CHƯƠNG 100 - TIẾP TỤC QUAY THẺ
Kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán nhanh chóng trôi qua, hai người lại trở về đoàn phim để tiếp tục quay phim.
Hôm nay có một cảnh quay ban đêm.
"Đội ngũ đạo cụ đã chuẩn bị xong chưa?"
"Xong rồi, đạo diễn Vương." Trợ lý nhỏ ôm quần áo đi đến, "Hai lão sư cũng đã chuẩn bị xong."
"Mười phút nữa sẽ bắt đầu quay."
Tống Gia Giai vừa mới quay xong cảnh trước, cô mặc áo tank top đen không tay và quần quân đội, đi giày bốt ngắn, dáng người thon gọn, sự xinh đẹp càng thêm nổi bật.
Tóc xoăn bồng bềnh được búi lên, có một lọn tóc để rơi xuống trán, trên trán và khóe miệng trang điểm như có vết bầm tím, bên má phải có một vết thương do dao gây ra, rỉ ra một ít máu. Đó là kiểu trang điểm giả thương tổn, vừa bị tra tấn mà vẫn giữ được vẻ đẹp.
"Chị Giai không hổ là nữ thần quốc dân, trang điểm giả vết thương đẹp quá."
Tống Gia Giai nâng lông mày, "Ai khen ai, tôi không tin cậu đâu."
Lộ Văn Tinh chớp chớp mắt, "Tôi nói đều là sự thật. Cô hỏi Tiểu Trần xem, có phải rất đẹp không."
Trần Triết đứng sau Lộ Văn Tinh, tay cậu ta cầm cốc giữ nhiệt, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tống Gia Giai, nói chuyện với giọng điệu công việc.
"Đẹp."
Tống Gia Gia: "......" Ồ, lại thêm một thẳng nam nữa.
Lộ Văn Tinh lấy điện thoại, chụp một bức ảnh khuôn mặt xinh đẹp tinh tế của Tống Gia Giai.
Trong bức ảnh, Tống Gia Giai đúng lúc ngước mắt lên, Lộ Văn Tinh chụp một cách tự nhiên, đúng kiểu mà các cư dân mạng thường nói là góc nhìn của bạn trai, đến cả hàng mi cũng rõ nét.
Tống Gia Giai xem xong cũng thấy kinh ngạc.
"Không hổ là sinh viên nghệ thuật, chụp bừa cũng đẹp như vậy. Chờ chút gửi cho tôi, tôi sẽ đăng Weibo."
"Là do chị Giai đẹp." Lộ Văn Tinh mở WeChat, gửi cho Tống Gia Giai, "Nếu là người khác, tôi không thể chụp được bức ảnh đẹp như vậy đâu."
Cố Yến Thâm từ phòng trang điểm đi ra, hắn tự nhiên nhận lấy điện thoại từ tay Lộ Văn Tinh và nhìn qua một lượt, hắn gật đầu đồng ý. "Ừ, chụp cũng được."
Tống Gia Giai nhìn Cố Yến Thâm như thể nhìn thấy ma.
Đây có phải là người nói rằng cô sợ béo, ghét chạy bộ, và phải ăn ít để kiểm soát cân nặng không?
"Nhân tiện gửi một bức cho anh đi." Cố Yến Thâm trả lại điện thoại cho Lộ Văn Tinh.
"Gửi cho anh làm gì?" Tống Gia Giai ngạc nhiên hỏi.
Cô quen biết Cố Yến Thâm lâu như vậy, trong ấn tượng của cô, Cố Yến Thâm là một thẳng nam chính hiệu.
Câu tiếp theo của Cố Yến Thâm đã chứng minh suy nghĩ của Tống Gia Giai.
"Đẹp như vậy, hay giới thiệu cho cô ấy một đối tượng đi."
Cố Yến Thâm lấy điện thoại ra, như thể đang xem danh sách. "Cô thích kiểu đàn ông như thế nào?"
"Hay là phụ nữ?"
Tống Gia Giai: "......"
Bề ngoài, Cố Yến Thâm rõ ràng là đang giúp Tống Gia Giai tìm người yêu, nhưng ngụ ý của hắn chính là Tống Gia Giai đang làm phiền thế giới riêng của hắn và Lộ Văn Tinh.
Tống Gia Giai nghiến răng, "...Cảm ơn anh nhé."
Cố Yến Thâm: "Đều là đồng nghiệp, không cần khách sáo."
Tống Gia Giai: "......"
Lộ Văn Tinh: "......"
Cả hai đều không nghe ra Cố Yến Thâm thật sự không hiểu hay là cố tình chọc tức Tống Gia Giai.
"Tôi đi tẩy trang đây." Tống Gia Giai hừ một tiếng, "Quay xong thật vui vẻ, hai người cố lên nhé."
Sau khi Tống Gia Giai rời đi, các nghệ sĩ khác trong đoàn đều có vẻ như đang phát cuồng.
"Ôi, ngọt quá."
"Thì ra anh Thâm có tính chiếm hữu mạnh như vậy."
"Chắc anh Thâm ghen rồi."
"Cậu nghĩ hôm nay sau khi quay xong, anh Thâm có đè Lộ Văn Tinh ở......"
"Khụ."
Lộ Văn Tinh ho khan một tiếng, mặt có chút không tự nhiên.
Kể từ khi công khai, các nghệ sĩ trong đoàn thường xuyên bàn tán về CP, thậm chí còn trở thành chủ đề nóng thảo luận mỗi ngày.
"Xin hãy kiềm chế một chút." Khuôn mặt Lộ Văn Tinh nghiêm túc.
"À." Một nữ nghệ sĩ không tán thành, "Văn Tinh, cậu đã là một nghệ sĩ trưởng thành rồi. Cần phải giữ khoảng cách với cuộc sống của fans, đặc biệt là fans CP."
Lộ Văn Tinh: "......"
Đạo diễn đang gọi, Lộ Văn Tinh và Cố Yến Thâm tiến về phía phim trường.
......
Giữa đêm khuya.
Chu Uẩn giấu một khẩu súng trong eo, trèo qua cửa sổ từ kho súng, vừa chạm chân xuống đất, một chùm ánh sáng từ đèn pin chiếu xuống.
"Quả nhiên là cậu, Chu Uẩn."
Chu Uẩn nhíu mày, đứng thẳng người, cậu nhìn chằm chằm vào nhóm người đang bao vây xung quanh mình.
Người đi sau cùng là Lục Trác.
"Giấu kỹ thật." Lục Trác cười lạnh, cướp súng từ tay thuộc hạ, chĩa về phía Chu Uẩn, "Tôi đã đánh giá thấp cậu rồi."
"Giấu kỹ?"
Chu Uẩn lắc đầu cười, không hề tỏ ra lo lắng. "Đại soái, cớ gì phải nói vậy, anh cũng chưa bao giờ tin tưởng tôi, phải không?"
"Đúng." Lục Trác nhìn thẳng vào cậu, "Chỉ là cậu khó đối phó hơn tôi tưởng."
"Đừng nói như vậy." Chu Uẩn bình thản rút súng từ eo ra.
"Cũng nhờ Đại soái chỉ dạy, khẩu súng này là do Đại soái trực tiếp dạy tôi, Đại soái không quên chứ?"
"Hay Đại soái muốn kiểm tra lại khả năng bắn của tôi?" Chu Uẩn ngẩng đầu nhìn Lục Trác.
Phó quan đứng bên cạnh Lục Trác nhíu mày, hạ lệnh. "Mọi người làm gì mà đứng ngây ra đó, bắn đi!"
_____Pằng pằng pằng.
Một vài tiếng súng vang lên, một số viên đạn rơi xuống đất, bụi bay mù mịt.
"Dừng lại."
Lục Trác lạnh lùng nhìn phó quan bên cạnh, "Ai cho cậu vượt qua lệnh của tôi?"
Phó quan nuốt nước bọt lo lắng, chỉ cần bị nhìn như vậy, anh ta đã cảm thấy như có một ngọn núi đè lên lưng, không thở nổi.
Bụi tan đi, dưới cửa sổ không còn ai.
"Mấy người theo tôi vào, những người còn lại đứng ngoài canh gác, mỗi cửa sổ phải có hai người canh chừng."
"Vâng, Đại soái."
Lục Trác ra lệnh, một nhóm người cầm súng tản ra.
"Đại soái, tôi......"
"Ngu ngốc." Giọng nói của Lục Trác lạnh lẽo. "Nếu cậu để cho cậu ta chạy thoát, tôi sẽ đưa cậu lên trên để báo cáo."
Phó quan lau mồ hôi lạnh, cổ họng khô khốc.
"Chạy không thoát đâu. Cậu ta chắc chắn đã trốn vào nhà kho."
Nói vậy nhưng phó quan cũng không chắc lắm, không ngờ Chu Uẩn lại nhanh nhẹn như vậy.
Lục Trác dẫn theo vài người vào kho, "Cẩn thận chút."
"Vâng."
Bằng một tiếng.
"Á!"
Phó quan đứng cạnh Lục Trác bị đạn bắn trúng vào chân phải, anh ta kêu lên, quỳ xuống đất.
Mấy người còn lại hoảng loạn nhìn quanh, Chu Uẩn ở trong bóng tối, còn họ thì ở ngoài ánh sáng, dù đông người nhưng cũng chưa chắc chiếm ưu thế. Trong kho có đạn dược và súng, còn có một phần nhỏ thuốc nổ, chỉ cần một chút sơ suất là có thể phát nổ.
Chu Uẩn không sợ chết nhưng bọn họ không muốn chết cùng.
Trong lúc nhất thời, rất nhiều người trở lên bực bội, có người còn nhỏ giọng oán trách phó quan đã hạ lệnh bắn kia.
Mọi người đều nâng cao cảnh giác, sợ mình trở thành mục tiêu tiếp theo.
"Đã biết thuốc nổ để ở đâu chưa?"
"Biết."
Lục Trác gật đầu, "Chú ý tránh xa vị trí thuốc nổ."
____Pằng một tiếng.
Lại có người bị bắn trúng, nhưng lần này mặc dù hoảng loạn, tất cả mọi người đều chú ý về phía có âm thanh, nổ súng về hướng viên đạn bắn đến.
Chu Uẩn nằm thấp sau một cái thùng gỗ lớn, cậu mở một cái thùng gỗ thấp bên cạnh, súng không còn nhiều đạn, cậu vừa phải đối phó với những viên đạn bắn tới, vừa phải tìm đạn phù hợp.
Trong cái thùng gỗ thấp có súng máy bắn tự động, cầm không tiện để trốn.
Chu Uẩn lăn mình, trốn sang phía thùng gỗ bên kia, tiếp tục mở thùng gỗ khác.
Khoảng thời gian im lặng trong kho súng kéo dài khá lâu, Lục Trác đã dẫn theo người tiến vào, im lặng trong giây lát, anh đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu cho thuộc hạ không phát ra tiếng động, lắng nghe kỹ từng âm thanh bên trong.
Âm thanh lật đồ đạc vang lên, giống như tiếng lục lọi trong thùng.
Lục Trác giơ súng, nhắm về phía âm thanh và bắn liên tiếp mấy phát.
_____ Pằng! Một phát đạn trúng vào thùng, Chu Uẩn nhanh chóng rút tay lại, nắp thùng đóng lại phát ra tiếng động không nhỏ.
Cả nhóm đều bắn về phía phát ra tiếng.
"A."
Chu Uẩn ôm lấy cánh tay mình.
Chết tiệt.
Đau thật.
Thì ra cảm giác viên đạn xuyên qua da thịt là như thế này.
Cậu dùng tay và răng để tháo một góc áo, buộc lại vết thương một cách qua loa nhưng máu vẫn không ngừng chảy ra.
Tiếng bước chân lại gần.
Cộp cộp.
Tiếng ủng ma sát với sàn gỗ vang lên.
Chu Uẩn nhíu mày, dùng tay không bị thương chống xuống đất, lăn về phía khác.
_____Pằng pằng pằng.
Vài phát súng lại vang lên.
"Đừng trốn nữa, hết đạn rồi phải không?"
"Ha ha ha, tôi tưởng cậu ta có tài năng gì. Anh em à, chúng ta tách ra một chút, lâu rồi không thấy động tĩnh, có lẽ là bị thương rồi."
"Nếu các cậu đoán như vậy, có phải tôi có thể cá cược là cậu ta vừa hết đạn, vừa bị thương không?"
Một vài thuộc hạ phân tán, bao vây dần ra giữa.
"Đừng bắn chết cậu ta, phải còn sống."
Ngay khi Lục Trác dứt lời, những thuộc hạ đang đùa giỡn lập tức đứng thẳng lên. "Vâng."
Chu Uẩn không hoàn toàn bình tĩnh như bề ngoài, mồ hôi lấm tấm trên trán cậu, không biết là do đau hay do căng thẳng.
Cậu lại mở một cái thùng, trong lòng cầu nguyện.
"Cầu mong, nhất định phải có đạn."
Khi cái thùng mở ra, đạn được xếp ngay ngắn bên trong. Trái tim của Chu Uẩn cuối cùng cũng nhẹ nhõm, cậu lấy đạn ra, lắp vào băng đạn.
Chu Uẩn rất sợ đau, không kêu lên đã là cực hạn của cậu, việc lắp đạn bằng tay bị thương là một hành động khó khăn, cậu nghiến răng, dùng một tay để thao tác, tốc độ lắp đạn giảm xuống đáng kể.
Cậu nhớ lại hồi mới học bắn súng, Lục Trác từng chê cậu chậm chạp.
"Với tốc độ của cậu, băng đạn còn chưa tháo ra, đạn của kẻ địch đã xuyên qua tim cậu rồi."
Bây giờ tốc độ của cậu không khác gì so với khi mới học lắp đạn.
____ Cạch.
Băng đạn đã vào vị trí.
Chu Uẩn bỗng cảm thấy lưng lạnh toát, cậu quay đầu lại thì thấy ủng của Lục Trác đang ở ngay trước mặt.
Lục Trác chĩa súng về phía cậu.
"Còn chạy không?"
Do mất máu quá nhiều, sắc mặt Chu Uẩn càng thêm tái nhợt nhưng cậu vẫn giữ bộ dạng không nghiêm túc, nở một nụ cười.
"Đại soái nói vậy, người ngoài không biết nghe được sẽ tưởng anh đang chơi trốn tìm với người tình đó."
Lục Trác lạnh mặt, không phản ứng lại, Chu Uẩn đột ngột đứng dậy lao về phía một cái thùng gỗ đen khác.
"Trốn được không?"
Chu Uẩn chỉ cười, không nói gì, tùy ý mở một thùng gỗ đen, bên trong chứa đầy thuốc nổ.
"Anh có muốn cược không?" Chu Uẩn chĩa súng về phía thùng thuốc nổ. "Viên đạn của anh nhanh hơn hay thuốc nổ phát nổ nhanh hơn?"
Những người khác đã tập trung lại, không ai dám hành động bừa bãi, cẩn thận nhìn chằm chằm vào Chu Uẩn.
"Đừng làm liều."
"Tôi không tin cậu thực sự không sợ chết."
"Chu Uẩn, mạng cậu không đáng giá, còn tiểu thư nhà họ Vu thì sao?"
Chu Uẩn biến sắc, vài người thấy cậu thay đổi biểu cảm thì tiếp tục nói.
"Cậu và tiểu thư nhà họ Vu có quan hệ gì?"
"Một người giả trang thành con hát, còn người kia thì không yên ổn làm một tiểu thư an nhàn, các cậu đang âm thầm bày mưu gì?"
Lục Trác giơ tay làm dấu 'dừng', vài thuộc hạ lập tức im lặng.
Chu Uẩn mỉm cười, dù giờ đây đang trong tình thế khó khăn, gương mặt cậu vẫn xinh đẹp, mỗi biểu cảm đều rất đẹp.
"Quan hệ hợp tác, tôi không phải cha cô ấy, mạng sống của cô ấy có liên quan gì đến tôi." Chu Uẩn lắc đầu, "Cũng không đúng, cha cô ấy bán con gái để cầu vinh quang, càng không quan tâm đến sự sống chết của cô ấy."
"Cô ấy chết đi cũng chẳng ai để ý, vậy thì cứ theo ý các anh mà xử lý thôi."
Câu nói nghe có vẻ lạnh lùng nhưng giọng điệu của Chu Uẩn lại như đang làm nũng.
"Quả nhiên là xuất thân từ con hát, thật đúng là vô tình."
Chu Uẩn vô tội nhún vai, "Câu đó không đúng, tôi và cô ấy không có quan hệ gì, nói gì đến tình nghĩa."
"Cậu......"
Bọn họ bị lời nói của Chu Uẩn chặn lại, nhất thời không biết phản bác thế nào.
Lục Trác không kiên nhẫn để nghe bọn họ tiếp tục nói nhảm, anh không chút thương tiếc mà bắn một phát, viên đạn xượt qua cánh tay Chu Uẩn, bay ra ngoài cửa sổ.
"Ôi. Đại soái thật vô tình, người ta vừa bị thương ở tay, anh lại bắn vào tay đó? Đau quá đấy."
Lời nói đó không hợp với không khí căng thẳng hiện tại, giống như một người tình đang trách móc và làm nũng với người yêu vậy.
Nhưng giọng điệu của Chu Uẩn không hề nhẹ nhàng, toàn bộ cánh tay của cậu tê liệt, cơn đau dữ dội kích thích lên não, đầu của cậu cũng đau theo.
Lục Trác không đáp lại lời nói lả lơi của cậu, chỉ cười nhạt.
"Trong súng có đạn, nhưng...... cậu đã lên đạn chưa?"
Chu Uẩn vừa kịp lắp băng đạn thì Lục Trác đã xuất hiện sau lưng cậu.
"Chưa. Nhưng......" Chu Uẩn mỉm cười, từ từ cởi nút áo khoác, trên người cậu đang buộc thuốc nổ. "Tôi vốn đã không định sống mà ra ngoài."
Những người khác không dám dễ dàng bắn, không chỉ có thuốc nổ trên người Chu Uẩn mà xung quanh thùng gỗ đen cũng đầy thuốc nổ, chỉ cần bất cẩn một chút là có thể gây nổ.
Không ai nói gì, không khí rơi vào thế giằng co.
Chu Uẩn căng thẳng, cẩn thận quan sát động tĩnh của họ.
Trong lòng cậu cảm thấy bồn chồn, người ta không thể không suy nghĩ khi rơi vào tình thế căng thẳng, đầu óc Chu Uẩn đang nhanh chóng xoay chuyển, biết mình đã sa vào tình huống khó khăn nhưng cậu vẫn không từ bỏ việc tìm cách thoát ra.
Bỗng nhiên, cậu nhớ lại lần Lục Trác đưa cậu đi ăn gặp phải cuộc phục kích.
Lúc đó, Lục Trác chỉ dùng một tay ôm chặt cậu, tay còn lại từ thắt lưng rút ra khẩu súng, gót chân đá lên, súng đã được lên đạn.
Chu Uẩn cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, cậu chưa bao giờ thử cách lên đạn này, không chắc cậu có thể thành công ngay lần đầu.
Cậu suy nghĩ thật kỹ, đằng sau là cửa sổ, nhảy ra là bờ sông. Chu Uẩn bơi rất giỏi, chỉ cần nhảy xuống sông là cậu có thể thoát chết.
Chu Uẩn đã quan sát, ngoài Lục Trác ra, những người khác đều không dám dễ dàng nổ súng, họ đều e ngại chất nổ trên người cậu.
Chỉ cần cậu đả thương Lục Trác thì cậu liền có cơ hội nhảy qua cửa sổ trốn thoát.
Chu Uẩn hít một hơi thật sâu, tay cầm súng tự nhiên buông xuống, gót chân nhanh chóng đá lên.
'Cạch' một tiếng.
Đó là âm thanh của viên đạn được lên đạn.
Ngay giây sau, nòng súng chĩa thẳng vào trái tim Lục Trác.
_____Pằng!
Viên đạn xuyên qua ngực.
"Đại soái!"
Các thuộc hạ bị bất ngờ trước cuộc tấn công, sau khi phản ứng kịp, họ vội vàng tụ tập lại xem thương tích của Lục Trác.
Chu Uẩn đã quay lưng và nhảy ra khỏi cửa sổ.
Lục Trác ôm chặt lấy ngực, mày nhíu lại, anh cắn răng không phát ra tiếng nào. Một tay anh che ngực, người phía sau đã đỡ lấy anh, anh thở hổn hển.
"........Đuổi theo."
"Nhưng........." Một vài người do dự một chút rồi cũng nhảy ra ngoài. Chỉ có một người đỡ Lục Trác, hướng về những người đang canh gác bên ngoài mà nói, "Đại soái bị thương, nhanh gọi người!"
Khi thuộc hạ quay lại hô to, khóe môi Lục Trác nở một nụ cười nhẹ khó nhìn thấy.
_____ Vẫn không tính là ngu ngốc.
"Cut!"
"Vất vả rồi, vất vả rồi. Mau về nghỉ sớm đi."
Các nhân viên trong đoàn vẫn đang thì thầm bàn tán về tình tiết với nhau.
"Ôi, đoạn này thật đau lòng."
"Á! Không được, bị đâm rồi, tôi phải tạm dừng một chút để hồi phục."
Một vài người quay sang nhìn Cố Yến Thâm và Lộ Văn Tinh, Lộ Văn Tinh có một cảnh nhảy xuống nước, mặc dù kịp thời lên bờ nhưng thời tiết lạnh như vậy vẫn khiến cơ thể cảm thấy rất lạnh.
Khi cậu vừa lên, Trần Triệt đã khoác cho cậu một chiếc khăn tắm và thúc giục cậu nhanh đi thay đồ.
"Em uống chút nước ấm đi."
Thay xong đồ, cảm giác lạnh lẽo vẫn không giảm, Cố Yến Thâm đi ra sau khi thay đồ và nắm lấy tay Lộ Văn Tinh.
"Lạnh quá." Cố Yến Thâm kéo tay cậu cho vào trong áo khoác.
"Anh đã bảo Tiểu Trương đi mua món lẩu Oden rồi, đợi lát nữa sẽ ăn một chút nhé."
.........
Hai người trở về khách sạn, rửa mặt xong rồi nằm trong chăn ấm áp.
Sáng mai cả hai đều không có cảnh quay, có thể đi đến đoàn phim vào buổi chiều, Lộ Văn Tinh cũng không cần dậy sớm, cậu dựa vào ngực Cố Yến Thâm chơi điện thoại.
Cậu lén nhìn Cố Yến Thâm, người vẫn đang chơi trò chơi nuôi thú.
"Trò chơi này anh chơi rất lâu rồi, sao nó vẫn nhỏ xíu thế này?"
Cố Yến Thâm mở mắt ra nói bừa: ".....Nó kén ăn."
Lộ Văn Tinh: "Em suýt tin đấy."
Cố Yến Thâm đưa điện thoại cho Lộ Văn Tinh, trông như đang tố cáo nhưng cũng như đang phàn nàn.
"Nuôi nó khó lắm, chỉ ăn thịt ba chỉ mới lớn được."
"Vậy thì anh cho nó ăn thịt đi."
".....Chỉ có thắng trận và quay thẻ mới có thể kiếm được thịt. Mỗi ngày chỉ có ba cơ hội." Cố Yến Thâm nghĩ đến đây thì cảm thấy không vui.
"Chả tôn trọng người chơi nạp tiền chút nào."
Lộ Văn Tinh: "....." Vậy có nghĩa là Cố Yến Thâm vừa là kẻ chiến đấu tồi, lại còn là một người không may mắn.
"Em đang cười anh."
"Em không cười."
Ánh mắt Lộ Văn Tinh tràn đầy ý cười.
Khuôn mặt của Cố Yến Thâm lạnh lùng, "Em chính là đang cười anh."
"Người chơi nạp tiền không thể nâng cao sức chiến đấu sao?"
"Không thể." Cố Yến Thâm nói về những điểm không thân thiện của trò chơi này, "Người chơi nạp tiền có thể có một cái tổ sang trọng cùng những trang trí lòe loẹt này."
Nói trắng ra là chỉ đẹp mà không hữu dụng.
"Hôm nay anh đã quay thẻ chưa?"
Cố Yến Thâm lắc đầu, "Đã qua nửa đêm rồi, tính là ngày thứ hai."
"Vậy để em giúp anh nhé?"
"Được."
Lộ Văn Tinh bấm vào nút quay thẻ, bên dưới có một nút màu đỏ.
_______ Bắt đầu quay thẻ.
Ngao ngao ngao~
Âm thanh từ điện thoại phát ra, là tiếng kêu của hổ con, ba giây sau, màn hình bắn ra pháo hoa.
Hộp thông báo viết: ____Chúc mừng người chơi Cha của Hổ Con đã rút được 20 cân thịt ba chỉ, Hổ Con của bạn đã vui đến mức kêu 'ngao ngao ngao'.
Lộ Văn Tinh ngẩn người một lúc, "Cách đặt tên của anh thật tùy ý."
Cố Yến Thâm giành lại điện thoại, nhìn thêm vài lần, "Sao mỗi lần anh rút chỉ được một hai cân, còn em chỉ cần một lần là được liền 20 cân vậy?"
Khuôn mặt của Cố Yến Thâm đầy nghi ngờ, Lộ Văn Tinh cười nhẹ, "Em là vua may mắn đó."
"Em tiếp tục rút đi."
Việc rút được hai mươi cân đã khiến Cố Yến Thâm rất bất ngờ, không cần biết tiếp theo rút được gì, ngoài thịt và vũ khí, cái gì hắn cũng có thể mua được bằng tiền.
____Chúc mừng người chơi Cha của Hổ Con đã rút được một hộp pháo, có thể sử dụng để gây ra kỹ năng choáng 3 giây trong trận đấu, tranh thủ tấn công.
____Chúc mừng người chơi Cha của Hổ Con đã rút được áo giáp vàng, có thể chịu đựng mười lần sát thương từ người chơi khác trong trận đấu.
Cố Yến Thâm im lặng.
Mỗi lần hắn rút đều là những món đồ nhỏ xíu, như bóng nhựa hay cần câu cá cho mèo, chỉ là đồ chơi nhỏ, chỉ có thể làm Hổ Con vui vẻ.
Thấy Cố Yến Thâm có vẻ hoài nghi cuộc sống, Lộ Văn Tinh cười khẽ.
"Hổ Con đi theo anh thật khổ."
Cố Yến Thâm: "..."
Lộ Văn Tinh trả lại điện thoại cho Cố Yến Thâm, cậu lấy điện thoại của mình mở trang web video thường xem nhất, bấm vào video được đề xuất đầu tiên.
Thời gian tải lên là hôm qua nhưng lượt xem đã vượt một triệu.
Trong video, khuôn mặt Lộ Văn Tinh đỏ bừng, cậu đứng trước Cố Yến Thâm, như muốn nói nhưng lại không nói được.
Cố Yến Thâm nhìn cậu, hỏi.
"Đừng nghe họ nói bừa, cậu muốn nói gì?"
Nghe thấy câu này, Cố Yến Thâm cũng đặt điện thoại xuống.
"Đây là chương trình đầu tiên mà chúng ta cùng tham gia."
Cố Yến Thâm nhớ rõ cảnh tượng này, đó là nhiệm vụ ẩn do đạo diễn giao cho các nghệ sĩ, còn hắn, với tư cách là đồng đội, lúc đó không biết gì.
Trong video, nhìn Lộ Văn Tinh có vẻ mặt như thể sắp chết, cậu ngơ ngác hỏi:
"Tôi..... tôi có thể sờ cơ bụng của anh một chút được không?"
[Không biết Tinh Tinh thế nào, tôi chỉ biết mặt nạ của tôi đã cười rách rồi.]
[Hhhhhh, chắc chắn trong lòng anh Thâm đang nghĩ, sao lại có chuyện tốt như vậy?]
[Trời ơi, hai người họ bắt đầu từ khi lên sóng đã thế này rồi, sao tôi lại phát hiện trễ thế?]
[Anh Thâm: Cứ tự nhiên mà sờ.]
Màn hình tối đi, một dòng chữ tràn ngập màn hình [Cảnh báo năng lượng cao phía trước.]
Cảnh chuyển tiếp là hậu trường của bộ phim <<Loạn Thế>> mà họ đang quay.
Bụng của Lục Trác bị trúng đạn, anh kéo tay Chu Uẩn, nhờ cậu xử lý vết thương ở bụng.
"Không, không được." Đây là lần đầu tiên Chu Uẩn lộ vẻ hoảng hốt, "Tôi không biết làm."
"Nếu không làm, sẽ mất máu quá nhiều và chết đấy." Mặt Lục Trác tái nhợt, anh nắm chặt tay Chu Uẩn, "Nhanh lên, tôi sẽ dạy cậu."
Đoạn kịch này thể hiện sự tin tưởng của Lục Trác dành cho Chu Uẩn, nhưng sau khi biên tập lại, hướng đi trở nên kỳ quái.
"Tôi....... tôi có thể sờ cơ bụng của anh một chút không?"
Cố Yến Thâm kéo tay Lộ Văn Tinh, tự tin mở áo ra.
Lộ Văn Tinh lo lắng nói, "Không, tôi không biết."
Cố Yến Thâm giữ tay cậu đặt lên bụng mình, "Nhanh lên, tôi sẽ dạy cậu."
[Ôi trời, trước khi vào không nghĩ sẽ hài thế này.]
[Hhhh, tôi cười rách cả bụng.]
[Biên tập quả là một thiên tài tầm thường.]
[Chủ đề bắt đầu chuyển sang đêm khuya.]
[Tôi nên giải thích với bạn cùng phòng thế nào về việc giường tôi rung lắc là vì cười?]
[Không cần giải thích, mỗi lần tôi mở video liên quan đến Vương Phi, mẹ tôi đều nghĩ tôi đang yêu.]
________________________________________________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Lộ Tinh Tinh: Tôi có thể sờ cơ bụng của anh một chút không?
Cố Yến Thâm: Không chỉ có thể sờ, còn có thể.....
________________________________________________________________________________
Lam: Cố hết sức nhưng chắc phải còn ngày mai nữa <(_ _)>
________________________________________________________________________________
Còn 4 chương.....
ヾ(•ω•')o
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro