Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 95 - CÔNG CHÚA ĐANG LẨN TRỐN

"Mọi người phấn đấu hoàn thành trước 2 giờ để sớm được về nghỉ ngơi nhé."

Lúc đó vừa qua 12 giờ, đoàn phim đã chuẩn bị một ít đồ ăn khuya. Ăn xong, mọi người nghỉ ngơi 10 phút, sau đó đạo diễn cầm loa lên cổ vũ các nhân viên tiếp tục làm việc.

"Cố lên, cố lên."

Lộ Văn Tinh cầm kịch bản che nửa mặt, lén ngáp một cái, "Còn cà phê không?"

Trần Triết đưa cốc nước cho Lộ Văn Tinh, "Quay xong cảnh này là nghỉ rồi. Giờ mà uống cà phê thì về khách sạn anh sẽ mất ngủ đó."

Lộ Văn Tinh ngồi lâu thấy mệt, cậu duỗi người rồi đứng dậy. Chuẩn bị bắt đầu quay, Lộ Văn Tinh cởi áo khoác, nhân viên đoàn phim bước tới chỉnh lại sườn xám cho cậu.

"Xong rồi."

"Chuẩn bị nhé." Đạo diễn cầm loa hô hai lần.

Lộ Văn Tinh nhận ly rượu vang từ tổ đạo cụ, sau khi đánh bảng, cậu dẫm  đôi giày cao gót, tiến về phía người đàn ông mặc vest đang ngồi trên ghế sô pha.

Không thể quá lộ liễu nhưng cũng phải thu hút được sự chú ý của anh ta.

"Này."

Người phục vụ cầm một ly rượu đi ngang qua, va ngay vào Chu Uẩn đang đi tới.

"Xin lỗi, xin lỗi." Người phục vụ hoảng hốt, rượu vang đỏ đổ lên cổ áo Chu Uẩn, để lại một vết loang mờ, "Tiểu thư, thật sự xin lỗi. Tôi....... tôi không cố ý."

Chu Uẩn nhíu mày, giả vờ kiêu ngạo, "Anh đi đứng không nhìn đường à."

"Thật sự xin lỗi." Người phục vụ lại xin lỗi lần nữa, Chu Uẩn bực mình phẩy tay, ra hiệu cho anh ta mau biến đi. Người phục vụ cúi đầu nhìn chiếc túi xách nhỏ rơi trên mặt đất, cúi xuống định nhặt lên.

"Đừng chạm vào." Chu Uẩn nói với giọng đầy chán ghét, cúi xuống nhặt túi xách.

Người đàn ông ngồi phía sau đã bị thu hút từ trước bởi giọng nói thanh thoát ấy, ánh mắt anh ta dần dần chuyển về phía Chu Uẩn.

"Dừng lại một chút." Đạo diễn đứng lên và bước tới. "Viên Trấn, ánh mắt của cậu không đúng."

"Hả?"

"Đừng quay đầu nhìn Chu Uẩn ngay lập tức. Đợi đến khi cậu ấy cúi xuống nhặt đồ, ánh mắt của cậu mới vô tình nhìn sang. Đừng nhìn thẳng vào mặt cậu ấy, hãy lướt qua ngực, hơi nghiêng đầu một chút, lúc này cậu đã bị thân hình quyến rũ của cậu ấy thu hút rồi."

"Đầu tiên, cậu là một thiếu gia giàu có, có rất nhiều cô gái phong trần muốn đến ve vãn cậu. Nhưng cậu không thể chủ động, cậu cần giữ chút kiêu hãnh, âm thầm nhưng lại cố tỏ ra không quan tâm."

Đạo diễn suy nghĩ một chút rồi nói: "Phải thay đổi một chút ở chỗ này."

"Một người cố tình ve vãn, một người vô tình đáp lại sự ve vãn ấy." Đạo diễn tiến vài bước để làm mẫu. "Viên Trấn, cậu tiếp tục ngồi. Tinh Tinh, cậu chú ý nhé."

Đạo diễn lắc hông đi tới, làm mẫu cho Lộ Văn Tinh.

"Khi cậu đi đến chỗ này, cố tình trẹo chân, rồi giả vờ không đứng vững mà ngã vào lòng cậu ta."

Đạo diễn ngồi lên đùi Viên Trấn, "Như thế này, hai người sẽ có một cái nhìn chạm nhau, Chu Uẩn phải dùng ánh mắt để quyến rũ cậu ấy."

"Viên Trấn, trên mặt cậu phải giữ bình tĩnh, phong thái của một quý ông." Đạo diễn nắm lấy tay Viên Trấn, "Cậu giữ lấy eo Chu Uẩn, trông như đang đỡ cậu ấy, nhưng thực chất là lén lút lợi dụng."

Lộ Văn Tinh gật đầu, "Vậy tôi ngồi lên đùi cậu ta, rồi với tay lấy đồ trong túi cậu ta?"

Cảnh này là Chu Uẩn muốn lấy đồ trong túi của Viên Trấn.

Quay lại lần nữa.

Lộ Văn Tinh ngồi lên đùi Viên Trấn.

"Thưa cô, cô không sao chứ?"

"Chân tôi hơi đau, đứng không vững." Chu Uẩn nhìn anh đầy mong đợi.

"Không sao, tôi đỡ cô." Thiếu gia phong thái như một quý ông, đỡ lấy eo Chu Uẩn.

Trên mặt Chu Uẩn có chút ngượng ngùng, đôi mắt đầy quyến rũ nhìn anh ta, ánh mắt lưu chuyển khiến người đàn ông nuốt khan.

Máy quay dần chuyển xuống dưới, ngón tay Chu Uẩn nhẹ nhàng lướt qua túi áo của người đàn ông, cậu chưa kịp thò tay vào.

"Đại thiếu gia."

Một thuộc hạ bước tới, Chu Uẩn lập tức thu tay lại.

"Đây là..."

Người thuộc hạ nhìn Chu Uẩn một lúc, Chu Uẩn cúi đầu, vịn vào vai người đàn ông rồi đứng dậy. "Xin lỗi vì vừa nãy chân tôi bị mềm, cảm ơn thiếu gia đã đỡ tôi."

"Không cần khách sáo."

"Chúng ta đã gặp nhau ở đâu chưa?" Người thuộc hạ cau mày. "Tôi cảm thấy cô trông rất quen."

Chu Uẩn mỉm cười nhạt. "Có lẽ anh nhận nhầm người rồi, tôi không quen anh."

Người thuộc hạ có chút nghi ngờ, thiếu gia của cậu ta cười nhạt. "Tiểu Tiêu à, cậu không có định lực nha, thấy phụ nữ cái là đi không nổi."

"Đại thiếu gia đừng trêu tôi, tôi thật sự thấy cô ấy rất quen."

"Kiểu làm quen này của cậu, tôi thấy nhiều rồi."

Chu Uẩn hất nhẹ tóc mai bên tai, nháy mắt với anh ta. "Đàn ông ai cũng giống nhau, thấy cô gái đẹp là thích nói lời dối trá."

"Không phải..."

Người thuộc hạ chưa kịp nói hết thì Lục Trác đã bước tới với gương mặt lạnh lùng, anh nắm lấy cổ tay Chu Uẩn và kéo ra sau lưng.

"Chỉ mới không gặp một lát mà đã dính vào người khác, đúng là một kẻ lẳng lơ."

Dù nói lời trách mắng nhưng rõ ràng anh đang bảo vệ cậu.

"Đại soái Lục, đây là..." Đại thiếu gia ngạc nhiên vài giây, sau đó cười lớn. "Hóa ra là người của Đại soái Lục, vậy ngài nên trông chừng cô ấy cho kỹ, cô ấy đẹp quá, thân hình cũng đẹp, đám đàn ông trong vũ trường đều nhìn đến ngây người đó."

"Không cần thiếu gia Bạch phải lo." Lục Trác nắm chặt cổ tay Chu Uẩn, kéo cậu sang một bên.

"Cậu lại muốn làm gì nữa?"

Chu Uẩn chẳng chút căng thẳng nào khi bị bắt quả tang, cậu nhận một ly rượu từ người phục vụ đi ngang qua, nhấp một ngụm rồi mới nói.

"Nếu Đại soái Lục không cần tôi, tôi tự nhiên phải tự tìm con đường khác."

Lục Trác nhíu mày sâu hơn, "Là đi khắp hội trường này để ve vãn người khác?"

Chu Uẩn chớp mắt, "Có gì sai à?"

"Sao Đại soái Lục và người đẹp lại đứng ở đây, ông chủ lớn của chúng tôi đã gọi ngài qua cùng uống rượu." Một người chỉ về phía bàn rượu, nơi các sĩ quan chỉ huy đang ngồi.

"Tôi sẽ qua ngay."

"Vâng, vậy tôi không quấy rầy hai người nữa."

Người đó vừa đi, Lục Trác nheo mắt, lộ ra vẻ nguy hiểm, "Đừng có làm loạn."

Lục Trác đi xa hơn chút, dặn dò thuộc hạ của mình: "Theo dõi cậu ta, điều tra thiếu gia Bạch."

"Ngài nghi ngờ cậu ta......"

Lục Trác quay lại với gương mặt lạnh lùng.

"Tất cả những ai tiếp xúc với Chu Uẩn tối nay đều phải điều tra, kể cả người phục vụ vừa va phải cậu ta."

Lục Trác không biết ai là người liên lạc, nhưng bất cứ ai tiếp xúc với Chu Uẩn đều khả nghi.

Cố Yến Thâm vẫn tiếp tục diễn, còn Lộ Văn Tinh đã lui về ngồi cạnh màn hình giám sát, cậu kéo ghế ngồi xuống cạnh đạo diễn.

"Đạo diễn Vương, cảnh tiếp theo đã chuẩn bị xong chưa?"

"Chờ Cố Yến Thâm quay xong cảnh này, chúng ta sẽ lên căn phòng trên tầng, đội đạo cụ đã sắp đặt xong rồi."

"Vậy tôi đi xem thử."

...

Phòng được bố trí là phòng ngủ của Lục Trác trong phim.

Thực ra Lục Trác không uống nhiều, chỉ hơi say nhưng vẫn tỉnh táo. Tuy nhiên, khi ra ngoài, Chu Uẩn đã quá mức nhiệt tình, hết đỡ anh rồi lại mở cửa xe giúp anh. Lục Trác muốn biết Chu Uẩn thực sự đang có ý định gì.

Khi về đến nhà Lục Trác, Chu Uẩn đã tranh thủ đuổi hết người hầu đi.

Đạo diễn đi vòng quanh phòng, cầm kịch bản chỉ đạo cho cả hai.

Cảnh quay chính thức bắt đầu, chỉ có nhiếp ảnh gia và đạo diễn trong phòng.

"Này, anh nặng quá đấy."

Chu Uẩn đỡ lấy Lục Trác, cả hai loạng choạng bước vào phòng. Chu Uẩn đẩy anh lên giường. Khi mới bị mang về, cậu cố tình quyến rũ Lục Trác vài lần nhằm xóa bỏ nghi ngờ của anh.

Còn cố ý muốn Lục Trác nghĩ rằng cậu chỉ là một kẻ leo giường tầm thường, để khi anh  chán ghét sẽ đuổi cậu đi.

Tối nay, bí mật mà Chu Uẩn do thám được có liên quan đến Lục Trác. Hiện tại, cậu ta đang ở trong căn nhà của Lục Trác, có một số việc cậu ta có thể trực tiếp tìm hiểu từ đây.

Cậu không chỉ không thể rời đi mà còn phải tìm cách ở lại.

Chu Uẩn nhìn Lục Trác trong vài giây, nhanh chóng có quyết định. Cậu leo lên giường, quỳ bên hông Lục Trác và cúi xuống để tháo cà vạt của anh .

Chu Uẩn vẫn mặc sườn xám, tư thế quỳ ngồi làm lộ ra đôi chân trắng ngần, dù cách lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được độ ấm của cơ thể.

Lục Trác, đang giả vờ say, cố gắng nhẫn nhịn, kiềm chế ý muốn đẩy người kia ra khỏi người mình. Anh nhận ra rằng Chu Uẩn không đơn giản chỉ là một con hát muốn quyến rũ mình nên đành tiếp tục phối hợp, xem trò này sẽ tiếp tục đến đâu.

Đột nhiên, Chu Uẩn cúi người, áp tai vào ngực anh.

"Tim đập nhanh như vậy, xem ra anh say thật rồi."

Nhịp tim của Lục Trác không nhanh vì rượu mà vì tức giận. Anh giả vờ mở mắt lơ mơ, cố gắng đẩy Chu Uẩn ra nhưng lại bị cậu nắm lấy tay và hôn nhẹ.

"Bảo bối, đừng cử động."

Lục Trác cảm thấy cơ thể như bị điện giật, anh theo bản năng thu tay lại. Hơi thở của Chu Uẩn lướt qua tai anh, kéo cổ áo và cởi áo khoác của anh ra.

Điều khiến anh bất ngờ là Chu Uẩn không dừng lại mà tiếp tục cởi áo sơ mi của anh.

Nhưng Lục Trác không phối hợp, anh cố tình làm khó khiến việc cởi áo không thuận lợi. Cuối cùng, Chu Uẩn mất kiên nhẫn, xé toạc áo sơ mi.

Đến lúc Chu Uẩn định tháo thắt lưng, Lục Trác không thể nhịn được nữa. Anh giả vờ muốn uống nước, đẩy Chu Uẩn ra khỏi người mình.

"Tôi muốn uống nước."

"Được rồi, được rồi, anh đừng cử động. Tôi đi lấy nước cho anh." Chu Uẩn dỗ dành rồi thật sự đứng dậy rời đi.

Lục Trác đợi một lúc, nghe thấy tiếng mở cửa, anh ngồi dậy. Lục Trác chưa nghĩ ra cách đối phó, thậm chí trong khoảnh khắc đó, anh tự nghi ngờ phán đoán của mình.

Chẳng lẽ Chu Uẩn thật sự chỉ là một con hát?

Nhưng không đúng. Hành động của Chu Uẩn tối nay quá lớn, như cố ý làm cho anh thấy vậy. Có lẽ cậu ta đã biết anh nghi ngờ cậu nên tại bữa tiệc cậu cố tình gây sự chú ý như một con bướm hoa, rõ ràng là muốn đánh lạc hướng.

Chắc chắn có ai đó đã tiếp xúc với Chu Uẩn tại bữa tiệc, chắc chắn là trong số những người cậu đã gặp.

Lục Trác quyết định nhẫn nhịn thêm một chút.

Khi Chu Uẩn quay lại với ly nước, Lục Trác liếc qua thấy đáy cốc có chút đục ngầu, có lẽ đã thêm thuốc.

Độc sao?

Lục Trác chỉ nhấp môi giả vờ uống, sau đó làm bộ phát điên, hất đổ ly nước.

Chu Uẩn không nhịn được, cậu đẩy Lục Trác đang ngồi trên giường ngã xuống, khuỷu tay cậu đè lên cổ anh, giọng nói hơi gắt gỏng.

"Người ta uống say là ngủ ngay, sao anh lắm chuyện thế?"

Tiếng gõ cửa vang lên.

"Dạ, chuyện gì vậy? Ngài có làm vỡ gì không?"

Không nghe thấy trả lời, người bên ngoài tiếp tục nói.

"Thưa Đại soái, tôi vào nhé?"

Chu Uẩn nới lỏng tay, kéo áo mình hở ra, làm rối tóc rồi lăn vào lòng Lục Trác.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, Lục Trác bị Chu Uẩn kéo mạnh tay buộc anh phải tháo cúc áo sườn xám, tay còn lại thì bị ép đặt lên đùi Chu Uẩn.

"Ôi trời! Anh nhẹ thôi, làm đau người ta rồi."

Nhìn từ ngoài vào trông giống như Lục Trác đang mất kiểm soát sau khi say và đang làm điều gì đó khó tả với Chu Uẩn.

"Xin... xin lỗi đã làm phiền."

Giọng người thuộc hạ nghẹn lại một chút, sau đó rút lui, cửa đóng lại.

"Đến thật đúng lúc."

Chu Uẩn nở nụ cười tinh quái, "Giờ có nhân chứng rồi, đừng hòng sáng mai anh rời giường mà không thừa nhận."

Khi người kia rời đi, Chu Uẩn cũng thả tay Lục Trác ra.

Nghỉ ngơi một chút, cậu không quên nhiệm vụ của mình.

Chu Uẩn thực sự không có ý định làm gì với Lục Trác, nhưng phải khiến Lục Trác nghĩ rằng họ đã xảy ra chuyện.

Cậu tiếp tục tháo thắt lưng của Lục Trác, lần này không gặp trở ngại vì Lục Trác không chống cự. Hai người lăn vào trong chăn, chiếc quần được chuẩn bị sẵn bị ném ra ngoài từ dưới tấm chăn.

Quần áo và chiếc quần rơi xuống đất, cảnh quay kết thúc.

"OK, hôm nay đến đây thôi, mọi người vất vả rồi."

Lộ Văn Tinh lật tấm chăn ra, ngồi trên giường ngáp dài. "Đạo diễn Vương, tối nay tôi ngủ ở đây nhé."

"Mỗi sáng thức dậy thật đau khổ." Lộ Văn Tinh nói thêm, ngáp tiếp.

Cảnh quay này là phân đoạn giữa Lộ Văn Tinh và Cố Yến Thâm. Các diễn viên khác đã về nghỉ ngơi. Lộ Văn Tinh chạm vào chiếc giường êm ái, cảm giác chỉ cần nhắm mắt là có thể ngủ ngay lập tức.

Cố Yến Thâm khoác áo choàng lên, nhận áo từ trợ lý và cũng khoác lên cho Lộ Văn Tinh, sau đó hắn bế cậu xuống giường.

"Phải tẩy trang rồi về khách sạn nghỉ ngơi."

"Tắm rồi tẩy trang luôn cũng được mà."

"Hai ngươii vất vả rồi, mai 9 giờ có mặt, tiếp tục quay cảnh buổi sáng."

"Gió bên ngoài lớn lắm, em quàng khăn vào đi."

Cố Yến Thâm quấn kín Lộ Văn Tinh lại, cả hai nắm tay nhau rời đi.

Sáng hôm sau.

Tiếng gà gáy vang lên lần nữa, sau một tháng, Cố Yến Thâm đã quen với điều này, người cài báo thức thì không dậy, chỉ có hắn là luôn chăm chỉ dậy để bắt con gà trống làm phiền kia.

Tối qua quay phim đến tận hơn 1 giờ sáng nhưng dù Cố Yến Thâm b ngủ lúc nào cũng đều có thể thức dậy đúng giờ. Còn Lộ Văn Tinh thì không. Cậu bị Cố Yến Thâm kéo khỏi giường, cả người như một biểu tượng lớn của sự 'mệt mỏi'.

Ngồi chưa được một giây, người Lộ Văn Tinh lại mềm nhũn ngã ngửa ra sau. Cố Yến Thâm nhanh tay đỡ lấy cậu, sau đó vòng tay qua chân cậu, bế cậu lên.

Lộ Văn Tinh mệt đến mức mắt cũng không mở nổi, trong tay cậu là chiếc bàn chải đánh răng, Cố Yến Thâm nhẹ nhàng dỗ dành. "Đánh răng xong anh sẽ đưa em đi ăn món ngon."

"Em không muốn ăn."

Lộ Văn Tinh cuộn mình trong lòng Cố Yến Thâm, chỉ muốn ngủ.

"Ăn sáng là bắt buộc."

Không ai kiểm soát thì chế độ ăn uống của Lộ Văn Tinh cực kỳ thất thường. Cậu sẵn sàng bỏ bữa sáng chỉ để ngủ thêm một chút, giống y hệt em trai cậu là Tạ Trình Phỉ, không biết là ai học từ ai.

Nhưng mỗi khi cả hai ở thành phố B, Lộ Tiểu Phỉ chắc chắn không để hai người họ ngủ mà không ăn. Tám giờ phải dậy, trước tám giờ rưỡi phải ăn sáng xong. Sau khi ăn có thể ngủ tiếp nhưng không được bỏ bữa.

Ban ngày Lộ Văn Tinh còn phải quay phim, thời gian ăn sáng cậu có thể ngủ thêm được hơn mười phút nhưng điều đó không quan trọng bằng sức khỏe của cậu.

Việc không ăn sáng sẽ không tốt cho dạ dày, vì vậy trong suốt hơn một tháng quay phim tại đoàn, Cố Yến Thâm luôn nghiêm ngặt giám sát chế độ ăn uống của Lộ Văn Tinh.

"Ăn xong sớm, em có thể ngủ thêm một chút trên xe."

Cố Yến Thâm khá thích việc dỗ dành Lộ Văn Tinh như thế, chỉ khi trong trạng thái lơ mơ nửa tỉnh nửa mơ này, Lộ Văn Tinh mới trở nên ngoan ngoãn như vậy.

Lộ Văn Tinh ngáp dài, miễn cưỡng đánh răng và rửa mặt.

Cố Yến Thâm khoanh tay tựa vào khung cửa, cứ thế nhìn Lộ Văn Tinh. Hắn thích cuộc sống trong đoàn làm phim hiện tại, mỗi ngày khi mở mắt là có thể nhìn thấy Lộ Văn Tinh ngay lập tức. Hơn nữa, cả hai đang cùng quay chung một bộ phim, chuyện tình cảm của họ cũng đã được công khai, việc ngủ chung cũng không còn phải giấu giếm.

Ăn sáng xong, hai người cùng đi chung một xe đến đoàn phim, Lộ Văn Tinh tựa vào vai Cố Yến Thâm và ngủ thiếp đi.

Trợ lý Trần Triết không có việc gì làm, nằm dựa vào ghế phụ và lướt Weibo, đến khi thấy một cái hot search thứ hai mươi mấy, cậu ta chăm chú nhìn.

#Mỹ nhân ngủ thời dân quốc#

Người trong ảnh chính là Lộ Văn Tinh hôm qua hóa trang thành nữ để quay phim, có vẻ là ảnh chụp của người qua đường, không quá rõ nét nhưng không che giấu được nhan sắc rạng ngời của Lộ Văn Tinh.

Cậu ngồi trên ghế, khuỷu tay chống lên bàn, trán tựa vào ngón tay, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bức ảnh gốc được đăng tải chỉ lộ ba phần tư khuôn mặt nhưng vẫn có thể thấy được gương mặt tinh tế, hàng lông mi dài dày rủ xuống mí mắt, nốt ruồi lệ nổi bật, sống mũi cao và đôi môi đỏ mọng.

Hoàn toàn phù hợp với tiêu đề của bài viết trên hot search.

[Aaaaa! Đây là chị gái nào vậy, xinh quá đi!]

[Vừa sáng sớm đã bị nhan sắc này đánh gục, tôi chịu thua rồi.]

[Mặc sườn xám đẹp quá!!! Chị gái xinh quá!! Đây là công chúa thời dân quốc bỏ trốn sao?]

[Thần thái đỉnh quá! Chị gái nhìn cao quá, chị này tôi có thể đấy.]

[Đây là mỹ nhân ngủ đẹp nhất tôi từng thấy.]

[Tôi tuyên bố, tôi chính thức là fan nhan sắc của chị gái này.]

[Sao đã lâu như vậy rồi mà vẫn chưa ai tìm ra chị gái này là ai, nghệ sĩ mới ra mắt à, xin cái Weibo đi mà.]

[Nhan sắc này quá đỉnh rồi, không quá lời khi nói là đè bẹp nhiều sao nữ trong giới.]

[Tôi thấy chị này trông có vẻ quen quen.]

[Chẳng lẽ không phải người mới? Trông có vẻ là đang ở trong đoàn phim, phim thời dân quốc.]

[Gần đây có bộ phim mà anh Thâm và Tinh Tinh đóng chung, còn có Tống Gia Giai nữa.]

[Toàn mạng truy tìm mỹ nhân ngủ thời dân quốc.]

[Nếu tìm được, xin hãy thông báo cho tôi biết, tôi đi lau mũi máu đã.]

[Sáng sớm mà kích thích quá! Sao chỉ có một tấm, làm ơn chụp thêm vài tấm nữa đi.]

Trần Triết lặng lẽ quay đầu lại, thấy Lộ Văn Tinh vẫn đang nghỉ ngơi nên cậu ta không lên tiếng quấy rầy, Cố Yến Thâm chỉ hơi nâng cằm ra hiệu đợi khi xuống xe hẵng nói.

Đến đoàn phim, Trần Triết mới lấy điện thoại ra đưa cho Lộ Văn Tinh xem.

"Tinh Tinh, mau nhìn này."

Hot search vừa rồi đã phát sinh thêm chủ đề mới.

#Toàn mạng truy tìm mỹ nhân ngủ#

________________________________________________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Cư dân mạng: Trong vòng ba phút tôi muốn biết mọi thông tin về mỹ nhân ngủ.

Lộ Tinh Tinh: Không ngờ phải không, lại là tôi đấy!

________________________________________________________________________________

Còn 9 chương.....

\^o^/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro