Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

PHIÊN NGOẠI 8 - TÔI VÀ NGƯỜI THÂN YÊU CỦA TÔI

"Tại sao em lại thay đồ?"

Câu hỏi của Cố Yến Thâm khiến mọi ánh mắt nghi ngờ đều đổ dồn về phía Lộ Văn Tinh.

Lúc đầu, khi phát hiện Lộ Văn Tinh thay đồ, mọi người chỉ nghĩ cậu có nhiều trang phục thôi, dù sao Cố Yến Thâm cũng đã có bộ trang phục ma cà rồng thêm vào.

Giờ thì người hầu gái đã chết, chết trong tình trạng thê thảm, máu từ nhát dao đâm chắc chắn đã bắn lên kẻ giết người.

[Vậy là Tinh Tinh hay anh Thâm?]

[Anh Thâm nói thế, tôi nghĩ là Tinh Tinh.]

[Nhưng vết thương trên tay anh Thâm giải thích sao đây?]

"Vào phòng của người hầu gái, lại còn dính đầy mùi máu tanh, xui xẻo như vậy, chẳng lẽ tôi không nên thay đồ sao?"

Lộ Văn Tinh cúi đầu xoay chiếc nhẫn đá quý mà tổ đạo cụ đưa, cậu ngẩng đầu lên, không hài lòng nhìn mọi người.

"Bộ này hợp với chiếc nhẫn của tôi. Dù tôi có thay mười tám bộ mỗi ngày thì cũng là việc của tôi thôi."

Mọi người: "....."

Mấy cô gái, bao gồm cả Giang Nhiên, đều không có ý kiến gì.

"Các cô gái thích mặc đồ đẹp là chuyện bình thường. Nếu tôi có nhiều đồ thế này, chắc một giờ tôi thay một bộ luôn."

Giang Nhiên phân tích lý trí: "Đầu tiên, tính cách của Cecilia là như thế, kiêu ngạo và xa cách. Lời thoại của Tinh Tinh cũng phù hợp với nhân vật này."

Ánh mắt của Giang Nhiên dừng lại trên người Cố Yến Thâm.

"Chưa nói đến Cecilia có vấn đề gì không, nhưng bác sĩ.......có phải nên giải thích vết thương trên tay mình trước không?"

Cố Yến Thâm: "Tôi chưa từng vào phòng của người hầu."

"Vết thương này đã đóng vảy." Cố Yến Thâm giơ cánh tay lên, "Không phải là vết thương từ trưa."

"Vậy vết thương này từ đâu mà có?"

"Có từ trước khi đến đây." Cố Yến Thâm giải thích, "Cũng là vết cào. Vết thương đã đóng vảy màu nâu sẫm rồi, mới bị không thể đóng vảy nhanh thế được."

"Chắc chắn là Cố Yến Thâm rồi. Anh ấy nói vết thương không thể lành nhanh, mọi người tin luôn sao? Anh ấy là ma cà rồng, có lẽ khả năng hồi phục mạnh hơn." Nhậm Hướng Ý quả quyết.

Cố Yến Thâm bình tĩnh đáp: "Nếu tôi có thể hồi phục vết thương, mọi người thậm chí sẽ không thấy vết đóng vảy này."

Nghe cũng hợp lý.

Ánh mắt của Lộ Văn Tinh di chuyển qua lại giữa hai người, cuối cùng dừng lại ở Nhậm Hướng Ý.

"Hoàng tử chưa cho chúng ta xem tay đâu."

Nhậm Hướng Ý hơi khựng lại: "Kẻ giết người hầu chắc chắn là Cố Yến Thâm. Sao lại trùng hợp thế, trên tay anh ta lại có vết cào?"

Lộ Văn Tinh hỏi ngược lại: " Nhậm lão sư, có khi nào hung thủ lại là anh không?"

Vừa dứt lời, Nhậm Hướng Ý bị đè xuống ghế, mấy người xung quanh kéo tay áo của anh ta lên.

"Tay trái, không có."

"Tay phải......"

"Trên tay phải có vết thương!!!"

"Vết thương còn rất mới!!!"

Nhậm Hướng Ý: "!"

"Đây, đây không phải....." Nhậm Hướng Ý giải thích, "Vết thương này..... là do mèo cào."

"Vậy sao lúc nãy anh không nói?"

Ban đầu họ nghi ngờ Cố Yến Thâm, nhưng sự che giấu của Nhậm Hướng Ý cũng rất đáng ngờ, đặc biệt là khi vết thương của anh ta còn rất mới.

"Tôi thật sự bị mèo cào mà." Nhậm Hướng Ý nói.

Vừa dứt lời, đạo diễn đứng ngoài máy quay đẩy một con mèo vào. Chú mèo toàn thân trắng muốt, ngạo nghễ bước qua những người xung quanh.

"Đây là mèo của công tước nuôi."

"Meo~"

Chú mèo ngoan ngoãn kêu một tiếng. Quản gia cúi xuống ôm nó, nó thoải mái cuộn tròn trong lòng ông.

"Nó trông thật ngoan."

Lộ Văn Tinh tiến tới vuốt ve trán của chú mèo. Chú mèo ngoan ngoãn để cậu vuốt, Lộ Văn Tinh cong ngón tay, gãi gãi dưới cằm nó.

Chú mèo nheo mắt, trông rất hưởng thụ.

"Mèo này ngoan thật."

Các nữ khách mời đều thích thú với động vật nhỏ, nhìn thấy Lộ Văn Tinh vuốt mèo, họ cũng tiến tới. Mèo dường như rất thích Giang Nhiên, còn liếm tay cô.

"Thật ngoan quá đi."

"Tôi không tin con mèo đáng yêu thế này lại cào người."

Lộ Văn Tinh nhìn chằm chằm vào cánh tay của Nhậm Hướng Ý một lúc rồi nói: "Anh đang nói dối."

Mọi người nhìn về phía Lộ Văn Tinh, không hiểu sao cậu lại khẳng định như vậy.

"Móng mèo và móng người không giống nhau. Móng của mèo nhọn và nhỏ hơn. Nếu là mèo cào, diện tích tiếp xúc của vết thương sẽ nhỏ và sâu hơn."

Cố Yến Thâm cũng đồng ý với lời của Lộ Văn Tinh.

"Tinh Tinh nói đúng. So sánh vết cào trên tay tôi và Nhậm Hướng Ý, thật ra khá giống nhau. Tôi bị người cào, còn vết thương của anh cũng vậy."

"Vậy tại sao anh lại nói dối?" Cố Yến Thâm hỏi ngược lại.

Nhậm Hướng Ý im lặng một lát rồi nói: "Vì vết thương quá rõ ràng, dễ bị nghi ngờ là hung thủ."

"Vết thương này đúng là do người hầu gái cào, nhưng tôi không giết cô ấy." Nhậm Hướng Ý giải thích. "Chúng tôi chỉ có một chút xích mích."

Câu trả lời lấp lửng của Nhậm Hướng Ý càng khiến người ta nghi ngờ.

"Tại sao cô ấy lại cào anh?"

"Có thể là cô ấy nghĩ tôi định giết cô ấy. Chúng tôi chỉ cãi nhau vài câu thôi. Sau đó tôi rời đi."

"Phải là giết người xong mới rời đi chứ?"

Nhậm Hướng Ý: ".....Thật sự không phải tôi. Khi tôi rời đi, người hầu vẫn còn sống."

"Vậy tại sao lúc đầu anh không nói?" Giang Nhiên từ đầu đã nghi ngờ cả Nhậm Hướng Ý lẫn Cố Yến Thâm.

[Chị Nhiên lại bắt đầu đứng về phía công lý.]

[Hahahaha, thật đáng xem.]

"Chỉ còn mười lăm phút nữa thôi, tranh thủ đi. Quá giờ hoặc bắt sai hung thủ, trò chơi sẽ kết thúc thất bại, hung thủ thắng."

"Nhắc lại, có hai hung thủ."

"Nhanh, nhanh, nhanh."

"Mười lăm phút cuối cùng."

So với sự thẳng thắn của Cố Yến Thâm, Nhậm Hướng Ý che giấu làm cho anh ta trở nên rất đáng nghi. Thêm vào đó, vết thương trên tay Cố Yến Thâm đúng là đã gần lành.

Ánh mắt của Lộ Văn Tinh tập trung vào con mèo, chú mèo tỏ ra rất phụ thuộc vào quản gia, cứ cọ vào người ông.

"Ông nói con mèo này là của công tước nuôi?" Lộ Văn Tinh hỏi.

Quản gia gật đầu: "Một con mèo đáng thương. Sau khi được công tước mang về, nó rất thích bám lấy công tước."

Lộ Văn Tinh không nuôi mèo, nhưng hồi đi học, bạn cùng phòng có nuôi một con mèo con rất dính người, thậm chí đi vệ sinh cũng phải theo sau. Khi người bạn ấy tập trung chơi game, mèo sẽ nằm trên bàn phím, cố gắng tranh giành sự chú ý.

Cố Yến Thâm và Lộ Văn Tinh đều có chung suy nghĩ. Hắn tiến đến vuốt ve con mèo con: "Tối qua công tước ở trong thư phòng, sao con mèo này không đi theo?"

Quản gia khựng lại, rõ ràng không ngờ Cố Yến Thâm sẽ hỏi điều này.

Lộ Văn Tinh chớp mắt, như vô tình hỏi: "Quản gia đã làm việc ở đây bao lâu rồi?"

"Năm năm."

"Trước đó ông làm gì?"

"Chỉ là một người hầu thôi." Quản gia không hiểu tại sao Lộ Văn Tinh lại hỏi vậy.

"Nhưng tôi cảm thấy..." Lộ Văn Tinh chạm nhẹ vào mũi, "Quản gia không giống người hầu lắm. Hơn nữa, ông nói con mèo rất bám công tước, nhưng tôi thấy nó lại rất quấn quýt lấy ông."

Cố Yến Thâm tiếp lời: "Từ khi chúng tôi đến, quản gia tiếp đãi rất chu đáo, nhưng so với một quản gia....." Hắn dừng lại, ám chỉ rằng quản gia trông giống một quý tộc hơn là một người phục vụ.

Khi bọn họ gặp nữ hầu, phản ứng đầu tiên của cô ta là khẽ cúi mình, mọi câu hỏi đều rất cẩn trọng. Nhưng quản gia thì khác, giọng điệu của ông ta có chút mệnh lệnh và không cho phép từ chối, như khi ông yêu cầu bọn họ nghỉ trưa cũng vậy.

"So với quản gia, ông giống công tước hơn." Lộ Văn Tinh nói thay cho điều mà Cố Yến Thâm chưa kịp nói ra.

Trong trò chơi, đã có khá nhiều manh mối, chẳng hạn như thái độ của quản gia.

Lộ Văn Tinh đã phát hiện ra điểm sơ hở của ông: "Quản gia nói rằng con mèo bám theo công tước, vậy nên....."

"Người chết không phải công tước. Quản gia mới chính là công tước thực sự." Cố Yến Thâm tiếp tục câu nói của Lộ Văn Tinh và kết luận.

[Tôi đã nói rồi mà, quản gia này quá đẹp trai! Thật lạnh lùng và quyến rũ!]

[Công tước đã tìm người đóng giả mình, rồi kẻ giả mạo bị giết.]

[Vậy hung thủ là ai? Không lẽ công tước tự giết chính mình?]

"Vậy kẻ lắp máy nghe trộm không thể là quản gia, mà là nữ hầu."

"Vậy nữ hầu là người của hoàng tử, và giờ bị giết để bịt đầu mối?"

"Vậy hung thủ chính là hoàng tử! Nếu không, tại sao lại giết nữ hầu?"

Mọi người đều nhìn về phía Nhậm Hướng Ý. Bất ngờ, Giang Nhiên bước lên và nhìn thẳng vào Lộ Văn Tinh.

"Có thể nào, hoàng tử phát hiện ra người chết không phải công tước thật, và lo lắng rằng nữ hầu đã phản bội mình, nên đã giết cô ta?"

[Giả thuyết này rất hợp lý.]

[Chị Nhiên thật đỉnh, tôi cũng nghĩ thế.]

Giang Nhiên quay lại nhìn Lộ Văn Tinh: "Lúc nãy ở ngoài cửa, cậu đã đưa cho Yến Thâm cái gì?"

"Tôi cứ nghĩ hai người các cậu là tình địch, hóa ra lại bí mật hợp tác với nhau?" Trịnh Hạo Dương ngạc nhiên nhìn Lộ Văn Tinh và Cố Yến Thâm.

"Rốt cuộc ai mới là kẻ giết người? Tại sao ai cũng có vẻ đáng nghi như vậy?"

"Có phải cậu đã tìm ra chứng cứ gì không? Không được che giấu."

"Tinh Tinh, nhanh giao ra, nếu không chúng tôi sẽ mặc định rằng cậu và anh Thâm đã thông đồng với nhau."

Lộ Văn Tinh chớp chớp mắt, có phần bất lực quay sang Cố Yến Thâm, "Vậy thì không còn cách nào khác."

"Tôi phát hiện điều này trên người công tước giả."

Mọi người đều đã biết, Cố Yến Thâm giấu diếm cũng vô ích, hắn rút ra ống tiêm còn thiếu kim.

"Cái này là gì?"

"Là kim thiếu trên ống tiêm."

"Vậy thì căn bản không có chuyện sợ máu mà tự tiêm thuốc, bác sĩ là người đã tiêm thuốc cho công tước giả."

Mọi người: "!!!"

Đã biết có hai kẻ giết người đã giết công tước giả và nữ hầu.

Lộ Văn Tinh làm rõ mọi thứ, đưa ra ba giả thuyết.

"Giả thuyết đầu tiên, hai kẻ giết người hợp tác để giết công tước giả và nữ hầu, cùng nhau ra tay."

"Giả thuyết thứ hai, hai kẻ giết người lần lượt giết công tước giả và nữ hầu, ra tay riêng lẻ."

"Giả thuyết thứ ba, hai kẻ giết người cùng giết công tước, trong đó một kẻ giết nữ hầu."

Sau khi Lộ Văn Tinh phân tích xong, Trịnh Hạo Dương vẫn còn ngơ ngác, "Giả thuyết thứ ba, tại sao lại là giết công tước cùng nhau, mà không phải giết nữ hầu cùng nhau?"

"Hiện trường của nữ hầu có hơi bạo lực, không giống như một vụ giết người có kế hoạch từ lâu mà giống như là do xúc động hoặc không chuẩn bị." Lộ Văn Tinh giải thích.

"Có lý đấy!" Trịnh Hạo Dương gật gù.

"Tôi nghiêng về giả thuyết thứ hai hoặc thứ ba mà Tinh Tinh đã nói."

"Giả sử bác sĩ sợ máu thì anh ta thật sự sẽ không giết nữ hầu, vậy anh ta đã giết công tước giả với ai, và ai đã giết nữ hầu?" Trịnh Họa Dương lẩm bẩm hỏi.

Có Yến Thâm: ?

"Giả sử Cecilia là kẻ giết người, thì người đồng lõa của cô ấy chính là hoàng tử." Cố Yến Thâm nhướn mắt, nhìn Lộ Văn Tinh một cách vô tình.

[Bắt đầu chém nhau rồi sao?]

[Hhhhhhhh, vậy rốt cuộc là Tinh Tinh hay anh Thâm?]

"Giả thuyết này từ đâu ra?" Lộ Văn Tinh phản vấn.

Cố Yến Thâm: "Đều nói là giả thuyết."

Lộ Văn Tinh: "Giả thuyết này không vững."

"Nhưng em đã thay quần áo." Cố Yến Thâm kiên quyết về điểm này, nhưng những người khác đã không còn xem việc Lộ Văn Tinh đổi quần áo là điều nghi vấn.

Nhân vật Cecilia thực sự có thể đổi nhiều bộ quần áo trong một ngày.

Nhưng ngoài điểm đó, Cecilia không có nghi ngờ nào khác. Cố Yến Thâm chỉ bám vào điểm này thật sự không đứng vững.

Vẻ mặt của Cố Yến Thâm bình tĩnh, hắn giải thích.

"Sợ máu là thật, tối qua tôi tiêm thuốc cho công tước giả để giảm đau. Tôi không biết ông ta là công tước giả nhưng chắc chắn ông ta đang kiểm tra tôi. Tôi muốn ở đây thì phải thể hiện chút tác dụng của bác sĩ."

Cố Yến Thâm quay sang người quản gia, nói.

"Không ngờ công tước thật không tin tưởng chúng ta, tìm người giả mạo mình..... là muốn tìm ra người đã lắp thiết bị nghe lén trong phòng và người đã hạ độc mình."

Lộ Văn Tinh tiếp lời.

"Thiết bị nghe lén không phải là lắp đặt vào tối qua mà là đã có từ khoảng thời gian trước, vì hoàng tử đang điều tra cái chết của mối tình đầu."

"Công tước đã thuê bác sĩ riêng vì ông ta bị trúng độc, cần giải độc." Lộ Văn Tinh nối các manh mối lại với nhau, "Tôi suy đoán hoàng tử đã từng hạ độc, nhưng công tước không chết nên hoàng tử mới đến thăm."

Nhậm Hướng Ý biện minh, "Không phải tôi, thật sự không phải tôi."

"Còn mười phút." Tổ đạo diễn đưa ra thời gian.

Các khách mời khác đều phớt lờ ông ta.

"Bác sĩ không biết công tước bị trúng độc, chỉ nghi ngờ công tước mắc bệnh gì đó. Hôm qua, bác sĩ đã tiêm thuốc cho công tước giả, có thể là đang chữa bệnh. Vì công tước thật không tin bác sĩ nên đã tìm người thử độc."

"Đợi đã, Tinh Tinh, cậu nói thử độc?" Giang Nhiên có chút bối rối, "Vậy nên độc tiêm cho công tước giả cũng là do hoàng tử gây ra?"

Lộ Văn Tinh gật đầu, "Không chắc, nhưng suy đoán của tôi là...."

Công tước thật sự, tức là người quản gia.

Ông ta phát hiện ra nữ hầu phản bội, đã lắp thiết bị nghe lén cho mình nhưng ông ta không lập tức vạch trần nữ hầu mà giả vờ không biết để gài bẫy những người đứng sau cô ta.

Nữ hầu không ngờ công tước lại hóa trang thành quản gia, và vì cô ta là người của hoàng tử nên không hề tồn tại ý tưởng 'muốn làm người vợ tiếp theo của công tước' như quản gia nói. Ông ta chỉ là nhắc nhở nữ hầu không nên lộ liễu khiến thân phận của ông ta bị lộ.

Cô ta đối xử nhu nhược với quản gia không phải vì sợ 'quản gia' mà là sợ công tước đang đóng vai quản gia. Nữ hầu lo lắng hoàng tử sẽ nhận nhầm và giết công tước giả nên muốn nhắc nhở hoàng tử rằng công tước là giả.

Theo dòng suy nghĩ của Lộ Văn Tinh, những người khác cũng cảm thấy bí ẩn đã được giải quyết, mỗi người một câu đoán.

"Nữ hầu không tìm được cơ hội để nói với hoàng tử rằng hoàng tử đã hạ độc công tước giả?"

"Nhưng trước đó hoàng tử đã hạ độc công tước, tại sao công tước không chết?"

Lộ Văn Tinh nghĩ một lúc, cậu chỉ có một lời giải thích.

"Công tước cũng không phải là người."

[!!!]

[Ôi trời, có lý. Công tước từng là người của hoàng tộc trước, phản bội hoàng tộc trước để phụ tá cho đế chế hiện tại, nên bác sĩ mới muốn trả thù.]

[Hoàng tộc trước là ma cà rồng, công tước cũng có thể là ma cà rồng!]

Các bình luận bắt đầu có phản hồi, các khách mời có mặt cũng nhận ra.

"Không trách được anh Thâm lại có thêm một thân phận ma cà rồng, không phải là người chơi VIP mà là thân phận này quả thực là một manh mối."

"Công tước thật sự bị trúng độc nhưng không chết, nhưng độc tính chưa được giải nên ông ta cần bác sĩ. Nhưng ông ta không tin bác sĩ nên đã tìm một con cừu thế mạng..... để bác sĩ chữa trị cho công tước giả trước."

Giải thích này đưa ra khiến họ nghiêng về phía hoàng tử là kẻ giết người.

"Người hạ độc là hoàng tử?"

"Vậy ai đã giết nữ hầu?"

"Không đúng." Giang Nhiên đã có một ý tưởng khác.

"Thủ phạm là bác sĩ." Giang Nhiên khẳng định.

"Độc trong công tước giả có thể không phải là loại độc của công tước, công tước cố ý hạ độc cho công tước giả để bác sĩ chữa trị cho công tước giả, vì công tước không tin ai cả, ông ta muốn kiểm tra xem bác sĩ có thể hại công tước giả hay không."

"Vậy bác sĩ đã không chữa được cho công tước giả mà tiêm thuốc vào để giết công tước giả, sau đó lại giả vờ rằng là do bị độc?"

"Đúng."

Những người khác cũng bắt đầu nhận ra.

"Nữ hầu phát hiện công tước giả đã chết, muốn báo cho hoàng tử rằng người chết là công tước giả, nhưng hoàng tử không tin nữ hầu, khi biết nữ hầu muốn tiết lộ sự thật, hoàng tử đã giết nữ hầu?"

Lộ Văn Tinh suy nghĩ một lúc rồi nói, "Nếu là vậy thì việc bác sĩ sợ máu là thật."

"Cả hai kẻ giết người chỉ vì lợi ích của mình, không hề hợp tác giết người, việc đổ lỗi cho nhau cũng có thể giải thích. Hoặc là.....họ cũng không biết đối phương là kẻ giết người khác."

Lời Lộ Văn Tinh nói được mọi người đồng thuận, cho nên Nhậm Hướng Ý sẽ chỉ trích Cố Yến Thâm, còn Cố Yến Thâm thì bám lấy Lộ Văn Tinh không buông.

[Chị Nhiên thật xuất sắc!!!]

[Nếu Tinh Tinh là kẻ giết người, chắc hẳn sẽ không đổ lỗi cho nhau như vậy, cảm giác như là liên thủ mạnh mẽ.]

"Chúng tôi đã tìm ra thủ phạm."

Người chủ trì hỏi. "Chắc chắn không?"

Một vài người do dự, Lộ Văn Tinh lấy ống tiêm và kim ra, quay sang Cố Yến Thâm.

"Chị Nhiên đã đoán gần đúng, tôi có thể chắc chắn bác sĩ là kẻ giết người." Lộ Văn Tinh xắn tay áo Cố Yến Thâm lên.

"Vết thương của anh ấy không phải do nữ hầu cào mà là trong lúc tiêm thuốc cho công tước giả, bị công tước giả cào trúng, trải qua một đêm, vết thương đã lên da."

Mọi người: !!!

Vậy nên bác sĩ và hoàng tử đều có vết thương?

"Không trách được vết thương của bác sĩ lành nhanh như vậy."

[Chứng cứ cũng đã có!!!]

[Vậy nên khi Tinh Tinh phát hiện kim tiêm trên công tước giả, cậu ấy đã xác định kẻ giết người trong kịch bản là anh Thâm sao?]

[Không phải Tinh Tinh đã nói 'Tha cho Cố Yến Thâm một lần' sao, hóa ra kết án ở chỗ này.]

Một vài người vẫn còn do dự, người chủ trì đã thay đổi trang phục của nữ hầu, đi đến trước ống kính.

"Đếm ngược, một phút. Đưa ra lựa chọn cuối cùng."

Bọn họ bị thúc ép rất căng thẳng, vẫn còn do dự.

"Nhắc lại lựa chọn của các bạn." Người chủ trì nhìn vào các khách mời.

"Tôi cảm thấy suy đoán của Tinh Tinh có lý có chứng cứ, tôi tin tưởng Tinh Tinh."

"Tôi choáng váng mất, nhưng lời của Tinh Tinh rất có logic, tôi đã bị thuyết phục, tôi chọn Cố Yến Thâm và Nhậm Hướng Ý."

"Đã bỏ phiếu." Người chủ trì bắt đầu đếm ngược.

Nhậm Hướng Ý yếu ớt biện minh: "Thật sự không phải tôi, nếu bỏ phiếu cho tôi thì thua rồi."

Cố Yến Thâm biện minh một cách có lệ. "Cũng không phải tôi."

[Cười chết tôi, anh Thâm chỉ thiếu mỗi việc viết 'tôi là kẻ giết người' lên mặt.]

[Chắc chắn là Cố Yến Thâm rồi, đến biện minh anh ấy cũng lười.]

Ba.

Hai.

Một.

"Người giết công tước giả là bác sĩ, người giết nữ hầu là hoàng tử."

"Trò chơi kết thúc." Người dẫn chương trình thông báo xong, cố ý dừng lại một lúc, các khách mời đều chờ anh ta công bố kết quả.

"Rất tiếc, câu trả lời sai, kẻ giết người chiến thắng."

Các khách mời nhìn nhau, "Hai người đó không phải kẻ giết người? Vậy kẻ giết người còn ở trong số tám người còn lại của chúng tôi?"

"Đợi đã....." Giang Nhiên không tin rằng mình đã suy đoán sai, "Hai người đều sai sao? Hay chỉ sai một người?"

Nhậm Hướng Ý đứng ra, "Anh đã nói rồi, kẻ giết người không phải là anh."

Những người khác nhìn người chủ trì một cách nghi ngờ, "Kẻ giết người không phải anh ta?"

Người chủ trì mỉm cười, nói.

"Trong số bác sĩ và hoàng tử, có một người là bị mọi người đổ oan."

"Á á á á á á! Thật sự không phải anh Nhậm sao?"

"Giải thích của anh Thâm có vẻ rất qua loa, kẻ giết người chắc chắn là anh ấy , vậy hung thủ còn lại là ai?"

"Kẻ giết hầu gái chính là....Cecilia."

"Cái gì???"

Những người khác đều ngạc nhiên.

"Mọi người không nhận ra sao? Trong quá trình suy luận, mọi người đã sớm bị Tinh Tinh dẫn dắt rồi."

[Khi họ phát hiện móng tay của người hầu có dấu vết máu của hung thủ, Tinh Tinh đã yêu cầu họ kiểm tra vết thương trên cánh tay.]

[Tinh Tinh luôn tích cực tham gia suy luận, còn Nhậm Hướng Ý thì không, thậm chí dù biện giải nhưng những lời đó còn giống như tự hại mình hơn, không có gì lạ khi mọi người nghi ngờ anh ấy.]

[Tinh Tinh rất nghiêm túc tìm kiếm chỗ nghi vấn của anh Thâm, cho nên mọi người không nghi ngờ cậu ấy nhiều.]

[Cảnh hai người chỉ trích lẫn nhau có vẻ như là một màn kịch.]

[Lại thêm một miếng đường nữa.]

"Nhưng trên cánh tay anh ấy có vết thương, và anh ấy còn che giấu vết thương đó, sau đó lại thừa nhận là do người hầu gây ra."

"Công tước giả đã chết, tôi nghi ngờ người hầu đã phản bội tôi, vì vụ giết người không thành nên đã vội vã rời đi."

"Vậy tại sao Cecilia lại giết người hầu?"

"Bởi vì khi Cecilia rời khỏi phòng công tước giả và va phải người hầu đến dọn trà." Cố Yến Thâm nói ra sự thật.

"Vậy ngay từ đầu hai người đã phối hợp với nhau?" Giang Nhiên hoang mang, thật không ngờ cô ấy đã tin tưởng Lộ Văn Tinh đến vậy.

"Không phải." Cố Yến Thâm giải thích.

"Trong máy ghi âm, chúng ta đều nghe thấy tiếng Cecilia lên lầu, công tước giả đã nghe thấy âm thanh và ra mở cửa." Cố Yến Thâm phát lại máy ghi âm.

"Tiếp theo là tiếng trở về của công tước. Tiếng bước chân của Cecilia khi rời đi rất ngắn, sau đó thì có một đợt âm thanh lớn, cho thấy cô ấy chỉ giả vờ rời đi nhưng thực chất vẫn ở trên tầng bốn."

Mọi người: "!!!"

Cố Yến Thâm tiếp tục giải thích.

Trịnh Hạo Dương không để ý đến lời quản gia, cậu ta tò mò lên lầu nhưng bị công tước giả đuổi đi. Trong lúc đi lên lầu, cậu ta tình cờ gặp người hầu đang mang trà.

Người hầu phát hiện rằng trà đã bị hoàng tử bỏ độc nhưng cô ấy đã thay thế trà độc bằng trà khác, và trà mang cho công tước giả không có độc.

Cô không tìm được cơ hội để nói cho hoàng tử về sự thật giữa công tước giả và công tước thật nên chỉ có thể làm theo yêu cầu của công tước thật, phục vụ công tước giả.

Mỗi đêm, vào khoảng 10 giờ, người hầu sẽ lên thu dọn trà còn lại của công tước. Tối qua, cô ta cũng làm như mọi khi, nhưng cô ta phát hiện công tước giả đã chết.

Cô ta không dám báo cho công tước thật biết về cái chết của công tước giả và cô ta đã âm thầm xuống lầu giấu kín sự việc này, cho đến khi công tước phát hiện ra vào ngày hôm sau.

Công tước giả bị bác sĩ đầu độc trước khi người hầu lên lầu thu dọn trà, sau đó bác sĩ vội vã rời đi.

Cecilia không từ bỏ việc trèo lên giường, cô ấy luôn ẩn mình trong phòng ngủ của công tước. Công tước giả thì ở trong thư phòng, bởi vì ông ta không dám thực sự ngủ trong phòng ngủ của công tước.

Công tước thật thì đang ở tầng ba giám sát hoàng tử, cũng không lên tầng.

Cecilia đợi mãi không thấy công tước giả trở về phòng ngủ liền đến thư phòng lần nữa và phát hiện ra công tước giả đã chết, cô ấy hoảng sợ chạy ra ngoài và vô tình đụng phải người hầu lên dọn trà.

Người hầu không nghi ngờ Cecilia, chỉ nghĩ rằng công tước giả đã bị hoàng tử đầu độc nên không dám nói ra.

Cecilia không biết rằng người hầu và hoàng tử là đồng lõa, cô ấy lo sợ rằng người hầu sẽ tố cáo mình là kẻ giết người. Việc giết người hầu và giết công tước là hai tội danh khác nhau, cô lo sợ mình sẽ bị oan nên đành tìm cơ hội giết người hầu.

Trong giờ nghỉ trưa, hoàng tử phát hiện có điều bất thường, muốn tìm người hầu để hỏi rõ nhưng lại phát hiện người hầu đang nói chuyện với công tước, anh ta hiểu nhầm rằng người hầu sẽ vạch trần mình nên có ý định giết người hầu nhưng bị cô ấy cào trúng.

Thực ra công tước chỉ đang chất vấn người hầu tại sao tối qua không lên dọn dẹp theo giờ. Công tước nghĩ rằng người hầu không lên dọn dẹp nên không phát hiện ra công tước giả đầu độc. Nhưng thực chất, người hầu đã lên và giấu kín chuyện này.

Vì vậy, cô ta giả vờ quên việc dọn dẹp, lúc này mới bị công tước đánh mắng.

Hoàng tử thấy người hầu và công tước nói chuyện, đoán rằng người hầu sẽ khai ra mình nên định giết người hầu để đảm bảo bí mật không bị lộ. Nhưng sau khi thất bại trong việc giết người, hoàng tử hoảng sợ và chạy trốn, đó là lý do hoàng tử do dự nhiều lần khi trả lời.

Sau khi hoàng tử rời đi, Cecilia tìm một cái cớ để vào phòng người hầu, làm cho đối phương mất cảnh giác và nhân cơ hội giết người hầu.

"Vụ án giết người này chỉ là kết quả của một sự hiểu lầm lớn sao?"

"Tinh Tinh không biết rằng anh Thâm là hung thủ sao?"

Lộ Văn Tinh đã thăm dò Cố Yến Thâm nhiều lần trước đó và nghi ngờ hắn cầm kịch bản 'hung thủ'.

Nhưng sau khi thấy kịch bản của chính mình là 'hung thủ', cậu cũng cảm thấy kỳ lạ, sau đó đạo diễn tiết lộ rằng có hai hung thủ. Người đầu tiên mà Lộ Văn Tinh nghi ngờ chính là Cố Yến Thâm.

"Ừm, tôi nghi ngờ anh Thâm nên mới tích cực điều tra như vậy."

Giang Nhiên không hiểu: "Vậy sau đó khi cậu biết rồi, sao cậu vẫn đẩy anh ấy ra?"

Lộ Văn Tinh cười và nói, "Có hai hung thủ, chỉ cần tìm sai một người thì thua."

"Chỉ cần tôi không bị bầu chọn, thì tôi và anh Thâm đều là người thắng."

"Cậu nghi ngờ anh Thâm là hung thủ vì phát hiện kim tiêm sao?"

Lộ Văn Tinh gật đầu, "Chỉ là đoán thôi, nhưng tôi chắc chắn khi anh ấy hỏi tôi về việc 'thay quần áo'."

Mọi người: "???"

"Sao có thể chắc chắn được như vậy?"

Lộ Văn Tinh mỉm cười rạng rỡ, ánh mắt hướng về phía Cố Yến Thâm.

"Nếu tôi là người chơi, anh ấy sẽ bảo vệ tôi."

Đêm hôm trước, Lộ Văn Tinh không hiểu tại sao Cố Yến Thâm lại nhiều lần đề nghị muốn liên thủ với hắn ngay từ đầu.

Thực ra, khi Cố Yến Thâm nhận được kịch bản, hắn cũng không biết có hai hung thủ, chỉ biết hắn là hung thủ nên mới muốn bảo vệ Lộ Văn Tinh.

Sau đó, khi Lộ Văn Tinh nói 'tha cho hắn một lần', Cố Yến Thâm đã chắc chắn rằng Lộ Văn Tinh là hung thủ thứ hai.

"Vậy khi anh đã biết Tinh Tinh là 'hung thủ' rồi, tại sao anh lại hỏi cậu ấy về chuyện thay quần áo tiếp?"

"Nếu tôi không nói thì mọi người cũng sẽ nghi ngờ thôi." Cố Yến Thâm khẽ chạm ngón tay vào Lộ Văn Tinh. "Trong khi mọi người đang nghi ngờ tôi, đưa ra điểm đáng ngờ này thì mọi người sẽ lựa chọn tin tưởng Tinh Tinh."

Mọi người: "!!?"

[A! Lại thêm một cú nữa!!!]

[Đúng là như vậy, càng chất vấn Tinh Tinh, mọi người càng chắc chắn cậu ấy không có vấn đề gì, và chuyện thay quần áo cũng rõ ràng rồi.]

[Hahahaha, chắc là nhờ diễn xuất sinh động của Tinh Tinh với vai diễn Cecilia nên ai cũng nghĩ là không có vấn đề.]

[Anh Nhậm đúng là bị oan, có quá nhiều điểm đáng nghi và vết thương trên tay khiến anh ấy chắc chắn bị định tội.]

[Tôi nghĩ nếu là Tinh Tinh, dù có vết thương trên tay cũng sẽ công khai cho mọi người xem, điều đó sẽ ít gây nghi ngờ hơn.]

[Anh Nhậm chắc chưa từng chơi trò kịch bản giết người, buồn cười quá, càng che giấu thì càng đáng nghi thôi.]

Nhậm Hướng Ý: "Tôi không bị oan chết, mà là bị các cậu làm cho nghẹt thở đến chết."

Lộ Văn Tinh: "Trò chơi mà, quan trọng là tham gia."

Mọi người: "..."

Tích cực dẫn dắt mọi người đi sai hướng như vậy mà nói là chỉ để tham gia, rõ ràng là hiếu thắng quá mức.

...

Sau trò chơi kịch bản, mọi người chuẩn bị cho hoạt động tiếp theo.

Lâu đài u ám trở lại hình dáng ban đầu, đó là một biệt thự trồng đầy cây xanh, đi ba trăm mét về phía trước là đến biển.

Khách mời đang ở trên một hòn đảo.

"Hôm nay thư giãn một chút, chúng ta sẽ chơi một trò chơi nhỏ." Đạo diễn đeo kính râm và cầm loa nhỏ. "Ai đã từng chơi mô tô nước chưa?"

"Tôi."

"Tôi cũng từng chơi."

"Tôi nữa."

Trong số năm đội và mười khách mời, chỉ có ba người từng chơi trò này, điều này thật thú vị.

Đạo diễn thông báo luật chơi, đây là cuộc đua tốc độ cơ bản.

Họ sẽ ngồi thuyền ra giữa biển, mỗi người chở đồng đội của mình trên mô tô nước chạy một vòng rồi quay lại. Đội nào về đích trước sẽ thắng và được thưởng bữa tiệc hải sản thịnh soạn.

Đội về cuối sẽ phải ăn mì gói trong khi nhìn người khác thưởng thức tiệc hải sản.

Máy quay còn đặc biệt zoom cận cảnh vào khung cảnh bữa hải sản.

"Nhìn này, bào ngư, cua hoàng đế, cá mú hổ, tôm tích, sò huyết..."

"Tối nay là bữa tiệc hải sản, đội về nhất có thể ăn thoải mái."

"Đội về nhì có thể chọn năm món, đội thứ ba được ăn ba món, đội thứ tư được thử một món, còn đội cuối cùng sẽ phải ăn mì gói vị hải sản thôi."

[Mì gói vị hải sản... đúng là phong cách của tổ đạo diễn.]

[Cười chết mất, tôi còn thấy nhân viên trong đoàn có cơm bánh cua mà đội cuối lại phải ăn mì gói, thật quá thảm.]

[Không ngờ anh Thâm lại biết chơi mô tô nước.]

[Có vẻ không chỉ mình bạn bất ngờ, điều này không hợp với phong thái của anh Thâm chút nào.]

Lộ Văn Tinh cũng rất ngạc nhiên.

" Cố lão sư biết chơi mô tô nước à?"

Theo những gì Lộ Văn Tinh biết về Cố Yến Thâm, loại hoạt động giải trí này không phải là thứ hắn quan tâm.

Nhưng nếu vì vai diễn, Cố Yến Thâm chắc chắn sẽ học, nhưng hắn chưa từng bộ phim nào có cảnh lái mô tô nước.

"Khi mới vào nghề, anh nhận một vai trong phim thần tượng, nhưng sau đó vai diễn bị thay thế."

Hồi đó, thể loại 'hot boy trường học yêu tôi' đang rất phổ biến. Cố Yến Thâm vừa vào học viện điện ảnh đã được chọn vì ngoại hình nổi bật.

Biết rằng nhân vật của mình sẽ lái mô tô nước, Cố Yến Thâm đã chuẩn bị rất kỹ.

Nhưng cuối cùng, vai diễn đó bị thay thế.

Cũng không gọi là tiếc nuối, nhưng lúc đó chắc chắn hắn cảm thấy hơi thất vọng. Đó là lần đầu tiên Cố Yến Thâm cảm nhận rõ ràng về thực tế khắc nghiệt của làng giải trí.

Sau này, hắn nhận được một vai phụ trong một bộ phim, chỉ có vài câu thoại, nhưng lần quay phim đó khiến hắn xác định con đường diễn xuất của mình.

Trong suốt thời gian đại học, nhiều bạn bè có ngoại hình đẹp thường nhận được lời mời tham gia phim thần tượng. Cố Yến Thâm cũng không phải ngoại lệ, hắn thường nghe về những người trong ký túc xá bỗng nổi tiếng chỉ sau một đêm nhờ đóng phim thần tượng.

Nhưng Cố Yến Thâm không ghen tị. Hắn có thể chống lại những cám dỗ, thay vì theo đuổi kịch bản có thể đưa mình nổi tiếng nhanh chóng, hắn lại muốn nhận những vai nhỏ trong phim, dù có thể sẽ bị cắt bớt trong quá trình hậu kỳ.

Khi nghe Cố Yến Thâm nói về chuyện bị thay vai, Lộ Văn Tinh cảm thấy khá tò mò.

Đây là lần đầu tiên cậu nghe Cố Yến Thâm kể về việc bị thay thế trong một vai diễn.

Lộ Văn Tinh đã từng xem một cuộc phỏng vấn của Cố Yến Thâm nói về chuyện trước khi ra mắt. Tuy nhiên, cuộc phỏng vấn đó không đề cập đến việc hắn từng bị thay vai. Sau này, khi có các cuộc phỏng vấn khác, Lộ Văn Tinh cũng không xem vì Cố Yến Thâm không muốn cậu xem.

"Em đừng xem các cuộc phỏng vấn."

"Tại sao?"

Lộ Văn Tinh cảm thấy lạ, vì dù là người yêu hay vợ chồng, ai cũng muốn người kia hiểu rõ hơn về mình.

"Anh muốn em hiểu anh qua việc chúng ta ở bên nhau chứ không phải qua các cuộc phỏng vấn." Cố Yến Thâm kiên quyết. "Những chuyện trong quá khứ, anh có thể từ từ kể cho em nghe, chỉ cần em muốn nghe."

Về sau, điều này trở thành một trò chơi nhỏ giữa hai người.

Mỗi tuần, họ sẽ kể cho nhau nghe một câu chuyện về quá khứ, có thể là kỷ niệm thời thơ ấu, hoặc những chuyện thú vị thời niên thiếu, hoặc cảm xúc của một giai đoạn nào đó.

Cố Yến Thâm kể những câu chuyện này không phải để diễn đạt điều gì to tát, mà chỉ muốn Lộ Văn Tinh biết thêm về hắn, vì đó là lời hứa giữa họ: chia sẻ những phần quá khứ chưa từng tiết lộ với nhau.

Khi Giang Nhiên nghe Cố Yến Thâm nói vậy, cô cũng cảm thấy đồng cảm.

Nhiều người nói rằng cô là một nữ diễn viên nổi tiếng, có cả danh vọng và tài sản, nhưng chỉ có cô mới hiểu được sự khó khăn trong hành trình của mình.

Các nghệ sĩ có mặt ở đó cũng cảm nhận sâu sắc, vì ai cũng từng trải qua giai đoạn mờ nhạt, khiến bầu không khí trở nên trầm lắng.

[Nhìn thấy Cố Yến Thâm thành công như bây giờ, đạo diễn kia chắc chắn phải rất hối hận.]

[Vẫn cảm thấy thương cho Cố Yến Thâm khi mới 18 tuổi.]

Lộ Văn Tinh cũng từng trải qua chuyện bị thay vai và mất hợp đồng đại diện, nhưng đó đều là chuyện đã qua. Cậu không nghĩ mình của lúc đó khổ sở mà chỉ coi như một trải nghiệm, giống như đi trên một con đường và dẫm phải viên đá nhỏ, cậu không để tâm quá nhiều.

Cảm nhận được bầu không khí trở nên trầm buồn, Lộ Văn Tinh vòng tay qua cổ Cố Yến Thâm, cậu cười nói.

" Cố lão sư chắc không ngờ, học lái mô tô nước năm 18 tuổi lại để hôm nay ăn tiệc hải sản."

Câu nói của Lộ Văn Tinh phá tan bầu không khí trầm lặng.

"Đó là số mệnh," Cố Yến Thâm cười đáp.

Lộ Văn Tinh: "?"

"Số mệnh đã định sẵn là sẽ có ngày anh tham gia chương trình này với em, định sẵn là đạo diễn sẽ bắt chúng ta lái mô tô nước, và định sẵn là tối nay chúng ta sẽ ăn tiệc hải sản."

[Hahahaha, đây không phải là Cố Yến Thâm mà tôi biết.]

[Bạn không biết à? Cố Yến Thâm có hai trạng thái: một là Cố Yến Thâm bình thường, hai là Cố Yến Thâm khi ở bên Lộ Văn Tinh.]

[Bất ngờ nhận một màn 'phát cơm chó', thật ngọt ngào.]

"Cặp đôi mới cưới quả là khác biệt, ngọt đến sâu răng."

"Tối nay chúng ta ăn không phải tiệc hải sản, mà là kẹo ngọt."

...

Khi họ đang trò chuyện, thuyền từ từ tiến ra biển, đã có người chạy mô tô nước đến.

"Mọi người có thể thử lái trước."

Giang Nhiên phản đối ngay, "Đạo diễn, tôi có thể chọn luôn ăn mì gói không? Đừng để tôi rơi xuống nước rồi mới ăn mì gói chứ."

"Tại sao em không tin chồng em? Dù anh chưa từng lái nhưng chắc nó cũng giống lái xe máy thôi đúng không?"

"Huấn luyện viên sẽ hướng dẫn, dễ học lắm." Đạo diễn cười đến nỗi khóe miệng nhếch lên nhưng vẫn cố giữ vẻ nghiêm túc.

Đùa sao, ông ta chỉ mong họ rơi xuống nước.

Đây không phải một cuộc đua mô tô nước thực sự, ai cũng biết lái thì khán giả còn xem cái gì?

Đạo diễn còn mong tất cả bọn họ đều không biết lái.

Sau đó, huấn luyện viên được phép giải thích cho những người chưa biết lái và dẫn họ trải nghiệm trên biển.

"Xong rồi, chắc ai cũng nắm rõ rồi nhỉ?"

"Chưa đâu."

"Vẫn chưa biết mà."

Sau đó, đạo diễn làm lơ lời của mọi người, "Tốt, vậy nếu ai cũng đã sẵn sàng, chúng ta bắt đầu thôi."

[Đạo diễn: Tôi chỉ muốn xem các bạn rơi xuống nước, tôi không nghe thấy gì cả.]

[Tôi và đạo diễn có cùng một tâm trạng.]

[Tôi muốn thấy anh Nhậm thất bại, anh ấy luôn tự tin quá mà.]

[Cố Yến Thâm cố lên, nếu về nhất thì có thể ăn no luôn.]

Mỗi đội có màu áo khác nhau, mặc áo phao vào xong thì mọi người ngồi lên mô tô nước.

Cố Yến Thâm lái một chiếc mô tô nước màu xanh. "Hay em lái đi?"

"Không, em muốn ăn tiệc hải sản." Lộ Văn Tinh ngồi sau lưng Cố Yến Thâm, ôm chặt eo hắn. "Phải giành hạng nhất."

"Được thôi."

"Tinh Tinh, trọng tâm là tham gia, chính em đã nói thế mà."

"Đúng đó, đừng cái gì cũng tranh hạng nhất, hãy để chúng tôi cảm nhận niềm vui tham gia chứ."

"Không được, anh Thâm thích ăn hải sản lắm." Lộ Văn Tinh mỉm cười, với sự cám dỗ lớn thế này, chuyện nhường là không thể.

"Em... em thấy hơi chóng mặt. Tay trái là ga hay tay phải là ga?" Trịnh Hạo Dương ngồi phía trước, quên sạch những gì huấn luyện viên đã dạy, căng thẳng nắm chặt tay lái. "Anh Viên, hay anh lái đi?"

"Để anh dạy cho, đừng lo." Trương Viên Tề đứng trên mô tô nước, "Tay phải là ga, nhớ chưa?"

"Chẳng phải em từng lái xe máy sao, sao lại hoảng loạn thế?"

"Khác nhau chứ!!!" Trịnh Hạo Dương ngồi trên ghế như có gai, cậu ta ngồi chưa yên đã đứng bật dậy, "Không, không, anh Viên, anh lái đi. Em chắc chắn sẽ lật thuyền."

"Lật thuyền thì ăn mì gói, lần sau anh sẽ đưa em đi ăn tiệc hải sản."

Trương Viên Tề trêu đùa Trịnh Hạo Dương, mỗi lần thấy cậu lúng túng như vậy là anh lại thấy dễ thương.

"Sẵn sàng chưa, 3, 2, 1, bắt đầu!"

Ngay khi người chủ trì vừa dứt lời, Cố Yến Thâm không lập tức lao đi như mọi người nghĩ mà giữ tốc độ ổn định tiến về phía trước giống như những người khác.

Lộ Văn Tinh ngồi sau lưng không hề sợ hãi, còn hối thúc Cố Yến Thâm đi nhanh hơn.

"Thú vị ghê!"

Cố Yến Thâm dần tăng tốc khiến Lộ Văn Tinh càng cảm thấy phấn khích hơn.

Khoảng cách nhanh chóng được nới rộng.

Nhậm Hướng Ý nhìn thấy mình dần bị bỏ lại phía sau, sốt ruột muốn tăng tốc. 

"Chậm lại chút đi!!"

Trái tim Giang Nhiên như sắp nhảy ra ngoài. "Chậm thêm chút nữa, thêm chút nữa."

"Bà xã, nếu em sợ thì nhắm mắt lại, anh lái rất chắc chắn mà, thật đấy."

Nhậm Hướng Ý không thể kìm nén liền tăng tốc, nhanh chóng vượt qua người ở vị trí thứ tư gần đó, điều này khiến anh ta tràn đầy tự tin, vừa nghĩ thế liền đạp ga mạnh hơn.

Sau đó, anh ta lật thuyền.

Máy quay còn chưa kịp phản ứng thì hai người đã biến mất khỏi khung hình.

[Hahahahaha, cười xỉu luôn.]

[Anh Nhậm: Bà xã, yên tâm, anh rất chắc tay.]

[Hiện trường tai nạn nghiêm trọng.]

[Nhậm Hướng Ý đúng là có tính Husky phải không? Chị Giang thật sự khổ rồi.]

Màn hình chia thành năm phần, tình hình của mỗi đội đều được hiển thị rõ ràng. Khán giả cười Nhậm Hướng Ý xong lại chuyển sang nhìn Cố Yến Thâm, người đang dẫn đầu.

[Quả nhiên vẫn là anh Thâm đáng tin nhất, tiệc hải sản chắc chắn về tay rồi.]

[Anh Thâm lái mô tô nước đẹp trai quá!! Huhu, em cũng muốn được anh Thâm chở.]

[Anh Thâm: Xin lỗi, ghế sau chỉ dành cho Tinh Tinh thôi.]

[Hahaha, sự thật.]

Việc Cố Yến Thâm giành hạng nhất không có gì bất ngờ, những người khác cũng lần lượt về đích. Còn Nhậm Hướng Ý dường như đã bật chế độ ngã xe liên hoàn, liên tục rơi xuống nước theo nhiều kiểu khác nhau.

Giang Nhiên từ bỏ cuộc đua, cô được nhân viên cứu hộ kéo lên thuyền, khuôn mặt cô ngẩn ngơ nhìn Nhậm Hướng Ý vẫn chưa chịu từ bỏ.

"Đạo diễn, tôi xin tự lái một chiếc." Nhìn Nhậm Hướng Ý ngã xuống nước hết lần này đến lần khác, Giang Nhiên vừa buồn cười vừa tức.

"Được."

"Lộ Văn Tinh ngạc nhiên: 'Chị Nhiên cũng biết lái mô tô nước à?'"

Giang Nhiên lắc đầu: "Không biết."

"Lúc nãy chị còn sợ mà," Trịnh Hạo Dương nói.

Giang Nhiên im lặng một giây rồi đáp: "Sau màn ngã nước nghệ thuật, nỗi sợ đã biến mất rồi."

[Hahaha, vừa thấy thương chị Nhiên, vừa buồn cười quá.]

[Chị Nhiên định lái mô tô nước để chọc ghẹo anh Nhậm à?]

[Xem ra anh Nhậm vẫn là người tội nghiệp nhất.]

"Vậy tôi cũng chơi." Lộ Văn Tinh nói, dù đã giành hạng nhất và đạo diễn không giao nhiệm vụ tiếp theo, cậu vẫn muốn tự mình trải nghiệm thêm.

"Chị Nhiên đi chung không?"

"Được."

"Vậy... tôi cũng muốn chơi!" Trịnh Hạo Dương lúc nãy còn lo lắng không biết lái, giờ thì đã hơi nghiện sau một vòng chơi.

Cậu ta leo lên chiếc mô tô nước màu xanh lá của mình, Lộ Văn Tinh ngồi lên chiếc mô tô xanh dương mà Cố Yến Thâm vừa lái, còn đạo diễn chuẩn bị cho Giang Nhiên một chiếc màu vàng gừng.

Ba người bắt đầu đi song song, giữa chừng Giang Nhiên chuyển hướng về phía Nhậm Hướng Ý, người vừa leo lên từ dưới nước.

"Vợ à, em cũng biết lái rồi à?"

"Anh ngã xuống nước bao nhiêu lần rồi, ngốc quá."

Nhậm Hướng Ý ngồi trên mô tô cười ngớ ngẩn, tóc vẫn còn nhỏ nước, trong mắt chỉ có hình bóng của Giang Nhiên. "Vì muốn đến chọc anh nên em đã học lái mô tô nước à?"

Câu nói này khiến Giang Nhiên bật cười.

"Nói nhảm gì thế, em đang đợi anh cùng đi mà."

"Hả?" Nhậm Hướng Ý ngớ người.

"Chẳng phải chúng ta phải cùng về đích sao?"

[A a a a a, tôi thích sự đáng yêu trong cuộc sống thường nhật của chị Nhiên và anh Nhậm.]

[Quá ngọt ngào!]

[Anh Nhậm thực ra rất đẹp trai, chỉ là ngốc nghếch trước mặt chị Nhiên thôi.]

[Miệng chị Nhiên nói ghét bỏ nhưng trái tim thì hướng về anh Nhậm cả rồi.]

[Tôi không ngờ chị Nhiên nói bỏ cuộc là để lái mô tô nước cùng anh Nhậm.]

Nhậm Hướng Ý cuối cùng cũng nhận ra, Giang Nhiên học lái mô tô nước chỉ để cùng anh ta về đích.

"Vợ à, em thật tốt."

"Im đi." Giang Nhiên nghiêng đầu, "Nhanh lên, ngã xuống nước nữa thì em mặc kệ anh đấy."

"Ừm." Nhậm Hướng Ý khẽ mỉm cười, trong lòng ngập tràn niềm vui.

Nhìn cặp đôi bên này vui đùa trên biển, Cố Yến Thâm cũng không kìm được, hắn mượn một chiếc mô tô nước từ một thành viên khác trong đội và đuổi theo Lộ Văn Tinh.

Lộ Văn Tinh và Trịnh Hạo Dương đang thi đấu, hai người không ai chịu thua kém, thực lực ngang ngửa. "Tinh Tinh, nếu cậu thua thì chia cho tôi ít thịt cua nhé."

Đội của Trịnh Hạo Dương không về cuối nhưng cậu ta không được chọn hải sản yêu thích.

"Tôi còn muốn ăn tôm tích cơ."

Lộ Văn Tinh không do dự đồng ý ngay. Cậu không quá thích ăn hải sản nhưng lại thích ngồi bên cạnh Cố Yến Thâm ăn và bóc tôm cho hắn. Niềm vui của Lộ Văn Tinh chính là được chăm sóc cho Cố Yến Thâm.

Vì vậy, chia phần của mình cho Trịnh Hạo Dương cũng không vấn đề gì.

Khi cả hai đang tranh nhau từng lời, Cố Yến Thâm đã đuổi kịp Lộ Văn Tinh.

"Tinh Tinh, thi đấu không?"

Thấy Cố Yến Thâm bất ngờ xuất hiện, Lộ Văn Tinh có chút ngạc nhiên, "Được thôi."

Ngay lập tức, Cố Yến Thâm tăng tốc lao đi, Lộ Văn Tinh bám sát theo sau.

Trịnh Hạo Dương: ???

"Vừa nãy Tinh Tinh nương tay với tôi à?"

"Cảm giác như bị đả kích vậy."

Máy quay bắt được cảnh Trịnh Hạo Dương đang bối rối không hiểu chuyện gì.

[Xoa đầu Trịnh Hạo Dương nào, Tinh Tinh không phải đang nương tay, mà là thấy chồng mình thì không thể không đuổi theo.]

[Hahaha, 'không thể không' có dùng đúng nghĩa không đây?]

"Tinh Tinh, anh nhường em mười giây nhé?"

"Không cần."

Cố Yến Thâm đã đoán trước được câu trả lời này, "Vậy anh sẽ tăng tốc đây."

"Được." Mắt Lộ Văn Tinh ánh lên sự quyết tâm, máu trong người cậu như sôi trào, sẵn sàng đuổi theo Cố Yến Thâm bất cứ lúc nào.

Mục tiêu của cậu không phải là vượt qua Cố Yến Thâm mà là thu hẹp khoảng cách giữa hai người.

[Aaaaa, cảm giác chơi vui quá, tôi cũng muốn thử.]

[Họ chơi vui quá đi, nhìn mà cũng thấy vui lây.]

[Tôi ngộ ra rồi, đây chính là chuyến du lịch trăng mật nhóm.]

Cố Yến Thâm đến đích nhưng không xuống mô tô nước, hắn ngồi trên đó chờ Lộ Văn Tinh.

Rất nhanh, tiếng mô tô lại gần.

Khi Cố Yến Thâm quay đầu nhìn, Lộ Văn Tinh cũng vừa đến nơi.

Lộ Văn Tinh chơi rất vui, trong mắt cậu đầy ắp niềm vui. "Em đã đuổi kịp anh rồi."

"Ừ, em giỏi lắm."

"Lại đang dỗ em nữa."

Lộ Văn Tinh đã miễn dịch với những lời này từ lâu. Còn thời gian đến bữa tối nên cậu muốn chơi thêm một vòng.

Đột nhiên, mô tô nước hơi nhún xuống.

Cố Yến Thâm đã ngồi xuống ghế sau, hắn tự nhiên vòng tay ôm lấy eo Lộ Văn Tinh, cười hỏi.

"Anh bạn trẻ giỏi như vậy, có thể chở tôi được không?"

Lộ Văn Tinh ngẩn ra rồi mỉm cười.

"Được thôi, nhưng anh phải ôm chặt vào."

Cố Yến Thâm siết chặt tay, cười mỉm, giọng nói trầm thấp lướt qua tai Lộ Văn Tinh.

"Ừ, cả đời này sẽ không buông tay."

________________________________________________________________________________

Lam: Tự nhiên chương này dài ghê, chắc dài nhất trong hơn trăm chương của truyện mất:)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro