Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 55 - HẸN HÒ HAI NGƯỜI

"Vẫn là giảng diễn đi."

Lộ Văn Tinh nghe ra sự không tin tưởng trong lời của Cố Yến Thâm, đột nhiên cậu có chút không phục, "Tri thức trên lý luận cũng là tri thức."

"Đúng, cậu nói đúng."

Lô Văn Tinh: "Cố lão sư thật là có lệ."

Cố Yến Thâm: "......"

"Chó độc thân thì không cần dạy sai đối phương." Tần Úc đi đến, "Tìm được cảm giác chưa?"

Lộ Văn Tinh lắc đầu.

"Tinh Tinh, hiện tại cậu nhìn Yến Thâm."

Lộ Văn Tinh làm theo, "Sau đó?"

"Nhìn kỹ, nghiêm túc nhìn vào." Tần Úc suy nghĩ, lại bổ sung một câu. "Khi nào nhìn ra cảm giác thì lúc đó bắt đầu quay."

Lộ Văn Tinh theo bản năng hỏi lại, "Vậy nếu tôi vẫn mãi không nhìn ra?"

Tần Úc bị nghẹn, tức giận trả lời, "Đó chính là do lực hấp dẫn của Yến Thâm giảm xuống, lúc đó để cho cậu ta tự suy nghĩ lại."

Cố Yến Thâm: "......"

Sau khi Tần Úc rời đi, Cố Yến Thâm thở dài, "Không phải là cậu không diễn ra được sự khắc chế mà là cậu không diễn ra được cái thích."

"Được rồi, chờ tôi một chút." Cố Yến Thâm xoay người.

Lộ Văn Tinh không biết Cố Yến Thâm đi đâu, đợi một lúc thì hắn liền quay lại, "Cậu có cần mang theo cái gì không?"

"Mang cái gì?"

"Chiều nay sẽ không quay nữa."

"Vì sao?"

Cố Yến Thâm nhìn cậu, "Đưa cậu đi xem phim."

Lộ Văn Tinh:???

Nghe Cố Yến Thâm nói muốn dẫn Lộ Văn Tinh đi ra ngoài, phản ứng đầu tiên của Trần Triệt là 'không được' nhưng lại bị Tần Úc ngăn lại.

Hai người đi đến một rạp chiếu phim tư nhân, rạp chiếu phim được bố trí vô cùng lãng mạn, vừa nhìn liền biết là dành cho các cặp đôi.

"Chỉ còn lại ghế tình nhân thôi ạ."

Nhân viên đưa trái cây và bắp rang vào, còn cả một thùng Coca nữa.

Khi tên phim xuất hiện trên màn hình, Lộ Văn Tinh đã đại khái hiểu ý Cố Yến Thâm, "Anh muốn tôi tìm cảm giác từ phim tình yêu?"

Cố Yến Thâm gật đầu, "Cậu chưa từng thích ai nhưng cậu có thể cảm nhận tình yêu từ nam nữ chính."

Lộ Văn Tinh đã xem rất nhiều loại phim, sở thích của cậu là phim khoa học viễn tưởng, dù có xem qua phim tình cảm nhưng đây không phải là lựa chọn đầu tiên của cậu.

"Cho nên có thể 'trải nghiệm' từ đây?"

Cố Yến Thâm gật đầu, "Không thể cảm nhận được cảm xúc trong kịch bản thì chúng ta sẽ dùng phim để cảm nhận."

"Cái này gọi là bồi dưỡng năng lực đồng cảm?"

Năng lực đồng cảm mạnh, dù sẽ giúp các nghệ sĩ càng dễ hòa mình vào nhân vật trong kịch bản nhưng đôi khi cũng xuất hiện những tình huống không mong muốn. Nếu đó là một kịch bản có tình cảm bùng nổ, diễn viên không thể thoát diễn sẽ dẫn đến một loại tra tấn tinh thần.

Tuy nhiên, bình thường một diễn viên muốn hiểu nhân vật sẽ không chỉ dùng một biện pháp, tùy từng cốt truyện sẽ lựa chọn các phương thức khác nhau.

Cố Yến Thâm chọn một bộ phim tình yêu kinh điển, nam nữ chính không nỡ xa nhau, đứng dưới mưa hôn nhau nồng nhiệt.

Lộ Văn Tinh xem phim vô cùng nghiêm túc, biểu cảm giống như đang nghiên cứu học thuật.

Cố Yến Thâm có chút buồn cười, lại cảm thấy biểu cảm của Lộ Văn Tinh quá đáng yêu. Từ lần bắt gặp dáng vẻ Lộ văn Tinh vẽ tranh, hắn thường xuyên bị sự nghiêm túc của cậu hấp dẫn.

"Cậu thả lòng đi, đừng chỉ nghĩ đến việc nhập vai vào nhân vật, hiện tại cậu là người xem, nên suy ngẫm về cốt truyện."

Xem phim được một nửa, Lộ Văn Tinh bắt đầu đi vào cốt truyện, cậu đi theo góc nhìn của nam nữ chính, cảm nhận một cốt truyện tình yêu gương vỡ lại lành.

Cố Yến Thâm lại ngồi xem hai bộ phim với Lộ Văn Tinh, cậu bắt đầu có chút hiểu, lại có chút không hiểu.

"Như vậy là được rồi."

Lộ Văn Tinh: "?"

"Phượng Tiêu chỉ toàn ở trên chiến trường, chưa bao giờ rung động với ai, sau khi phát hiện mình rung động với Lục Phỉ Tuyết thì cũng rơi vào trạng thái mơ màng ngây thơ. Trạng thái của cậu vừa đúng lúc, có muốn đối diễn ngay tại đây không?"

"Được."

Rạp chiếu phim tư nhân tương đối yên tĩnh, vừa mới xem xong phim, cảm xúc cũng được kéo ra, rất thích hợp để Lộ Văn Tinh thử.

Đoạn cốt truyện này là có thích khách lẻn vào Tiêu Vương phủ, Phượng Tiêu đánh bay ám khí thích khách ném lại đây, sau khi so mấy chiêu, thích khách rơi vào thế yếu. Tự biết dây dưa không có lợi, thích khách xoay người chạy đi.

"Tiêu Vương phủ là nơi ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?"

Thích khách lấy ra hai quả đạn pháo ném về phía bọn họ, phản ứng đầu tiên của Phượng Tiêu không phải là truy kích mà là xoay người chắn cho Lục Phỉ Tuyết.

Y tự nói với mình là Lục Phỉ Tuyết khả nghi nhưng trong lúc nguy cấp, y vẫn theo bản năng bảo vệ Lục Phỉ Tuyết.

Lộ Văn Tinh bị NG ở đoạn bốn mắt nhìn nhau này.

Con ngươi đen nhánh của Lục Phỉ Tuyết hiện lên một tia kinh ngạc bởi vì hắn không nghĩ tới Phượng Tiêu sẽ bảo vệ hắn, vừa kinh ngạc lại có chút vui vẻ.

Vui vì Phượng Tiêu để ý đến hắn, không tự giác mà toát ra sự quan tâm nhưng lại sợ sau khi Phượng Tiêu biết tâm tư trong lòng chính bản thân sẽ đuổi hắn đi.

Đây là sự khắc chế của Lục Phỉ Tuyết.

Phượng Tiêu khắc chế ở chỗ, đến hiện tại y mới nhìn rõ cảm tình của y đối với Lục Phỉ Tuyết. Một Phượng Tiêu không có cảm giác an toàn và có lòng nghi ngờ nặng, điều đầu tiên sau khi hiểu rõ tình cảm của mình chính là che giấu.

Che giấu sự để ý của y đối với Lục Phỉ Tuyết.

Trước mặt là sự rung động không kìm được, lại vì che giấu sự hoảng hốt mà hai người không ai nhường ai, đều chờ đối phương rời mắt trước.

Từ rung động đến âm thầm đánh giá.

Trong mắt Lộ Văn Tinh là Cố Yến Thâm, ánh mắt bình tĩnh có chút gợn sóng nhưng rất nhanh lại bị cậu đè xuống.

"Có tiến bộ."

Cố Yến Thâm khen người không keo kiệt, đặc biệt người đó là Lộ Văn Tinh. Chính hắn cũng không nhận ra, đằng sau sự khen ngợi còn ẩn chứa một chút kiêu ngạo.

"Đi về thôi."

Hai người quay lại đoàn phim, trang điểm, thay quần áo, sau khi đi ra thì mọi thứ đã bố trí xong.

Cảnh phía trước đã qua, hiện tại bắt đầu từ đoạn ném đạn pháo.

Hai mắt Phượng Tiêu trừng lớn, y xoay người đẩy Lục Phỉ Tuyết xuống đất, dùng thân che chắn.

______bùm một tiếng, đạn pháo nổ tung.

Phượng Tiêu bảo vệ cẩn thận người dưới thân, "Không có việc gì chứ?"

Lục Phỉ Tuyết từ kinh ngạc lấy lại tinh thần, chậm nửa nhịp lắc đầu.

Màn ảnh kéo gần, ánh mắt của hai người đều được quay lại.

"Cut." Tần Úc vui vẻ nói, "Rất tốt, Tinh Tinh rất có tiến bộ."

Lộ Văn Tinh chống tay, muốn đứng dậy từ trên người Cố Yến Thâm. Không biết có phải do quay phim lâu bị căng cơ không mà tay của cậu đột nhiên mềm nhũn, cả người cậu ngã lên người Cố Yến Thâm.

Trán của Lộ Văn Tinh đụng phải cằm của Cố Yến Thâm.

"Xin lỗi Cố lão sư."

Lộ Văn Tinh ngồi dậy, vội vàng xem xét cằm của Cố Yến Thâm, trên cằm hắn có một vệt đỏ.

Cậu quá mức sốt ruột, dịch lại gần, hơi thở của cậu phả vào cằm và cổ của Cố Yến Thâm nhưng cậu không hề nhận ra.

Nhưng Cố Yến Thâm lại bị Lộ Văn Tinh làm cho nhiễu loạn hô hấp.

Lộ Văn Tinh giơ tay sờ soạng cằm của Cố Yến Thâm.

Vẫn may, không bị sưng.

"Có đau không?"

"Không đau." Cố Yến Thâm bắt lấy ngón tay Lộ Văn Tinh, không cho cậu chạm linh tinh nữa.

"Sao có thể không có việc gì." Lộ Văn Tinh vẫn lo lắng, "Trán của tôi rất cứng đó."

Cố Yến Thâm: "......"

Những người khác của đoàn phim đã đi đến, Cố Yến Thâm trầm mặc một giây.

"Cậu đứng dậy trước đi."

Lúc này Lộ Văn Tinh mới chú ý đến cậu đang ngồi trên người Cố Yến Thâm, tư thế này quá ái muội, còn dễ khiến người khác liên tưởng linh tinh.

"Xin, xin lỗi." Lộ Văn Tinh cuống quít xin lỗi.

Cậu rũ mắt, lông mi run rẩy như người làm sai chuyện gì đó, hai tai cậu hơi hồng, thoạt nhìn vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu. Cố Yến Thâm nhìn Lộ Văn Tinh, trong nháy mắt có suy nghĩ muốn bắt nạt cậu.

"Trong hòm thuốc có thuốc mỡ." Trợ lý nói.

"Không cần đâu."

"Vẫn nên bôi một chút đi?" Lộ Văn Tinh lo lắng nhìn Cố Yến Thâm.

"Tôi không mỏng manh như cậu nghĩ đâu." Cố Yến Thâm cảm thấy buồn cười.

Nhưng Lộ Văn Tinh vẫn không yên tâm, cậu nghĩ một chút rồi hỏi: "Cằm của Cố lão sư có bảo hiểm không?"

Cậu đang hỏi trợ lý đứng bên cạnh.

Trợ lý: "......"

Cố Yến Thâm: "Cằm tôi có phải là cái gì đâu mà cần dùng đến bảo hiểm."

Lộ Văn Tinh: "......"

Thấy Lộ Văn Tinh còn trộm nhìn mình, Cố Yến Thâm có vài phần bất đắc dĩ, "Thật sự không có việc gì."

"Ừm."

Lộ Văn Tinh lên tiếng, giơ tay xoa xoa trán của mình.

Cố Yến Thâm chú ý tới động tác của cậu, "Đau sao?"

"Có một chút."

"Vừa rồi ai mới nói trán của mình rất cứng?"

Lộ Văn Tinh không nói tiếp, cậu lo lắng như vậy là bởi vì trán của cậu hơi đau, vì thế cậu mới nhận định là cằm của Cố Yến Thâm sẽ càng đau.

"Lại đây đi."

Cố Yến Thâm nhận lấy hộp thuốc từ trợ lý, hắn đi về phía lều.

Lộ Văn Tinh không rõ lý do đi theo sau.

"Ngồi xuống." Cố Yến Thâm chỉ vào cái ghế nhỏ.

Lộ Văn Tinh ngoan ngoãn ngồi xuống, thấy Cố Yến Thâm đang lục tìm hòm thuốc, cậu thắc mắc hỏi một câu, "Không phải là Cố lão sư nói không cần sao?"

Cố Yến Thâm ngẩng đầu, buồn cười nhìn Lộ Văn Tinh một cái, "Là tìm thuốc cho cậu đó, nhóc mỏng manh."

Mặt Lộ Văn Tinh đỏ lên, "Đừng, đừng gọi tôi bằng biệt danh linh tinh."

"Cậu không mỏng manh? Vừa rồi va phải đau lắm đúng không?"

"Sao anh lại biết?" Lộ Văn Tinh kinh ngạc chớp mắt, trong lúc nhất thời quên luôn phản bác lại câu 'mỏng manh' của Cố Yến Thâm.

Cố Yến Thâm chỉ vào trán của Lộ Văn Tinh, "Đỏ lên rồi."

Cố Yến Thâm tìm được một tuýp thuốc mỡ màu xanh, hắn dùng tăm bông lấy thuốc.

"Cúi đầu."

Lộ Văn Tinh đang ngồi trên ghế gấp, Cố Yến Thâm nửa quỳ xuống.

Thuốc mỡ lạnh lẽo tiếp xúc với trán của Lộ Văn Tinh.

Cậu rũ mắt, lông mi màu đen như cánh bướm tạo thành một cái bóng xuống gương mặt trắng nõn của cậu.

Cố Yến Thâm cẩm thận tản thuốc mỡ ra, Lộ Văn Tinh ngoan ngoãn cúi đâu, tùy ý Cố Yến Thâm làm gì thì làm. Tầm mắt của Cố Yến Thâm dừng trên trán Lộ Văn Tinh không biết từ khi nào đã dịch xuống, cuối cùng dừng lại trên đôi môi màu hoa anh đào của Lộ Văn Tinh.

Nhận ra động tác của Cố Yến Thâm dừng lại, Lộ Văn Tinh nâng mắt, đột nhiên cậu đối diện với đôi mắt thâm thúy kia của Cố Yến Thâm.

Thời gian giống như đang dừng lại.

_____phanh.

Hai người đồng thời bị âm thanh làm cho bừng tỉnh, quay đầu liền nhìn thấy Tần Úc đứng bên cạnh đống mảnh vỡ của cốc sứ.

Tần Úc vẫn đang còn trong trạng thái mờ mịt, anh ta nhìn Lộ Văn Tinh đang ngồi trên ghế gấp, lại quay ra nhìn Cố Yến Thâm nửa quỳ trước mặt Lộ Văn Tinh.

Ánh mắt cuối cùng dừng ở bông tăm trên tay Cố Yến Thâm, Tần Úc biết chính mình hiểu sai nhưng như vậy không thể trách anh ta được, dù sao thì động tác này cũng khiến người khác suy nghĩ nhiều.

Nhưng có nghĩ thì cũng không có khả năng.

Ngày mới vào đoàn, Cố Yến Thâm còn nói với anh ta 'không phải muốn theo đuổi Lộ Văn Tinh', bây giờ mới hơn một tháng, đối với bạn học gà mờ với yêu đương như Cố Yến Thâm thì tốc độ nhận ra mọi chuyện không thể nào nhanh như thế được.

Sau đó______

Bạn học gà con Cố Yến Thâm mơ một giấc mơ vào đêm hôm đó.

Trong mơ, hắn đang ở lều lớn của đoàn phim, Lộ Văn Tinh ngoan ngoãn cúi đầu để Cố Yến Thâm bôi thuốc, thời gian giống như chậm lại.

Cố Yến Thâm từ từ bôi, bỗng nhiên tay bị nắm lấy, con ngươi xinh đẹp của Lộ Văn Tinh nhìn hắn, giống như muốn đặt hắn vào mắt vậy.

Đôi môi màu anh đào càng ngày càng gần hắn, hơi thở ấm áp phả vào mặt hắn, Cố Yến Thâm hồi hộp nuốt nước bọt, đã dự đoán được cánh môi mềm mại sẽ rơi xuống.......

_____ ong ong.

Cố Yến Thâm đột nhiên bừng tỉnh, hắn từ trên giường ngồi dậy, điện thoại tiếp tục vang lên như đòi mạng, hắn cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại______

Tần Úc.

________________________________________________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Yến Thâm: Lần đầu tiên hẹn hò √

________________________________________________________________________________

Còn 49 chương.....

(_ _)。゜zzZ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro