Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2 + 3 + 4

Biên tập: Nana

***

Chương 2

Nhớ lại nét mặt như nuốt sống trứng gà của Đào Dũ khi ấy, Cổ Tri Vũ kìm lòng không đặng cười khẽ một tiếng, sau đó lập tức bị Đào Dũ đang tựa vào người mình rên rỉ đấm một cú.

"Bố đau như vậy mà anh còn cười được!"

"Cười thì sao?" Cổ Tri Vũ lập tức khôi phục bản mặt lạnh lùng bạc tình. Xe dừng ở cổng bệnh viện, Cổ Tri Vũ thô lỗ kéo Đào Dũ xuống xe.

"Nhẹ thôi! Nhẹ thôi! Đau! Anh uống lộn thuốc hả?!"

"Im miệng!" Cổ Tri Vũ ngồi chồm hổm dưới đất đưa lưng về phía Đào Dũ: "Lên đây."

Đào Dũ làu bàu nằm sấp lên lưng Cổ Tri Vũ, vừa được Cổ Tri Vũ cõng vào phòng cấp cứu vừa tiếp tục mắng: "Mẹ nó anh đừng hòng lấy lòng tôi, nếu anh không giải thích rõ ràng chuyện thằng tiện nhân kia, hai chúng ta chia tay chắc rồi!"

Cổ Tri Vũ cười nhạt: "Anh giải thích, em không nghe. Anh còn cách nào đây? Em muốn chia thì chia đi, đưa em vào xong là anh đi ngay. Từ nay về sau, gặp như không quen!"

"Gặp như không quen," Đào Dũ nằm trên lưng hắn giận đến mức nghiến răng: "Hay cho câu gặp như không quen!"

"A —— ! Mẹ nó em cắn anh?! Em gần ba chục tuổi đầu rồi mà còn cắn người như thế à!"

"Tôi gần sáu chục tuổi cũng cắn chết anh được đấy!"

Cấu xé một đường vào đến phòng cấp cứu, Cổ Tri Vũ nói được làm được, giao Đào Dũ cho bác sĩ, đăng ký giúp hắn, lục ví của hắn để trả phí, cuối cùng chẳng hề nể tình vỗ mông đi mất.

Đào Dũ nằm trên giường bệnh giận đến mức run bần bật, bèn móc di động ra gọi một cuộc điện thoại đêm khuya cho chị mình: "Chị! Cổ Tri Vũ điên rồi! Anh ta ngoại tình! Anh ta bắt nạt em!"

Chị hắn ở đầu bên kia mơ màng ngáp ngắn ngáp dài: "Mày nói gì vậy? Làm sao anh ấy ngoại tình được? Mày đừng nghịch nữa, mau tắm rửa ngủ sớm đi, sáng mai lo mà xin lỗi người ta, nào có chuyện mỗi lần cãi nhau toàn là người ta tới dỗ mày. Chị mày cúp máy ngủ đây, sáng mai còn phải dẫn Giai Giai đi Tây Sơn chơi."

Trừng mắt nhìn di động phát ra tiếng tút tút báo bận, Đào Dũ thật sự không thể tin nổi chị mình thế mà lại tàn nhẫn với mình như vậy!

Hắn lại gọi điện thoại cho biên tập viên của mình ở tạp chí chụp ảnh. Biên tập viên là một ông chú gay vẫn còn xuân tình phơi phới, chung sống hòa hợp với bồ già hơn hai chục năm, nuôi ba con mèo tính tình quái gở, thế nên đối mặt với con mèo Đào Dũ còn dữ dằn gấp bội, người nọ cũng dễ dàng khoan dung săn sóc.

"Chú Dương! Cổ Tri Vũ điên rồi! Anh ta ngoại tình! Tối nay tôi vừa mới về đã bắt gặp anh ta với đồng nghiệp của anh ta lăn giường! Còn mẹ nó làm dữ với tôi, muốn chia tay với tôi! Mẹ nó tôi giận sôi máu luôn! Bây giờ mà nhúc nhích được là tôi đi chém anh ta rồi!"

"Sao cậu không nhúc nhích được?" Chú Dương bị đánh thức lúc nửa đêm cũng không oán trách nửa lời, còn dịu dàng quan tâm Đào Dũ.

"Tôi té bị thương đầu gối! Mẹ nó chứ! Thì cũng vì cứu cái thằng trợ lý thiếu muối kia chứ đâu, nó khiêng cái đèn bước lên tảng đá, trượt một cái nhào đầu xuống luôn! Tôi vì cứu nó mà suýt nữa rớt xuống vực đá với nó rồi!"

"Vậy đến bệnh viện chưa?"

"Đang ở bệnh viện nè."

"Bác sĩ nói thế nào? Nghiêm trọng không? Có phải nằm viện không? Có cần mổ không?"

"Bác sĩ nói... Ngừng ngừng ngừng! Con mẹ nó! Trọng điểm bây giờ là tên khốn Cổ Tri Vũ ngoại tình! Còn mẹ nó muốn chia tay với tôi!"

"Tôi biết, cậu ta ngoại tình, muốn chia tay với cậu," Chú Dương nói bằng giọng ôn hòa: "Vậy hai người chia tay đi."

Đào Dũ ngơ ngác cầm di động, nghẹn họng một lát mới đáp: "Chia thật hả?"

"Chứ chẳng lẽ chia mái xéo? Chia ngôi giữa? Cắt mái ngang?" Chú Dương nói. Bồ già của chú Dương là một nhà tạo mẫu tóc.

"Ngừng ngừng ngừng! Tôi, tôi biết rồi, chú đừng nói nữa, để tôi tự cân nhắc."

"Ừ, cậu cứ từ từ cân nhắc, cân nhắc kỹ rồi thì gửi ảnh chụp lần này cho tôi đi, cuối tháng deadline đấy."

"Ờ."

Đào Dũ cúp điện thoại, cơn giận ùn ùn kéo đến khi nãy bỗng dưng biến mất, thay vào đó là lạnh lẽo tiêu điều.

—— Chia thật hả?

Do tính chất công việc, một năm mười hai tháng Đào Dũ ở vùng khác hết tám tháng, cho dù về bản địa cũng thường xuyên đi công tác ngắn hạn. Hắn là người thích tự do bay nhảy, bảo hắn ngồi yên một chỗ trong thời gian dài, trải nghiệm cuộc sống một ngày như mọi ngày có thể làm hắn nghẹn đến phát điên. Bảy năm làm nghề này, điều duy nhất không thay đổi trong cuộc sống của hắn chính là Cổ Tri Vũ.

Cổ Tri Vũ vĩnh viễn ở nhà chờ hắn, vĩnh viễn với gian nhà sạch sẽ ngăn nắp, cơm canh nóng hổi và hai bộ đồ ngủ gấu đôi mà Cổ Tri Vũ rất thích nhưng trong mắt hắn lại ngốc hết chỗ nói. Bất cứ yêu cầu nào mà hắn đưa ra, bao giờ Cổ Tri Vũ cũng đồng ý vô điều kiện, gồm cả việc mua chiếc giường nước màu tím rịm hình quả trứng biết nháy đèn kia. Với những lần hắn vô cớ gây sự, Cổ Tri Vũ luôn bao dung lượng thứ, nếu thật sự không bao dung lượng thứ được thì sẽ dùng cách của đàn ông để giải quyết —— Đánh thắng thì đánh, đánh không lại thì làm đến khi hắn chịu phục mới thôi. Đào Dũ thậm chí có chút cuồng ngược hưởng thụ tình dục vừa nồng nhiệt vừa "bạo lực" của Cổ Tri Vũ sau khi gây gổ, người đàn ông xưa nay điềm đạm nhã nhặn sẽ bộc lộ bộ mặt hung hãn táo bạo, vừa bụm miệng hắn vừa thao hắn tới tấp, bóp phần dưới của hắn không cho hắn bắn, ép hắn khóc buộc hắn xin tha, làm đến nỗi hắn bay mất hồn vía, làm đến bắn cả nước tiểu...

Đào Dũ lắc đầu nguầy nguậy, ngừng việc hồi tưởng —— Không thể nghĩ tiếp nữa, hắn cương mất tiêu rồi.

_________

Đào thiếu hơi chồng quá rồi mà làm màu ghê hà =)))))))

_____________________

Biên tập: Nana

***

Chương 3

Mẹ nó! Hắn nhịn suốt ba tháng! Cái mông ngứa muốn điên! Chân bị thương cũng kệ luôn, chỉ lo hối hả về nhà tìm Cổ Tri Vũ quất một phát! Sao tên khốn này có thể quất người khác chứ?!

Đào Dũ nghĩ nát óc cũng nghĩ không thông tại sao Cổ Tri Vũ lại ngoại tình, nếu không tận mắt chứng kiến, hắn thật sự không thể tin nổi! Sự trung thành và si mê gần như bệnh hoạn của Cổ Tri Vũ dành cho hắn, ngay cả chị hắn và chú Dương cũng nhìn thấy! Có lẽ cũng vì Cổ Tri Vũ kèm chặt quá mới khiến người ghét bị ràng buộc như hắn càng thêm khó chịu. Thật ra hắn đang vô thức tìm đủ mọi cơ hội thoát khỏi Cổ Tri Vũ, một năm chạy mất bảy tám tháng, khi nào nhớ Cổ Tri Vũ quá mới trở về. Đào Dũ cảm thấy như vậy tốt lắm, vừa có thể duy trì cảm giác khoảng cách và cảm giác mới mẻ giữa hai người, vừa không để hắn cảm nhận được gánh nặng và trói buộc. Tuy rằng như vậy làm khổ Cổ Tri Vũ thật, nhưng hắn cũng không còn cách nào khác —— Hắn chỉ có thể dựa vào cách này mới có thể chung sống lâu dài với một người.

Hai người bên nhau hơn mười năm, kiểu chung đụng thì ít xa cách thì nhiều thế này cũng qua được bảy năm rồi, chẳng phải mọi thứ đều êm đẹp sao, cớ gì Cổ Tri Vũ đột nhiên muốn ngoại tình chứ?!

Hay là thật ra Cổ Tri Vũ đã ngoại tình rất nhiều năm, chỉ tại hắn ngu quá nên không phát hiện?!

Cổ Tri Vũ thật sự thích tên đồng nghiệp kia? Khi nãy hai người họ phang nhau với vẻ mặt thế nào? Sướng hay không?? Lúc đó vừa thấy hai người họ quấn chung một cái mền, hắn lập tức nổi cơn tam bành nhấc cái TV ném qua, quên quan sát tỉ mỉ!

Vừa nghĩ tới cảnh tượng bắt gian tại giường khi nãy, Đào Dũ lại sùng máu rồi. Hắn đổ hết những lời nguyền rủa mà đầu mình có thể nghĩ ra lên người Cổ Tri Vũ và tên hồ ly tinh kia, lúc giận quá còn đấm một cú lên vách tường đầu giường, tường không nứt nhưng vôi tường rơi lả tả, còn tự làm mình đau đến nỗi nhe răng trợn mắt.

Đang lúc mặt mày méo xệch, cửa phòng bệnh bị ai đó mở ra từ bên ngoài, đối tượng bị hắn rủa tan nát xách vali hành lý bước vào.

Đào Dũ hết cả hồn, vừa căm tức lườm Cổ Tri Vũ, vừa vô thức sờ nắm tay bị đập sưng đỏ của mình.

"Tay em bị sao vậy?" Cổ Tri Vũ hỏi.

"Mắc mớ gì tới anh!" Đào Dũ lườm hắn: "Anh tới đây làm gì!"

Biểu cảm trên mặt Cổ Tri Vũ rất lạnh nhạt, "Trả quần áo lại cho em để mấy ngày tới em có đồ mà mặc."

Đào Dũ phát ra một tiếng cười lạnh từ khe mũi: "Ơ, không phải chia tay rồi sao? Còn quan tâm tôi như vậy làm gì?"

"Em đừng hiểu lầm, một là quần áo trên người em hôi quá, anh chỉ muốn tốt cho bác sĩ và y tá, mắc công em đầu độc mũi bọn họ. Hai là đống quần áo này đặt trong tủ đồ nhà anh choáng chỗ quá, anh phải dọn ra chỗ trống mới đặt quần áo của người khác được."

"Người khác?" Đào Dũ cất cao giọng, cười càng lạnh hơn: "Anh thừa nhận mình có người khác rồi sao? Mẹ nó đợi tôi dọn đi chắc tiện cho hai người sống chung luôn chứ gì?! Vừa rồi ai nói dễ nghe thế nhỉ, 'bọn anh chỉ là 419', không biết hai vị 4 mấy cái 9 trên giường của tôi rồi?"

Cổ Tri Vũ lại nhíu mày: "Đào Dũ, em phải làm rõ vấn đề. Ba tháng trước là em chẳng nói chẳng rằng bỏ anh mà đi, tỏ ý muốn chia tay. Nếu chúng ta đã chia tay, anh ngủ với ai là quyền tự do của anh. Anh với cậu ta đúng là 419 chứ không có ý định quen lâu dài, nhưng dù gì sau này cũng sẽ người khác vào ở. Anh không thể nào độc thân mãi được, bây giờ anh hơn ba chục tuổi rồi, cũng đến lúc nên tìm một đối tượng đáng tin cậy để ổn định cuộc sống."

"Ý anh là tôi 'không đáng tin cậy' ——?!" Đào Dũ vớ lấy di động ném về phía Cổ Tri Vũ.

Cổ Tri Vũ nghiêng đầu né tránh, di động nện vào vách tường vỡ tan tành.

Nhìn thi thể của di động, Cổ Tri Vũ quay đầu lạnh lùng nhìn Đào Dũ, nói: "Em cảm thấy em đáng tin cậy lắm sao? Bình thường hỡ tí là em động tay động chân như vậy, anh chịu. Một năm em vắng nhà hơn nửa năm, anh cũng chịu. Nhưng lần này vì chúng ta cãi nhau một trận mà em đi biền biệt ba tháng không có tin tức gì, em biết tâm trạng của anh thế nào không? Em biết anh đã đến bao nhiêu nơi tìm em không? Ngay cả chị em cũng không biết em ở đâu! Suýt chút nữa anh đã đến đồn công an báo mất tích! Vất vả lắm liên hệ với chú Dương mới biết em dẫn trợ lý ra ngoài chụp ngoại cảnh, nhưng anh vẫn không sao liên lạc với em được. Cứ vài ngày là em lại gửi tin nhắn báo bình an cho chú Dương, nhưng em hoàn toàn không thèm ngó tới anh! Trong mắt em anh là cái gì? Là con chó mà em để ở nhà gọi là tới đuổi là đi?"

"Rốt cuộc ai mới là chó bị để ở nhà?" Đào Dũ bực tức nói: "Cực thân anh còn nhớ trước khi tôi đi chúng ta đã cãi nhau! Anh còn nhớ tại sao không? Khó khăn lắm tôi mới rảnh rỗi ở nhà, mẹ nó anh tăng ca một phát hai tháng, tối nào cũng một hai giờ khuya mới về nhà, nằm xuống là ngủ như lợn chết! Ngay cả một câu cũng lười nói với tôi, làm sao tôi nói cho anh biết là tôi tạm thời có việc phải đi được? Bảo anh từ chức thì không chịu, cái công việc vớ vẩn mà anh còn xem như bảo bối, anh từ chức tôi vẫn nuôi anh được!"

Đào Dũ hít mạnh mấy hơi, cười lạnh: "Có điều khi nãy tôi nghĩ kỹ lại rồi, tăng ca gì đấy chỉ là mượn cớ, mấy năm nay anh 'tăng ca' ngày càng nhiều, có phải là '419' với vị kia trong văn phòng không?"

Đối diện với ánh mắt dò xét của Đào Dũ, Cổ Tri Vũ uể oải thở dài: "Anh không muốn giải thích với em nữa. Em vẫn luôn như vậy, chẳng bao giờ nghiêm túc nghe anh nói. Em không tôn trọng anh, cũng không tôn trọng công việc của anh. Trong mắt em chỉ có cái lợi cho chính em, em chỉ yêu bản thân mình. Anh biết em bị áp lực rất lớn khi ở bên anh, em sợ anh trói buộc em, thế nên em cứ chạy ra ngoài suốt. Bây giờ em được như nguyện rồi, tự do rồi."

"Được lắm!" Đào Dũ rống lên: "Biến đi! Muốn chia tay thì cứ chia! Mẹ nó ai không thể sống thiếu ai?"

"Là em nói đấy nhé," Cổ Tri Vũ dửng dưng nói: "Anh chúc em sống tốt hơn sau khi rời khỏi anh."

"Biến —— !" Đào Dũ vớ gối đầu bên tay ném ra ngoài.

_____________________

Chương 4

Đào Dũ tức đến nỗi thở không thông, nghẹn họng cả buổi mới bình tĩnh lại được, lúc ngẩng đầu lên Cổ Tri Vũ đã không còn bóng dáng.

Lần này tên khốn đó đi thật.

Tên khốn đó thế mà dám đi thật.

Đào Dũ ngã phịch xuống giường bệnh, hai mắt từ từ đỏ lên...

Đừng hiểu lầm, hắn giận đỏ mắt thôi.

Người như Đào Dũ, theo lời chị hắn thì là không tim không phổi, làm việc lỗ mãng toàn theo ý thích, ít bao giờ suy xét. Về chuyện lần này, Đào Dũ cũng không định giữ phong độ ung dung, nếu chân có thể nhúc nhích, tất nhiên hắn sẽ xông về đánh chết Cổ Tri Vũ, gây rối cho Cổ Tri Vũ và thằng tiện nhân kia khỏi đi làm được luôn. Nhưng bây giờ hắn không thể nhúc nhích, chỉ đành bị buộc nằm trên giường, nhớ lại quá trình hai người đến với nhau, càng nghĩ lòng càng xót xa —— Cổ Tri Vũ đối xử với mình tốt lắm, ngay cả nước rửa chân cũng bưng đến tận giường, chân thối lăn lộn trong đống bùn trên núi mấy tháng cũng dám tự tay cầm lấy nhấn vào trong chậu, một người yêu mình như thế sao có thể ngoại tình chứ? Sao có thể không cần mình nữa chứ?

Đào Dũ đau lòng xoắn xuýt cả đêm. Sáng hôm sau biên tập chú Dương đến thăm hắn, Đào Dũ thêm mắm thêm muối kể lại chuyện xảy ra tối qua. Với tư cách là người quen nhìn sóng to gió lớn, chú Dương bình thản an ủi: "Tôi nói rồi mà, chia tay đi."

"Chia..." Đào Dũ lại nghẹn họng: "Vậy, vậy có thể nói chia là chia sao? Tôi và anh ta yêu nhau mười năm, phí tổn thất tinh thần đâu? Phí tàn tật hoa cúc đâu?"

Chú Dương nhìn thoáng qua cửa phòng bệnh, ôn hòa nói: "Cậu ta cũng đâu có đòi cậu trả phí mài mòn trym, yêu nhau thì hai bên đều có được có mất, coi như huề thôi. Ảnh chụp lần này khi nào mới chỉnh xong?"

"Tôi chỉnh ở đây luôn, mấy hôm nữa đưa cho chú... Không đúng! Tôi đang thất tình! Hơi đâu mà chỉnh ảnh! Bố không giao!"

"Anh bạn trẻ, thất tình là chuyện rất bình thường, không thể vì mười năm qua cậu chưa từng thất tình mà lại cho rằng thất tình là chuyện to tát được, cho dù đau lòng cách mấy cũng không thể làm lỡ công việc."

"Tôi đau lòng hồi nào! Tôi chỉ tức thôi..." Đào Dũ phất tay: "Không thèm nghe chú nói nữa! Chú về đi về đi!"

"Vậy tôi đi đây," Chú Dương tốt tính nói: "Ai lo cơm trưa cho cậu?"

"Đô Đô đưa cơm cho tôi."

"Cậu bảo Đô Đô tới?" Chú Dương lại nhìn ra ngoài phòng bệnh: "Tôi nói cậu chứ, Đô Đô người ta thích cậu lâu rồi, nếu cậu cũng thích người ta, thôi thì lần này cặp luôn đi, còn nếu không thích thì mau nói rõ ràng với người ta."

"Chú lắm chuyện quá!" Đào Dũ trừng mắt đuổi chú Dương ra ngoài.

Giữa trưa, Đô Đô, chính là trợ lý chụp ảnh sớm chiều bên nhau trong rừng sâu núi thẳm với Đào Dũ, xách theo thức ăn mang về mà mình có lòng đến trung tâm thành phố xếp hàng đứng mua ở nhà hàng mà Đào Dũ thích nhất. Cậu nhóc này mới vừa tốt nghiệp đại học nửa năm, là một em gay trẻ người non dạ hiền như cục đất, từ nhỏ yếu ớt nhiều bệnh, theo nghề chụp ảnh một là vì hứng thú, hai là vì muốn rèn luyện sức khỏe. Nửa năm qua, Đô Đô theo Đào Dũ trèo đèo lội suối ngàn dặm đường, chỉ đen hơn chứ chẳng to ra, từ đầu chí cuối vẫn y hệt con khỉ gầy tong teo, hỡ tí là trượt té rớt hố ngã xuống sườn núi gì gì đó, được Đào Dũ cứu vớt trong hoạn nạn vô số lần, bị khí khái nam nhi của sư phụ Đào cảm phục sâu sắc, chỉ ước gì được lấy thân báo đáp.

Chẳng hạn như bây giờ, sư phụ Đào ngồi một bên nuốt cơm ngấu nghiến như hổ đói, Đô Đô thì ở bên cạnh tình sâu nghĩa nặng khóc nức nở.

"Chân anh bị thương nặng quá à, sư phụ," Đô Đô nấc nghẹn từng tiếng, vừa đau lòng vừa áy náy, "Cũng vì cứu em cả, đều là lỗi của em..."

"Ngừng, gỉ mũi chảy ra kìa, lau giùm cái."

"Ồ." Đô Đô lau mũi sạch sẽ, rồi lại bắt đầu nghẹn ngào: "Sao bạn trai anh không đến chăm sóc anh vậy sư phụ? Có phải anh không cho ổng tới không, anh lơ ổng tận ba tháng luôn mà, lần này có phải chia tay thật rồi không?"

"Chia rồi." Đào Dũ tức tối nhai một miếng gân bò dai nhách.

"Vậy anh quen em đi, em thích anh lâu lắm rồi sư phụ ơi."

"Ngừng, anh nghe câu này riết chai cả lỗ tai rồi, hai chúng ta mới quen nhau nửa năm, 'đã lâu' hồi nào?"

"Nhưng chẳng phải anh nói anh với bạn trai anh, ấy nhầm bạn trai cũ, mới quen nhau nửa tháng đã lên giường rồi sao," Đô Đô không phục lắm: "Em tỏ tình muộn hơn ổng nhiều."

Đào Dũ ăn nhanh quá nên thấy hơi buồn nôn, hắn chậm rãi gắp thịt bằm trong hộp cơm, "Chờ khi nào cậu ở trên giường lâu hơn anh ấy rồi tính tiếp."

"Xía! Một ông cán bộ già suốt ngày ngồi văn phòng thì lâu được cỡ nào chứ!" Đô Đô khinh bỉ, nhưng nhìn nét mặt của Đào Dũ, cậu chàng có chút do dự: "Bộ lâu lắm hả anh?"

"Lâu!" Đào Dũ nói chắc như đinh đóng cột: "Quên nữa, còn dám nói anh ấy 'già', hộp cơm này ụp lên đầu cậu."

"Hức, hai người chia tay rồi mà, mắng một câu thì sao chứ." Đô Đô lại tủi thân muốn khóc.

Đào Dũ đặt đũa xuống thở dài, nói bằng giọng chân thành: "Đô Đô à."

"Có em đây."

"Cậu nghe anh nói đi, hai chúng ta là 0, bên nhau không có kết quả đâu."

"Anh làm 1 không được sao ạ?"

"Anh thèm vào. Nếu không thể sướng bằng mặt sau, làm gay làm quái gì."

"Đúng nha, nói cũng phải."

______________

Tình ta trái ngang lỗi tại ai╭(╯ε╰)╮Phí tàn tật cúc với phí mài mòn trym =))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #humor