Gia Giai càng thêm tò mò, cô khẳng định Chu Tử Đồng và Ôn Miểu biết cái gì đó.
"Có phải là Tinh Tinh có chuyện muốn nói với anh Thâm không?"
Ôn Miểu không nghĩ đến đồng đội của mình lại bắt đầu trợ công, cô lập tức bỏ dây nhảy trong tay ra, giữ chặt Tống Gia Giai, "Chị, không phải chị bảo muốn dạy em sao?"
Lòng hiếu kỳ của Tống Gia Giai bị kích thích, cô nào còn có tâm tư dạy cái gì, cô tò mò muốn chết, "Tinh Tinh, cậu nói nhanh đi."
Lý Hướng Minh quan sát nửa ngày mới gia nhập cuộc trò chuyện, "Tinh Tinh, là đàn ông thì cứ nói thẳng, dáng vẻ ngại ngùng này của cậu cứ như là mấy chàng trai cô gái lần đầu tỏ tình với mối tình đầu vậy."
Lộ Văn Tinh: "............"
Sau khi Lý Hướng Minh nói xong thì không khí càng trở lên xấu hổ.
Dưới không khí quỷ dị như vậy, Lộ Văn Tinh hận không thể đào một cái hố để chui xuống.
Cố Yến Thâm ngước mắt nhìn về phía Lộ Văn Tinh, ngữ khí bình tĩnh, "Đừng nghe bọn họ nói linh tinh, cậu muốn nói cái gì?"
"Tôi......" Lộ Văn Tinh chỉ cảm thấy cả mặt đều nóng lên. Đối diện với ánh mắt của mọi người, cậu cắn chặt răng, dáng vẻ bất chấp tất cả.
Lộ Văn Tinh quay đầu đi, biểu cảm thấy chết không sờn, lại hít sâu một hơi.
"Tôi, tôi có thể sờ cơ bụng của anh một chút hay không?"
Lý Hướng Minh: "!"
Tống Gia Giai: "!"
Cố Yến Thâm: "......?"
________________________________________________________________________________
Còn 89 chương.....
___*(  ̄皿 ̄)/#____
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro