Chương 04-06
Chương 04-06
Chuyển ngữ: Diên
Chương 4
Trần Minh khóc rất khoa trương, khóc như kiểu chưa được khóc bao giờ. Tôi đi làm cơm tối rồi hắn vẫn cứ nức nức nở nở, làm tôi muốn quất cho phát.
Ăn cơm tối xong, có người bạn rủ tôi đi chơi. Tôi nhìn đồ ngốc bên người, từ chối.
Mang hắn đi cũng chẳng biết nên giải thích thế nào.
Nhưng bạn tôi lại nói: "Đêm nay là sinh nhật A Tử đó, không tới chúc mừng đâu được bạn hiền ơi."
A Tử là ông chủ gaybar chúng tôi hay ghé, thường xuyên mời chúng tôi uống rượu, cũng săn sóc tôi lắm, không đi đúng là không phải phép nên đành đồng ý.
Tôi nhìn Trần Minh bên cạnh, hắn như là bị chạm mở chốt gì đó, rùng mình một cái rồi chột dạ nói: "Anh sẽ không gây phiền toái cho em đâu."
"Anh cứ nói anh là anh họ tôi, hiểu không?"
Hắn ngoan ngoãn gật đầu.
Tôi rất hài lòng.
Lúc đi vào quán bar, hắn bị không khí náo nhiệt trong này hù dọa. Một người to lớn như thế mà cũng tóm lấy tay tôi núp lại như thỏ.
Anh Mã vẫy tôi qua đó, tôi gỡ tay Trần Minh ra rồi cười cười đi về phía bọn họ.
Chờ tôi tới gần thì anh Mã liền hỏi: "A Minh, lần đầu thấy chú dẫn người đi cùng đấy, bồ chú à?"
Tôi ngẩng đầu nhìn Trần Minh, hắn chẳng hề sợ hãi mà ưỡn ngực ngẩng đầu nhìn xuống quần hùng, rất có phong phạm chính thất.
Tôi còn chưa kịp phủ nhận thì một bé trai bên cạnh anh Mã đã cướp lời: "Đm, bồ anh Minh đẹp trai thế! Anh Minh ơi, anh tìm đâu đó, giới thiệu một người cho em với!"
Đám con trai phía sau cũng nhao nhao phụ họa.
Bình thường tôi cũng chẳng phải người hay khoe khoang thích làm ra vẻ, nhưng lúc ấy chẳng biết vì sao mà bị lòng hư vinh quấy phá, tôi quỷ thần xui khiến nắm tay Trần Minh rồi dựa sát lại, nói với đám người kia: "Đẹp trai à? Tao cầm đèn lồng đi tìm đó, còn đâu có nhiều mà giới thiệu cho chúng mày."
"Ghen tị quá."
"Hâm mộ chết đi được."
...
Hưởng thụ hư vinh vui vẻ xong tôi cũng hơi chút xấu hổ nhìn Trần Minh.
Hắn cũng đang nhìn tôi, nhưng trong mắt lại có chút cảm giác như đang thực hiện sứ mệnh là sao nhỉ?
"Vợ tôi mới là đẹp nhất." Trần Minh đột nhiên nói.
Đám người lại trầm trồ ồ lên.
"Ôi chao, anh Minh trước đây ghét nhất người ta gọi vợ ơi chồng ơi, quả nhiên yêu vào cái là thay đổi hết trơn..."
Tôi không muốn tiếp tục đề tài này nữa nhưng lại không thấy anh Mã đâu, bèn hỏi một bé trai khác mà tôi quen: "Sinh nhật ông chủ mà chỉ định thế này thôi hả? Không tổ chức nghiêm túc à?"
Nét mặt bé trai là lạ: "Ban đầu, ban đầu là có, nhưng giờ thì, cũng không biết sao." Còn vừa nói vừa nhìn Trần Minh.
"Ý là sao?"
Tôi không hiểu gì, nhưng bé trai nọ lại rất không thức thời lập lờ cho qua.
Trần Minh thừa dịp ôm eo tôi, cúi đầu thì thầm bên tai tôi: "Chúng ta về nhà đi, anh không thích nơi này, bọn họ cứ nhìn em chằm chằm."
Đang nhìn anh đấy đại ca ạ.
Tôi nghĩ thầm, quay đầu lại đã thấy A Tử và anh Mã đi tới.
"A Tử hôm nay đẹp trai ghê." Tôi không nịnh đâu, hôm nay trông hắn đúng là hấp dẫn hơn bình thường.
Hắn cười miễn cưỡng, hỏi tôi: "Chẳng phải em nói là phải quán triệt tư tưởng độc thân đến cùng à? Sao lại đột nhiên có bồ thế này? Lại còn chẳng nói gì với bọn anh."
Tôi hơi ngại: "Đột nhiên gặp rồi yêu thôi, vừa xác định quan hệ xong là mang tới ra mắt mọi người liền đây này."
A Tử đưa tay muốn bắt tay với Trần Minh, Trần Minh vậy mà lại ngẩng đầu nhìn trần nhà vờ như không thấy.
Tôi hơi ngại, vội vàng thúc khuỷu tay vào eo Trần Minh.
Hắn bị đau kêu một tiếng, oan ức nhìn tôi, tôi lại dùng mắt ra hiệu hắn mới miễn cưỡng bắt tay với A Tử.
Tôi, A Tử và anh Mã nói chuyện vài câu, Trần Minh lại giục tôi về nhà.
Tình huống này tôi làm sao mà về giữa chừng được? Tôi đưa vài chén rượu cho Trần Minh để hắn ngoan ngoãn chút.
Hắn ngoan thật, ngồi yên một mình uống rượu giải sầu. Thế nhưng lúc tôi và A Tử đang nói chuyện vui vẻ thì hắn chợt đi tới ngồi xổm xuống rồi ôm tôi lên theo kiểu bế công chúa.
Trước mặt bao nhiêu là người, tôi ngại muốn chết, vừa giãy dụa vừa chất vấn: "Anh làm gì thế? Thả em xuống!"
Nào ngờ hắn chẳng sợ gì, còn cao giọng nói: "Về nhà!"
Giọng rất to, nhất thời hấp dẫn bao nhiêu sự chú ý của người trong bar, quán bar đang ồn ào chợt im phăng phắc, càng nổi bật sự lúng túng của tôi.
Tôi giãy không nổi, chỉ đành xin lỗi A Tử.
A Tử cũng không còn cách nào, chỉ nói: "Không sao, cũng không tổ chức gì nữa đâu, em về nghỉ ngơi sớm đi."
Rồi xong, gaybar này sẽ không yêu thương tôi nữa, chỉ lưu lại truyền kỳ mất mặt của tôi.
Miền quê cực lạc của tôi đã không còn nữa.
Trách ai? Còn có thể trách ai ngoài cái tên tráng hán một thân đen thui này!
Mới đầu tôi chỉ nắm tay lại đấm vào ngực hắn, nhưng hắn không để ý tới tôi nên tôi cho thẳng một bàn tay.
Hắn tỉnh táo lại, tức giận nhìn tôi rồi thả tôi xuống, đoạn ngồi xổm bên đường hờn dỗi.
"Này, anh làm sao đấy?" Tôi không biết nên nói gì, người bị hại là tôi chứ đâu phải anh.
"Rồi rồi xin lỗi, tôi không nên đánh mặt anh, nhưng anh không thấy anh đang quá phận à? Anh khiến tôi mất mặt trước bao nhiêu người, tôi đánh thế còn nhẹ đấy." Tôi cũng ngồi xổm xuống cạnh hắn.
Hắn nghiêng đầu qua chỗ khác, hai mắt rưng rưng vừa tủi thân vừa tức giận nhìn tôi: "Tên đó thích em thì anh không thích hắn, không thích em cười cười nói nói với hắn!"
"A Tử thích tôi? Anh đừng đùa. Chưa kể, anh là gì của tôi mà dám quản chuyện của tôi thế?"
Tôi hơi khinh thường nói, cũng vì đồ hay ghen xui xẻo này mà hít sâu một hơi, thật sự là ai gặp phải cũng xui xẻo.
"Bạn trai, em nói anh là bạn trai em!"
"Ngốc à, đó là để ứng phó tạm thời thôi, tôi chỉ lợi dụng anh thỏa mãn lòng hư vinh của tôi, hiểu chưa? Tôi đang lợi dụng anh đấy."
"Vậy để anh làm bạn trai em luôn không phải là có thể mãi thỏa mãn lòng hư vinh của em à?"
"..."
"Sáng nay em nói em thích anh, tối lại nói anh là bạn trai em, cho nên em chắc chắn thích anh rồi. Em làm vợ anh nhé, anh nhất định sẽ thương em, được không?"
Ánh mắt của hắn rất chân thành, tôi không thể phủ nhận là mình có hơi rung động.
"Thế anh còn đi không?"
"Ừm... Anh không muốn, nhưng anh phải đi."
"Thế mà anh còn muốn tôi ở chung với anh à?"
"Anh sẽ trở lại... nha?"
"Ha, anh đúng là hài hước thật đấy." Tôi đứng dậy đi thẳng.
Trần Minh đuổi theo nắm chặt tay tôi, nói: "Vậy khi anh về em làm vợ anh nhé?"
Tôi hất tay hắn ra: "Chờ anh về rồi nói."
"Hẹn rồi nhé."
Đã hẹn, nhưng còn khướt tôi mới tin anh.
Đúng, về sau tôi mới biết đêm ấy A Tử định thổ lộ với tôi thật nhưng vì Trần Minh xuất hiện mà kế hoạch vỡ lở.
Chuyện này tôi vẫn rất biết ơn Trần Minh, ít nhất nhờ hắn mà tôi đã thoát khỏi tình cảnh xấu hổ khi bị bạn tốt tỏ tình, đỡ tốn công suy nghĩ làm sao để từ chối.
Nghĩ đến đây, nỗi hận của tôi có bớt bớt chút xíu.
Chương 5
Đêm đó, Trần Minh lại tự nhiên chen lên giường ngủ với tôi.
Giường không lớn, nhưng cũng không muốn trở thành chốn cho hai người dính lấy nhau ngủ.
Trần Minh nằm quay lưng cho tôi, ỷ vào mông to cứ thế chiếm mất hai phần ba diện tích giường, còn chưa từ bỏ mà tiếp tục nhích về sau.
Thế nên khi tay trái của tôi bị ủn rớt xuống giường, tôi vung tay phải lên vỗ cái bốp vào mông hắn.
Hắn chỉ có một bộ đồ, áo ngủ của tôi hắn mặc không vừa, mà tôi thì chê đồ hắn bẩn nên giờ hắn chỉ mặc độc mỗi cái quần lót.
Vải quần lót mỏng manh, cơ mông cực săn chắc phản lực lại làm cho tay tôi run lên.
Trần Minh áu một tiếng, thuận thế quay người lại với tôi, tôi cũng thừa cơ trở miếng chiếm lại một phần hai giường.
"Sao em đánh anh?" Giọng hắn bao nhiêu tủi thân.
"Mông anh vểnh lên thế không phải để đánh thì để làm gì?"
"Không phải, anh vểnh mông là để em sờ không phải để đánh!"
"Tôi cứ thích đánh đấy, làm sao?"
Hắn vòng tay qua eo tôi, lần mò xuống mông: "Vậy em cũng phải để anh đánh."
"Anh dám!" Tôi phải đe dọa hắn, nếu không mông tôi sẽ bị hắn đập nát mất.
Quả nhiên hắn lập tức rụt lại: "Thế, sờ, sờ một chút thôi cũng được."
Áaaaaa! Hắn sắp chạm đến rồi!
"Trần Minh! Đcm nhà anh!" Tôi vội vàng tránh khỏi tay hắn, mắt thấy tay hắn sắp chạm tới một bên mông, tôi quýnh lên, tay chân vẫy loạn xạ mém thì đá bay hắn đi, nào ngờ lại bị hắn không chút lưu tình bắt lại.
Hắn nắm chặt tay tôi đè xuống giường, trở mình một cái dùng đùi đè chặt tôi lại.
Chúng tôi dùng một tư thế quỷ dị mặt đối mặt, dù là trong bóng đêm tôi vẫn có thể cảm giác được môi hắn rất gần môi tôi, hơi thở vương mùi rượu phả vào mặt.
Hắn rất khẩn trương, tôi cũng chẳng khá hơn là bao.
"Anh không sờ mông em nữa, đổi thành hôn em được không?"
"Cút." Khí thế của tôi hoàn toàn yếu đi, chẳng còn miếng uy hiếp nào.
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt hắn, trên môi chợt truyền đến xúc cảm mềm mại, ấp áp.
Trần Minh hôn tôi, vừa chạm nhẹ cái đã tách ra.
Cảm nghĩ của tôi lúc đó: Chỉ thế thôi á?
Trần Minh còn tính chạy, còn chưa kịp thoát ra đã bị tôi vươn tay ôm cổ kéo về hôn tiếp.
Đây là nụ hôn đầu của tôi, với Trần Minh có lẽ cũng là thế, chỉ biết hôn đến nhạt nhẽo vô vị, không còn gì khác.
Nhưng Trần Minh cực kì lấn át, mấy lần sau đều là hắn đoạt quyền chủ động, hôn cho tôi dục tiên dục tử, toàn thân mềm nhũn.
Tôi chìm vào bể dục, dương vật cương cứng kề sát dương vật hắn.
Cảm thụ chỉ có một: To vãi!
Lại thêm hai chữ: Cứng quá!
Trần Minh hỏi tôi: "Vợ ơi, chúng ta sinh một đứa được không?"
Tôi hơi buồn cười, thời nay bê đê yêu nhau còn nói được đến là vĩ đại thế ư?
Tới thì tới đi, anh giai ngây thơ, đồ ngon ngu gì bỏ.
"Ừ." Tôi đáp lại, hai tay vươn ra sau thò vào trong quần lót xoa nắn mông hắn.
Trần Minh hôn tôi lần nữa, tay bắt đầu cởi nút áo ngủ của tôi.
Khi hắn lột đồ tôi ra, tôi kêu dừng.
"Gel với bao ở phía trong cùng ngăn tủ bên dưới trong tủ đầu giường, lấy ra đi."
Đừng hỏi vì sao tôi độc thân lại chuẩn bị sẵn bao với gel, bảo vệ bản thân thôi.
Trần Minh hơi sửng sốt, không quá tình nguyện nhưng vẫn xuống giường lấy đồ ra dưới sự chỉ đạo của tôi.
"Tại sao phải dùng cái này?"
"Gel để bôi trơn, bao để tránh thai, chẳng lẽ mấy này anh cũng không biết à?"
"Tránh thai? Không sinh con? Em đồng ý sinh cho anh rồi mà? Anh không dùng cái này." Trần Minh như rất là kinh ngạc.
Tôi hơi cạn lời, lửa dục cũng sắp tắt mất: "Tôi cũng đâu có sinh được. Anh không mang thì chúng ta không làm."
Trần Minh chỉ có thể bĩu mỗi thỏa hiệp.
Hắn quỳ trên giường, cởi quần lót ra, một cây côn thịt to lớn bắn lên mặt tôi như đang khoe khoang.
To vãi, không phải to bình thường đâu, hàng này phải to cỡ cánh tay trẻ con!
"To, to quá, không, không làm được đâu..." Tôi nhổm dậy tính chạy thì bị hắn ôm chặt lấy.
"Vợ ơi, anh khó chịu..." Hắn ôm tôi làm nũng.
Tôi liều mạng lắc đầu: "Không được, vào không được đâu, chỗ ấy sẽ nứt mất!"
"Không đâu, không lớn mà, em sờ thử xem có vào được không?" Hắn nắm lấy tay toi mò xuống chỗ ấy.
Vẫn rất thô nhưng không đáng sợ như tôi vừa thấy.
Tôi tránh khỏi cái ôm của Trần Minh, trông thấy một chú chim tinh xảo, quy đầu còn chảy nước trong suốt, thấy tôi nhìn còn phối hợp động động hai lần.
Thứ này không nhỏ, nhưng không ác liệt như mới rồi, thậm chí có thể nói là vừa đẹp.
Tôi bị ảo giác ư?
"Em đừng sợ, anh sẽ dịu dàng." Trần Minh lấy bao xé ra, dùng lực mạnh quá nên bao rớt xuống giường, hắn lụm lên nhìn hồi lâu rồi hỏi tôi: "Cái này dùng sao em? Trong video xx đưa không có dạy."
Tôi không nghe rõ là video ai đưa, nhưng khi ấy tôi đâu có rảnh mà suy nghĩ chuyện đó.
Tôi cầm áo mưa mang vào cho hắn, thử hai lần là xong.
Trần Minh đẩy nhẹ tôi ngã ra giường, tôi phối hợp mở chân ra: "Gel để bôi vào hậu huyệt của tôi để dễ tiến vào."
Hắn cười ngây ngô bóp ra một lượng lớn gel quẹt lên hậu huyệt, chất gel lạnh buốt làm tôi rùng mình.
Trần Minh quỳ xuống, banh hai chân tôi rộng hơn rồi nâng dương vật chen vào cúc huyệt.
"Lần đầu à?" Tôi hỏi Trần Minh.
"Ừ, anh chỉ làm với vợ thôi."
"Đừng có há miệng ra là vợ này vợ nọ, tôi không phải vợ anh."
"Sắp phải rồi đây." Nói đoạn, côn thịt lập tức tiến vào người tôi, "Đau không? Có to quá không?"
Tôi hơi khoe khoang mà nói: "Không lớn, còn chịu được."
Hắn yên tâm thoải mái bắt đầu vận động, được hai lần thì tôi đau đến tê tái, vội kêu dừng: "Trần Minh, đừng! Đau, đau chết mất..."
Trần Minh dừng lại cúi người ôm lấy tôi, tôi lập tức cảm thấy hậu huyệt không đến nỗi nào, cảm giác dị vật xâm lấn bớt đi rất nhiều.
"Như này được không?"
"Ừm."
Hắn bắt đầu ra vào lần nữa, lần này rất thuận lợi, tôi không thấy đau, còn càng lúc càng không cảm thấy gì.
Trần Minh tiếp thu phản hồi của tôi, dừng lại mấy giây mới đâm rút tiếp, tôi dần cảm nhận được sự đè ép bên trong, sau đó thì rõ ràng cảm giác được một côn thịt to bự đang vận động pít tông trong người.
Hậu huyệt càng lúc càng trướng, lại như là đã thích ứng mà không thấy đau đớn nữa. Trần Minh đâm rút một hồi, cảm giác sung sướng như thủy triều dâng khắp toàn thân tôi.
Loại sướng đến tê dại này khiến tôi phiêu phiêu dục tiên dục tử.
Tôi nhịn không được, bắt đầu rên rỉ: "Ưm... A... Thoải mái, sướng lắm, Trần Minh, anh thật giỏi..."
Trần Minh nghe mà sướng rơn: "Anh sẽ khiến em thoải mái hơn nữa, vợ yêu."
Hắn không gạt tôi, khoái cảm chồng chất liên tục.
Tôi bắt đầu nghi ngờ liệu đây có phải lần đầu của hắn hay không, sao mà tìm được điểm G của tôi dễ thế, sao mà làm nửa giờ rồi vẫn chưa bắn.
Chẳng phải nói xử nam rất nhanh bắn ư?
Dẫu sao thì tôi đã bắn một lần rồi.
Thứ duy nhất không hoàn mỹ là hắn chơi nửa giờ rồi vẫn không đổi tư thế, vẫn giữ nguyên tư thế truyền thống mặt đối mặt.
Ban đầu tôi tính giao toàn bộ cho hắn làm chủ, nhưng như này thì không được, không có tí tình thú nào thì sướng mãi cũng chán.
"Đổi tư thế." Tôi đập không đến mông hắn, đành chào hỏi vùng eo.
Hắn bị tôi đánh cho giật bắn, hồi hồn xong thì kêu tôi nằm sấp lại. Tôi nghe theo, còn banh mông ra chờ sẵn.
"Vợ ơi, sinh một đứa cho anh nhé, xin em đó, được không?"
Tôi tưởng đây là tình thú trên giường nên liên tục gật đầu: "Được được được, sinh một trăm đứa cũng được."
Nói xong thì Trần Minh lần nữa mang dương vật to bự đánh chiếm tôi, làm tới lúc tôi khàn cả giọng mới chịu bắn.
Một nháy thôi đã rút đi nửa hồn của tôi, tôi nằm trên giường như cá chết, trước khi ngủ còn nghĩ: Trần Minh rất bền bỉ, rất biết chịch, nhưng không có tình thú, về sau phải dạy cho tốt.
Chương 6
Tờ mờ sáng hôm sau tôi có thức dậy một lần, không sờ đến Trần Minh bên cạnh. Tôi gọi hai tiếng, không có tiếng đáp lại, nhưng ngoài phòng ngủ có âm thanh loạt soạt, tôi cho là hắn ở trong phòng vệ sinh nên ngủ tiếp.
Lần tiếp theo tỉnh lại thì trời đã sáng choang, tôi ngủ đến sảng khoái, duỗi người một cái vẫn không thấy Trần Minh bên người.
Tôi không để ý, đứng dậy mặc quần áo tử tế rồi nhìn cảnh quang tốt đẹp ngoài cửa sổ, tâm tình rất là thoải mái.
Trước đây cứ tầm tám chín giờ là sẽ nghe được tiếng chim hót êm tai, mới đầu thì thấy ồn nhưng nghe lâu cảm thấy rất hay, có thể xem như đồng hồ báo thức luôn, một mũi tên trúng hai đích.
Đám chim chóc này rất có linh tính, cuối tuần sẽ tri kỉ mà chờ tới hơn mười giờ mới hót.
Tôi vẫn muốn cảm ơn chúng nó một chút, nhưng lần nào nhìn sang hoặc là cố ý đi tìm đều tìm không thấy, như thể là chỉ đến gọi tôi dậy, hoàn thành xong là đi luôn.
Lần duy nhất tôi trông thấy là một con quạ đen xúi quẩy, nhưng mà nó lại rất thú vị, nhiều lần bay tới cửa sổ nhà tôi xin ăn. Tôi sợ đắc tội ôn thần nên thường lấy nắm gạo vung trên cỏ qua loa dẫn nó đi. Nó thì không nề hà gì, cũng không dùng tiếng kêu đáng sợ của nó công kích tôi.
Nhưng mà mấy ngày rồi tôi chẳng nghe được tiếng hót của chúng nó, chẳng lẽ đi trú đông rồi? Cũng đâu phải, giờ còn chưa đến mùa hè, đi nghỉ mát vẫn còn sớm nữa là.
Tôi không nghĩ về chúng nữa, vừa gọi Trần Minh vừa đi khỏi phòng ngủ.
Không có tiếng đáp lại, cũng không thấy bóng người nào.
Không thấy Trần Minh đâu!
Lúc tôi nhận ra được chuyện này, trong lòng sợ hãi nhưng vẫn tự an ủi mình, lỡ đâu hắn ra ngoài mua đồ thì sao.
Nhưng càng nghĩ lại càng sợ, sợ đến nỗi tay rót nước cũng run bần bật đến rót không nổi.
Ngẫm lại kĩ càng, tôi chỉ biết hắn tên là Trần Minh (còn có thể là tên giả), rồi hắn phải đi khỏi đây, ngoài hai điều này ra tôi không còn biết gì nữa.
Lừa chịch!
Mẹ nó ông đây bị lừa chịch!
Lòng đau như dao cắt, tôi thủ thân như ngọc suốt hai mươi ba năm trời, tại sao đêm qua lại như bị quỷ ám mà trao thân cho một người xa lạ!
Rượu hại người, sắc đẹp hại người... Ủa hình như còn hai mươi ngàn tệ, hình như không có thiệt lắm...
Không thiệt con khỉ! Hai mươi ngàn tệ sao mà đủ mua đêm đầu của ông! Hai trăm ngàn cũng không được!
Chịch xong chạy, bà nội nó Trần Minh đúng là đồ tiện súc tuyệt thế!
Tức chết mất! Điên mất thôi! Muốn bùng cháy!
Tôi hoảng hốt trở lại phòng ngủ thì trông thấy một thứ cực kì chói mắt: bao cao su Trần Minh dùng đêm qua.
Vốn định nhặt vứt luôn cho bõ ghét thì nhận ra bao không chỉ rách mà còn không có tinh dịch.
Thế mấy thứ bẩn thỉu hắn bắn ra ở đâu?
Bà mẹ nó, ở trong người tôi chứ đâu!
Thế là tôi không chỉ bị lừa chịch mà còn bị bắn bên trong!
Mặc dù tôi không phải con gái, không sợ mang thai, nhưng tôi giữ mình trong sạch hai mươi ba năm không phải là vì sợ nhiễm HIV với bệnh lây qua đường tình dục ư?!
Tôi cực sợ, dù vẫn tự an ủi là tỉ lệ nhiễm HIV không có cao như thế, Trần Minh nhìn cũng khỏe mạnh, vả lại còn là lần đầu tiên. Nhưng tất cả đều vô dụng, tỉ lệ lây thấp nhưng một khi đối phương nhiễm bệnh thì tôi chắc chắn bị lây!
Uống thuốc lo lắng phòng bị cả một đời, còn bị nhìn bằng những ánh mắt khác thường.
Như thế sẽ rất đáng sợ, cho nên dù tỉ lệ có là 0.01% cũng không thể chủ quan được!
Tôi buồn bực tính nằm ra giường, đang nghĩ xem nên đi đâu mua thuốc phòng HIV thì dưới chân chợt đau đớn do giẫm phải gì đó, cả người ngã ầm lên giường, chấn đến ngẩn cả người.
... Một đống tiền!
Một xấp, hai xấp, ba xấp... phải cỡ hai mươi xấp như thế.
Mỗi xấp mười ngàn, hai mươi xấp chính là hai trăm ngàn tệ.
Hai trăm ngàn tệ! Trần đời chưa bao giờ thấy hai trăm ngàn tệ hết!
Nhiều tiền thế này sao lúc rời giường tôi không sờ thấy?
Khỏi đoán, là Trần Minh để lại.
Nhưng hắn làm thế để làm gì?
Không, đó không phải trọng điểm, trọng điểm là tại sao hắn lại có nhiều tiền mặt thế này?
Lúc hắn tới nhà tôi rõ ràng chỉ có độc mỗi bộ đồ, lúc móc ra hai xấp mười ngàn tệ tôi còn tưởng là do đồ đen không hiện lồi lõm nên nhìn không ra.
Nhưng sau đó lúc tôi giặt đồ cho hắn cũng không thấy hắn có thẻ ngân hàng gì.
Vậy tiền này từ đâu ra? Hay là túi thần kì như Doraemon? Hoặc là có thẻ ngân hàng mà tôi không biết?
Lạ thật đấy.
Tôi ngồi trên giường vừa mừng vừa hoang mang, sau đó còn rất sợ hãi.
Sao hắn lại để tiền cho tôi?
Cắn rứt lương tâm? Tiền chơi gái?
Tôi hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra hai ngày qua, từ lần đầu gặp cho tới lần ân ái tối qua, những chuyện không bình thường nhiều lắm.
Thứ nhất, rõ ràng hắn rất có tiền lại chạy tới chỗ tôi xin tá túc. Cứ cho là hắn quen tôi từ trước đi, nhưng tôi cũng đã nói rõ là tôi không hề biết hắn. Không hỏi trước gì đã tới nhà, còn mặt dày đòi ở lại rồi dùng tiền dụ tôi để đạt được mục đích.
Hắn nói thích tôi, tôi cảm thấy không thể tin lời ấy được.
Thứ hai, hành vi của hắn rất kì lạ, là người hiện đại mà không có điện thoại, còn cảm thấy tò mò mới lạ với những đồ vật phổ biến.
Cuối cùng, hắn dụ dỗ tôi lên giường với hắn, ban đầu còn không chịu mang bao, sau lại mặc kệ ý kiến của tôi mà xé bao bắn bên trong.
Mọi chuyện kết thúc thì chỉ để lại một số tiền mặt lớn còn người thì bốc hơi.
Tôi không chỉ không có cách nào liên lạc với hắn mà còn không có tí thông tin gì của hắn cả.
Đúng là ngu từ trong trứng mà Trần Gia Minh!
Đêm qua là lần đầu tiên tôi nhìn thấy dương vật của hắn, rõ ràng là vừa to vừa dài, vậy mà sau khi hắn trấn an tôi thì tôi nhìn lại thấy nó cũng chỉ dạng bình bình.
Mà đấy còn chưa tính, đêm qua là đêm đầu tôi chơi cửa sau, về lý mà nói thì hẳn phải là rất đau rất khó chịu nhưng thực tế là tôi chẳng đau tí nào, cảm giác như lúc tiến vào chỉ là một thứ nhỏ nhỏ, sau đó mới dần dần biến lớn.
Từ tối qua tôi đã thấy là lạ, dương vật của hắn ở trong người tôi càng lúc càng to nên tôi mới có thể thích ứng nhanh như thế. Chẳng qua là lúc ấy khoái cảm tràn trề nên tôi mới không để ý, còn cho đó là chuyện bình thường.
Chưa ăn thịt heo đâu có nghĩa là chưa thấy heo chạy bao giờ.
Tôi xem cả đống pỏn, H văn các thứ cũng xếp thành chồng.
Càng nghĩ càng sợ, Trần Minh khả năng không phải là người.
—–
Trần Minh tra nam khỏi bàn cãi.
Trần Minh: Không phải, em nghe anh giải thích đã.
Trần Gia Minh: Tôi không nghe tôi không nghe tôi không nghe, anh lừa tôi lên giường còn bắn bên trong, đồ mặt dày, đồ biến thái chết tiệt, cút!
Trần Minh: ๐·°(৹˃̵﹏˂̵৹)°·๐
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro