PHIÊN NGOẠI 10 - THANH MAI TRÚC MÃ-CUỘC SỐNG THƯỜNG NHẬT
"Tan học."
Tiết học cuối cùng, giáo viên ngữ văn vừa hô tan học thì đã thấy vài bóng dáng nhảy qua cửa, là hình ảnh học sinh vui vẻ rời khỏi trường.
Các bạn học sinh ra ngoài với tốc độ ngày càng nhanh, mang theo cặp sách rời khỏi lớp.
"Tinh Tinh, đi quán net không?"
"Không đi."
"Tuần trước hẹn cậu đi xem phim cũng không đi."
Văn Trì bỏ bút vào cặp sách, "Anh tôi về rồi."
"Anh ấy không phải đang học ở nước ngoài sao?"
Văn Tranh đã đi du học từ năm hai, gần đây bận một dự án gì đó, Văn Trì lên cấp hai mà anh cũng không kịp về.
"Ừ." Văn Trì vui vẻ, "Anh ấy đến đón tôi tan học."
"Vui ghê. Nhanh lên. Trình Huyễn vẫn đang đợi tôi ở cổng trường."
"Quan hệ của hai người thật tốt."
Chương Duy và Văn Trì học chung trường tiểu học, mặc dù khác lớp nhưng cùng một tầng, cậu ta thường thấy Trình Huyễn lên tầng tìm Văn Trì.
Sau khi lên cấp hai, hai người trở thành bạn học, Chương Duy mới biết họ không phải anh em ruột.
"Vậy thì sao?" Văn Trì không thấy gì lạ, "Chúng tôi là anh em khác cha khác mẹ."
Chương Duy đeo cặp sách, đi theo Văn Trì ra khỏi trường.
"Không thấy Trình Huyễn đâu cả."
Văn Trì đợi một lúc ở cổng trường, "Cậu ấy nói hôm nay sẽ đợi tôi tan học."
Vì phải ăn cơm cùng Văn Tranh.
"Có khi nào về trước rồi không?"
Chương Duy nhìn quanh, không thấy học sinh tiểu học, nhìn quanh toàn là những học sinh cấp hai mặc đồng phục giống nhau.
"Tôi gọi điện hỏi xem."
Gọi một hồi lâu, không ai nghe máy nên tự động ngắt.
"Đi đến trường cậu ấy xem."
Hai người cùng nhau đi về hướng trường tiểu học, rẽ vào một ngõ nhỏ.
"Trốn gì vậy? Chúng tôi chỉ mượn một ít tiền thôi."
Văn Trì ngẩng đầu nhìn, là những học sinh trường nghề. Họ mặc đồng phục, tóc nhuộm màu đỏ, vàng và xanh, đang quay lưng lại với Văn Trì.
"Nhanh lên, có phải không trả lại cho cậu đâu."
"Chỉ mượn chút tiền thôi, có cần phải keo kiệt như vậy không?"
Học sinh trường nghề cao lớn, Văn Trì không thấy được người bị bao vây, chỉ thấy một cái đầu lông xù xù.
Hỏng bét rồi.
Trình Huyễn bị bắt nạt rồi.
"Giúp tôi cầm cái này."
Chương Duy còn chưa kịp phản ứng, Văn Trì đã ném cặp sách cho cậu ta, một mình đi về phía miệng ngõ.
"Đang nói chuyện với cậu đấy, nghe thấy không?"
"Không đánh cậu, chỉ mượn chút tiền là cho cậu đi."
Giọng điệu kiêu ngạo nghe thật muốn đấm.
Cậu bé bị bao vây đột nhiên lên tiếng.
"Tôi quen các cậu à?"
Văn Trì dừng bước.
Không phải là Trình Huyễn.
Vội vàng quá rồi!
Lẽ ra phải để Chương Duy quay về trường gọi bảo vệ.
Vừa rồi không nghĩ nhiều đã lao ra, chiều cao của học sinh cấp hai và cấp ba chênh lệch khá lớn, Văn Trì đoán rằng mình có thể không đánh lại.
Giọng nói của tên tóc vàng nghe rất khó chịu.
"Em trai, mượn chút tiền không phải quen biết à."
"Ôi, không cho mượn."
Văn Trì: "...."
Không cho mượn là đúng, nhưng từ chối thẳng thừng như vậy, lại còn thái độ lề mề, thật giống như đang khiêu khích.
Không chỉ Văn Trì ngẩn người, đám học sinh trường nghề cũng có vẻ không ngờ đối phương lại nói như vậy.
"Nhóc con, nói chuyện đừng có mạnh mồm như vậy, gặp anh thì phải....." Tên tóc vàng còn chưa nói xong đã nhận một cú đá, loạng choạng lùi lại vài bước.
Tóc vàng bị đá ngã ngửa, do quán tính không đứng vững, ngã chổng vó xuống đất.
Văn Trì nghe thấy một tiếng cười khẽ.
Không bị che tầm nhìn bởi tên tóc vàng, Văn Trì nhìn thấy cậu bé bị cướp.
Trông cậu ấy khá điển trai, tóc ngắn phủ xuống che mất lông mày, đôi mắt đen láy, khóe miệng nhếch lên hiện ra một nụ cười chế giễu.
Cậu bé nhìn có vẻ gầy nhưng sức lực lại khá lớn, cậu ta lướt mắt qua những người đang nằm trên đất, rồi kéo tay áo lên, để lộ cánh tay thon gọn.
Cậu ấy mặc đồng phục giống Văn Trì, đứng trước bốn tên du côn cao hơn cậu một đầu mà không hề lo lắng, còn nhìn thẳng vào Văn Trì một cái.
Văn Trì cảm thấy, có lẽ cậu bạn này không cần sự giúp đỡ của mình.
Chưa kịp phản ứng, hai người còn lại đã giơ nắm đấm về phía đầu cậu bé.
Tên tóc vàng lúc nãy chửi bới một tràng, hắn nhặt một viên đá trên mặt đất và đứng dậy, Văn Trì hoảng hốt.
Viên đá to như vậy, mà ném xuống sẽ gây thương tích nghiêm trọng.
Không nghĩ nhiều, phản xạ tự nhiên, Văn Trì lao lên, đá vào cánh tay của tên tóc vàng, viên đá lăn lốc trên mặt đất.
"Cái quái gì..."
Hai lần bị đá, mặt tên tóc vàng không giữ nổi bình tĩnh, mày nhíu lại, hắn quay đầu nhìn Văn Trì, "Cái quái gì vậy, mày?"
Văn Trì lùi lại một bước, tránh được cú đấm của tên tóc vàng.
Cậu đã học một chút võ tự vệ nhưng cũng không thể chống lại tên tóc vàng điên cuồng, kẻ đang lợi dụng chiều cao và sức mạnh.
"Tránh hay lắm." Tên tóc vàng 'hừ' một tiếng, giơ tay muốn túm lấy cổ áo Văn Trì, nhưng chưa kịp chạm vào đã bị một bàn tay khác chặn lại.
"Á, đau đau đau."
Mặt tên tóc vàng nhăn nhó vì đau, "Cái quái, ai mà...."
Chưa kịp nói hết câu, sau đầu gối hắn đã bị một cú đá, quỳ xuống đất.
"Anh Thâm." Văn Trì ngạc nhiên. "Anh sao lại ở đây?"
"Biết đánh nhau rồi à?"
Cố Yến Thâm cau mày, tóc ngắn gọn gàng càng làm tăng thêm vẻ mạnh mẽ của anh. Đôi mắt anh lạnh lùng, Văn Trì thậm chí không kịp nhìn rõ anh đã hành động như thế nào, tên tóc vàng đã bị đánh ngã xuống đất.
"Không phải, là hắn đánh em." Văn Trì chu môi, hơi không hài lòng. "Hắn dùng đá ném em."
Cố Yến Thâm đánh ngã tên tóc vàng rồi đi giúp cậu bé bị quấy rối, Văn Trì cũng muốn đi theo nhưng bị Cố Yến Thâm giữ lại. "Đứng yên, không được động."
Văn Trì âm thầm đứng bên Chương Duy, mặt mày cậu không vui, Cố Yến Thâm thật sự coi thường cậu.
Chương Duy vẫn ngây ra nhìn, không rời mắt khỏi hình ảnh của Cố Yến Thâm.
"Anh.... anh ta.... Cố Yến Thâm?"
"Ừ?" Văn Trì nghi hoặc nhìn cậu ta, "Cậu biết anh Thâm sao?"
"Ngôi sao điện ảnh!!!" Chương Duy rất phấn khích, mặc dù không phải diễn viên hạng A, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cậu ta gặp ngôi sao, mà ngoài đời thật thì đẹp trai quá.
"Sao cậu không nói với tôi là cậu quen Cố Yến Thâm."
Chương Duy chỉ biết Văn Trì có một người anh tên là Văn Tranh, còn Cố Yến Thâm là lần đầu tiên cậu gặp.
Văn Trì hơi bối rối, năm ngoái Cố Yến Thâm đã đậu vào trường điện ảnh, nhưng cậu không nghe Cố Yến Thâm nói gì về việc đi quay phim.
"Lúc tôi học tiểu học, anh ấy đã từng đến trường đón tôi, cậu không thấy sao?"
"Tôi không biết." Chương Duy nghĩ có thể trước đây mình đã gặp Cố Yến Thâm nhưng không nhận ra nên cảm thấy thật tiếc.
"Anh Thâm đã từng đóng phim? Cậu biết anh ấy từ đâu?"
Chương Duy nhìn Văn Trì với khuôn mặt không thể tin, "Anh ấy đã đến đón cậu, thân thiết như vậy mà cậu còn không biết anh ấy đóng phim à?"
"Chỉ là một vai phụ trong phim mới của đạo diễn Trương, tôi rất thích anh ấy!" Chương Duy rất phấn khích.
"Phim vừa mới công chiếu, hình như là quay năm ngoái."
"Tôi còn xem phỏng vấn của đạo diễn Trương, ông ấy nói rằng 'Tiểu A Uyên' này đã có rất nhiều diễn viên thử vai nhưng không ai là lựa chọn tốt nhất trong mắt ông, chỉ với tâm lý thử nghiệm ở trường học, cuối cùng ông gặp được Cố Yến Thâm."
Văn Trì nghe xong càng không vui, Cố Yến Thâm không nói với cậu, cậu không biết gì cả. Văn Trì rất thích xem phim, bình thường nhất định sẽ không bỏ lỡ.
Gần đây vừa lên cấp 2, trong thời gian huấn luyện quân sự cậu đã mệt mỏi đến mức ngã lăn ra ngủ, cuối tuần rồi lại cùng cha mẹ về quê thăm ông.
"Là bộ phim cậu hẹn đi xem tuần trước sao?"
"Đúng. Cậu không đi, tôi đã đi xem với những bạn khác."
"Anh Thâm đóng vai gì?"
Chương Duy đã sớm muốn giới thiệu với Văn Trì nhưng trong giờ ra chơi, Văn Trì không phải đang học bài thì cũng là chuẩn bị học bài, không có cơ hội trò chuyện.
"Thôi, cậu đừng nói nữa. Tôi tự đi xem."
Văn Trì cảm thấy học hành nên từ từ, vẫn cần có các hoạt động giải trí, cuối tuần thì phải thư giãn, tuần này cậu nhất định phải đi xem phim.
Chương Duy: "......" Vậy cậu ta có nói hay không đây.
"Các cậu đang làm gì vậy?" Giọng nói trầm ấm vang lên.
Hiệu phó dẫn theo vài bảo vệ bước ra, "Ai cho các cậu tụ tập đánh nhau ở đây?"
Trình Huyễn nhút nhát theo sau lưng hiệu phó, "Không, thầy ơi. Là bọn họ....."
Câu nói đột nhiên ngắt quãng.
Trình Huyễn há hốc mồm nhìn những học sinh trường nghề bị đánh ngã xuống đất.
Thực ra cậu ta chỉ đi qua, thấy mấy học sinh trường nghề bắt nạt người khác, cậu ta không đánh lại nên đã đi tìm thầy.
"Tinh Tinh?"
"Trình Huyễn, lại đây." Văn Trì thấy cậu đến thì thở phào, "Cậu đã đi tìm thầy à?"
Trình Huyễn gật đầu.
"Tôi vừa định đến trường tìm cậu, đi qua đây thấy cậu ta bị bao vây một mình, nên đã đi tìm thầy bảo vệ ở trường các cậu."
Hiệu phó vừa thấy mấy học sinh trường nghề đã tức giận, lại là bọn chúng. Mới khai giảng chưa được bao lâu đã bắt đầu bắt nạt tân sinh viên trường này.
"Không phải đâu." Mấy học sinh trường nghề giờ không còn vẻ ngang tàng lúc nãy, "Là hai người họ đánh chúng tôi."
Ánh mắt của hiệu phó chuyển sang Cố Yến Thâm và cậu học sinh đang mặc đồng phục lớp ba.
"Cậu..... học sinh cấp ba à?"
"Đại học, bọn họ bắt nạt em trai em."
"Em trai cậu là?" Hiệu phó chỉ vào cậu học sinh lớp ba.
Cậu bé ngẩn ra một lúc, quay đầu nhìn Cố Yến Thâm rồi bỗng bật cười.
"Đúng vậy, may mà anh trai em đến kịp."
Cố Yến Thâm đột nhiên thấy kỳ lạ.
"Họ ném đá vào em, anh trai em đã ngăn lại." Cậu bé như không nhận ra ánh mắt của Cố Yến Thâm, tiếp tục nói.
Nghe xong, hiệu phó lập tức sốt ruột, "Vậy em không bị thương chứ?"
"Không sao ạ."
Ánh mắt của hiệu phó nhìn xuống những viên đá trên đất, sắc mặt bỗng hoảng hốt, mày nhíu lại thành hình chữ '川'.
Nếu bị ném trúng thì chắc chắn sẽ rắc rối to.
"Vấn đề này tôi sẽ xử lý, các em đi trước đi. Sau này tan học nhớ về nhà sớm, đừng ở lại ngoài trường."
"Vâng, cảm ơn thầy." Cậu bé mỉm cười tươi.
Hiệu phó quay sang mấy học sinh trường nghề, "Các cậu, đi theo tôi gặp giáo viên chủ nhiệm."
Mấy học sinh trường nghề nhìn nhau, ai mà muốn gặp giáo viên chủ nhiệm.
"Chạy thôi."
Vừa dứt lời, Cố Yến Thâm và cậu bé đã chặn hai người lại, hai người còn lại thì chạy nhanh quá.
Hiệu phó không ngờ bọn họ lại cứng đầu như vậy, ông càng tức giận hơn, nói với người bảo vệ, "Canh chừng bọn họ, đưa về trường của bọn chúng."
"Các em học sinh nhỏ, mau về đi."
Hiệu phó dẫn theo người bảo vệ đưa bọn họ rời đi, cậu bé lúc này mới quay lại cảm ơn họ.
"Không có gì, đều là....."
Văn Trì chưa nói hết đã nhận phải ánh mắt lạnh lùng từ Cố Yến Thâm.
"Đều là gì?"
Văn Trì cúi đầu, nhưng rồi lại cảm thấy không phục, cậu đâu có làm sai, tại sao phải cảm thấy xấu hổ.
"Cảm ơn cậu nhé, bạn học nhỏ." Cậu bé cười với Văn Trì.
"Không, tôi cũng không giúp gì nhiều." Văn Trì có chút ngại ngùng.
Cậu bé chỉ về phía viên đá trên đất, nháy mắt.
"Tôi thấy đấy, chính cậu đã ngăn lại giúp tôi."
Cậu ta quay đầu nhìn về phía Cố Yến Thâm, ánh mắt quét một vòng trên người Cố Yến Thâm rồi thu lại.
Cậu bé nhặt cặp sách trên đất, từ bên hông lấy ra một cái hộp kính, từ từ đeo kính lên, ngay lập tức trở thành một học sinh ngoan ngoãn, nhút nhát.
Không có gì lạ khi học sinh trường nghề muốn bắt nạt cậu ta, mang kính, đeo cặp, mặc đồng phục chỉnh tề, nhìn bề ngoài rất hiền lành, ai nhìn vào cũng thấy dễ bắt nạt.
Có lẽ bọn họ cũng không ngờ, một học sinh giỏi tháo kính ra lại có thể đánh lại tốt như vậy.
Học sinh ngoan ngoãn, nhút nhát nở một nụ cười nhẹ, là dành cho Cố Yến Thâm.
"Hẹn gặp lại, anh."
Cố Yến Thâm càng cảm thấy khó hiểu.
Tại sao cậu ấy lại nói lời tạm biệt?
Văn Trì không nhận ra ánh mắt của hai người đã giao nhau, chỉ cảm thấy tò mò về anh lớp trên rất giỏi ấy.
Nhìn theo anh rời đi, Chương Duy bỗng nhớ ra.
"Tinh Tinh, cậu ta là Cố Gia Dụ!"
Văn Trì cũng nhớ lại, hôm thứ Hai trong buổi lễ dưới cờ, Cố Gia Dụ, học sinh đứng đầu toàn diện từ lớp một đến lớp ba, cũng là học thần của trường họ.
Khi nghe cái tên này, Cố Yến Thâm có chút ngẩn ra.
Không có gì lạ khi Cố Gia Dụ nhìn anh như vậy, thực ra anh đã gặp Cố Gia Dụ ở bữa tiệc sinh nhật ông nội, lúc đó Cố Gia Dụ hình như mới vào tiểu học.
Khi gặp ai cậu ấy cũng chào, miệng ngọt ngào, nhìn có vẻ rất ngoan ngoãn.
Nhưng giờ thì____
"Anh Thâm, anh biết cậu ta à?"
Cố Gia Dụ đã rời đi, Cố Yến Thâm vẫn nhìn theo hướng cậu ta đi, Văn Trì kéo tay áo Cố Yến Thâm hỏi.
"Ừ, là em họ anh."
"Cái gì?"
Ba người còn lại đều ngạc nhiên, "Anh không biết em họ mình à?"
Chuyện này nói ra khá ngẫu nhiên.
"Cố Gia Dụ là con của dì và dượng tôi, theo họ của dì. Sau đó chuyển đến thành phố A, anh chỉ gặp cậu ấy một lần."
"Tổng giám đốc của tập đoàn Yến Đại, Hứa Minh, là dượng của anh."
Lúc đó, sự nghiệp của Hứa Minh không tốt, ông nội hy vọng nhà bọn họ có thể quay về phát triển ở thành phố C, nhà họ Cố có thể hỗ trợ họ.
Nhưng Hứa Minh có tham vọng lớn, không phải vì không coi trọng sự giúp đỡ của ông Cố mà là ông ấy muốn tự lực cánh sinh để đem lại cuộc sống hạnh phúc cho vợ.
Ông ấy đã kết hôn với con gái nhà họ Cố, nhiều người thì lịch sự bên ngoài nhưng sau lưng lại chế giễu ông là 'phượng hoàng nam', nhưng ông ấy phát triển ở thành phố A, chưa từng vay một xu nào từ nhà họ Cố.
Dì Cố rất tự hào về ông ấy nên cũng từ chối đề nghị của cha mình, cuối cùng ở bữa tiệc sinh nhật đã xảy ra tranh cãi.
Thỉnh thoảng Cố Yến Thâm ở nhà ông nội sẽ thường nghe thấy tên Cố Gia Dụ, từ miệng những bà con xa, cậu ấy chính là đứa trẻ nổi tiếng 'con nhà người ta' trong truyền thuyết.
Điều duy nhất khiến Cố Yến Thâm ngạc nhiên là....
"Cậu ấy không bao giờ khiến người khác phải lo lắng, học rất giỏi, không có thói quen xấu gì, rất nhã nhặn, không có tính khí khó chịu của con trai, nhìn là biết cậu ấy rất dịu dàng và chu đáo. Nếu anh có thể sinh ra một đứa trẻ như vậy, anh sẽ cười trong mơ."
Rất lễ phép, rất nhã nhặn.
Cố Yến Thâm suy nghĩ về Cố Gia Dụ, lễ phép thì tạm chấp nhận, nhã nhặn bên ngoài thì đúng là như vậy, nhưng dịu dàng...... nghĩ đến mấy học sinh trường nghề bị đánh đến bầm tím.
Nhắc đến nhà họ Hứa, Văn Trì lại nghĩ đến một chuyện khác, hồi nhỏ cậu không hiểu lắm, sau này cậu nghe Văn Tranh nói qua một chút.
Hồi nhỏ, Văn Dụ bị thương ở chân, cha mẹ cậu đã đưa Văn Dụ đến bệnh viện tốt nhất, đảm bảo rằng chân cậu ta sẽ không để lại di chứng, nhưng sau đó không biết sao Văn Dụ liền đến nhà bọn họ.
"Cậu ấy bị thương, ở nhà chúng ta để dưỡng thương."
Kỷ Viện nói với Văn Trì như vậy, cậu còn nhớ có lần Văn Tranh nói, tìm cho Văn Dụ một gia đình nuôi dưỡng phù hợp hơn.
Hình như chính là nhà họ Hứa.
Lúc đó nhà họ Hứa không có danh tiếng và uy tín như hiện tại, Văn Dụ không muốn đi, cậu ta nói nhà họ Văn đông vui hơn, cậu ta muốn ở lại nhà họ Văn.
Không lâu sau, Văn Dụ đã hồi phục và bị đưa đi, Văn Trì cũng không biết cậu ta được đưa đi đâu.
Chỉ nghe nói vợ chồng nhà họ Hứa không thể sinh con, Văn Dụ không muốn đi, nhà họ Hứa cũng không ép buộc, chỉ nói không có duyên. Họ đã đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa trẻ, hẳn chính là Cố Gia Dụ bây giờ.
"Đang nghĩ gì vậy?"
"À, không có gì."
"Em họ anh học ở thành phố C mà sao anh lại không biết?"
Cố Yến Thâm nói, "Gần đây anh không về nhà."
Văn Trì cảm thấy hơi hối hận, tại sao lại hỏi điều không nên hỏi.
Năm ngoái Cố Yến Thâm còn cãi nhau lớn với gia đình về vấn đề nguyện vọng rồi bị đuổi ra khỏi nhà.
Khi đó, Cố Yến Thâm còn giấu giếm họ.
Sau đó Văn Trì cũng phát hiện ra, cậu đã đón Cố Yến Thâm về nhà mình sống một mùa hè, sau khi khai giảng Cố Yến Thâm đã vào đại học, giờ anh đã là sinh viên năm hai.
"Ôi, vậy Cố Gia Dụ cũng như cậu, có gia nghiệp để thừa kế. Ôi không, cậu ấy là con độc nhất, sau này một mình phải gánh vác gia nghiệp lớn." Trọng điểm của Chương Duy hơi lệch.
"Trời ơi, vất vả quá! Muốn giúp cậu ấy chia sẻ."
Văn Trì thực sự nghĩ rằng không dễ dàng gì, Văn Tranh lớn hơn cậu mấy tuổi, sau này, trách nhiệm trong gia đình chắc chắn sẽ rơi vào tay anh ấy.
Văn Tranh bị gửi ra nước ngoài từ năm hai, thường xuyên bận rộn đến mức không thể liên lạc, trong nước và ngoài nước còn có sự chênh lệch thời gian. Có một lần cậu nhắn tin cho Văn Tranh, hỏi liệu có về nhà vào dịp lễ không, lúc đó bên Văn Tranh là nửa đêm nhưng anh vẫn nhanh chóng trả lời.
Hỏi ra mới biết, anh ấy đang bận rộn với một báo cáo mà suốt đêm không ngủ.
Cố Gia Dụ với tư cách là người thừa kế, lại là con trai duy nhất, cũng không dễ dàng gì so với những đứa trẻ bình thường.
Cậu ấy có thể đứng đầu toàn bộ môn học và lần thi này cũng vậy, dù có thông minh đến đâu, những nỗ lực cần bỏ ra cũng không thể thiếu.
"Đi thôi, sắp đến 6 rưỡi rồi."
Cố Yến Thâm vẫn chưa nói rằng thực ra Cố Gia Dụ không phải là con ruột của nhà họ Hứa. Cậu ấy là con nuôi.
Nhưng không cần thiết phải nói ra điều này, dì và dượng của cậu ấy đều coi Cố Gia Dụ như con ruột, và ông nội cũng công nhận cháu ngoại này.
Sau khi từ biệt Chương Duy, Cố Yến Thâm gọi taxi rồi cùng Văn Trì và Trình Huyễn lên xe.
Trên xe, Cố Yến Thâm vẫn chưa quên phải dạy dỗ Văn Trì.
"Lần sau nếu có chuyện như vậy, đừng có nóng vội xông lên trước."
Văn Trì không vui lên tiếng.
"Em có biết vừa rồi nguy hiểm như thế nào không?"
"Đàn ông mà, bị thương một chút thì có gì." Văn Trì lầm bầm, trong lòng vẫn rất không phục, cậu thấy việc nghĩa thì hăng hái làm, vừa rồi cũng là một tai nạn.
Cố Yến Thâm suýt nữa bị cậu chọc cười, "Đàn ông mười hai tuổi?"
Văn Trì: "......"
Trình Huyễn nghe thấy cũng bật cười, bị Văn Trì trừng mắt thì lập tức che miệng để kiềm chế nụ cười.
"Làm gì vậy? Không phục."
Cố Yến Thâm dùng ngón trỏ chọc vào trán cậu, "Trình Huyễn nhỏ tuổi hơn em một tuổi mà còn biết tìm thầy giáo."
Văn Trì lẩm bẩm, "Em chỉ thấy mấy thằng nhóc vàng tóc cầm đá, sợ chúng nó làm bị thương Cố Gia Dụ nên mới xông lên."
"Nếu anh không đến thì mục tiêu của chúng nó chính là em."
"Ôi, chuyện này có phải là ngẫu nhiên không?"
"Đừng có cười hề hề, chuyện này chưa kết thúc. Anh sẽ nói với anh trai em, tự em đi mà giải thích với anh ấy."
Khuôn mặt Văn Trì ngay lập tức nhăn lại, "Anh đừng nói với anh trai em, hôm nay anh ấy vừa mới về, đừng làm anh ấy thêm phiền lòng."
"Em cũng biết đây là thêm phiền lòng, nếu em bị thương, có phải em lại phải sắp xếp cho anh trai em đến bệnh viện ăn cơm không?"
Văn Trì biết mình sai nên im lặng không nói gì.
_____Bzz bzz.
Âm thanh tin nhắn vang lên.
Cố Yến Thâm lấy điện thoại ra, anh cúi đầu nhìn, là một tin nhắn lạ.
Văn Trì không thể kìm được sự tò mò, cậu nghiêng đầu dựa vào Cố Yến Thâm, "Có phải anh lén lút có bạn gái không?"
"Em nói bậy gì đó."
"Em đâu có nói bậy." Văn Trì hừ một tiếng, "Vậy tại sao anh không cho em xem, Chương Duy nói anh trai cậu ấy lén yêu đương chính là kiểu như anh."
Cố Yến Thâm: "...."
"Đây đây đây." Cố Yến Thâm nhét điện thoại vào tay Văn Trì.
"A?"
Văn Trì ngẩn người một giây, cậu cũng không thật sự muốn xía vào chuyện riêng tư, chỉ là vô tình bị nói tới nên muốn tìm lý do để chỉ trích Cố Yến Thâm một chút.
Nhưng Cố Yến Thâm lại làm cậu cảm thấy hơi ngại, giống như cậu đang vô lý vậy.
"Em không xem đâu." Văn Trì chỉ cảm thấy điện thoại hơi nóng, vội vàng trả lại cho Cố Yến Thâm.
"Thật sự không xem?"
"Không xem."
"Ồ, vậy anh tự xem vậy."
Cố Yến Thâm cầm điện thoại, Văn Trì lại không nhịn được liếc nhìn về phía anh, không lẽ thật sự có bạn gái rồi sao.
Nghĩ vậy, Văn Trì càng cảm thấy tò mò, hông cậu nhấc lên dịch lại gần Cố Yến Thâm, tự cho là không ai biết nhưng Cố Yến Thâm đã sớm phát hiện ra hành động nhỏ của cậu.
Cố Yến Thâm giả vờ không nhận thấy, tự mở tin nhắn.
[Anh, làm ơn đừng nói với mẹ, bà ấy sẽ lo lắng. _____Cố Gia Dụ.]
Một tin nhắn khác đến.
[Cảm ơn anh.]
Còn rất thân thiết.
Cố Yến Thâm dạy dỗ xong Văn Trì, thật sự định để chú dì ý một chút, không chừng những học sinh trường nghề đó còn trả thù, lần này không bị thương, nhưng nếu lần sau lại đơn độc, thật sự rất nguy hiểm.
Có lẽ lo lắng Cố Yến Thâm sẽ không trả lời hắn, Cố Gia Dụ lại gửi thêm một tin nhắn đến.
Lần này là một bức ảnh.
Huy chương vàng Giải vô địch Taekwondo cho thanh thiếu niên thành phố A.
[Tuần sau mẹ sẽ đưa em về nhà họ Cố, chúng ta coi như chưa gặp nhau.]
[Cảm ơn anh.]
Cố Yến Thâm: "...."
Văn Trì lén lút cũng xem hết mấy tin nhắn, suy nghĩ đầu tiên là Cố Gia Dụ giỏi quá, hơi muốn học Taekwondo.
"Xem xong rồi."
Văn Trì đột nhiên ngồi thẳng dậy, vẻ mặt ngượng ngùng như bị bắt quả tang.
"Cậu ấy...cậu ấy.."
"Cậu ấy gì?"
Văn Trì muốn nói Cố Gia Dụ thật ngầu, nhưng nếu nói vậy, Cố Yến Thâm chắc chắn sẽ nghĩ cậu có tư tưởng không đúng, có xu hướng bạo lực. Nếu lại nói với Văn Tranh, thì tối về nhà cậu sẽ bị cả nhà dạy dỗ cho xem.
"Anh sẽ giữ bí mật cho cậu ấy chứ?" Văn Trì chú ý đến điều này.
"Em nghĩ sao?"
Văn Trì lúc này giống như hiểu suy nghĩ của Cố Gia Dụ, cậu cũng không muốn Cố Yến Thâm đi mách lẻo.
"Anh Thâm*, em đảm bảo sẽ không có lần sau. Sau này nếu gặp chuyện như vậy, em nhất định sẽ nghe lời anh mà đi tìm thầy giáo, tuyệt đối không bướng bỉnh."
(* Yến Thâm ca ca)
"Biết là bướng bỉnh à?"
Văn Trì có chút cầu xin Cố Yến Thâm, cậu trở nên cực kỳ ngoan ngoãn, "Em đảm bảo. Xin anh đó!"
Cậu nắm tay Cố Yến Thâm, "Anh Thâm*, anh là người tốt nhất."
(*như "*" trên)
Cố Yến Thâm cúi đầu trả lời một tin nhắn, lại ghi chú vào số điện thoại lạ.
"Xuống xe."
"À." Văn Trì mới nhận ra đã đến nơi, Cố Yến Thâm kéo cậu xuống xe.
"Anh của em đến chưa?"
Cố Yến Thâm nhìn đồng hồ, "Sắp đến rồi."
Văn Trì vui vẻ kéo Trình Huyễn tìm Văn Tranh.
"Anh!"
Vừa nhìn thấy Văn Tranh, Văn Trì lao tới, ôm chặt lấy Văn Tranh.
Văn Tranh đang cầm đồ, lại lo lắng Văn Trì ngã, một tay anh nâng mông cậu, "Đã lớn rồi mà vẫn muốn ôm."
Nói vậy nhưng khóe miệng không thể giấu nổi nụ cười.
"Thôi, nhanh xuống đi, có nhiều người đang nhìn."
"Không!" Văn Trì bám chặt lên vai Văn Tranh, "Lâu không gặp, anh không nhớ em à, hừ."
Văn Tranh bất đắc dĩ, "Anh có mang quà cho em đó."
"Mang gì vậy?"
"Xuống đi, anh sẽ cho em xem."
Văn Trì ôm quà cùng Trình Huyễn đi trước, nóng lòng muốn vào phòng bao mở quà, Văn Tranh ở lại phía sau, đi bên cạnh Cố Yến Thâm.
"Chúc mừng nhé." Giọng điệu không có gì đặc biệt.
Phim đầu tiên của Cố Yến Thâm ra mắt, dù chỉ là một vai nhỏ, có vài câu thoại.
Nhưng vai diễn này đã khiến số fans trên Weibo của Cố Yến Thâm tăng lên nhiều, gần đến mức ra đường bị nhận ra, nhưng lần đầu tiên luôn rất đáng nhớ.
"Cảm ơn." Cố Yến Thâm khẽ mỉm cười, đột nhiên nói. "Gần đây có lẽ Văn Trì muốn học Taekwondo."
Văn Tranh nhướng mày, "Em ấy nói với cậu à?"
"Không." Cố Yến Thâm nghĩ đến biểu cảm nhỏ của Văn Trì mà thấy buồn cười, em ấy làm gì cũng viết rõ ràng trên mặt.
"Vậy sao cậu biết?"
Cố Yến Thâm im lặng một chút, "Có lẽ là vì muốn trở thành một người đàn ông."
Văn Tranh: ?
Cái gì mà lộn xộn thế này.
Nhìn biểu cảm nghi hoặc của Văn Tranh, Cố Yến Thâm giơ tay tỏ ý mình cũng không biết phải làm sao.
Văn Tranh nghĩ lại, khi anh mười tuổi, có phải cũng giống như Văn Trì, có nhiều ý tưởng hoạt bát như vậy không?
Ánh mắt của anh rơi vào Văn Trì, cậu đang mở quà, nét vui mừng trên mặt không thể che giấu, một lọn tóc dựng lên, nhìn có vẻ ngốc ngếch đáng yêu.
Thôi được, em ấy vui là được.
"Anh, lần này anh về bao lâu vậy?"
"Một tuần."
"Chỉ một tuần thôi à." Nét vui mừng của Văn Trì lập tức sụp đổ.
"Anh chả nhớ em gì cả, anh Uyên có thời gian vẫn đến đón em, anh chưa bao giờ đến đón em cả."
"Anh sẽ đến đón em vào thứ hai tuần sau, được chưa?"
Văn Tranh về nước một tuần cũng vì nhớ nhà.
Ở nhà anh ghét Văn Trì ồn ào nhưng không có Văn Trì bên cạnh lại thấy nhớ.
"Thật không ạ?"
"Ừ."
Văn Trì nghe xong lập tức vui mừng, "Còn phải đưa em đi học nữa."
"Được."
"Vậy ngày mai chúng ta cùng đi xem phim."
Cố Yến Thâm rót cho Văn Trì một ly nước dừa.
"Quá đáng, anh vào đoàn phim từ năm ngoái rồi mà không nói cho em biết."
Cố Yến Thâm cũng không phải cố tình giấu Văn Trì, khi đó anh không nghĩ mình sẽ nổi tiếng nhờ một vai nhỏ, mà các thầy cô ở trường cũng không thích việc học sinh bỏ bê học hành vì phim ảnh.
Anh nhận vai trong bộ phim đó cũng vì thời gian tham gia ngắn, lại vào kỳ nghỉ, Cố Yến Thâm chỉ nghĩ là trải nghiệm sớm một chút.
"Là lỗi của anh." Cố Yến Thâm nhận sai với thái độ tốt, Văn Trì mới thôi.
"Vậy lần sau em nhất định phải là người đầu tiên biết."
"Được."
Trong mắt Cố Yến Thâm ánh lên niềm vui, anh thích Văn Trì gắn bó với mình như vậy.
Chỉ cần có Văn Trì bên cạnh, tâm trạng của anh sẽ đặc biệt tốt, chỉ không biết khi lớn lên cậu bé có còn dính lấy anh như bây giờ không, có lẽ khi có người yêu, cậu sẽ quên mất anh.
Không biết Văn Tranh cũng là anh trai, có lo lắng như anh không.
Cố Yến Thâm có chút buồn bã, anh cảm thấy mình không giống như một người anh, mà giống như một người cha.
-----
"Cuộc hẹn thứ tư tuần sau đã sắp xếp giúp tôi chưa?"
Cố Yến Thâm vừa quay xong một clip quảng cáo, anh cởi bỏ bộ quần áo nóng nực.
"Có." Trợ lý nhận lấy áo khoác của Cố Yến Thâm, "Thứ năm tuần sau có một buổi phỏng vấn, buổi chiều quay quảng cáo, đến tối thì không có lịch trình nào cả."
Trợ lý cũng không dám hỏi nhiều, chỉ sắp xếp lịch trình hai ngày cho Cố Yến Thâm từ trước một tháng theo yêu cầu.
Cố Yến Thâm gật đầu, "Giúp tôi gọi điện cho ULI, nếu hàng đến thì báo cho tôi."
"Vâng." Trợ lý đáp rồi hỏi, "Cần tôi giúp cậu lấy hàng không?"
"Không cần, tôi tự đi."
Tối mùng 5 tháng 5.
Cố Yến Thâm xuống máy bay, lập tức chạy đến nhà họ Văn.
Quốc tế Lao động nên được nghỉ, Văn Trì được tuyển thẳng vào đại học C, không cần tham gia kỳ thi đại học nên cậu ở nhà tự học chương trình đại học.
Mấy hôm trước, Văn Trì xem quảng cáo phim của Cố Yến Thâm, thấy hứng thú đã vẽ một bức tranh fanart.
Cậu có một tài khoản nhỏ để chia sẻ tác phẩm của mình. Vẽ xong, Văn Trì lập tức đăng lên Weibo.
Phim của Cố Yến Thâm thuộc thể loại kỳ bí, anh vào vai một nàng tiên cá.
[Ah ah ah ah! Anh Thâm của tôi!!! Ngầu quá!!!]
[Đuôi đẹp quá.]
[Huhu, tôi yêu anh ấy.]
[Theo dõi blogger lâu như vậy, mới biết blogger cũng là fans.]
[Đôi mắt thật tuyệt vời, vừa ngây thơ của một nàng tiên cá nhưng cũng rất sắc sảo, thật A!!!]
[Tôi có thể!!!!]
[Chị có thể, em cũng có thể.]
[Chị em đều có thể, vậy em trai cũng có thể.]
[Anh ơi, hãy đè em đi.]
Văn Trì: "......"
Mấy người kêu thì đến Weibo của Cố Yến Thâm mà kêu, kêu ở đây làm gì, thật nhảm nhí!
Văn Trì lướt Weibo một lúc, cậu đứng dậy rót cho mình một cốc nước.
Máy lạnh thổi hơi ngột ngạt, cậu mở cửa sổ kính, đứng trên ban công hít gió.
Đột nhiên cậu nhìn thấy một chiếc xe thể thao, có chút quen thuộc, chiếc xe dừng lại trước cổng, sau đó điện thoại của Văn Trì rung lên.
Cuộc gọi là từ Cố Yến Thâm.
"Anh Thâm, anh đang ở dưới nhà em à?"
Cố Yến Thâm còn chưa lên tiếng, tiếng Văn Trì đã truyền qua ống nghe, anh hạ kính xe xuống, Cố Yến Thâm thấy Văn Trì đứng trên ban công.
"Biết anh sẽ đến nên đặc biệt đứng ở ban công chờ anh à."
Không biết vì đêm quá yên tĩnh hay vì gió đêm quá dịu dàng, Văn Trì cảm thấy giọng Cố Yến Thâm thật dễ nghe, trầm ấm quyến rũ còn có chút chiều chuộng.
"Đúng vậy."
Bỏ qua cảm giác lạ lẫm trong lòng, Văn Trì mỉm cười, "Đúng rồi, anh lên không?"
"Ra ngoài, dẫn em đi chơi."
"Được."
Văn Trì về phòng thay bộ đồ ngủ, cậu mặc một bộ đồ thể thao, cầm điện thoại rồi xuống lầu.
"Con đi đâu vậy?"
Kỷ Viện và Văn Hoài Hạc ngồi ở phòng khách xem tivi, thấy Văn Trì thay đồ và cầm điện thoại.
"Anh Thâm bảo sẽ dẫn con đi chơi."
Văn Trì nói thật, "Cha mẹ, con đi nhé."
"Đứa trẻ này."
Kỷ Viện lắc đầu, "Thôi, cũng tốt, đi thư giãn một chút."
"Tại sao Cố Yến Thâm lại muốn dẫn nó đi chơi vào ban đêm?" Văn Hoài Hạc hỏi lệch trọng tâm, "Tối muộn thế này thì chơi gì?"
Kỷ Viện không để tâm, "Cố Yến Thâm bận rộn như vậy, có thể tranh thủ thời gian cũng không dễ."
Văn Trì chạy một mạch, vừa ra vườn đã thấy Cố Yến Thâm dựa vào ghế phụ.
"Chạy gì mà gấp vậy?"
Cố Yến Thâm đưa tay chỉnh lại tóc cho cậu.
"Em không muốn làm anh đợi." Văn Trì lắc đầu, mái tóc mềm mại che bớt lông mày, giọng nói của cậu mang chút hưng phấn, "Anh sẽ dẫn em đi đâu?"
Cố Yến Thâm mở cửa xe cho cậu, "Lên xe rồi nói."
"Ồ."
Văn Trì ngồi vào ghế phụ, Cố Yến Thâm vòng qua phía trước mở cửa.
"Đi đâu vậy?" Văn Trì thể hiện sự hào hứng, "Em đã mấy ngày không ra ngoài rồi, các bạn đều bận ôn thi."
"Chỉ biết chơi thôi."
"Làm gì có." Văn Trì không phục, "Mấy ngày qua em đều học online, em còn vẽ một bức tranh fanart của anh nữa."
Cố Yến Thâm hơi ngạc nhiên, "Cho anh xem."
"Em đã đăng lên Weibo rồi." Văn Trì lấy điện thoại, đưa cho anh xem bài đăng mới nhất.
"Bọn họ đều khen em vẽ đẹp."
Cố Yến Thâm liếc qua, là ảnh quảng bá từ bộ phim của anh, Văn Trì chỉ vẽ một mình anh.
"Anh có thích không?"
Cố Yến Thâm gật đầu nhẹ nhàng đáp, "Vẽ đẹp lắm."
"Chỉ có vậy thôi sao?" Văn Trì không vui, "Quá hời hợt rồi."
"Em mới nhận ra lượng fans của anh đông quá, trong số người theo dõi Weibo của em có nhiều fans của anh lắm." Văn Trì mở phần bình luận.
"Quả nhiên là thế giới nhìn mặt, mọi người đều khen đẹp."
"Để em đọc cho anh nghe nhé."
Văn Trì thấy bình luận đầu tiên là của một fans cũ, mỗi lần cậu đăng tác phẩm mới, cô ấy luôn là người đầu tiên bình luận.
Văn Trì đọc từ trên xuống.
"Anh Thâm đẹp quá, em yêu anh."
Cố Yến Thâm: "......" Dù biết cậu đang đọc bình luận, nhưng trái tim anh vẫn không ngừng đập loạn.
"Ảnh quảng bá của anh Thâm đã đến rồi."
"Người cá Thâm thật sự quá đẹp, nhìn ảnh mà chân mềm nhũn."
"Anh, nhìn em này, em......"
Văn Trì còn định đọc tiếp nhưng Cố Yến Thâm đã cắt ngang.
"Đừng đọc nữa."
"A?"
Mắt Cố Yến Thâm tối lại, anh nói khẽ.
"Em làm anh mất tập trung khi lái xe."
Văn Trì hưng phấn muốn chia sẻ với Cố Yến Thâm, không ngờ anh không có hứng thú lắm và còn không cho cậu đọc.
Văn Trì "ồ" một tiếng, cúi đầu nhìn điện thoại, nhưng cậu không thấy gì thú vị nên buồn bã nhìn ra cửa sổ.
"Sao không nói gì?"
"Anh bảo em làm anh mất tập trung lái xe."
"Không phải em." Cố Yến Thâm thở dài, "Anh chỉ bảo em đừng đọc bình luận, không phải không cho em nói."
Văn Trì ngơ ngác nhìn Cố Yến Thâm, không phải là một ý sao?
Biết Văn Trì không hiểu, Cố Yến Thâm cũng không mong cậu hiểu, "Em có muốn ăn thịt nướng không?"
"Có." Văn Trì gật đầu, "Chúng ta đi ăn thịt nướng nhé?"
"Đi ra biển."
Bên biển có quán cho thuê vỉ nướng, có thể mua nguyên liệu ở trong quán rồi tự nướng, vừa ngửi gió biển, ăn no xong còn có thể đi trên cát mềm.
Văn Trì từng đi với bạn học một lần, tối hôm đó cậu còn rất hào hứng chia sẻ với Cố Yến Thâm, không ngờ anh không chỉ nhớ mà còn thật sự dẫn cậu đi.
Nếu là Văn Tranh, chắc chắn sẽ chỉ nói thịt nướng không tốt cho sức khỏe, hoặc nguyên liệu bên ngoài không tươi ngon.
Cố Yến Thâm đã thuê sẵn một quán nhỏ, Văn Trì chọn món mình muốn ăn, phục vụ sẽ mang lên tầng, từ rửa đến cắt, đến nướng đều phải tự làm.
Cố Yến Thâm rửa xong cà tím, quay lại thấy Văn Trì cầm dao định cắt bánh gạo trên thớt, lập tức nhíu mày.
"Để anh cắt, em đi rửa."
Bị tước quyền cắt thực phẩm, Văn Trì hơi tiếc nuối, "Em luôn cảm thấy tay nghề nấu nướng của mình rất tốt."
"Ha." Cố Yến Thâm nhận dao từ tay cậu, bất ngờ châm chọc, "Cái gì khiến em có cảm giác sai lầm như vậy?"
Văn Trì: "......"
Đôi khi sự tự tin đến từ bản thân, dù cậu chưa bao giờ nấu ăn, nhưng có thể cậu thật sự nấu ăn rất giỏi.
"Em rửa mấy thứ này đi." Cố Yến Thâm giao việc cho cậu, Văn Trì rảnh rỗi sẽ lại bắt đầu "quậy".
Cả hai chia nhau làm một hồi, Cố Yến Thâm đã nhóm than, Văn Trì nóng lòng muốn thử.
"Cái này đã được xiên hết rồi."
Văn Trì cầm bánh gạo và đậu phụ khô, "Còn có bánh bao nướng nữa."
"Giúp anh lấy gia vị qua đây."
"Đây."
......
Chẳng bao lâu, mùi thịt nướng thơm ngào ngạt bay ra, Văn Trì hít nhẹ, "Thơm quá."
"Ăn cánh gà trước hay bánh gạo trước?"
"Đều được, cái gì anh Thâm nướng cũng chắc chắn ngon."
"Tin chắc vậy sao?"
Văn Trì gật đầu, "Anh Thâm của em giỏi toàn diện."
"Thật không?"
"Đương nhiên." Văn Trì không do dự nói. "Trong lòng em, anh Thâm là người giỏi nhất."
"Còn so với anh Văn Tranh thì sao?"
"Anh giỏi hơn."
Dù sao anh trai cũng không có ở đây, Văn Trì không thấy hổ thẹn, nhưng cậu thấy Cố Yến Thâm bỗng nhiên cười.
"Anh đã ghi âm rồi."
Văn Trì ngạc nhiên, "Anh..... làm sao có thể lén ghi âm chứ."
Nghĩ đến Văn Tranh, nếu biết cậu lén ăn nướng, lại nói sau lưng rằng Cố Yến Thâm giỏi hơn anh, anh trai chắc chắn sẽ không nói chuyện với cậu suốt mấy ngày!
Văn Trì lập tức sửa miệng, "Thật ra, anh trai em giỏi hơn."
"Ha." Cố Yến Thâm thu cánh gà lại, "Nói sau không có tác dụng, anh đã gửi cho anh ấy rồi."
Văn Trì: "!"
"Anh, anh...."
Văn Trì nghĩ mãi không ra từ nào diễn tả, Cố Yến Thâm nhẹ nhàng cười với cậu, "Cánh gà của em hết rồi."
Cố Yến Thâm cầm cánh gà chín duy nhất lắc lư trước mặt Văn Trì, cắn một miếng, cánh gà cháy vàng giòn tan, tiếng giòn rụm vang lên.
Văn Trì cắn một miếng bánh gạo của mình, "Của em cũng giòn."
Vỏ bánh gạo giòn giòn, bên trong thì mềm dẻo.
Cố Yến Thâm lại cắn một miếng, "Ngon."
Văn Trì nuốt nước bọt, "Anh Thâm...."
Chưa dứt câu, Cố Yến Thâm đã đoán được cậu sắp nói gì, anh quay đầu không cho cậu có cơ hội nũng nịu.
"Anh Thâm, anh Thâm*." Văn Trì dùng tay kéo áo Cố Yến Thâm, "Anh Thâm**, em cũng muốn ăn."
(*Thâm ca, Yến Thâm ca ca **Yến Thâm ca ca)
Cố Yến Thâm không phản ứng, Văn Trì thấy chiêu này không có tác dụng, cậu im lặng ăn bánh gạo nướng trong tay.
Văn Trì liếc mắt, tiến lại gần bên Cố Yến Thâm, ngồi sát bên anh.
Cố Yến Thâm không nhìn cậu, Văn Trì cũng không quan tâm, lợi dụng lúc Cố Yến Thâm phân tâm rắc gia vị lên cà tím, cậu cúi đầu cắn một miếng cánh gà.
"Em đã ăn được rồi." Văn Trì ngẩng cằm, mang vẻ mặt kiêu ngạo, "Ngon."
Cố Yến Thâm há miệng nhưng không nói gì, Văn Trì càng thêm đắc ý.
"Chia cho anh ăn bánh gạo."
Cố Yến Thâm không tiếp lời, "Ngày mai em định làm gì?"
"Anh đặc biệt trở về để tổ chức sinh nhật cho em à?" Văn Trì chợt hiểu ra, không lạ gì khi Cố Yến Thâm đột nhiên xuất hiện.
"Ừ."
Cố Yến Thâm không phủ nhận, anh đã sắp xếp lịch trình trước một tháng chỉ để tổ chức sinh nhật cho Văn Trì.
"Bây giờ mấy giờ rồi?"
Văn Trì nhìn đồng hồ trên tay, "Mười giờ."
"Phút?"
"Bốn mươi phút."
"Chẳng bao lâu nữa."
Cố Yến Thâm rắc một ít tỏi băm và tiêu.
"Chẳng bao lâu nữa là sao?" Văn Trì không hiểu.
"Còn một tiếng mười phút nữa."
Văn Trì chợt hiểu, "Là sinh nhật của em."
"Chính xác là sinh nhật mười tám tuổi."
Văn Trì:?
Có gì khác biệt không?
Hình như cũng có một chút.
Lễ trưởng thành sẽ trang trọng hơn, nhà họ Văn còn mời nhiều khách, cậu cũng mời bạn học và bạn bè.
Nhưng sao cậu cảm thấy lời nói của Cố Yến Thâm có hàm ý gì?
Văn Trì cảm thấy mơ hồ, nhưng Cố Yến Thâm cũng không có ý định nói rõ, cậu thu lại nghi hoặc, tập trung vào việc nướng.
......
Ăn xong thịt nướng, Văn Trì ngã ra ghế, hơi no nhưng cậu không muốn động đậy.
"Đi dạo trên bãi biển đi."
Văn Trì đang do dự, Cố Yến Thâm đến kéo cậu dậy, "Có cần cởi giày không?"
Văn Trì: "A?"
Cố Yến Thâm: "Để đi trên cát."
Văn Trì bỗng nhớ lại, hôm đó cậu cùng bạn học đi chơi, cậu đã nhắn tin cho Cố Yến Thâm và gửi ảnh dấu chân trên cát cho anh xem.
[Đi trên cát cùng bạn học.]
[Gió biển thật mát mẻ.]
[Chơi vui quá.]
[Ngày sinh nhật vui vẻ, lần sau phải đi với em trên cát.]
"Đã mười giờ."
Văn Trì bị kéo về thực tại.
"Chúc mừng sinh nhật, Văn Trì."
"Cảm ơn anh, quà sinh nhật đâu?" Văn Trì sáng mắt lên.
Cố Yến Thâm bất ngờ lấy ra một cái hộp từ trong túi.
Văn Trì mở ra xem, là một dây chuyền hình hành tinh.
"Anh giúp em đeo vào." Văn Trì không thể ngừng cười, đưa cậu dây chuyền cho Cố Yến Thâm.
"Vậy là thích rồi?" Cố Yến Thâm nhận dây chuyền, giúp Văn T rì đeo vào.
"Thích."
"Thích cái gì?"
"Thích dây chuyền."
Cố Yến Thâm nhếch môi, "Ai tặng?"
Văn Trì ôm chặt anh, "Thích dây chuyền anh Thâm tặng em."
"Chỉ thích dây chuyền thôi sao?"
Văn Trì nâng cao giọng, nở nụ cười rạng rỡ.
"Thích dây chuyền, nhưng...."
Văn Trì ghé vào tai Cố Yến Thâm, giọng cậu mềm mại như cát mịn.
"Còn thích anh Thâm hơn."
________________________________________________________________________________
Lam:
Ba phiên ngoại cuối dài quá.....
Kết thúc ☆*: .。. o(≧▽≦)o .。.:*☆
________________________________________________________________________________
TOÀN VĂN - HOÀN
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro