Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 37 - NGÀY 3 THÁNG 5

Sáng sớm chủ nhật, quán cà phê còn không có người nào.  

Hôm nay Văn Tranh mặc một bộ trang phục khá thoải mái nhưng vẫn không giấu được khí chất của một tổng tài bá đạo.

"Văn tổng, cảm ơn anh rất nhiều vì chuyện lần trước."

Ngữ khí của Hạ Tông Khải đầy thành khẩn, lúc trước Văn Tranh xuất hiện ở tiệc rượu nhà họ Hạ đã làm anh ta rất giật mình, sau đó là chuyện Tưởng Chính Tần gây náo loạn, lúc đó anh ta còn cho rằng đã chọc giận Văn Tranh, không nghĩ đến Văn Tranh không tức giận mà còn cố ý dò hỏi ý kiến của anh ta khi đuổi Tưởng Chính Tần đi, đây cũng được coi là cho nhà họ Hạ đủ mặt mũi.

Càng không tin được là anh ta còn có được WeChat của Văn Tranh, dưới sự giật giây của Văn Tranh mà thúc đẩy một hạng mục. Nhà họ Hạ đã muốn đến tạ ơn vài lần nhưng lại sợ bị hiểu lầm là có tâm tư khác, thậm chí chỉ kém bảo trợ lý tặng quà để biểu đạt thành ý.

"Hôm nay Văn tổng tìm tôi là có việc gì?"

"Có một chuyện nhỏ cần Hạ tiểu công tử giúp một chút." Văn Tranh dừng động tác khuấy cà phê lại, anh ta ngước mắt lên nhìn về phía Hạ Tông Khải.

"Văn tổng không cần phải khách khí với tôi như vậy, lần trước anh đã giúp nhà họ Hạ một chuyện lớn, đừng nói là một chuyện nhỏ, chỉ cần nhà họ Hạ chúng tôi có thể làm thì mười việc cũng không phải là vấn đề."

"Vậy tôi nói thẳng." Văn Tranh lấy ra một tấm ảnh, đưa cho Hạ Tông Khải.

"Cậu có quen với người này không?"

Hạ Tông Khải nhìn người đàn ông và người phụ nữ trung niên ăn mặc mộc mạc trên ảnh, hai người họ đứng sóng vai nhau, hình như là vợ chồng.

"Nếu Hạ tiểu công tử không biết thì có thể về hỏi cha của cậu rồi nói lại cho tôi sau cũng được."

"Tôi không quen biết." Hạ Tông Khải nhìn vài lần nhưng không nhận ra, "Văn tổng chờ tôi một lát, để tôi chụp lại rồi gửi cho cha luôn."

Hạ Tông Khải cầm điện thoại chụp hai tấm ảnh, sau khi gửi xong thì lại sợ cha anh ta không thấy được, Hạ Tông Khải gọi điện thoại.

"Cha, cha xem giúp con hai người trong ảnh mà con vừa gửi."

Biết hôm nay con trai có hẹn với Văn tổng, Hạ tổng bên đầu bên kia không dám chậm trễ, nói vài tiếng 'được'.

Không lâu sau, Hạ Tông Khải nhận được tin nhắn trả lời của cha anh ta.

[Không quen biết, nhìn qua thì không giống người sẽ liên quan đến chúng ta.]

[Văn tổng đang tìm người sao?]

[Hỏi Văn tổng một chút xem có thể gửi cho người khác không, cha cảm thấy có chút quen mắt nhưng nhất thời không nhớ ra.]

"Văn tổng, cha của tôi nói là có chút quen mắt, có thể gửi cho những người khác xác nhận không?"

"Có thể."

Trong thời gian chờ đợi này thì Hạ Tông Khải có chút gian nan, Văn Tranh thì vẫn bình tĩnh uống cà phê.

Nửa tiếng sau, Hạ Tông Khải nhận được tin nhắn trả lời, hai mắt anh ta sáng lên, "Có rồi."

"Cha tôi nói có chút quen mắt nhưng thời gian quá lâu, không xác định là có nhận sai hay không."

"Làm phiền Hạ tiểu công tử gọi điện thoại cho Hạ tổng."

"Văn tổng, cặp vợ chồng trên ảnh chụp khá giống nhân viên công tác ở viện phúc lợi mà tôi gặp mấy năm trước nhưng tôi không thể xác định được."

Văn Tranh rùng mình, quả nhiên là có vấn đề.

Cặp vợ chồng này chính là người muốn nhận Tinh Tinh mà Lộ Tiểu Phỉ nói, nhưng lúc đó lời của hai người này có trăm ngàn lỗ hỏng, không giống như đến tìm con mà càng giống như có mục đích khác.

Sau khi quay lại thành phố C, Văn Tranh cho người đi điều tra hai vợ chồng kia, tin tức nhận được chính là hai người là công nhân nình thường của một nhà xưởng, bị tai nạn lao động ngoài ý muốn nên nhận được một khoản tiền bồi thường.

Nhưng theo như lời Lộ Tiểu Phỉ, nhìn qua hai người kia hình như không có bị thương hay bị bệnh tật gì, vậy nguồn gốc khoản bồi thường này liền.....bất thường.

Không khác với những suy đoán của Văn Tranh lắm, quả nhiên lại có liên quan đến viện phúc lợi.

Có thể mua được hai căn nhà trong nội thành thành phố E, cứ cho là tiền bồi thường thì cũng là quá nhiều. Nhà kia còn không phải là cặp vợ chồng đó đứng tên mà là con của họ.

Ngày thường bọn họ cũng không ở trong nội thành, trên trấn có một căn nhà nhỏ, họ cũng giống như những người dân khác, ăn mặc quần áo đơn giản, căn bản không nhìn ra vấn đề gì.

May mắn Tinh Tinh thông minh, lại có bà Lộ trấn ải, nếu không thì gia đình bọn họ suýt chút nữa đã lướt qua Tinh Tinh.

Văn Tranh nắm chặt tay, "Là viện phúc lợi Ích Hợp sao?"

"Đúng vậy." Hạ tổng ở đầu bên kia có chút không hiểu vì sao Văn Tranh lại biết, ông ta hỏi, "Văn tổng, cặp vợ chồng kia có vấn đề gì sao?"

"Đây không phải là việc mà Hạ tổng nên hỏi." Ánh mắt Văn Tranh lạnh lùng, "Thật ra tôi rất tò mò, mười bốn năm trước, Hạ tổng vẫn chưa có được thành tựu như bây giờ thì ông lấy ở đâu ra nhiều tiền để quyên góp cho viện phúc lợi Ích Hợp như vậy?"

Hạ tổng ở bên đầu kia hít ngược một hơi khí lạnh, "Chuyện này, Văn tổng. Tuy rằng tôi không biết cậu đang điều tra cái gì nhưng chuyện này chắc chắn không có quan hệ với tôi. Tôi thừa nhận, tôi chính là một nhà giàu mới nổi, mấy năm nay mới phất lên, chuyện trước kia tôi thật sự không biết."

"Tôi không hỏi những chuyện khác, tôi chỉ muốn biết ông lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để đi quyên góp?" Giọng điệu Văn Tranh bình tĩnh, Hạ Tông Khải ngồi ở đối diện không nhịn được ngừng thở, anh ta sợ cha của mình sẽ nói ra cái gì đó khiến Văn Tranh tức giận.

"Cha, có việc gì thì cha cứ nói thẳng đi." Hạ Tông Khải đã rõ ràng, Văn Tranh đang điều tra chuyện gì đó, chỉ cần bọn họ không cản trở việc điều tra của Văn Tranh thì chắc chắn Văn Tranh sẽ không làm gì bọn họ.

"Được rồi." Hạ tổng thở dài một hơi, có chút cẩn thận nói, "Văn tổng, chuyện này vẫn nên gặp mặt rồi nói."

Văn Tranh và Hạ Tông Khải rời khỏi quán cà phê, hai người họ tìm một nhà hàng tương đối kín đáo, đi vào phòng chờ Hạ tổng đến.

Không đến nửa giờ, Hạ tổng thở hổn hển đẩy cửa phòng đi vào.

"Văn tổng."

"Không cầm phải nói lời khách sáo, tôi chỉ muốn biết nguyên nhân của mọi chuyện."

"Mười mấy năm trước nhà họ Hạ chỉ là một công ty nhỏ, nhân viên cũng chỉ có vài người. Có lẽ Văn tổng không biết, mấy năm đó chúng tôi là một công ty quảng cáo, sau đó, có người tìm đến tôi, nói muốn làm một cuộc giao dịch với tôi."

"Tôi và bọn họ ký hợp đồng quảng cáo nửa năm, phí quảng cáo mỗi tháng là 100 vạn. Nhưng trên thực tế, hợp đồng chỉ là trên danh nghĩa, bọn họ không cần công ty tôi quảng cáo gì cả, chỉ là mỗi tháng sẽ chuyển cho công ty tôi một khoản tiền, sau đó từ tôi đem số tiền này đi quyên góp cho viện phúc lợi."

Lúc trước Văn Tranh đã tra được mỗi tháng nhà họ Hạ sẽ quyên tiền cho viện phúc lợi, đối với một xí nghiệp lớn thì dòng tiền ra vào mỗi ngày không chỉ có 100 vạn nhưng mấy năm đó nhà họ Hạ chỉ là một công ty tư nhân có vài công nhân. Bản thân ông chủ là Hạ tổng này cũng phải chạy ra cửa tìm việc.

Một công ty nhỏ như vậy mà mỗi tháng có thể cho viện phúc lợi 100 vạn......

"Ông có được chỗ tốt gì từ chuyện này?"

"Mỗi tháng bọn họ sẽ trả cho tôi 10 vạn tiền công."

Hạ tổng vừa nói xong, Văn Tranh lạnh lùng nhìn ông ta, "Tiền không rõ nguồn gốc mà ông cũng dám kiếm?"

"Tôi không có biện pháp, công ty nhỏ kia của tôi lúc đó đă sắp phá sản rồi, trong nhà còn có vợ con phải nuôi, công nhân cũng gặp khó khăn, hoàn cảnh thì khó khăn, cũng không tìm được công ty nguyện ý hợp tác với công ty của tôi lúc đó."

"Tuổi trẻ không nghĩ nhiều, cũng không nghĩ đến hướng khác, biết là quyên góp cho viện phúc lợi nên tôi mới đồng ý."

Văn Tranh cười lạnh một tiếng, "Là không hiểu? Hay là giả vờ không hiểu?"

Đây rõ ràng là hình thức dùng quyên góp để chuyển giao tài chính, cuối cùng số tiền này có đến được viện phúc lợi không thì không biết.

Tiền và vật tư năm đó nhà họ Văn quyên góp cho viện phúc lợi Ích Hợp chính là tài sản cá nhân của Kỷ Viện. Lúc ban đầu chỉ đơn thuần là làm từ thiện, không có ý muốn nhận nuôi nhưng gặp được Tư Tư chính là một loại duyên phận, đáng tiếc, duyên phận này không được lâu lắm.

Sau khi về nhà, Văn Tranh nói hết suy đoán của mình cho Văn Hoài Hạc.

Năm Tinh Tinh bị lạc thì Văn Tranh cũng chỉ mới mười một tuổi, lúc đó anh ta chỉ biết là Tinh Tinh bị người ta bắt cóc, mấy năm nay anh ta và Văn Hoài Hạc cũng đều điều tra về bọn buôn người, hai người lo lắng bọn buôn người có đồng bọn nhưng lại xem nhẹ sự kỳ quái của viện phúc lợi.

"Cha, chuyện Văn Dụ bị bắt cóc là như thế nào?"

Văn Hoài Hạc thở dài, khi Tinh Tinh năm tuổi, Văn Tranh cũng mới học tiểu học. Ông không muốn Văn Tranh tiếp xúc với mấy chuyện hiểm ác này nên vẫn luôn không nói cho Văn Tranh biết. Nhưng hiện tại thì ai cũng đừng mong làm tổn thương Tinh Tinh, Tinh Tinh được đón về nhà chính là một niềm vui lớn, Văn Hoài Hạc hận không thể để tất cả mọi người biết bảo bối của ông ta, Tinh Tinh đã trở lại.

Nhưng Văn Hoài Hạc không thể, khi vẫn chưa điều tra rõ chân tướng thì thân phận của Tinh Tinh chỉ có thể tạm thời bảo mật. Nếu không phải cặp vợ chồng kia đột nhiên xuất hiện thì ông cũng không nghĩ đến có người thật sự nhắm đến Tinh Tinh, lúc nghe được Lộ Tiểu Phỉ nói suýt chút nữa Tinh Tinh bị chết chìm thì trái tim của ông ta bị dọa đến nỗi sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Bọn họ phải hành động thật cẩn thận, hiện tại Văn Hoài Hạc chưa nói chuyện tìm được Tinh Tinh cho bất cứ ai, anh em của ông không biết, đến cả cha của ông cũng không biết gì, tuy rằng việc này khá bất hiếu nhưng sự việc liên quan đến sự an toàn của Tinh Tinh, càng ít người biết thì càng tốt.

Chờ đến ngày điều tra rõ sự tình thì ông ta sẽ công bố cho tất cả mọi người biết, Tinh Tinh là con của nhà họ Văn, là người thừa kế của tập đoàn Văn thị.

------

Đã được một thời gian Nghiêm Hân Ngọc không liên hệ với Lộ Văn Tinh, đến tận khi Lộ Văn Tinh chủ động liên lạc nói sẽ về nước mấy ngày thì hai người họ mới nói chuyện với nhau.

"Hâm mộ quá à, tôi cũng muốn về nước, trong nước sắp được nghỉ 1/5 rồi nhỉ."

"Có muốn về cùng tôi không?"

"Tôi không thể về được, khó chịu." Nghiêm Hân Ngọc bày ra vẻ mặt khó chịu, "Tuần sau cậu có thể xin nghỉ hả?"

Nghiêm Hân Ngọc học khác lớp với Lộ Văn Tinh, chuyên ngành của bọn họ có rất nhiều kiến thức, một số môn họ sẽ học chung nhưng một số môn sẽ tách ra, giáo viên khác nhau, hình thức dạy học cũng khác nhau.

"Lần trước tôi đã trốn một tiết, ông thầy kia đã nhìn chằm chằm tôi không tha, nói là nếu tôi dám trốn học nữa thì dù điểm thi có cao cũng sẽ không cho tôi qua môn." Nghiêm Hân Ngọc tức giận dùng cái thìa chọc chọc đế ly, "Đã là học sinh trao đổi mà còn bị học lại thì không được, không thể làm hỏng mặt mũi của đại học C chúng ta được."

Lộ Văn Tinh có chút ngoài ý muốn, thường ngày Nghiêm Hân Ngọc đều nói với cậu là muốn về nước thăm cha mẹ, cậu cho rằng Nghiêm Hân Ngọc sẽ hớn hở mong chờ quay về với cậu, không nghĩ tới lòng tự tôn của cô còn khá lớn, có chút cao ngạo cứng đầu.

"Không tệ, có chí khí." Lộ Văn Tinh uống một ngụm cà phê.

"Thầy Z bên kia có đồng ý để cậu nghỉ nhiều ngày như vậy không?"

"Tuần sau sẽ có vài giáo viên đi tham gia hội thảo về học thuật, các giáo viên chuyên ngành bên lớp tôi đều đi cho nên chuyển thành lớp tự học hết. Còn thầy Z thì tuần sau không có lớp, giao tác phầm trước thứ sáu là được."

"Cậu may mắn ghê."

"Tôi nghe nói <<Trăm Quỷ>> sẽ công chiếu vào ngày mùng 3, chắc cậu sẽ tham gia đúng không?"

"Ừm."

Nghiêm Hân Ngọc cười cười, "Vậy tôi sẽ ngồi canh phát sóng trực tiếp."

"À, còn có một sự kiện khá là trùng hợp." Nghiêm Hân Ngọc biết khi bận thì Lộ Văn Tinh thường không lên mạng, "Cậu có biết LULU không? Là nhãn hiệu cao cấp của tập đoàn Văn thị ấy."

Quả thật là không biết.

Lộ Văn Tinh chỉ biết nhà họ Văn là nhà giàu số một ở thành phố C, những cái khác hoàn toàn không biết.

"Làm sao vậy?"

"Gần đây họ vô cùng nổi bật, quảng cáo trên Internet hay ngoài đời đều bay đầy trời, tôi đã thử vào trang website chính thức rồi, cái đồng hồ kia thật sự rất đẹp, tiếc là không có bản dành cho nữ."

"Tôi biết được một tin tức nội bộ, cậu đừng truyền ra ngoài nhé."

Nghiêm Hân Ngọc đột nhiên trở lên thần bí, Lộ Văn Tinh nghiêng người về phía trước.

"Tôi nghe nói có lẽ lần này LULU tính toán vả mặt MU. Thiết kế của MU cũng đẹp thật nhưng đều khá tương tự mấy thiết kế trước của LULU. Mỗi lần ra sản phẩm mới thì MU cũng phải mua vài bài kéo dẫm LULU. Mẹ của tôi là fans lâu năm của LULU, nhà tôi có đủ loại trang sức như ghim cà vạt, khuy măng sét của LULU."

Lộ Văn Tinh nhìn ra gia cảnh của Nghiêm Hân Ngọc không tồi, không nghĩ tới so với những gì cậu tưởng tượng còn nhiều hơn, mọi người đều biết niềm yêu thích nhất của người nhiều tiền chính là cất chứa.

"Tin tức nội bộ chính là cái này?"

"Không phải, mẹ tôi nói cho tôi biết, lần này LULU có động tác lớn như vậy, có khả năng rất lớn không phải là muốn bán sản phẩm mới mà là vì...." Nghiêm Hân Ngọc đè thấp giọng nói.

"Những lần trước kia, mỗi lần bán sản phẩm mới thì LULU đều rất khiêm tốn, dù có bị MU mua bài bôi đen thì vẫn làm như vậy. Nhưng, lần này LULU mở cuộc họp báo, hơn nữa đến giá bán cũng không công bố."

Lộ Văn Tinh:?

"Bình thường, mục đích khi mở cuộc họp báo chính là bán sản phẩm, đây là điều chắc chắn." Nghiêm Hân Ngọc thấy Lộ Văn Tinh không hiểu được, thở dài một hơi. "LULU chưa bao giờ mở họp báo, đều là trực tiếp bán sản phẩm ra thị trường."

Những nhãn hiệu khác thường công bố thời gian bán ngay trong cuộc họp báo, nếu LULU thật sự có ý định nghiền áp MU thì chắc chắn không đơn giản chỉ triển lãm sản phẩm mới như vậy.

"Cậu chỉ cần tùy tiện bấm vào một sản phẩm cao cấp thì chắc chắn sẽ hiện ra một đống giới thiệu ưu nhược điểm của sản phẩm, nói chung đều là các loại cầu vồng thí, nhưng LULU không chỉ không công bố thời gian bán mà giá cả cũng không có, thậm chí không làm marketing, giống như cuộc họp báo kia chỉ đơn thuần là triển lãm sản phẩm."

"Ý của cậu là.... không bán đồng hồ?"

"Không biết, người bình thường sẽ không nghĩ nhiều nhưng đây đều là thương nhân, họ sẽ nghĩ xa hơn, bọn họ không tin LULU bị đè ép nhiều năm kia lại bỏ qua cơ hội phản công này."

"Được rồi, nói với cậu thì cậu cũng không hiểu." Nghiêm Hân Ngọc nghĩ nghĩ.

"Nói kiểu khác đi, trường hợp này rất giống với câu nói trên mạng kia, 'đã từng bị ta hững hờ, hiện tại lại là người ta không trèo cao nổi'."

Lộ Văn Tinh: "............"

Tuy vậy nhưng vẫn có chỗ nào đó quái quái.

Có một chuyện Nghiêm Hân Ngọc không nói ra, hoàn cảnh của gia đình cô thay đổi rất nhanh.

Cho nên cô càng hiểu rõ loại cảm giác này.

Từ nhà trẻ cô đã học ở trường quý tộc, sau đó trong nhà phá sản, cô bị bắt chuyển trường. Tất cả những người từng là bạn đều quay lại dẫm cô một cái. Hiện tại nhà của cô đã quay về đỉnh, những người đó lại lật mặt đi tìm cô, làm như không có chuyện gì từng xảy ra.

Lúc trước Nghiêm Hân Ngọc là một cô gái kiêu ngạo, sau đó cô học được là kết bạn phải kết với người cùng vòng, dù ở đại học cô không tiết lộ thân phận của mình thì vẫn có rất nhiều người bạn đối xử chân thành với cô.

"Chưa nói đến danh tiếng, lần xoay người này của LULU chắc chắn sẽ vô cùng thành công."

-------

Rất nhanh đã đến ngày Lộ Văn Tinh về nước, cậu vốn định tạo bất ngờ cho hai bên cha mẹ nhưng trước một tuần về Kỷ Viện lại gọi điện thoại cho cậu, bảo rằng muốn đến thăm cậu.

Lộ Văn Tinh đành phải nói cho Kỷ Viện biết cậu sắp về nước, sau đó......

Nhìn người nhà đến đón máy bay đứng thành một hàng ở đó, Lộ Văn Tinh rơi vào im lặng.

Không chỉ là người nhà họ Văn mà còn có Lộ Tiểu Phỉ và Tạ Niên.

Tạ Trình Phỉ sắp thi đại học, trường học cũng không muốn học sinh quá căng thẳng nên học sinh cuối cấp có thể nghỉ cùng các khối khác, nhưng thoạt nhìn thì Tạ Trình Phỉ không vui lắm, đặc biệt là khi thấy Văn Tranh tiến lên, tự nhiên nhận lấy hành lý trong tay Lộ Văn Tinh thì cảm giác khó chịu này càng nhiều.

Cậu ta vẫn còn nhớ lần đầu Lộ Văn Tinh đi quay chương trình thì chính cậu ta là người đến đón Lộ Văn Tinh, nhưng hiện tại hành động bản năng của Văn Tranh đã cướp đi vị trí của Tạ Trình Phỉ.

Nhưng làm Tạ Trình Phỉ tức giận không phải cái này, mà là trước đó không ai nói cho cậu ta biết Lộ Văn Tinh đã tìm được cha mẹ ruột.

Cậu ta cũng đau lòng Lộ Văn Tinh, cũng hy vọng Lộ Văn Tinh tìm được người nhà, nhưng khi nhìn thấy một nhà Lộ Văn Tinh đứng chung với nhau thì cậu ta bỗng nhiên cảm thấy mình không phải là người thân cận nhất của Lộ Văn Tinh.

"Tiểu Trình." Lộ Văn Tinh chú ý đến Tạ Trình Phỉ đang đứng ở một bên, cậu đi qua véo khuôn mặt của Tạ Trình Phỉ, "Em xong đời rồi, sắp 18 tuổi rồi mà vẫn còn một đống mỡ phúng phính này, giấc mộng làm một chàng trai ngầu lòi của em tan tành rồi."

Sau đó, mặt của Tạ Trình Phỉ càng đen.

"Làm sao? Nhìn thấy anh mà không vui hả, vậy để anh ngồi máy bay quay lại nhé."

Tạ Trình Phỉ hừ nhẹ một tiếng, Lộ Tiểu Phỉ rất hiểu mấy chuyện nhỏ mà Tạ Trình Phỉ để tâm. Trên đường đến sân bay thì Tạ Trình Phỉ mới biết chuyện này, cần phải cho cậu thời gian thì cậu mới có thể tự mình nghĩ thông suốt.

"Đừng để ý đến nó, đi thôi, đi ăn cơm đi." Lộ Tiểu Phỉ đang muốn chạm vào vai Lộ Văn Tinh thì bị Kỷ Viện gọi lại.

"Tiểu Phỉ, chúng ta cùng nhau ngồi xe Hoài Hạc đi. Để ba anh em nó ngồi cùng nhau, tuổi trẻ mê chơi, có chủ đề để nói với nhau."

Lộ Tiểu Phỉ biết dụng ý của Kỷ Viện, Kỷ Viện đang muốn Lộ Văn Tinh và Tạ Trình Phỉ tâm sự với nhau nên Lộ Tiểu Phỉ cũng phối hợp nói, "Vậy Tạ Niên, chúng ta ngồi cùng với Kỷ Viện đi."

"Được, chúng ta đi thôi."

Tạ Trình Phỉ còn đang giận dỗi, không muốn ngồi cùng Lộ Văn Tinh nhưng ghế sau xe của Văn Hoài Hạc chỉ có chỗ cho hai người ngồi.

Tạ Niên cùng Lộ Tiểu Phỉ đồng thời lên xe, dưới tầm mắt của Tạ Trình Phỉ, hai người lưu loát đóng cửa xe lại.

Tạ Trình Phỉ: "......"

"Nhìn cái gì mà nhìn? Lớn rồi mà còn muốn đi theo cha mẹ?" Lộ Văn Tinh kéo mạnh Tạ Trình Phỉ lên xe, cậu nói với Văn Tranh.

"Anh, nhanh lái xe đi."

Văn Tranh không biết tại sao Lộ Văn Tinh lại vội như vậy nhưng anh ta vẫn khởi động xe, đi theo sau xe của Văn Hoài Hạc ra khỏi bãi đỗ xe.

Cửa xe đã khóa, Lộ Văn Tinh cười tủm tỉm nhìn Tạ Trình Phỉ, "Em trai ngoan, đừng nghĩ đến việc nhảy xuống xe."

".....Em mới không muốn nhảy xuống xe." Tạ Trình Phỉ càng nghĩ càng giận.

"Vậy hả? Anh nhìn qua thì hình như em không muốn ngồi cùng anh lắm?"

Tạ Trình Phỉ quay mặt đi nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, Lộ Văn Tinh ngồi bên cạnh quấy rầy cậu ta, "Không phải trước kia em rất mong anh tìm được người nhà sao?"

"Bởi vì anh tìm được cha mẹ ruột rồi nên anh không còn là anh của em nữa?" Lộ Văn Tinh nhéo Tạ Trình Phỉ một cái, "Tên nhóc không có lương tâm này, uổng công anh đối xử với em tốt như vậy."

Thật ra Tạ Trình Phỉ muốn hỏi, về sau Lộ Văn Tinh còn về nhà của bọn họ không? Có phải Tết đến thì chỉ còn cậu ta và cha mẹ thôi không?"

Tạ Trình Phỉ rất mâu thuẫn, mỗi lần nhìn thấy người đến nhận thân, cậu đều rất sợ Lộ Văn Tinh rời đi rồi sẽ không trở lại nữa, nhưng cậu ta lại không muốn mỗi lần Lộ Văn Tinh đều thất vọng.

Đến nơi, Tạ Trình Phỉ vẫn không nói chuyện với Lộ Văn Tinh, không phải cậu ta giận Lộ Văn Tinh mà chính là..... trong lòng có chút nghẹn khó chịu.

Khi biết được tin Lộ Văn Tinh về nước thì Kỷ Viện đã liên hệ với Lộ Tiểu Phỉ trước, hy vọng bọn họ cũng có thể đến đón Tinh Tinh.

Bà đoán chắc chắn Lộ Văn Tinh muốn về thành phố B để thăm Lộ Tiểu Phỉ nên dứt khoát đón hai vợ chồng Lộ Tiểu Phỉ đến thành phố C, như vậy Lộ Văn Tinh cũng không phải mất thời gian chạy qua chạy lại.

Lộ Tiểu Phỉ đã chăm sóc Tinh Tinh lâu như vậy, Kỷ Viện đã sớm muốn cảm ơn một chút, lại sợ đối phương không nhận nên bà dứt khoát cùng nhau ăn một bữa cơm để gia tăng tình cảm hai bên trước.

Rốt cuộc, kết quả tốt nhất chính là như thế.

Kỷ Viện không ngại việc Lộ Văn Tinh gọi Lộ Tiểu Phỉ là mẹ, bà thậm chí còn vô cùng biết ơn Lộ Tiểu Phỉ đã cho Lộ Văn Tinh một mái nhà.

"Tiểu Tranh, con đưa thực đơn cho Tiểu Trình để Tiểu Trình xem muốn ăn món gì?"

"Cháu ăn gì cũng được ạ."

Tạ Trình Phỉ giận dỗi thì giận dỗi nhưng cậu ta vẫn lễ phép với người lớn. Tâm trạng cậu ta không tốt nên cậu ta không muốn ăn lắm.

Văn Tranh nhận thực đơn từ tay Lộ Tiểu Phỉ, Lộ Văn Tinh ngồi bên cạnh Văn Tranh mở miệng, "Để em chọn cho, Tiểu Trình không ăn hải sản và nội tạng."

"Tình cảm của hai anh em nó thật tốt." Kỷ Viện cười cười, "Lần trước tôi đưa hai đứa đi ăn cơm, Tiểu Trình cũng chọn mấy món Tinh Tinh thích ăn."

Văn Tranh giống như suy tư gì đó nhìn Lộ Văn Tinh.

Trước kia, Tinh Tinh cũng luôn mua rất nhiều đồ ăn rồi chờ anh ta ở nhà, nhưng phần lớn trong đó đều là đồ mà cậu thích ăn.

Lộ Văn Tinh mới ba bốn tuổi đại khái cho rằng chính mình thích ăn gì thì mọi người cũng thích. Cho nên, mỗi lần Kỷ Viện dắt cậu đi siêu thị thì cậu luôn luôn mua hai phần đồ ăn vặt.

Có lẽ trên đường về nhà cậu sẽ không nhịn được ăn luôn nhưng phần của Văn Tranh thì cậu tuyệt đối sẽ không động vào. Chờ đến khi Văn Tranh tan học về nhà thì cậu sẽ giống như hiến vật quý lấy ra, vẻ mặt vui vẻ bảo Văn Tranh nhanh ăn đi.

Lúc đó Tinh Tinh thường ngồi ở bên cạnh nuốt nước miếng, nhưng nếu Văn Tranh tính toán chia cho cậu thì cậu sẽ nhanh chóng lắc đầu, dùng giọng sữa của mình nói.

"Em ăn rồi, cái này là của anh."

Trên mặt rõ ràng là nói rất muốn ăn nhưng lại quật cường không ăn.

Vừa đáng yêu vừa buồn cười.

Một Tinh Tinh đáng yêu như vậy nhưng Văn Tranh lại không thể ở bên cạnh cậu nhìn cậu lớn lên.

Tạ Trình Phỉ đã bị Lộ Văn Tinh dỗ xong, hai người không biết đang nói về cái gì, hai mắt Lộ Văn Tinh nhiễm đầy ý cười.

Văn Tranh thầm nghĩ, chỉ cần Tinh Tinh vui vẻ là được.

Bọn họ mời một nhà Lộ Tiểu Phỉ đến thật ra còn có một mục đích khác, đó chính là chuẩn bị sinh nhật bất ngờ cho Lộ Văn Tinh, nhưng bọn họ giấu cậu nên không ai nói gì trên bàn cơm cả.

----------

Ngày 3 tháng 5.

Cùng ngày công chiếu <<Trăm Quỷ>>, người nhà họ Văn lấy danh nghĩa LULU của tập đoàn Văn thị làm nhà tài trợ.

Đạo diễn Vương cũng không nghĩ tới tập đoàn Văn thị sẽ tìm đến đoàn phim của bọn họ, nhưng nhà họ Văn quyền thế lớn, nguyện ý bao hết nơi tổ chức hoạt động của bọn họ, còn nguyện ý tuyên truyền <<Trăm Quỷ>> trên đèn LED cao ốc của tập đoàn Văn thị nữa.

Tuyên truyền miễn phí như thế này đạo diễn Vương không có lý do không đồng ý, ông còn nhiệt tình mời nhà tài trợ đến tham gia buổi công chiếu, sắp xếp vị trí tốt nhất.

Trước khi bắt đầu, đạo diễn Vương vẫn luôn nhấn mạnh.

"Nhất định phải nhắc nhiều đến kim chủ ba ba, trước mỗi phần cần phải khen ngợi đó, tất cả đừng có quên."

"Người chủ trì, còn có mấy diễn viên chính các cậu, chắc chắn phải đọc hết quảng cáo tài trợ ra, kim chủ lớn hôm nay là tổng tài của tập đoàn Văn thị, mấy cậu nhất định phải 'hầu hạ' chu đáo. Lộ Văn Tinh, cậu đang làm gì vậy?"

"Đọc kịch bản ạ."

Lộ Văn Tinh lén lút nhét điện thoại vào túi.

Ngày hôm qua, Văn Hoài Hạc mang vẻ mặt xin lỗi nói với Lộ Văn Tinh, tạm thời không thể công bố thân phận của cậu ra ngoài ngay được, cậu phải chịu thiệt thòi một thời gian. Thật ra Lộ Văn Tinh cũng không thèm để ý chuyện này, cậu chỉ đơn giản muốn tìm lại cha mẹ ruột của mình, bên ngoài có biết hay không thì cậu không quan tâm.

Kết quả......

Vừa rồi Lộ Văn Tinh cầm điện thoại tìm tòi một lượt kịch bản nhà tài trợ, ban đầu chỉ là muốn tìm hiểu thôi, kết quả cậu phát hiện..... mấy nhà tài trợ đều là các công ty của tập đoàn Văn thị.

Lộ Văn Tinh: "............"

Bởi vì không thể công bố thân phận của cậu ra bên ngoài nên liền lấy danh nghĩa nhà tài trợ để ủng hộ cậu?

"Tinh Tinh à, để tôi nói với cậu chuyện này, hôm nay hai vị tổng nhà họ Văn đều đến, lát nữa cậu biểu hiện tốt một chút, tôi sẽ dắt cậu đi gặp Văn tổng một chút, nhớ phải nắm chắc cơ hội đó."

"A?"

Lộ Văn Tinh nhất thời không phản ứng lại.

Biểu hiện này rơi vào trong mắt đạo diễn Vương, ông hiểu nhầm Lộ Văn Tinh không hiểu ý ông, đạo diễn Vương có chút hận sắt không thành thép, "Về sau cậu có muốn tiếp tục đóng phim không?"

"Có ạ."

"Sau khi bộ phim này chiếu thì chắc chắn cậu sẽ nổi, sẽ có rất nhiều công ty muốn ký với cậu, nhưng cậu đang ở nước ngoài, nếu bọn họ muốn ký với cậu thì chắc chắn sẽ có chút do dự. Tuy nhiên, Truyền Thông Hoa Dịch thì khác, ngay từ đầu bọn họ đã rất hào phóng với nghệ sĩ, nếu cậu có thể ký với Hoa Dịch thì sẽ không phải lo lắng vấn đề tài nguyên nữa."

Vừa lúc đi ngang qua - Tống Gia Giai: "............"

Cô rất muốn nói cho đạo diễn biết, Truyền Thông Hoa Dịch đã sớm đi tìm Lộ Văn Tinh, lại còn bị từ chối.

Vừa lúc biết việc này - Cố Yến Thâm: "............"

Trùng hợp nghe xong - Nhạc Hãn Phi: "............"

Đạo diễn Vương không phát hiện thần sắc của bọn họ không đúng, ông đang muốn nói gì đó thì liền nghe Lộ Văn Tinh mở miệng.

"Đạo diễn Vương, vừa rồi ông nói muốn dẫn tôi đi gặp Văn tổng?"

"Nếu được Văn tổng đồng ý thì việc cậu vào Truyền Thông Hoa Dịch cũng chỉ còn là một câu nói."

"Cho nên Truyền Thông Hoa Dịch cũng thuộc tập đoàn Văn thị sao ạ?"

"Đúng vậy."

Lộ Văn Tinh: "............"

Trách không được trước khi cậu ra nước ngoài, Văn Tranh sẽ hỏi cậu vì sao không ký với Truyền Thông Hoa Dịch, lúc ấy cậu không nghĩ lại, chỉ cho rằng Văn Tranh trùng hợp biết chuyện nên mới thuận tiện hỏi một câu.

Chỉ là cậu không nghĩ tới......

Hóa ra Văn Tranh tìm người đến ký với cậu.

_______________________________________________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Vở kịch nhỏ:

Đạo diễn Vương mang Lộ Tinh Tinh đi gặp cha Văn:" Tinh Tinh, để tôi giới thiệu cho cậu, vị này chính là..."

Lộ Tinh Tinh: "Cha."

Cha Văn:"Con trai của cha thật ngoan."

Đạo diễn Vương:?????

______________________________________________________________________________

Còn 67 chương.....

( ノ ゚ー゚)ノ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro