CHƯƠNG 44 - TIỆC TỐI NHÀ HỌ VĂN
Ngày thứ ba Lộ Văn Tinh về nước, công ty con của Văn Tranh được đưa ra thị trường, vừa lúc làm tiệc chào mừng ở khách sạn 5 sao nhà họ Văn.
Bữa tiệc đêm đó có rất nhiều người đến, những trường hợp như này thường dùng để xã giao tạo quan hệ, người nhận được thư mời đa số đều đến tham gia.
Lộ Văn Tinh gặp được Văn Yển ở tiệc rượu, diện mạo của Văn Yển khá tuấn lãng, ăn mặc tây trang, thoạt nhìn rất tinh anh, hoàn toàn chính là một người thành công, không thấy sự không đáng tin cậy mà Văn Tranh nói.
"Thật sự là Tiểu Tinh Tinh?"
Văn Yển đi tới, đi vòng quanh Lộ Văn Tinh vài vòng, "Vừa nhìn liền biết là người nhà họ Văn chúng ta, không giống anh cả chút nào hết."
Lộ Văn Tinh: "......"
Những ai từng gặp qua ba thế hệ nhà họ Văn đều biết người nhà họ Văn di truyền cách thế hệ, nhưng trong mắt những người không hiểu thì người nhà họ Văn vô cùng có cá tính, đều rất xuất sắc nhưng lại mỗi người một dáng vẻ, không ai giống ai.
Nếu Văn Yển và Văn Hoài Hạc đứng chung một chỗ thì không ai cho rằng họ là anh em.
"Cháu trai lớn của tôi được lắm nha, không nhận ra cậu mà vẫn có thể đào cậu đến công ty. Quả nhiên..... đây gọi là tình anh em keo sơn sao?"
Cách nói chuyện của Văn Yển luôn có cảm giác thiếu đánh, có lẽ là do ngữ khí của anh ta cà lơ phất phơ, hoặc cũng có thể là do cách nói chuyện của anh ta vốn dĩ là như vậy.
Đứng xa xa là một bá tổng cao lãnh, mở miệng một cái thì tất cả đều sụp đổ.
"Tiểu Tinh Tinh, sao cậu không nói gì......"
Văn Yển còn chưa nói xong, Văn Tranh đã đi đến nắm cổ áo sau của anh ta, "Đứng gần như vậy làm gì?"
"Cháu trai nhỏ của tôi mà tôi không thể đụng vào?"
Văn Yển trừng lớn mắt, giống như Văn Tranh có nói thế nào cũng không được. Sau đó, anh ta làm trò trước mặt Văn Tranh, chọc chọc cánh tay Lộ Văn Tinh rồi lại chọc chọc mặt cậu.
"Thấy không, tôi chạm vào rồi đó."
Lộ Văn Tinh: "............" Hôm nay Văn Yển mới tròn ba tuổi đi.
Khóe miệng của Văn Tranh nhếch lên, mặc kệ Văn Yển, "Em đừng để ý đến anh ta, lại gián tiếp lây nhiễm cái bệnh điên...."
"Văn Tranh, tôi nghe được đó." Văn Yển u oán nhìn Văn Tranh một cái, "Khi còn nhỏ cậu đã đáng ghét như vậy rồi, mỗi lần tôi đang chơi vui với Tinh Tinh là cậu lại quấy rầy chúng tôi."
Văn Tranh cười lạnh một tiếng, "Tôi gọi bảo vệ vào đây chơi với anh được không?"
"......"
"Tôi đột nhiên nhớ ra hôm nay tôi có mới Giang tổng đến, Tinh Tinh, tôi không thể ở lại chơi với cậu được, tôi đi tìm Giang tổng trước đây."
Lộ Văn Tinh: "......"
"Lát nữa em có đi cùng anh không?"
Những trường hợp như này không tránh khỏi việc nói chuyện kinh doanh với nhau, nếu Lộ Văn Tinh có hứng thú thì Văn Tranh đương nhiên nguyện ý dẫn cậu theo.
"Em không hiểu về mấy chuyện này lắm, em sẽ đi gặp những nghệ sĩ khác."
Hôm nay ngoài những ông tổng thì còn có những người nổi tiếng thuộc những lĩnh vực khác, bao gồm cả giới giải trí.
"Được, nếu lát nữa mệt thì em có thể lên tầng nghỉ ngơi."
Lộ Văn Tinh gật đầu, để Văn Tranh đi làm việc của mình. Cậu ngồi trên sofa, uống một ngụm rượu. Cậu vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy Tống Gia Giai đi từ cửa vào.
Tống Gia Giai là nhất tỷ của Truyền Thông Hoa Dịch, cô thường xuyên tham gia loại yến tiệc này , đôi khi sẽ đi cùng với Văn Yển. Chiều hôm nay cô có lịch quay nên đến đây khá trễ, đi bên cạnh cô còn có người đại diện Từ Dung.
Tống Gia Giai vừa vào cửa liền hấp dẫn vô số ánh mắt, một thân váy liền thân gợi cảm vô cùng gây sự chú ý, những nữ minh tinh khác ngay tại đây ngay lập tức bị lu mờ.
"Chị Gia."
"Tinh Tinh, cậu cũng ở đây?"
Tống Gia Giai còn chưa biết Lộ Văn Tinh sẽ ký với Hoa Dịch, thấy cậu xuất hiện ở bữa tiệc nhà họ Văn thì cô rất kinh ngạc.
Nhà họ Văn không cố giấu thân phận của Lộ Văn Tinh, chẳng qua là Lộ Văn Tinh ít xuất hiện trước mặt công chúng, chỉ có một vài nghệ sĩ quen biết cậu, người không quen biết thì càng không thể biết cậu là ai.
Kỷ Viện không muốn Lộ Văn Tinh chịu thiệt, bà tính toán tìm một cơ hội thích hợp để công bố thân phận của Lộ Văn Tinh ra bên ngoài.
"Vâng, em tính sẽ ký với Hoa Dịch."
Lộ Văn Tinh không có giải thích quá nhiều, Tống Gia Giai cũng liền cho rằng Lộ Văn Tinh là bởi vì ký hợp đồng với Hoa Dịch cho nên nhận được thư mời.
"Không biết Cố Yến Thâm có tới hay không?"
"Anh ấy cũng nhận được thư mời?"
"Khẳng định có, cũng không biết có đến hay không."
Tống Gia Giai và Cố Yến Thâm gặp mặt nhau khá nhiều, không phải là gặp cá nhân mà chủ yếu gặp nhau ở các sự kiện công khai hoặc là các tiệc tối như thế này.
Nếu hôm nay không phải là tiệc của tập đoàn Văn thị thì Tống Gia Giai sẽ không tới, vừa mới xong việc nên cô chỉ muốn nghỉ ngơi, Hoa Dịch thuộc tập đoàn Văn thị, ông chủ của bọn họ tham dự thì những nghệ sĩ khác của công ty cũng nên tham gia.
"Để em nhắn WeChat hỏi một chút."
--------
"Yến Thâm, tối mai có một bữa tiệc của mấy thương hiệu lớn, cậu có muốn đi không?" Thịnh Siêu nhìn lịch làm việc, hỏi.
"Không đi."
Cố Yến Thâm từ chối dứt khoát, hắn không thích mấy sự kiện kiểu này, trừ phi bắt buộc phải tham gia, nếu không tránh được thì hắn sẽ tránh.
"Được rồi, để tôi từ chối."
Cố Yến Thâm điều chỉnh ghế ngả ra sau, nằm xuống, kiếm thịt ba chỉ cho bảo bối hổ con của hắn.
Lại một lần chiến đấu thất bại, Cố Yến Thâm đột nhiên ngồi dậy, "Tôi đã nạp nhiều tiền như vậy mà sao sức chiến đấu còn không tăng lên!"
Thịnh Siêu:"........Tiền không phải là vạn năng."
Cố Yến Thâm: "......"
Trò chơi đối chiến có số lần hạn chế, người chơi bình thường một ngày ba lần, người chơi nạp tiền thì cũng nhiều nhất là mười lần, Cố Yến Thâm đã dùng hết cơ hội, vẻ mặt của hắn buồn bực nhìn hai chữ 'thất bại' trên màn hình.
_____ong ong.
Điện thoại rung lên, màn hình bắn ra mấy thông báo WeChat.
Cố Yến Thâm bấm mở, là tin nhắn của Lộ Văn Tinh.
[ET]: Tôi và chị Gia đang ở khách sạn Hải Thành, anh có đến không?
Cuối cùng là một bức ảnh, Lộ Văn Tinh và Tống Gia Giai ngồi trên ghế sofa ăn bánh kem.
"Đến khách sạn Hải Thành."
"Cái gì?"
Thịnh Siêu ngồi ở ghế phó lái nghi hoặc quay đầu. Ngày thường nếu Cố Yến Thâm chơi trò chơi thất bại đều sẽ buồn bực một lúc lâu, sao hôm nay lại nghe ra có chút...... chờ mong?
"Thầy Cố muốn đến khách sạn Hải Thành sao? Vậy tôi phải lái vòng lại." Lái xe chính là tài xế của công ty, Tiểu Lý.
"Đúng vậy."
"Cậu đến Hải Thành làm gì?" Thịnh Siêu không hiểu ra sao.
"Đi tham gia tiệc rượu của nhà họ Văn thôi, không phải đầu tuần đã nhận được thư mời sao?"
Đương nhiên là Thịnh Siêu nhớ, anh ta thắc mắc là chính Cố Yến Thâm nói không đi, sao bây giờ lại đột nhiên muốn đi?
Vừa rồi còn dứt khoát từ chối tiệc của nhãn hiệu, hiện tại đột nhiên thay đổi chủ ý?
"Không phải là cậu không thích tham gia loại yến tiệc này sao?"
Thịnh Siêu hỏi liên tục, Cố Yến Thâm nhướng này, "Tí nữa cậu muốn đi hẹn hò?"
"Cũng, cũng không phải. Chỉ là đồng ý lát nữa sẽ đi ăn cơm với Tư Tư."
Thịnh Siêu luôn phân chia rõ ràng công việc và đời tư, khi làm việc tuyệt đối sẽ không dùng não yêu đương. Chủ yếu là do anh ta đã hỏi Cố Yến Thâm từ đầu tuần, chính Cố Yến Thâm nói không đi.
"Vậy cậu đem theo cô ấy đi cùng cũng được." Cố Yến Thâm nghĩ ngợi, lại nói, "Hoặc là cậu đi tìm cô ấy cũng được, vốn dĩ là hành trình cá nhân, cậu không cần phải đi cùng tôi."
Thịnh Siêu làm người đại diện vẫn làm hết trách nhiệm, do dự một chút liền chọn phương án thứ nhất, "Vậy để tôi nói cho Tư Tư một tiếng."
"Hẹn hò bị quấy rầy, cô ấy sẽ không tức giận chứ?"
"Không đâu, vừa lúc tuần sau Tư Tư sẽ đến Truyền Thông Hoa Dịch thực tập, đưa cô ấy đi tìm hiểu tập đoàn Văn thị một chút cũng tốt."
"Sao không để cô ấy đến phòng làm việc của tôi, như vậy cậu còn có thể chăm sóc cô ấy."
"Đừng nhìn ngày thường cô ấy ngoan hiền, ý chí sự nghiệp của cô ấy rất mạnh, cứ để cô ấy tự làm theo ý mình là được."
Cố Yến Thâm là một bông hoa mẫu đơn, hắn không hiểu cách ở chung của mấy cặp đôi với nhau, hắn không hỏi nhiều, hỏi càng nhiều thì chỉ ăn cơm chó nhiều hơn thôi, không cần thiết.
---------
Buổi tối 8 giờ.
Văn Dụ đi theo Vương Mạn đến nơi, qua nửa năm, bởi vì phim nổi nên cậu ta đã sớm không còn là minh tinh nhỏ lúc trước nữa, hiện tại đi đến đâu cũng có người gọi cậu ta một tiếng 'anh Văn'.
Mới đến chưa được 10 phút mà đã có rất nhiều minh tinh đến đây kính rượu, Văn Dụ cũng không biểu hiện ra nửa điểm không kiên nhẫn.
"Tôi vẫn luôn cho rằng nhân thiết của Văn Dụ là giả, không nghĩ tới cậu ta thật sự là một người ấm áp."
"Người bên ngoài thật sự rất khác, mấy anti-fans trên mạng không biết gì thật kinh tởm."
Đã từng có anti-fans nói nhân thiết của Văn Dụ nhất định sẽ lật xe nhưng đến tận hiện tại, khi đã nổi tiếng rồi thì cậu ta vẫn là một người bình tĩnh dịu ngoan, mặc kệ là đối xử với minh tinh tuyến 18 hay là các tiền bối đi trước, Văn Dụ đều đối xử bình đẳng.
Sẽ không nịnh bợ ai, cũng chưa bao giờ khinh thường ai.
Các fans biết gia cảnh của Văn Dụ không tồi, đều khen cậu ta có giáo dưỡng.
Thấy Lộ Văn Tinh và Tống Gia Giai ngồi một góc, Văn Dụ bưng ly rượu đi tới.
"Tinh Tinh, chị Gia Giai."
"Hóa ra nhà họ Văn cũng mời cậu."
Tống Gia Giai chạm ly với cậu ta, thuận miệng hỏi thăm một câu.
"Em cũng không nghĩ tới sẽ gặp chị Gia Giai, thật trùng hợp." Văn Dụ nói xong, chuyển hướng sang Lộ Văn Tinh.
"Hoan nghênh trở về, Tinh Tinh."
Văn Dụ nói chính là hoan nghênh trở về, không phải hoan nghênh về nước.
Tống Gia Giai không nghe hiểu lời này, Lộ Văn Tinh lại nghe hiểu, Văn Dụ chỉ chính là hoan nghênh cậu trở lại nhà họ Văn.
"Cảm ơn."
Lộ Văn Tinh bình tĩnh lên tiếng, Văn Dụ ngồi xuống phía đối diện cậu.
"Có quen với sinh hoạt ở nước ngoài không?"
"Vẫn ổn."
Sau khi không còn khúc mắc, Lộ Văn Tinh có thể thản nhiên giao lưu với Văn Dụ, tuy cậu cũng không nghĩ mình và Văn Dụ có chủ đề gì để nói.
Lộ Văn Tinh buồn chán ngồi trên sofa, cúi đầu lướt điện thoại, Cố Yến Thâm đã gửi tin nhắn đến.
[. ]: Ở đâu?
Lộ Văn Tinh nghiêng đầu nhìn về phía cửa, Cố Yến Thâm cũng đang tìm cậu, tầm mắt của hai người chạm nhau, Lộ Văn Tinh vẫy tay với hắn.
"Sao ở đây náo nhiệt vậy?"
Cố Yến Thâm nhìn Văn Dụ và Tống Gia Giai ngồi đối diện Lộ Văn Tinh.
"Tôi cho rằng anh Thâm không thích đến chứ?"
Cố Yến Thâm không nói chuyện, ngồi bên cạnh Lộ Văn Tinh, "Nhà họ Văn cũng mời cậu?"
"Ừm, tôi ký với Hoa Dịch." Lộ Văn Tinh trả lời Cố Yến Thâm, sau đó chào hỏi hai người vừa đi tới, "Anh Thịnh Siêu, Tư Vũ, chào buổi tối."
"Chào buổi tối nha Tinh Tinh."
Từ khi nhìn thấy Văn Dụ, tầm mắt của Tần Tư Vũ liên tục dừng trên người cậu ta, cô cảm thấy Văn Dụ rất giống với anh Tiểu Du trong trí nhớ của cô, nhưng hình như Văn Dụ không có ấn tượng nào với cô cả.
Tần Tư Vũ không biết cô nhận sai người hay là anh Tiểu Du đã quên cô.
"Xin chào Văn Dụ." Tần Tư Vũ cố ý chào hỏi với Văn Dụ.
Văn Dụ mỉm cười đáp lại, "Chào cô."
Lộ Văn Tinh bỗng nhiên nhớ tới, lần trước Tần Tư Vũ tìm cậu hỏi chuyện về Văn Dụ, hôm nay Văn Dụ liền ở trước mặt cô, sao cô lại không hỏi? Là bởi vì nhiều người nên không tiện sao?
Có lẽ ánh mắt của Tần Tư Vũ quá rõ ràng, Văn Dụ không nhịn được hỏi ra. "Xin hỏi trên mặt tôi có gì sao?"
"Rất xin lỗi, anh lớn lên rất giống một người bạn của tôi." Tần Tư Vũ giải thích xong, thật cẩn thận mở miệng, "Anh ấy gọi là Tiểu Du......"
Văn Dụ cười cười với cô, "Chắc cô nhận sai người rồi, có lẽ tên của tôi và người đó khá giống nhau nhưng tôi thật sự không quen biết cô."
"Không quen biết sao?"
Văn Tranh không biết đi tới từ khi nào, Tần Tư Vũ quay đầu hô một tiếng, "Văn tổng."
"Tần tiểu thư đã rất nhớ thương cậu đó."
Sắc mặt của Văn Dụ cứng đờ, "Em thật sự không quen vị Tần tiểu thư này."
"Có lẽ cô ấy quên tự giới thiệu, cô ấy là Tần Tư Vũ, nhũ danh..... Tư Tư."
Con ngươi của Văn Dụ hiện lên một tia hoảng loạn nhưng rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh.
"Hóa ra là Tư Tư."
"Đã lâu không gặp, cũng đã lớn thành một cô gái như này rồi." Trên mặt Văn Dụ lập tức lộ ra vui sướng, "Không nghĩ tới còn có thể gặp lại, thật sự trùng hợp."
"Anh Tiểu Du, anh đổi tên à? Vì sao lâu rồi không quay lại viện phúc......"
Giọng nói của Tần Tư Vũ dừng lại, cô đột nhiên ý thức được Văn Dụ là một minh tinh, đề cập đến thân thế của Văn Dụ trước mặt nhiều người không tốt lắm.
Lộ Văn Tinh nhìn ra Tần Tư Vũ có chuyện muốn nói, cậu đứng lên, "Tôi đi toilet."
"Tôi đi ăn gì đó." Tống Gia Giai cũng đứng lên.
Cố Yến Thâm là tới tìm Lộ Văn Tinh, Lộ Văn Tinh vừa đi hắn cũng không tính toán ngồi lại, biết Thịnh Siêu sẽ ở bên cạnh Tần Tư Vũ, Cố Yến Thâm cho anh ta một động tác, thay đổi chỗ chờ Lộ Văn Tinh.
......
Văn Dụ chỉ cảm thấy đau đầu, cậu ta chẳng thể nghĩ tới cô gái trước mặt này là Tần Tư Vũ, càng không nghĩ tới vòng đi vòng lại, Tần Tư Vũ lại gặp phải người nhà họ Văn.
Từ sau khi Lộ Văn Tinh ký với Giải Trí Mang Chanh, cốt truyện đã bắt đầu mất kiểm soát. Không nên là như thế này, Văn Dụ vô thức nắm chặt ly rượu trong tay.
Người phục vụ đi đến, "Văn tổng, cha ngài gọi ngài qua."
Văn Tranh đi theo người phục vụ, anh ta cũng không có hứng thú ở đây xem Văn Dụ diễn kịch, còn có Thịnh Siêu ở đây, Văn Dụ sẽ không làm gì với Tần Tư Vũ.
Tần Tư Vũ không phát hiện ra không khí không đúng, có thể gặp được Văn Dụ, cũng biết được Văn Dụ chính là Tiểu Du năm đó, hiện tại cô vô cùng vui vẻ.
Trong bữa tiệc có nhiều con mắt, Tần Tư Vũ không nhắc lại chuyện trước kia, "Anh Tiểu Du, có thể thêm WeChat không? Nơi này không tiện nói chuyện, em muốn lúc nào hẹn anh ra tâm sự."
Văn Tranh vừa đi, Văn Dụ mới giống như gỡ xuống gánh nặng.
"Được rồi."
Cậu ta nở nụ cười, lấy điện thoại thêm WeChat với Tần Tư Vũ, "Chúng ta liên hệ sau nha, hiện tại tôi không ở lại được."
Nhìn bóng dáng Văn Dụ rời đi, Tần Tư Vũ nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, "Thật kỳ quái, vì sao em có cảm giác anh Tiểu Du gặp em nhưng lại không vui?"
"Không phải đã thêm WeChat rồi sao? Có gì thì nói chuyện sau." Thịnh Siêu an ủi Tần Tư Vũ một câu, anh ta không nói ra là Văn Dụ quả thật cho người khác một cảm giác không chân thật.
Văn Dụ đi thẳng ra khỏi đại sảnh, vòng qua vườn hoa phía sau khách sạn, gió đêm quất vào mặt cậu ta nhưng những cảm xúc phiền muộn không hề giảm bớt.
Cậu ta đi đến chỗ tối không có ai, nhìn hoa tươi kiều diễm trong đêm tối, ngón tay cậu ta duỗi ra, dùng sức nhổ tận gốc bông hoa lên.
Nếu không phải đột nhiên xuất hiện Tần Tư Vũ thì Văn Dụ đã sắp quên mất, nhũ danh của nguyên chủ là Tiểu Du.
Ý cười trên mặt Văn Dụ bị sự hung ác thay thế, dưới ánh đèn âm u, khuôn mặt trắng nõn càng thêm dọa người.
Người biết thân thế của Văn Dụ có lẽ sẽ cho rằng cậu ta ghen ghét với đứa con bị lạc của nhà họ Văn, nhưng thật ra không phải, người cậu ta ghen ghét là Tư Tư.
Không ai biết, thật ra Văn Dụ không phải là người của thế giới này.
Cũng sẽ không có ai biết, thật ra thế giới này là một cuốn tiểu thuyết tên <<Làm Đỉnh Lưu Nổi Tiếng>> của một tác giả tên là Phong Bất Đoản.
Lần đầu đọc cuốn tiểu thuyết này, Văn Dụ không có hứng thú với cuộc đời thuận buồm xuôi gió của vai chính, trong mắt Văn Dụ, đây là một quyển tiểu thuyết ngọt sủng.
Vai thụ chính trong tiểu thuyết tên là Văn Trì, là con của nhà họ Văn, gia đình giàu có nhất ở thành phố C, từ nhỏ đã được cha mẹ sủng ái, còn có một người anh trai luôn che chở khắp nơi.
Sau khi lớn lên thì thụ chính ký với Truyền Thông Hoa Dịch của tập đoàn Văn thị, bắt đầu con đường xuôi gió xuôi nước, còn may mắn trở thành cộng sự với ảnh đế Cố, hai người dần nảy sinh tình cảm, cuối cùng hạnh phúc sống bên nhau.
Văn Dụ không thích đàn ông, càng không có hứng thú với tiểu thuyết đam mỹ, nguyên nhân cậu ta đọc cuốn tiểu thuyết này chính là.....
Trong tiểu thuyết có một vai phụ tên là Tần Tư Vũ.
Tần Tư Vũ giống với Văn Dụ, đều là đứa trẻ bị vứt bỏ.
Nhưng cô may mắn hơn so với Văn Dụ, bởi vì cô được Kỷ Viện mang về nhà, trở thành tam tiểu thư nhà họ văn.
Ra cửa có tài xế đón đưa, mỗi ngày ăn mặc những bộ quần áo xinh đẹp, học ở trường quý tộc, còn được một đám người theo đuổi.
Nhưng Tần Tư Vũ dựa vào cáo gì?
Đều là cô nhi, vì sao Tần Tư Vũ lại may mắn hơn so với cậu ta?
Không biết là do oán niệm của cậu ta quá lớn hay như nào, sau một giấc ngủ dậy, Văn Dụ xuyên vào cuốn tiểu thuyết này, còn trùng hợp ở chung viện phúc lợi với Tần Tư Vũ khi cô chưa trở thành tam tiểu thư của nhà họ Văn.
Mà cậu bé tên Tiểu Du kia đã sớm rời khỏi thế giới này sau hôm ngã xuống nước rồi.
Văn Dụ cảm thấy đây là cơ hội của cậu ta.
Nhưng cậu ta không hề nghĩ tới, cùng là nhận nuôi, Tần Tư Vũ chính là được sủng mà lớn lên, bất động sản trên danh nghĩa và cổ phần đều được nhà họ Văn cho, đến lễ kết hôn cũng là nhà họ Văn xử lý, long trọng to lớn, còn vì vậy mà lên hot search.
Mà cậu ta......
Không có cái gì cả.
Không có cổ phần, không có bất động sản, người nhà họ Văn chỉ biết chuyển tiền cho cậu ta.
Tần Tư Vũ có thể có? Tại sao cậu ta không được?
"Thưa ngài, sao ngài lại đứng đây một mình?"
Âm thanh phía sau làm lý trí của Văn Dụ quay trở về, cậu ta xoay người, khôi phục biểu cảm ôn hòa.
"Tôi uống rượu nhiều nên có chút chóng mặt."
"Có muốn tôi đưa ngài đi nghỉ ngơi không?"
"Không cần, cảm ơn."
Nhân viên phục vụ nhìn theo Văn Dụ rời đi, mới vừa xoay người liền thấy đống hoa quý báu bị nhổ tận gốc đầy trên đất, khuôn mặt anh ta lập tức thay đổi.
......
"Lúc trước tôi đã cảm thấy kỳ quái, sao Văn Dụ không ngoan ngoãn phát triển ở công ty nhà họ Văn, vì sao lại chạy đến giới giải trí, hóa ra là cậu ta căn bản không được sủng ái."
"Cậu nói bậy cái gì đó?"
"Tôi đâu có nói bậy, Văn Dụ căn bản không có trong hộ khẩu nhà họ Văn."
"Cậu nhỏ giọng chút đi, ở địa bàn nhà họ Văn lại bàn tán về bát quái nhà họ Văn, cậu muốn bị đuổi ra khỏi đây sao?"
"Tôi đã xem qua rồi, xung quanh đây không có ai. Mà không phải là do cha tôi cứ kéo tôi đến đây sao, biết rõ tôi ghét nhất mấy bữa tiệc kiểu này rồi, trên mặt mỗi người đều mang 'mặt nạ', dối trá muốn chết."
Thanh niên kia oán giận một câu, tiếp tục nói.
"Lúc trước tôi nghe cha nói qua, Văn Dụ bị thương ở chân nên mới lấy được lòng thương hại của nhà họ Văn. Khi biết chân có thể khỏi, nhà họ Văn đã tìm một gia đình không tệ lắm cho cậu ta. Chính là nhà họ Hứa ở thành phố A đó, gia cảnh giàu có, hơn nữa hai vợ chồng mãi không có con. Nếu như đến đó thì Văn Dụ chính là con một, nhưng Văn Dụ ăn vạ không chịu đi. Cậu nói xem là vì cái gì?"
"Cậu uống nhiều rồi, nói ít vài câu đi. Khi đó Văn Dụ mới được bao nhiêu tuổi, làm sao suy nghĩ được nhiều như vậy, cậu nghe thì nghe, đừng ra ngoài nói bậy, nhỡ đâu bị......"
Lộ Văn Tinh không nghĩ đến sẽ nghe được bát quái, cậu chỉ muốn đến rửa tay, thấy người bên trong không coi ai ra gì thảo luận, Lộ Văn Tinh mới định xoay người rời đi thì bất ngờ đâm vào lồng ngực của Cố Yến Thâm.
"Thầy Cố?"
"Lại đi nhầm?"
Cố Yến Thâm buồn cười nhìn vẻ mặt ngốc của Lộ Văn Tinh.
Người trong nhà vệ sinh lập tức đi ra, thấy bên ngoài là Cố Yến Thâm và Lộ Văn Tinh thì trắng bệch mặt, người phía sau đẩy người phía trước, "Đi thôi."
"Cậu trốn bọn họ làm gì?"
"Tôi không trốn."
Lộ Văn Tinh định đi rửa tay, sau đó lại đi tìm Tống Gia Giai ăn bánh kem.
"Hôm trước tôi hẹn mà cậu nói cậu bận, sao hôm nay cậu lại có thời gian tham gia bữa tiệc này?"
Lộ Văn Tinh chớp chớp mắt, "Bởi vì tới tham gia bữa tiệc này cho nên không có thời gian."
Cố Yến Thâm: "......"
"Vậy xin hỏi hiện tại cậu có thời gian không?" Cố Yến Thâm bất đắc dĩ nhìn cậu.
Lộ Văn Tinh gật đầu.
"Đi với tôi một chút, tôi lấy quà cho cậu."
Lộ Văn Tinh chỉ cảm thấy ngạc nhiên, "Thầy Cố ra cửa còn mang quà bên người?"
"Đúng vậy, quá là hèn mọn." Trong mắt Cố Yến Thâm hiện lên một tia hài hước, hắn nói đùa, "Rõ ràng là tặng quà nhưng lại phải hỏi người nhận là có thời gian hay không nữa."
________________________________________________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Anh trai: Chỉ cần tôi không có mặt ●^●
________________________________________________________________________________
Còn 60 chương.....
--<-<-<@
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro