Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 21 - MÓN QUÀ NĂM MỚI

Văn phòng.  

Văn Tranh dựa vào ghế, sắc mặt nghiêm nghị, anh ta đang nhìn báo cáo năm nay mà phòng tài vụ đưa đến.

Cuối năm luôn là lúc nhiều việc, hai hôm nay Văn Tranh phải chạy đến thành phố G, hiện tại công việc đã chất thành đống ở bên cạnh anh ta.

___cốc cốc.

Cửa kính bị gõ vang, Văn Tranh cũng không nâng đầu lên.

"Mời vào."

Nữ thư ký mang một khuôn mặt trang điểm tinh xảo cùng với trang phục công sở, dẫm giày cao gót đi vào.

"Văn tổng, ngài Trần đã tới. Tôi đã để ông ấy ngồi ở phòng chờ."

"Được, tôi sẽ qua ngay."

Văn Tranh đánh dấu lại chỗ đang xem, khép lại, đứng dậy đi về phía phòng chờ.

Mấy hôm trước, Văn Tranh nhận được cuộc gọi của Hứa Nguy Nghiêu.

"Quả thật là tôi không tra được gì về người em trai kia của cậu. Chỉ có thể nói là đẳng cấp của cậu ta quá cao hoặc là việc của Tinh Tinh thật sự không liên quan gì đến cậu ta."

Bàn tay cầm điện thoại của Văn Tranh nắm chặt, "Tôi luôn cảm thấy cậu ta......"

"Nhìn qua tâm tư không thuần?" Hứa Nguy Nghiêu thay Văn Tranh nói hết lời, anh ta lại nói.

"Nhưng quả thật là cậu ta chưa làm qua chuyện gì, những người có quen biết cũng đã điều tra một lượt, cũng chỉ có mấy đứa trẻ cạnh biệt thự của chúng ta hồi nhỏ, kiêu ngạo, tự đại nhưng tâm tư không xấu, cũng không có vấn đề gì."

Văn Tranh muốn nói là không có vấn đề mời chính là vấn đề lớn nhất.

"Lúc cậu ta vừa đến nhà tôi thì tỏ ra quá mức thân cận và lấy lòng."

"Có phải cậu nhạy cảm quá hay không? Trẻ nhỏ đến một môi trường chưa thích ứng được thì sẽ theo bản năng lấy lòng để thân cận. Cháu ngoại mới hai tuổi của tôi, muốn ăn kẹo hay muốn mua đồ chơi thì đều giả vờ ngoan ngoãn, đây không tính là vấn đề gì." Hứa Nguy Nghiêu nói.

"Hơn nữa, khi Tinh Tinh xảy ra chuyện thì Văn Dụ mới được bao nhiêu tuổi, cậu ta bằng tuổi với Tinh Tinh. Một đứa trẻ mới năm sáu tuổi thì làm được cái gì?"

Hứa Nguy Nghiêu biết Văn Tranh đang khúc mắc chuyện này nên anh ta cũng tận lực giúp đỡ.

"Cậu biết không? Tôi không điều tra được gì trên người Văn Dụ." Hứa Nguy Nghiêu dừng một chút, tiếp tục nói, "Nhưng tôi phát hiện một việc đáng phải xem xét."

............

"Văn tổng."

Sau khi vào phòng nghỉ, Văn Tranh nhìn thấy một người đàn ông gần 50 tuổi đang ngồi trên sô pha, ông ta thấy Văn Tranh tiến vào thì lập tức đứng lên.

Văn Tranh gật đầu, ý bảo ông ta ngồi xuống. Thư ký bưng cà phê vào, sau khi đặt lên bàn thì lập tức lui ra ngoài.

Người đàn ông được gọi là ngài Trần có chút sợ hãi, ông ta rụt rè ngồi vào một góc của sô pha, "Văn tổng tìm tôi có chuyện gì?"

"Chuyện của 10 năm trước, tại sao đột nhiên ông lại rời khỏi viện phúc lợi?"

Hai tay của Trần Văn Thăng không tự giác nắm chặt lại, đè trên đầu gối, trên mặt ông ta hiện lên một tia hoảng loạn.

"Tôi... vợ của tôi bị bệnh phải nằm viện, cần có người chăm sóc, nhà tôi không còn người khác, con thì còn nhỏ nên tôi chỉ đành rời viện phúc lợi để chuyên tâm chăm sóc."

Văn Tranh không nói gì, bưng ly cà phê lên uống một ngụm, anh ta chưa nói là mình tin hay không.

Trần Văn Thăng đứng ngồi không yên, vẫn luôn thật cẩn thận mà quan sát phản ứng của Văn Tranh nhưng khuôn mặt của Văn Tranh rất nghiêm nghị, ông ta không nhìn ra cái gì.

"Văn tổng."

Một lát sau.

Trần Văn Thăng đã thiếu kiên nhẫn, ông ta thử hỏi một câu, "Là, là có chuyện gì sao?"

Văn Tranh lấy ra một bức ảnh hơi ố vàng, trên ảnh là một cô bé đáng yêu.

"Còn nhớ rõ đứa trẻ này không?"

Trần Văn Thăng mím chặt môi, qua một hồi lâu mới lắc đầu.

"Không, không......"

Đối diện với ánh mắt không rõ của Văn Tranh, câu nói của Trần Văn Tranh kẹt trong cổ, ông ta do dự, nói.

"Nhớ rõ."

"Ngài Trần, hiện tại con của ông đang làm việc ở thành phố Ngự đi, vừa lúc tôi quen biết Hứa tổng ở thành phố Ngự......"

Không đợi Văn Tranh nói hết lời, vẻ mặt Trần Văn Thăng đã trắng bệch, ngắt lời anh ta, "Văn tổng, tôi thật sự không biết."

"Tôi còn chưa hỏi gì, ngài Trần đã 'không biết' rồi?"

"Tôi không nói sai, nếu Văn tổng không tin thì có thể tra lại ghi chép 10 năm trước của bệnh viện."

"Chưa nói về thông tin." Ánh mắt Văn Tranh nặng nề, "Tôi chỉ hỏi ông một việc, trả lời xong thì ông có thể đi."

"Chuyện gì?" Trần Văn Thăng lập tức cảnh giác.

"Tư Tư được ai nhận nuôi?"

Tư Tư chính là tên của cô bé trong ảnh.

Vẻ mặt Trần Văn Thăng rối rắm, Văn Tranh nhấc tay nhìn đồng hồ, "Một lát nữa tôi còn có cuộc họp, ngài Trần vẫn nên tranh thủ thời gian đi."

"Tôi không biết."

Văn Tranh còn chưa nói gì, Trần Văn Thăng lập tức nói: "Tôi thật sự không biết, thời điểm tôi rời đi thì Tư Tư còn chưa đượcnhận nuôi."

"Còn chưa được nhận nuôi?"

Ngón tay đang gõ bàn của Văn Tranh dừng lại, "Ông xác định?"

"Ngày mà tôi rời khỏi viện phúc lợi đó, Tư Tư còn chào tạm biệt với tôi." Trần Văn Thăng hơi nhăn mày, giống như đang rơi vào hồi ức.

"Ông xác định là Tư Tư?"

"Tôi xác định."

Trước kia Văn Tranh chưa từng nghĩ đến việc điều tra vấn đề này, có sự nhắc nhở của Hứa Nguy Nghiêu làm anh ta phát hiện ra vấn đề đã bị anh ta xem nhẹ.

Vì sao nhân viên ở viện phúc lợi phải nói dối?

Vì vợ của Trần Văn Thăng bị bệnh nằm viện nên ông ta mới rời khỏi viện phúc lợi, nghe ra thì không có vấn đề, anh ta đi tra thì cũng có thể tra được ghi chép nằm viện của vợ Trần Văn Thăng.

Chỉ là......

Văn Tranh vẫn là cảm thấy không đúng, sao có thể trùng hợp như vậy?

Mấy năm trước Văn Tranh chỉ lo chuyện mất tích, mấy năm nay càng nghĩ mới càng thấy không thích hợp. Trong khoảng thời gian này anh ta đã mở rộng phạm vi điều tra, còn chú ý đến Văn Dụ nhưng vẫn không có phát hiện gì.

Trải qua sự hỗ trợ điều tra của Hứa Nguy Nghiêu, hai người đều phát hiện ra điểm không đúng.

Đó chính là tất cả các nhân viên của viện phúc lợi năm đó đều từ chức.

Thời gian mười mấy năm, việc nhân viên đến hay đi là điều rất bình thường, nhưng tất cả đều rời đi thì lại có điểm lạ.

___ong ong ong.

Âm thanh điện thoại đánh gãy suy nghĩ của Văn Tranh, người gọi là Hứa Nguy Nghiêu.

"Thế nào? Có tiến triển sao?"

"Có chút thu hoạch." Văn Tranh dừng một chút nói, "Năm đó, thật ra Tư Tư không được nhận nuôi."

"Tư Tư?" Hứa Nguy Nghiêu cảm thấy xa lạ với cái tên này, nhưng sau khi nghe được hai chữ 'nhận nuôi' thì mới nhớ ra.

"Có phải là bé gái dì Kỷ muốn nhận nuôi không?"

"Ừm. Tôi nhớ lúc đó là tháng sáu, khi đó mẹ tôi lo lắng tôi và Tinh Tinh không thể tiếp nhận việc trong nhà có thêm đứa trẻ khác, còn hỏi qua ý kiến của tôi và Tinh Tinh."

"Tư Tư nhỏ hơn một tuổi so với Tinh Tinh. Thời điểm biết mình sắp được làm anh trai, Tinh Tinh còn vô cùng hưng phấn, em ấy vẫn luôn mong chờ Tư Tư đến, còn chuẩn bị rất nhiều quà cho Tư Tư."

Nhà họ Văn rất để ý đến bé gái sắp chuyển đến này, không chỉ chuẩn bị phòng cho trẻ nhỏ mà còn đặt mua rất nhiều quần áo và đồ chơi.

"Tôi nhớ rồi, lúc đó tôi còn đến nhà cậu, nói rằng muốn đến xem em gái nhỏ. Sau đó cậu nói có một người đã nhanh chân nhận nuôi bé gái đó trước, Tinh Tinh còn buồn bã vài ngày."

Hứa Nguy Nghiêu bị Văn Tranh nhắc nên nhớ đến, nhưng anh ta lại cảm thấy có chỗ không đúng.

"Nhưng cậu nói không được nhận nuôi là có ý gì?"

"Có thể là người nhà định nhận nuôi Tư Tư đổi ý, cũng có thể là........" Ánh mắt Văn Tranh nặng nề.

Nhân viên viện phúc lợi không muốn nhà họ Văn nhận nuôi Tư Tư.

---------

Cuối tuần này Lộ Văn Tinh có hẹn sẽ đến trường đón Tạ Trình Phỉ.

Nhưng hiện tại cậu có một buổi thử vai nên chỉ có thể nhắn tin WeChat cho Tạ Trình Phỉ, để Tạ Trình Phỉ chờ cậu.

[X]: Thử vai?

[ET]: Ừm, hiện tại anh phải đi, vẫn chưa biết phải mất mấy tiếng, em cứ ăn trưa trước đi, trễ một chút anh sẽ đi đón em.

[X]: Em đói thì sẽ tự mình đi ăn, anh thử vai cố lên nha!

[X]: Meo meo thổi kèn.jpg.

Lộ Văn Tinh cố ý thay quần áo, buổi sáng khi cậu gọi điện cho Cố Yến Thâm thì Cố Yến Thâm đã gửi cho cậu một đoạn kịch bản.

Lời kịch không nhiều lắm, sẽ không xuất hiện tình huống quên từ, việc Lộ Văn Tinh cần làm chính là nghiền ngẫm nhân vật và ấp ủ cảm xúc.

Lộ Văn Tinh xem qua nguyên tác, cũng đã từng ghi lại bút ký, thậm chí cậu còn viết truyện cho nhân vật cậu thích.

Cậu không dám nói mình là người hiểu biết nhất 'Mạc Hủ' nhưng chắc chắn cậu hiểu biết hơn đa số fans nguyên tác.

Cố Yến Thâm sẽ cho người đến đưa Lộ Văn Tinh đến hiện trường thử vai, Lộ Văn Tinh ở kí túc xá luyện tập vài lần.

Khoảng 1 rưỡi chiều, Lộ Văn Tinh nhận được một cuộc gọi từ số lạ.

Là người đến đón cậu.

Lộ Văn Tinh cầm áo khoác ra cửa, cổng trường chỉ có một chiếc xe, là chiếc xe hôm qua Cố Yến Thâm đưa Lộ Văn Tinh về.

Khi Lộ Văn Tinh đi đến, cửa kính xe bị kéo xuống, lộ ra một khuôn mặt đáng yêu ngây thơ.

"Hello, Tinh Tinh." Cô gái cong cong khóe mắt, thấy Lộ Văn Tinh còn có chút hưng phấn.

"Không nghĩ tới anh còn đẹp hơn ở trên TV!"

"Xin chào." Tầm mắt của Lộ Văn Tinh dừng trên người cô gái, "Nếu không thì để tôi lái cho."

"Không cần, yên tâm đi, kỹ thuật lái xe của em vô cùng tốt."

"Tôi không có ý nói kỹ thuật của cô không tốt." Lộ Văn Tinh mở cửa xe, ngồi vào.

"Em biết."

Cô gái không quá để ý vẫy vẫy tay, cô nhìn chằm chằm về phía Lộ Văn Tinh vài giây, "Làn da của Tinh Tinh cũng tốt quá đi, thật là hâm mộ! Đến lỗ chân lông cũng không nhìn ra."

Lộ Văn Tinh chớp mắt, "Coi như cô đang khen tôi đẹp trai đi."

Cô gái bật cười một tiếng, "Em là Tần Tư Vũ."

"Tư Vũ là trợ lý của thầy Cố sao?" Không trách Lộ Văn Tinh sẽ nghĩ như vậy, Cố Yến Thâm bảo sẽ cho người đến đón cậu, sau đó thì Tần Tư Vũ liền xuất hiện.

"Không phải đâu." Tần Tư Vũ nắm tay lái, sau khi đi ra khỏi trường liền tăng tốc.

"Anh Yến Thâm bảo Thịnh Siêu đến đây, Thịnh Siêu có việc không thể đi nên em liền thay anh ấy đến đây."

Lộ Văn Tinh có chút kinh ngạc, "Cô là bạn của Thịnh Siêu?"

"Đúng." Tần Tư Vũ lên tiếng, cũng không che giấu gì, thoải mái trả lời, "Em là bạn gái của anh ấy."

Lộ Văn Tinh: "...!"

Thịnh Siêu nhìn qua khoảng 27-28 tuổi nhưng Tần Tư Vũ trước mặt cậu đây chỉ có dáng vẻ khoảng mười bảy mười tám tuổi.

Lộ Văn Tinh muốn phun tào một câu, Thịnh Siêu đi đến trường cấp ba theo đuổi người ta sao?

Lộ Văn Tinh không biểu hiện kinh ngạc ra ngoài, cậu lên tiếng tỏ vẻ đã biết.

"Tinh Tinh chuẩn bị thế nào rồi?"

"Khá ổn."

Trên đường, Tần Tư Vũ nhận được điện thoại của Thịnh Siêu.

"Tư Tư, em gặp được Lộ Văn Tinh chưa?"

"Gặp được rồi." Tần Tư Vũ cười nói, "Em làm việc mà anh còn không yên tâm sao."

"Yên tâm, yên tâm. Em đưa cậu ấy qua trước đi, một lúc nữa anh sẽ đến tìm em."

Khoảng hơn nửa giờ sau, hai người đến địa điểm thử vai.

Lộ Văn Tinh đi vào, người phụ trách đưa cậu vào hậu trường.

Cậu vừa xuất hiện, mấy người đang bàn luận sôi nổi đồng thời nhìn về phía cậu.

Nhưng cũng chi nhìn một vòng Lộ Văn Tinh liền thu hồi tầm mắt tiếp tục cuộc trò chuyện.

"Cho nên, chiều nay Nhạc Hãn Phi cũng đến thử vai?"

"Hình như đã đến rồi, vừa rồi có người bảo là nhìn thấy cậu ta, cậu ta được trợ lý và người quản lý bảo vệ đưa vào bên trong."

Một thanh niên đã thay trang phục nói, "Đừng nói, khí tràng của minh tinh lớn không giống nhau."

"Nhạc Hãn Phi thử vai nhân vật nào? Nếu có cậu ta thì chúng ta còn có chỗ diễn không?"

"Không biết là nhân vật nào, tuy rằng không phải diễn viên chính nhưng chắc chắn là một vai phụ có nhiều suất diễn."

Gần đây Nhạc Hãn Phi có phim mới chiếu, nhiệt độ trên Weibo khá cao. Tuy rằng không thể so với Tống Gia Giai và Cố Yến Thâm nhưng chắc chắn Nhạc Hãn Phi chính là lưu lượng có tiềm lực nhất trong mấy năm nay.

Nhưng Lộ Văn Tinh không cảm thấy áp lực, mặc kệ Nhạc Hãn Phi thử vai nhân vật nào thì đều không có quan hệ gì với cậu, cậu chỉ cần nỗ lực, diễn tốt nhân vật của mình là được rồi.

Sau khi thay xong trang phục, nhân viên tạo hình đội tóc giả cho cậu. Bởi vì là thử vai nên nhân viên trang điểm chỉ trang điểm nhẹ.

Nhưng cho dù là như vậy, chờ đến khi cậu đi ra thì tất cả người ở hậu trường đều ngơ ngẩn.

Lộ Văn Tinh mặc một thân trang phục màu xanh, tóc dài búi bằng ngọc quan màu trắng, lông mày hơi nhếch lên, mũi cao thẳng, cánh môi hơi hồng.

Thiếu niên khí phách hăng hái.

Trong đầu của không ít người ở đây hiện lên câu miêu tả trong tiểu thuyết này.

Lộ Văn Tinh chỉ hóa trang nhưng bọn họ lại giống như nhìn thấy được Mạc Hủ kiêu ngạo, cưỡi ngựa màu mận đỏ trong tiểu thuyết kia.

"Cậu thử vai Mạc Hủ thời thiếu niên?"

Có người chủ động nói chuyện với Lộ Văn Tinh.

"Đúng vậy."

"Hóa trang của cậu tuyệt thật!"

"Trong nháy mắt, tôi giống như thật sự thấy Mạc Hủ."

"Tôi cũng rất thích 'Mạc Hủ' thiếu niên."

Lộ Văn Tinh bị mấy người vây quanh trò chuyện một hồi thì bị nhân viên công tác gọi vào hiện trường thử vai.

Thời điểm Lộ Văn Tinh đi vào, Nhạc Hãn Phi đang mặc trang phục giống như cậu ở trên sân khấu.

Lộ Văn Tinh ngẩn ra trong chớp mắt, không nghĩ đến lại trùng hợp như vậy, càng không nghĩ đến Nhạc Hãn Phi sẽ thử vai nhân vật 'Mạc Hủ' này.

Nhạc Hãn Phi lớn lên thanh tuấn, sau khi hóa trang càng làm cho bản thân sáng ngời.

Nhân vật này đạo diễn cho hai đoạn kịch ngắn, Nhạc Hãn Phi lựa chọn đoạn thứ nhất___ Mạc Hủ mới gặp thiếu niên 'Mạc Hủ'.

"Ngươi nói, ngươi là ta về sau sao?"

Con ngươi linh động của Nhạc Hãn Phi cất giấu sự tò mò, dù chưa vào đời, đơn thuần nhưng lại không ngốc, cậu ta nói xong thì nhìn người trước mặt.

"Ta không tin, trừ phi ngươi có thể chứng minh cho ta xem."

Không có người đối diễn, Nhạc Hãn Phi tạm dừng vài giây, như là đang đợi 'Mạc Hủ' không tồn tại nói xong.

"Tuy rằng ngươi có thể nói ra chuyện lúc nhỏ của ta nhưng cũng chỉ chứng minh được ngươi điều tra ta rất kỹ càng tỉ mỉ." Nhạc Hãn Phi lui về sau một bước, lấy kiếm gỗ ra, "Ngươi đến Vô Phong Cốc của chúng ta làm gì? Ai phái ngươi đến?"

"Vô Phong Cốc ngăn cách với thế giới bên ngoài, nếu không phải là cố ý điều tra hay có tâm tư khác thì tại sao ngươi lại tìm đến đây được?"

"Ta không tin ngươi, ngươi đứng ra xa một chút."

"Chuyện ngươi bị thương có liên quan gì đến ta?"

Ngoài miệng Nhạc Hãn Phi thờ ơ nhưng ánh mắt lại không nhịn được lướt qua vết thương trên vai 'Mạc Hủ', thấy máu đang không ngừng chảy ra, trên mặt cậu vừa do dự vừa rối rắm.

"Ngươi cảm thấy ta là đứa trẻ ba tuổi sao? Ngươi chết thì ta liền không sống được? Sao có thể?"

............

Hai người một câu một câu đối thoại, khi Mạc Hủ ngã xuống thì dừng lại.

Nhìn Mạc Hủ cách mình không xa, khuôn mặt đang tái nhợt thì Nhạc Hàn Phi cẩn thận lại gần xem xét.

Nhiều lần rối rắm, cuối cùng Nhạc Hàn Phỉ không nỡ, kéo người lên.

"Ta mới không phải muốn cứu ngươi, chỉ là không muốn ngươi chết ở Vô Phong Cốc của ta." Nhạc Hãn phỉ rũ xuống lông mi, khó khăn đem người nhấc lên, từ từ đi đến chỗ nghỉ chân gần đây.

"Sao ngươi lại nặng như vậy! Còn lạnh như băng, về sau làm sao ta có thể biến thành một tên mặt băng như này, đừng hù dọa ta."

Thử vai đến đây là kết thúc, cách đọc thoại của Nhạc Hàn Phi không tệ, cảm xúc cũng có, cách diễn cũng không quá lố.

Có thể nói là cân đo vô cùng đúng chỗ.

So sánh với những người khác thì Nhạc Hãn Phi biểu diễn tốt hơn nhiều, khuôn mặt căng chặt của đạo diễn hơi giãn ra.

"Người tiếp theo, Lộ Văn Tinh."

Lộ Văn Tinh lên sân khấu vừa lúc đối mặt với Nhạc Hàn Phi đi xuống, hai người khẽ gật đầu coi như chào hỏi.

Lộ Văn Tinh chọn đoạn khác Nhạc Hãn Phi, cậu chọn chính là đoạn sau khi đã ở chung với Mạc Hủ một tháng, bị chính đạo đi đến cửa đòi người.

"Các ngươi là ai, vì sao lại tự tiện xông vào Vô Phong Cốc?" Lộ Văn Tinh nâng cằm, trong mắt không phải là cảnh giác mà là ngạo mạn.

Chỉ là hai câu ngắn ngủi, hai mắt của đạo diễn liền sáng lên, biểu cảm trên mặt cũng trở lên nghiêm túc hơn.

Lộ Văn Tinh không để ý đến người phía dưới, cậu nhìn chằm chằm mấy người xâm nhập ở trước mặt, giọng nói vừa uy hiếp vừa khuyên nhủ.

"Vô Phong Cốc không quan tâm đến thế sự, mấy ân oán thị phi của các ngươi không có quan hệ với chúng ta, nhưng A Vũ là người của Vô Phong Cốc, nào có đạo lý giao người cho các ngươi."

Ma đầu Mạc Hủ lúc này đã ở Vô Phong Cốc dưỡng thương được một tháng, tự nhiên là đã được vị thiếu niên Mạc Hủ coi thành người nhà.

Cũng bị thiếu niên Mạc Hủ đặt tên là A Vũ.

"Ngươi nói A Vũ? Hắn yếu như vậy, đến gà còn không biết giết thì làm sao có thể giết người được." Lộ Văn Tinh cười nhạo một tiếng, "Các ngươi muốn hù ta thì cũng đổi cái lý do đi."

Mạc Hủ ở Vô Phong Cốc dưỡng thương một tháng nhưng thiếu niên Mạc Hủ chưa bao giờ coi lời ma đầu Mạc Hủ nói là sự thật, cũng không tin ma đầu Mạc Hủ chính là mình về sau.

"A Vũ, ngươi yên tâm. Ta không có tin lời bọn họ nói." Lộ Văn Tinh giơ tay nắm một chút, như là đang cầm tay Mạc Hủ, trong lời nói mang theo trấn an.

"Sao ta lại không thể tin tưởng hắn? Ta và A Vũ đã quen nhau một tháng, hắn là loại người gì, ta đương nhiên là biết. Mấy người vừa đến liền nói A Vũ nói dối, ta không quen biết mấy người thì tại sao lại phải tin lời mấy người nói."

"Các ngươi tốt nhất là nên chạy nhanh đi, bằng không....." Lộ Văn Tinh đứng thẳng eo, đúng tình hợp lý nói.

"Ta liền tìm sư phụ đến đánh các ngươi."

_____ phụt.

Có người ở đây không nhịn được cười ra tiếng, sau khi phản ứng lại thì lập tức che miệng lại.

Cuống quít nhìn về phía đạo diễn, thấy đạo diễn không tức giận mới nhẹ nhàng thở ra.

"Không tồi."

Khóe miệng của đạo diễn rõ ràng nhếch lên một chút, trong con mắt còn có sung sướng như đã phát hiện ra báu vật.

"Cảm ơn đạo diễn Vương." Lộ Văn Tinh cũng không khiêm tốn, cậu hào phóng tiếp nhận hai chữ khẳng định của đạo diễn.

Lộ Văn Tinh ngẩng đầu thì phát hiện Cố Yến Thâm không biết từ khi nào đã dựa vào cạnh cửa, đang lẳng lặng mà nhìn cậu.

Lộ Văn Tinh rũ mắt, Cố Yến Thâm cong cong môi.

Từ sáng đến giờ đạo diễn đã phỏng vấn qua mười mấy 'Mạc Hủ', ông không biểu hiện sự không hài lòng nhưng cũng không cố ý giữ ai lại, tất cả đều được bảo về nhà đợi tin tức.

Chỉ có Lộ Văn Tinh nhận được sự tán thưởng của đạo diễn.

Kỹ thuật diễn của Nhạc Hãn Phi rất tốt, không đến nỗi khiến người khác bắt bẻ, từ một đoạn biểu diễn kia thì ngôn ngữ tứ chi, biểu cảm trên mắt, ánh mắt đều rất linh động.

Hiện tại diễn xuất của minh tinh lưu lượng trong giới giải trí vô cùng cứng nhắc, nếu so sánh thì có thể nói Nhạc Hãn Phi đã rất ưu tú.

Nhưng Nhạc Hãn Phi không hiểu rõ về nhân vật này, cậu ta diễn ra một thiếu niên chưa từng vào đời, nhưng đó không phải là 'Mạc Hủ'.

Ánh mắt quá mức linh động, đối mặt với ma đầu 'Mạc Hủ' xa lạ, trong mắt Nhạc Hãn Phi là tò mò, cảnh giác, còn có lo lắng rối rắm khi ma đầu 'Mạc Hủ' ngã xuống.

"Vô Phong Cốc ngăn cách với thế giới bên ngoài, nếu không phải cố ý điều tra hay là có tâm tư khác thì tại sao ngươi lại tìm được đến đây?"

Lời kịch này, đây thật ra là lời mà thiếu niên 'Mạc Hủ' cố ý nói, cậu ta cũng nhìn ra người lạ mặt trước mặt này cũng vô cùng bất ngờ khi chính hắn lại xuất hiện ở đây.

Khi hai người mới gặp, nhìn qua là ma đầu muốn thiếu niên 'Mạc Hủ' cứu hắn nhưng trên thực tế thì chính Mạc Hủ muốn ma đầu ở lại.

Cậu ta vô cùng tò mò với người trước mặt này.

Còn có câu cuối kia, cậu ta cứu người theo như câu nói kia cũng không phải là ngạo kiều. Cậu ta không biết ma đầu có phải thật sự hôn mê hay không nên cố ý nói cho hắn nghe.

Thiếu niên 'Mạc Hủ' vô cùng tò mò với thế giới bên ngoài là điều chắc chắn, bởi vì cậu ta chưa từng rời khỏi Vô Phong Cốc, cậu ta muốn đi ra ngoài thế giới đó.

Cho nên khi gặp gỡ ma đầu 'Mạc Hủ', so với cảnh giác thì cậu ta càng có nhiều hứng thú hơn.

'Mạc Hủ' của Nhạc Hãn Phi quá mức thu người, khác hoàn toàn với thiếu niên kiêu ngạo như ánh mặt trời kia.

Mà Lộ Văn Tinh thì khác, cậu thể hiện hết ra sự kiêu ngạo của 'Mạc Hủ'.

Một đứa trẻ được sư phụ sủng ái từ nhỏ đến lớn, chưa từng trải qua 'đòn hiểm' của thế gian, tự tin lại ngạo mạn, còn kiêu ngạo một cách vô cùng hợp lý.

Câu 'Ta sẽ gọi sư phụ đến đánh các ngươi' là một điểm cười, đây chính là cách nói của trẻ con vẫn chưa trải qua việc đời nên mới có thể gọi người lớn đến để trấn áp người khác.

Nhưng Mạc Hủ không cảm thấy chính mình nói như vậy có vấn đề gì, trong mắt cậu ta, sư phụ là tồn tại lợi hại nhất, cho nên khi có 'người ngoài' xâm lấn, cậu ta sẽ lấy sư phụ ra để đe dọa.

Đúng tình hợp lý, lời nói mang theo kiêu ngạo 'sư phụ ta tài giỏi nhất thiên hạ'.

Không chỉ đạo diễn mà hai mắt của các nhân viên công tác cũng sáng ngời, vui vẻ vì nhìn thấy được 'Mạc Hủ' không biết thế sự, ngây thơ lại kiêu ngạo kia.

Cậu cưỡi ngựa màu mận đỏ, nhìn ma đầu Mạc Hủ ở đối diện, trong con ngươi là sự đắc ý cùng kiêu ngạo, cậu ta vô cùng mong chờ vào tương lai, muốn nhanh chóng lớn lên, tưởng tượng mình được giống như các sư huynh sư tỷ, được xuất cốc phiêu bạt.

"Một ngày nào đó, ta sẽ nổi danh thiên hạ."

'Mạc Hủ' 17 tuổi nói như vậy với ma đầu 'Mạc Hủ'.

Biểu hiện của Lộ Văn Tinh được mọi người thưởng thức, có lẽ cậu thiếu kinh nghiệm và bản lĩnh như Nhạc Hãn Phi nhưng diễn xuất của cậu lại rất tự nhiên, cũng chính vì như vậy nên cậu có thể biểu hiện ra cảm giác của 'Mạc Hủ'.

......

Đương nhiên, kết quả cuối cùng như thế nào, còn phải chờ tin tức.

Sau khi Lộ Văn Tinh đi xuống, Cố Yến Thâm đi về phía cậu, hắn biết chính mình không nhìn lầm người, bất kể hóa trang hay diễn xuất thì Lộ Văn Tinh đều vô cùng thích hợp với nhân vật này.

Không có dấu vết như đang diễn, rất tự nhiên, hoặc có thể nói lúc cậu ở trên sân khấu thì cậu chính là 'Mạc Hủ'.

"Biểu hiện rất khá." Cố Yến Thâm nở nụ cười, "Tôi để Thịnh Siêu đưa cậu về được không?"

Vốn dĩ Lộ Văn Tinh muốn mời Cố Yến Thâm một bữa cơm nhưng cậu nghe hắn nói như vậy thì liền biết hắn còn việc phải làm.

"Không cần, ngày mai là giao thừa, tôi phải về thành phố B ăn tết. Lần sau, phải nói là hẹn gặp lại vào <<Cuối Tuần Không Cực Hạn>>."

Cố Yến Thâm cười cười, "Tháng hai liền quay <<Trăm Quỷ>>, thời gian có thể sớm hơn <<Không Cực Hạn>>, vì sao lại không phải là hẹn gặp lại ở trường quay <<Trăm Quỷ>>?"

"Vậy thì tôi thật chờ mong." Lộ Văn Tinh cũng nở nụ cười.

"Chờ mong 'Mạc Hủ' thầy Cố, cũng chờ mong lần hợp tác thứ hai cùng thầy Cố."

Hôm nay tổng cộng có hai đợt thử vai, đạo diễn Vương và nhà làm phim ở đây, Cố Yến Thâm và phó đạo diễn thì ở phòng bên cạnh. Hắn là người đầu tư của bộ phim này nên hắn cũng chú ý rất nhiều.

Hai phòng đồng thời tiến hành phỏng vấn thử vai, như vậy thì tiến độ sẽ được đẩy nhanh hơn, bên cạnh đó quá trình thử vai cũng sẽ được quay lại hết, nếu về sau có vấn đề gì thì đều có thể xem lại.

......

Lúc Lộ Văn Tinh đi ra thì không ngờ Tần Tư Vũ vẫn ở ngoài cửa, cậu tiến lên chào hỏi.

"Cô đang đợi Thịnh Siêu sao?"

"Vừa rồi em nhìn thấy anh biểu diễn, không ngờ anh lại diễn tốt như vậy."

"Cảm ơn." Lộ Văn Tinh lại hỏi, "Cô tìm tôi có việc sao?"

"Đúng vậy." Tần Tư Vũ nói, "Vừa rồi lo lắng ảnh hưởng đến tâm trạng của anh nên em không dám nói chuyện phiếm với anh."

"Là chuyện gì?"

"Tinh Tinh, có phải quan hệ của anh và Văn Dụ rất tốt không? Em xem <<Cuối Tuần Không Cực Hạn>> thì thấy Văn Dụ nói hai người là bạn bè của nhau."

Lộ Văn Tinh không nghĩ tới là vấn đề này nên nhất thời cậu không biết nói như thế nào, đương nhiên quan hệ của cậu và Văn Dụ không tốt, nhưng vấn đề cũng không phải là do Văn Dụ mà là do chính cậu.

Tần Tư Vũ cho rằng vấn đề này làm Lộ Văn Tinh khó xử, vì thế giải thích. "Xin lỗi, nếu không tiện trả lời thì cũng không có việc gì, em chỉ là muốn gặp Văn Dụ một lần."

"Cô là fans của cậu ta?"

"Không phải." Tần Tư Vũ lắc lắc đầu

"Em cảm thấy cậu ta rất giống một người bạn lúc nhỏ của em, nhưng em không xác định có chính xác không. Không sao đâu, em chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, anh không cần phải để ở trong lòng."

Lộ Văn Tinh không truy vấn, lên tiếng, Tần Tư Vũ lại nói, "Anh có việc liền đi về trước đi, em ở lại đây chờ Thịnh Siêu."

"Được, tạm biệt."

......

Lộ Văn Tinh về trường học lấy hành lý, sau đó lái xe đến đón Tạ Trình Phỉ.

Xe này Lộ Văn Tinh mới mua mấy tháng trước, cậu rất ít khi lái xe bởi vì rất khó tìm chỗ đậu xe ở thành phố C, rất nhiều thời điểm gọi xe thuận tiện hơn, không phải lo lắng về vấn đề để xe ở đâu.

Gần đến nơi, Lộ Văn Tinh nhắn tin WeChat cho Tạ Trình Phỉ.

Vừa đến cổng trường cậu liền thấy Tạ Trình Phỉ đứng cạnh cái va ly màu đen, xung quanh còn có mấy bạn nữ cười nói với Tạ Trình Phỉ.

Sau khi thấy Lộ Văn Tinh, Tạ Trình Phỉ đẩy va ly đến, Lộ Văn Tinh mở cốp xe để cậu ta để đồ vào.

"Thắt dây an toàn vào."

Tạ Trình Phỉ ngồi trên xe.

"Anh, anh mua gì mà cốp xe nhiều đồ như vậy?"

"Không có gì, quà năm mới cho bà Lộ và ông Tạ thôi."

Thành phố C cách thành phố B không xa, khoảng hơn hai tiếng lái xe liền đến.

Bà Lộ biết hai anh em về sớm nên đã sớm chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, hiện tại chỉ chờ hai anh em về ăn bữa cơm đoàn viên.

"Cha." Cách một khoảng cách, Tạ Trình Phỉ đã bắt đầu gọi người.

"Đã về rồi đấy à."

Trên mặt Tạ Niên lập tức lộ ra tươi cười, ông mở cổng ra để xe của Lộ Văn Tinh đi vào.

"Bà Lộ xinh đẹp, con của bà về rồi này."

Tạ Niên nói vọng vào trong phòng, một lát sau Lộ Tiểu Phỉ cầm theo cái muôi ra ngoài, trên mặt không giấu được vui vẻ.

"Trình Phỉ, Văn Tinh."

Hai người bị Tạ Niên và Lộ Tiểu Phỉ dẫn vào nhà, "Có đói bụng không?"

"Không đói bụng ạ."

Lộ Tiểu Phỉ thấy con đã trở về hết, tâm tình vô cùng vui sướng, "Lái xe chắc là mệt mỏi lắm? Để mẹ bảo cha lấy nước cho."

"Không cần đâu ạ, con tự lấy được." Lộ Văn Tinh đứng lên, "Con muốn uống nước trái cây."

"Em cũng uống, lấy cho em một cốc ạ." Tạ Trình Phỉ ngồi xuống sô pha liền không muốn nhúc nhích.

"Sao con không tự lấy đi." Bà Lộ véo mặt Tạ Trình Phỉ một cái, khuôn mặt hơi mũm mĩm như trẻ con còn khá thích tay.

"Ài! Mẹ, con cũng sắp 18 rồi mà mẹ còn véo con, bị người khác nhìn thì sẽ bị chê cười mất."

"Có cái gì mà buồn cười? Mẹ véo mặt của con trai mẹ thì làm sao?"

Lộ Văn Tinh lấy ba cốc nước cam và một cốc nước ấm ra. Nước ấm là cho bà Lộ, dạ dày của bà không tốt lắm nên cần ăn kiêng, bình thường sẽ không uống các loại nước khác, chỉ uống nước lọc.

"Văn Tinh, quay chương trình có tốt không? Mẹ thấy quan hệ của con và Cố ảnh đế khá tốt. Người đại diện đối xử với con cũng không tệ lắm, cho con nhận tài nguyên tốt như vậy."

Từ trước đến giờ Lộ Văn Tinh chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, vì thế cậu cũng không nói chuyện mình đã hủy hợp đồng với Giải Trí Mang Chanh, cậu chỉ qua loa trả lời vài câu rồi chuyển chủ đề.

"Bà Lộ, bộ quần áo này của mẹ thật là đẹp, đặc biệt tôn lên khí chất của mẹ."

Thỉnh thoảng Lộ Văn Tinh và Tạ Trình Phỉ sẽ học Tạ Niên gọi 'Bà Lộ', cũng sẽ học Lộ Tiểu Phỉ gọi 'Ông Tạ'.

"Thật vậy chăng?"

Lộ Tiểu Phỉ đứng lên dạo qua một vòng, có chút vui vẻ nói, "Còn rất đắt, vốn dĩ mẹ không nỡ mua nhưng cha con lại một hai phải mua cho mẹ."

Lộ Văn Tinh và Tạ Trình Phỉ đã quen với việc hai vợ chồng họ khoe ân ái khắp nơi, Lộ Văn Tinh thấy Tạ Niên còn ở trong phòng bếp, cậu đứng lên đi vào hỗ trợ.

Lộ Tiểu Phỉ chọc chọc eo Tạ Trình Phỉ, "Anh của con bị làm sao vậy?"

Vẻ mặt Tạ Trình Phỉ mờ mịt, "Cái gì làm sao ạ?"

"Lúc trước hỏi về công việc thì anh con đều trả lời vô cùng tỉ mỉ, sao hôm nay hình như anh con không muốn đề cập đến công việc lắm, có phải là có chuyện gì không?"

Tạ Trình Phỉ thấy Lộ Tiểu Phi lo lắng, cậu bất đắc dĩ nhún vai, "Mẹ cảm thấy anh sẽ nói với con sao? Nhưng buổi chiều anh mới đi thử vai, có lẽ công việc không có vấn đề gì."

"Phải không?"

Lộ Tiểu Phỉ nghi ngờ nhìn Lộ Văn Tinh đang gọt hoa quả trong phòng bếp.

Ngày hôm sau, đêm giao thừa.

Lộ Tiểu Phỉ và Tạ Niên làm một bàn cơm tất niên lớn, gọi Tạ Trình Phỉ và Lộ Văn Tinh vào ăn.

Trên bàn cơm vô cùng vui vẻ. Sau khi ăn xong, mọi người ngồi trên sô pha xem xuân vãn, Lộ Văn Tinh về phòng cầm hết quà ra.

"Mẹ, chúc mừng năm mới!" Lộ Văn Tinh đưa cho bà hai ba hộp quà.

"Ài, đã bảo con đừng mua quà làm gì mà, con cũng sắp hai mươi rồi, về sau còn có bạn gái, rồi còn mua nhà nữa."

"Mẹ, lần này quay chương trình con nhận được không ít, năm sau con tính mua nhà ở thành phố C, đến lúc đó sẽ đón mẹ và cha đến ở."

"Không cần đâu, cha mẹ đã quen ở đây rồi." Lộ Tiểu Phỉ nghĩ một chút, sau đó lại dặn một câu, "Nghe nói mua nhà ở thành phố lớn hay bị lừa, con nhờ phải cẩn thận."

"Con biết ạ."

Lộ Văn Tinh cầm một món quà khác đưa cho Tạ Niên, "Cha, năm mới vui vẻ."

"Con mua quà cho mẹ là được rồi, cha không cần. Bình thường cha đi làm đều mặc đồ lao động, mua quần áo cho cha cũng chỉ lãng phí."

"Ai nói lãng phí, có thể mặc lúc đi chúc tết Âm Lịch."

"Còn em, của em đâu?" Tạ Trình Phỉ nhìn đống quà còn lại, gấp không chờ được muốn mở ra.

Lộ Văn Tinh đưa túi quà màu trắng cho Tạ Trình Phỉ, cậu ta vui vẻ háo hức mở ra....... bên trong là hộp quà khá quen mắt.

Lộ Tiểu Phỉ nhận ra hộp quà này, ở <<Cuối Tuần Không Cực Hạn>>, món quà mà Tống Gia Giai tặng cho Lộ Văn Tinh, chính là dùng hộp quà này đựng.

Nhìn đám thỏ nằm bên trong, nụ cười của Tạ Trình Phỉ dần cứng lại.

"Vì sao lại tặng em cái này?"

Vẻ mặt cậu ta đầu khiếp sợ, khó có thể tin nhìn về phía Lộ Văn Tinh.

"Không phải mấy hôm trước, lúc ở kí túc xá của anh, em nói rất thích sao?"

Tạ Trình Phỉ rơi vào trầm mặc, mấy hôm trước cậu ta đến sờ thỏ ở kí túc xá của Lộ Văn Tinh, thật ra là cậu ta muốn cười nhạo Lộ Văn Tinh.

Hình như lúc đó Lộ Văn Tinh hỏi cậu ta có thích không?

Cậu ta cố ý làm trái lại Lộ Văn Tinh, nói một câu 'thích'.

Sau đó......

Đám thỏ này liền thành quà năm mới của cậu ta.

Tạ Trình Phỉ: "......"

Cho nên, Lộ Văn Tinh không nghe hiểu câu trào phúng của cậu ta?

Vẻ mặt của Tạ Trình Phỉ vẫn đầy mờ mịt, cậu ta ngẩng đầu nhìn Lộ Văn Tinh một cái, phát hiện đối phương đang cố nén cười, lúc này mới nhận ra mình bị chơi, Lộ Văn Tinh đâu có không biết, rõ ràng chính là cố ý.

Lộ Tiểu Phỉ nhìn thấy đám thỏ kia thì không nhịn được sờ một cái, kinh ngạc cảm thán, "Đáng yêu quá nha, lúc mẹ xem chương trình đã cảm thấy vô cùng thích nó rồi."

Tạ Trình Phỉ đoạt lại con thỏ, "Đây là quà của con."

"Không phải là con không thích sao?"

Tạ Trình Phỉ nâng cằm, "Con chưa nói là không thích."

Lộ Tiểu Phỉ cố ý "À" một tiếng, "Vậy chính là thích? Ui, con trai không cần phải xấu hổ, nên ăn ngay nói thật, nếu cứ xấu hổ ngại ngùng như vậy thì về sau sẽ khó theo đuổi con gái lắm đó."

"Mẹ, con còn chưa đủ 18."

"Cái này không phải là nhanh thôi sao? Thi đại học xong liền có thể yêu đương, mẹ và cha chính là quen nhau khi học đại học......"

"Vâng vâng vâng, con biết ạ, con đã nghe lịch sử tình yêu của hai người vô số lần, tết nhất rồi, mong mẹ đối xử với hai con cún độc thân trong nhà này tốt một chút."

Lộ Văn Tinh rất thích khung cảnh ấm áp này, xem ra tặng thỏ là không sai.

Con thỏ này giống y hệt con thỏ mà Tống Gia Giai tặng cậu nhưng đây không phải là con thỏ đó. Mặc kệ có thích hay không thì Lộ Văn Tinh sẽ không phụ tâm ý của người khác.

Cậu đã tìm Tống Gia Giai hỏi nơi mua, sau đó nhanh chóng đặt hàng.

"Đây, vẫn còn đây."

Lộ Văn Tinh cũng chỉ đùa Tạ Trình Phỉ một chút, chắc chắn quà năm mới không chỉ có con thỏ kia.

"Đây là cái gì ạ?"

Tạ Trình Phỉ có chút cảnh giác, cậu ta lo lắng Lộ Văn Tinh sẽ tặng cho cậu ta một lượt các món quà xuất hiện trong chương trình.

Nghĩ đến một đống quà màu hồng, Tạ Trình Phỉ chỉ cảm thấy hít thở khó khăn.

"Mở ra nhìn xem đi."

Tạ Trình Phỉ lấy quà từ trong túi ra, bên trong là một hộp đựng giày, vừa mở ra liền nhìn thấy một đôi giày chơi bóng mới ra mắt của N, "Anh, anh mua ở đâu vậy?"

Tuy giày chơi bóng của N không tính là nhãn hiệu xa xỉ nhưng các sản phẩm mới ra mắt thường rất khó mua được.

"Đôi này cũng phải vài vạn đi." Bà Lộ từng nhìn thấy con cháu của họ hàng đi đôi giày này.

"Con mua cho nó đôi hơn ngàn là được rồi, nó là một học sinh cấp 3, đi đôi giày chơi bóng đắt như vậy làm gì?"

Lộ Tiểu Phỉ không hiểu biết về sở thích của con trai về giày dép nhưng vào ngày sinh nhật của Lộ Văn Tinh, dù đã bỏ mấy ngàn mua quần áo cho cậu thì bà vẫn cố gắng mua cho cậu một đôi giày chơi bóng một ngàn vạn.

"Cuối kỳ này em ấy lại được đứng nhất, coi như là khen thưởng đi." Lộ Văn Tinh nói.

"Đứng thứ nhất?"

"Mẹ, mẹ không quan tâm con chút nào, anh còn biết thành tích của con, mẹ thì chưa từng hỏi con lần nào."

Lộ Tiểu Phỉ: "Cái này thì có gì đâu, dù sao con cũng thường xuyên nhận được, cũng chẳng phải là chuyện gì mới. Thời cha con học cấp 3, ông ấy cũng là người đứng nhất, lúc ấy mẹ liền cảm thấy ông ấy vô cùng giỏi......"

Tạ Trình Phỉ: "......"

Cậu ta lấy vị trí thứ nhất không phải là việc mới mẻ, cha của cậu lấy vị trí thứ nhất lại rất tài giỏi.

Có phải là bà Lộ hơi tiêu chuẩn kép không?

Cả nhà vừa xem xuân vãn vừa nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên còn chọc nhau vài câu.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thấy đã gần 12 giờ thì Lộ Văn Tinh mới nhớ đến năm nay cậu còn chưa nhắn tin chúc tết.

Cậu về phòng lấy điện thoại, thông báo WeChat liên tục vang lên, hẳn là mọi người gửi tin nhắn chúc mừng năm mới.

Lộ Văn Tinh mở khóa màn hình, cậu phát hiện có một cuộc gọi nhỡ, là cuộc gọi hai tiếng trước.

Người gọi là_____thầy Cố.

Phản ứng đầu tiên của Lộ Văn Tinh là ngay lập tức gọi lại, nhưng sau khi gọi qua thì cậu mới nhớ đến, hiện tại đã sắp đến 0 giờ, có lẽ thầy Cố đang quây quần bên gia đình để chào đón năm mới.

"Alo."

Lộ Văn Tinh dừng một chút, "Thầy Cố, giao thừa vui vẻ!"

"Ừm." Cố Yến Thâm lên tiếng, "Lộ Văn Tinh, chúc mừng cậu."

Lộ Văn Tinh nghe được câu này thì trái tim đập nhanh hơn vài nhịp. Có thể làm Cố Yến Thâm gọi điện đến để chúc mừng, vậy chỉ có______

Việc thử vai ngày hôm qua.

"Hẹn gặp lại ở đoàn phim <<Trăm Quỷ>> vào sang năm."

"Cảm ơn thầy Cố." Lộ Văn Tinh rất bất ngờ khi cậu có thể nhận được nhân vật này, "Quyết định nhanh như vậy sao?"

"Đúng vậy, đạo diễn Vương tính toán sẽ thông báo cho cậu vào năm sau."

"Vậy tại sao thầy Cố lại nói cho tôi biết trước?"

Đối với 'món quà năm mới' bất ngờ của Cố Yến Thâm, Lộ Văn Tinh đặc biệt thích, cũng vô cùng vui vẻ.

"Ngài Lộ vội vàng như vậy, nếu không nhanh chóng hẹn thì tôi sợ cậu sẽ chạy mất."

Lộ Văn Tinh lập tức bật cười, "Tôi sẽ không chạy, tôi cũng vô cùng chờ mong...... có thể hợp tác với thầy Cố."

"Tôi cũng rất chờ mong." Âm thanh đầu bên kia bỗng nhẹ đi.

"Lộ Văn Tinh."

"Vâng?"

Lộ Văn Tinh theo bản năng lên tiếng, giọng nói trầm thấp của Cố Yến Thâm truyền ra từ ống nghe.

"Nghe thấy không?"

"Cái gì?"

"Âm thanh của kim giây."

_____ tíc tắc, tíc tắc.

Lộ Văn Tinh sửng sốt một giây, Cố Yến Thâm không trải qua năm mới ở nhà.

______Đông! Đông! Đông!

0 giờ, tiếng chuông vang lên.

Lộ Văn Tinh nghe thấy được tiếng chuông gõ vang!

"Lộ Văn Tinh." Giọng nói của Cố Yến Thâm như xuyên qua vô vàn pháo hoa, dừng ở trong tai Lộ Văn Tinh.

"Năm mới vui vẻ!"

______ Bùm.

Bầu trời của thành phố B xuất hiện pháo hoa, trong màn đêm đen nhánh vô cùng bắt mắt.

Lộ Văn Tinh nhìn pháo hoa rực rỡ kia, giọng nói cũng nhẹ nhàng đi, cậu cầm điện thoại, đáp lại một câu.

"Năm mới vui vẻ!"

______________________________________________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Lộ Văn Tinh: Có phải là hắn đang quyến rũ cậu không?

______________________________________________________________________________

Còn 83 chương.....

\((( ̄( ̄( ̄▽ ̄) ̄) ̄)))/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro